Đã hơn mười hai giờ đêm, Duy Khang bắt đầu lo lắng. Ngoài trời mưa lại đang xối xả. Chưa bao giờ Duy Bảo về nhà muộn như thế này mà lại không có đến một cuộc điện thoại. Hôm nay, sinh nhật anh trai. Cậu hẹn anh đúng mười giờ ba mươi sau khi Duy Bảo đi chơi với Thụy hân về sẽ cùng anh tổ chức một bữa tiệc nhỏ chỉ có hai anh em cậu như thường lệ mọi năm. Trên chiếc bàn rộng tại căn bếp tiện nghi, chiếc bánh kem, một chai rượu tây cao cấp, hai chiếc ly thủy tinh đặt bên cạnh, mọi thứ vẫn như từ lúc Duy Khang chuẩn bị đến giờ…
Hầu hết các gia nhân trong nhà đều đã đi ngủ, chỉ còn lại Thẩm quản gia và vài người canh cổng ban đêm thức cùng Duy Khang. Tay cậu không ngừng bấm số của anh trai. Nhưng hết lần này đến lần khác, đầu dây bên kia chỉ là hộp thư trả lời tự động “ Tôi là Duy Bảo, hiện giờ tôi không thể nghe máy, vui lòng gọi lại sau”
Duy Khang không thể ngồi yên được nữa, cậu chạy thật nhanh lên phòng cầm lấy chiếc áo khoác …Cậu muốn ra ngoài tìm anh, bởi cậu có một dự cảm điều gì đó không tốt lắm. Nhưng khi vừa xuống đến nơi, thì người gác cổng đã chạy vào báo với vẻ mặt hốt hoảng:
- Dạ thưa nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã về rồi…Nhưng cậu ấy….cậu ấy nằm ngất ngoài mưa và miệng cứ liên hồi gọi Thụy Hân, tay bên kia thì cầm một chai rượu đã uống cạn…Không biết là đã xảy ra chuyện gì…
Chỉ kịp nghe đến đó, Duy Khang đã thấy Thẩm quản gia cùng người gác cổng còn lại phải khá vất vả mới dìu được Duy Bảo vào nhà. Cả thân hình của Duy Bảo ướt sũng nước mưa, đôi mắt nhắm nghiền nhưng miệng cứ gọi tên Thụy Hân không ngớt, nhiệt độ cơ thể tăng cao.Duy Khang nhanh chóng thay chân người gác cổng kia cùng Thẩm quản gia đưa anh mình về phòng, trong lòng nảy sinh rất nhiều nghi vấn…Nhưng khi nhìn thấy tình trạng của anh trai, cậu quên bẵng đi những nghi vấn ấy…
Một lúc sau, căn biệt thự yên ắng trở nên tấp nập bước chân vội vã người ra, kẻ vào để phục vụ chăm sóc cho đại thiếu gia.
Duy Khang túc trực bên anh trai nửa bước không rời, cậu tự tay chăm sóc anh không để bất kỳ ai khác làm thay. Bàn tay cậu cứ liến thoắng không ngừng đắp chiếc khăn đã được gia nhân thấm nước lên trán Duy Bảo, rồi cũng không ngừng nhấc chiếc khăn lên, đưa bàn tay đặt lên trán nhằm theo dõi nhiệt độ cơ thể của anh trai mình. Nhưng kì lạ thay, dù đã được chườm khăn lạnh trong một thời gian rất lâu nhưng cơn sốt trong người Duy Bảo vẫn không hề thuyên giảm. Duy Khang bắt đầu cảm thấy sợ, bởi từ nhỏ đến giờ cậu chưa thấy anh trai bị ốm nặng đến như thế này bao giờ. Không giống với cậu, Duy Bảo ngoài căn bệnh dạ dày di truyền từ mẹ ra thì sức khỏe của anh trai rất tốt…
Duy Bảo vẫn cứ mê man, trong cơn mê anh không ngừng gọi : “Thụy Hân, đừng bỏ rơi anh. Xin em, đừng bỏ rơi anh mà”. Lúc này, những nghi vấn kia lại trỗi dậy trong lòng Duy Khang…Trong cậu, bỗng thấy phẫn nộ vô cùng, cậu đoán chắc rằng, ngày đặc biệt hôm nay của anh trai mình nhất định đã bị cô gái tên Thụy Hân kia biến thành một ngày tồi tệ. Bởi trước lúc đi, Duy Bảo còn ở trong tâm trạng rất vui vẻ, ánh mắt rạng ngời niềm hạnh phúc. Duy Khang nhìn anh trai, hai bàn tay nắm chặt lại thầm nghĩ : “Đào Thụy Hân, rốt cuộc chị đã làm gì mà anh trai tôi lại ra nông nỗi này…” Nhưng chỉ vừa kịp nghĩ đến đó thì nhìn vào chiếc nhiệt kế vừa được rút ra từ cơ thể của Duy Bảo đang ở mức 40,1 độ. Duy Khang bàng hoàng gọi cho bác sĩ Trương, bác sĩ riêng của gia đình tức tốc đến ngay không được chậm trễ. Lúc đầu, Duy Khang chỉ nghĩ Duy Bảo sốt một chút rồi sẽ đỡ, nằm nghỉ một đêm rồi sáng hôm sau gọi bác sĩ đến…nhưng sự việc lại diễn biến xấu đi.
Thẩm quản gia cũng lo lắng không yên, tình cảm của ông dành cho hai cậu chủ ngoài quan hệ chủ tớ thì ông còn coi cả hai như con đẻ của mình. Chăm sóc cho cả hai từng li, từng tí khi cả hai còn tấm bé. Chưa bao giờ, ông thấy đại thiếu gia lại đáng thương như thế này.
Đại thiếu gia của ông vốn là một cậu bé từ nhỏ đã có ý chí kiên cường, rất khó có chuyện gì khuất phục được cậu. Nhưng giờ đây, cậu đang ngã gục, đang đấu tranh với tử thần để giành lại sự sống vì cô gái có cái tên Thụy Hân. Trong lòng ông cũng trào dâng nỗi hậm hực không nguôi với cô gái mà ông hằng yêu mến vì bản tính nhân hậu và tốt bụng của cô. Nhưng hôm nay, cô đã làm gì mà biến đại thiếu gia của ông thành ra như thế này.
Nhưng, đâu có ai biết được rằng. Thụy Hân mới là người chịu nỗi đau lớn hơn bao giờ hết. Cô không biết phải làm cách nào khác khi cô chỉ có tình yêu lớn dành cho Duy Bảo nhưng cô không có trong tay sức mạnh của sự quyền thế. Thụy Hân, cũng bị ngấm mưa cả đêm, lòng không lúc nào ngừng nghĩ và lo lắng cho Duy Bảo. Cô thấy mình có lỗi với anh rất nhiều. Lẽ ra hôm nay, ngày sinh nhật đầu tiên anh có cô bên cạnh, lại là ngày anh muốn nghe câu trả lời của cô về lời cầu hôn của anh…Cô phải cho anh những giây phút ngọt ngào và ấm áp nhưng cô đã làm ngược lại tất cả. Cô đã nói lời rời xa anh. Thụy Hân nước mắt ướt đẫm gối, cô bước vào phòng tắm, xả nước thật mạnh để nước mắt hòa vào trong tiếng nước chảy. Cô không muốn để bố mẹ và em trai biết cô khóc.
Sáng hôm sau, mưa đã tạnh. Ánh nắng lại chiếu khắp nơi. Lúc này, cơn sốt của Duy Bảo đã giảm nhưng anh vẫn đang mê mản chưa tỉnh. Đêm qua, bác sĩ Trương đưa ra chẩn đoán, Duy Bảo một phần vì bị dầm mưa quá lâu, một phần vì nội tâm uất ức, khí chất không thoát ra ngoài được nên cơ thể sốt cao không ngừng. Vị bác sĩ kia còn nói, ngoài việc uống thuốc và tịnh dưỡng một cách cẩn thận, nỗi uất ức trong lòng phải được giải tỏa có như thế, thì cơ thể mới có thể nhanh chóng bình phục.
Thẩm quản gia vẫn đang cùng Duy Khang chăm sóc cho đại thiếu gia.
Đôi mi nặng trĩu từ từ mở ra, người đầu tiên Duy Bảo nhìn thấy chính là đứa em trai của mình. Thấy anh tỉnh, gương mặt Duy Khang vừa mừng rỡ nhưng vẫn không dấu được nỗi xót xa, cậu cất tiếng: Anh A Vũ, anh tỉnh rồi đấy à? Đêm qua, anh sốt cao lắm. Anh làm cho em cảm thấy rất hoảng sợ, em cứ tưởng mình sẽ mất anh đó. Rồi cậu nhẹ nhàng đỡ anh trai ngồi dậy.Thẩm quản gia đứng cạnh đó nhanh tay dựng chiếc gối lên cho Duy Bảo tựa lưng vào.
Duy Bảo ôm chầm lấy cậu em trai mình và òa lên nức nở như một đứa trẻ con:
- Tiểu Hi ơi, Thụy …Hân…cô ấy…cô ấy tại sao lại đối xử với anh như thế …Rốt cuộc, ở trên đời này, người thực sự yêu thương anh nhất, không làm tổn thương anh chỉ có mình em thôi Tiểu Hi à. Anh hận cô ấy, cô ấy thật là nhẫn tâm mà.
Nghe tiếng nghẹn ngào của anh trai, Duy Khang lại xót xa bội phần. Trong cậu, giờ đây nỗi căm phẫn với Thụy Hân lại nhân lên bội phần.
Sau khi được Duy Khang động viên Duy Bảo uống thuốc rồi ăn một chút cháo, sau đó anh lại ngủ thiếp đi. Dường như nỗi đau đã quá lớn, và nó chỉ có thể nguôi ngoai khi Duy Bảo thiếp đi trong giấc ngủ.
Duy Khang ra hiệu cho Thẩm quản gia, như hiểu được cậu chủ đang có ý định làm gì. Chưa kịp để Duy Khang nói hết câu, Thẩm quản gia nhanh chóng đáp:
-Nhị thiếu gia cứ yên tâm giao đại thiếu gia cho tôi chăm sóc. Nhị thiếu gia cứ đi gặp người mà cậu muốn gặp. Để tôi bảo tài xế Phan đưa cậu đi.
- Không cần đâu, cháu muốn đi một mình. Thẩm quản gia cứ yên tâm, cháu sẽ lái xe cẩn thận.-Nói dứt lời, Duy Khang bước thật nhanh đến gara, mở cửa chiếc BMW rồi lướt đi thật nhanh. Vừa đi cậu vừa tự nói với lòng mình “ Thụy Hân, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi biết chắc chị đã làm cho anh trai tôi bị tổn thương sâu sắc, chị làm tôi suýt mất đi anh ấy. Tôi nhất định phải đi tìm chị hỏi cho ra lẽ. Tôi sẽ không tha thứ vì những gì chị đã làm với anh trai tôi đâu”
Chiếc xe dừng trước cửa hàng mỹ phẩm “Lady number one”. Duy Khang bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn theo hướng chân cậu bước. Cậu tìm gặp người quản lý nhưng rồi được biết hôm nay Thụy Hân không đi làm. Gương mặt thất vọng, cậu lại vội vã quay đi không thèm để ý đến những lời xuýt xoa, trầm trồ về mình.
Cậu bước lên chiếc BMW, gắn chiếc phone vào tai. Một tay cầm vô lăng, tay kia nhấn vào dãy số nằm bên phải vô lăng. Đầu dây bên kia có tiếng chuông đổ nhưng không ai bắt máy, cậu gọi lại một lần nữa, lần này ở bên kia có một hồi chuông rồi sau đó là tiếng tút tút…
Duy Khang trong lòng lại tăng thêm phần tức tối. Cậu nghĩ rằng, có lẽ vì sợ nên Thụy Hân trốn tránh cậu bằng mọi cách đến nỗi cũng chẳng đi làm thêm. Định bụng sẽ đến nhà gặp trực tiếp Thụy Hân và hỏi cho ra lẽ. Chiếc xe đã đỗ phía bên kia đường đối diện với nhà của Thụy Hân. Đang định mở cửa xe để vào nhà Thụy Hân, nhưng một điều gì đó đã ngăn không cho Duy Khang làm thế. Cậu ngồi trầm ngâm trong chiếc BMW màu bạc, chiếc xe thứ hai của gia đình cậu. Ánh mắt hướng về phía nhà của Thụy Hân. Góc phố nơi căn nhà Thụy Hân đang tọa lạc là một góc phố mà cư dân ở đó chủ yếu là viên chức nhỏ và công nhân nhà máy nên vào giờ này rất vắng vẻ, ít xe cộ qua lại. Thỉnh thoảng chỉ có vài bà nội trợ, vừa xách giỏ đi chợ vừa râm ran trò chuyện. Việc Thụy Hân yêu một công tử nhà đại gia ít nhiều đã gây ra những lời bàn luận xôn xao, rất nhiều chàng trai trong phố trước đây có ý với Thụy Hân đều tự động rút lui, bởi họ chẳng dám to gan đến nỗi léng phéng với người con gái của thiếu gia một tập đoàn quyền thế như Phương Thị.
Hơn nữa, cũng kể từ lúc ấy trong khu phố thỉnh thoảng lại xuất hiện vài chiếc xe hơi sang trọng, đắt tiền ở trước cửa nhà Thụy Hân. Nhiều gia đình trong phố, đến kết thân với gia đình Thụy Hân vì nghĩ rằng sau này sẽ nhờ vả được nơi cô…
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa nhà Thụy Hân vẫn không mở ra.. Lòng kiên nhẫn của Duy Khang sắp lên đỉnh điểm và nổ tung, cậu quyết định sẽ vào nhà Thụy Hân không do dự nữa. Nhưng cũng đúng vào thời điểm ấy, có điện thoại của Thẩm quản gia . Ông cho cậu biết, anh trai cậu lại lên cơn sốt và cứ gọi tên cậu nên lúc đó cậu đành phải nố máy lái xe trở về nhà. Liếc mắt nhìn theo hướng ngôi nhà của Thụy Hân lần cuối, Duy Khang cố gắng lái xe về thật nhanh, trong lòng tự nhủ lần sau sẽ lại đến tìm Thụy Hân. Chiếc xe vừa lướt đi thì cánh cửa nhà Thụy Hân bật mở. Thụy Hân bước ra, cô mặc một chiếc áo thun cổ tròn, bên ngoài khoác chiếc áo dạ mỏng màu trắng. Chiếc quần jean màu nâu sẫm và một đôi giày thể thao màu trắng, đó là phong cách thường ngày của cô. Hình như, cô sắp đi đâu đó, gương mặt hốc hác, tiều tụy, đôi mắt thâm quần…Cô không biết rằng, một chiếc xe ô tô vừa lướt đi qua khỏi cánh cửa nhà mình.
Về đến nhà, Duy Khang rất tò mò khi trong sân nhà mình có đậu một chiếc xe Audi màu bạc, rất lạ..Bởi cậu chưa bao giờ thấy chiếc xe này đến nhà mình. Hỏi người canh cổng mới biết, đó là xe của một cô gái tên Khương Như…Cái tên này đối với Duy Khang không hề có một chút ấn tượng gì. Vốn không quan tâm đến vấn đề kinh doanh của gia đình nên cậu cũng không hề biết đến mối quan hệ làm ăn khá thân thiết giữa gia đình mình với gia đình Khương Như…
Duy Khang bước vội vào phòng nơi anh trai mình đang nằm ở đó. Ngay lúc đó, cậu bắt gặp một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ, đang ngồi cạnh giường của anh trai mình, cô gái rất tỉ mĩ chăm sóc cho anh trai của cậu…Cậu bước đến, đứng sau lưng cô ta và lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi, cô là ai vậy?- Hình như tôi chưa gặp cô bao giờ. Cô là nhân viên của tập đoàn chúng tôi à. Cô thông cảm nha, tôi vốn không ham mê mấy cái trò kinh doanh nên tôi không thể biết được những nhân viên trong tập đoàn là ai cả.
- Cậu là Duy Khang, em trai anh Duy Bảo đúng không? Tuy cậu không biết tôi, nhưng tôi đã được nghe nói về cậu. Tôi là Hứa Khương Như, là con gái duy nhất của ông Hứa Quang Minh, ông nội tôi và ông nội cậu vốn là bạn bè tốt của nhau từ rất lâu rồi.- Khương Như dõng dạc trả lời.
-À, ra là thế. Vậy hôm nay, cô đến thăm anh trai tôi đấy à? Cảm ơn cô nhé, cô chắc chắn là một người bạn tốt của anh tôi rồi- Duy Khang cảm kích nói
- Chắc cậu không biết chứ tôi và anh Duy Bảo không chỉ là bạn bè đơn thuần đâu. Tôi là vợ tương lai của anh ấy- Khương Như tự tin đáp
- Sao cơ..chị có nhầm không, vợ tương lai của anh trai tôi là chị Thụy Hân kia. Chị ấy và anh trai tôi vốn rất yêu nhau mà.- Duy Khang không khỏi thắc mắc….tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một ngưởi con gái tự nhận là vợ tương lai của anh trai mình. Trước giờ cậu cũng chưa bao giờ nghe anh mình nhắc đến người nào tên Khương Như cả. Chỉ vừa nghĩ đến đó cậu nhìn quanh một vòng không thấy Thẩm quản gia đâu cả, cậu lại hỏi:
- Thẩm quản gia đâu rồi, chẳng phải tôi đã bảo bác ấy ở đây chăm sóc anh tôi lúc tôi ra ngoài hay sao…
- Tôi bảo ông ấy ra ngoài rồi, tôi muốn tự tay chăm sóc Duy Bảo mà. Lúc tôi đến, thì anh ấy đang lên cơn sốt và cứ mê sảng, phải khó khăn Thẩm quản gia mới cho anh ấy uống được thuốc, bây giờ thì anh ấy ngủ lại rồi.- Khương Như đáp thẳng thắn.
Duy Khang bỗng thấy ác cảm với cô gái này. Cái vẻ ngạo mạn và tự tin thái quá của cô ta làm cậu khó chịu…Nhưng không thể phủ nhận một điều là cô ta chăm sóc anh trai cậu rất chu đáo.. Duy Khang khẽ bước ra ngoài đi tìm Thẩm quản gia, bởi cậu đang có rất nhiều điều thắc mắc. Thẩm quản gia là người thường xuyên ở cạnh anh trai cậu, ngay cả tại công ty nên chắc chắn ít nhiều ông ấy có thể cho cậu biết những gì cậu muốn.
Sau cuộc trò chuyện với Thẩm quản gia, Duy Khang được biết cô gái tên Hứa Khương Như kia và anh trai của cậu đã được hẹn ước từ lúc chưa sinh ra đời, do ông của cả hai bên giao kết. Nhưng cũng giống như anh trai, cậu không bao giờ xem những lời giao kết của người lớn là một điều ràng buộc…Cậu cũng được cho biết rằng, cô gái họ Hứa kia là một thiên kim tiểu thư vừa xinh đẹp, lại vừa giỏi giang nhưng cũng không kém phần cao ngạo…
- Thụy Hân, là em, là em đúng không. Duy Bảo thốt gọi tên người con gái anh yêu khi anh cảm nhận có một bàn tay đang nắm lấy tay mình…Đang ngủ gục trên người của Duy Bảo, Khương Như cũng giật mình tỉnh giấc sau tiếng gọi của anh . Đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền nhưng môi anh vẫn liên hồi gọi tên Thụy Hân…
“ Lúc nào cũng Thụy Hân, anh yêu cô ta đến như thế sao. Trong trái tim anh chỉ có cô ta thôi sao. Không có một chút gì dành cho em à…Cô ta đâu có gì bằng em chứ, hơn nữa, anh bị ốm nhưng cô ta có thèm đến thăm anh đâu.Người đang ở bên cạnh anh lúc này là em Khương Như”- Khương Như lòng rất ấm ức khi Duy Bảo lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Thụy Hân ngay cả trong tiềm thức…Nỗi ganh ghét trong lòng cô dành cho Thụy Hân lại càng thêm phần sâu sắc.
Trước nỗi đau đớn quá lớn về tinh thần như vậy? Liệu Duy Bảo có thể vượt qua khi tử thần đang rình rập??? Liệu rằng Thụy Hân có vì Duy Bảo mà quay về bên anh hay không, mời mn tiếp tục theo dõi..Xin chân thành cảm ơn
Hầu hết các gia nhân trong nhà đều đã đi ngủ, chỉ còn lại Thẩm quản gia và vài người canh cổng ban đêm thức cùng Duy Khang. Tay cậu không ngừng bấm số của anh trai. Nhưng hết lần này đến lần khác, đầu dây bên kia chỉ là hộp thư trả lời tự động “ Tôi là Duy Bảo, hiện giờ tôi không thể nghe máy, vui lòng gọi lại sau”
Duy Khang không thể ngồi yên được nữa, cậu chạy thật nhanh lên phòng cầm lấy chiếc áo khoác …Cậu muốn ra ngoài tìm anh, bởi cậu có một dự cảm điều gì đó không tốt lắm. Nhưng khi vừa xuống đến nơi, thì người gác cổng đã chạy vào báo với vẻ mặt hốt hoảng:
- Dạ thưa nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã về rồi…Nhưng cậu ấy….cậu ấy nằm ngất ngoài mưa và miệng cứ liên hồi gọi Thụy Hân, tay bên kia thì cầm một chai rượu đã uống cạn…Không biết là đã xảy ra chuyện gì…
Chỉ kịp nghe đến đó, Duy Khang đã thấy Thẩm quản gia cùng người gác cổng còn lại phải khá vất vả mới dìu được Duy Bảo vào nhà. Cả thân hình của Duy Bảo ướt sũng nước mưa, đôi mắt nhắm nghiền nhưng miệng cứ gọi tên Thụy Hân không ngớt, nhiệt độ cơ thể tăng cao.Duy Khang nhanh chóng thay chân người gác cổng kia cùng Thẩm quản gia đưa anh mình về phòng, trong lòng nảy sinh rất nhiều nghi vấn…Nhưng khi nhìn thấy tình trạng của anh trai, cậu quên bẵng đi những nghi vấn ấy…
Một lúc sau, căn biệt thự yên ắng trở nên tấp nập bước chân vội vã người ra, kẻ vào để phục vụ chăm sóc cho đại thiếu gia.
Duy Khang túc trực bên anh trai nửa bước không rời, cậu tự tay chăm sóc anh không để bất kỳ ai khác làm thay. Bàn tay cậu cứ liến thoắng không ngừng đắp chiếc khăn đã được gia nhân thấm nước lên trán Duy Bảo, rồi cũng không ngừng nhấc chiếc khăn lên, đưa bàn tay đặt lên trán nhằm theo dõi nhiệt độ cơ thể của anh trai mình. Nhưng kì lạ thay, dù đã được chườm khăn lạnh trong một thời gian rất lâu nhưng cơn sốt trong người Duy Bảo vẫn không hề thuyên giảm. Duy Khang bắt đầu cảm thấy sợ, bởi từ nhỏ đến giờ cậu chưa thấy anh trai bị ốm nặng đến như thế này bao giờ. Không giống với cậu, Duy Bảo ngoài căn bệnh dạ dày di truyền từ mẹ ra thì sức khỏe của anh trai rất tốt…
Duy Bảo vẫn cứ mê man, trong cơn mê anh không ngừng gọi : “Thụy Hân, đừng bỏ rơi anh. Xin em, đừng bỏ rơi anh mà”. Lúc này, những nghi vấn kia lại trỗi dậy trong lòng Duy Khang…Trong cậu, bỗng thấy phẫn nộ vô cùng, cậu đoán chắc rằng, ngày đặc biệt hôm nay của anh trai mình nhất định đã bị cô gái tên Thụy Hân kia biến thành một ngày tồi tệ. Bởi trước lúc đi, Duy Bảo còn ở trong tâm trạng rất vui vẻ, ánh mắt rạng ngời niềm hạnh phúc. Duy Khang nhìn anh trai, hai bàn tay nắm chặt lại thầm nghĩ : “Đào Thụy Hân, rốt cuộc chị đã làm gì mà anh trai tôi lại ra nông nỗi này…” Nhưng chỉ vừa kịp nghĩ đến đó thì nhìn vào chiếc nhiệt kế vừa được rút ra từ cơ thể của Duy Bảo đang ở mức 40,1 độ. Duy Khang bàng hoàng gọi cho bác sĩ Trương, bác sĩ riêng của gia đình tức tốc đến ngay không được chậm trễ. Lúc đầu, Duy Khang chỉ nghĩ Duy Bảo sốt một chút rồi sẽ đỡ, nằm nghỉ một đêm rồi sáng hôm sau gọi bác sĩ đến…nhưng sự việc lại diễn biến xấu đi.
Thẩm quản gia cũng lo lắng không yên, tình cảm của ông dành cho hai cậu chủ ngoài quan hệ chủ tớ thì ông còn coi cả hai như con đẻ của mình. Chăm sóc cho cả hai từng li, từng tí khi cả hai còn tấm bé. Chưa bao giờ, ông thấy đại thiếu gia lại đáng thương như thế này.
Đại thiếu gia của ông vốn là một cậu bé từ nhỏ đã có ý chí kiên cường, rất khó có chuyện gì khuất phục được cậu. Nhưng giờ đây, cậu đang ngã gục, đang đấu tranh với tử thần để giành lại sự sống vì cô gái có cái tên Thụy Hân. Trong lòng ông cũng trào dâng nỗi hậm hực không nguôi với cô gái mà ông hằng yêu mến vì bản tính nhân hậu và tốt bụng của cô. Nhưng hôm nay, cô đã làm gì mà biến đại thiếu gia của ông thành ra như thế này.
Nhưng, đâu có ai biết được rằng. Thụy Hân mới là người chịu nỗi đau lớn hơn bao giờ hết. Cô không biết phải làm cách nào khác khi cô chỉ có tình yêu lớn dành cho Duy Bảo nhưng cô không có trong tay sức mạnh của sự quyền thế. Thụy Hân, cũng bị ngấm mưa cả đêm, lòng không lúc nào ngừng nghĩ và lo lắng cho Duy Bảo. Cô thấy mình có lỗi với anh rất nhiều. Lẽ ra hôm nay, ngày sinh nhật đầu tiên anh có cô bên cạnh, lại là ngày anh muốn nghe câu trả lời của cô về lời cầu hôn của anh…Cô phải cho anh những giây phút ngọt ngào và ấm áp nhưng cô đã làm ngược lại tất cả. Cô đã nói lời rời xa anh. Thụy Hân nước mắt ướt đẫm gối, cô bước vào phòng tắm, xả nước thật mạnh để nước mắt hòa vào trong tiếng nước chảy. Cô không muốn để bố mẹ và em trai biết cô khóc.
Sáng hôm sau, mưa đã tạnh. Ánh nắng lại chiếu khắp nơi. Lúc này, cơn sốt của Duy Bảo đã giảm nhưng anh vẫn đang mê mản chưa tỉnh. Đêm qua, bác sĩ Trương đưa ra chẩn đoán, Duy Bảo một phần vì bị dầm mưa quá lâu, một phần vì nội tâm uất ức, khí chất không thoát ra ngoài được nên cơ thể sốt cao không ngừng. Vị bác sĩ kia còn nói, ngoài việc uống thuốc và tịnh dưỡng một cách cẩn thận, nỗi uất ức trong lòng phải được giải tỏa có như thế, thì cơ thể mới có thể nhanh chóng bình phục.
Thẩm quản gia vẫn đang cùng Duy Khang chăm sóc cho đại thiếu gia.
Đôi mi nặng trĩu từ từ mở ra, người đầu tiên Duy Bảo nhìn thấy chính là đứa em trai của mình. Thấy anh tỉnh, gương mặt Duy Khang vừa mừng rỡ nhưng vẫn không dấu được nỗi xót xa, cậu cất tiếng: Anh A Vũ, anh tỉnh rồi đấy à? Đêm qua, anh sốt cao lắm. Anh làm cho em cảm thấy rất hoảng sợ, em cứ tưởng mình sẽ mất anh đó. Rồi cậu nhẹ nhàng đỡ anh trai ngồi dậy.Thẩm quản gia đứng cạnh đó nhanh tay dựng chiếc gối lên cho Duy Bảo tựa lưng vào.
Duy Bảo ôm chầm lấy cậu em trai mình và òa lên nức nở như một đứa trẻ con:
- Tiểu Hi ơi, Thụy …Hân…cô ấy…cô ấy tại sao lại đối xử với anh như thế …Rốt cuộc, ở trên đời này, người thực sự yêu thương anh nhất, không làm tổn thương anh chỉ có mình em thôi Tiểu Hi à. Anh hận cô ấy, cô ấy thật là nhẫn tâm mà.
Nghe tiếng nghẹn ngào của anh trai, Duy Khang lại xót xa bội phần. Trong cậu, giờ đây nỗi căm phẫn với Thụy Hân lại nhân lên bội phần.
Sau khi được Duy Khang động viên Duy Bảo uống thuốc rồi ăn một chút cháo, sau đó anh lại ngủ thiếp đi. Dường như nỗi đau đã quá lớn, và nó chỉ có thể nguôi ngoai khi Duy Bảo thiếp đi trong giấc ngủ.
Duy Khang ra hiệu cho Thẩm quản gia, như hiểu được cậu chủ đang có ý định làm gì. Chưa kịp để Duy Khang nói hết câu, Thẩm quản gia nhanh chóng đáp:
-Nhị thiếu gia cứ yên tâm giao đại thiếu gia cho tôi chăm sóc. Nhị thiếu gia cứ đi gặp người mà cậu muốn gặp. Để tôi bảo tài xế Phan đưa cậu đi.
- Không cần đâu, cháu muốn đi một mình. Thẩm quản gia cứ yên tâm, cháu sẽ lái xe cẩn thận.-Nói dứt lời, Duy Khang bước thật nhanh đến gara, mở cửa chiếc BMW rồi lướt đi thật nhanh. Vừa đi cậu vừa tự nói với lòng mình “ Thụy Hân, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi biết chắc chị đã làm cho anh trai tôi bị tổn thương sâu sắc, chị làm tôi suýt mất đi anh ấy. Tôi nhất định phải đi tìm chị hỏi cho ra lẽ. Tôi sẽ không tha thứ vì những gì chị đã làm với anh trai tôi đâu”
Chiếc xe dừng trước cửa hàng mỹ phẩm “Lady number one”. Duy Khang bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn theo hướng chân cậu bước. Cậu tìm gặp người quản lý nhưng rồi được biết hôm nay Thụy Hân không đi làm. Gương mặt thất vọng, cậu lại vội vã quay đi không thèm để ý đến những lời xuýt xoa, trầm trồ về mình.
Cậu bước lên chiếc BMW, gắn chiếc phone vào tai. Một tay cầm vô lăng, tay kia nhấn vào dãy số nằm bên phải vô lăng. Đầu dây bên kia có tiếng chuông đổ nhưng không ai bắt máy, cậu gọi lại một lần nữa, lần này ở bên kia có một hồi chuông rồi sau đó là tiếng tút tút…
Duy Khang trong lòng lại tăng thêm phần tức tối. Cậu nghĩ rằng, có lẽ vì sợ nên Thụy Hân trốn tránh cậu bằng mọi cách đến nỗi cũng chẳng đi làm thêm. Định bụng sẽ đến nhà gặp trực tiếp Thụy Hân và hỏi cho ra lẽ. Chiếc xe đã đỗ phía bên kia đường đối diện với nhà của Thụy Hân. Đang định mở cửa xe để vào nhà Thụy Hân, nhưng một điều gì đó đã ngăn không cho Duy Khang làm thế. Cậu ngồi trầm ngâm trong chiếc BMW màu bạc, chiếc xe thứ hai của gia đình cậu. Ánh mắt hướng về phía nhà của Thụy Hân. Góc phố nơi căn nhà Thụy Hân đang tọa lạc là một góc phố mà cư dân ở đó chủ yếu là viên chức nhỏ và công nhân nhà máy nên vào giờ này rất vắng vẻ, ít xe cộ qua lại. Thỉnh thoảng chỉ có vài bà nội trợ, vừa xách giỏ đi chợ vừa râm ran trò chuyện. Việc Thụy Hân yêu một công tử nhà đại gia ít nhiều đã gây ra những lời bàn luận xôn xao, rất nhiều chàng trai trong phố trước đây có ý với Thụy Hân đều tự động rút lui, bởi họ chẳng dám to gan đến nỗi léng phéng với người con gái của thiếu gia một tập đoàn quyền thế như Phương Thị.
Hơn nữa, cũng kể từ lúc ấy trong khu phố thỉnh thoảng lại xuất hiện vài chiếc xe hơi sang trọng, đắt tiền ở trước cửa nhà Thụy Hân. Nhiều gia đình trong phố, đến kết thân với gia đình Thụy Hân vì nghĩ rằng sau này sẽ nhờ vả được nơi cô…
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa nhà Thụy Hân vẫn không mở ra.. Lòng kiên nhẫn của Duy Khang sắp lên đỉnh điểm và nổ tung, cậu quyết định sẽ vào nhà Thụy Hân không do dự nữa. Nhưng cũng đúng vào thời điểm ấy, có điện thoại của Thẩm quản gia . Ông cho cậu biết, anh trai cậu lại lên cơn sốt và cứ gọi tên cậu nên lúc đó cậu đành phải nố máy lái xe trở về nhà. Liếc mắt nhìn theo hướng ngôi nhà của Thụy Hân lần cuối, Duy Khang cố gắng lái xe về thật nhanh, trong lòng tự nhủ lần sau sẽ lại đến tìm Thụy Hân. Chiếc xe vừa lướt đi thì cánh cửa nhà Thụy Hân bật mở. Thụy Hân bước ra, cô mặc một chiếc áo thun cổ tròn, bên ngoài khoác chiếc áo dạ mỏng màu trắng. Chiếc quần jean màu nâu sẫm và một đôi giày thể thao màu trắng, đó là phong cách thường ngày của cô. Hình như, cô sắp đi đâu đó, gương mặt hốc hác, tiều tụy, đôi mắt thâm quần…Cô không biết rằng, một chiếc xe ô tô vừa lướt đi qua khỏi cánh cửa nhà mình.
Về đến nhà, Duy Khang rất tò mò khi trong sân nhà mình có đậu một chiếc xe Audi màu bạc, rất lạ..Bởi cậu chưa bao giờ thấy chiếc xe này đến nhà mình. Hỏi người canh cổng mới biết, đó là xe của một cô gái tên Khương Như…Cái tên này đối với Duy Khang không hề có một chút ấn tượng gì. Vốn không quan tâm đến vấn đề kinh doanh của gia đình nên cậu cũng không hề biết đến mối quan hệ làm ăn khá thân thiết giữa gia đình mình với gia đình Khương Như…
Duy Khang bước vội vào phòng nơi anh trai mình đang nằm ở đó. Ngay lúc đó, cậu bắt gặp một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ, đang ngồi cạnh giường của anh trai mình, cô gái rất tỉ mĩ chăm sóc cho anh trai của cậu…Cậu bước đến, đứng sau lưng cô ta và lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi, cô là ai vậy?- Hình như tôi chưa gặp cô bao giờ. Cô là nhân viên của tập đoàn chúng tôi à. Cô thông cảm nha, tôi vốn không ham mê mấy cái trò kinh doanh nên tôi không thể biết được những nhân viên trong tập đoàn là ai cả.
- Cậu là Duy Khang, em trai anh Duy Bảo đúng không? Tuy cậu không biết tôi, nhưng tôi đã được nghe nói về cậu. Tôi là Hứa Khương Như, là con gái duy nhất của ông Hứa Quang Minh, ông nội tôi và ông nội cậu vốn là bạn bè tốt của nhau từ rất lâu rồi.- Khương Như dõng dạc trả lời.
-À, ra là thế. Vậy hôm nay, cô đến thăm anh trai tôi đấy à? Cảm ơn cô nhé, cô chắc chắn là một người bạn tốt của anh tôi rồi- Duy Khang cảm kích nói
- Chắc cậu không biết chứ tôi và anh Duy Bảo không chỉ là bạn bè đơn thuần đâu. Tôi là vợ tương lai của anh ấy- Khương Như tự tin đáp
- Sao cơ..chị có nhầm không, vợ tương lai của anh trai tôi là chị Thụy Hân kia. Chị ấy và anh trai tôi vốn rất yêu nhau mà.- Duy Khang không khỏi thắc mắc….tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một ngưởi con gái tự nhận là vợ tương lai của anh trai mình. Trước giờ cậu cũng chưa bao giờ nghe anh mình nhắc đến người nào tên Khương Như cả. Chỉ vừa nghĩ đến đó cậu nhìn quanh một vòng không thấy Thẩm quản gia đâu cả, cậu lại hỏi:
- Thẩm quản gia đâu rồi, chẳng phải tôi đã bảo bác ấy ở đây chăm sóc anh tôi lúc tôi ra ngoài hay sao…
- Tôi bảo ông ấy ra ngoài rồi, tôi muốn tự tay chăm sóc Duy Bảo mà. Lúc tôi đến, thì anh ấy đang lên cơn sốt và cứ mê sảng, phải khó khăn Thẩm quản gia mới cho anh ấy uống được thuốc, bây giờ thì anh ấy ngủ lại rồi.- Khương Như đáp thẳng thắn.
Duy Khang bỗng thấy ác cảm với cô gái này. Cái vẻ ngạo mạn và tự tin thái quá của cô ta làm cậu khó chịu…Nhưng không thể phủ nhận một điều là cô ta chăm sóc anh trai cậu rất chu đáo.. Duy Khang khẽ bước ra ngoài đi tìm Thẩm quản gia, bởi cậu đang có rất nhiều điều thắc mắc. Thẩm quản gia là người thường xuyên ở cạnh anh trai cậu, ngay cả tại công ty nên chắc chắn ít nhiều ông ấy có thể cho cậu biết những gì cậu muốn.
Sau cuộc trò chuyện với Thẩm quản gia, Duy Khang được biết cô gái tên Hứa Khương Như kia và anh trai của cậu đã được hẹn ước từ lúc chưa sinh ra đời, do ông của cả hai bên giao kết. Nhưng cũng giống như anh trai, cậu không bao giờ xem những lời giao kết của người lớn là một điều ràng buộc…Cậu cũng được cho biết rằng, cô gái họ Hứa kia là một thiên kim tiểu thư vừa xinh đẹp, lại vừa giỏi giang nhưng cũng không kém phần cao ngạo…
- Thụy Hân, là em, là em đúng không. Duy Bảo thốt gọi tên người con gái anh yêu khi anh cảm nhận có một bàn tay đang nắm lấy tay mình…Đang ngủ gục trên người của Duy Bảo, Khương Như cũng giật mình tỉnh giấc sau tiếng gọi của anh . Đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền nhưng môi anh vẫn liên hồi gọi tên Thụy Hân…
“ Lúc nào cũng Thụy Hân, anh yêu cô ta đến như thế sao. Trong trái tim anh chỉ có cô ta thôi sao. Không có một chút gì dành cho em à…Cô ta đâu có gì bằng em chứ, hơn nữa, anh bị ốm nhưng cô ta có thèm đến thăm anh đâu.Người đang ở bên cạnh anh lúc này là em Khương Như”- Khương Như lòng rất ấm ức khi Duy Bảo lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Thụy Hân ngay cả trong tiềm thức…Nỗi ganh ghét trong lòng cô dành cho Thụy Hân lại càng thêm phần sâu sắc.
Trước nỗi đau đớn quá lớn về tinh thần như vậy? Liệu Duy Bảo có thể vượt qua khi tử thần đang rình rập??? Liệu rằng Thụy Hân có vì Duy Bảo mà quay về bên anh hay không, mời mn tiếp tục theo dõi..Xin chân thành cảm ơn
/36
|