Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nở nụ cười:"Ta không biết mẫu thân vì sao lại chế ra loại độc dược này, nhưng ta tin tưởng, người không muốn dùng thuốc độc này, cho nên giải dược cũng chỉ chế đượcmột nửa liền bỏ dở. Không nghĩ tới lại bị hoàng tổ mẫu lấy được làm hại tới nàng."
Trong lòng Tịch Nhan co rút lại, nghe hắn nói đến vị hoàng tổ mẫu kia, nàng nhịn không được cảm thất đau đau: "Vậy vì sao chàng có thể giúp ta giải độc?"
"Bởi vì khi tuổi ta còn nhỏ, mẫu thân từng cho ta ăn một viên hộ tâm tán cuối cùng trên đời này, cho nên ta có thể trở thành thuốc giải của nàng." Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm lấy khuôn mặt của nàng, trán chạm trán với nàng vô cùng thân thiết để cho hô hấp giao hòa với nhau, "Nàng không chết, có lẽ chính bởi vì trước kia chúng ta từng có vài lần hoan ái, nên có thể ngăn chặn độc tính trong cơ thể nàng."
Nghe vậy, trong lòng Tịch Nhan nhịn không được sợ hãi than thầm – trên đời không ngờ lại xảy ra chuyện kỳ diệu như vậy, có phải là do số mệnh an bài hay không? Tựa như cuối cùng, giờ này khắc này, nàng nằm ở trong lòng hắn, hưởng thụ sự thân mật này, nhưng không chỉ là thân mật không thôi.
"Vậy......" Khuôn mặt Tịch Nhan ửng đỏ lên, thấp giọng nói: "Ngoại trừ như vậy, không có biện pháp khác có thể giải độc sao?"
"Có." Hắn thở dài một tiếng, "Lần trước lão Lục hạ dược nàng, trong đó có một loại thuốc có chứa độc tính, nhưng không ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại giúp độc tính trong cơ thể nàng hiện rõ. Trước kia sở dĩ không có biện pháp chế ra giải dược chính là bởi vì độc này tàng ẩn trong cơ thể nàng quá sâu, căn bản không thể phân biệt rõ độc tính như thế nào, nhưng nay lại có thể biết rõ ràng rồi, chẳng qua...... Loại thuốc giải này mang tính hàn, đối thân thể nữ tử sẽ tổn thương rất lớn, nếu dùng lâu dài, chỉ sợ bị nghiện không thể không phụ thuộc vào nó nữa. Nếu dùng loại thuốc này để điều trị, không khác nào uống rượu độc giải khát."
Tịch Nhan nghe hắn nói xong, nhịn không được lại lần nữa rũ mắt xuống: "Vậy về sau chẳng phải là...... Chẳng phải là......"
Làm sao nàng lại lớn mật như vậy, dù sao cũng là nữ nhi có gia giáo nên thẹn thùng, nói không nên lời.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm lấy nàng, lật người lại, để cho nàng nằm ở trong lòng mình, rồi cúi đầu nở nụ cười: "Về sau thế nào?"
Da thịt tiếp xúc vô cùng thân mật, Tịch Nhan rõ ràng cảm giác được thân thể của hắn lại xuất hiện biến hóa, mặt đỏ lên, chôn ở trong lòng hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Còn chịu được không?" Hắn cố ý đè thấp thanh âm rất nhiều, nghe có vẻ dị thường thuần hậu lọt vào trong tai Tịch Nhan, nàng nhịn không được khẽ run rẩy, hồi lâu sau, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ."
Hai người một lần nữa kết hợp thân mật, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, thanh âm rên rỉ quyến rũ của Tịch Nhan tràn đầy toàn bộ phù dung trướng.
************************************************** ***
Hơn hai năm trước, lúc đương kim Thánh Thượng vẫn còn là thân vương, sườn Vương phi trong phủ, mẫu thân của trưởng công chúa đột nhiên biến mất, dù là tin tức của nàng, hay là bóng dáng của nàng không có ai nghe đến hay gặp qua, ngay cả lúc sắc phong cho hậu cung, cũng không ai nghe nói đôi câu vài lời về vị sườn Vương phi này. Bởi vậy, sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đăng cơ ngôi vị hoàng đế một thời gian, mọi người trong triều đều phỏng đoán, phải mất một thời gian dài sau đó, những phỏng đoán này mới lắng xuống, giống như trên đời chưa bao giờ có người này xuất hiện.
Nhưng hiện nay, nàng lại đột nhiên xuất hiện trong chốn hậu cung, rõ ràng là vô danh vô phận, nhưng lại cùng trưởng công chúa giống như hai mẹ con, cùng hoàng đế giống như phu thê mà đối đãi với nhau, cùng ngồi cùng ăn với các phi tần trong hậu cung, thậm chí theo những lời đồn đãi trong chốn hậu cung, nàng cơ hồ chiếm được độc sủng của hoàng đế. Chỉ căn cứ vào việc hoàng đế cho dựng lên một tòa phù dung trướng trong Ngự hoa viên chỉ vì để cùng nàng hàng đêm xuân tiêu là biết!
Vì thế trong triều đình lẫn hậu cung lại một lần nữa gió nổi mây phun.
Một ít tin đồn truyền ra ngoài dân gian, thậm chí có lời đồn nói nàng là hồ ly tinh chuyển thế, hai năm trước vì bị một vị thuật sĩ có đạo pháp cao thâm đánh trở về nguyên hình, cho nên trở lại thâm sơn tiếp tục tu luyện, hiện nay đã tu luyện thành công nên lại đi ra mê hoặc thánh tâm. Nếu không, làm sao giải thích việc nàng đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện? Tin đồn còn nói rằng thậm chí ngay cả Bất Ly cũng do nàng ta mang theo vào cung, nói vị tiểu công chúa này cũng tiểu hồ ly tinh, về phần chứng cớ, bất luận hoàng đế cưng chiều cô bé như thế nào, nhưng sự tích cô bé phá tan một tòa cung điện mà không bị trách mắng dù chỉ một câu cũng nhìn ra được tiểu nữ này rất không đơn giản.
Những lời đồn đãi trong dân gian có bài bản hẳn hoi, hơn nữa còn kèm theo chứng có, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành đề tài câu chuyện cho dân gian trong lúc trà dư tửu hậu, mọi người đều nói rất say sưa.
Lúc lâm triều, có một vị đại thần thận trọng chi đưa ra vấn đề về thân phận nữ tử tên gọi Lăng Vi Chi kia. Vốn định lấy vấn đề này đưa ra đàm luận trên triều, nhưng không ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới nghe hắn hồi bẩm xong, liền thản nhiên vung tay lên nói :"Nàng vốn là sườn phi của bổn vương, bởi vì thân thể bị nhiễm bệnh cho nên đi lên núi dưỡng bệnh, vì thế chuyện sắc phong chưa từng đề cập đến. Nay bệnh của nàng cũng đã được điều trị tốt rồi, trẫm đã có chủ ý, không nhọc các vị khanh gia phiền lòng."
Chỉ vài câu ngắn ngủi, hắn đã bị miệng văn võ bá quan cả triều đình lại. Mọi người đều biết, từ khi Bắc Mạc khai quốc tới nay, các vị hoàng đế tối kỵ những chuyện liên quan tới quỷ thần, bởi vậy cho dù dân gian tràn đầy tin đồn, nhưng không ai dám nói điều gì nữa.
Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ tan triều mới nghe Thập Nhị kể về những lời đồn đãi trong dân gian, nhịn không được cúi đầu cười to: "Lại có chuyện như thế này sao?"
Thập Nhị gật gật đầu, nói: "Vừa rồi đệ nghe Thất ca trên triều nói cái gì mà sinh bệnh rồi dưỡng bệnh, nếu đệ không biết nội tình, đệ thực sự cũng hoài nghi Thất tẩu có phải là hồ ly tinh hay không về trong núi dưỡng bệnh."
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lắc lắc đầu, cười nói: "Một thời gian nữa sẽ ra cung tế thiên, mọi người sẽ được nhìn thấy tận mắt tự nhiên cũng sẽ không đàm tiếu gì nữa ."
"A." Thập Nhị lên tiếng, cúi đầu xuống, trong ánh mắt của chàng thiếu niên tuổi trẻ anh tuấn hiện lên nét mỏi mệt.
"Lão Cửu còn chưa trở về sao?" Tầm mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lướt qua hắn, lại thấp đầu hỏi.
Thập Nhị lại lên tiếng, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Người đệ phái đi dọ thám trở về nói Cửu tẩu mang theo đứa bé ra ngoài du ngoạn rồi, không biết đã đi nơi nào, cũng không biết đi bao lâu, e rằng Cửu ca nhất định là hận nghiến răng nghiến lợi, đã phái người đuổi theo truy xét khắp bốn phương tám hướng."
Hoàng Phủ Thanh Vũ đã sớm dự đoán được điều này, thản nhiên "Ừ" một tiếng, lại nói: "Vậy còn đệ?"
Thập Nhị nao nao, khóe mắt cũng nhịn không được khẽ cúi xuống, trên khuôn mặt tuổi trẻ tràn đầy vô tội cùng ủy khuất, môi giật giật, nhưng không nói gì cả.
/323
|