Căn phòng sang trọng, rộng chừng 12m, trong phòng bày trí rất nhiều vật dụng tiện nghi . Trên một chiếc bàn dài bằng gỗ lim, chạm khắc những hoa văn tinh xảo, là hai chiếc máy vi tính tinh thể lỏng, hiệu apple…Một chiếc tủ đựng quần áo rất lớn, bên cạnh chiếc tủ là một chiếc giường rộng có hai cậu bé đang nằm trên đó. Cả hai khá giống nhau, vẻ đẹp tôn quý, làn da trắng mịn, đôi mắt đen và sáng như ngọc. Cậu bé có thân người cao hơn nằm tựa lưng trên gối, dịu dàng ngắm nhìn cậu em trai của mình đang ngủ say giấc với đôi mắt ân cần, dịu dàng nhưng lúc nào cũng ẩn chứa một nỗi buồn miên man….
Đã qua rất lâu rồi cái ngày định mệnh ấy, ngày mà thần chết lấy đi người mẹ hiền từ của cậu. Người mẹ bỏ cậu ra đi khi cậu mới lên sáu, em trai Duy Khang chỉ mới lên hai. Bố cậu, là một người đàn ông vốn rất ôn hòa, ông luôn dịu dàng và hết mực nâng niu chiều chuộng các con của mình,
Nhưng sau cái chết của vợ, ông bỗng trở nên rất khắc nghiệt. Làm chủ tịch một tập đoàn lớn, có thế mạnh về tài chính cũng như quyền lực bậc nhất, ông khá quyết đoán, xử lý công việc luôn theo nguyên tắc và lý trí tưởng chừng như rất bảo thủ và lạnh lùng. Thế nhưng, đối với các nhân viên công ty, cũng như đối với những quản gia và gia nhân trong nhà mình ông lại không đối xử hà khắc như cái bản tính của mình. Ngoại trừ hai cậu con trai, Duy Bảo, Duy Khang. Ông bắt hai cậu con trai của mình, kể từ lúc chỉ mới sáu tuổi đầu phải học rất nhiều thứ, như học đàn, học luyện thanh, học võ, học quản lý, học giao tiếp….và trong bất kỳ lĩnh vực nào ông cũng muốn cả hai đều phải có thành tích xuất sắc bậc nhất. Ở trường, hễ môn học nào không đạt điểm A thì tối đó khi về nhà, Duy Bảo hoặc Duy Khang đều sẽ bị phạt đòn.
Chính bởi vì thế cho nên dù sống trong một gia đình giàu có nhưng cả hai anh em đều ko có một tuổi thơ bình thường với những trò vui chơi của trẻ con, sự tụ tập bạn bè như những đứa trẻ đồng trang lứa khác. Trong tâm hồn non nớt của hai cậu bé, luôn có một khoảng không u tối. Hai cặp mắt ngây thơ ươn ướt luôn chứa đựng một nỗi khao khát một điều gì đó thật cháy bỏng, đôi môi không bao giờ cười…
Một ngày trời nắng đẹp, bầu trời không gợn chút mây…Gió thổi nhè nhẹ, Duy Bảo và Duy Khang bước vào trường học. Ngôi trường mang tên Ánh Sao, không cần phải nói, cả ngôi trường đó từ các thầy cô giáo, các cô cậu học trò đến những nhân viên bảo vệ hay tạp vụ không ai là không biết đến hai cậu công tử của tập đoàn Phương Thị…Ngày nào cũng thế, cả hai đến trường trên chiếc BMW sang trọng, khi xe dừng, bước theo sau hai cậu vào trong trường còn có đến 4 người vệ sĩ đi theo cùng. Đưa hai cậu đến tận cửa lớp rồi sau đó mới quay lưng ra về. Trời nắng thì che ô, xách nước cho hai cậu, trời mưa thì lại dùng một tấm nhựa lớn che cho cả hai không bị ướt dù chỉ là một giọt mưa……
Cảnh tượng hoành tráng ấy, khiến cho một số học sinh trong trường cảm thấy khó chịu, số khác thì xuýt xoa thèm muốn, số lại ganh tỵ vô cùng.
Nhưng, tất cả những người trong ngôi trường đó đâu hề biết rằng, đằng sau cái phong cách quý tộc, hoàng gia ấy là những nỗi trầm uất xa xăm.
Thành tích học tập của anh em Duy Bảo thì không còn gì để bàn cãi, trong bản danh sách những học sinh top đầu của trường, hai cái tên Duy Bảo, Duy Khang luôn chiếm vị trí nhất nhì. Cũng có lẽ vì thế mà anh em Duy Bảo được hầu hết tụi con gái trường Ánh Sao đều rất ngưỡng mộ, nhưng vì cả hai đều tỏ ra trầm tư nên rất ít người dám trực tiếp đối diện với họ.
Trường Ánh Sao là một ngôi trường trung học, dạy cả hai khối trung học cơ sở và trung học phổ thông…Duy Bảo đang là học sinh của lớp mười hai, còn Duy Khang đang học lớp tám.
Tuy tỏ ra vẻ lạnh lùng và xa cách với tất cả mọi người nhưng tình cảm mà anh em Duy Bảo dành cho nhau lại vô cùng sâu sắc và thiết tha . Nhất là thái độ yêu thương và chở che cho em trai của Duy Bảo…Vì em, Duy Bảo có thể làm tất cả mọi thứ, miễn là bảo đảm cho em trai mình khỏi bị tổn thương…
CHƯƠNG 1: ĐỊNH MỆNH TRONG ÁNH MẮT
Một căn biệt thư lộng lẫy đứng sừng sững trên một dải đất rộng, căn biệt thư khoác lên mình vẻ nguy nga và vô cùng lộng lẫy .. Trong căn biệt thư ấy có đến hơn hai mươi người phục vụ, nào là đầu bếp, người làm vườn, người lau dọn nhà cửa …Thế nhưng, đẹp đẽ và tráng lệ như thế căn biệt thự vẫn phảng phất cái không gian lạnh lẽo bao trùm.
Một cậu trai chừng mười bốn tuổi, vẻ mặt trắng bệch, đôi tay nắm chặt đang quỳ trên nền đất, một người đàn ông trung niên đang lăm le chiếc roi da trên tay, hình như chuẩn bị giáng xuống người cậu .Và quả đúng như thế, từng roi từng roi thấm vào da thịt cậu, làm cho chiếc áo cậu đang mặc trên người rách tươn, làn da trắng của cậu bật máu, cậu cắn răng chịu đòn, không khóc thành tiếng nhưng nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Những người làm công trong Phương gia, tuy chưa bao giờ bị ông chủ đánh phạt, thế nhưng mỗi khi chứng kiến cảnh ông chủ phạt đòn hai cậu chủ, dù rất thương xót nhưng chẳng ai dám bước vào can ngăn, những người trong nhà họ Phương tất thảy ai cũng rất yêu mến hai cậu chủ, tuy gương mặt không bao giờ nở nụ cười nhưng cách họ đối xử với những người giúp việc thì rất tốt.
Chiếc roi da vẫn cứ vun vút cắm vào da thịt Duy Khang, những vết lằn lộn xộn, vết ngang, vết dọc, tưởng chừng như cậu không thể chịu đưng được nữa ….Bỗng, một chàng trai khoảng mười tám tuổi chạy thật nhanh từ cầu thang xuống và hét to:
- Bố ơi, đừng đánh Tiểu Hi nữa mà(cái tên thân mật mà chỉ có Duy Bảo được phép gọi Duy Khang), con xin bố đừng đánh em mà.-Trong tiếng hét của cậu, chính là sự cầu khẩn, đôi mắt cậu ánh lên sự van nài thiết tha. Rồi cậu chạy đến ôm chầm lấy đưa em trai mình.
- Duy Bảo, mày tránh ra, để tao dạy dỗ cái thằng con khó bảo này, nếu mày mà không tránh thì tao cũng cho mày ăn đòn luôn- Ông Phương Giang - Ông bố hà khắc của anh em Duy Bảo ánh mặt đầy vẻ phẫn nộ, quát to
-Được, nếu bố muốn đánh thì bố cứ đánh con, đau bao nhiêu con cũng chịu được, miễn là bố đừng đánh Tiểu Hi nữa.
Vậy là, chiếc roi da lại vun vút lên tấm lưng thẳng đứng của Duy Bảo. Cảnh tượng này, lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong tuổi thơ đẫm nước mắt của anh em Duy Bảo. Chính bởi cái hà khắc của mình, ông Giang chỉ muốn các con làm tất cả mọi điều theo lời ông. Nhưng, Duy Khang, cậu con trai thứ hai của ông lại không có hứng thú với kinh doanh, mà điều cậu yêu thích nhất chính là điêu khắc. Chính bởi vì phát hiện ra rằng cậu đang lén ông đi học lớp điêu khắc nên ông mới bắt phạt cậu.
- Anh A.Vũ (cũng là cái tên mà chỉ riêng Duy Khang có quyền gọi anh mình), buông Tiểu Hi ra, lỗi là do Tiểu Hi gây ra, không phải lỗi của anh, Tiểu Hi không muốn anh vì Tiểu Hi mà bị đòn oan- Duy Khang nức nở, nói từng lời trong nước mắt.
-Không, anh không buông ra đâu, nếu bố muốn đánh, cứ để ông ấy đánh, dù sao bao năm qua cảnh tượng này đã quá quen thuộc rồi mà.-Giọng Duy Bảo đầy kiên quyết, cậu vẫn ôm chặt đứa em trai trong vòng tay mình và cắn môi chịu đau đớn.
Những người giúp việc chứng kiển tất cả, ai cũng nhỏ lệ xót xa thay cho hai cậu chủ nhỏ.
Lúc ông Giang, buông chiếc roi , cũng là lúc Duy Bảo ngã người xuống sàn nhà, cậu như không còn sức để đứng lên nữa rồi. Duy Khang vừa khóc, vừa dìu anh trai mình đứng lên.
-Duy Khang, tao nói rồi đó, mày dẹp ngay mấy cái trò chạm khắc vớ vấn ấy đi. Nếu không thì lần sau, người phài chịu đau đớn hơn mày gấp mười lần hôm nay chính là anh trai mà mày yêu thương đó. Tao không nói đùa đâu.-Giọng ông Giang rít lên, đáng sợ vô cùng, với hai cậu con ông vốn đã hà khắc nhưng đối với Duy Khang sự hà khắc đó dường như trở thành cay nghiệt, bởi từ nhỏ Duy Khang đã rất thích tô vẽ lên những bức tượng. Mà ông Giang lại rất ghét điều đó, ông không muốn hai cậu con trai của mình đi theo con đường nghệ thuật.
- Con.. nhớ.. rồi, thưa bố, con.. không.. dám.. nữa đâu.- Duy Khang đáp, giọng run run
Đưa anh lên phòng, cởi tấm áo ngoài của anh ra, Duy Khang không khỏi xót xa khi nhìn thấy những vết thương đang còn rỉ máu trên thân hình người anh thân yêu. Nhưng, cậu cũng đâu phải không hề hấn gì, những vết roi hằn trên thân thể cậu cũng đang rỉ máu đấy thôi. Hai anh em, xót xa nhìn nhau, rồi xót xa xoa thuốc vào những vết thương cho nhau.Không khí căn phòng yên ắng, nỗi uất ức hằn rõ lên gương mặt tuấn tú của hai chàng trai trẻ tuổi.
Để phá vỡ cái không khí yên ắng đến lạnh lẽo ấy, Duy Bảo cất tiếng trước:
- Tiểu Hi yên tâm đi, không sao đâu, từ nhỏ anh đã bị những vết thương như thế này không biết bao nhiêu lần rồi, tuy có đau đó nhưng cũng quen rồi, xoa thuốc vài ngày là hết thôi mà- Đi cùng lời nói, Duy Bảo nhoẻn một nụ cười gượng gạo, như muốn gạt đi nỗi lo lắng tột độ đang vây lấy Duy Khang
- Lần nào anh cũng thế, vết thương như thế này, anh bảo Tiểu Hi yên tâm thì đâu có được đâu chứ, Tiểu Hi căm giận bản thân mình, vì Tiểu Hi mà ann …, Tiểu Hi hận bố vì bố…-Đôi mắt ngấn nước, Duy Khang nói trong sự uất nghẹn.
-Không, Tiểu Hi đừng trách mình, cũng đừng trách bố, anh không sao, thật sự không sao mà. Còn nữa, chuyện Tiểu Hi đi học điêu khắc thì em cứ đi, đừng vì những lời nói của bố mà từ bỏ niềm đam mê của mình, nhất định mai này, Tiểu Hi của anh sẽ trở thành một nhà điêu khắc tài năng-Duy Bảo ân cần
- Không…như thế…không được đâu, nếu Tiểu Hi vẫn tiếp tục đi học nghĩa là Tiểu Hi đã ich kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, bởi bố nói rồi, nếu Tiểu Hi vẫn còn đi thì bố sẽ…-Đang nói tới đó, Tiểu Hi đã bị bàn tay của anh trai mình bịt miệng lại, cậu muốn gạt tay anh ra và nói tiếp, nhưng không để cho Duy Khang kịp nói thêm lời nào, Duy Bảo đã nhanh chóng trấn an cậu em:
-Không được bỏ cuộc, hãy nghe anh, nếu như Tiểu Hi bỏ cuộc tức là Tiểu Hi đã phụ sự kỳ vọng của anh. Được rồi, nếu Tiểu Hi sợ anh vì Tiểu Hi mà bị liên lụy thì anh hứa, anh sẽ không để bố biết được đâu.Tiểu Hi tin anh đi, được không-Lời Duy Bảo nói như một nửa là lời yêu cầu, nửa như là năn nỉ.
Suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng Duy Khang cũng gật đầu trước lời thỉnh cầu của người anh trai. Cậu biết, anh trai yêu cậu biết nhường nào, anh trai cậu có thể tỏ ra lãnh đạm, can tâm với bất kì ai, chỉ trừ cậu ra. Ở bên cậu, anh trai mới tỏ ra mình là một người nồng ấm, tình cảm đã bị che đậy bởi hàng hàng lớp lớp vỏ bọc lạnh lùng xa cách kia. Anh trai vẫn thường nói với cậu, ngày mẹ mất, trong cái giờ khắc hấp hối, mẹ đã dặn anh phải luôn luôn yêu thương vào bảo vệ cậu, và anh đã hứa với mẹ như thế. Nói xong câu đó, thì mẹ trút hơi thở cuối cùng.
Có lẽ vì thế, mà anh luôn coi cậu là bảo bối, con người ta ai cũng có yếu điểm và yếu điểm lớn nhất của Duy Bảo chính là cậu em trai Duy Khang. Việc Duy Khang yêu thích điêu khắc, Duy Bảo biết rất rõ, và anh luôn muốn tạo điều kiện tốt nhất cho cậu em phát huy niềm đam mê và năng khiếu cua mình, Duy Bảo không muốn em trai mình phải bước chân ra chốn thương trường đầy âm mưu, thủ đoạn kia. Cũng vì thế, mà sự xa cách của hai anh em với cha của mình ngày càng nới rộng ra, và cũng bởi thế, sự hà khắc của ông Giang với hai đứa con lại trở nên ngày một sâu sắc hơn.
............................................................................................
............................................................................
Một căn nhà nhỏ xinh xinh, một khu vườn được bố trí rất thông minh, tuy không thật cầu kỳ nhưng lại rất bắt mắt. Đó là mái ấm của Thụy Hân, một cô gái con nhà trung lưu, đầy cá tính. Bố mẹ cô đều là nhân viên của một công ty nhỏ , cô có một cậu em trai tên Khả Thụy. Chị em cô luôn quấn lấy nhau. Cuộc sống gia đình cô, tuy không thật giàu có và tiện nghi nhưng gia đình cô lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười, sự quan tâm và lo lắng của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau luôn được ưu tiên hàng đầu. Thụy Hân là một cô gái với vẻ đẹp đoan trang nhưng đầy mạnh mẽ chứ không mang chút vẻ yểu điệu của một cô gái mới lớn.
Thụy Hân, học giỏi, em trai cô Khả Thụy cũng học rất giỏi, cả hai đều là niềm tự hào của bố mẹ cô. Nhưng, vì không muốn bố mẹ phải bận tâm quá nhiều về tiền học phí cua mình, vào mỗi buổi tối, cô đi làm thêm tại một cửa hàng bán mỹ phẩm. Ban đầu, bố mẹ cô, ông bà Đaò không chấp nhận cho cô con gái của mình đi làm, vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe và việc học của cô. Nhưng, bằng khả năng thuyết phục của mình, cộng với những minh chứng rằng cô vẫn sẽ bảo đảm sức khỏe và việc học tập nên cuối cùng họ cũng để cô đi làm thêm. Tiền học phí của chị em cô, trang trải chính bằng đồng lương bán mỹ phẩm của cô.
................................................................................................................................................
Trong một cửa hàng sách, diện tích tuy không thật lớn, nhưng ở đây lại có rất nhiều sách hay. Có khá đông người vào mua sách, tưởng chừng như rất nhộn nhịp, thế nhưng ở những góc khuất của cửa hàng vẫn có một số người, đang cầm trên tay cuốn sách mà họ tìm được đọc rất say sưa trong không gian yên lặng. Thụy Hân, đang rảo bước đến từng hàng sách, cô đi qua hàng sách nấu ăn, rồi đến sách bổ trợ cho những môn học của cô ở trường, tâm trí và đôi mắt của cô đặt hết vào những cuốn sách, cô đi thêm vài bước nữa…Bất chợt, cô va phải lưng của một người, cú va chạm khá mạnh làm cuốn sách trên tay người đó rơi xuống đất, mấy cuốn sách trên tay của Thụy Hân cũng rơi tung tóe, Chàng trai đang đứng tại hàng sách về điêu khắc..Thụy Hân như thấy mình có lỗi, vội ấp úng:
-Tôi…tôi, xin ..xin lỗi anh-Cô định cuối xuống nhặt cuốn sách lên trả lại cho chàng trai
-Không sao đâu, tại tôi mê đọc sách quá nên cũng không để ý-Nói rồi anh cuối xuống nhặt những cuốn sách đang nằm lăn lóc trên nền đất.Rút chiếc khăn tay trong túi quần ra, anh phủi cho những hạt bụi bám trên những cuốn sách bay hết, rồi đưa mấy cuốn sách lại cho cô.
Vào thời khắc ấy, hai đôi mắt gặp nhau…Anh nhìn cô…Cô là một cô gái có đôi mắt to và tròn lại rất sáng,như pha lê. Mái tóc của cô dài mượt và được thắt gọn gàng bằng dải ruy băng màu xanh. Cô mặt một chiếc áo thun cổ lọ màu vàng nhạt trông gỉan dị nhưng cũng rất phù hợp với thân hinh mảnh mai của cô. Một chiếc quần Jean đen, và một đôi dày thể thao màu hồng nhạt, tất cả toát lên ở cô một nét đầy mạnh mẽ và cá tính.
Anh,…… đập vào mắt cô là một chàng trai với làn da trắng, thân hình dong dỏng cao, khoảng chừng một mét tám mươi, đôi mắt anh luôn ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm. Khuôn mặt điển trai với chiếc mũi cao và vầng tráng rộng, anh đeo một chiếc kinh mát gọng đen trông vô cùng trang nhã. Sự quý phái hiện rõ trên từng chi tiết của bộ quần áo anh đang vận trên người, tuy đó chỉ là một chiếc áo ghi lê đi cùng với chiếc quần jean màu xanh đen giản dị. Không biết có phải tại thời điểm ấy, có một sức mạnh vô hình nào đó, lại làm cho trái tim của hai người thổn thức, ở họ tuy mới gặp nhau mà như đã biết từ rất lâu rồi.
-Anh thích đọc sách về nghệ thuật điêu khắc à?-Cô gái mở lời trước
-À không, tôi thì có biết gì về điêu khắc đâu, chỉ là tôi muốn mua mấy cuốn sách này về tặng cho em trai tôi, nó rất đam mê điêu khắc, chưa biết chừng sau này lại trở thành một nhà điêu khắc nổi tiếng cũng nên đó- Bình thường, anh vốn rất lạnh lùng và tất nhiên chẳng bao giờ anh chia sẻ chuyện của mình với những người anh quen biết, chứ đừng nói đến những người chỉ mới gặp một lần như cô.Thế nhưng, chính anh cũng không hiểu có điều gì đó ở cô, lại khiến anh nói ra được những điều này.
-Ồ vậy à, hóa ra là như thế, có lẽ anh và tôi có những điểm chung đó. Tôi cũng có một cậu em trai, em trai tôi lại rất yêu hội họa mà hội họa với điêu khắc thì cũng gần giống nhau .-Cô nói, miệng nở một nụ cười tỏ vẻ thích thú- Hình như, ông trời sắp xếp cho anh và tôi gặp nhau cũng nên, biết đâu chúng ta lại có thể trở thành bạn tốt của nhau thì sao, mặc dù tôi chưa biết gì về anh cả, nhưng tôi thấy anh có điều gì đó rất bí ẩn và thú vị, tôi rất muốn kết bạn với anh.
-Bạn…ưh? Cô muốn làm bạn với tôi thật ư?- Anh tỏ ra phân vân và lấy làm ngạc nhiên, bởi từ nhỏ đến giờ, anh chưa biết thế nào là có một người bạn thực sự. Một phần là do cái bề ngoài lạnh như băng của anh nên những người học chung trường lớp với anh ai cũng cảm thấy dè dặt. Mặt khác, do gia đình anh quá giàu có, nên có những người thì muốn lợi dụng điều đó để tiến thân, những người thật lòng muốn kết bạn thì cũng sợ vì lí do bị hiểu nhầm như thế nên ngoài cậu em trai của mình, từ nhỏ đến giờ anh không hề có bạn.
-Đúng như vậy!, sao trông anh có vẻ lạ vậy, bộ anh không muốn làm bạn với tôi sao?.Cũng chẳng sao đâu, đó là tôi chỉ đề nghị anh như vậy thôi. Nếu anh không muốn, tôi cũng không ép anh- Thụy Hân tiu nghỉu, cô cảm thấy như lời đề nghị của mình là không đúng lúc, đúng chỗ. Trong lòng, sự tự tôn bị tổn thương chút chút.
- À..không, ý của tôi …không phải như vậy đâu. Chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi, bởi tuy chỉ mới gặp cô nhưng tôi cảm thấy rất thích nét giản dị của cô, tôi cũng do dự không biết có nên đưa ra lời đề nghị như cô vừa nói không, Tại tôi sợ, cô không muốn làm bạn với tôi thôi- Anh giải thích một cách cuốn quýt nhưng cũng thật đáng yêu.
- Trời, tôi chưa thấy người con trai nào lại nhát như anh, chuyện làm bạn với nhau thì có gì đâu mà phải ngại ngùng chứ. Được rồi, tôi và anh kết bạn nhé.Tôi tên Thụy Hân, còn anh?- Cô vừa cười, vừa giới thiệu tên mình một cách dõng dạc và hết sức tự tin.Nét cá tính này của cô thực sự khiến cho anh, một chàng trai nhà giàu vói trái tim lạnh băng như được sưởi ấm, cô thực sự thu hút anh.Từ trước đến giờ, những cô gái sành điệu, cao sang, quý phái và xinh đẹp hơn cô nhiều lần anh đã gặp rất nhiều, nhưng không ai trong số đó giống như cô. Không ai có thể làm ấm trái tim anh như cô gái này.
-Cái tên của cô thật là đẹp giống như người cô vậy đó, tôi tên là Duy Bảo.Mà chúng ta nên đổi cách xưng hô đi nhỉ, cứ gọi tôi ,cô như thế này thì xa lạ quá. Chúng ta gọi tên nha.- Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Duy Bảo chủ động làm thân với một người con gái. Lời khen của Duy Bảo, làm cho Thụy Hân cảm thấy ngượng ngùng, đôi gò má của cô đỏ ứng lên, rồi cô nói:
. Vậy được rồi, từ nay cứ gọi là Thụy Hân, và anh Bảo nhé.
-Ok
-…………………
-…………………..
Một thoáng giây, cả hai chợt im lặng, cứ giống như mọi thứ xung quanh họ đều dừng lại. Họ nhìn nhau…..
Lúc sau, tiếng gọi nhau í ới của hai cô bé trong tiệm sách phá tan đi cái không khí im ắng ấy. Duy Bảo và Thụy Hân cùng bước tới quầy tính tiền. Khi cô nhân viên thu ngân đọc lên số tiền cần thanh toán, Duy Bảo rút chiếc thẻ ATM ra định thanh toán luôn số sách của cả hai vừa mua, thế nhưng Thụy Hân đã gạt lại, hiểu được sự ngại ngùng của Thụy Hân, đợi cô tính tiền xong, Duy Bảo bấy giờ mới đưa cho cô thu ngân chiếc thẻ của mình, trả tiền số sách anh mua về tặng cho cậu em trai.
Bước ra khỏi tiệm sách, Thụy Hân thấy một chiếc BMW sang trọng màu đen đứng chờ sẵn, sau đó một người bước ra và cuối đầu đưa tay ra mời Duy Bảo vào xe:
-Dạ, mời đại thiếu gia lên xe. Bây giờ đã là năm giờ rưỡi chiều rồi. Đó là một người đàn ông trung niên mặc một bộ veston lịch lãm,
Cảnh tượng ấy khiến cho Thụy Hân không khỏi kinh ngạc, hóa ra chàng thành niên mà cô vừa làm quen trong tiệm sách lại là con trai của một gia đình quý tộc.
-Thụy Hân, tôi về đây-Thụy Hân cũng về cẩn thận nhé. Tôi hi vọng lần sau chúng ta lại có cơ hội nói chuyện với nhau nhiều hơn, muốn liên lạc với tôi thì hãy mở trang đầu tiên của cuốn sách đầu tiên trong túi xách của Thụy Hân ấy nhé.
….Thụy Hân sững người, cô không nghe thấy những gì mà Duy Bảo nói, thấy cô không trả lời mình, anh gọi lại một lần nữa, Thụy Hân… làm sao thế, có nghe tôi gọi không?
Lúc này, tiếng gọi của Duy Bảo đã thức tỉnh Thụy Hân, cô ngập ngừng hỏi lại:
-Thụy Hân …không sao, lúc nãy anh Bảo nói gì. Thụy Hân mãi suy nghĩ nên không nghe.
Lần này, Duy bảo không nói nữa, anh chỉ ra hiệu cho Thụy Hân hiểu những gì anh vừa nói lúc nãy. Cô gật đầu rồi vẫy tay chào anh, Duy Bảo cũng vẫy tay chào cô. Cửa chiếc xe BMW được kéo lên, rồi chiếc xe từ từ lăn bánh, Thụy Hân nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn. Thụy Hân bước từ từ ra bãi đỗ xe của tiệm sách, những hình ảnh cô vừa nhìn thấy lúc nãy cứ luẩn quẩn trong đầu óc của cô.
Trong lòng Thụy Hân chợt nảy sinh bao nhiêu sự thắc mắc về chàng trai tên Duy Bảo mà cô vừa kết bạn cách đây ít phút…………..
Đã qua rất lâu rồi cái ngày định mệnh ấy, ngày mà thần chết lấy đi người mẹ hiền từ của cậu. Người mẹ bỏ cậu ra đi khi cậu mới lên sáu, em trai Duy Khang chỉ mới lên hai. Bố cậu, là một người đàn ông vốn rất ôn hòa, ông luôn dịu dàng và hết mực nâng niu chiều chuộng các con của mình,
Nhưng sau cái chết của vợ, ông bỗng trở nên rất khắc nghiệt. Làm chủ tịch một tập đoàn lớn, có thế mạnh về tài chính cũng như quyền lực bậc nhất, ông khá quyết đoán, xử lý công việc luôn theo nguyên tắc và lý trí tưởng chừng như rất bảo thủ và lạnh lùng. Thế nhưng, đối với các nhân viên công ty, cũng như đối với những quản gia và gia nhân trong nhà mình ông lại không đối xử hà khắc như cái bản tính của mình. Ngoại trừ hai cậu con trai, Duy Bảo, Duy Khang. Ông bắt hai cậu con trai của mình, kể từ lúc chỉ mới sáu tuổi đầu phải học rất nhiều thứ, như học đàn, học luyện thanh, học võ, học quản lý, học giao tiếp….và trong bất kỳ lĩnh vực nào ông cũng muốn cả hai đều phải có thành tích xuất sắc bậc nhất. Ở trường, hễ môn học nào không đạt điểm A thì tối đó khi về nhà, Duy Bảo hoặc Duy Khang đều sẽ bị phạt đòn.
Chính bởi vì thế cho nên dù sống trong một gia đình giàu có nhưng cả hai anh em đều ko có một tuổi thơ bình thường với những trò vui chơi của trẻ con, sự tụ tập bạn bè như những đứa trẻ đồng trang lứa khác. Trong tâm hồn non nớt của hai cậu bé, luôn có một khoảng không u tối. Hai cặp mắt ngây thơ ươn ướt luôn chứa đựng một nỗi khao khát một điều gì đó thật cháy bỏng, đôi môi không bao giờ cười…
Một ngày trời nắng đẹp, bầu trời không gợn chút mây…Gió thổi nhè nhẹ, Duy Bảo và Duy Khang bước vào trường học. Ngôi trường mang tên Ánh Sao, không cần phải nói, cả ngôi trường đó từ các thầy cô giáo, các cô cậu học trò đến những nhân viên bảo vệ hay tạp vụ không ai là không biết đến hai cậu công tử của tập đoàn Phương Thị…Ngày nào cũng thế, cả hai đến trường trên chiếc BMW sang trọng, khi xe dừng, bước theo sau hai cậu vào trong trường còn có đến 4 người vệ sĩ đi theo cùng. Đưa hai cậu đến tận cửa lớp rồi sau đó mới quay lưng ra về. Trời nắng thì che ô, xách nước cho hai cậu, trời mưa thì lại dùng một tấm nhựa lớn che cho cả hai không bị ướt dù chỉ là một giọt mưa……
Cảnh tượng hoành tráng ấy, khiến cho một số học sinh trong trường cảm thấy khó chịu, số khác thì xuýt xoa thèm muốn, số lại ganh tỵ vô cùng.
Nhưng, tất cả những người trong ngôi trường đó đâu hề biết rằng, đằng sau cái phong cách quý tộc, hoàng gia ấy là những nỗi trầm uất xa xăm.
Thành tích học tập của anh em Duy Bảo thì không còn gì để bàn cãi, trong bản danh sách những học sinh top đầu của trường, hai cái tên Duy Bảo, Duy Khang luôn chiếm vị trí nhất nhì. Cũng có lẽ vì thế mà anh em Duy Bảo được hầu hết tụi con gái trường Ánh Sao đều rất ngưỡng mộ, nhưng vì cả hai đều tỏ ra trầm tư nên rất ít người dám trực tiếp đối diện với họ.
Trường Ánh Sao là một ngôi trường trung học, dạy cả hai khối trung học cơ sở và trung học phổ thông…Duy Bảo đang là học sinh của lớp mười hai, còn Duy Khang đang học lớp tám.
Tuy tỏ ra vẻ lạnh lùng và xa cách với tất cả mọi người nhưng tình cảm mà anh em Duy Bảo dành cho nhau lại vô cùng sâu sắc và thiết tha . Nhất là thái độ yêu thương và chở che cho em trai của Duy Bảo…Vì em, Duy Bảo có thể làm tất cả mọi thứ, miễn là bảo đảm cho em trai mình khỏi bị tổn thương…
CHƯƠNG 1: ĐỊNH MỆNH TRONG ÁNH MẮT
Một căn biệt thư lộng lẫy đứng sừng sững trên một dải đất rộng, căn biệt thư khoác lên mình vẻ nguy nga và vô cùng lộng lẫy .. Trong căn biệt thư ấy có đến hơn hai mươi người phục vụ, nào là đầu bếp, người làm vườn, người lau dọn nhà cửa …Thế nhưng, đẹp đẽ và tráng lệ như thế căn biệt thự vẫn phảng phất cái không gian lạnh lẽo bao trùm.
Một cậu trai chừng mười bốn tuổi, vẻ mặt trắng bệch, đôi tay nắm chặt đang quỳ trên nền đất, một người đàn ông trung niên đang lăm le chiếc roi da trên tay, hình như chuẩn bị giáng xuống người cậu .Và quả đúng như thế, từng roi từng roi thấm vào da thịt cậu, làm cho chiếc áo cậu đang mặc trên người rách tươn, làn da trắng của cậu bật máu, cậu cắn răng chịu đòn, không khóc thành tiếng nhưng nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Những người làm công trong Phương gia, tuy chưa bao giờ bị ông chủ đánh phạt, thế nhưng mỗi khi chứng kiến cảnh ông chủ phạt đòn hai cậu chủ, dù rất thương xót nhưng chẳng ai dám bước vào can ngăn, những người trong nhà họ Phương tất thảy ai cũng rất yêu mến hai cậu chủ, tuy gương mặt không bao giờ nở nụ cười nhưng cách họ đối xử với những người giúp việc thì rất tốt.
Chiếc roi da vẫn cứ vun vút cắm vào da thịt Duy Khang, những vết lằn lộn xộn, vết ngang, vết dọc, tưởng chừng như cậu không thể chịu đưng được nữa ….Bỗng, một chàng trai khoảng mười tám tuổi chạy thật nhanh từ cầu thang xuống và hét to:
- Bố ơi, đừng đánh Tiểu Hi nữa mà(cái tên thân mật mà chỉ có Duy Bảo được phép gọi Duy Khang), con xin bố đừng đánh em mà.-Trong tiếng hét của cậu, chính là sự cầu khẩn, đôi mắt cậu ánh lên sự van nài thiết tha. Rồi cậu chạy đến ôm chầm lấy đưa em trai mình.
- Duy Bảo, mày tránh ra, để tao dạy dỗ cái thằng con khó bảo này, nếu mày mà không tránh thì tao cũng cho mày ăn đòn luôn- Ông Phương Giang - Ông bố hà khắc của anh em Duy Bảo ánh mặt đầy vẻ phẫn nộ, quát to
-Được, nếu bố muốn đánh thì bố cứ đánh con, đau bao nhiêu con cũng chịu được, miễn là bố đừng đánh Tiểu Hi nữa.
Vậy là, chiếc roi da lại vun vút lên tấm lưng thẳng đứng của Duy Bảo. Cảnh tượng này, lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong tuổi thơ đẫm nước mắt của anh em Duy Bảo. Chính bởi cái hà khắc của mình, ông Giang chỉ muốn các con làm tất cả mọi điều theo lời ông. Nhưng, Duy Khang, cậu con trai thứ hai của ông lại không có hứng thú với kinh doanh, mà điều cậu yêu thích nhất chính là điêu khắc. Chính bởi vì phát hiện ra rằng cậu đang lén ông đi học lớp điêu khắc nên ông mới bắt phạt cậu.
- Anh A.Vũ (cũng là cái tên mà chỉ riêng Duy Khang có quyền gọi anh mình), buông Tiểu Hi ra, lỗi là do Tiểu Hi gây ra, không phải lỗi của anh, Tiểu Hi không muốn anh vì Tiểu Hi mà bị đòn oan- Duy Khang nức nở, nói từng lời trong nước mắt.
-Không, anh không buông ra đâu, nếu bố muốn đánh, cứ để ông ấy đánh, dù sao bao năm qua cảnh tượng này đã quá quen thuộc rồi mà.-Giọng Duy Bảo đầy kiên quyết, cậu vẫn ôm chặt đứa em trai trong vòng tay mình và cắn môi chịu đau đớn.
Những người giúp việc chứng kiển tất cả, ai cũng nhỏ lệ xót xa thay cho hai cậu chủ nhỏ.
Lúc ông Giang, buông chiếc roi , cũng là lúc Duy Bảo ngã người xuống sàn nhà, cậu như không còn sức để đứng lên nữa rồi. Duy Khang vừa khóc, vừa dìu anh trai mình đứng lên.
-Duy Khang, tao nói rồi đó, mày dẹp ngay mấy cái trò chạm khắc vớ vấn ấy đi. Nếu không thì lần sau, người phài chịu đau đớn hơn mày gấp mười lần hôm nay chính là anh trai mà mày yêu thương đó. Tao không nói đùa đâu.-Giọng ông Giang rít lên, đáng sợ vô cùng, với hai cậu con ông vốn đã hà khắc nhưng đối với Duy Khang sự hà khắc đó dường như trở thành cay nghiệt, bởi từ nhỏ Duy Khang đã rất thích tô vẽ lên những bức tượng. Mà ông Giang lại rất ghét điều đó, ông không muốn hai cậu con trai của mình đi theo con đường nghệ thuật.
- Con.. nhớ.. rồi, thưa bố, con.. không.. dám.. nữa đâu.- Duy Khang đáp, giọng run run
Đưa anh lên phòng, cởi tấm áo ngoài của anh ra, Duy Khang không khỏi xót xa khi nhìn thấy những vết thương đang còn rỉ máu trên thân hình người anh thân yêu. Nhưng, cậu cũng đâu phải không hề hấn gì, những vết roi hằn trên thân thể cậu cũng đang rỉ máu đấy thôi. Hai anh em, xót xa nhìn nhau, rồi xót xa xoa thuốc vào những vết thương cho nhau.Không khí căn phòng yên ắng, nỗi uất ức hằn rõ lên gương mặt tuấn tú của hai chàng trai trẻ tuổi.
Để phá vỡ cái không khí yên ắng đến lạnh lẽo ấy, Duy Bảo cất tiếng trước:
- Tiểu Hi yên tâm đi, không sao đâu, từ nhỏ anh đã bị những vết thương như thế này không biết bao nhiêu lần rồi, tuy có đau đó nhưng cũng quen rồi, xoa thuốc vài ngày là hết thôi mà- Đi cùng lời nói, Duy Bảo nhoẻn một nụ cười gượng gạo, như muốn gạt đi nỗi lo lắng tột độ đang vây lấy Duy Khang
- Lần nào anh cũng thế, vết thương như thế này, anh bảo Tiểu Hi yên tâm thì đâu có được đâu chứ, Tiểu Hi căm giận bản thân mình, vì Tiểu Hi mà ann …, Tiểu Hi hận bố vì bố…-Đôi mắt ngấn nước, Duy Khang nói trong sự uất nghẹn.
-Không, Tiểu Hi đừng trách mình, cũng đừng trách bố, anh không sao, thật sự không sao mà. Còn nữa, chuyện Tiểu Hi đi học điêu khắc thì em cứ đi, đừng vì những lời nói của bố mà từ bỏ niềm đam mê của mình, nhất định mai này, Tiểu Hi của anh sẽ trở thành một nhà điêu khắc tài năng-Duy Bảo ân cần
- Không…như thế…không được đâu, nếu Tiểu Hi vẫn tiếp tục đi học nghĩa là Tiểu Hi đã ich kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, bởi bố nói rồi, nếu Tiểu Hi vẫn còn đi thì bố sẽ…-Đang nói tới đó, Tiểu Hi đã bị bàn tay của anh trai mình bịt miệng lại, cậu muốn gạt tay anh ra và nói tiếp, nhưng không để cho Duy Khang kịp nói thêm lời nào, Duy Bảo đã nhanh chóng trấn an cậu em:
-Không được bỏ cuộc, hãy nghe anh, nếu như Tiểu Hi bỏ cuộc tức là Tiểu Hi đã phụ sự kỳ vọng của anh. Được rồi, nếu Tiểu Hi sợ anh vì Tiểu Hi mà bị liên lụy thì anh hứa, anh sẽ không để bố biết được đâu.Tiểu Hi tin anh đi, được không-Lời Duy Bảo nói như một nửa là lời yêu cầu, nửa như là năn nỉ.
Suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng Duy Khang cũng gật đầu trước lời thỉnh cầu của người anh trai. Cậu biết, anh trai yêu cậu biết nhường nào, anh trai cậu có thể tỏ ra lãnh đạm, can tâm với bất kì ai, chỉ trừ cậu ra. Ở bên cậu, anh trai mới tỏ ra mình là một người nồng ấm, tình cảm đã bị che đậy bởi hàng hàng lớp lớp vỏ bọc lạnh lùng xa cách kia. Anh trai vẫn thường nói với cậu, ngày mẹ mất, trong cái giờ khắc hấp hối, mẹ đã dặn anh phải luôn luôn yêu thương vào bảo vệ cậu, và anh đã hứa với mẹ như thế. Nói xong câu đó, thì mẹ trút hơi thở cuối cùng.
Có lẽ vì thế, mà anh luôn coi cậu là bảo bối, con người ta ai cũng có yếu điểm và yếu điểm lớn nhất của Duy Bảo chính là cậu em trai Duy Khang. Việc Duy Khang yêu thích điêu khắc, Duy Bảo biết rất rõ, và anh luôn muốn tạo điều kiện tốt nhất cho cậu em phát huy niềm đam mê và năng khiếu cua mình, Duy Bảo không muốn em trai mình phải bước chân ra chốn thương trường đầy âm mưu, thủ đoạn kia. Cũng vì thế, mà sự xa cách của hai anh em với cha của mình ngày càng nới rộng ra, và cũng bởi thế, sự hà khắc của ông Giang với hai đứa con lại trở nên ngày một sâu sắc hơn.
............................................................................................
............................................................................
Một căn nhà nhỏ xinh xinh, một khu vườn được bố trí rất thông minh, tuy không thật cầu kỳ nhưng lại rất bắt mắt. Đó là mái ấm của Thụy Hân, một cô gái con nhà trung lưu, đầy cá tính. Bố mẹ cô đều là nhân viên của một công ty nhỏ , cô có một cậu em trai tên Khả Thụy. Chị em cô luôn quấn lấy nhau. Cuộc sống gia đình cô, tuy không thật giàu có và tiện nghi nhưng gia đình cô lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười, sự quan tâm và lo lắng của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau luôn được ưu tiên hàng đầu. Thụy Hân là một cô gái với vẻ đẹp đoan trang nhưng đầy mạnh mẽ chứ không mang chút vẻ yểu điệu của một cô gái mới lớn.
Thụy Hân, học giỏi, em trai cô Khả Thụy cũng học rất giỏi, cả hai đều là niềm tự hào của bố mẹ cô. Nhưng, vì không muốn bố mẹ phải bận tâm quá nhiều về tiền học phí cua mình, vào mỗi buổi tối, cô đi làm thêm tại một cửa hàng bán mỹ phẩm. Ban đầu, bố mẹ cô, ông bà Đaò không chấp nhận cho cô con gái của mình đi làm, vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe và việc học của cô. Nhưng, bằng khả năng thuyết phục của mình, cộng với những minh chứng rằng cô vẫn sẽ bảo đảm sức khỏe và việc học tập nên cuối cùng họ cũng để cô đi làm thêm. Tiền học phí của chị em cô, trang trải chính bằng đồng lương bán mỹ phẩm của cô.
................................................................................................................................................
Trong một cửa hàng sách, diện tích tuy không thật lớn, nhưng ở đây lại có rất nhiều sách hay. Có khá đông người vào mua sách, tưởng chừng như rất nhộn nhịp, thế nhưng ở những góc khuất của cửa hàng vẫn có một số người, đang cầm trên tay cuốn sách mà họ tìm được đọc rất say sưa trong không gian yên lặng. Thụy Hân, đang rảo bước đến từng hàng sách, cô đi qua hàng sách nấu ăn, rồi đến sách bổ trợ cho những môn học của cô ở trường, tâm trí và đôi mắt của cô đặt hết vào những cuốn sách, cô đi thêm vài bước nữa…Bất chợt, cô va phải lưng của một người, cú va chạm khá mạnh làm cuốn sách trên tay người đó rơi xuống đất, mấy cuốn sách trên tay của Thụy Hân cũng rơi tung tóe, Chàng trai đang đứng tại hàng sách về điêu khắc..Thụy Hân như thấy mình có lỗi, vội ấp úng:
-Tôi…tôi, xin ..xin lỗi anh-Cô định cuối xuống nhặt cuốn sách lên trả lại cho chàng trai
-Không sao đâu, tại tôi mê đọc sách quá nên cũng không để ý-Nói rồi anh cuối xuống nhặt những cuốn sách đang nằm lăn lóc trên nền đất.Rút chiếc khăn tay trong túi quần ra, anh phủi cho những hạt bụi bám trên những cuốn sách bay hết, rồi đưa mấy cuốn sách lại cho cô.
Vào thời khắc ấy, hai đôi mắt gặp nhau…Anh nhìn cô…Cô là một cô gái có đôi mắt to và tròn lại rất sáng,như pha lê. Mái tóc của cô dài mượt và được thắt gọn gàng bằng dải ruy băng màu xanh. Cô mặt một chiếc áo thun cổ lọ màu vàng nhạt trông gỉan dị nhưng cũng rất phù hợp với thân hinh mảnh mai của cô. Một chiếc quần Jean đen, và một đôi dày thể thao màu hồng nhạt, tất cả toát lên ở cô một nét đầy mạnh mẽ và cá tính.
Anh,…… đập vào mắt cô là một chàng trai với làn da trắng, thân hình dong dỏng cao, khoảng chừng một mét tám mươi, đôi mắt anh luôn ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm. Khuôn mặt điển trai với chiếc mũi cao và vầng tráng rộng, anh đeo một chiếc kinh mát gọng đen trông vô cùng trang nhã. Sự quý phái hiện rõ trên từng chi tiết của bộ quần áo anh đang vận trên người, tuy đó chỉ là một chiếc áo ghi lê đi cùng với chiếc quần jean màu xanh đen giản dị. Không biết có phải tại thời điểm ấy, có một sức mạnh vô hình nào đó, lại làm cho trái tim của hai người thổn thức, ở họ tuy mới gặp nhau mà như đã biết từ rất lâu rồi.
-Anh thích đọc sách về nghệ thuật điêu khắc à?-Cô gái mở lời trước
-À không, tôi thì có biết gì về điêu khắc đâu, chỉ là tôi muốn mua mấy cuốn sách này về tặng cho em trai tôi, nó rất đam mê điêu khắc, chưa biết chừng sau này lại trở thành một nhà điêu khắc nổi tiếng cũng nên đó- Bình thường, anh vốn rất lạnh lùng và tất nhiên chẳng bao giờ anh chia sẻ chuyện của mình với những người anh quen biết, chứ đừng nói đến những người chỉ mới gặp một lần như cô.Thế nhưng, chính anh cũng không hiểu có điều gì đó ở cô, lại khiến anh nói ra được những điều này.
-Ồ vậy à, hóa ra là như thế, có lẽ anh và tôi có những điểm chung đó. Tôi cũng có một cậu em trai, em trai tôi lại rất yêu hội họa mà hội họa với điêu khắc thì cũng gần giống nhau .-Cô nói, miệng nở một nụ cười tỏ vẻ thích thú- Hình như, ông trời sắp xếp cho anh và tôi gặp nhau cũng nên, biết đâu chúng ta lại có thể trở thành bạn tốt của nhau thì sao, mặc dù tôi chưa biết gì về anh cả, nhưng tôi thấy anh có điều gì đó rất bí ẩn và thú vị, tôi rất muốn kết bạn với anh.
-Bạn…ưh? Cô muốn làm bạn với tôi thật ư?- Anh tỏ ra phân vân và lấy làm ngạc nhiên, bởi từ nhỏ đến giờ, anh chưa biết thế nào là có một người bạn thực sự. Một phần là do cái bề ngoài lạnh như băng của anh nên những người học chung trường lớp với anh ai cũng cảm thấy dè dặt. Mặt khác, do gia đình anh quá giàu có, nên có những người thì muốn lợi dụng điều đó để tiến thân, những người thật lòng muốn kết bạn thì cũng sợ vì lí do bị hiểu nhầm như thế nên ngoài cậu em trai của mình, từ nhỏ đến giờ anh không hề có bạn.
-Đúng như vậy!, sao trông anh có vẻ lạ vậy, bộ anh không muốn làm bạn với tôi sao?.Cũng chẳng sao đâu, đó là tôi chỉ đề nghị anh như vậy thôi. Nếu anh không muốn, tôi cũng không ép anh- Thụy Hân tiu nghỉu, cô cảm thấy như lời đề nghị của mình là không đúng lúc, đúng chỗ. Trong lòng, sự tự tôn bị tổn thương chút chút.
- À..không, ý của tôi …không phải như vậy đâu. Chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi, bởi tuy chỉ mới gặp cô nhưng tôi cảm thấy rất thích nét giản dị của cô, tôi cũng do dự không biết có nên đưa ra lời đề nghị như cô vừa nói không, Tại tôi sợ, cô không muốn làm bạn với tôi thôi- Anh giải thích một cách cuốn quýt nhưng cũng thật đáng yêu.
- Trời, tôi chưa thấy người con trai nào lại nhát như anh, chuyện làm bạn với nhau thì có gì đâu mà phải ngại ngùng chứ. Được rồi, tôi và anh kết bạn nhé.Tôi tên Thụy Hân, còn anh?- Cô vừa cười, vừa giới thiệu tên mình một cách dõng dạc và hết sức tự tin.Nét cá tính này của cô thực sự khiến cho anh, một chàng trai nhà giàu vói trái tim lạnh băng như được sưởi ấm, cô thực sự thu hút anh.Từ trước đến giờ, những cô gái sành điệu, cao sang, quý phái và xinh đẹp hơn cô nhiều lần anh đã gặp rất nhiều, nhưng không ai trong số đó giống như cô. Không ai có thể làm ấm trái tim anh như cô gái này.
-Cái tên của cô thật là đẹp giống như người cô vậy đó, tôi tên là Duy Bảo.Mà chúng ta nên đổi cách xưng hô đi nhỉ, cứ gọi tôi ,cô như thế này thì xa lạ quá. Chúng ta gọi tên nha.- Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Duy Bảo chủ động làm thân với một người con gái. Lời khen của Duy Bảo, làm cho Thụy Hân cảm thấy ngượng ngùng, đôi gò má của cô đỏ ứng lên, rồi cô nói:
. Vậy được rồi, từ nay cứ gọi là Thụy Hân, và anh Bảo nhé.
-Ok
-…………………
-…………………..
Một thoáng giây, cả hai chợt im lặng, cứ giống như mọi thứ xung quanh họ đều dừng lại. Họ nhìn nhau…..
Lúc sau, tiếng gọi nhau í ới của hai cô bé trong tiệm sách phá tan đi cái không khí im ắng ấy. Duy Bảo và Thụy Hân cùng bước tới quầy tính tiền. Khi cô nhân viên thu ngân đọc lên số tiền cần thanh toán, Duy Bảo rút chiếc thẻ ATM ra định thanh toán luôn số sách của cả hai vừa mua, thế nhưng Thụy Hân đã gạt lại, hiểu được sự ngại ngùng của Thụy Hân, đợi cô tính tiền xong, Duy Bảo bấy giờ mới đưa cho cô thu ngân chiếc thẻ của mình, trả tiền số sách anh mua về tặng cho cậu em trai.
Bước ra khỏi tiệm sách, Thụy Hân thấy một chiếc BMW sang trọng màu đen đứng chờ sẵn, sau đó một người bước ra và cuối đầu đưa tay ra mời Duy Bảo vào xe:
-Dạ, mời đại thiếu gia lên xe. Bây giờ đã là năm giờ rưỡi chiều rồi. Đó là một người đàn ông trung niên mặc một bộ veston lịch lãm,
Cảnh tượng ấy khiến cho Thụy Hân không khỏi kinh ngạc, hóa ra chàng thành niên mà cô vừa làm quen trong tiệm sách lại là con trai của một gia đình quý tộc.
-Thụy Hân, tôi về đây-Thụy Hân cũng về cẩn thận nhé. Tôi hi vọng lần sau chúng ta lại có cơ hội nói chuyện với nhau nhiều hơn, muốn liên lạc với tôi thì hãy mở trang đầu tiên của cuốn sách đầu tiên trong túi xách của Thụy Hân ấy nhé.
….Thụy Hân sững người, cô không nghe thấy những gì mà Duy Bảo nói, thấy cô không trả lời mình, anh gọi lại một lần nữa, Thụy Hân… làm sao thế, có nghe tôi gọi không?
Lúc này, tiếng gọi của Duy Bảo đã thức tỉnh Thụy Hân, cô ngập ngừng hỏi lại:
-Thụy Hân …không sao, lúc nãy anh Bảo nói gì. Thụy Hân mãi suy nghĩ nên không nghe.
Lần này, Duy bảo không nói nữa, anh chỉ ra hiệu cho Thụy Hân hiểu những gì anh vừa nói lúc nãy. Cô gật đầu rồi vẫy tay chào anh, Duy Bảo cũng vẫy tay chào cô. Cửa chiếc xe BMW được kéo lên, rồi chiếc xe từ từ lăn bánh, Thụy Hân nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn. Thụy Hân bước từ từ ra bãi đỗ xe của tiệm sách, những hình ảnh cô vừa nhìn thấy lúc nãy cứ luẩn quẩn trong đầu óc của cô.
Trong lòng Thụy Hân chợt nảy sinh bao nhiêu sự thắc mắc về chàng trai tên Duy Bảo mà cô vừa kết bạn cách đây ít phút…………..
/36
|