Jungkook được đưa đến 1 nhà hoang cũ kĩ ngoại ô thành phố. Còn mơn màng vì cơn buồn ngủ, cậu mở mắt ra nhìn xung quanh. Nơi đây chỉ toàn những con côn trùng gớm ghiếc, ngoài cửa còn có 5-6 tên bảo vệ.
Bản thân cậu đang bị trói cả 2 tay 2 chân, miệng dán băng keo và đang ngồi trên một chiếc ghế cũ kĩ.
Chợt, cậu giật mình khi nghe tiếng mở cửa cọt kẹt:
- A ! Tỉnh rồi sao ?
Là giọng nữ.
Cậu ngước mặt lên nhìn người đang ỏng ẹo đi tới, ả tháo mạnh miếng băng keo trên miệng cậu:
- Cô muốn gì ? - Cậu không hề sợ sệt trả lời.
- Ồ, không có gì đâu ! Chỉ là muốn tiễn mày về chầu ông bà thôi. Haha - Ả cười độc ác.
- Tại sao ? - Vẫn bình tĩnh
- MẸ NÓ ! MÀY CÒN HỎI TẠI SAO NỮA À ? Là tại chính mày đấy, đang yên lành tại sao mày lại quay về ? Sao không chết luôn đi ? Các anh ấy đang sắp yêu tao vậy mà, khi mày về họ không thèm nhìn lấy tao 1 cái. Mày là cái thá gì mà được mọi người yêu mến như vậy ? Còn tao....Ha - Ả nói rồi tát vào mặt cậu thật mạnh.
Khóe môi chảy máu nhưng cậu vẫn không khóc mà nói:
- Sắp yêu ? Nghĩa là chưa yêu. Cô ở trước mặt tôi mạnh miệng nói họ là người yêu cô cơ mà ? Bỉ ổi...
CHÁT
Lại 1 bên má cậu sưng đỏ...
-----------Trong khi đó------------
- CHÚNG MÀY PHẢI TÌM RA EM ẤY CHO TAO !! KHÔNG XONG THÌ CHUẨN BỊ ĐI !! - Namjoon mất bình tĩnh quát lớn.
- Mày bình tĩnh đi. - Yoongi vỗ vai Namjoon nói.
Bỗng lúc đó, có một cậu nhóc chạy lại chỗ các anh, cậu bé níu vào gấu áo Jimin:
- Anh không giỡn đâu nhé bé ! - Jimin nhẹ giọng với cậu bé.
- Dạ, em tìm anh kẹo ngọt cơ ! Em thấy lúc nào các anh cũng đi chung với anh ấy mà ? Sao lúc nãy anh ấy đi các anh không đi theo ? - Cậu nhóc ngây thơ trả lời.
Thì ra cậu bé là trẻ mồ côi, được Jungkook cho kẹo hằng ngày nên bé quen mặt cậu.
- Anh ấy đi đâu ? Em thấy anh ấy à ? - Tae nghe vậy, nắm vai cậu bé lắc mạnh làm cậu bé sợ hãi. Jin phải lên tiếng:
- Mày xê ra đi, mày làm em ấy sợ kìa. Em nói cho anh biết, anh kẹo ngọt đi đâu rồi.
- Dạ, lúc nãy em thấy có 1 người đàn ông dắt anh ấy đi đường đó á anh. - cậu bé vừa nói vừa lấy tay chỉ con đường lúc nãy cậu đi.
- À, anh cám ơn nhóc nhé ! - Yoongi cười nhẹ với cậu bé rồi trở về trạng thái ban đầu.
- Đi ! - Lại 1 chữ nhưng nó đáng sợ hơn lúc sáng nhiều lần.
Rồi cả lũ đi lên chiếc McLaren ( không biết đúng hông nựa ). Phóng thẳng ra ngoại ô thành phố.
Trong xe bây giờ, mặt người nào người nấy lạnh băng:
Bản thân cậu đang bị trói cả 2 tay 2 chân, miệng dán băng keo và đang ngồi trên một chiếc ghế cũ kĩ.
Chợt, cậu giật mình khi nghe tiếng mở cửa cọt kẹt:
- A ! Tỉnh rồi sao ?
Là giọng nữ.
Cậu ngước mặt lên nhìn người đang ỏng ẹo đi tới, ả tháo mạnh miếng băng keo trên miệng cậu:
- Cô muốn gì ? - Cậu không hề sợ sệt trả lời.
- Ồ, không có gì đâu ! Chỉ là muốn tiễn mày về chầu ông bà thôi. Haha - Ả cười độc ác.
- Tại sao ? - Vẫn bình tĩnh
- MẸ NÓ ! MÀY CÒN HỎI TẠI SAO NỮA À ? Là tại chính mày đấy, đang yên lành tại sao mày lại quay về ? Sao không chết luôn đi ? Các anh ấy đang sắp yêu tao vậy mà, khi mày về họ không thèm nhìn lấy tao 1 cái. Mày là cái thá gì mà được mọi người yêu mến như vậy ? Còn tao....Ha - Ả nói rồi tát vào mặt cậu thật mạnh.
Khóe môi chảy máu nhưng cậu vẫn không khóc mà nói:
- Sắp yêu ? Nghĩa là chưa yêu. Cô ở trước mặt tôi mạnh miệng nói họ là người yêu cô cơ mà ? Bỉ ổi...
CHÁT
Lại 1 bên má cậu sưng đỏ...
-----------Trong khi đó------------
- CHÚNG MÀY PHẢI TÌM RA EM ẤY CHO TAO !! KHÔNG XONG THÌ CHUẨN BỊ ĐI !! - Namjoon mất bình tĩnh quát lớn.
- Mày bình tĩnh đi. - Yoongi vỗ vai Namjoon nói.
Bỗng lúc đó, có một cậu nhóc chạy lại chỗ các anh, cậu bé níu vào gấu áo Jimin:
- Anh không giỡn đâu nhé bé ! - Jimin nhẹ giọng với cậu bé.
- Dạ, em tìm anh kẹo ngọt cơ ! Em thấy lúc nào các anh cũng đi chung với anh ấy mà ? Sao lúc nãy anh ấy đi các anh không đi theo ? - Cậu nhóc ngây thơ trả lời.
Thì ra cậu bé là trẻ mồ côi, được Jungkook cho kẹo hằng ngày nên bé quen mặt cậu.
- Anh ấy đi đâu ? Em thấy anh ấy à ? - Tae nghe vậy, nắm vai cậu bé lắc mạnh làm cậu bé sợ hãi. Jin phải lên tiếng:
- Mày xê ra đi, mày làm em ấy sợ kìa. Em nói cho anh biết, anh kẹo ngọt đi đâu rồi.
- Dạ, lúc nãy em thấy có 1 người đàn ông dắt anh ấy đi đường đó á anh. - cậu bé vừa nói vừa lấy tay chỉ con đường lúc nãy cậu đi.
- À, anh cám ơn nhóc nhé ! - Yoongi cười nhẹ với cậu bé rồi trở về trạng thái ban đầu.
- Đi ! - Lại 1 chữ nhưng nó đáng sợ hơn lúc sáng nhiều lần.
Rồi cả lũ đi lên chiếc McLaren ( không biết đúng hông nựa ). Phóng thẳng ra ngoại ô thành phố.
Trong xe bây giờ, mặt người nào người nấy lạnh băng:
/86
|