Xe chạy ra đến vùng ngoại ô thành phố, đến địa phận một thôn nhỏ. Một tấm biển có tên thôn Nhân Ái được đặt ở đầu con đường dân vào trong thôn, Nhà cửa ở đây tuy không tráng lệ như ở trong nội thành nhưng nằm san sát nhau. Người dân ở đây, dường như rất ít đi ô tô, nên khi họ nhác thấy sự xuất hiện của một chiếc xe hiệu BMW tại thôn của mình. Họ đã kéo nhau đến để ngắm chiếc xe trong sự thích thú.
Nhưng khi chạy thêm một quãng nữa, thì có ba người thanh niên khoản chừng hơn hai mươi tuổi đứng chặn ở đầu xe, mặt người nào người nấy đều rất căng thẳng, Thẩm quản gia bước xuống xe sau khi hỏi thăm thì biết họ là những người được cắt cử bảo vệ cho thôn, khi có bất cứ có chiếc xe nào ở ngoài thôn đi vào địa phận của thôn họ nhất định phải chặn chiếc xe ấy lại, sau khi xác minh được chiếc xe không có gì mờ ám họ mới để cho xe tiếp tục đi.
Rồi họ dẫn Thẩm quản gia cùng hai anh em Duy Bảo đến ngôi nhà của Trưởng thôn, ông trưởng thôn có khuôn mặt tuy khá nghiêm nghị nhưng sự nồng hậu đón tiếp các vị khách lạ thì lộ rõ qua ánh mắt của ông. Thẩm quản gia trình bày vụ việc với ông Trưởng thôn, rằng đại thiếu gia và nhị thiếu gia của ông vừa gặp chút biến cố nên mất hết nhà cửa và đang muốn tìm một nơi để ở, khi đến thôn Nhân Ái họ đã cảm thấy có chút gì rất thích thú nên quyết định sẽ dừng chân ở đây. Nghe xong câu chuyện của Thẩm quản gia, ông trưởng thôn đưa ông cùng hai cậu chủ đến ngôi nhà phụ của gia đình mình. Căn nhà này trước kia vốn là của con trai ông trưởng thôn nhưng người con trai này của ông đã cùng với vợ chuyển sang nơi khác sinh sống chính vì thế, đã lâu rồi không có người ở. Vợ chồng ông và cô con gái thay phiên nhau cứ hai ngày đến dọn dẹp căn nhà một lần, nhưng dạo này họ có một chút việc bận nên không thể đến thường xuyên được. Vừa đúng lúc có người đang muốn tìm nhà, ông sẽ để họ ở trong căn nhà này, như vậy vừa có người dọn dẹp căn nhà, lại vừa có thêm một khoản thu nhập từ khoản tiền cho thuê.
Vậy là anh em Duy Bảo vào sống trong căn nhà mới của mình..
Căn nhà này có diện tích chỉ bằng với căn bếp trước kia trong căn biệt thự, chỉ có một tầng và mấy căn phòng nho nhỏ, phòng khách rồi kế đến là phòng ngủ với một chiếc giường gỗ đã khá cũ kỹ, và một chiếc tủ quần áo cũng không thật lớn. Cuối cùng là căn bếp nằm ở phía cuối nhà. Ban đầu, anh em Duy Bảo còn tỏ ra một chút e ngại khi ngước nhìn căn nhà này, nhưng rồi họ tự nhủ với hoàn cảnh của mình bây giờ, họ buộc phải thích nghi với cuộc sống mới. Có một căn nhà để ở như thế này là tốt lắm rồi. Và rồi, họ bắt tay vào dọn dẹp căn nhà. Nhìn hai cậu chủ lúng túng động chân dộng tay làm những công việc mà trước giờ họ chưa từng làm mà Thẩn quản gia rất đau xót. Có lẽ đọc được suy nghĩ của ông, cả hai lên tiếng trấn an ông:
- Bác Thẩm à, bác đừng lo lắng chúng cháu sẽ không làm được những việc này. Lần đầu tiên làm nên tay chân còn lóng ngóng nhưng rồi cũng sẽ quen thôi. Hoàn cảnh của chúng cháu bây giờ buộc chúng cháu phải quên đi thân phận trước kia của mình. Hơn nữa chính tay mình bày trí căn nhà của mình ở thì đâu có gì hạnh phúc hơn nữa- Duy Bảo ra vẻ thản nhiên nói.
- Anh A Vũ cùa cháu nói đúng đấy bác Thẩm à. Bác cứ yên tâm đi- Duy Khang tiếp lời.
- Nếu..nếu hai vị thiếu gia đã nói vậy rồi thì Thẩn quản gia này cũng tạm yên tâm
- Mà bác Thẩm này, bây giờ chúng cháu chẳng phải là thiếu gia gì nữa rồi, nên bác đừng gọi như thế nữa, cứ gọi chúng chúa là A Vũ và Tiểu Hi là được rồi.
- Thế đâu có được!!
- Được chứ sao không bác. Chúng cháu lâm vào tình cảnh này, chỉ còn mỗi bác là còn ở bên cạnh, đối với chúng cháu đó là một niềm an ủi rất lớn.
Nghe xong những lời nói chân thành của hai cậu chủ Thẩm quản gia cảm động vô cùng. Ông biết rõ tình cảm của hai cậu chủ dành cho mình, dù rất ít khi họ thể hiện ra điều ấy. Ông làm quản gia cho Phương gia tính đến nay đã gần ba mươi năm, chính mắt ông đã nhìn thấy hai cậu chủ được sinh ra và lớn lên từng ngày. Sau khi cả hai trở thành cô nhi, ông đã thay ông chủ và phu nhân chăm sóc hai cậu chủ từng li từng tí từ bữa ăn đến giấc ngủ. Vợ và hai đứa con của ông đã qua đời trong một vụ hỏa hoạn, chính vì thể dể nguôi ngoai đi nỗi đau mất con ông luôn xem hai cậu chủ như con ruột của mình. Vì cả hai ông có thể làm tất cả thậm chí hi sinh cả tính mạng của mình.
Anh em Duy Bảo đã bắt đầu một cuộc sống của những người bình thường như thế….
Sáng sớm hôm sau, bữa điểm tâm giản dị được Thẩm quản gia chuẩn bị, ăn xong Duy Bảo đã phải thuyết phục cậu em trai đến trường. Duy Bảo động viên em rất nhiều, anh hiểu được đã quá nhiều chuyện xảy ra, nên rất khó để Duy Khang có thể chuyên tâm học hành. Nhưng dù có thế nào thì cũng phải học, là con cháu của Phương Gia ai cũng phải có bằng đại học. Hơn nữa, Duy Bảo nói với em trai rằng sáng nay anh cũng sẽ đi xin việc làm. Với tấm bằng loại ưu chuyên ngành quản trị kinh doanh được cấp bởi một ngôi trường đại học danh giá nhất nhì châu Âu thì không khó khăn gì để anh có thẻ tìm được một vị trí xứng đáng trong các công ty kinh doanh.
Nghe lời anh, Duy Khang cuối cùng cũng đã chịu đi học. Sau khi đưa em trai đến trường việc đầu tiên là anh đến một tiệm cầm ô tô, bởi với tình trạng hiện nay, việc sử dụng một chiếc xe là hết sức xa xỉ. Chiếc xe vốn khá đắt nên khi cầm cũng được một só tiền kha khá, đủ để trang trải cho cuộc sống của ba người nếu chẳng may anh không tìm được việc làm như ý muốn trong một thời gian. Đúng nhìn chiếc xe, thành quả đầu tiên trong công việc của mình lần cuối, rồi Duy Bảo ngậm ngùi quay lưng đí. Anh tự hứa, sau khi giành lại được Phương Thị, anh cũng sẽ chuộc xe ra.
Anh cất bọc tiền cầm xe vào trong túi áo com lê và bắt đầu đi xin việc. Nhưng lại thêm một lần, Duy Bảo phải đón nhận cú sốc mới. Anh đã đi đến hơn mười địa điểm cần tuyển chức danh Giám đốc bộ phận kinh doanh mà anh đã liệt kê vào một tờ giấy. Nhưng lần lượt hết nơi này đến nơi khác đều lắc đầu từ chối anh với cùng một câu trả lời. “ Không muốn đắc tội với Tổng giám đốc Trình Tuấn của Phương Thị”. Duy Bảo, vò nát tờ giấy trong tay mình. Anh nghĩ đến câu nói kia nghiến răng uất nghẹn. Chắc chắn sẽ đến một ngày gã Trình Tuấn kia sẽ phải nhận lãnh tất cả những gì mà anh phải gánh chịu ngày hôm nay.
Cuối cùng, đến trước một công trình anh thấy có tẩm bảng tuyển thợ phụ. Sau một phút lưỡng lự, anh quyết định xin vào làm ở công trình này.
Buổi chiều, sau khi xong việc anh đã tắm gội sạch sẽ để xả đi bụi bặm ở công trình rồi vận lại bộ com lê trở về nhà để Duy Khang và Thẩm quảm gia nghĩ rằng anh đã tìm được một công việc như ý.
Và quả thật, cả hai người đều không mảy may nghi ngờ. Cơm tối xong, Duy Bảo ra phía trước hiên trầm ngâm một mình. Anh nhìn vô định lên bầu trời đầy sao..với ánh mắt u uất. Chợt, có bóng một người chiếu xuống mái hiên. Là Duy Khang, cậu biết anh trai mình đang ngồi ở đây, trong bữa cơm cậu cứ thấy anh chau mày đăm chiêu. Sau khi vào phòng tắm trở xa, nhìn khăp một lượt không thấy anh trong nhà, và cậu đã ra đây. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh trai và cất tiếng:
- Anh A Vũ, có phải anh đang nghĩ đến Phươg Thị, nghĩ đến chị Thụy Hân không?
-Ừ!- Duy Bảo đáp gỏn lọn- Đúng là không có chuyện gì của anh có thể dấu được Tiểu Hi. Nhìn thấy cơ nghiệp của ông nội chúng ta một đời gầy dựng nên rơi vào tay kẻ khác mà anh rất hận bản thân mình. Giá như lúc trước anh làm việc không quá cứng nhắc, không quá bảo thù và lạnh lùng để mích lòng nhiều người đến thế thì có lẽ đã không đến nỗi để cho họ có cơ hội “mượn gió bẻ măng” đẩy anh em mình xuống vực thẳm như hôm nay.
- Đâu phải lỗi của anh, sao anh lại đi trách mình. Tất cả chỉ là do cái kẻ vong ân bội nghĩa Trình Phát hại chúng ta. Nếu như chúng ta có thể chứng minh được cái buổi sáng hôm đó, tên khốn Trình Tuấn đã giở thủ đoạn đê tiện với hai anh em ta thì mọi chuyện sẽ chuyển biến theo một chiều hướng khác mà anh.
-Nhưng..!!!!!!! Anh không biết liệu mình có đủ khả năng để giành lại những gì đã mất không? Duy Bảo rơi vào trạng thái vô vọng.
- Anh A Vũ à. Trời sẽ không phụ lòng người ngay thẳng đâu. Huống hồ, đi ở đâu mà tìm được một ông anh trai tốt như anh của em chứ. Nhất định sẽ có kì tích xảy ra. Hãy tin em. Em cũng sẽ học thêm về kinh doanh để rồi cùng anh tìm cách giành lại Phương Thị, minh oan cho anh và giành lại chị Thụy Hân cho anh nữa chứ.
Duy Bảo nhìn em trai cười nhạt. Trong lúc tuyệt vọng như thế này, được nghe lời động viên của em trai, anh như phần nào được tiếp thêm sức mạnh.
……………………………………….
…………………………………………………………………
Thụy Hân, cầm trên tay chiếc cầu thủy tinh, món quà Duy Bảo tặng mà cô thích nhất
“ Anh tặng em chiếc cầu thủy tinh này, em xem hai em bé trong quả cầu này có giống em và anh không. Nhất định sau này, em và anh sẽ có những đứa con xinh xắn đáng yêu thế này” Dòng kí ức ùa về trong cô. Cô nhớ Duy Bảo đến lạ, nhớ da diết vô ngần.
Cô lại vô cùng lo lắng không biết bây giờ anh như thế nào khi mất đi Phương Thị, không ít lần cô muốn gọi cho anh nhưng cảnh tượng của buỗi lễ đính hôn cứ ám ảnh Thụy Hân, nhớ lại những điều đó cô lại thấy hận anh hơn. Nhưng thật trớ trêu, càng hận anh bao nhiêu cô lại càng yêu anh bấy nhiêu.Ánh đèn trong phòng vụt sáng, một giọng nói khàn khàn cất lên:
- Chị Thụy Hân, xuống nhà ăn cơm thôi. Sao chị ngồi trong phòng mà không bật đèn thế này.
Thụy Hân đưa ngón tay, gạt dòng nước mắt- Em nấu cơm xong rồi à, chị xin lỗi, chị mệt quá đến nỗi quên mất phải xuống nấu cơm cho em. Biết chị khóc, Khả Thụy bước đền ngồi gần chị và hỏi:
- Có phải là chị đang rất lo lắng cho anh Duy Bảo đúng không?
-Làm gì có. Sao em lại nghĩ như thế. Chẳng lẽ sau tất cả những gì anh ta đối xử với chị mà chị vẫn còn đi lo lắng cho anh ta được hay sao.
- Chị không dấu được em đâu. Không phải chị vừa khóc đấy sao. Em biết, chị vẫn còn rất yêu anh Duy Bảo. Có điều này em muốn nói với chị, xuyên suốt sự việc này chắc chắn có bí mật gì đó. Hôm đó, em cũng vì quá sốc mà không nghĩ được gì. Nhưng khi bình tĩnh lại, em đoán chắc chuyện anh Duy Bảo không đến buổi lễ đính hôn với chị chắc chắn là một lí do gì đó vô cùng nghiêm trọng. Nhưng lí do đó là gì thì em không biết.
Nghe những lời nói của em trai. Thụy Hân ngớ người ra. Có lẽ hôm đó vì quá hoảng loạn mà cô suy nghĩ không thông suốt, ánh mắt cô chợt sáng lên. Cô nghĩ mình cần phải đi tìm hiểu một vấn đề. Nghĩ là làm, cô bảo Khả Thụy xuống nhà ăn cơm trước, cô ra ngoài một lát rồi sẽ trở về.
……………………………………….
…………………………………………………………..
Duy Bảo đang sắp xếp lại một số đồ đạc trong căn phòng, bỗng từ trong một cuốn album một tấm ảnh rơi ra. Trong ảnh là cảnh chụp anh ngồi trên chiếc xe đạp, ngồi đằng sau là Thụy Hân, cô mặc một chiếc váy trắng. Tóc cài một dải ruy băng màu xanh nước biển, cô ôm chặt lấy thân người Duy Bảo. Anh ngồi phía trước, đầu ngoảnh lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy trìu mến và nở một nụ cười ấm áp yêu thương. Tất cả, chỉ mới như ngày hôm qua. Anh tự hỏi, giờ này cô đang làm gì, cô chắc vẫn còn rất buồn vì những gì đã xảy ra. Trình Tuấn liệu có ở bên cô không? Anh nhớ cô đến cháy bỏng con tim. Nhưng cái buổi tối hôm ấy, anh đến tìm cô..cô đang tựa đầu vào vai Trình Tuấn và hắn ôm cô thật chặt. Nhớ lại mà tim anh đau thắt từng cơn.
Thụy Hân mang tâm trạng thất vọng trở về nhà. Cô tìm đến căm biệt thự, nhưng không còn có Duy Bảo và Duy Khang ở đó, Thẩm quản gia, tài xế Phan, bác Trần tất cả đều không còn một ai. Cô không biết đã có chuyện gì xảy ra., Thông tin duy nhất mà cô biết được qua người gác cổng lạ mặt đó là Duy Bảo cùng em trai đã dọn đi khỏi nơi này cách đây vài hôm. Căn nhà này giờ thuộc về sở hữu của người khác. Nhưng người chủ mới đó là ai thì người gác cổng không chịu nói với cô.
Cô thẫn thờ bước vào nhà, quên cả ăn cơm. Cô chạy ngay vào phòng Khả Thụy hỏi:
- Thụy này, mấy hôm nay Duy Khang có đi học bình thường không? Em có gặp cậu ấy không?
- Chị hỏi Duy Khang à? Thực ra..vẫn còn chuyện này em chưa nói cho chị biết. Kể từ hôm xảy ra sự việc ở buổi lễ đính hôn, em và Duy Khang vẫn chưa hề nói chuyện với nhau.Có điều, một buổi sáng cách đây ba ngày, ngay khi tin tức về việc anh Duy Bảo bị cách chức Tổng Giám đốc cậu chạy đã tức tốc chạy về, bỏ luôn ba tiết học cuối. Từ hôm đó trở đi, mặc dù ngày cậu ấy cũng đến trường nhưng cứ sát giờ chuông reo vào lớp là cậu ấy đến, lúc tan trường thì cũng vội về thật nhanh, hình như cậu ấy cố tình tránh mặt em. Điện thoại của cậu ấy, em cũng không gọi được nên dù rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với anh Duy Bảo nhưng tuyệt đối không được. Mà chị hỏi như thế là vì sao?
Nghe xong những điều Khả Thụy nói, Thụy Hân dập tắt luôn tia hi vọng cuối cùng. Đến Duy Khang còn cố tình tránh mặt em trai cô thì chắc chắn không dễ dàng gì cô biết được Duy Bảo giờ đang ở đâu.
Nhưng khi chạy thêm một quãng nữa, thì có ba người thanh niên khoản chừng hơn hai mươi tuổi đứng chặn ở đầu xe, mặt người nào người nấy đều rất căng thẳng, Thẩm quản gia bước xuống xe sau khi hỏi thăm thì biết họ là những người được cắt cử bảo vệ cho thôn, khi có bất cứ có chiếc xe nào ở ngoài thôn đi vào địa phận của thôn họ nhất định phải chặn chiếc xe ấy lại, sau khi xác minh được chiếc xe không có gì mờ ám họ mới để cho xe tiếp tục đi.
Rồi họ dẫn Thẩm quản gia cùng hai anh em Duy Bảo đến ngôi nhà của Trưởng thôn, ông trưởng thôn có khuôn mặt tuy khá nghiêm nghị nhưng sự nồng hậu đón tiếp các vị khách lạ thì lộ rõ qua ánh mắt của ông. Thẩm quản gia trình bày vụ việc với ông Trưởng thôn, rằng đại thiếu gia và nhị thiếu gia của ông vừa gặp chút biến cố nên mất hết nhà cửa và đang muốn tìm một nơi để ở, khi đến thôn Nhân Ái họ đã cảm thấy có chút gì rất thích thú nên quyết định sẽ dừng chân ở đây. Nghe xong câu chuyện của Thẩm quản gia, ông trưởng thôn đưa ông cùng hai cậu chủ đến ngôi nhà phụ của gia đình mình. Căn nhà này trước kia vốn là của con trai ông trưởng thôn nhưng người con trai này của ông đã cùng với vợ chuyển sang nơi khác sinh sống chính vì thế, đã lâu rồi không có người ở. Vợ chồng ông và cô con gái thay phiên nhau cứ hai ngày đến dọn dẹp căn nhà một lần, nhưng dạo này họ có một chút việc bận nên không thể đến thường xuyên được. Vừa đúng lúc có người đang muốn tìm nhà, ông sẽ để họ ở trong căn nhà này, như vậy vừa có người dọn dẹp căn nhà, lại vừa có thêm một khoản thu nhập từ khoản tiền cho thuê.
Vậy là anh em Duy Bảo vào sống trong căn nhà mới của mình..
Căn nhà này có diện tích chỉ bằng với căn bếp trước kia trong căn biệt thự, chỉ có một tầng và mấy căn phòng nho nhỏ, phòng khách rồi kế đến là phòng ngủ với một chiếc giường gỗ đã khá cũ kỹ, và một chiếc tủ quần áo cũng không thật lớn. Cuối cùng là căn bếp nằm ở phía cuối nhà. Ban đầu, anh em Duy Bảo còn tỏ ra một chút e ngại khi ngước nhìn căn nhà này, nhưng rồi họ tự nhủ với hoàn cảnh của mình bây giờ, họ buộc phải thích nghi với cuộc sống mới. Có một căn nhà để ở như thế này là tốt lắm rồi. Và rồi, họ bắt tay vào dọn dẹp căn nhà. Nhìn hai cậu chủ lúng túng động chân dộng tay làm những công việc mà trước giờ họ chưa từng làm mà Thẩn quản gia rất đau xót. Có lẽ đọc được suy nghĩ của ông, cả hai lên tiếng trấn an ông:
- Bác Thẩm à, bác đừng lo lắng chúng cháu sẽ không làm được những việc này. Lần đầu tiên làm nên tay chân còn lóng ngóng nhưng rồi cũng sẽ quen thôi. Hoàn cảnh của chúng cháu bây giờ buộc chúng cháu phải quên đi thân phận trước kia của mình. Hơn nữa chính tay mình bày trí căn nhà của mình ở thì đâu có gì hạnh phúc hơn nữa- Duy Bảo ra vẻ thản nhiên nói.
- Anh A Vũ cùa cháu nói đúng đấy bác Thẩm à. Bác cứ yên tâm đi- Duy Khang tiếp lời.
- Nếu..nếu hai vị thiếu gia đã nói vậy rồi thì Thẩn quản gia này cũng tạm yên tâm
- Mà bác Thẩm này, bây giờ chúng cháu chẳng phải là thiếu gia gì nữa rồi, nên bác đừng gọi như thế nữa, cứ gọi chúng chúa là A Vũ và Tiểu Hi là được rồi.
- Thế đâu có được!!
- Được chứ sao không bác. Chúng cháu lâm vào tình cảnh này, chỉ còn mỗi bác là còn ở bên cạnh, đối với chúng cháu đó là một niềm an ủi rất lớn.
Nghe xong những lời nói chân thành của hai cậu chủ Thẩm quản gia cảm động vô cùng. Ông biết rõ tình cảm của hai cậu chủ dành cho mình, dù rất ít khi họ thể hiện ra điều ấy. Ông làm quản gia cho Phương gia tính đến nay đã gần ba mươi năm, chính mắt ông đã nhìn thấy hai cậu chủ được sinh ra và lớn lên từng ngày. Sau khi cả hai trở thành cô nhi, ông đã thay ông chủ và phu nhân chăm sóc hai cậu chủ từng li từng tí từ bữa ăn đến giấc ngủ. Vợ và hai đứa con của ông đã qua đời trong một vụ hỏa hoạn, chính vì thể dể nguôi ngoai đi nỗi đau mất con ông luôn xem hai cậu chủ như con ruột của mình. Vì cả hai ông có thể làm tất cả thậm chí hi sinh cả tính mạng của mình.
Anh em Duy Bảo đã bắt đầu một cuộc sống của những người bình thường như thế….
Sáng sớm hôm sau, bữa điểm tâm giản dị được Thẩm quản gia chuẩn bị, ăn xong Duy Bảo đã phải thuyết phục cậu em trai đến trường. Duy Bảo động viên em rất nhiều, anh hiểu được đã quá nhiều chuyện xảy ra, nên rất khó để Duy Khang có thể chuyên tâm học hành. Nhưng dù có thế nào thì cũng phải học, là con cháu của Phương Gia ai cũng phải có bằng đại học. Hơn nữa, Duy Bảo nói với em trai rằng sáng nay anh cũng sẽ đi xin việc làm. Với tấm bằng loại ưu chuyên ngành quản trị kinh doanh được cấp bởi một ngôi trường đại học danh giá nhất nhì châu Âu thì không khó khăn gì để anh có thẻ tìm được một vị trí xứng đáng trong các công ty kinh doanh.
Nghe lời anh, Duy Khang cuối cùng cũng đã chịu đi học. Sau khi đưa em trai đến trường việc đầu tiên là anh đến một tiệm cầm ô tô, bởi với tình trạng hiện nay, việc sử dụng một chiếc xe là hết sức xa xỉ. Chiếc xe vốn khá đắt nên khi cầm cũng được một só tiền kha khá, đủ để trang trải cho cuộc sống của ba người nếu chẳng may anh không tìm được việc làm như ý muốn trong một thời gian. Đúng nhìn chiếc xe, thành quả đầu tiên trong công việc của mình lần cuối, rồi Duy Bảo ngậm ngùi quay lưng đí. Anh tự hứa, sau khi giành lại được Phương Thị, anh cũng sẽ chuộc xe ra.
Anh cất bọc tiền cầm xe vào trong túi áo com lê và bắt đầu đi xin việc. Nhưng lại thêm một lần, Duy Bảo phải đón nhận cú sốc mới. Anh đã đi đến hơn mười địa điểm cần tuyển chức danh Giám đốc bộ phận kinh doanh mà anh đã liệt kê vào một tờ giấy. Nhưng lần lượt hết nơi này đến nơi khác đều lắc đầu từ chối anh với cùng một câu trả lời. “ Không muốn đắc tội với Tổng giám đốc Trình Tuấn của Phương Thị”. Duy Bảo, vò nát tờ giấy trong tay mình. Anh nghĩ đến câu nói kia nghiến răng uất nghẹn. Chắc chắn sẽ đến một ngày gã Trình Tuấn kia sẽ phải nhận lãnh tất cả những gì mà anh phải gánh chịu ngày hôm nay.
Cuối cùng, đến trước một công trình anh thấy có tẩm bảng tuyển thợ phụ. Sau một phút lưỡng lự, anh quyết định xin vào làm ở công trình này.
Buổi chiều, sau khi xong việc anh đã tắm gội sạch sẽ để xả đi bụi bặm ở công trình rồi vận lại bộ com lê trở về nhà để Duy Khang và Thẩm quảm gia nghĩ rằng anh đã tìm được một công việc như ý.
Và quả thật, cả hai người đều không mảy may nghi ngờ. Cơm tối xong, Duy Bảo ra phía trước hiên trầm ngâm một mình. Anh nhìn vô định lên bầu trời đầy sao..với ánh mắt u uất. Chợt, có bóng một người chiếu xuống mái hiên. Là Duy Khang, cậu biết anh trai mình đang ngồi ở đây, trong bữa cơm cậu cứ thấy anh chau mày đăm chiêu. Sau khi vào phòng tắm trở xa, nhìn khăp một lượt không thấy anh trong nhà, và cậu đã ra đây. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh trai và cất tiếng:
- Anh A Vũ, có phải anh đang nghĩ đến Phươg Thị, nghĩ đến chị Thụy Hân không?
-Ừ!- Duy Bảo đáp gỏn lọn- Đúng là không có chuyện gì của anh có thể dấu được Tiểu Hi. Nhìn thấy cơ nghiệp của ông nội chúng ta một đời gầy dựng nên rơi vào tay kẻ khác mà anh rất hận bản thân mình. Giá như lúc trước anh làm việc không quá cứng nhắc, không quá bảo thù và lạnh lùng để mích lòng nhiều người đến thế thì có lẽ đã không đến nỗi để cho họ có cơ hội “mượn gió bẻ măng” đẩy anh em mình xuống vực thẳm như hôm nay.
- Đâu phải lỗi của anh, sao anh lại đi trách mình. Tất cả chỉ là do cái kẻ vong ân bội nghĩa Trình Phát hại chúng ta. Nếu như chúng ta có thể chứng minh được cái buổi sáng hôm đó, tên khốn Trình Tuấn đã giở thủ đoạn đê tiện với hai anh em ta thì mọi chuyện sẽ chuyển biến theo một chiều hướng khác mà anh.
-Nhưng..!!!!!!! Anh không biết liệu mình có đủ khả năng để giành lại những gì đã mất không? Duy Bảo rơi vào trạng thái vô vọng.
- Anh A Vũ à. Trời sẽ không phụ lòng người ngay thẳng đâu. Huống hồ, đi ở đâu mà tìm được một ông anh trai tốt như anh của em chứ. Nhất định sẽ có kì tích xảy ra. Hãy tin em. Em cũng sẽ học thêm về kinh doanh để rồi cùng anh tìm cách giành lại Phương Thị, minh oan cho anh và giành lại chị Thụy Hân cho anh nữa chứ.
Duy Bảo nhìn em trai cười nhạt. Trong lúc tuyệt vọng như thế này, được nghe lời động viên của em trai, anh như phần nào được tiếp thêm sức mạnh.
……………………………………….
…………………………………………………………………
Thụy Hân, cầm trên tay chiếc cầu thủy tinh, món quà Duy Bảo tặng mà cô thích nhất
“ Anh tặng em chiếc cầu thủy tinh này, em xem hai em bé trong quả cầu này có giống em và anh không. Nhất định sau này, em và anh sẽ có những đứa con xinh xắn đáng yêu thế này” Dòng kí ức ùa về trong cô. Cô nhớ Duy Bảo đến lạ, nhớ da diết vô ngần.
Cô lại vô cùng lo lắng không biết bây giờ anh như thế nào khi mất đi Phương Thị, không ít lần cô muốn gọi cho anh nhưng cảnh tượng của buỗi lễ đính hôn cứ ám ảnh Thụy Hân, nhớ lại những điều đó cô lại thấy hận anh hơn. Nhưng thật trớ trêu, càng hận anh bao nhiêu cô lại càng yêu anh bấy nhiêu.Ánh đèn trong phòng vụt sáng, một giọng nói khàn khàn cất lên:
- Chị Thụy Hân, xuống nhà ăn cơm thôi. Sao chị ngồi trong phòng mà không bật đèn thế này.
Thụy Hân đưa ngón tay, gạt dòng nước mắt- Em nấu cơm xong rồi à, chị xin lỗi, chị mệt quá đến nỗi quên mất phải xuống nấu cơm cho em. Biết chị khóc, Khả Thụy bước đền ngồi gần chị và hỏi:
- Có phải là chị đang rất lo lắng cho anh Duy Bảo đúng không?
-Làm gì có. Sao em lại nghĩ như thế. Chẳng lẽ sau tất cả những gì anh ta đối xử với chị mà chị vẫn còn đi lo lắng cho anh ta được hay sao.
- Chị không dấu được em đâu. Không phải chị vừa khóc đấy sao. Em biết, chị vẫn còn rất yêu anh Duy Bảo. Có điều này em muốn nói với chị, xuyên suốt sự việc này chắc chắn có bí mật gì đó. Hôm đó, em cũng vì quá sốc mà không nghĩ được gì. Nhưng khi bình tĩnh lại, em đoán chắc chuyện anh Duy Bảo không đến buổi lễ đính hôn với chị chắc chắn là một lí do gì đó vô cùng nghiêm trọng. Nhưng lí do đó là gì thì em không biết.
Nghe những lời nói của em trai. Thụy Hân ngớ người ra. Có lẽ hôm đó vì quá hoảng loạn mà cô suy nghĩ không thông suốt, ánh mắt cô chợt sáng lên. Cô nghĩ mình cần phải đi tìm hiểu một vấn đề. Nghĩ là làm, cô bảo Khả Thụy xuống nhà ăn cơm trước, cô ra ngoài một lát rồi sẽ trở về.
……………………………………….
…………………………………………………………..
Duy Bảo đang sắp xếp lại một số đồ đạc trong căn phòng, bỗng từ trong một cuốn album một tấm ảnh rơi ra. Trong ảnh là cảnh chụp anh ngồi trên chiếc xe đạp, ngồi đằng sau là Thụy Hân, cô mặc một chiếc váy trắng. Tóc cài một dải ruy băng màu xanh nước biển, cô ôm chặt lấy thân người Duy Bảo. Anh ngồi phía trước, đầu ngoảnh lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy trìu mến và nở một nụ cười ấm áp yêu thương. Tất cả, chỉ mới như ngày hôm qua. Anh tự hỏi, giờ này cô đang làm gì, cô chắc vẫn còn rất buồn vì những gì đã xảy ra. Trình Tuấn liệu có ở bên cô không? Anh nhớ cô đến cháy bỏng con tim. Nhưng cái buổi tối hôm ấy, anh đến tìm cô..cô đang tựa đầu vào vai Trình Tuấn và hắn ôm cô thật chặt. Nhớ lại mà tim anh đau thắt từng cơn.
Thụy Hân mang tâm trạng thất vọng trở về nhà. Cô tìm đến căm biệt thự, nhưng không còn có Duy Bảo và Duy Khang ở đó, Thẩm quản gia, tài xế Phan, bác Trần tất cả đều không còn một ai. Cô không biết đã có chuyện gì xảy ra., Thông tin duy nhất mà cô biết được qua người gác cổng lạ mặt đó là Duy Bảo cùng em trai đã dọn đi khỏi nơi này cách đây vài hôm. Căn nhà này giờ thuộc về sở hữu của người khác. Nhưng người chủ mới đó là ai thì người gác cổng không chịu nói với cô.
Cô thẫn thờ bước vào nhà, quên cả ăn cơm. Cô chạy ngay vào phòng Khả Thụy hỏi:
- Thụy này, mấy hôm nay Duy Khang có đi học bình thường không? Em có gặp cậu ấy không?
- Chị hỏi Duy Khang à? Thực ra..vẫn còn chuyện này em chưa nói cho chị biết. Kể từ hôm xảy ra sự việc ở buổi lễ đính hôn, em và Duy Khang vẫn chưa hề nói chuyện với nhau.Có điều, một buổi sáng cách đây ba ngày, ngay khi tin tức về việc anh Duy Bảo bị cách chức Tổng Giám đốc cậu chạy đã tức tốc chạy về, bỏ luôn ba tiết học cuối. Từ hôm đó trở đi, mặc dù ngày cậu ấy cũng đến trường nhưng cứ sát giờ chuông reo vào lớp là cậu ấy đến, lúc tan trường thì cũng vội về thật nhanh, hình như cậu ấy cố tình tránh mặt em. Điện thoại của cậu ấy, em cũng không gọi được nên dù rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với anh Duy Bảo nhưng tuyệt đối không được. Mà chị hỏi như thế là vì sao?
Nghe xong những điều Khả Thụy nói, Thụy Hân dập tắt luôn tia hi vọng cuối cùng. Đến Duy Khang còn cố tình tránh mặt em trai cô thì chắc chắn không dễ dàng gì cô biết được Duy Bảo giờ đang ở đâu.
/36
|