Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 159

/484


Nam Cung Ngự thu hồi tầm mắt, bất giác thở dài: “Các người là thanh mai trúc mã, đừng nhìn tâm trí hắn giống như đứa trẻ, kỳ thật tính tình hắn rất quật cường.”

“Huynh ấy không chịu chữa trị sao?” Tịch Nhan việc ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt tha thiết nhìn hắn chờ đợi.

Nam Cung Ngự nhíu mày: “Ta đã dùng hết mọi phương pháp rồi.”

Bởi vì chịu sự nhờ vả của nàng cho nên hắn đã tận lực dùng đủ mọi cách.

Thậm chí, vào đêm ba mươi tết năm ngoài, hắn vừa uống rượu vừa quan sát tên thiếu niên gần như tự phong bế chính mình, lúc đó, tên tiểu tử này tự nhốt mình trong gian nhà tranh, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, trên mặt che bởi một quyển sách, làm ra vẻ như đang ngủ.

Liên tiếp mấy ngày tiếp xúc, Nam Cung Ngự đối với tên thiếu niên bướng bỉnh này cũng coi như có một chút quen thuộc, hơn nữa hôm nay trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu cao hứng, bởi vậy tiến tới tặng cho tên tiểu tử thối Tử Ngạn một cước: “Đã chết chưa? Không chết thì đứng lên uống rượu!”

Hồi lâu sau, Tử Ngạn mới chậm rãi lấy quyển sách trên mặt xuống, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nằm bất động như cũ.

Nam Cung Ngự bèn ngồi xuống, bắt đầu tự châm rượu rồi tự uống cạn. Xuyên qua khung cửa sổ rộng mở, nhìn bầu trời tối đen bên ngoải, khuôn mặt anh tuấn bất giác tràn đầy đau thương.

Cho đến khi hắn uống được hơn phân nửa bầu rượu, Tử Ngạn nằm trên giường vẫn không có chút động tĩnh như trước. Nam Cung Ngự cảm thấy rất không thú vị, hai chân nhấc lên,“Phanh” một tiếng đặt ở trên bàn, nhìn về phía hắn: “Ngươi rốt cuộc thích Nhan Nhan ở điểm nào? Nàng có cái gì tốt, đáng giá để ngươi vì nàng chịu khổ như vậy?”

Bên kia, thân hình Tử Ngạn bỗng cứng đờ, hồi lâu sau, cuối cùng mới chịu mở miệng nói câu đầu tiên trong suốt cả ngày hôm nay: “Không liên quan đến chuyện của ngươi.”

“Ha ha, thật sự là đứa nhỏ quật cường.” Nam Cung Ngự cười nhạo một tiếng, đưa tay để sau gáy, “Không bằng để ta nói với ngươi một chút vì sao ta thích nàng?”

Tử Ngạn phút chốc ngồi bật dậy, nhìn về phía hắn: “Ngươi nói cái gì?”

Nam Cung Ngự giống như không nghe lời hắn nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xa ngoài khung cửa sổ, vẻ mặt dần dần trở nên xa xăm: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Nhan Nhan, nàng mới mười hai tuổi, vốn thân phận tôn quý nên đáng lẽ ở tuổi đó nàng phải rất hồn nhiên, vô tư lự nhưng ngược lại nàng lại quá thông minh so với tuổi của mình, dường như có thể nhìn thấu nhân tình thế thái. Khi đó, nàng rất im lặng, giống ngươi bây giờ vậy, có đôi khi mấy ngày cũng không nói được một câu.”

“Khi đó dương như nàng đối với mọi chuyện trên thế gian này đều không quan tâm, đều thờ ơ lạnh nhạt. Cho đến khi nàng không muốn làm cho bản thân phải chịu đựng sự cô tịch như thế nữa, nàng liền ép buộc chính mình tham dự vào tất cả những chuyện vô vị. Ta nhìn thấy nàng trở nên điêu ngoa, trở nên giảo hoạt, trở nên...... Mê hoặc lòng người.”

Nam Cung Ngự cười cười: “Ta chưa từng gặp qua một nữ tử nào như vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt, giống như tất cả mọi người đều là người thân của nàng, nhưng đồng thời cũng tồn tại sự cảnh giác đối với mọi người. Ta đau lòng thay cho nàng, nhưng chưa bao giờ để cho nàng biết. Nhưng nàng lại là một người trí tuệ như vậy, có lẽ nàng nhìn ra sự đau lòng của ta, cho nên dần dần buông lỏng cảnh giác đối với ta, nhưng lại giống một con nhím nhỏ thường hay thích châm chích ta.”

“Nhưng con nhím nhỏ này chỉ nhìn thấy được sự đau lòng của ta còn sự thiệt tình của ta, chưa bao giờ nhìn thấy được.”

Nam Cung Ngự bỗng dưng uống một ngụm rượu to: “Ngươi nói nàng rốt cuộc là người trí tuệ, hay là người ngu ngốc?”

Tử Ngạn xuống giường, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, run sợ một lúc lâu sau mới cất lời: “Nhan Nhan là người trí tuệ ...... Ít nhất, ta chưa từng gặp qua bộ dáng ngu ngốc của nàng.”

“Ta đã thấy rồi.” Nam Cung Ngự nheo nheo đôi mắt, cười nói “Nhưng không ngu ngốc đối với ta.”

Hai người đồng loạt đều trở nên trầm mặc. Hồi lâu sau, Tử Ngạn bỗng nhiên đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, hung hăng rót vào mồm, nhưng lại bị nghẹn nên lớn tiếng ho khan, mặt đỏ tai hồng.

Nam Cung Ngự buồn cười nhìn hắn: “Ngươi xem ngươi kìa, bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ không hiểu biết sự đời, làm thế nào để bảo vệ Nhan Nhan, làm thế nào tranh giành Nhan Nhan với Hoàng Phủ Thanh Vũ?”

Tử Ngạn dừng lại, trầm mặc thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Ta đã bỏ phí thời gian. Lúc bản thân có thể phấn đấu, ta lại tránh ở trên núi này. Ta chưa bao giờ dám tin tưởng ta xứng với nàng, cho nên chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đi tranh giành.”

“Ta biết nàng thích Lão Thất, Lão Thất là người nổi tiếng như vậy, thế gian có nữ tử nào lại không thích? Cho nên, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới sẽ tranh giành với Lão Thất.”

“Nhưng mà Lão Thất lại gây tổn thương cho nàng như vậy, hắn làm thế nào lại nhẫn tâm...... Nhan Nhan đem tất cả mọi thứ cho hắn, kết quả là, trong ngày đại hôn của bọn họ hắn lại cưới người khác! Ngươi từng gặp qua Nhan Nhan trầm mặc, nhưng ta thì chưa, lần đó, là lần duy nhất ta nhìn thấy bộ dáng như thế của Nhan Nhan. Cho nên ta cầu hôn với nàng. Ta không biết vì sao nàng lại đồng ý, nhưng trong lòng ta vẫn rất vui mừng, bởi vì cuối cùng ta cũng có cơ hội có được nàng.”

“Nhưng mà nàng vẫn không vui vẻ, càng ngày càng trầm mặc. Tất cả đều là do Lão Thất gây ra cho nàng, đều là do hắn gây tổn thương cho nàng! Cho nên ta mới muốn trả thù. Ta biết Lão Thất muốn làm hoàng đế, các hoàng huynh đều muốn làm hoàng đế, cho nên ta gia nhập vào phe thái tử, muốn dựa vào thái tử để chống lại Lão Thất......”

Nam Cung Ngự cười khẽ một tiếng: “Nhưng ngươi đã thất bại .”

“Đúng. Thua hoàn toàn triệt để, ngay cả Nhan Nhan ta cũng thua. Hoặc là, cho tới bây giờ nàng vốn không phải là người dành cho ta.” Tử Ngạn lại uống một ngụm rượu, lúc này cuối cùng cũng thuận lợi nuốt xuống, cảm thấy trong miệng lẫn trong lòng đều như lửa thiêu đốt.

“Vậy còn ngươi?” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Nam Cung Ngự, “Ngươi vì sao không tranh giành?”

Nam Cung Ngự cầm lấy chén rượu, hồi lâu sau, ánh mắt lắng đọng lại, thấp giọng nói: “Bởi vì, vẫn còn chưa tới thời điểm.”

-------------------------------------------------

Tịch Nhan cắn cắn môi dưới: “Đều là do ta.”

“Trách mình sao?” Nam Cung Ngự rũ mắt xuống nhìn nàng,“Nhan Nhan, muội đặt tay lên ngực tự hỏi, Tử Ngạn biến thành bộ dáng hiện nay, đầu sỏ gây nên là ai?”

Sắc mặt Tịch Nhan trở nên tái nhợt.

Nam Cung Ngự khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người nhất thời đều trầm mặc, hồi lâu sau, lại bị đột nhiên bị tiếng đập cửa làm cho giật mình.

Tịch Nhan hơi kinh hãi: “Ai?”

“Sườn Vương phi, đến giờ dùng thuốc rồi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ngân Châm.

Tịch Nhan không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”

Ngân Châm lui ra, ngoài cửa lại không có tiếng động nào, Tịch Nhan đứng dậy đi vào bên cạnh giường, lấy ra một hộp nhỏ.

“Tướng công của muội đâu?” Nam Cung Ngự đột nhiên mở miệng hỏi.

Tịch Nhan lấy thuốc ra, nói: “Không biết. Cũng không phải mỗi ngày chàng đều đến chỗ này.”

/484

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status