Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 275

/484


Qua mấy ngày sau chính là ngày lễ tế thiên trên núi Kỳ Sơn quan trọng trong năm. Lễ tế thiên năm nay so với năm rồi hoàn toàn khác nhau, bởi vì năm ngoái do hoàng hậu chủ trì, mà nay năm là năm thứ ba hoàng đế đăng cơ nên sẽ do hoàng đế tự mình chủ trì.

Ngự giá dẫn dắt văn võ bá quan, hậu cung phi tần chậm rãi xuất hành lên núi. Trên các con đường trong kinh thành, có thể nói là người ta tấp nập, toàn thành đều đổ ra đường chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy long nhan của đương kim Thánh Thượng, cũng vì muốn nghiệm chứng một chút, hồ ly tinh Lăng tần mê hoặc lòng người trong lời đồn có dung nhan tuyệt sắc như thế nào.

Luận về phẩm vị, xe ngựa của Tịch Nhan phải đi sau xe ngựa của vài phi tử. Nàng vốn là phi tần được sắc phong trễ nhất trong hậu cung nên xe ngựa đáng lẽ phải đi cuối cùng và đơn giản nhất, nhưng bởi vì từ sớm nàng chính là người bên cạnh hoàng đế lại sinh hạ trưởng công chúa, cho nên xe ngựa vẫn được đi giữa, cùng với các xe ngựa phía trước không khác nhau nhiều.

Bất Ly không chịu ngồi xe ngựa của mình mà muốn cùng nàng ngồi chung một cỗ xe, vừa lên xe ngựa liền không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi: “Mẫu thân, người thật đẹp.”

Tịch Nhan trong bộ cung trang màu hồng nhạt, đồng thờ cũng tỉ mỉ trang điểm qua cho nên nghe nữ nhi nói như vậy không khỏi nở nụ cười.

Sáng nay lúc trang điểm, tính tình nghịch ngợm của nàng nhất thời nổi lên khi nhớ tới những lời đồn đãi trong dân gian, liền nhịn không được càng muốn khiêu khích những kẻ tung ra những tin đồn này một phen, nên phân phó Ngân Châm phải trang điểm thật đẹp cho mình. Nghe xong lời của nàng, Ngân Châm không khỏi hé miệng cười rộ lên: “Chủ tử không cho rằng đơn giản nhất mới là đẹp nhất sao.” Lời tuy nói như thế, nhưng ký thực cô ta vẫn cho rằng bất cứ ai chỉ cần nhìn thấy Tịch Nhan, không cần quan tâm đến dung nhan khuynh thành, chỉ riêng đôi mắt long lanh, sóng mắt như nước hồ thu đã đủ để người ta hồn xiêu phách lạc. Tịch Nhan nhìn vào gương trang điểm cũng rất vừa lòng, khen ngợi Ngân Châm một phen. Kết quả là khi mọi người trong hậu cung tập họp lại để đi lên xe ngựa, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người nàng.

Nàng chỉ hận giờ này khắc này phải ở trong xe ngựa, không thể lộ diện ra ngoài, nếu không Tịch Nhan thật muốn đứng trước mặt những người đó, nói cho bọn họ nàng đây là hồ ly tinh chuyển thế chuyên đến mê hoặc thế nhân!

Thanh âm của Thập Nhị lại vang lên ở bên ngoài xe ngựa: “Thất tẩu, trên đường nhiều người, rất là hỗn loạn, đệ ở đây bảo vệ cho Thất tẩu, Thất tẩu không cần phải lo lắng.”

Tịch Nhan vừa nghe liền biết Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất định từ trong miệng người bên ngoài biết được nàng hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, cũng hiểu được ý đồ của nàng, cho nên phái Thập Nhị đến đây. Tịch Nhan cảm thấy thật không thú vị gì cả, nên ở trong xe ngựa chơi vài trò nho nhỏ cùng Bất Ly.

Mãi cho đến khi đến được chân núi, hoàng đế xuống ngựa trước, mọi người lục tục xuống sau, sau đó tất cả cùng đi bộ hướng về phía tế đàn.

Hai bên con đường lên núi Kỳ Sơn có đông đảo dân chúng, khi nhìn thấy hoàng đế bước ra khỏi xe ngựa, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Ngay sau đó bước xuống xe ngựa là hoàng hậu Lâm Lạc Tuyết, cung trang màu đỏ, quý khí bức người, diễm lệ tuyệt trần, rất có dáng vẻ và phong phạm của hoàng hậu. Nàng vịn vào tay của cung nữ, chậm rãi đi về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau khi hành lễ xong liền đứng ở bên cạnh hắn.

Xe ngựa đi theo một đường quanh co khúc khuỷu cũng đến đích, sau đó Hiền phi, Thục phi, Mạc phi theo thứ tự xuống xe ngựa, cuối cùng là xe ngựa của Tịch Nhan. Những người xung quanh đều muốn nhìn rõ xem trong xe ngựa này có phải là “Hồ ly tinh” trong truyền thuyết kia hay không, khi nhìn thấy cửa xe mở ra, tất cả đều vươn dài cổ ra để nhìn cho bằng được.

Tịch Nhan vịn tay của Thập Nhị, cúi đầu ra khỏi xe ngựa, phút chốc chung quanh liền vang lên tiếng hít vào, đợi đến khi nàng nâng đầu lên, thản nhiên cười, dân chúng vốn đang ồn ào náo loạn, trong giây phút đó bỗng im bặt, không có một tiếng động nào.

Trong lòng Tịch Nhan nhịn không được cảm thấy rất buồn cười, chậm rãi đi về phía tế đàn, từ xa xa có thể trông thấy Lâm Lạc Tuyết trong bộ cung trang đỏ chói đứng sóng vai bên cạnh thân ảnh màu vàng, đôi mắt khẽ thay đổi, Tịch Nhan cười càng rực rỡ hơn.

Thập Nhị lại từ trong xe ngựa bế Bất Ly xuống, lúc này mới đi đến trước mặt Tịch Nhan, nói: “Thất tẩu, đi qua đi.”

Tịch Nhan lên tiếng, vừa muốn xoay người, Thập Nhị bên cạnh đột nhiên giống như kẻ mất hồn, thiếu chút nữa làm Bất Ly ngã xuống đất, Bất Ly sợ tới mức thét lên một tiếng chói tai, Tịch Nhan cũng hoảng sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, cuống quít từ trong tay hắn tiếp nhận Bất Ly, ôm vào trong lòng mình, lúc này mới nhìn theo ánh mắt hắn.

Trong đám người đứng chen chúc lộn xộn bên cạnh, một người trong bộ dang một gã sai vặt với dung mạo thanh tú đang đứng ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng quật cường nhếch lên, đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Thập Nhị nhịn không được thì thào gọi một tiếng: “Nguyệt Nha Nhi --”

Người kia không dấu được dáng vẻ của nữ nhi, khi nghe tiếng gôi của hắn đôi mắt bỗng lạnh thêm vài phần, xoay người đẩy đám đông ra liền biến mất.

Chỉ một thoáng Thập Nhị trở nên bối rối, đẩy các thị vệ đang chắn đường ra, lướt qua đám đông, liền lập tức đuổi theo hướng của nàng kia.

Đúng lúc này, đám đông bỗng nhiên lại ồn ào, ở nơi Thập Nhị vừa mở ra một chỗ hổng đột nhiên có người đẩy các thị vệ ra, xông vào! Tất cả thị vệ đều vô cùng bất ngờ, người đó lại hướng về phía Tịch Nhan lao đến, trực giác của Tịch Nhan cho biết có điều không ổn, nhìn thấy người đó từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ sáng bóng, nàng cảm thấy vô cùng kinh hoàng, muốn lui về phía sau, nhưng không cách nào nhúc nhích được, trong lúc đó vội thả Bất Ly xuống đất, đẩy thật mạnh cô bé ra khỏi người nàng!

Tốc độ của người đó cực kỳ mau lẹ, trong nháy mắt không ngờ đã đi đến trước mặt Tịch Nhan, khi nhìn thấy cây chủy thủ kia sắp chạm đến Tịch Nhan, chung quanh nhất thời vang lên một tiếng kinh hô vang động, Tịch Nhan cũng chỉ nghĩ mình không thể nào tránh khỏi được, nhưng không ngờ trong lúc đó đột nhiên có thị vệ lấy tốc độ nhanh hơn lao ra, vung một kiếm hướng về phía thích khách kia!

“Hô --” Đám động nhất thời phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Bất Ly bị Tịch Nhan đẩy ngã ở một bên cũng lấy lại tinh thần, chỉ một thoáng sợ tới mức khóc thét lên, liên tục cất tiếng gọi Tịch Nhan, Thục phi, Hiền phi và Mạc phi đứng phía trước cách đó không xa cũng đều mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía bên này.

Tịch Nhan nhìn thấy cây chủy thủ của người đó chỉ cách bụng mình khoảng một tấc thì dừng lại, sau đó nàng chậm rãi cúi xuống, thân thể vốn đang đông cứng lập tức mềm oặt xuống, thiếu chút nữa không còn sức lực để đứng vững nữa, Ngân Châm ở phía sau lập tức lấy lại tinh thần tiến lên nâng đỡ nàng mới không bị ngã xuống.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới đi đến cửa tế đàn nhanh chóng chạy lại đây, một tay ôm lấy Bất Ly, một tay ôm lấy Tịch Nhan kéo vào trong lòng, xem xét của tình hình nàng, lúc này mới nhìn về phía tên thích khách kia.

Tên thích khách bị một kiếm đâm vào ngực thế nhưng ánh mắt của hắn lại chậm rãi dời về phía trước, nơi đó, có ba vị phi tử đang đứng bất động. Giọng nói thô ráp của hắn vang lên: “Chủ tử, nô tài...... Đã phụ sứ mệnh......”

/484

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status