PHẦN MỘT: QUÁ KHỨ ÙA VỀ
Anh ra đây ngồi từ lúc nào vậy?- Giọng Thụy Hân trong trẻo ngọt ngào, cô ngồi xuống bên cạnh Duy Bảo
- Chỉ mới một lúc thôi em..Thế sao em không ra phía trước chơi với Tranh Thanh và mọi người?- Duy Bảo vẫn biết câu hỏi của mình là dư thừa nhưng anh vẫn muốn hỏi.
- Tranh Thanh à ngày nào em và cô ấy chẳng nói chuyện với nhau qua điện thoại, rồi thỉnh thoảng cô ấy cũng đến đây rủ em đi mua sắm linh tinh mà. Hôm nay, cô ấy đến chơi với Khả Thụy và Tiểu Hi, hinh như họ rất hợp nhau.
- Vậy à.? Anh hỏi một câu trổng không.
- Có phải anh đang suy nghĩ có nên đến phòng trà làm nhạc công violon phải không?
- Sao..sao em biết ?– Duy Bảo ngạc nhiên.
- Bữa trước tình cờ em được cuộc nói chuyện giữa anh và Tiểu Hi, em cũng đã yêu cầu bác Thẩm kể cho em nghe về những kỉ niệm đau buồn của anh cùng cây đàn violon..
- Ừm..cho đến giờ anh vẫn không thể quên được, tấm thân đầy máu của mẹ vẫn đang ôm chặt cây đàn trong tay..Với anh mà nói, violon gắn liền với quá nhiều bi kịch, anh không dám nghĩ đến nó nữa…anh sợ lại một lần nữa vì nó mà anh mất đi những người anh yêu thương nhất.- Duy Bảo giọng trầm buồn.
- Tuy em chưa trải qua nỗi đau như anh từng trải qua nhưng em vẫn có thể cảm nhận được nỗi cào xé trong trái tim anh. Nhưng..tất cả đã lùi vào dĩ vãng rồi. Chẳng ai muốn nhắc đến những nỗi đau trong quá khứ để rồi khoét sâu thêm những vết thương của mình. Nhưng anh à, điều đó không có nghĩa là chúng ta có quyền chạy trốn nó. Bởi càng chạy trốn chúng ta lại bị nó dằn vặt. Chi bằng hãy dũng cảm đối diện với nó để rồi tâm hồn của chúng ta sẽ cảm thấy bình yên và những nỗi dằng vặc sẽ không còn nữa..
- Thụy Hân em…
- Em biết anh rất yêu nghệ thuật, anh yêu tiếng nhạc của tiếng đàn violon..đó là dòng máu nghệ sĩ di truyền của bố mẹ anh đang chảy trong anh. Có lẽ, Duy Khang cũng nghĩ như em, cậu ấy muốn anh sẽ không để bị ám ảnh mãi bởi quá khứ cho nên, anh hãy nghe em, hãy đến làm việc ở phòng trà..nơi đó phù hợp với anh hơn những công trình bụi bặm ngoài kia..
- Anh hiểu rồi Thụy Hân. Chính em đã làm anh ngộ ra tất cả. Bao năm qua anh cứ mãi sống trong cái nỗi dằn vặt ấy không thể dứt ra…nhưng giờ thì anh hiểu mình làm thế chẳng khác nào tự giam mình trong quá khứ đau thương. Ngay ngày mai, anh sẽ đến các phòng trà để xin vào làm ở đó..
Duy Bảo nhìn Thụy Hân bằng ánh mắt ấm áp. Cô nở một nụ cười, vòng tay siết chặt thân người anh..
…………………………………
……………………………………………………………………….
Kể từ lúc Thụy Hân bỏ đi, Trình Tuấn không ngừng tìm kiếm trong vô vọng..cuối cùng anh ta đành bỏ cuộc. Và Trình Tuấn trở thành một con người hoàn toàn khác. Anh ta lao đầu vào công việc như một con thiêu thân. Và cũng không thể phủ nhận rằng anh ta hoàn toàn có tư chất của một nhà kinh doanh giỏi khi càng ngày anh ta càng đưa vị thế của Phương thị lên những tầm cao mới. Dù cách dùng người của anh ta lắm lúc cũng thật cứng nhắc và nhẫn tâm.
Điều đó, khiến ông Trình Phát rất tự hào về con trai của mình…
Qua báo giới và truyền thông, Duy Bảo nắm được diễn biến tốt đẹp của Phương Thị, Lòng anh rất đỗi vui mừng. Mặc dù, bây giờ người ngồi trên chiếc ghế Tổng giám đốc kia không phải là anh. Âu mọi chuyện cũng là do ông trời sắp đặt, anh đã giành được Thụy Hân mà Trình Tuấn yêu thiết tha thì anh cũng chấp nhận để Phương Thị-mà anh coi như một phần cuộc sống của mình cho Trình Tuấn. Bởi dù sao giữa anh và Trình Tuấn cũng có những điểm giống nhau về hoàn cảnh và có chung một người bố..dù dòng máu đang chảy trong người anh không phải là dòng máu chảy trong cơ thể người bố đó.
Nhưng..mọi chuyện đã hoàn toàn xoay chuyển khi Trình Tuấn, phát hiện ra một điều.
Tại văn phòng Tổng giám đốc- Phương Thị. Đang bận bịu với đống hồ sơ công việc thì có một người đàn ông bước vào:
- Dạ thưa Tổng giám đốc, điều cậu cần tôi đã đi xác minh. Sự thật là ông Trình Phát- bố của cậu và ông Phương Giang con trai độc nhất của tập đoàn Phương gia cùng yêu một người con gái. Họ là bộ ba ở học viện âm nhạc Mozza. Nhưng cô gái có tên là Doãn Thục Quyên đó chỉ có tình cảm với cậu ấm của Phương gia chứ không hề yêu bố cậu…Cho đến sau này khi mỗi người đều đã có gia đình riêng thì bố cậu vẫn không quên được tình cũ. Có một lần, cả nhà họ Phương đều đi vắng, chỉ còn mỗi Doãn phu nhân ở nhà chăm sóc cậu con trai nhỏ mới lên một tuổi của mình, ông Phát đã lợi dụng danh nghĩa bạn bè để ve vãn Doãn thiếu phu nhân, nhưng đều bị cô ấy từ chối. Về sau, có một lần bố cậu còn có ý định chiếm đoạt vợ cùa bạn mình nhưng đã bị ông Phương Giang ngăn chặn kịp thời. Vì nể tình bạn bè nên ông Phương Giang đã nhắm mắt cho qua với điều kiện đừng bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình ông nữa bằng không sự nghiệp MC đang lên của ông ta sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Uất ức vì nhục nhã, bố cậu đã phóng xe như điên và đâm đầu vào xe tải. Xe bị lật và phát nổ. Tuy được cứu nhưng khuôn mặt của ông ta lại bị hủy hoại đến chín mươi phần trăm. Sau lần đó, ông ta đã bỏ trốn đi thật xa, bỏ lại vợ con. Mọi chuyện là như vậy, cậu có cần biết gì thêm nữa không ạ!
- Không! Chừng đó là đủ rồi. Anh đã vất vả rồi. Bây giờ anh có thể ra ngoài/
- Vâng! Thưa tổng giám đốc.! Người đàn ông đó cúi gập người chào rồi tù từ bước ra và khép cánh cửa lại.
Trình Tuấn còn lại một mình, nhớ lại những gì vừa nghe mà lòng anh ta sôi sục, anh ta gào lên. Hất tung đống hồ sơ rơi tung tóe xuống đất. Ánh mắt trừng lên nom như một con mãnh thú sắp vồ lấy con mồi.
Buổi tối hôm đó, Trình Tuấn đến tìm bố mình tại biệt thư Phương Gia. Bởi tuy đã được bố sang tên chuyển nhượng nhưng anh ta chỉ dùng danh nghĩa để buộc Duy Bảo phải rời khỏi đây, anh ta tuyệt nhiên không thèm đến ở tại căn nhà đặc mùi của kẻ kình địch. Thấy con trai đến thăm mình, ông Phát vui mừng hớn hở.Nhưng chưa kịp hưởng thụ niềm vui thì ông đã nghe cậu con trai lớn tiếng với mình:
- Trình Phát..ông đúng là một kẻ lườn gạt, ông đã biến tôi thành một thằng ngốc không hơn không kém. Tôi hận mình đã ngu ngốc khi đi tin vào những lời ông nói- Anh ta đứng trước gian phòng khách nhìn chăm chăm vào bố bằng ánh mắt căm hận.
- Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì con nói cho bố nghe xem nào!
- Ông bảo với tôi mẹ thằng Duy Bảo đã quyến rũ ông, chứ không phải ông quyến rũ bà ấy. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Thì ra ông gạt tôi là để tôi có thể tha thứ cho ông. Ông quả thật là một diễn viên đại tài mà. Hôm ở trong gara Duy Bảo có nói với tôi mà tôi lại không tin..
-A Tuấn!nghe bố nói nàu. Thực ra..bố làm thế..cũng là vì bất đắc dĩ., bố không muốn gạt con. Chỉ là lúc đó..bố…không còn cách nào khác cả. Gặp được con là bố vui mừng khôn tả đến nỗi bố chỉ mong bằng mọi cách để con nhanh chóng nhìn nhận bố..
- Đủ rồi! ông đừng ngụy biện nữa. Tôi sẽ không tin bất cứ một lời nào của ông nữa. Hôm nay, tôi đến là để báo cho ông biết một điều. Sau những gì ông gạt tôi, biến tôi thành một thằng ngốc tôi sẽ cho ông biết một khi Trình Tuấn này đã nỗi giận nó có thể làm được những gì.
Nói dứt lời, Trình Tuấn hừng hực quay người bỏ đi. Bất chấp tiếng gọi thiết tha của bố mình.
Từ sau hôm đó, ngay khi vừa đặt chân xuống giường Trình Tuấn ngấm ngầm một âm mưu nhằm “chấn chỉnh” lại việc kinh doanh ở công ty.
Trình Tuấn dùng Phương Thị để trả thù bố mình.
- Quản lý Dương, cậu lên ngay cho tôi một danh sách các công ty nước ngoài đang muốn hợp tác với công ty chúng ta cho tôi- Trình Tuấn lạnh lùng nói…Bản danh sách đến tay, Trình Tuấn đã cho kí kết các hợp đồng trị giá hàng trăm tỉ, không cần hồ sơ thanh toán tiền, không thèm quan tâm liệu tập đoàn có khả năng chi trả những khoản tiền khổng lồ như vậy hay không. Anh ta chia nhỏ cổ phần của mình bán cho những người ngoài tập đoàn. Dùng mặt bằng của Phương Thị cho thuê để kinh doanh vũ trường. Và thời điểm đó, hễ một nhân viên nào lên tiếng về phương pháp làm việc mới của anh ta, ngay lập tức bị anh ta sa thải. Không những thế, anh ta dần dần biến Phương Thị thành một sòng bài khổng lồ. Các nhân viên lần lượt bỏ việc hoặc bị ép buộc thôi việc. Điểm số chứng khoán của Phương Thị trên sàn chứng khoán rớt giá trầm trọng, Luôn nằm dưới vạch đỏ. Ông Trình Phát không có cách nào để ngăn chặn những việc làm điên rồ của đứa con trai. Ông đã năn nỉ rồi cầu xin hết mực thậm chí chấp nhận nhường luôn chiếc ghế chủ tịch của mình cho anh ta nhưng chẳng thể xoay chuyển được tình hình. Ngồi nhìn Phương Thị mà ông đã gắn bó suốt mười mấy năm qua đang bị hủy hoại trong tay con trai mình mà ông vô cùng hối hận vì tất cả những gì mình đã làm. Phương Thị đối với ông mà nói nó cũng là một nửa cuộc sống. Ban đầu ông tiếp nhận Phương Thị là để thể hiện vai diễn Phương Giang của mình. Nhưng có lẽm vì diễn xuất quá nhập vai mà dần dà Phương Thị trở thành tình yêu của ông.
......................................................................................................................................................................................
Tại căn nhà nhỏ ở thôn Nhân Ái. Duy Bảo cùng mọi người chăm chú theo dõi những thông tin diễn biến mới nhất của Phương Thị. Cứ như thường lệ. Khi đồng hồ chạy đúng mười chín giờ ba mươi phút sau chuyên mục tin tức. Là đến chuyên trang dành cho tập đoàn Phương Thị. “ Kính thưa quý vị khán giả. Theo thông tin chúng tôi mới nhận. Sau một thời gian tiếp quản cương vị Tổng giám đốc của cậu cả Phương Thị- Phương Duy Bảo một cách rất thành công và đưa Phương Thị lên một tầm cao mới. Thì gần đây Tổng giám đốc Trình Tuấn đang thể hiện những điều ngược lại .Bằng những phương pháp kinh doanh mới được ông ta tuyên bố là “chấn chỉnh” đang đẩy tập đoàn Phương Thị- một tập đoàn uy thế và vững mạnh đến nguy cơ phá sản…”. Nghe xong những lời của nữ phát thanh viên trên ti vi mà tất cả mọi người mà đặc biệt là Duy Bảo vô cùng bàng hoàng. Chuyện gì đã xảy ra? Một thời gian ngắn trước đây họ vừa nghe được những diễn biến tốt đẹp về Phương Thị vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn sau lại nghe thông tim hoàn toàn trái ngược như thế này.. Duy Bảo lòng dạ như lửa đốt, anh đứng ngồi không yên. Nếu như Trình Tuấn cố tình hủy hoại Phương Thị thì anh nhất định phải quay lại. Anh không muốn cơ nghiệp một đời của ông nội anh bị “chết dần chết mòn” trong tay Trình Tuấn…
Duy Bảo ngồi bất động trước hiên nhà. Anh thở dài, hơi thở không liên tục..anh đang không biết phải làm cách nào để cứu Phương Thị...Mấy ngày qua, không ai trong năm người có thể ngủ yên….
Nhưng riêng Duy Bảo đã mấy đêm trằn trọc, chỉ nghĩ đến việc Phương Thị đang bị kẻ kình địch của mình hủy hoại là anh không sao chợp mắt được. Thụy Hân nhìn thấy anh lao tâm vì Phương Thị mà cô không khỏi xót xa. Chỉ mới có mấy ngày mà trông anh gầy đi trông thấy, đôi mắt quầng đen. Cô đứng tần ngần phía sau lưng anh. Như một trực giác, Duy Bảo quay đầu lại, nhìn thấy cô anh mỉm cười . Cô dịu dàng ngồi xuống bên cạnh anh. Vòng tay ôm lấy anh. Anh cũng dang rộng cánh tay ôm cô vào lòng.
- Có phải anh đang lo cho Phương Thị lắm đúng không?
- Ừm! Phương Thị là cơ nghiệp một đời của ông nội anh. Ông nội anh tâm huyết với nó lắm. Nhưng giờ chứng kiến nó đang bị hủy hoại từ từ mà anh không thể làm được gì, anh cảm thấy rất đau lòng.
- Em sẽ tìm cách giúp anh em không thể để anh cứ mãi muộn phiền như thế này được.- Thụy Hân nhẹ nhàng nói, ánh mắt tha thiết nhìnn anh
-Không! Em không phải làm gì cả. Trong những lúc như thế này, có em ở bên cạnh với anh là nguồn động viên lớn lao nhất.
- Nhưng em..-Duy Bảo đưa tay bịt miệng Thụy Hân, không cho cô nói- Không nhưng gì hết. Nghe lời anh, ngoan, có như thế anh mới an tâm. Rồi anh nhè nhẹ vén mái tóc, và hôn lên vầng trán của cô. Cô như con mèo nhỏ nằm gọn trong tay anh.
.......................................To be continue..........................
PHẦN HAI: THỦ ĐOẠN ĐÊ HÈN
Sáng hôm sau, khi mọi người vẫn còn đang ngủ say, vì những đêm gần như thức trắng. Thụy Hân dậy thật sớm, cô chuẩn bị chu tất bữa điểm tâm cho bốn người đàn ông. Rồi cô bước theo hướng phòng khách. Cô ngồi xuống, lặng ngắm Duy Bảo. Anh đang ngủ say vì đêm qua anh thức rất muộn.Cô khẽ kéo tấm chăn mỏng lên đắp cho anh. Cô khẽ đặt trên trán anh một nụ hôn rồi đặt trên người anh một lá thư. Cô đứng dậy, nhè nhẹ kéo cảnh cửa lại.
Tại văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Phương Thị…
- Dạ thưa Tổng giám đốc có một người cần gặp ông?- Cô thư ký lễ phép nói.
- Có người muốn gặp tôi sao? Là ai?
- Dạ thưa chính là cô gái mà ông đã thổ lộ tình cảm lần trước tại khách sạn “Forever”
Nghe lời của cô thư ký, anh biết chắc chính là Thụy Hân. Anh ta nửa mừng, nửa giận. Đôi mắt ánh lên một cách thâm hiểm.
- Cô ta đang ở đâu?
- Dạ thưa!cô ấy đang ngồi chờ dưới đại sảnh .
- Được rồi, cô xuống mời cô ta lên đây.
- Dạ vâng thưa tổng giám đốc!
Cô thư ký vừa đi khỏi . Trình Tuấn chợt nhoẻn miệng cười đầy bí ẩn. Ngón tay trỏ mân mê con sư tử bằng đá đặt trên bàn.
- Dạ thưa Tổng giám đốc, cô ấy lên rồi ạ.
Trình Tuấn ngước mắt lên nhìn Thụy Hân..đôi mắt cô lạnh lùng nhìn cô .
- Được rồi, bây giờ cô có thể đi được rồi.
Cô thư kí vừa đi. Trình Tuấn liền bước đến, bước qua bước lại trước mặt Thụy Hân
- Thật là bất ngờ, tôi đã cố công tìm kiếm em suốt mấy tháng qua nhưng không thể tìm được em. Thì hôm nay, em lại đột ngột xuất hiện trước mặt tôi. Quả là một chuyện rất đáng mừng. Mấy tháng qua, em đã ở đâu vậy?
Thụy Hân không trả lời những câu hỏi của Trình Tuấn.
- Hôm nay…tôi đến tìm anh là có chuyện muốn nói cùng anh- Ánh mắt Thụy Hân vẫn không mảy may đếm xỉa đến gương mặt của Trình Tuấn
- Có chuyện gì mà em phải đến tận đây. Sao không gọi điện, tôi sẽ cho người đến đón em..Trình Tuấn nhìn Thụy Hân bằng đôi mắt đắm say nhưng đầy vẻ uy hiếp
- Tôi không có thời gian dài dòng với anh. Tôi đến đây là để xin anh hãy thứ lỗi cho tôi vì những lời nói đã làm tổn thương anh của tôi và xin anh đừng hủy hoại Phương Thị
Nghe nhắc đến hai chữ Phương Thị mà Trình Tuấn vô cùng tức tối. ..
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, Duy Bảo giật mình tỉnh giấc. Ba người kia cũng lần lượt dậy. Họ xuống bếp, thấy bữa điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn. Nhưng không thấy Thụy Hân đâu cả. Duy Bảo đọc lá thư đặt trên người mình
“ A Vũ ! Mấy hôm nay, nhìn anh phải hao tâm tổn trí vì Phương Thị mà em vô cùng xót xa, Không đêm nào, anh ngủ tròn giấc. Em thiết nghĩ, mình phải làm gì đó để giúp anh. Không thể đứng nhìn anh phiền não như vậy đươc. Em sẽ đến Phương Thị tìm Trình Tuấn, rất có thể anh ta sẽ nghe lời em mà tha cho Phương Thị, đừng lo lắng cho em. Xong việc, em sẽ về nhà ngay. Hôn anh. Yêu anh. Thụy Hân”
Duy Bảo đọc xong lá thư, anh liền vội vã thay quần áo rồi nói với mọi người, anh đã biết cô đi đâu và sẽ tìm cô về. Anh bắt xe buýt và đi đến Phương Thị…
- Thì ra, mấy tháng qua em trốn đi cùng thằng Duy Bảo à, là nó bảo em hôm nay đến tìm tôi? Vì Phương Thị
- Không, là tôi tự đến. Duy Bảo không nói gì hết .
Duy Bảo trong lòng vừa hoang mang lại vừa giận Thụy Hân lắm lắm…Anh lo sợ nếu cô đến Phương Thị tìm Trình Tuấn để cầu xin cho Phương Thị có lẽ hắn sẽ làm hại cô.
- Thế ra, hôm nay em đến tìm tôi là để cầu xin tôi đừng hủy diệt nơi này…?
- Đúng là như thế, tôi xin anh Phương Thị là sản nghiệp cả một đời của ông nội Duy Bảo, anh ấy rất yêu nơi này và xem như một phần cuộc sống.
- Chuyện đó đâu có liên quan gì đến tôi? Giờ đây Phương Thị là của tôi, tôi có quyền sinh quyền sát- Giọng anh ta đay nghiến.
- Nhưng..cho dù không liên quan đến anh..nhưng nếu anh hủy hoại Phương Thị thì có rất nhiều người bị liên quan. Hàng trăm người sẽ bị thất nghiệp – Thụy Hân tha thiết.
- Cái đó tôi cũng không thể làm gì được, tôi là nhà kinh doanh không phải là nhà từ thiện
Trình Tuấn nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của Thụy Hân..anh ta đang mưu toan một điều gì đó…
Xe buýt vẫn đang lăn bánh đều đều, Duy Bảo lòng như lửa đốt..anh ước có thể bay đến Phương Thị ngay lập tức.
- Tôi xin anh.. Phương Thị không có lỗi, hàng trăm con người vô tội kia không có lỗi, người có lỗi với anh là tôi..tôi sẽ chuộc lỗi với anh. Anh muốn tôi làm gì tôi sẽ làm, miễn là anh đồng ý tha cho Phương Thị.
Chỉ chờ câu nói đó, Trình Tuấn nhoẻn một nụ cười thâm độc…anh ta chắc chắn Thụy Hân sẽ nói như thế.
- Được thôi! Đó là cô nói đấy nhé. Bây giờ cô có hai cách…một là cô hãy rời xa tên Duy Bảo đó và trở về bên tôi…
Thụy Hân im lặng.. không nói gì..
- Còn nếu như cô không thể rời xa nó thì cô hãy quỳ xuống và cầu xin tôi..có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.
Thụy Hân nghe hai điều kiện mà Trình Tuấn đưa ra..rõ ràng hắn ta muốn cô phải lựa chọn….
-Tôi cho cô hai phút suy nghĩ. Thụy Hân, nếu như trở về bên tôi, nơi này tôi xin trả lại cho tay họ Phương kia..tôi sẽ đưa cô rời khỏi nơi này. Chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở một nơi chỉ có hai chúng ta- Trình Tuấn ve vãn..
Hắn ta đang cố gắng chờ đợi…sự chọn lựa của Thụy Hân
Xe buýt vừa dừng tại…Duy Bảo đã dùng hết sức chạy thật nhanh đến trước cửa tập đoàn Phương Thị nhưng ngay khi anh vừa đến trước cửa đã bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại. Họ nhất quyết không để cho Duy Bảo vào…vừa lúc đó một chiếc Mecerdes đậu ở phía bên kia đường…
- Tony Trần- anh hãy xuống nói với hai nhân viên bảo vệ để cho cậu ấy vào.
- Dạ ! thưa ông chủ.
Nói rồi Tony Trần bước xuống xe, ông ta bước đến nói gì đó với hai nhân viên bảo vệ..và họ không ngăn cản Duy Bảo nữa..chỉ chờ như thế, Duy Bảo chạy thật nhanh vào, quên cả cảm ơn người lạ mặt đã giúp mình.
- Thưa ông chủ giờ chúng ta đi được chưa ạ?
- Không..tôi muốn chờ ở đây…-Nói rồi ông quay đầu ra nhìn chằm chằm vào công ty Phương Thị…
Thụy Hân từ từ quỳ xuống dưới chân Trình Tuấn:
- Tôi cầu xin anh..- hãy trả Phương Thị lại cho Duy Bảo. Phút giây ấy, trái tim Trình Tuấn đau thắt lại..hắn thật không thể chịu đựng được rằng Thụy Hân thà chấp nhận vì Duy Bảo mà chịu nhục chứ không thể trở về bên hắn.
- Thụy Hân, em làm gì vậy hả? em đứng lên đi – Một tiếng hét từ đằng sau. Thụy Hân quay đầu lại, cô nhìn thấy Duy Bảo đang đứng trước cảnh cửa ánh mắt đau đớn nhìn cô. – Thằng khốn nạn, đến Thụy Hân mà mày cũng không tha. Tao nói cho mày nghe, tao sẽ không để cho mày hủy hoại Phương Thị đâu.- Duy Bảo túm lấy cổ áo hắn.
- Hứ! thì cứ thử mà xem. Hai người cũng xứng đôi lắm- một người vừa đấm một người vừa xoa. Tao sẽ dóng mắt lên xem, lũ chúng mày sẽ làm được gì.
- Đừng thách thức mày không đắc ý được lâu nữa đâu. Ném ánh mắt căm hận vào Trình Tuấn. Duy Bảo cầm tay Thụy Hân dẫn cô đi. Đôi mắt anh nhìn cô vừa thương vừa giận…
- Ối ! anh làm em đau quá. Anh thả tay em ra đi- Thụy Hân kêu lên vì bị cái nắm tay thật mạnh của Duy Bảo
- Tại sao em lại đến đây để cầu xin cái tên đê tiện đó. Em xem hắn đã làm gì với em..Anh đã nói với em rằng chỉ cần em ngoan ngoãn ở nhà, như vậy anh mới an tâm…em làm như thế này anh chỉ thêm lo lắng chứ không giúp gì cho anh đâu.
- Nhưng em không muốn nhìn thấy anh cứ suốt ngày phải phiền não vì chuyện của Phương Thị, em không đành lòng..
- Chuyện của Phương Thị là của anh, hãy để anh tự mình giải quyết..
- Nhưng em yêu anh. Chuyện của anh..cũng là chuyện của em- Thụy Hân hét lên và cô khóc sụt sùi.
Duy Bảo biết mình đã to tiếng với cô. Lòng anh cảm thấy chút hối hận…anh đưa tay lên nhè nhẹ ôm lấy cô…
- Xin cảm phiền, nhưng cho tôi hỏi, cậu là Phương Duy Bảo đúng không?- Một người đàn ông dáng người gầy bước đến.
Buông Thụy Hân ra, anh đáp:
- Là tôi đây. Ông cần gì?
-Nếu cậu đúng là Phương Duy Bảo thì xin mời cậu theo tôi..ông chủ của tôi muốn gặp cậu.
-Nhưng ông chủ của ông là ai? Tại sao lại muốn tìm tôi.
- Nếu như cậu muốn nhanh chóng cứu lấy Phương Thị thì xin cậu hãy nhanh chóng theo tôi.
Vẫn còn đang thắc mắc là ai muốn gặp mình, nhưng nếu người đó có thể cứu Phương Thị thì có lẽ sẽ có hi vọng…sợ anh vẫn đắn đó. Thụy Hân nháy mắt ra hiệu với anh… Anh nắm tay cô và nhanh chóng theo gót người đàn ông lạ mặt lúc nãy..
Duy Bảo chợt nhớ ra, người đàn ông này lúc nãy đã nói giúp mấy tên bảo vệ để anh vào Phương Thị..Rốt cuộc ông ta là ai?..
Bước đến gần là một chiếc Mecerdes màu đen, nhìn trông rất quen..Duy Bảo cùng Thụy Hân bước lên xe. Và cuối cùng anh cũng biết được danh tính người muốn gặp mình là ai. Ông ta chính là “Da Phương Giang-hồn Trình Phát”.. Người bố “hợp đồng” của anh.
- Rất bất ngờ vì sự quay lại của cậu. Tôi chắc cậu cũng đã biết rõ tình trạng của Phương Thị hiện nay..
- Đúng như thế, nhưng ông đừng nên đắc ý. Tôi sẽ không để Phương Thị bị cha con ông hủy hoại đâu- Duy Bảo giương mắt nhìn ông Phát, tay anh nắm chặt bàn tay Thụy Hân…
- Không! Tôi mong cậu đừng hiểu lầm. Thực sự mà nói, tôi cũng rất yêu Phương Thị giống như cậu thôi. Có lẽ cậu cũng biết điều này mà…Thực sự tôi rất hối hận vì những gì mình đã gây ra, chính vì tôi mà Phương Thị mới gặp tai họa.. Là vì Trình Tuấn nó muốn trả thù tôi nên mới trút giận lên Phương Thị..Nhưng..tôi không thể đứng nhìn Phương Thị “chết dần chết mòn” trong tay nó được…
- Và vì thế nên ông tìm đến tôi?!- Duy Bảo hỏi như không hỏi
-Hoàn toàn đúng vậy. Tôi biết chỉ có cậu mới có thể vực Phương Thị dậy, tôi đã cất công cho người đi tìm cậu khắp nơi nhưng không tìm được..không ngờ hôm nay lại gặp cậu trong tình cảnh này…
-Tại sao tôi phải tin ông chứ. Biết đâu đây lại là một cái bẫy do ông và con trai mình đặt ra để hãm hại tôi thêm một lần nữa…
- Duy Bảo à, tôi biết là cậu rất hận tôi. Tôi cũng chẳng mong mình được tha thứ. Nhưng lần này tôi xin cậu hãy tin tôi..hãy cùng tôi cứu lấy Phương Thị…
Thấy Duy Bảo vẫn còn rất lưỡng lự. Ông hướng mắt đến cô gái đang ngồi im lặng bên cạnh anh nãy giờ nói- cô là Thụy Hân..bạn gái cậu ấy đúng không..tôi biết là tôi đã không phải với hai người. Nhưng cô làm ơn, hãy khuyên cậu ấy giúp tôi…
- Anh A Vũ..ông Phát đã nói như vậy rồi. Thì anh hãy cho ông ấy cơ hội..Nếu không cứ kéo dài tình hình của Phương Thị lại càng trở nên tồi tệ và coi chừng sẽ không thể vãn hồi được..- Thụy Hân nắm lấy bàn tay anh, ánh mắt cô âu yếm động viên anh…
Cuối cùng, anh đã gật đầu đồng ý sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của ông Phát...Rồi anh cùng Thụy Hân bước xuống, bắt xe buýt trở về thôn Nhân Ái.
…………………………………………..
……………………………………………………………………….
- Còn giận em lắm đúng không?- Thụy Hân nhè nhẹ ôm lấy Duy Bảo từ phía sau..- Em biết em làm như thế là không đúng..chỉ vì em không muốn thấy anh phải buồn..
Duy Bảo quay lại, vòng cánh tay Thụy Hân vào người mình:
- Lần sau đừng làm như vậy nữa biết không?- Em không biết Trình Tuấn có thể làm gì em sao..nếu như hắn ra tay hãm hại em thì sao hả..?
- Em biết rồi. Em đã làm anh lo lắng!!! đừng giận em nữa nha. Thấy anh giận mà em không thể nào không thấy mình có lỗi được.- Thụy Hân nép trong lồng ngực anh nũng nịu
- Không! Anh đâu có giận em đâu..chỉ là vì anh lo lắng quá nên lúc sáng anh đã to tiếng với em…
Im lặng…..
………Chỉ có tiếng hơi thở………
- Thế anh nghĩ thế nào về lời đề nghị của ông Phát.Theo em cảm nhận thì có lẽ ông ta thực lòng muốn anh quay trở lại đó..Ừm! anh biết…nhưng vẫn còn một số chuyện anh vẫn muốn suy nghĩ thêm…
- Dạ!..Anh suy nghĩ nhanh lên chứ không thì sẽ không còn kịp đâu….
Và rồi..họ đứng ôm nhau dưới mái hiên nhà…lặng lẽ…………….
………………………………………………….
…………………………………………………………………………………
Âm thanh réo rắt, một khúc nhạc rất thanh thoát nhưng sắc điệu rất thê lương. Tiếng nhạc vang lên từ cây violon, người chơi là một chàng thanh niên. Anh như hòa mình vào những âm thanh ấy, kể từ lúc anh đến đây làm nhạc công, phòng trà “ Hoa Lan” trở thành nơi thu hút rất đông khách đến đây, họ hầu hết là những doanh nhân, những kĩ sư, bác sĩ..đó là những công việc rất căng thẳng, họ tìm đến đây để thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi.. Mỗi khi tiếng đàn của anh vang lên, cả khán phòng trở nên im ắng, không một tiếng trò chuyện..tất cả như bị cuốn vào tiếng đàn mê đắm của anh..
Lạ một điều là dù tiếng đàn ấy có nao lòng đến đâu, thì nó cũng làm cho người thưởng thức thanh thản tâm hồn…
…Tiếng đàn chấm dứt!!!!!!!!!!!!
Tiếng vỗ tay rào rào, kèm theo là những lời tấm tắt khen ngợi:
-Hay lắm..!
-Thật tuyệt vời
- Thật đúng là một tài năng xuất chúng mà.
………………………
……………………….
Dù không ngớt những lời ngợi khen, nhưng người chơi đàn vẫn tỏ ra rất khiêm nhường. ..Sau màn cuối chào và cảm ơn, anh bước xuống sân khấu, chuẩn bị ra về.. Từ đằng xa một người thanh niên, khá tầm thước , cao khoảng một mét chín. Mắt xanh, mũi lõ. Đại diện cho chủng tộc da trắng ở châu Âu, nhưng anh ta nói tiếng bản địa rất sõi :
- Chào anh Phương! Xin mời anh đến đằng kia một lát có được không? Chủ nhân của tôi muốn gặp anh.
Từ lúc chơi nhạc ở đây, việc này anh đã rất quen thuộc. Chính bởi vì tài năng thiên phú mà mỗi khi hoàn thành xong bản nhạc của mình, Anh luôn được mời đến trao đổi cùng họ. Có lần, còn có những nhân vật có máu mặt trong làn giải trí đến mời anh tham gia vào làn giải trí nhưng anh đều khước từ.
- Xin lỗi, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng để nói chuyện. Xin hẹn chủ nhân của anh khi khác được không?- Anh từ chối, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra với anh. Đến đây, chơi nhạc những nỗi niềm của anh mới nguôi ngoai phần nào.
- Anh nhất định không được từ chối. Chủ nhân của tôi, muốn tìm anh để bàn về chuyện sống còn của tập đoàn Phương Thị.- Người thanh niên châu Âu đáp.
Anh vô cùng thắc mắc, rốt cuộc người khách này là ai..Lại còn biết anh chính là Phương Duy Bảo của tập đoàn Phương Thị, và muốn giúp đỡ anh. Là Trình Phát, không, anh vừa mới gặp ông ta cách đây hai hôm.
Và rồi…khi bước đến một chiếc bàn nằm ở góc bên trái của khán phòng..anh vô cùng ngạc nhiên..vị khách đó chính là…thật không ngờ, có ngày anh lại cần đến sự giúp đỡ của cô. Thấy cô, anh đứng chết trân. Ngồi cạnh cô là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi trông khá cao to và đẹp trai. Những cử chỉ tình cảm họ dành cho nhau rất tự nhiên không chút e ngại.
- Anh! Làm gi mà đứng thần ra vậy? Ngồi xuống đi. Nãy giờ đứng trên sân khấu cũng đủ mệt rồi.- Cô cất tiếng.
Như một phản xạ, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô và người đàn ông.
- Rất vui! khi được gặp lại anh Phương Duy Bảo. Hai vợ chồng tôi đã về nước gần hai tháng nay rồi . Thật không ngờ, trong thời gian chúng tôi ở Canada, lại có nhiều chuyện không ngờ xảy ra như thế, qua tìm hiểu chúng tôi đã biết rõ vụ việc. Chúng tôi biết hiện giờ anh đang gặp khó khăn về tài chính, cho nên rất khó để cứu lấy Phương Thị. Vợ chồng tôi sẽ giúp anh- Người đàn ông nói, hóa ra anh ta và cô là hai vợ chồng.
- Có thật là hai người sẽ giúp tôi không? Hai người vừa mới về nước làm sao có đủ tài lực để mà giúp tôi chứ.
- Có lẽ anh không biết lần này vợ chồng tôi về đây là để mở rộng quy mô của “ Vầng thái dương” là một nhỏ công ty của gia đình vợ tôi.
- Đúng là vậy đó. Nhưng có lẽ lâu rồi anh không tham gia vào giới kinh doanh nên không biết giờ đây “Vầng thái dương”cũng không hề kém cạnh Phương Thị về tài lực đâu. Duy Bảo, nghe em nói đây, lần này em về nước biết được những gì đã xảy ra với anh, em thực sự rất tiếc. Thật không ngờ, mới hơn nửa năm mọi thứ đều đã thay đổi . Với tư cách là bạn bè và cũng là vì mối thâm tình của Phương Gia và Hứa Gia em sẽ hỗ trợ anh cứu lấy Phương Thị.
- Khương Như!cảm ơn em! Cảm ơn em…Thật không ngờ, trước đây đã có lúc anh không phải với em.- Duy Bảo rối rít cảm ơn.
- Chuyện qua rồi, anh đừng nhắc lại nữa. Hồi đó, chính em cũng có nhiều điều không phải mà. Cũng may là nhờ có Thụy Hân..Mà thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Giờ đây, em và Alex đã kết hôn với nhau, được năm tháng rồi . Lần này, về đây nhất định phải được tham dự lễ cưới của hai người đó. Nhưng trước tiên, lo chuyện của Phương Thị trước đã.- Khương Như vui vẻ đáp lời. Cô không còn là Khương Như của ngày trước, lúc nào cũng mưu toan để chia cắt tình yêu của Duy Bảo cùng Thụy Hân. Cô giờ đã có gia đình riêng, cô đã tìm được người đàn ông thực sự dành cho mình. Mà người đó không ai khác, đó chính là người luôn ở bên cạnh cô mỗi lúc cô cần..- Alex.
Cả ba người đặt tay lên nhau, thể hiện sự đồng lòng nhất trí.
Phương Thị nhất định sẽ được dành lại…
....................To be contine.............
Anh ra đây ngồi từ lúc nào vậy?- Giọng Thụy Hân trong trẻo ngọt ngào, cô ngồi xuống bên cạnh Duy Bảo
- Chỉ mới một lúc thôi em..Thế sao em không ra phía trước chơi với Tranh Thanh và mọi người?- Duy Bảo vẫn biết câu hỏi của mình là dư thừa nhưng anh vẫn muốn hỏi.
- Tranh Thanh à ngày nào em và cô ấy chẳng nói chuyện với nhau qua điện thoại, rồi thỉnh thoảng cô ấy cũng đến đây rủ em đi mua sắm linh tinh mà. Hôm nay, cô ấy đến chơi với Khả Thụy và Tiểu Hi, hinh như họ rất hợp nhau.
- Vậy à.? Anh hỏi một câu trổng không.
- Có phải anh đang suy nghĩ có nên đến phòng trà làm nhạc công violon phải không?
- Sao..sao em biết ?– Duy Bảo ngạc nhiên.
- Bữa trước tình cờ em được cuộc nói chuyện giữa anh và Tiểu Hi, em cũng đã yêu cầu bác Thẩm kể cho em nghe về những kỉ niệm đau buồn của anh cùng cây đàn violon..
- Ừm..cho đến giờ anh vẫn không thể quên được, tấm thân đầy máu của mẹ vẫn đang ôm chặt cây đàn trong tay..Với anh mà nói, violon gắn liền với quá nhiều bi kịch, anh không dám nghĩ đến nó nữa…anh sợ lại một lần nữa vì nó mà anh mất đi những người anh yêu thương nhất.- Duy Bảo giọng trầm buồn.
- Tuy em chưa trải qua nỗi đau như anh từng trải qua nhưng em vẫn có thể cảm nhận được nỗi cào xé trong trái tim anh. Nhưng..tất cả đã lùi vào dĩ vãng rồi. Chẳng ai muốn nhắc đến những nỗi đau trong quá khứ để rồi khoét sâu thêm những vết thương của mình. Nhưng anh à, điều đó không có nghĩa là chúng ta có quyền chạy trốn nó. Bởi càng chạy trốn chúng ta lại bị nó dằn vặt. Chi bằng hãy dũng cảm đối diện với nó để rồi tâm hồn của chúng ta sẽ cảm thấy bình yên và những nỗi dằng vặc sẽ không còn nữa..
- Thụy Hân em…
- Em biết anh rất yêu nghệ thuật, anh yêu tiếng nhạc của tiếng đàn violon..đó là dòng máu nghệ sĩ di truyền của bố mẹ anh đang chảy trong anh. Có lẽ, Duy Khang cũng nghĩ như em, cậu ấy muốn anh sẽ không để bị ám ảnh mãi bởi quá khứ cho nên, anh hãy nghe em, hãy đến làm việc ở phòng trà..nơi đó phù hợp với anh hơn những công trình bụi bặm ngoài kia..
- Anh hiểu rồi Thụy Hân. Chính em đã làm anh ngộ ra tất cả. Bao năm qua anh cứ mãi sống trong cái nỗi dằn vặt ấy không thể dứt ra…nhưng giờ thì anh hiểu mình làm thế chẳng khác nào tự giam mình trong quá khứ đau thương. Ngay ngày mai, anh sẽ đến các phòng trà để xin vào làm ở đó..
Duy Bảo nhìn Thụy Hân bằng ánh mắt ấm áp. Cô nở một nụ cười, vòng tay siết chặt thân người anh..
…………………………………
……………………………………………………………………….
Kể từ lúc Thụy Hân bỏ đi, Trình Tuấn không ngừng tìm kiếm trong vô vọng..cuối cùng anh ta đành bỏ cuộc. Và Trình Tuấn trở thành một con người hoàn toàn khác. Anh ta lao đầu vào công việc như một con thiêu thân. Và cũng không thể phủ nhận rằng anh ta hoàn toàn có tư chất của một nhà kinh doanh giỏi khi càng ngày anh ta càng đưa vị thế của Phương thị lên những tầm cao mới. Dù cách dùng người của anh ta lắm lúc cũng thật cứng nhắc và nhẫn tâm.
Điều đó, khiến ông Trình Phát rất tự hào về con trai của mình…
Qua báo giới và truyền thông, Duy Bảo nắm được diễn biến tốt đẹp của Phương Thị, Lòng anh rất đỗi vui mừng. Mặc dù, bây giờ người ngồi trên chiếc ghế Tổng giám đốc kia không phải là anh. Âu mọi chuyện cũng là do ông trời sắp đặt, anh đã giành được Thụy Hân mà Trình Tuấn yêu thiết tha thì anh cũng chấp nhận để Phương Thị-mà anh coi như một phần cuộc sống của mình cho Trình Tuấn. Bởi dù sao giữa anh và Trình Tuấn cũng có những điểm giống nhau về hoàn cảnh và có chung một người bố..dù dòng máu đang chảy trong người anh không phải là dòng máu chảy trong cơ thể người bố đó.
Nhưng..mọi chuyện đã hoàn toàn xoay chuyển khi Trình Tuấn, phát hiện ra một điều.
Tại văn phòng Tổng giám đốc- Phương Thị. Đang bận bịu với đống hồ sơ công việc thì có một người đàn ông bước vào:
- Dạ thưa Tổng giám đốc, điều cậu cần tôi đã đi xác minh. Sự thật là ông Trình Phát- bố của cậu và ông Phương Giang con trai độc nhất của tập đoàn Phương gia cùng yêu một người con gái. Họ là bộ ba ở học viện âm nhạc Mozza. Nhưng cô gái có tên là Doãn Thục Quyên đó chỉ có tình cảm với cậu ấm của Phương gia chứ không hề yêu bố cậu…Cho đến sau này khi mỗi người đều đã có gia đình riêng thì bố cậu vẫn không quên được tình cũ. Có một lần, cả nhà họ Phương đều đi vắng, chỉ còn mỗi Doãn phu nhân ở nhà chăm sóc cậu con trai nhỏ mới lên một tuổi của mình, ông Phát đã lợi dụng danh nghĩa bạn bè để ve vãn Doãn thiếu phu nhân, nhưng đều bị cô ấy từ chối. Về sau, có một lần bố cậu còn có ý định chiếm đoạt vợ cùa bạn mình nhưng đã bị ông Phương Giang ngăn chặn kịp thời. Vì nể tình bạn bè nên ông Phương Giang đã nhắm mắt cho qua với điều kiện đừng bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình ông nữa bằng không sự nghiệp MC đang lên của ông ta sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Uất ức vì nhục nhã, bố cậu đã phóng xe như điên và đâm đầu vào xe tải. Xe bị lật và phát nổ. Tuy được cứu nhưng khuôn mặt của ông ta lại bị hủy hoại đến chín mươi phần trăm. Sau lần đó, ông ta đã bỏ trốn đi thật xa, bỏ lại vợ con. Mọi chuyện là như vậy, cậu có cần biết gì thêm nữa không ạ!
- Không! Chừng đó là đủ rồi. Anh đã vất vả rồi. Bây giờ anh có thể ra ngoài/
- Vâng! Thưa tổng giám đốc.! Người đàn ông đó cúi gập người chào rồi tù từ bước ra và khép cánh cửa lại.
Trình Tuấn còn lại một mình, nhớ lại những gì vừa nghe mà lòng anh ta sôi sục, anh ta gào lên. Hất tung đống hồ sơ rơi tung tóe xuống đất. Ánh mắt trừng lên nom như một con mãnh thú sắp vồ lấy con mồi.
Buổi tối hôm đó, Trình Tuấn đến tìm bố mình tại biệt thư Phương Gia. Bởi tuy đã được bố sang tên chuyển nhượng nhưng anh ta chỉ dùng danh nghĩa để buộc Duy Bảo phải rời khỏi đây, anh ta tuyệt nhiên không thèm đến ở tại căn nhà đặc mùi của kẻ kình địch. Thấy con trai đến thăm mình, ông Phát vui mừng hớn hở.Nhưng chưa kịp hưởng thụ niềm vui thì ông đã nghe cậu con trai lớn tiếng với mình:
- Trình Phát..ông đúng là một kẻ lườn gạt, ông đã biến tôi thành một thằng ngốc không hơn không kém. Tôi hận mình đã ngu ngốc khi đi tin vào những lời ông nói- Anh ta đứng trước gian phòng khách nhìn chăm chăm vào bố bằng ánh mắt căm hận.
- Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì con nói cho bố nghe xem nào!
- Ông bảo với tôi mẹ thằng Duy Bảo đã quyến rũ ông, chứ không phải ông quyến rũ bà ấy. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Thì ra ông gạt tôi là để tôi có thể tha thứ cho ông. Ông quả thật là một diễn viên đại tài mà. Hôm ở trong gara Duy Bảo có nói với tôi mà tôi lại không tin..
-A Tuấn!nghe bố nói nàu. Thực ra..bố làm thế..cũng là vì bất đắc dĩ., bố không muốn gạt con. Chỉ là lúc đó..bố…không còn cách nào khác cả. Gặp được con là bố vui mừng khôn tả đến nỗi bố chỉ mong bằng mọi cách để con nhanh chóng nhìn nhận bố..
- Đủ rồi! ông đừng ngụy biện nữa. Tôi sẽ không tin bất cứ một lời nào của ông nữa. Hôm nay, tôi đến là để báo cho ông biết một điều. Sau những gì ông gạt tôi, biến tôi thành một thằng ngốc tôi sẽ cho ông biết một khi Trình Tuấn này đã nỗi giận nó có thể làm được những gì.
Nói dứt lời, Trình Tuấn hừng hực quay người bỏ đi. Bất chấp tiếng gọi thiết tha của bố mình.
Từ sau hôm đó, ngay khi vừa đặt chân xuống giường Trình Tuấn ngấm ngầm một âm mưu nhằm “chấn chỉnh” lại việc kinh doanh ở công ty.
Trình Tuấn dùng Phương Thị để trả thù bố mình.
- Quản lý Dương, cậu lên ngay cho tôi một danh sách các công ty nước ngoài đang muốn hợp tác với công ty chúng ta cho tôi- Trình Tuấn lạnh lùng nói…Bản danh sách đến tay, Trình Tuấn đã cho kí kết các hợp đồng trị giá hàng trăm tỉ, không cần hồ sơ thanh toán tiền, không thèm quan tâm liệu tập đoàn có khả năng chi trả những khoản tiền khổng lồ như vậy hay không. Anh ta chia nhỏ cổ phần của mình bán cho những người ngoài tập đoàn. Dùng mặt bằng của Phương Thị cho thuê để kinh doanh vũ trường. Và thời điểm đó, hễ một nhân viên nào lên tiếng về phương pháp làm việc mới của anh ta, ngay lập tức bị anh ta sa thải. Không những thế, anh ta dần dần biến Phương Thị thành một sòng bài khổng lồ. Các nhân viên lần lượt bỏ việc hoặc bị ép buộc thôi việc. Điểm số chứng khoán của Phương Thị trên sàn chứng khoán rớt giá trầm trọng, Luôn nằm dưới vạch đỏ. Ông Trình Phát không có cách nào để ngăn chặn những việc làm điên rồ của đứa con trai. Ông đã năn nỉ rồi cầu xin hết mực thậm chí chấp nhận nhường luôn chiếc ghế chủ tịch của mình cho anh ta nhưng chẳng thể xoay chuyển được tình hình. Ngồi nhìn Phương Thị mà ông đã gắn bó suốt mười mấy năm qua đang bị hủy hoại trong tay con trai mình mà ông vô cùng hối hận vì tất cả những gì mình đã làm. Phương Thị đối với ông mà nói nó cũng là một nửa cuộc sống. Ban đầu ông tiếp nhận Phương Thị là để thể hiện vai diễn Phương Giang của mình. Nhưng có lẽm vì diễn xuất quá nhập vai mà dần dà Phương Thị trở thành tình yêu của ông.
......................................................................................................................................................................................
Tại căn nhà nhỏ ở thôn Nhân Ái. Duy Bảo cùng mọi người chăm chú theo dõi những thông tin diễn biến mới nhất của Phương Thị. Cứ như thường lệ. Khi đồng hồ chạy đúng mười chín giờ ba mươi phút sau chuyên mục tin tức. Là đến chuyên trang dành cho tập đoàn Phương Thị. “ Kính thưa quý vị khán giả. Theo thông tin chúng tôi mới nhận. Sau một thời gian tiếp quản cương vị Tổng giám đốc của cậu cả Phương Thị- Phương Duy Bảo một cách rất thành công và đưa Phương Thị lên một tầm cao mới. Thì gần đây Tổng giám đốc Trình Tuấn đang thể hiện những điều ngược lại .Bằng những phương pháp kinh doanh mới được ông ta tuyên bố là “chấn chỉnh” đang đẩy tập đoàn Phương Thị- một tập đoàn uy thế và vững mạnh đến nguy cơ phá sản…”. Nghe xong những lời của nữ phát thanh viên trên ti vi mà tất cả mọi người mà đặc biệt là Duy Bảo vô cùng bàng hoàng. Chuyện gì đã xảy ra? Một thời gian ngắn trước đây họ vừa nghe được những diễn biến tốt đẹp về Phương Thị vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn sau lại nghe thông tim hoàn toàn trái ngược như thế này.. Duy Bảo lòng dạ như lửa đốt, anh đứng ngồi không yên. Nếu như Trình Tuấn cố tình hủy hoại Phương Thị thì anh nhất định phải quay lại. Anh không muốn cơ nghiệp một đời của ông nội anh bị “chết dần chết mòn” trong tay Trình Tuấn…
Duy Bảo ngồi bất động trước hiên nhà. Anh thở dài, hơi thở không liên tục..anh đang không biết phải làm cách nào để cứu Phương Thị...Mấy ngày qua, không ai trong năm người có thể ngủ yên….
Nhưng riêng Duy Bảo đã mấy đêm trằn trọc, chỉ nghĩ đến việc Phương Thị đang bị kẻ kình địch của mình hủy hoại là anh không sao chợp mắt được. Thụy Hân nhìn thấy anh lao tâm vì Phương Thị mà cô không khỏi xót xa. Chỉ mới có mấy ngày mà trông anh gầy đi trông thấy, đôi mắt quầng đen. Cô đứng tần ngần phía sau lưng anh. Như một trực giác, Duy Bảo quay đầu lại, nhìn thấy cô anh mỉm cười . Cô dịu dàng ngồi xuống bên cạnh anh. Vòng tay ôm lấy anh. Anh cũng dang rộng cánh tay ôm cô vào lòng.
- Có phải anh đang lo cho Phương Thị lắm đúng không?
- Ừm! Phương Thị là cơ nghiệp một đời của ông nội anh. Ông nội anh tâm huyết với nó lắm. Nhưng giờ chứng kiến nó đang bị hủy hoại từ từ mà anh không thể làm được gì, anh cảm thấy rất đau lòng.
- Em sẽ tìm cách giúp anh em không thể để anh cứ mãi muộn phiền như thế này được.- Thụy Hân nhẹ nhàng nói, ánh mắt tha thiết nhìnn anh
-Không! Em không phải làm gì cả. Trong những lúc như thế này, có em ở bên cạnh với anh là nguồn động viên lớn lao nhất.
- Nhưng em..-Duy Bảo đưa tay bịt miệng Thụy Hân, không cho cô nói- Không nhưng gì hết. Nghe lời anh, ngoan, có như thế anh mới an tâm. Rồi anh nhè nhẹ vén mái tóc, và hôn lên vầng trán của cô. Cô như con mèo nhỏ nằm gọn trong tay anh.
.......................................To be continue..........................
PHẦN HAI: THỦ ĐOẠN ĐÊ HÈN
Sáng hôm sau, khi mọi người vẫn còn đang ngủ say, vì những đêm gần như thức trắng. Thụy Hân dậy thật sớm, cô chuẩn bị chu tất bữa điểm tâm cho bốn người đàn ông. Rồi cô bước theo hướng phòng khách. Cô ngồi xuống, lặng ngắm Duy Bảo. Anh đang ngủ say vì đêm qua anh thức rất muộn.Cô khẽ kéo tấm chăn mỏng lên đắp cho anh. Cô khẽ đặt trên trán anh một nụ hôn rồi đặt trên người anh một lá thư. Cô đứng dậy, nhè nhẹ kéo cảnh cửa lại.
Tại văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Phương Thị…
- Dạ thưa Tổng giám đốc có một người cần gặp ông?- Cô thư ký lễ phép nói.
- Có người muốn gặp tôi sao? Là ai?
- Dạ thưa chính là cô gái mà ông đã thổ lộ tình cảm lần trước tại khách sạn “Forever”
Nghe lời của cô thư ký, anh biết chắc chính là Thụy Hân. Anh ta nửa mừng, nửa giận. Đôi mắt ánh lên một cách thâm hiểm.
- Cô ta đang ở đâu?
- Dạ thưa!cô ấy đang ngồi chờ dưới đại sảnh .
- Được rồi, cô xuống mời cô ta lên đây.
- Dạ vâng thưa tổng giám đốc!
Cô thư ký vừa đi khỏi . Trình Tuấn chợt nhoẻn miệng cười đầy bí ẩn. Ngón tay trỏ mân mê con sư tử bằng đá đặt trên bàn.
- Dạ thưa Tổng giám đốc, cô ấy lên rồi ạ.
Trình Tuấn ngước mắt lên nhìn Thụy Hân..đôi mắt cô lạnh lùng nhìn cô .
- Được rồi, bây giờ cô có thể đi được rồi.
Cô thư kí vừa đi. Trình Tuấn liền bước đến, bước qua bước lại trước mặt Thụy Hân
- Thật là bất ngờ, tôi đã cố công tìm kiếm em suốt mấy tháng qua nhưng không thể tìm được em. Thì hôm nay, em lại đột ngột xuất hiện trước mặt tôi. Quả là một chuyện rất đáng mừng. Mấy tháng qua, em đã ở đâu vậy?
Thụy Hân không trả lời những câu hỏi của Trình Tuấn.
- Hôm nay…tôi đến tìm anh là có chuyện muốn nói cùng anh- Ánh mắt Thụy Hân vẫn không mảy may đếm xỉa đến gương mặt của Trình Tuấn
- Có chuyện gì mà em phải đến tận đây. Sao không gọi điện, tôi sẽ cho người đến đón em..Trình Tuấn nhìn Thụy Hân bằng đôi mắt đắm say nhưng đầy vẻ uy hiếp
- Tôi không có thời gian dài dòng với anh. Tôi đến đây là để xin anh hãy thứ lỗi cho tôi vì những lời nói đã làm tổn thương anh của tôi và xin anh đừng hủy hoại Phương Thị
Nghe nhắc đến hai chữ Phương Thị mà Trình Tuấn vô cùng tức tối. ..
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, Duy Bảo giật mình tỉnh giấc. Ba người kia cũng lần lượt dậy. Họ xuống bếp, thấy bữa điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn. Nhưng không thấy Thụy Hân đâu cả. Duy Bảo đọc lá thư đặt trên người mình
“ A Vũ ! Mấy hôm nay, nhìn anh phải hao tâm tổn trí vì Phương Thị mà em vô cùng xót xa, Không đêm nào, anh ngủ tròn giấc. Em thiết nghĩ, mình phải làm gì đó để giúp anh. Không thể đứng nhìn anh phiền não như vậy đươc. Em sẽ đến Phương Thị tìm Trình Tuấn, rất có thể anh ta sẽ nghe lời em mà tha cho Phương Thị, đừng lo lắng cho em. Xong việc, em sẽ về nhà ngay. Hôn anh. Yêu anh. Thụy Hân”
Duy Bảo đọc xong lá thư, anh liền vội vã thay quần áo rồi nói với mọi người, anh đã biết cô đi đâu và sẽ tìm cô về. Anh bắt xe buýt và đi đến Phương Thị…
- Thì ra, mấy tháng qua em trốn đi cùng thằng Duy Bảo à, là nó bảo em hôm nay đến tìm tôi? Vì Phương Thị
- Không, là tôi tự đến. Duy Bảo không nói gì hết .
Duy Bảo trong lòng vừa hoang mang lại vừa giận Thụy Hân lắm lắm…Anh lo sợ nếu cô đến Phương Thị tìm Trình Tuấn để cầu xin cho Phương Thị có lẽ hắn sẽ làm hại cô.
- Thế ra, hôm nay em đến tìm tôi là để cầu xin tôi đừng hủy diệt nơi này…?
- Đúng là như thế, tôi xin anh Phương Thị là sản nghiệp cả một đời của ông nội Duy Bảo, anh ấy rất yêu nơi này và xem như một phần cuộc sống.
- Chuyện đó đâu có liên quan gì đến tôi? Giờ đây Phương Thị là của tôi, tôi có quyền sinh quyền sát- Giọng anh ta đay nghiến.
- Nhưng..cho dù không liên quan đến anh..nhưng nếu anh hủy hoại Phương Thị thì có rất nhiều người bị liên quan. Hàng trăm người sẽ bị thất nghiệp – Thụy Hân tha thiết.
- Cái đó tôi cũng không thể làm gì được, tôi là nhà kinh doanh không phải là nhà từ thiện
Trình Tuấn nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của Thụy Hân..anh ta đang mưu toan một điều gì đó…
Xe buýt vẫn đang lăn bánh đều đều, Duy Bảo lòng như lửa đốt..anh ước có thể bay đến Phương Thị ngay lập tức.
- Tôi xin anh.. Phương Thị không có lỗi, hàng trăm con người vô tội kia không có lỗi, người có lỗi với anh là tôi..tôi sẽ chuộc lỗi với anh. Anh muốn tôi làm gì tôi sẽ làm, miễn là anh đồng ý tha cho Phương Thị.
Chỉ chờ câu nói đó, Trình Tuấn nhoẻn một nụ cười thâm độc…anh ta chắc chắn Thụy Hân sẽ nói như thế.
- Được thôi! Đó là cô nói đấy nhé. Bây giờ cô có hai cách…một là cô hãy rời xa tên Duy Bảo đó và trở về bên tôi…
Thụy Hân im lặng.. không nói gì..
- Còn nếu như cô không thể rời xa nó thì cô hãy quỳ xuống và cầu xin tôi..có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.
Thụy Hân nghe hai điều kiện mà Trình Tuấn đưa ra..rõ ràng hắn ta muốn cô phải lựa chọn….
-Tôi cho cô hai phút suy nghĩ. Thụy Hân, nếu như trở về bên tôi, nơi này tôi xin trả lại cho tay họ Phương kia..tôi sẽ đưa cô rời khỏi nơi này. Chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở một nơi chỉ có hai chúng ta- Trình Tuấn ve vãn..
Hắn ta đang cố gắng chờ đợi…sự chọn lựa của Thụy Hân
Xe buýt vừa dừng tại…Duy Bảo đã dùng hết sức chạy thật nhanh đến trước cửa tập đoàn Phương Thị nhưng ngay khi anh vừa đến trước cửa đã bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại. Họ nhất quyết không để cho Duy Bảo vào…vừa lúc đó một chiếc Mecerdes đậu ở phía bên kia đường…
- Tony Trần- anh hãy xuống nói với hai nhân viên bảo vệ để cho cậu ấy vào.
- Dạ ! thưa ông chủ.
Nói rồi Tony Trần bước xuống xe, ông ta bước đến nói gì đó với hai nhân viên bảo vệ..và họ không ngăn cản Duy Bảo nữa..chỉ chờ như thế, Duy Bảo chạy thật nhanh vào, quên cả cảm ơn người lạ mặt đã giúp mình.
- Thưa ông chủ giờ chúng ta đi được chưa ạ?
- Không..tôi muốn chờ ở đây…-Nói rồi ông quay đầu ra nhìn chằm chằm vào công ty Phương Thị…
Thụy Hân từ từ quỳ xuống dưới chân Trình Tuấn:
- Tôi cầu xin anh..- hãy trả Phương Thị lại cho Duy Bảo. Phút giây ấy, trái tim Trình Tuấn đau thắt lại..hắn thật không thể chịu đựng được rằng Thụy Hân thà chấp nhận vì Duy Bảo mà chịu nhục chứ không thể trở về bên hắn.
- Thụy Hân, em làm gì vậy hả? em đứng lên đi – Một tiếng hét từ đằng sau. Thụy Hân quay đầu lại, cô nhìn thấy Duy Bảo đang đứng trước cảnh cửa ánh mắt đau đớn nhìn cô. – Thằng khốn nạn, đến Thụy Hân mà mày cũng không tha. Tao nói cho mày nghe, tao sẽ không để cho mày hủy hoại Phương Thị đâu.- Duy Bảo túm lấy cổ áo hắn.
- Hứ! thì cứ thử mà xem. Hai người cũng xứng đôi lắm- một người vừa đấm một người vừa xoa. Tao sẽ dóng mắt lên xem, lũ chúng mày sẽ làm được gì.
- Đừng thách thức mày không đắc ý được lâu nữa đâu. Ném ánh mắt căm hận vào Trình Tuấn. Duy Bảo cầm tay Thụy Hân dẫn cô đi. Đôi mắt anh nhìn cô vừa thương vừa giận…
- Ối ! anh làm em đau quá. Anh thả tay em ra đi- Thụy Hân kêu lên vì bị cái nắm tay thật mạnh của Duy Bảo
- Tại sao em lại đến đây để cầu xin cái tên đê tiện đó. Em xem hắn đã làm gì với em..Anh đã nói với em rằng chỉ cần em ngoan ngoãn ở nhà, như vậy anh mới an tâm…em làm như thế này anh chỉ thêm lo lắng chứ không giúp gì cho anh đâu.
- Nhưng em không muốn nhìn thấy anh cứ suốt ngày phải phiền não vì chuyện của Phương Thị, em không đành lòng..
- Chuyện của Phương Thị là của anh, hãy để anh tự mình giải quyết..
- Nhưng em yêu anh. Chuyện của anh..cũng là chuyện của em- Thụy Hân hét lên và cô khóc sụt sùi.
Duy Bảo biết mình đã to tiếng với cô. Lòng anh cảm thấy chút hối hận…anh đưa tay lên nhè nhẹ ôm lấy cô…
- Xin cảm phiền, nhưng cho tôi hỏi, cậu là Phương Duy Bảo đúng không?- Một người đàn ông dáng người gầy bước đến.
Buông Thụy Hân ra, anh đáp:
- Là tôi đây. Ông cần gì?
-Nếu cậu đúng là Phương Duy Bảo thì xin mời cậu theo tôi..ông chủ của tôi muốn gặp cậu.
-Nhưng ông chủ của ông là ai? Tại sao lại muốn tìm tôi.
- Nếu như cậu muốn nhanh chóng cứu lấy Phương Thị thì xin cậu hãy nhanh chóng theo tôi.
Vẫn còn đang thắc mắc là ai muốn gặp mình, nhưng nếu người đó có thể cứu Phương Thị thì có lẽ sẽ có hi vọng…sợ anh vẫn đắn đó. Thụy Hân nháy mắt ra hiệu với anh… Anh nắm tay cô và nhanh chóng theo gót người đàn ông lạ mặt lúc nãy..
Duy Bảo chợt nhớ ra, người đàn ông này lúc nãy đã nói giúp mấy tên bảo vệ để anh vào Phương Thị..Rốt cuộc ông ta là ai?..
Bước đến gần là một chiếc Mecerdes màu đen, nhìn trông rất quen..Duy Bảo cùng Thụy Hân bước lên xe. Và cuối cùng anh cũng biết được danh tính người muốn gặp mình là ai. Ông ta chính là “Da Phương Giang-hồn Trình Phát”.. Người bố “hợp đồng” của anh.
- Rất bất ngờ vì sự quay lại của cậu. Tôi chắc cậu cũng đã biết rõ tình trạng của Phương Thị hiện nay..
- Đúng như thế, nhưng ông đừng nên đắc ý. Tôi sẽ không để Phương Thị bị cha con ông hủy hoại đâu- Duy Bảo giương mắt nhìn ông Phát, tay anh nắm chặt bàn tay Thụy Hân…
- Không! Tôi mong cậu đừng hiểu lầm. Thực sự mà nói, tôi cũng rất yêu Phương Thị giống như cậu thôi. Có lẽ cậu cũng biết điều này mà…Thực sự tôi rất hối hận vì những gì mình đã gây ra, chính vì tôi mà Phương Thị mới gặp tai họa.. Là vì Trình Tuấn nó muốn trả thù tôi nên mới trút giận lên Phương Thị..Nhưng..tôi không thể đứng nhìn Phương Thị “chết dần chết mòn” trong tay nó được…
- Và vì thế nên ông tìm đến tôi?!- Duy Bảo hỏi như không hỏi
-Hoàn toàn đúng vậy. Tôi biết chỉ có cậu mới có thể vực Phương Thị dậy, tôi đã cất công cho người đi tìm cậu khắp nơi nhưng không tìm được..không ngờ hôm nay lại gặp cậu trong tình cảnh này…
-Tại sao tôi phải tin ông chứ. Biết đâu đây lại là một cái bẫy do ông và con trai mình đặt ra để hãm hại tôi thêm một lần nữa…
- Duy Bảo à, tôi biết là cậu rất hận tôi. Tôi cũng chẳng mong mình được tha thứ. Nhưng lần này tôi xin cậu hãy tin tôi..hãy cùng tôi cứu lấy Phương Thị…
Thấy Duy Bảo vẫn còn rất lưỡng lự. Ông hướng mắt đến cô gái đang ngồi im lặng bên cạnh anh nãy giờ nói- cô là Thụy Hân..bạn gái cậu ấy đúng không..tôi biết là tôi đã không phải với hai người. Nhưng cô làm ơn, hãy khuyên cậu ấy giúp tôi…
- Anh A Vũ..ông Phát đã nói như vậy rồi. Thì anh hãy cho ông ấy cơ hội..Nếu không cứ kéo dài tình hình của Phương Thị lại càng trở nên tồi tệ và coi chừng sẽ không thể vãn hồi được..- Thụy Hân nắm lấy bàn tay anh, ánh mắt cô âu yếm động viên anh…
Cuối cùng, anh đã gật đầu đồng ý sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của ông Phát...Rồi anh cùng Thụy Hân bước xuống, bắt xe buýt trở về thôn Nhân Ái.
…………………………………………..
……………………………………………………………………….
- Còn giận em lắm đúng không?- Thụy Hân nhè nhẹ ôm lấy Duy Bảo từ phía sau..- Em biết em làm như thế là không đúng..chỉ vì em không muốn thấy anh phải buồn..
Duy Bảo quay lại, vòng cánh tay Thụy Hân vào người mình:
- Lần sau đừng làm như vậy nữa biết không?- Em không biết Trình Tuấn có thể làm gì em sao..nếu như hắn ra tay hãm hại em thì sao hả..?
- Em biết rồi. Em đã làm anh lo lắng!!! đừng giận em nữa nha. Thấy anh giận mà em không thể nào không thấy mình có lỗi được.- Thụy Hân nép trong lồng ngực anh nũng nịu
- Không! Anh đâu có giận em đâu..chỉ là vì anh lo lắng quá nên lúc sáng anh đã to tiếng với em…
Im lặng…..
………Chỉ có tiếng hơi thở………
- Thế anh nghĩ thế nào về lời đề nghị của ông Phát.Theo em cảm nhận thì có lẽ ông ta thực lòng muốn anh quay trở lại đó..Ừm! anh biết…nhưng vẫn còn một số chuyện anh vẫn muốn suy nghĩ thêm…
- Dạ!..Anh suy nghĩ nhanh lên chứ không thì sẽ không còn kịp đâu….
Và rồi..họ đứng ôm nhau dưới mái hiên nhà…lặng lẽ…………….
………………………………………………….
…………………………………………………………………………………
Âm thanh réo rắt, một khúc nhạc rất thanh thoát nhưng sắc điệu rất thê lương. Tiếng nhạc vang lên từ cây violon, người chơi là một chàng thanh niên. Anh như hòa mình vào những âm thanh ấy, kể từ lúc anh đến đây làm nhạc công, phòng trà “ Hoa Lan” trở thành nơi thu hút rất đông khách đến đây, họ hầu hết là những doanh nhân, những kĩ sư, bác sĩ..đó là những công việc rất căng thẳng, họ tìm đến đây để thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi.. Mỗi khi tiếng đàn của anh vang lên, cả khán phòng trở nên im ắng, không một tiếng trò chuyện..tất cả như bị cuốn vào tiếng đàn mê đắm của anh..
Lạ một điều là dù tiếng đàn ấy có nao lòng đến đâu, thì nó cũng làm cho người thưởng thức thanh thản tâm hồn…
…Tiếng đàn chấm dứt!!!!!!!!!!!!
Tiếng vỗ tay rào rào, kèm theo là những lời tấm tắt khen ngợi:
-Hay lắm..!
-Thật tuyệt vời
- Thật đúng là một tài năng xuất chúng mà.
………………………
……………………….
Dù không ngớt những lời ngợi khen, nhưng người chơi đàn vẫn tỏ ra rất khiêm nhường. ..Sau màn cuối chào và cảm ơn, anh bước xuống sân khấu, chuẩn bị ra về.. Từ đằng xa một người thanh niên, khá tầm thước , cao khoảng một mét chín. Mắt xanh, mũi lõ. Đại diện cho chủng tộc da trắng ở châu Âu, nhưng anh ta nói tiếng bản địa rất sõi :
- Chào anh Phương! Xin mời anh đến đằng kia một lát có được không? Chủ nhân của tôi muốn gặp anh.
Từ lúc chơi nhạc ở đây, việc này anh đã rất quen thuộc. Chính bởi vì tài năng thiên phú mà mỗi khi hoàn thành xong bản nhạc của mình, Anh luôn được mời đến trao đổi cùng họ. Có lần, còn có những nhân vật có máu mặt trong làn giải trí đến mời anh tham gia vào làn giải trí nhưng anh đều khước từ.
- Xin lỗi, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng để nói chuyện. Xin hẹn chủ nhân của anh khi khác được không?- Anh từ chối, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra với anh. Đến đây, chơi nhạc những nỗi niềm của anh mới nguôi ngoai phần nào.
- Anh nhất định không được từ chối. Chủ nhân của tôi, muốn tìm anh để bàn về chuyện sống còn của tập đoàn Phương Thị.- Người thanh niên châu Âu đáp.
Anh vô cùng thắc mắc, rốt cuộc người khách này là ai..Lại còn biết anh chính là Phương Duy Bảo của tập đoàn Phương Thị, và muốn giúp đỡ anh. Là Trình Phát, không, anh vừa mới gặp ông ta cách đây hai hôm.
Và rồi…khi bước đến một chiếc bàn nằm ở góc bên trái của khán phòng..anh vô cùng ngạc nhiên..vị khách đó chính là…thật không ngờ, có ngày anh lại cần đến sự giúp đỡ của cô. Thấy cô, anh đứng chết trân. Ngồi cạnh cô là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi trông khá cao to và đẹp trai. Những cử chỉ tình cảm họ dành cho nhau rất tự nhiên không chút e ngại.
- Anh! Làm gi mà đứng thần ra vậy? Ngồi xuống đi. Nãy giờ đứng trên sân khấu cũng đủ mệt rồi.- Cô cất tiếng.
Như một phản xạ, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô và người đàn ông.
- Rất vui! khi được gặp lại anh Phương Duy Bảo. Hai vợ chồng tôi đã về nước gần hai tháng nay rồi . Thật không ngờ, trong thời gian chúng tôi ở Canada, lại có nhiều chuyện không ngờ xảy ra như thế, qua tìm hiểu chúng tôi đã biết rõ vụ việc. Chúng tôi biết hiện giờ anh đang gặp khó khăn về tài chính, cho nên rất khó để cứu lấy Phương Thị. Vợ chồng tôi sẽ giúp anh- Người đàn ông nói, hóa ra anh ta và cô là hai vợ chồng.
- Có thật là hai người sẽ giúp tôi không? Hai người vừa mới về nước làm sao có đủ tài lực để mà giúp tôi chứ.
- Có lẽ anh không biết lần này vợ chồng tôi về đây là để mở rộng quy mô của “ Vầng thái dương” là một nhỏ công ty của gia đình vợ tôi.
- Đúng là vậy đó. Nhưng có lẽ lâu rồi anh không tham gia vào giới kinh doanh nên không biết giờ đây “Vầng thái dương”cũng không hề kém cạnh Phương Thị về tài lực đâu. Duy Bảo, nghe em nói đây, lần này em về nước biết được những gì đã xảy ra với anh, em thực sự rất tiếc. Thật không ngờ, mới hơn nửa năm mọi thứ đều đã thay đổi . Với tư cách là bạn bè và cũng là vì mối thâm tình của Phương Gia và Hứa Gia em sẽ hỗ trợ anh cứu lấy Phương Thị.
- Khương Như!cảm ơn em! Cảm ơn em…Thật không ngờ, trước đây đã có lúc anh không phải với em.- Duy Bảo rối rít cảm ơn.
- Chuyện qua rồi, anh đừng nhắc lại nữa. Hồi đó, chính em cũng có nhiều điều không phải mà. Cũng may là nhờ có Thụy Hân..Mà thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Giờ đây, em và Alex đã kết hôn với nhau, được năm tháng rồi . Lần này, về đây nhất định phải được tham dự lễ cưới của hai người đó. Nhưng trước tiên, lo chuyện của Phương Thị trước đã.- Khương Như vui vẻ đáp lời. Cô không còn là Khương Như của ngày trước, lúc nào cũng mưu toan để chia cắt tình yêu của Duy Bảo cùng Thụy Hân. Cô giờ đã có gia đình riêng, cô đã tìm được người đàn ông thực sự dành cho mình. Mà người đó không ai khác, đó chính là người luôn ở bên cạnh cô mỗi lúc cô cần..- Alex.
Cả ba người đặt tay lên nhau, thể hiện sự đồng lòng nhất trí.
Phương Thị nhất định sẽ được dành lại…
....................To be contine.............
/36
|