Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 453

/484


Mọi người lại trêu chọc lẫn nhau. Có thêm Tần Nguy tham gia, hơn mười người trong trướng nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Trong không khí náo nhiệt đó, Thập Nhất nhìn Linh Hi tươi cười rạng rỡ làm khuôn mặt sáng bừng lên, sắc mặt hắn bất giác càng ngày càng khó coi.

Tần Nguy cùng Linh Hi ôn lại những chuyện trước đây, lại từ bên cạnh Thập Nhất chạy đến ngồi bên cạnh Linh Hi.

Linh Hi không còn cách nào với biểu đệ kém mình vài tuổi, nàng vừa nghe hắn nói vừa cười ứng phó, thấy hắn càng nói càng cao hứng, nàng liền lột một quả cam nhét vào trong miệng hắn: “Chắc đệ khát nước rồi, ăn để thông cổ họng đi.”

Thập Nhất nghe được trong lòng mình “Oành” một tiếng, giống như có một ngọn lửa bốc lên đỉnh đầu!

Hắn rốt cuộc chịu không được nữa, đứng dậy, đi đến bên cạnh Linh Hi, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mạnh mẽ kéo Linh Hi ra khỏi đại trướng.

Tần Nguy cũng là ngẩn ra, vừa muốn đứng dậy đuổi theo, bỗng dưng bị Hộ quốc công vỗ vào đầu rõ mạnh, lạnh lùng nói: “Ngồi xong cho ta!”

Thập Nhất kéo Linh Hi về thẳng tiểu trướng mới buông nàng ra, vừa quay đầu lại liền nói thẳng vào vấn đề: “Những lời ta nói tối hôm qua, nàng hẳn đã nghe được rồi chứ?”

Linh Hi vô cùng trấn định nhìn hắn, gật gật đầu.

“Nàng vẫn không tin ta sao?”

Linh Hi trầm mặc một lát, mới chậm rãi lắc đầu nói: “Thanh Dung, chàng đừng tự lừa bản thân mình, ở trong lòng chàng, Mẫu Đơn vĩnh viễn là người quan trọng nhất, tiếp theo là Thất tẩu. Mà ta đối với chàng mà nói, chỉ là một người ngoài ý muốn mà thôi. Chàng vốn không muốn cưới ta, ngay từ đầu chàng đã chán ghét ta, là do chàng bị ta dây dưa nên không có biện pháp nào, mới miễn cưỡng chấp nhận ta, để cho chúng ta trở thành vợ chồng chân chính. Ngày hôm nay, chàng đến tìm ta, cũng chỉ là vì chàng phát hiện chân tướng cái chết của Mẫu Đơn, trong lòng chàng cảm thấy có chút áy náy, có phải hay không?”

Thập Nhất ngưng mắt nhìn nàng, ngực phập phồng không nói nên lời.

Linh Hi nói tiếp: “Thanh Dung, chàng là một người tốt, cho nên sẽ vì lúc trước ta tự đâm mình một dao mà cảm thấy bất an, cho nên, chàng muốn bồi thường cho ta, không hơn...... Nhưng Thanh Dung à, ta không muốn liên lụy tới chàng, cho nên, ta sẽ không dây dưa với chàng nữa. Chàng không cần vì ta mà lừa dối chính mình, từ đây về sau chàng có thể sống cho bản thân mình, ta đương nhiên cũng sẽ không yêu cầu chàng quên đi Thất tẩu nữa, chàng có thể tiếp tục đặt tẩu ấy ở trong lòng, nhưng nên nhớ rõ, đừng cho Thất ca đã biết.”

“Nếu ta nói người trong lòng ta là nàng, nàng cũng sẽ không tin phải không?” Sắc mặt Thập Nhất càng ngày càng khó coi.

Linh Hi nhịn không được cười khẽ một tiếng: “Thanh Dung, ta thật sự từng có ý tưởng này, nhưng đó là khi ta mới mười sáu tuổi mà thôi. Nay, năm năm đã trôi qua, ta sẽ không đơn thuần như vậy nữa đâu, hơn nữa nay, tâm của ta sẽ không vì chàng mà rung động nữa. Chúng ta, nên sống cho chính mình, được không?”

Thập Nhất khẽ cắn răng, phun ra hai chữ: “Không được.”

Linh Hi lại cười như cũ, tiến lên từng bước, nâng tay xoa hai má gầy gò của hắn: “Thanh Dung, chàng có thể đến đây, ta thực sự cảm kích, thật sự rất cảm kích, điều này chứng minh lúc trước ta không yêu sai người, chàng đáng giá cho ta yêu, là một nam nhi tốt có trách nhiệm.”

Nàng nói, lúc trước ta không yêu sai người.

Trong lòng Thập Nhất chấn động mạnh, nhìn nàng, trong mắt bỗng dưng dâng lên nỗi tuyệt vọng.

“Thanh Dung, cũng sắp tới lễ mừng năm mới rồi, chàng có thể hồi kinh.” Linh Hi không nhìn hắn nữa, nhắm mắt lại nói ra những lời này.

*****************************************************************************************

Ngày Thập Nhất dẫn người rời khỏi Nhạn Nam quan, Hộ quốc công cùng Tần Nguy đưa hắn một quãng đường rất xa, còn Linh Hi lại cùng mẫu thân ngồi ở trong trướng, nghe mẫu thân thở dài: “Hi nhi, con tội gì phải làm như vậy chứ?”

Linh Hi cúi đầu, cười khổ nói: “Mẫu thân, con chỉ là...... Không muốn trở thành gánh nặng cả đời chàng.”

Bởi vì phải mất thời gian gần cả tháng mới từ Nhạn Nam quan trở về tới kinh thành, khi Thập Nhất về tới nơi liền đem tất cả những chuyện bị trì hoãn lại trong thời gian qua giải quyết cho xong, không quản ngày đêm, những tấu chương mà Hàn Lâm viện lưu lại hắn cũng nhất định lôi ra phê duyệt, cho nên không lúc nào hắn ngừng nghỉ.

Trong thời gian đó, Tịch Nhan có đến thăm hắn một lần. Đối với vị Tất tẩu có thể nói chuyện tâm sự này, hiện nay Thập Nhất không thể nào dám đến gần, một là vì vẫn nhớ tới những lời nói của Hoàng Phủ Thanh Vũ, hai là vì hắn hy vọng tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, hắn đối xử vị Thất tẩu này, thật sự không có ý tưởng không an phận nào.

Chỉ tiếc rằng, người hắn muốn để cho biết nhất lại không có khả năng biết nữa.

Thập Nhị một lần nữa lại nhớ tới triều đình, đối với Thập Nhất ngoại trừ Linh Hi và Tịch Nhan, người hắn quan tâm nhất đó chính là Thập Nhị. Nhưng hắn cho người thám thính một hai tháng qua mà vẫn không có được tin tức gì, rốt cuộc cũng đành bỏ qua.

Nhưng có một ngày, hắn lại tìm đến Thập Nhất, thần sắc ngưng trọng nói: “Thập Nhất ca, đệ nghe nói một tin tức.”

Thập Nhất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, nhịn không được nhíu mày nói: “Tin tức gì?”

“Thập Nhất tẩu dường như muốn tái giá.” Thập Nhị đè thấp thanh âm nói.

Vẻ mặt Thập Nhất đông cứng lại, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Đệ chỉ biết nói bậy.”

“Thật sự đó!” Thập Nhị xoay người ghé vào chiếc bàn trước mặt hắn, nói, “Thuộc hạ của Kinh Hoa có hai phó tướng là thuộc hạ của Hộ quốc công ngày trước, có tình huynh đệ với Hộ quốc công, vài ngày trước đó đã đi Nhạn Nam quan thăm Hộ quốc công đã mang tin tức về, nói gia đình Hộ quốc công đang chuẩn bị việc vui, hỏi Hộ quốc công đâu, hắn lại ăn nói quanh co. Huynh ngẫm lại xem, trong nhà ông ta chỉ có một nữ nhi là Thập Nhất tẩu, không phải Thập Nhất tẩu tái giá, chẳng lẽ là Hộ quốc công cưới tiểu thiếp hay sao? Hắn sở dĩ ăn nói quanh co, cũng là bởi vì Thập Nhất tẩu từng gả cho huynh, thân phận nhạy cảm đó sao?”

Thập Nhị nghiêm túc phân tích xong, trong đầu Thập Nhất sớm loạn làm một đoàn -- nàng, phải gả cho người khác sao?

“Nhưng mà Thập Nhất ca huynh cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao huynh cùng Thập Nhất tẩu cũng đã chia tay rồi, tẩu ấy có tái giá cũng không liên quan đến huynh.” Thập Nhị đứng thẳng người, không mặn không nhạt phun ra một câu.

“Ba” một tiếng, Thập Nhất hung hăng ném tấu chương trong tay xuống đất, tông cửa xông ra.

/484

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status