Hồi lâu sau, Nguyệt Nha Nhi nằm gác đầu lên ngực Thập Nhị, không nói được lời nào, chỉ nghiêng tai nghe nhịp tim của hắn, ánh mắt cũng toát ra vẻ trầm mê.
Thập Nhị thấy nàng vẫn không nhúc nhích gì cả, thì nghĩ chắc là nàng mệt quá nên thiếp đi, nên cũng không dám động đậy, lấy tay vuốt nhẹ sau đầu nàng, động tác đó sức lực vừa phải, Nguyệt Nha Nhi lại thật sự thấy hơi buồn ngủ, nằm trước người hắn cọ vài cái, rồi nhắm nghiền hai mắt.
Ngủ được chừng hai canh giờ, ngủ đến sắc trời chyển sang chập tối, trên dòng sông bắt đầu có những khúc nhạc du dương phiêu đãng, Thập Nhị mới nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, gọi một tiếng: “Nguyệt Nha Nhi?”
Nguyệt Nha Nhi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ tỉnh táo.
“Nàng không ngủ à?” Hắn nhìn thấy thế mới kinh ngạc.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi chỉ cười nhẹ, trên mặt dường như còn có nét e lệ chưa hề phai đi, nhìn thấy hắn lại bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.
Quyết tâm cố nén sự rung động, hắn giúp nàng ngồi dậy: “Phải trở về rồi.”
Nhưng lúc này mới phát hiện, quần áo hai người cởi ra đều ở cùng một chỗ, quần áo ướt sũng của hắn thấm hết vào quần áo của nàng, giờ cũng không thể nào mặc được.
Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng giấu thân mình dưới tấm thảm đơn bạc, quay mặt đi không nhìn hắn, nhưng trong lòng lại hơi có cảm giác dở khóc dở cười.
Thập Nhị nhìn nàng một cái, rồi cười gượng: “Không sao cả, ta đi tìm xiêm y khác đến cho nàng.”
Sau đó, hắn nhanh chóng mặc tạm chiếc quần dài ướt đẫm, cầm lấy túi bạc rồi ra khỏi khoang thuyền.
Trên sông có vài chiếc thuyền hoa phiêu đãng, Thập Nhị vốn muốn tìm thuyền đám công tử ăn chơi với mình, nhưng không ngờ liếc mắt một cái liền thấy cách đó không xa, là thuyền hoa của phủ Hoàng Phủ Thanh Thần.
Thuyền hoa dần dần đến gần, phía mũi thuyền có một tên sai vặt, thấp thoáng thấy Thập Nhị đang đứng ở mũi thuyền nhỏ, nên không ngừng lớn tiếng nói: “Thật không ngờ, Thập Nhị gia của tôi, sao ngài lại ở đây?”
Thập Nhị liếc hắn một cái, nói: “Bớt nói nhảm đi, cho thuyền hoa lại gần đây.” Nói xong, hắn mới xoay người vào trong khoang thuyền nói với Nguyệt Nha Nhi, “Chờ ta một lát, ta sẽ trở lại ngay.”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu, rồi nắm chặt lấy bạc thảm che lấy thân người.
Thập Nhị vừa lên thuyền hoa, gã sai vặt kia không ngừng đưa cho hắn ngoại sam để khoác lên người, lại thấy quần của hắn cũng ướt đẫm, nên vội hỏi: “Thập Nhị gia, hay là vào trong khoang thuyền thay xiêm y khác trước?”
Thập Nhị thản nhiên lắc đầu: “Cửu ca đang ở trên thuyền à? Cùng với ai?”
Gã sai vặt kia cười tủm tỉm: “Còn với ai nữa chứ? Vài ngày trước Cửu gia chọc giận Vương phi, hôm nay vất vả lắm mới dỗ được, cả hai đều đang ở trong khoang thuyền!”
Thập Nhị cũng nghĩ như vậy, ngoài Đạm Tuyết, Hoàng Phủ Thanh Thần làm sao còn có thể đưa nữ tử khác du ngoạn vào ban đêm chứ?” Nghĩ đến Đạm Tuyết, lại không kiềm được sự vui mừng: “Thật đúng lúc, đến nói Vương phi của ngươi cho ta mượn một bộ xiêm y của nữ tử.”
Bỗng dưng, phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đúng là nực cười, Thập Nhị đệ không mặc xiêm y của mình, mà lại đi hỏi mượn ta xiêm y của nữ tử, đây là đạo lý gì chứ?”
Thập Nhị liền xoay người lại, tươi cười với người trước mặt: “Cửu tẩu.”
Đạm Tuyết nhìn hắn một cái, lại nâng mắt nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ sau lưng hắn một cái, trong ánh mắt trong trẻo lại nhiễm ý cười: “Nguyệt Nha Nhi cũng ở đây?”
Thập Nhị hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.
Đạm Tuyết lại nhìn hắn thêm một cái, rồi mới nói: “Ta sẽ đưa xiêm y qua cho muội ấy, đệ vẫn nên đi thay y phục khác cho bản thân mình trước thì hơn.”
Nguyệt Nha Nhi lẳng lặng ngồi trong khoang thuyền, cảm giác có người lên thuyền, nhưng không phải là Thập Nhị, nên cả người không nhịn được mà trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào chiếc bố mành ở khoang thuyền. Cũng không nghĩ đến người khom lưng đi vào là Đạm Tuyết, trong lòng nàng chợt thả lỏng, gọi một tiếng: “Đạm Tuyết tỷ tỷ.” Sau đó, lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, nên cúi đầu xuống.
Đạm Tuyết vẫn thản nhiên cười như trước, đem quần áo đưa đến trước mặt nàng: “Mặc vào đi, đệ ấy đang ở thuyền hoa đợi muội đó.”
Nguyệt Nha Nhi đỏ mặt, nhanh chóng mặc xiêm y, vẫn không dám nhìn vào ánh mắt của Đạm Tuyết.
Đạm Tuyết nhìn nàng một lát, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, lấy tay sửa sang những sợi tóc hỗn độn giúp nàng, nói: “Như thế này không phải là rất đẹp sao?”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhu vừa thẹn vừa loạn, cúi đầu sửa sang lại tà áo, không nói được lời nào.
Đạm Tuyết thản nhiên hít sâu rồi lại nói: “Nguyệt Nha Nhi, đệ ấy thật tình đối xử tốt với muội, muội không phải là không biết. Lúc trước hai người đều còn trẻ, nay đã qua nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ muội muốn tiếp tục lãng phí thời gian sao? Vì vậy, dứt bỏ hết những nghi ngờ và cố kỵ trong lòng muội đi, cùng đệ ấy sống với nhau thật tốt, tương lai, đương nhiên muội sẽ không hối hận.”
Nguyệt Nha Nhi dường như hơi chấn động, nâng mắt nhìn về phía nàng: “Không hối hận?”
Đạm Tuyết chậm rãi nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Ta biết hiểu chuyện trong lòng muội, nhưng triều đại luân phiên, sinh tử do trời, đó là chuyện chúng ta không thể kiểm soát, cũng không phải là lỗi của ai cả, muội không cần vì thế mà gây khó dễ cho bản thân và đệ ấy, muội hiểu chưa?”
Nguyệt Nha Nhi trầm mặc hồi lâu.
Đúng lúc này, thân thuyền đột nhiên lắc lư, hóa ra là Thập Nhị không muốn chờ nữa, mà nhảy xuống luôn, vào khoang thuyền thăm dò: “Còn chưa xong nữa sao?”
Nguyệt Nha Nhi vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt vô cùng lo lắng của hắn.
Thập Nhị thấy hai người hóa ra là đang tâm sự, liền nhoẻn miệng cười, nhìn Nguyệt Nha Nhi thật sâu, mới lui ra ngoài, đứng ở mũi thuyền.
Nguyệt Nha Nhi thấy thế mới thu hồi tầm mắt, nhìn Đạm Tuyết, hơi gian nan gật đầu.
Đạm Tuyết cười trấn an nàng, vuốt tóc nàng: “Rồi sẽ có một ngày muội sẽ hiểu thôi.”
Sau đó, xoay người đi khỏi khoang thuyền.
Nhìn bóng dáng của nàng, ánh mắt Nguyệt Nha Nhi không nhịn được nổi lên một chút chua sót, nhưng sau đó cũng rời khỏi khoang thuyền.
Đạm Tuyết đã lên thuyền hoa trước rồi, Thập Nhị đứng ở mũi thuyền vươn tay đến đỡ nàng, lòng bàn tay hắn dày và ấm áp, nắm chặt lấy tay nàng, hoảng hốt nhận ra, đó là hương vị của hạnh phúc.
Nguyệt Nha Nhi nâng mắt nhìn hắn, thì thào gọi một tiếng: “Thanh Tuyên.”
Ánh mắt nàng hơi hoảng hốt nhìn hắn, trong lòng hắn chấn động, rồi rung lên, liền đỡ lấy gương mặt nàng: “Nguyệt Nha Nhi, không sao đâu,để chuyện quá khứ trôi qua hết, được chứ?”
Thời gian giống như hàng trăm ngàn năm trôi qua, cuối cùng nàng mới chậm rãi gật đầu.
Thập Nhị vui sướng, một tay kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt.
Trong bóng đêm, hai người cứ đứng như vậy ở mũi thuyền, mặc cho gió thổi khiến tay áo phiêu bay, vẫn ôm nhau đứng một chỗ.
Cho đến lúc trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ho của Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhị ngẩng đầu nhìn, trên thuyền hoa, Hoàng Phủ Thanh Thần không hờn không giận nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Còn không mau lên, ta mặc kệ hai người.”
Thập Nhị thấy nàng vẫn không nhúc nhích gì cả, thì nghĩ chắc là nàng mệt quá nên thiếp đi, nên cũng không dám động đậy, lấy tay vuốt nhẹ sau đầu nàng, động tác đó sức lực vừa phải, Nguyệt Nha Nhi lại thật sự thấy hơi buồn ngủ, nằm trước người hắn cọ vài cái, rồi nhắm nghiền hai mắt.
Ngủ được chừng hai canh giờ, ngủ đến sắc trời chyển sang chập tối, trên dòng sông bắt đầu có những khúc nhạc du dương phiêu đãng, Thập Nhị mới nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, gọi một tiếng: “Nguyệt Nha Nhi?”
Nguyệt Nha Nhi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ tỉnh táo.
“Nàng không ngủ à?” Hắn nhìn thấy thế mới kinh ngạc.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi chỉ cười nhẹ, trên mặt dường như còn có nét e lệ chưa hề phai đi, nhìn thấy hắn lại bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.
Quyết tâm cố nén sự rung động, hắn giúp nàng ngồi dậy: “Phải trở về rồi.”
Nhưng lúc này mới phát hiện, quần áo hai người cởi ra đều ở cùng một chỗ, quần áo ướt sũng của hắn thấm hết vào quần áo của nàng, giờ cũng không thể nào mặc được.
Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng giấu thân mình dưới tấm thảm đơn bạc, quay mặt đi không nhìn hắn, nhưng trong lòng lại hơi có cảm giác dở khóc dở cười.
Thập Nhị nhìn nàng một cái, rồi cười gượng: “Không sao cả, ta đi tìm xiêm y khác đến cho nàng.”
Sau đó, hắn nhanh chóng mặc tạm chiếc quần dài ướt đẫm, cầm lấy túi bạc rồi ra khỏi khoang thuyền.
Trên sông có vài chiếc thuyền hoa phiêu đãng, Thập Nhị vốn muốn tìm thuyền đám công tử ăn chơi với mình, nhưng không ngờ liếc mắt một cái liền thấy cách đó không xa, là thuyền hoa của phủ Hoàng Phủ Thanh Thần.
Thuyền hoa dần dần đến gần, phía mũi thuyền có một tên sai vặt, thấp thoáng thấy Thập Nhị đang đứng ở mũi thuyền nhỏ, nên không ngừng lớn tiếng nói: “Thật không ngờ, Thập Nhị gia của tôi, sao ngài lại ở đây?”
Thập Nhị liếc hắn một cái, nói: “Bớt nói nhảm đi, cho thuyền hoa lại gần đây.” Nói xong, hắn mới xoay người vào trong khoang thuyền nói với Nguyệt Nha Nhi, “Chờ ta một lát, ta sẽ trở lại ngay.”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu, rồi nắm chặt lấy bạc thảm che lấy thân người.
Thập Nhị vừa lên thuyền hoa, gã sai vặt kia không ngừng đưa cho hắn ngoại sam để khoác lên người, lại thấy quần của hắn cũng ướt đẫm, nên vội hỏi: “Thập Nhị gia, hay là vào trong khoang thuyền thay xiêm y khác trước?”
Thập Nhị thản nhiên lắc đầu: “Cửu ca đang ở trên thuyền à? Cùng với ai?”
Gã sai vặt kia cười tủm tỉm: “Còn với ai nữa chứ? Vài ngày trước Cửu gia chọc giận Vương phi, hôm nay vất vả lắm mới dỗ được, cả hai đều đang ở trong khoang thuyền!”
Thập Nhị cũng nghĩ như vậy, ngoài Đạm Tuyết, Hoàng Phủ Thanh Thần làm sao còn có thể đưa nữ tử khác du ngoạn vào ban đêm chứ?” Nghĩ đến Đạm Tuyết, lại không kiềm được sự vui mừng: “Thật đúng lúc, đến nói Vương phi của ngươi cho ta mượn một bộ xiêm y của nữ tử.”
Bỗng dưng, phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đúng là nực cười, Thập Nhị đệ không mặc xiêm y của mình, mà lại đi hỏi mượn ta xiêm y của nữ tử, đây là đạo lý gì chứ?”
Thập Nhị liền xoay người lại, tươi cười với người trước mặt: “Cửu tẩu.”
Đạm Tuyết nhìn hắn một cái, lại nâng mắt nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ sau lưng hắn một cái, trong ánh mắt trong trẻo lại nhiễm ý cười: “Nguyệt Nha Nhi cũng ở đây?”
Thập Nhị hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.
Đạm Tuyết lại nhìn hắn thêm một cái, rồi mới nói: “Ta sẽ đưa xiêm y qua cho muội ấy, đệ vẫn nên đi thay y phục khác cho bản thân mình trước thì hơn.”
Nguyệt Nha Nhi lẳng lặng ngồi trong khoang thuyền, cảm giác có người lên thuyền, nhưng không phải là Thập Nhị, nên cả người không nhịn được mà trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào chiếc bố mành ở khoang thuyền. Cũng không nghĩ đến người khom lưng đi vào là Đạm Tuyết, trong lòng nàng chợt thả lỏng, gọi một tiếng: “Đạm Tuyết tỷ tỷ.” Sau đó, lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, nên cúi đầu xuống.
Đạm Tuyết vẫn thản nhiên cười như trước, đem quần áo đưa đến trước mặt nàng: “Mặc vào đi, đệ ấy đang ở thuyền hoa đợi muội đó.”
Nguyệt Nha Nhi đỏ mặt, nhanh chóng mặc xiêm y, vẫn không dám nhìn vào ánh mắt của Đạm Tuyết.
Đạm Tuyết nhìn nàng một lát, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, lấy tay sửa sang những sợi tóc hỗn độn giúp nàng, nói: “Như thế này không phải là rất đẹp sao?”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhu vừa thẹn vừa loạn, cúi đầu sửa sang lại tà áo, không nói được lời nào.
Đạm Tuyết thản nhiên hít sâu rồi lại nói: “Nguyệt Nha Nhi, đệ ấy thật tình đối xử tốt với muội, muội không phải là không biết. Lúc trước hai người đều còn trẻ, nay đã qua nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ muội muốn tiếp tục lãng phí thời gian sao? Vì vậy, dứt bỏ hết những nghi ngờ và cố kỵ trong lòng muội đi, cùng đệ ấy sống với nhau thật tốt, tương lai, đương nhiên muội sẽ không hối hận.”
Nguyệt Nha Nhi dường như hơi chấn động, nâng mắt nhìn về phía nàng: “Không hối hận?”
Đạm Tuyết chậm rãi nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Ta biết hiểu chuyện trong lòng muội, nhưng triều đại luân phiên, sinh tử do trời, đó là chuyện chúng ta không thể kiểm soát, cũng không phải là lỗi của ai cả, muội không cần vì thế mà gây khó dễ cho bản thân và đệ ấy, muội hiểu chưa?”
Nguyệt Nha Nhi trầm mặc hồi lâu.
Đúng lúc này, thân thuyền đột nhiên lắc lư, hóa ra là Thập Nhị không muốn chờ nữa, mà nhảy xuống luôn, vào khoang thuyền thăm dò: “Còn chưa xong nữa sao?”
Nguyệt Nha Nhi vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt vô cùng lo lắng của hắn.
Thập Nhị thấy hai người hóa ra là đang tâm sự, liền nhoẻn miệng cười, nhìn Nguyệt Nha Nhi thật sâu, mới lui ra ngoài, đứng ở mũi thuyền.
Nguyệt Nha Nhi thấy thế mới thu hồi tầm mắt, nhìn Đạm Tuyết, hơi gian nan gật đầu.
Đạm Tuyết cười trấn an nàng, vuốt tóc nàng: “Rồi sẽ có một ngày muội sẽ hiểu thôi.”
Sau đó, xoay người đi khỏi khoang thuyền.
Nhìn bóng dáng của nàng, ánh mắt Nguyệt Nha Nhi không nhịn được nổi lên một chút chua sót, nhưng sau đó cũng rời khỏi khoang thuyền.
Đạm Tuyết đã lên thuyền hoa trước rồi, Thập Nhị đứng ở mũi thuyền vươn tay đến đỡ nàng, lòng bàn tay hắn dày và ấm áp, nắm chặt lấy tay nàng, hoảng hốt nhận ra, đó là hương vị của hạnh phúc.
Nguyệt Nha Nhi nâng mắt nhìn hắn, thì thào gọi một tiếng: “Thanh Tuyên.”
Ánh mắt nàng hơi hoảng hốt nhìn hắn, trong lòng hắn chấn động, rồi rung lên, liền đỡ lấy gương mặt nàng: “Nguyệt Nha Nhi, không sao đâu,để chuyện quá khứ trôi qua hết, được chứ?”
Thời gian giống như hàng trăm ngàn năm trôi qua, cuối cùng nàng mới chậm rãi gật đầu.
Thập Nhị vui sướng, một tay kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt.
Trong bóng đêm, hai người cứ đứng như vậy ở mũi thuyền, mặc cho gió thổi khiến tay áo phiêu bay, vẫn ôm nhau đứng một chỗ.
Cho đến lúc trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ho của Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhị ngẩng đầu nhìn, trên thuyền hoa, Hoàng Phủ Thanh Thần không hờn không giận nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Còn không mau lên, ta mặc kệ hai người.”
/484
|