Ấm Áp Tim Yêu

Chương 16: ANH KHÔNG BUÔNG TAY EM

/36


Mọi chuyện sáng tỏ vào một buổi chiều, sau hai tháng Thụy Hân và Duy Bảo không gặp nhau…Cũng là khi những nỗi nhớ Duy Bảo dành cho người anh yêu không hề nguôi ngoai, Duy Bảo cũng không còn xem Khương Như là kẻ thù như trước mà anh đã có cái nhìn thiện cảm hơn về cô, anh cho rằng cô và anh vẫn có thể trở lại là bạn của nhau của nhau như ngày xưa.

Nhưng Khương Như lại không chấp nhận điều đó cô vẫn gắng hết sức đẩy hỉnh bóng Thụy Hân ra khỏi trái tim của Duy Bảo..

Ở ngoài cổng công ty có tiếng ôn ào:

- Hứa Khương Như mày ra đây cho tao, mày là cái hạng người nói lời không giữ lấy lời. Mày có tin là thằng Hắc này có thể trở mặt không hả? mày ra đây mau- Một người đàn ông dáng vẻ băm trợn, sau lưng hắn ta còn có vài tên lâu la sát khí đằng đằng.

Một vài nhân viên của công ty đã ra ngăn cản và không cho lũ người kia gây rối. Nhưng bọn người đó vẫn chưa chịu thua. Rồi cái tên tự xưng là Hắc đại ca đó lại hét to:

- Tổng giám đốc Phương Duy Bảo đâu, anh ra đây tôi có chuyện cần nói. Tôi muốn anh lật mặt của cái kẻ đê tiện kia..

- Mấy người là ai mà dám to gan đòi gặp Tổng giám đốc của chúng tôi. Các người không chịu rời khỏi đây thì chúng tôi sẽ gọi cảnh sát đó..- Một nhân viên bảo vệ lên tiếng.

- Hức, lũ người ngu ngốc này, chúng mày tưởng tao dư thời gian để gặp thằng oắt con Duy Bảo ấy à, chẳng qua là tao muốn nó nhận ra được cái ngốc nghếch của nó thôi…

Hai bên vẫn không ngừng đôi co, một điều rất lạ là dù tỏ ra rất hung dữ và đầy sát khí nhưng lũ người đó vẫn không hề muốn gây tổn thương cho mấy nhân viên bảo vệ. Bỗng, đắng sau có tiếng người cất lên:

- Anh là Hắc đại ca, anh cần gặp tôi có chuyện gì? Một người thanh niên trong bộ comlê lịch lãm và sang trọng bước đến, chân anh vừa nhích lên một bước thì ngay lập tức những nhân viên bảo vệ đã lui về dàn hàng bên cạnh anh. Đằng sau những vệ sĩ cũng trong tư thế sẵn sàng lao ra để bảo đảm an toàn cho anh..

- Là cậu, cậu chính là người lãnh đạo của tập đoàn này. Trông có vẻ rất oai phong, nhưng cậu rốt cuộc chỉ là một thằng nhãi con vắt mũi chưa sạch, cậu bị kẻ khác lừa mà không hề biết…

- Anh..anh muốn nói gì?- Duy Bảo ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ hỏi.

- Tôi cũng chẳng muốn nói dài dòng, hôm nay tôi đến đây là để cho cậu biết bộ mặt thật của cô gái đang kê kè bên cậu hằng ngày, cái cô gái mà nghe đâu sắp trở thành phu nhân tương lai của tập đoàn này.

- Anh muốn nói đến ….là…Khương Như?…

- Đúng…cậu bắt đầu thông minh ra rồi đấy…

- Chuyện là thế này, khoảng hai tháng trước cô ả Khương Như đó đã đến nhờ Hắc Bạch này thuê vài thằng đàn em để giúp cô ta thực hiện một mưu đồ. Chắc cậu vẫn nhớ, ba tên lưu manh đã giở trò định cưỡng bức cô ta chứ?

- Tôi nhớ, rồi sao?

- Cậu vẫn chưa đoán ra được điều gì sao? Chính là cô ta tự thuê người để cưỡng bức chính cô ta nhằm mục đích để cậu ra tay giúp đỡ, để cậu cảm thấy thương xót cô ta. Rồi cô ta còn nhờ Hắc Bạch này gửi những tấm ảnh chụp hình ôm ấp cậu đến nhà một người nào đó tên Thụy Hân…

- Anh nói sao? Những gì anh nói đều là sự thật? Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao, biết đâu chính anh là cái người đã cho người chụp ảnh tôi và Khương Như rồi lại gửi mấy tấm ảnh đến cho Thụy Hân rồi đổ hết tội lên đầu Khương Như…

- Ha ha…ha..ha… thật là tức cười. Cậu nghĩ Hắc Bạch này là hạng người gì. Ta thừa nhận, ta là một đại ca sống dưới đáy xã hội, nhưng ít ra ta vẫn có chí khí của ta, không bao giờ ta gây thù chuốc oán với người không gây oán thù với ta. Nhưng cái ả Khương Như kia đã hứa trả cho ta nửa số tiền còn lại sau khi ả đạt được mục đích nhưng ả đã nuốt lời..Được thôi, nếu cậu không tin ta cũng chẳng ép cậu làm gì, chỉ gửi lại cho cậu một lời khuyên “ Đừng để những ả đàn bà đẹp làm mù quáng, chàng trai trẻ à.”

Nói rồi, Hắc Bạch cùng mấy đàn em hậm hực quay đi…

Duy Bảo đứng đó trong muôn vàn mối tơ vò…

Thẩm quản gia nãy giờ đứng đó và chứng kiến tất cả . Sợ cậu chủ bị lung lạc, ông cất tiếng :

- Đại thiếu gia, cậu không nên nghe lời của bọn người đó. Bọn chúng vốn là những tay lưu manh đầu đường xó chợ, lời nói không đáng tin đâu.

-Cháu biết là chưa chắc hoàn toàn về những lời của tên Hắc Bạch đó nhưng bác thử nghĩ xem, nếu không có lửa thì làm sao có khói..

- Tôi biết là đại thiếu gia đang nghĩ gì, bản thân tôi cũng không thích cô Khương Như nhưng chúng ta hãy dùng con mắt khách quan để đánh giá sự việc. Điều này chắc đại thiếu gia thừa hiểu..

- Cháu biết chứ.. bây giờ cháu muốn vào giải quyết một số việc trong công ty trước. Còn bác hãy giúp cháu đi xác minh những gì mà Hắc Bạch đã nói . Duy Bảo vừa bước chân vào công ty, một người thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi bước đến, tay đưa một chiếc usb và nói:

- Thưa tổng giám đốc, đây là đoạn băng ghi âm lại giọng hát của nam ca sĩ sắp tới sẽ hát tuyên truyền cho sản phẩm của công ty chúng ta..

- Được rồi, tôi sẽ nghe qua. Anh vất vả rồi. Người thanh niên quay đi, Duy Bảo tiếp tục bước đến quầy lễ tân hỏi thăm tình hình công ty trong lúc anh đi khỏi. Sau khi báo cáo xong như chợt nhớ ra điều gì, nữ nhân viên lễ tân tiếp lời:

- Dạ thưa tổng giám đốc, đây là chiếc usb của tổng giám quản lý đánh rơi vào ngày hôm qua trước khi tổng giám quản lý chuẩn bị đi công tác. Tôi nghĩ đưa cho tổng giám đốc là phù hợp nhất ạ.

- Được rồi tôi sẽ giữ giúp cho cô ấy, giờ cô tiếp tục làm việc đi- Duy Bảo bước vào thang máy, cửa thang máy mở ra anh bước vào phòng làm việc, các vệ sĩ lúc này cũng bước qua căn phòng dành cho họ bên cạnh phòng Duy Bảo. Duy Bảo mở máy tính lên, rút chiếc usb từ trong túi áo ra cắm vào máy tính…Và ngỡ ngàng….

Anh nghe được đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện của mình với Khương Như một cách hoàn chỉnh nhất…Sau đó, vẫn là cuộc nói chuyện đó nhưng đã bị cắt ghép. Hóa ra, anh đã cắm nhằm chiếc usb của Khương Như mà nhân viên lễ tân vừa đưa cho anh lúc nãy. Nghe xong mà Duy Bảo giận run cả người, anh đứng phắt dậy, hai bàn tay nắm lại thật chặt. Đôi mắt rực lửa, miệng gọi tên Khương Như một cách đầy căm phẫn: “Hứa Khương Như, cô đúng là một kẻ đê tiện, lần này tôi quyết không tha cho cô” . Vừa ngay lúc đó, có điện thoại của Thẩm quản gia gọi về, Duy Bảo cầm máy, và đôi mắt lại bừng bừng lửa giận khi nghe những gì Thẩm gia nói ở đầu dây bên kia cố kìm nén sự tức giận anh rút chiếc usb ra khỏi chiếc máy tính ….

Giờ thì anh đã hiểu tất cả mọi chuyện, đều là một cái bẫy do Khương Như đặt ra nhằm đưa anh vào tròng. Càng nghĩ mà Duy Bảo càng giận hơn khi suýt tí nữa anh đã quyết định chọn Khương Như là người đi cùng anh suốt cuộc đời. Tất cả những thiện cảm mà Duy Bảo vừa lấy lại được từ Khương Như trong gần hai tháng qua đều đã tan thành mây khói…

Tan giờ làm, Duy Bảo bước thật nhanh đến hỏi nhân viên lễ tân, và anh được biết, chuyến công tác của Khương Như sẽ kết thúc trong ba ngày nữa…

Đêm đó, Duy Bảo cứ thao thức không thể chợp mắt được. Anh đang nghĩ cách để có thể làm cho Thụy Hân gặp mặt và nghe anh giải thích tất cả. Anh biết lần này, anh sẽ không thể để mất cô nữa…

Những cái trở mình của Duy Bảo đã làm Duy Khang nằm bên cạnh thức giấc..Cậu choàng tỉnh, quay đầu sang hỏi anh trai:

- Anh A Vũ giờ này mà vẫn chưa ngủ à? Có chuyện gì mà anh cứ trở mình vậy?

- Tiểu Hi, anh làm em thức rồi sao? Ừ, anh không ngủ được. Hôm nay, anh vừa biết được một sự thật..sự thật này anh sẽ nói sau cho em rõ nhưng điều anh đang suy nghĩ không biết làm sao để Thụy Hân chịu gặp anh và nghe anh giải thích…nhất định lần này anh sẽ để cô ấy biết tất cả mọi chuyện đều là một cái bẫy được giăng ra mà cả anh và cô ấy đều là con mồi…

- Thật sao, như vậy là anh đã chịu nghe lời em, chịu gặp chị Thụy Hân và giải thích mọi chuyện. Anh nói đến vụ giăng bẫy, em cùng lờ mờ đoán ra được điều gì rồi…nhưng chúng ta hãy khoan bàn đến chuyện ấy đã..Nếu như anh không tìm ra cách để gặp chị Thụy Hân thì em sẽ giúp…em hứa đấy- Duy Khang chắc như đinh đóng cột.

- Có thật là em sẽ khuyên được Thụy Hân đến gặp anh không, nếu vậy thì anh cảm ơn em nhiều lắm Tiểu Hi à. Đúng thật là ông trời đã quá ưu đãi anh, đã cho anh một cậu em trai tốt nhất trên đời, lúc nào cũng lo nghĩ cho anh…

- Anh đừng nói thế, từ nhỏ chúng ta đã nương tựa lẫn nhau để mà sống…Chuyện em giúp anh đâu đủ để đền đáp những gì anh đã làm cho em chứ. Thôi được rồi, thống nhất vậy anh nhé. Bây giờ chúng ta ngủ thôi…Ngay ngày mai, em sẽ mang chị Thụy Hân đến cho anh..

Duy Khang nghéo tay anh trai..rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Duy Khang đã tìm mọi cách liên lạc với Khả Thụy bởi chính cậu cũng đã không nói chuyện và liên lạc với nhau suốt trong thời gian xảy ra chuyện giữa Duy Bảo và Thụy Hân dù cả hai vẫn thường xuyên giáp mặt nhau ở trên lớp..

Cuối cùng, sự kiên trì của cậu đã được đền đáp. Sau mấy chục cuộc gọi liên tục không bắt máy, Duy Khang đành nhắn tin cho Khả Thụy lời đề nghị của mình. Đọc xong tin nhắn, Khả Thụy lại gọi đến cho Trang Thanh cô bạn thân nhất của chị gái mình. Cả ba người họ hẹn gặp nhau và lên một kế hoạch….

Tối hôm đó, vào lúc bảy giờ ba mươi Duy Khang đã tìm cách để rủ Duy Bảo đến một quán ăn, mà theo lời cậu kể ở đó có những món ăn ngon, lạ mà cậu rất muốn thử. Vốn bản tính chiều em trai nên Duy Bảo nhận lời ngay.

Chiếc xe BMW dừng lại trước một nhà hàng vô cùng sang trọng, những nhân viên phục vụ ở đây mặc những bộ đồ rất lịch lãm. Bố cục của quán cũng vô cùng tinh tế, chứng tỏ chủ nhân của nhà hàng này là một con người rất nhạy bén và cũng khá cầu kỳ..Đây đúng chất là nơi lui tới của giới thượng lưu…Nhưng lạ thật, lẽ ra giờ này phải có rất đông khách đến nhà hàng nhưng nhìn quanh nhìn quẩn chỉ có độc chiếc BMW của anh em nhà họ Phương.

Sau khi được nhân viên phục đưa đến một chiếc bàn có năm chỗ ngồi được đặt sẵn, Duy Bảo liền lên tiếng hỏi Duy Khang:

- Tối nay, em trai anh định bày trò gì đây? Tại sao lại bảo anh đưa đến nhà hàng mà lại không hề có khách nào thế này. Đừng nói với anh là em đã bao hết quán rồi đấy, tối nay chỉ có anh em chúng ta thôi..

- Anh nói đúng rồi đấy, nhưng mới chỉ đúng một nửa. Không phải chỉ có hai anh em chúng ta đâu mà còn đến ba người nữa, đều là những người hết sức đặc biệt. Em bảo đảm anh sẽ rất bất ngờ khi gặp được họ..Duy Khang vừa dứt lời thì có tiếng chuông điện thoại, cậu cầm máy lên nói một câu rất nhanh gọn rồi tắt…

Mười phút sau, từ đằng xa đang tiến vào thêm ba người nữa, hình như là hai nữ một nam…Thấy họ, Duy Khang đưa tay lên hô to:

- Khả Thụy, anh em tớ ở đây này.!

Vì ngồi phía bên trong không thể thấy được, nên khi nghe Duy Khang gọi cái tên Khả Thụy anh giật mình nhìn ra. Rồi trái tim như ngừng đập khi người con gái ấy đến sát mặt mình..Hai cặp mắt nhìn nhau…

- Thì ra hai người gạt tôi, hai người bảo tôi đưa tôi đến một nơi rất hay…hóa ra là đến gặp người này- Thụy Hân quay sang Khả Thụy và Trang Thanh nói rồi định quay người bước đi.

- Thụy Hân đứng lại đã, chị đừng đi- Cả Duy Khang, Khả Thụy và Trang Thanh đồng thanh…Thụy Hân vẫn không chịu dừng bước…Nhưng vừa lúc đó, Duy Bảo chạy đến giữ lấy cánh tay cô rồi nói:

- Thụy Hân, em đừng đi. Tôi nghĩ, chắc mọi người cố ý sắp xếp đưa em đến đây là để em vui, đừng vì tôi mà phụ lòng mọi người. Tìm được một nhà hàng có phong cách như thế này chắc phải rất khó khăn. Em đừng vì tôi mà phụ lòng của Khả Thụy và Trang Thanh…Nếu như em cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy tôi, thì tôi sẽ lánh mặt đi..

- Thôi, không cần anh lánh mặt, tôi sẽ coi như anh không tồn tại là được rồi- Giọng Thụy Hân vẫn mang đầy sự giận hờn nhưng cô đã nghe theo Duy Bảo ở lại chứ không bỏ về nữa.. Ba người còn lại nhìn nhau, chỉ dám tủm tỉm cười …

Thức ăn được dọn ra..những món ăn được làm rất cầu kỳ và công phu..Năm người ngồi ăn trong không khí khá căng thẳng…

Thức ăn mặc dù rất ngon nhưng nó không thể làm cho Thụy Hân và Duy Bảo cảm thấy ngon miệng, họ ngồi đối diện nhau. Thỉnh thoảng đôi mắt người này cứ nhìn người kia. Nhưng vì không muốn hoài công của cả người cố vun vén cho họ, nên họ cứ tỏ ra thản nhiên.

Một lúc sau, Duy Bảo ăn xong phần của mình, anh nói với ba người:

- Anh ăn xong rồi, muốn lên tầng tượng hóng mát một chút..các em cứ ngồi đây ăn uống tự nhiên ha. Khi nào đến giờ về, cứ gọi anh, anh sẽ xuống. Nói xong Duy Bảo đứng bật dậy, anh tiến đến hướng chiếc thang máy, nhà hàng này là một nhà hàng năm sao..nó có rất nhiều tầng, ngoài những tầng thấp ở phía dưới. Còn có cả tầng thượng để thực khách sau khi dùng xong thức ăn thì có thể lên đó hóng mát, uống rượu tâm sự. Đúng lúc Duy Bảo quay đi, Duy Khang, Khả Thụy và Trang Thanh cũng ra lời khuyên Thụy Hân cùng lên sân thượng hóng mát với Duy Bảo, cuối cùng Thụy Hân cũng đồng ý bước theo Duy Bảo…còn tất cả những điều còn lại, liệu họ có thể đi đến hòa giải với nhau được không là phụ thuộc vào hai người họ. Như có một linh cảm, Duy Bảo không bước vội vào thang máy, anh cố nán lại để mong chờ kì tích…và quả thật kì tích đã xuất hiện. Ngay khi, nhác thấy bóng Thụy Hân tiến đến, chờ cho cô đến thật gần, anh mới bấm nút chiếc thang máy mở ra. Thụy Hân chỉ lặng lẽ bước vào mà không nói một lời nào..Cứ thế, hai con người yêu nhau đang ở gần nhau nhưng dường như xa xôi vô ngần.

Bỗng, ánh đèn trong thang máy cứ chớp chớp vài giây rồi tắt ngấm. Một không gian đen kịt vây đến, chiếc buồng thang máy rung chuyển và từ từ tụt xuống. Cố gắng giữ bình tĩnh lúc nãy giờ nhưng đến khi buồng thang máy rơi xuống, Thụy Hân đã không thể không tỏ ra sợ hãi, cô hét lên:

- Thang máy xảy ra sự cố rồi, có ai ngoài đó giúp chúng tôi với. Rồi cô khóc thét lên vì sợ.

Trong không gian đen kịt ấy không ai có thể nghe thấy, chỉ có tiếng người đàn ông đi cùng thang máy với cô :

Thụy Hân đừng sợ, đã có anh đây. Anh đang ở cạnh em. Anh sẽ bảo vệ em mà. Em đâu rồi, em đến đây..

Rồi theo như phản xạ, cô quờ quạng trong bóng tối rồi va phải thân hình anh. Rồi cô ôm lấy anh. Duy Bảo đón lấy Thụy Hân vào lòng, ôm cô thật chặt. Vỗ về cô, cứ như vỗ về một đứa trẻ.

Vài phút sau, nhà hàng nhận được tin báo xảy ra sự cố trong thang máy. Và theo báo cáo họ nhận được trong thang máy có hai thực khách ở trong đó. Không khí ở nhà hàng trở nên nhốn nháo, toàn thể nhân viên của nhà hàng đều được huy động để tìm cách xử lý sự cố và giải thoát cho hai thực khách.

Lúc này, ba người ở ngoài đều đã nhận được tin báo. Họ rất lo lắng cho sự an nguy của hai người thân yêu. Trang Thanh thì bật khóc sụt sùi, Khả Thụy lòng như lửa đốt đi tới đi lui, nhưng người lo lắng hơn cả chính là Duy Khang, cậu chính là người đã đứng ra sắp xếp mọi chuyện ngày hôm nay, đã không còn giữ được bình tĩnh cậu đến tìm người quản lý nhà hàng, giọng run lên vì lo lắng và tức giận hét to:

- Nhà hàng của các người vốn mang tiếng là nhà hàng năm sao mà làm ăn kiểu như thế này, tại sao lại để xảy ra sự cố vây. Tôi đã bỏ tiền ra để thuê toàn bộ nhà hàng này tối hôm nay. Vậy mà các người làm thế này thì có được không hả.

-Dạ Phương Nhị thiếu gia, xin cậu bớt giận, đây là lỗi của nhà hàng chúng tôi ,chúng tôi xin chịu trách nhiệm về mình. Chúng tôi sẽ hoàn lại cho cậu một nửa số tiền cậu đã thuê-Người quản lý nhà hàng dù bị mắng nhưng vẫn ôn tồn đáp.

- Tôi không cần các người hoàn tiền, tôi chỉ cần các ngưởi tìm cách cứu hai người đang bị mắc kẹt ở trong đó ra ngoài một cách an toàn là đủ rồi.Nếu họ có chuyện gì xảy ra, tôi chắc chắn nhà hàng các người sẽ không thể làm ăn được nữa đâu.

- Vâng, chúng tôi sẽ tìm mọi cách để đưa hai người họ ra ngoài một cách nhanh nhất.- Nói rồi, người đàn ông cỡ ba mươi tuổi, làm quản lý nhà hàng đưa chiếc bộ đàm lên miệng rồi ra lệnh cho tất cả các nhân viên xử lý sự cố mau chóng đến ngay hiện trường vụ việc. Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh lúc này chính là Khả Thụy, cậu đến bên cạnh trấn an Duy Khang.

Một tiếng đồng hồ trôi qua….

Những nỗ lực để khắc phục sự cố và để giải thoát hai thực khách trong thang máy vẫn đang được tiến hành…

Bên trong thang máy, Thụy Hân vẫn ghì chặt lấy Duy Bảo. Cô cứ luôn miệng trách:

- Tại sao tôi lại đến đây chứ, biết thế này tôi đã kiên quyết ở nhà rồi. Cũng tại anh cả, sao anh cứ mãi đeo bám cuộc sống của tôi vậy? Nếu như có chuyện gì với tôi thì bố mẹ tôi và Khả Thụy sẽ ra sao đây. – Mặc dù những lời trách móc của Thụy Hân dành cho Duy Bảo là hoàn toàn vô lý nhưng giờ cô đang rất hoảng loạn nên những gì cô nói ra đều không có lý trí. Điều duy nhất lúc này khiến Duy Bảo quan tâm chính là làm sao để đưa mình và Thụy Hân thoát khỏi đây một cách an toàn.

Bỗng, một ánh đèn nho nhỏ vụt sáng. Thụy Hân và Duy Bảo mừng rỡ, họ nghĩ rằng sắp có người giải cứu họ. Nhưng rồi, đợi mãi cũng chẳng thấy ai. Duy Bảo chợt nhớ ra, đó chính là ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại anh bỏ trong túi áo. Có lẽ khi anh ôm Thụy Hân, đầu của cô đã vô tình chạm vào điện thoại và làm đèn pin bật sáng. Anh đun tay vào túi lấy chiếc điện thoại ra với mục đích dùng một chút ánh sáng nhỏ bé này để xua tan đi cái bóng tối đen kịt xung quanh- để người con gái anh đang ôm trong vòng tay vơi đi nỗi sợ hãi.

Ánh sáng lóe lên, Thụy Hân lúc này đã bớt đi nỗi sợ. Cô buông người Duy Bảo ra rồi nói:

- Xin lỗi anh, lúc nãy vì quá hoảng sợ nên tôi đã…tôi không cố ý ôm anh đâu.

-Thụy Hân, em nói gì thế, tại sao lại xin lỗi vì đã ôm anh. Chẳng lẽ, anh với em là người xa lạ sao. Em giận anh đến như thế sao?

- Tôi đâu có tư cách gì mà giận anh chứ.. Anh quả thật, …giống như một chỗ dựa vững chắc, khi nào người bên cạnh cảm thấy nguy hiểm anh liền ôm lấy họ, an ủi họ, vỗ vễ họ như với tôi lúc nãy…

- Có phải em đang nhớ tới những xấp ảnh hôm trước chụp anh với Khương Như không. Hôm đó, anh đã giải thích rõ ràng với em rồi mà. Tại sao em vẫn không chịu tin anh.

- Sao anh nổi nóng với tôi. Hà cớ gì mà anh giải thích cho tôi. Chẳng phải anh đã bảo tôi là người không biết lý lẽ, không xứng đáng với anh đấy sao.

Biết mình đã lỡ làm Thụy Hân bị tổn thương, Duy Bảo rối rít xin lỗi.

- Anh…anh không nên to tiếng với em. Là anh sai. Nhưng xin em, hãy tin anh có được không. Có lẽ sự cố ngày hôm nay là ông trời sắp đặt, ông trời đã cho anh cơ hội để giải thích cho em. Xin em, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa.

Thụy Hân im lặng, không nói một lời nào nữa… Hình như cô đang cảm thấy, trong từng lời nói của Duy Bảo chất chứa đầy đau khổ và sự khẩn cầu thiết tha. Ánh mắt Duy Bảo cứ chằm chằm hướng vào Thụy Hân khiến cô mủi lòng, hơn nữa cô cũng muốn biêt thực hư mọi chuyện.

Duy Bảo bắt đầu nói, giọng trần trầm đều đều:

- Thụy Hân biết không, hai tháng qua đối với anh là một chuỗi ngày rất dài. Chưa bao giờ anh thấy ngày và đêm dài đến như thế. Hai tháng đối với anh đằng đằng như hai năm, và trong quãng thời gian này anh rất nhớ em , không một giây một phút nào lại thôi nhớ đến tất cả những gì thuộc về em. Đã rất nhiều lần, anh đã đến trước cửa nhà em, nhưng rồi vì tính tự kiêu trong anh đã ngăn không để anh bấm chuông. Cũng đã rất nhiều lần, anh cầm điện thoại, nhấn số của em nhưng rồi cái tự kiêu của một đại thiếu gia trong anh lại trỗi dậy đã không cho anh gọi cho em. Và rồi anh nhận ra mình đã sai lầm, sai lầm từ cái buổi chiều hôm em hẹn gặp anh để nói chuyện về cuốn băng ghi âm, anh đã không dứt khoát giữ em lại và để em một mình chạy đi trong đớn đau và tủi hờn…

Có lúc anh đã nghĩ, hay là cứ để em hiểu lầm để rồi em oán trách anh, rồi rời xa anh, tìm đến một hạnh phúc khác. Nhưng Tiểu Hi có nói với anh rằng: Em là người mang đến nụ cười cho anh, thì chính em chính là chân mệnh trân ái của anh suốt cuộc đời. Và thực sự đúng là như thế, không có em anh lại trở thành một Phương Duy Bảo của trước kia, đơn độc, lạnh lùng và khó tiếp xúc. Em biết không, khi thang máy rung chuyển, anh đã rất sợ và lo lắng. Anh sợ em sẽ bị thương, sẽ gặp nguy hiểm cho nên điều duy nhất mà anh nghĩ tới là bằng mọi cách phải bảo vệ an toàn cho em. …giờ đây anh chỉ xin em, hãy cầm lấy cái này, nếu như em nghe một cách kĩ lưỡng em sẽ nhận ra cái mà em nhận trước đó chỉ là một cái bẫy…- Duy Bảo rút từ trong túi quần ra cái USB có ghi lại đoạn băng gốc cuộc nói chuyện giữa anh và Khương Như ….Em nên biết tình cảm anh dành cho em là chân thành..- Duy Bảo nói thêm một câu nữa.

Những lời Duy Bảo nói, cuối cùng đã làm cho Thụy Hân tiêu tan bao nỗi oán hờn. Cô ôm lấy anh rồi khóc sụt sùi:

- Anh thật là đáng ghét mà. Tại sao đến hôm nay anh mới chịu nói cho em biết. Anh có biết là hai tháng qua em cũng rất nhớ anh không. Muốn gặp anh lắm không. Đã vậy mà còn nói mấy lần đến nhà người ta rồi lại không bấm chuông – Cô vừa nói vừa vung tay đánh vào người Duy Bảo.

- Là anh sai, anh sai. Cho em đánh anh đấy. Đánh đến lúc nào em hết giận thì thôi.

Nhưng rồi, nhận ra được cô đang làm đau người con trai cô yêu. Cô rụt tay lại, thỏ thẽ nói:

- Không..không được. Đánh anh em lại đau gấp bội .Chỉ cần anh hứa với em lần sau nếu có chuyện gì trừ phi là quá cần thiết còn không đừng quá gần gũi với Khương Như, vì em sợ…Còn cuộn băng này, em sẽ nghe…!

-Ừh, anh hứa, từ nay những gì khiến em cảm thấy khó chịu anh sẽ không làm nữa….

Rồi như sực nhớ ra, bản thân mình và người mình yêu đang bị mắc kẹt trong một không gian hẹp và chờ người đến cứu, Thụy Hân lại lo lắng hỏi trổng:

- Mà sao người ta lâu vào cứu chúng ta thế nhỉ. Ở ngoài đó, chắc ba người kia lo lắng lắm.

- Anh nghĩ có lẽ họ đang cố gắng sửa chữa đó. Sẽ xong ngay thôi, em đừng lo. Hơn nữa, đã có anh ở đây mà. Lỡ may, phải đợi đến sáng mai thì anh và em sẽ ngủ luôn ở đây, như thế sẽ hay hơn vì được ôm em – Duy Bảo vừa trấn an, vừa trêu Thụy Hân.

- Thôi đi, em không đùa với anh…Ai biết được anh sẽ làm gì em chứ- Thụy Hân trêu lại

Rồi họ lại nhìn nhau, mỉm cười quên đi rằng mình đang gặp nguy hiểm, bởi cảm thấy an tâm khi bên họ có người mà họ yêu thương nhất. Hai người thiếp đi vì mệt…trong tư thế ngồi, và ôm chặt lấy nhau…

Và thật không ngờ, lời nói đùa của Duy Bảo đã trở thành sự thật. Sáng ngày hôm sau, việc khắc phục sự cố thang máy mới hoàn thành. Nguyên một đêm thức trắng của những nhân viên nhà hàng, của ba người đang ở ngoài lo lắng tột độ..chỉ có hai nhân vật chính là có giấc ngủ ngon lành.

Khi thang máy được kéo lên, lúc này ánh sáng ban ngày chiếu rọi vào buồng thang, có tiếng người vọng vào:

- Phương đại thiếu gia, Thụy Hân tiểu thư hai người vẫn an toàn chứ…Thang máy đã được sửa chữa, hai người sẽ được ra ngoài..

Lúc này, cả Thụy Hân và Duy Bảo đều đã tỉnh giấc. Họ nhìn nhau cười, rồi đứng dậy phủi phủi quần áo rồi bước ra. Chào đón họ chính là em trai và bạn thân của họ. Nhân viên quản lý nhà hàng cuối gập người xin lỗi họ. …

Sau những lời hỏi han, nhận thấy cả hai đều an toàn. Mọi người lên xe, trở về…Một đêm thật khó quên đối với tất cả.

...............................................To be continue.............................................



Pr: Sau sự cố xảy ra tại thang máy, liệu Thụy Hân đã hoàn toàn tin rằng Duy Bảo chưa bao giờ gạt anh???...Liệu có điều gì xảy ra không?? Mời các bạn theo dõi chap sau. Xin chân thành cảm ơn

/36

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status