Trên bàn lộn xộn ly cà phê và một đống đồ ăn vặt, Hà Na ôm gối tựa vào sô pha, vừa vụng trộm nuốt nước miếng, vừa ngơ ngác nhìn Trịnh Duyệt Nhan lại đem một mảng chocolate đen cho vào trong miệng.
- Ăn miếng không? –Trịnh Duyệt Nhan dùng khóe mắt nhìn nàng, miệng cười như không cười.
- Không ăn! – Hà Na hận nghiến răng: “Tao dạo này bị mập ra, sau sáu giờ tối sẽ không ăn bất kỳ cái gì cứng, tao phải giữ dáng người chuẩn!”
- Không ăn đồ cứng à? Tao cho mày ly chocolate nóng được không?
- Mày đi chết đi! – Hà Na phẫn nộ : “Mày đừng cho ai cũng giống mày, ăn thế nào cũng không mập! Tao nói cho mày biết, tao hận nhất đứa nào buổi tối ngồi trước mặt tao ăn! Nếu không tính đến tình cảm chị em, chắc tao đã đá mày ra ngoài rồi.”
- Chịu thôi mày à, trời sinh ra đã vậy. – Trịnh Duyệt Nhan lười biếng đáp lại một câu, rít lên một tiếng, rồi mở gói thịt heo khô.
Hà Na thở phì phì quay đầu, ánh mắt dời về phía màn hình ti vi.
- Hôm nay tao ngủ ở đây với mày.
Hà Na ngưng một giây liền quay đầu lại: “Tại sao?!”
- Không tại sao gì hết, tao không muốn về nhà thôi. – Trịnh Duyệt Nhan có chút bất mãn: “Mày kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ đêm nay có tên nam nhân nào đến nhà mày qua đêm sao?”
- Bớt nhảm đi.
- Ơ thế không phải à?
Hà Na thở dài, giơ điều khiển từ xa lên đổi kênh, bàn tay nâng lên giữa không trung lại buông, ánh mắt nhìn Trịnh Duyệt Nhan: “Mày hôm nay mang nhiều đồ ăn vặt đến thế này, từ lúc bước vào đến giờ mồm chưa nghỉ lần nào, không phải lại liên quan đến nàng bác sĩ kia chứ?”
Trịnh Duyệt Nhan nghe xong lời này, tay ném miếng thịt khô đang cầm, lấy từ hộp khăn giấy hai tờ để lau tay, sau đó dựa vào sô pha.
- Bị tao nói trúng, há há. – Hà Na bị nàng làm tức nửa ngày, lúc này thấy nàng thần sắc không tốt, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên, Hà Na ngồi dậy, hai tay nâng cằm: “Đến đây đi, nói cho tao nghe một chút.”
Trịnh Duyệt Nhan cuối cùng không nín được, đem chuyện đêm đó kể lể một lần, cuối cùng oán hận nói: “Con mẹ nó, thật đúng là đồ đầu gỗ, đồ cục đá!”
- Bởi thế người ta mới bảo ai làm bác sĩ là dễ thành quái nhân lắm. – Hà Na mở miệng lớn: “Đi vào trái tim chị ta, mới có thể đi vào nhà chị ta? Nếu nói thế, nhà tao người khác tới lui nhiều vậy, chắc tim tao bị thiên binh vạn mã giẫm nát bấy rồi?”
Trịnh Duyệt Nhan nghe nàng nói như vậy, nhịn không được “xì” một tiếng cười, sắc mặt cũng dần dần chuyển tốt.
- Duyệt Nhan, mày cũng nên cách xa Hàn Sanh ra đi, người nói mấy lời này là biết quái gở đến độ nào rồi! Huống chi mày cũng không phải thật sự thích nữ nhân, vài năm trước còn chơi đùa được, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn thưởng ngoạn à?
- Hà Na, mày sai rồi. – Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu, thu hồi ý cười trên mặt: “Mấy năm trước tao thật lòng với Thường Diễm.”
- Hả?
- Chỉ là cảm giác yêu thích đó tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cậu ta thật sự là rất dai dẳng, hơn nữa, sau đó cậu ta tự sát, thật sự tao bị dọa, nên có một khoảng thời gian không dám tiếp xúc với nữ nhân.
Hà Na nhăn trán, qua một hồi lâu mới nói: “Vậy đối với bác sĩ kia thì sao? Cũng là thật sự thích?”
- Tao không biết. – Trịnh Duyệt Nhan cắn môi, trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng nói: “Nhưng mà tao đối với Hàn Sanh, có cảm giác chinh phục rất mãnh liệt, giờ tao hận không thể nhìn thấu tất cả con người chị ta.”
Hà Na nhìn chằm chằm vào nàng, sau một lúc lâu mới phun ra một hơi: “Mày thật đáng sợ, tao thấy chắc mày gần đây rỗi hơi quá nên sinh bệnh rồi, nhanh đến công ty của cha làm việc đi. Vừa giúp đỡ cha, vừa chữa bệnh luôn, một công hai việc.”
Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười, biểu tình có chút đăm chiêu: “Trước kia một người theo đuổi tao từng nói, trên thế giới này, ít nhất sẽ có một người, trời sinh có một loại lực hấp dẫn đặc biệt, hấp dẫn mày muốn đuổi theo, muốn nhìn thấu, muốn có được. Tao nghĩ Trầm Hàn Sanh chính là người như thế, tao vừa nhìn vào ánh mắt của chị ấy, liền cảm giác được Hàn Sanh có một quá khứ, và tao muốn bới móc nó.”
- Có lẽ khi mày biết được, mày sẽ thất vọng không biết chừng. Mày căn bản đầy thói hư tật xấu, ngày thường nhiều người theo đuôi, mày ngược lại khinh thường, hiện tại có người không để ý mày, mày dính vào liền.
Trịnh Duyệt Nhan không để ý phản bác lại lời nói của Hà Na, ngược lại vươn mi: “Có lẽ, nhưng tao hiện tại đang muốn dính vào, trong khoảng thời gian này, tao phải suy nghĩ thật kỹ, để sao cho làm thật khéo léo.”
- Con bệnh! – Hà Na ngả vào sô pha, xua tay nói: “Mai mốt đừng lải nhải với tao chuyện về nàng bác sĩ kia, tao không có hứng thú nghe, mày thì tao cũng lười quản.”
Trịnh Duyệt Nhan nhích đến gần nàng, cố tình nói đùa: “Vậy sao được, mày đừng quên chị ấy là bạn của Tiểu Phương, bạn bè của mày và bạn bè của tình yêu mày, mày làm sao không quản được?”
- Tao không rảnh quản chuyện vớ vẩn lộn xộn của mày. – Hà Na vừa nghe nhắc tới Tiểu Phương, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình ngọt ngào: “Tao và Tiểu Phương càng hàn huyên nhiều, lại phát hiện tao với anh ta có rất nhiều chỗ tương tự, phim điện ảnh thích nhất đều là Nhà tù Shawshank, sách thích nhất đều là Robinson Crusoe, đồ ăn thích nhất đều là thịt bò, màu sắc yêu thích đều là màu tím… Trời ạ, chúng ta mà không ở bên nhau, quả thực là thiên lý khó tha!”
Trịnh Duyệt Nhan nghe được mắt trợn trắng: “Đáng tiếc cho tới bây giờ, nhà anh ta ở đâu mày cũng chả biết.”
- Đúng vậy, nhưng mà tao cũng không cần trăm phương ngàn kế moi ra. – Hà Na đánh trả một câu, sau đó có chút đắc ý vuốt mái tóc nâu dài: “Tao có thể cảm giác được hảo cảm của anh ta với tao càng ngày càng tăng, tao rất thích cảm giác này, mơ hồ lại cảm thấy rất tốt, hơn nữa…”
Nói tới đây, nàng tự mãn nhìn Trịnh Duyệt Nhan, không thấy Duyệt Nhan biểu hiện thẹn quá hóa giận, kéo dài giọng nói: “Tao tối hôm qua cùng Tòng Y đi Ái Muội, buổi tối anh ấy đưa bọn tao về nhà, trên đường còn trịnh trọng mời tối mai đến nhà anh ấy làm khách á…”
Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ra: “Biểu tỷ tao tối qua theo mày đi Ái Muội?”
- Phải, Tòng Y cũng nói Tiểu Phương thoạt nhìn cũng rất ổn trọng, không quá cường điệu, hơn nữa đúng như lời tao nói, là một tuấn nam. – Hà Na tiếp tục đắc ý dào dạt.
- Chị ấy buổi tối đi theo mày đi quán bar, đúng là chuyện khó tin. – Trịnh Duyệt Nhan rõ ràng có chút kinh ngạc, đứng dậy đi đến tủ rượu, lấy một ly, tự rót cho mình nửa ly.
Hà Na nghĩ đến Diệp Tòng Y, trên mặt đắc ý tươi cười chậm rãi liễm đi, bỗng nhiên thật cẩn thận nói: “Duyệt Nhan, Tòng Y gần đây có nói gì với mày không?”
- Nói cái gì?
- Chị ấy có tâm sự, không vui.
- Chị ấy, không vui? – Trịnh Duyệt Nhan xoay người lại, cười đến có chút châm chọc: “Chị ta có gì không vui? Còn gì bất mãn?”
Hà Na nhíu mày nói: “Không phải mọi thứ mình có đều hài lòng, mày cảm thấy mình còn thiếu cái gì?”
Trịnh Duyệt Nhan đem chén rượu quơ quơ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó cầm ly ngồi xuống, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt: “Biểu tỷ tao thật đúng là lợi hại, sau khi chị ta đến đây ở, lòng ba tao bị thu phục, suốt ngày khen chị ta không dứt miệng, hiện bạn bè tốt nhất của tao, cũng quan tâm chị ta như vậy.”
- Ý mày là sao? – Hà Na ngạc nhiên, ôm gối bỏ qua một bên, nửa ngày mới không nhịn được nói: “Duyệt Nhan, chẳng lẽ mày ghen tị với biểu tỷ của mình sao?”
- Ghen tị? – Trịnh Duyệt Nhan bỏ ly xuống, lạnh lùng nói: “Tao sao phải ghen tị với chị ta? Tao thật sự kém hơn chị ta sao?”
Hà Na kinh ngạc nhìn nàng, nhưng phục hồi tinh thần: “Mày… mày sao lại nói như thế? Chị ấy là biểu tỷ của mày mà? Không phải quan hệ hai người tốt lắm sao?”
Trịnh Duyệt Nhan khẽ nhếch đôi mi thanh tú: “Ừ tốt lắm, tụi tao thường xuyên cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau uống trà, cùng nhau mang Tuyết nhi đi chơi. Bọn tao là người thân không phải sao?”
- Nhưng mày không biết chị ấy không vui, đúng không? Hai người là người thân, cũng không thể chia sẻ tâm sự như bạn bè, mày cũng không cần chân chính quan tâm chị ấy. – Hà Na lắc lắc đầu, cười khổ vỗ vỗ đầu mình: “Tao thế mà sơ ý quá, lâu thế mà cũng không phát hiện chuyện này, Duyệt Nhan, biết mày nhiều năm như vậy, tao lần đầu tiên cảm thấy mày có chút xa lạ, mày… mày thế mà hẹp hòi như vậy…”
- Tao hẹp hòi? – Trịnh Duyệt Nhan sắc mặt dần dần đỏ lên, đột nhiên lập tức đứng dậy: “Mày biết không, trước khi chị ta đến thành phố này, số lần tao gặp chị ta ít ỏi đếm được, căn bản chưa nói đến tình chị em gì! Mày biết không, chị ta sau khi tới chỗ này, ba tao thường xuyên lấy chị ta ra làm tấm gương giáo huấn tao, cái gì cũng như vậy, có phần của tao, nhất định còn có của chị ta, ngay cả thay tao đổi xe thể thao, ổng cũng không quên đem cho chị ta! Mày biết không, mỗi lần nghe nói mày với chị ta ở chỗ nào ăn cơm, mang Tuyết nhi đi chơi chỗ nào, lòng ta đểu cảm giác khó chịu! Nhất là gần nhất, mày mỗi ngày đều phải nói cho tao biết, các người đi dạo phố mua quần áo làm sao, đồ ăn chỗ nào ngon! Chị ta tới nơi này, mọi thứ đều thay đổi!” Nàng giơ hai tay, kích động nói: “Tao không quan tâm chuyện tiền bạc này nọ, tao chỉ để ý chị ta đoạt hết tâm tư của những người xung quanh tao rồi!”
Nàng liên tiếp rống to, căn phòng lập tức trở nên vô cùng im lặng, ngay cả không khí cũng tựa hồ đọng lại. Hà Na nhẹ nhàng xoa thái dương, một hồi lâu, ngẩng đầu chậm rãi nói: “Tòng Y… Tòng Y chị ấy đối với mày rất tốt, mày biết mà.”
- Tao biết. Trừ những nút thắt này, tao đối với chị ta cũng không kém nha, hơn nữa, tao là thật tình thương Tuyết nhi. – Trịnh Duyệt Nhan cắn cắn môi, đem mặt chuyển hướng khác.
Hà Na chậm rãi đứng dậy, mặt hướng về phía nàng, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, khuyên nhủ: “Duyệt Nhan, hai cô chú thương Tòng Y, cũng thương mày, tao và mày tốt, với Tòng Y cũng tốt, cũng không có xung đột, mày không cần phải chú ý như vậy. Không có ai xem nhẹ mày.”
Trịnh Duyệt Nhan thả lỏng đôi lông mi dài, không lên tiếng. Hà Na thở dài nói: “Tòng Y gần nhất trạng thái thật sự không tốt, tao nghĩ chị ấy và Vân Tuấn xảy ra vấn đề gì. Ai ai cũng cảm thấy chị ấy rất hạnh phúc, nhưng mấy ngày trước chị ấy nói với tao, cái đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, chị ấy nói khi bên cạnh Vân Tuấn, trong lòng luôn có loại cảm giác trống rỗng, giống như có cái gì rất quan trọng đã mất, cảm giác yêu nhau trước kia cũng không nhớ rõ, chị ấy nói muốn đi hỏi thăm bác sĩ tâm lý. Khi cùng chị ấy ở một chỗ, tao có thể rõ ràng cảm giác được tâm trạng chị ấy xuống dốc, con người Tòng Y tốt lắm, là bạn tốt của tao, cũng là đồng nghiệp tốt, cho nên tao không thể không quan tâm được…”
- Nếu ai mất trí nhớ nhiều năm, trong lòng đều cảm thấy mất đi cái gì đó quan trọng, cảm giác trống rỗng, điều này cũng đâu có gì lạ. – Trịnh Duyệt Nhan thanh âm rầu rĩ.
- Cái gì? – Hà Na ngẩn ra, mở to mắt: “Ý mày là gì?”
- Biểu tỷ tao từng bị tai nạn giao thông. – Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại lần nữa ngồi xuống, cầm ly rượu lên hớp một hớp lớn, sau đó dựa vào sô pha, thản nhiên nói: “Não bộ bị va chạm, mất đi sáu năm trí nhớ, đoạn trí nhớ từ cấp ba đến năm đầu tiên đi làm. Vì vậy, dì tao nhờ ba mang chị ấy đi điều trị ở Mỹ, và sau đó, chị ấy cùng biểu tỷ phu xuất hiện ở chỗ này.”
Hà Na thần sắc khiếp sợ, lui về phía sau từng bước: “Tại sao có thể như vậy? Chị ấy… chị ấy… chị ấy một chút cũng không nói cho tao biết.”
- Nếu là mày, mày sẵn sàng nói cho người khác biết à? – Trịnh Duyệt Nhan chơi đùa với chiếc ly trong tay, nâng mí mắt: “Có người nào muốn người khác biết mình trí nhớ không trọn vẹn?”
Mưa liên tiếp vài ngày, thời tiết cuối cùng cũng trong xanh trở lại, ánh sáng hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu vào, ôn nhu, ấm áp, một tia nhàn nhạt cười hiện lên trên khuôn mặt nhẵn bóng của Diệp Tòng Y, nụ cười của cô giữa ánh hoàng hôn tựa hồ như kim sắc bao bọc, cả người như được vầng sáng vây quanh, như một bức họa vô cùng động lòng người.
- Hà Na, hôm nay có tâm sự sao? – Diệp Tòng Y giảm bớt tốc độ xe, nghiêng đầu nhìn người đang ngồi ở chỗ phó lái Hà Na. Hà Na thần sắc mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ, như đang ngẫm nghĩ cái gì, bị cô gọi, giống như vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng, vội vàng quay đầu: “A? A? Sao ạ?”
- A cái gì a? Chẳng lẽ là lần đầu tiên đến nhà anh chàng đẹp trai, khẩn trương sao? – Diệp Tòng Y trêu ghẹo nàng.
- Xí, ai thèm khẩn trương, nhưng em đang phải đấu tranh rất nhiều. – Hà Na nhìn Diệp Tòng Y thản nhiên mỉm cười, đem những câu hỏi suy nghĩ trong lòng hồi lâu đè ép xuống.
- Chúng ta đêm nay tiệc lớn có cái gì?
Hà Na cười: “Làm bít tết, đó là món anh ta thích, cũng là món sở trường nhất. Hồi nãy gọi điện thoại cho em, nói là đang tỉ mỉ lựa thịt bò ở siêu thị.”
- Được, chị có chút mong đợi.
Nhà của Tiểu Phương ở nơi được gọi là khu căn hộ Tử Thanh, ở khu thứ hai. Không bao lâu xe Diệp Tòng Y và Hà Na đến nơi, Hà Na gọi cho Tiểu Phương một cuộc điện thoại, sau đó cùng Diệp Tòng Y vào thang máy. Đến lầu 20, thang máy mới vừa mở ra, thân ảnh cao lớn Tiểu Phương liền xuất hiện trong tầm mắt.
- Anh đang đợi bọn tôi? – Hà Na thoạt nhìn thật vui vẻ.
- Phải, lẽ ra tôi phải xuống dưới tiếp, nhưng vì đang chuẩn bị đồ ăn trong nhà bếp. – Tiểu Phương trong giọng nói mang theo một tia xin lỗi, cười với Diệp Tòng Y và chào mừng họ, mang theo các cô đi về phía trước: “Nào, mời qua đây.”
Cửa phòng cũng sớm mở ra, Tiểu Phương ở phía sau, chờ các nàng đi vào, tiện tay đóng cửa lại, Hà Na cùng Diệp Tòng Y thay đổi giày, mới vừa đi đến phòng khách, một thân ảnh cao cao gầy gầy cũng xoay người lại. Tiểu Phương ở phía sau kêu lên: “Hàn Sanh, Hà Na và bạn nàng đến, lại đây, giới thiệu cho em này!”
Trầm Hàn Sanh xoay người lại, nhìn Hà Na, mỉm cười, đang muốn hỏi thăm một chút, khóe mắt rơi xuống người Diệp Tòng Y, đột nhiên như gặp ma giữa ban ngày, vẻ mặt đại biến, sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng tái nhợt, chén thủy tinh trong tay cũng không đắn đo mà thẳng tắp rơi xuống, như âm thanh của nhiều người kinh hô, âm thanh “xoảng” của thủy tinh vang lên thanh thúy, mảnh vỡ văng khắp sàn nhà.
- Ăn miếng không? –Trịnh Duyệt Nhan dùng khóe mắt nhìn nàng, miệng cười như không cười.
- Không ăn! – Hà Na hận nghiến răng: “Tao dạo này bị mập ra, sau sáu giờ tối sẽ không ăn bất kỳ cái gì cứng, tao phải giữ dáng người chuẩn!”
- Không ăn đồ cứng à? Tao cho mày ly chocolate nóng được không?
- Mày đi chết đi! – Hà Na phẫn nộ : “Mày đừng cho ai cũng giống mày, ăn thế nào cũng không mập! Tao nói cho mày biết, tao hận nhất đứa nào buổi tối ngồi trước mặt tao ăn! Nếu không tính đến tình cảm chị em, chắc tao đã đá mày ra ngoài rồi.”
- Chịu thôi mày à, trời sinh ra đã vậy. – Trịnh Duyệt Nhan lười biếng đáp lại một câu, rít lên một tiếng, rồi mở gói thịt heo khô.
Hà Na thở phì phì quay đầu, ánh mắt dời về phía màn hình ti vi.
- Hôm nay tao ngủ ở đây với mày.
Hà Na ngưng một giây liền quay đầu lại: “Tại sao?!”
- Không tại sao gì hết, tao không muốn về nhà thôi. – Trịnh Duyệt Nhan có chút bất mãn: “Mày kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ đêm nay có tên nam nhân nào đến nhà mày qua đêm sao?”
- Bớt nhảm đi.
- Ơ thế không phải à?
Hà Na thở dài, giơ điều khiển từ xa lên đổi kênh, bàn tay nâng lên giữa không trung lại buông, ánh mắt nhìn Trịnh Duyệt Nhan: “Mày hôm nay mang nhiều đồ ăn vặt đến thế này, từ lúc bước vào đến giờ mồm chưa nghỉ lần nào, không phải lại liên quan đến nàng bác sĩ kia chứ?”
Trịnh Duyệt Nhan nghe xong lời này, tay ném miếng thịt khô đang cầm, lấy từ hộp khăn giấy hai tờ để lau tay, sau đó dựa vào sô pha.
- Bị tao nói trúng, há há. – Hà Na bị nàng làm tức nửa ngày, lúc này thấy nàng thần sắc không tốt, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên, Hà Na ngồi dậy, hai tay nâng cằm: “Đến đây đi, nói cho tao nghe một chút.”
Trịnh Duyệt Nhan cuối cùng không nín được, đem chuyện đêm đó kể lể một lần, cuối cùng oán hận nói: “Con mẹ nó, thật đúng là đồ đầu gỗ, đồ cục đá!”
- Bởi thế người ta mới bảo ai làm bác sĩ là dễ thành quái nhân lắm. – Hà Na mở miệng lớn: “Đi vào trái tim chị ta, mới có thể đi vào nhà chị ta? Nếu nói thế, nhà tao người khác tới lui nhiều vậy, chắc tim tao bị thiên binh vạn mã giẫm nát bấy rồi?”
Trịnh Duyệt Nhan nghe nàng nói như vậy, nhịn không được “xì” một tiếng cười, sắc mặt cũng dần dần chuyển tốt.
- Duyệt Nhan, mày cũng nên cách xa Hàn Sanh ra đi, người nói mấy lời này là biết quái gở đến độ nào rồi! Huống chi mày cũng không phải thật sự thích nữ nhân, vài năm trước còn chơi đùa được, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn thưởng ngoạn à?
- Hà Na, mày sai rồi. – Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu, thu hồi ý cười trên mặt: “Mấy năm trước tao thật lòng với Thường Diễm.”
- Hả?
- Chỉ là cảm giác yêu thích đó tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cậu ta thật sự là rất dai dẳng, hơn nữa, sau đó cậu ta tự sát, thật sự tao bị dọa, nên có một khoảng thời gian không dám tiếp xúc với nữ nhân.
Hà Na nhăn trán, qua một hồi lâu mới nói: “Vậy đối với bác sĩ kia thì sao? Cũng là thật sự thích?”
- Tao không biết. – Trịnh Duyệt Nhan cắn môi, trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng nói: “Nhưng mà tao đối với Hàn Sanh, có cảm giác chinh phục rất mãnh liệt, giờ tao hận không thể nhìn thấu tất cả con người chị ta.”
Hà Na nhìn chằm chằm vào nàng, sau một lúc lâu mới phun ra một hơi: “Mày thật đáng sợ, tao thấy chắc mày gần đây rỗi hơi quá nên sinh bệnh rồi, nhanh đến công ty của cha làm việc đi. Vừa giúp đỡ cha, vừa chữa bệnh luôn, một công hai việc.”
Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười, biểu tình có chút đăm chiêu: “Trước kia một người theo đuổi tao từng nói, trên thế giới này, ít nhất sẽ có một người, trời sinh có một loại lực hấp dẫn đặc biệt, hấp dẫn mày muốn đuổi theo, muốn nhìn thấu, muốn có được. Tao nghĩ Trầm Hàn Sanh chính là người như thế, tao vừa nhìn vào ánh mắt của chị ấy, liền cảm giác được Hàn Sanh có một quá khứ, và tao muốn bới móc nó.”
- Có lẽ khi mày biết được, mày sẽ thất vọng không biết chừng. Mày căn bản đầy thói hư tật xấu, ngày thường nhiều người theo đuôi, mày ngược lại khinh thường, hiện tại có người không để ý mày, mày dính vào liền.
Trịnh Duyệt Nhan không để ý phản bác lại lời nói của Hà Na, ngược lại vươn mi: “Có lẽ, nhưng tao hiện tại đang muốn dính vào, trong khoảng thời gian này, tao phải suy nghĩ thật kỹ, để sao cho làm thật khéo léo.”
- Con bệnh! – Hà Na ngả vào sô pha, xua tay nói: “Mai mốt đừng lải nhải với tao chuyện về nàng bác sĩ kia, tao không có hứng thú nghe, mày thì tao cũng lười quản.”
Trịnh Duyệt Nhan nhích đến gần nàng, cố tình nói đùa: “Vậy sao được, mày đừng quên chị ấy là bạn của Tiểu Phương, bạn bè của mày và bạn bè của tình yêu mày, mày làm sao không quản được?”
- Tao không rảnh quản chuyện vớ vẩn lộn xộn của mày. – Hà Na vừa nghe nhắc tới Tiểu Phương, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình ngọt ngào: “Tao và Tiểu Phương càng hàn huyên nhiều, lại phát hiện tao với anh ta có rất nhiều chỗ tương tự, phim điện ảnh thích nhất đều là Nhà tù Shawshank, sách thích nhất đều là Robinson Crusoe, đồ ăn thích nhất đều là thịt bò, màu sắc yêu thích đều là màu tím… Trời ạ, chúng ta mà không ở bên nhau, quả thực là thiên lý khó tha!”
Trịnh Duyệt Nhan nghe được mắt trợn trắng: “Đáng tiếc cho tới bây giờ, nhà anh ta ở đâu mày cũng chả biết.”
- Đúng vậy, nhưng mà tao cũng không cần trăm phương ngàn kế moi ra. – Hà Na đánh trả một câu, sau đó có chút đắc ý vuốt mái tóc nâu dài: “Tao có thể cảm giác được hảo cảm của anh ta với tao càng ngày càng tăng, tao rất thích cảm giác này, mơ hồ lại cảm thấy rất tốt, hơn nữa…”
Nói tới đây, nàng tự mãn nhìn Trịnh Duyệt Nhan, không thấy Duyệt Nhan biểu hiện thẹn quá hóa giận, kéo dài giọng nói: “Tao tối hôm qua cùng Tòng Y đi Ái Muội, buổi tối anh ấy đưa bọn tao về nhà, trên đường còn trịnh trọng mời tối mai đến nhà anh ấy làm khách á…”
Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ra: “Biểu tỷ tao tối qua theo mày đi Ái Muội?”
- Phải, Tòng Y cũng nói Tiểu Phương thoạt nhìn cũng rất ổn trọng, không quá cường điệu, hơn nữa đúng như lời tao nói, là một tuấn nam. – Hà Na tiếp tục đắc ý dào dạt.
- Chị ấy buổi tối đi theo mày đi quán bar, đúng là chuyện khó tin. – Trịnh Duyệt Nhan rõ ràng có chút kinh ngạc, đứng dậy đi đến tủ rượu, lấy một ly, tự rót cho mình nửa ly.
Hà Na nghĩ đến Diệp Tòng Y, trên mặt đắc ý tươi cười chậm rãi liễm đi, bỗng nhiên thật cẩn thận nói: “Duyệt Nhan, Tòng Y gần đây có nói gì với mày không?”
- Nói cái gì?
- Chị ấy có tâm sự, không vui.
- Chị ấy, không vui? – Trịnh Duyệt Nhan xoay người lại, cười đến có chút châm chọc: “Chị ta có gì không vui? Còn gì bất mãn?”
Hà Na nhíu mày nói: “Không phải mọi thứ mình có đều hài lòng, mày cảm thấy mình còn thiếu cái gì?”
Trịnh Duyệt Nhan đem chén rượu quơ quơ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó cầm ly ngồi xuống, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt: “Biểu tỷ tao thật đúng là lợi hại, sau khi chị ta đến đây ở, lòng ba tao bị thu phục, suốt ngày khen chị ta không dứt miệng, hiện bạn bè tốt nhất của tao, cũng quan tâm chị ta như vậy.”
- Ý mày là sao? – Hà Na ngạc nhiên, ôm gối bỏ qua một bên, nửa ngày mới không nhịn được nói: “Duyệt Nhan, chẳng lẽ mày ghen tị với biểu tỷ của mình sao?”
- Ghen tị? – Trịnh Duyệt Nhan bỏ ly xuống, lạnh lùng nói: “Tao sao phải ghen tị với chị ta? Tao thật sự kém hơn chị ta sao?”
Hà Na kinh ngạc nhìn nàng, nhưng phục hồi tinh thần: “Mày… mày sao lại nói như thế? Chị ấy là biểu tỷ của mày mà? Không phải quan hệ hai người tốt lắm sao?”
Trịnh Duyệt Nhan khẽ nhếch đôi mi thanh tú: “Ừ tốt lắm, tụi tao thường xuyên cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau uống trà, cùng nhau mang Tuyết nhi đi chơi. Bọn tao là người thân không phải sao?”
- Nhưng mày không biết chị ấy không vui, đúng không? Hai người là người thân, cũng không thể chia sẻ tâm sự như bạn bè, mày cũng không cần chân chính quan tâm chị ấy. – Hà Na lắc lắc đầu, cười khổ vỗ vỗ đầu mình: “Tao thế mà sơ ý quá, lâu thế mà cũng không phát hiện chuyện này, Duyệt Nhan, biết mày nhiều năm như vậy, tao lần đầu tiên cảm thấy mày có chút xa lạ, mày… mày thế mà hẹp hòi như vậy…”
- Tao hẹp hòi? – Trịnh Duyệt Nhan sắc mặt dần dần đỏ lên, đột nhiên lập tức đứng dậy: “Mày biết không, trước khi chị ta đến thành phố này, số lần tao gặp chị ta ít ỏi đếm được, căn bản chưa nói đến tình chị em gì! Mày biết không, chị ta sau khi tới chỗ này, ba tao thường xuyên lấy chị ta ra làm tấm gương giáo huấn tao, cái gì cũng như vậy, có phần của tao, nhất định còn có của chị ta, ngay cả thay tao đổi xe thể thao, ổng cũng không quên đem cho chị ta! Mày biết không, mỗi lần nghe nói mày với chị ta ở chỗ nào ăn cơm, mang Tuyết nhi đi chơi chỗ nào, lòng ta đểu cảm giác khó chịu! Nhất là gần nhất, mày mỗi ngày đều phải nói cho tao biết, các người đi dạo phố mua quần áo làm sao, đồ ăn chỗ nào ngon! Chị ta tới nơi này, mọi thứ đều thay đổi!” Nàng giơ hai tay, kích động nói: “Tao không quan tâm chuyện tiền bạc này nọ, tao chỉ để ý chị ta đoạt hết tâm tư của những người xung quanh tao rồi!”
Nàng liên tiếp rống to, căn phòng lập tức trở nên vô cùng im lặng, ngay cả không khí cũng tựa hồ đọng lại. Hà Na nhẹ nhàng xoa thái dương, một hồi lâu, ngẩng đầu chậm rãi nói: “Tòng Y… Tòng Y chị ấy đối với mày rất tốt, mày biết mà.”
- Tao biết. Trừ những nút thắt này, tao đối với chị ta cũng không kém nha, hơn nữa, tao là thật tình thương Tuyết nhi. – Trịnh Duyệt Nhan cắn cắn môi, đem mặt chuyển hướng khác.
Hà Na chậm rãi đứng dậy, mặt hướng về phía nàng, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, khuyên nhủ: “Duyệt Nhan, hai cô chú thương Tòng Y, cũng thương mày, tao và mày tốt, với Tòng Y cũng tốt, cũng không có xung đột, mày không cần phải chú ý như vậy. Không có ai xem nhẹ mày.”
Trịnh Duyệt Nhan thả lỏng đôi lông mi dài, không lên tiếng. Hà Na thở dài nói: “Tòng Y gần nhất trạng thái thật sự không tốt, tao nghĩ chị ấy và Vân Tuấn xảy ra vấn đề gì. Ai ai cũng cảm thấy chị ấy rất hạnh phúc, nhưng mấy ngày trước chị ấy nói với tao, cái đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, chị ấy nói khi bên cạnh Vân Tuấn, trong lòng luôn có loại cảm giác trống rỗng, giống như có cái gì rất quan trọng đã mất, cảm giác yêu nhau trước kia cũng không nhớ rõ, chị ấy nói muốn đi hỏi thăm bác sĩ tâm lý. Khi cùng chị ấy ở một chỗ, tao có thể rõ ràng cảm giác được tâm trạng chị ấy xuống dốc, con người Tòng Y tốt lắm, là bạn tốt của tao, cũng là đồng nghiệp tốt, cho nên tao không thể không quan tâm được…”
- Nếu ai mất trí nhớ nhiều năm, trong lòng đều cảm thấy mất đi cái gì đó quan trọng, cảm giác trống rỗng, điều này cũng đâu có gì lạ. – Trịnh Duyệt Nhan thanh âm rầu rĩ.
- Cái gì? – Hà Na ngẩn ra, mở to mắt: “Ý mày là gì?”
- Biểu tỷ tao từng bị tai nạn giao thông. – Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại lần nữa ngồi xuống, cầm ly rượu lên hớp một hớp lớn, sau đó dựa vào sô pha, thản nhiên nói: “Não bộ bị va chạm, mất đi sáu năm trí nhớ, đoạn trí nhớ từ cấp ba đến năm đầu tiên đi làm. Vì vậy, dì tao nhờ ba mang chị ấy đi điều trị ở Mỹ, và sau đó, chị ấy cùng biểu tỷ phu xuất hiện ở chỗ này.”
Hà Na thần sắc khiếp sợ, lui về phía sau từng bước: “Tại sao có thể như vậy? Chị ấy… chị ấy… chị ấy một chút cũng không nói cho tao biết.”
- Nếu là mày, mày sẵn sàng nói cho người khác biết à? – Trịnh Duyệt Nhan chơi đùa với chiếc ly trong tay, nâng mí mắt: “Có người nào muốn người khác biết mình trí nhớ không trọn vẹn?”
Mưa liên tiếp vài ngày, thời tiết cuối cùng cũng trong xanh trở lại, ánh sáng hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu vào, ôn nhu, ấm áp, một tia nhàn nhạt cười hiện lên trên khuôn mặt nhẵn bóng của Diệp Tòng Y, nụ cười của cô giữa ánh hoàng hôn tựa hồ như kim sắc bao bọc, cả người như được vầng sáng vây quanh, như một bức họa vô cùng động lòng người.
- Hà Na, hôm nay có tâm sự sao? – Diệp Tòng Y giảm bớt tốc độ xe, nghiêng đầu nhìn người đang ngồi ở chỗ phó lái Hà Na. Hà Na thần sắc mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ, như đang ngẫm nghĩ cái gì, bị cô gọi, giống như vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng, vội vàng quay đầu: “A? A? Sao ạ?”
- A cái gì a? Chẳng lẽ là lần đầu tiên đến nhà anh chàng đẹp trai, khẩn trương sao? – Diệp Tòng Y trêu ghẹo nàng.
- Xí, ai thèm khẩn trương, nhưng em đang phải đấu tranh rất nhiều. – Hà Na nhìn Diệp Tòng Y thản nhiên mỉm cười, đem những câu hỏi suy nghĩ trong lòng hồi lâu đè ép xuống.
- Chúng ta đêm nay tiệc lớn có cái gì?
Hà Na cười: “Làm bít tết, đó là món anh ta thích, cũng là món sở trường nhất. Hồi nãy gọi điện thoại cho em, nói là đang tỉ mỉ lựa thịt bò ở siêu thị.”
- Được, chị có chút mong đợi.
Nhà của Tiểu Phương ở nơi được gọi là khu căn hộ Tử Thanh, ở khu thứ hai. Không bao lâu xe Diệp Tòng Y và Hà Na đến nơi, Hà Na gọi cho Tiểu Phương một cuộc điện thoại, sau đó cùng Diệp Tòng Y vào thang máy. Đến lầu 20, thang máy mới vừa mở ra, thân ảnh cao lớn Tiểu Phương liền xuất hiện trong tầm mắt.
- Anh đang đợi bọn tôi? – Hà Na thoạt nhìn thật vui vẻ.
- Phải, lẽ ra tôi phải xuống dưới tiếp, nhưng vì đang chuẩn bị đồ ăn trong nhà bếp. – Tiểu Phương trong giọng nói mang theo một tia xin lỗi, cười với Diệp Tòng Y và chào mừng họ, mang theo các cô đi về phía trước: “Nào, mời qua đây.”
Cửa phòng cũng sớm mở ra, Tiểu Phương ở phía sau, chờ các nàng đi vào, tiện tay đóng cửa lại, Hà Na cùng Diệp Tòng Y thay đổi giày, mới vừa đi đến phòng khách, một thân ảnh cao cao gầy gầy cũng xoay người lại. Tiểu Phương ở phía sau kêu lên: “Hàn Sanh, Hà Na và bạn nàng đến, lại đây, giới thiệu cho em này!”
Trầm Hàn Sanh xoay người lại, nhìn Hà Na, mỉm cười, đang muốn hỏi thăm một chút, khóe mắt rơi xuống người Diệp Tòng Y, đột nhiên như gặp ma giữa ban ngày, vẻ mặt đại biến, sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng tái nhợt, chén thủy tinh trong tay cũng không đắn đo mà thẳng tắp rơi xuống, như âm thanh của nhiều người kinh hô, âm thanh “xoảng” của thủy tinh vang lên thanh thúy, mảnh vỡ văng khắp sàn nhà.
/122
|