Sân bay trung tâm thành phố, nhộn nhịp cảnh người đưa, kẻ đón. Tay đẩy một chiếc vali nom thật nặng. Cô vừa xuống sân bay. Đó là một cô gái dáng hình cao, nước da trắng ngà, mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ nâu, cô mặc một chiếc váy thật kiêu sa.
Hình như, không có ai đón cô cả…..
Vẫy một chiếc taxi, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, cô đưa mắt nhìn ra ngoài tấm kính rồi trộm nghĩ: “Năm năm rồi, cảnh vật cũng nhiều thay đổi quá. Mọi thứ cũng thay đổi cả rồi, nhưng không biết anh ấy có thay đổi không nhỉ, có còn giống như ngày xưa lúc mình ra đi không?”
Trụ sở văn phòng tập đoàn Phương Thị, Duy Bảo đang chăm chú phê duyệt những hợp đồng mà các công ty con thuộc tập đoàn của mình vừa kí kết. Mọi thứ ở đây, giờ đã khác trước rất nhiều. Hầu như các nhân viên trong công ty đều cảm thấy vui và mững rõ khi người chịu trách nhiệm quản lý tập đoàn này, giờ đã là một chàng trai biết bộc lộ cảm xúc. Biết vui, biết cười và biết nói cảm ơn. Không giống như với cái biệt danh “hoàng tử băng giá” mà một số nhân viên có tính khôi hài gọi anh trước kia.
“Rẹt…”-cánh cửa mở ra, liền sau đó:
- Trông anh chăm chú thật đấy, mấy năm không gặp phong cách làm việc của anh vẫn như ngày xưa. Khi làm việc thì rất là tập trung, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì.-Giọng nói của một cô gái không thật to nhưng cũng khiến Duy Bảo giật mình ngước lên.
……………………..
………Ngạc nhiên, bất ngờ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!…
-Hả….em….em về khi nào thế, thật là bất ngờ. Em đã kết thúc chương trình du học rồi hả? em khác nhiều quá, thiếu chút nữa là anh không nhận ra em rồi.- Duy Bảo sau một giây phút bất ngờ, bình tĩnh trở lại nói.
- Trời đất, có thật không đó. Buồn quá, may là em đi mới năm năm, chứ nếu em đi mười năm chắc anh sẽ không nhận ra được nữa đâu nhỉ. Chắc tại bây giờ già hơn và xấu hơn ngày xưa. Thế anh có gì mới không vậy?
- Anh hả, cũng vậy thôi….À, thực ra cũng có một điều mới đó, là một người đặc biệt đã bước vào cuộc đời của anh- Duy Bảo vẫn thản nhiên nói nhưng anh không để ý đến sắc mặc của cô gái đó sầm lại. Thực ra cô hỏi như vậy chỉ là một hinh thức thăm dò những chuyển biến trong anh đối với cô.
Năm năm trước đây, Khương Như- con gái độc nhất của gia đình họ Hứa. Một cổ đông lớn trong top năm của tập đoàn Phương Thị, gia đình cô và gia đình họ Phương vốn khá thân thiết trong lĩnh vực làm ăn. Ông nội của Duy Bảo và ông ngoại của Khương Như, đã có lời thể kết làm xui gia…Nhưng…
Lần đó, Khương Như gặp Duy Bảo trong buổi tiệc lớn mừng khai trương một chi nhánh do công ty nhà họ Hứa thành lập, lần gặp đầu tiên ấy. Cái vẻ lạnh lùng, xa cách của Duy Bảo lại như hút mất hồn của Khương Như. Và từ giây phút đó, cô đã tự nhủ với lòng mình rằng, cuộc đời này chỉ có anh mới xứng đáng làm chồng của cô. Nhưng lúc đó, cả Duy Bảo và Khương Như đều còn nhỏ, nên hai bên gia đình chưa bàn bạc gì đến chuyện hôn nhân, hơn nữa Duy Bảo chưa bao giờ xem lời nói của ông nội là một lời cam kết. Anh chỉ nghĩ rằng đó chỉ là lời nói đùa trong lúc nhàn rỗi của người lớn mà thôi. Sau lần gặp đó, Duy Bảo và Khương Như cũng chỉ chạm mặt và nói chuyện với nhau chỉ có hai lần thôi….Không lâu sau đó, Khương Như lên đường sang Canada du học, cô mang theo tình càm cùa mình sang xứ người với lời thề sẽ chính thức nói lời yêu anh khi cô thành tài và trở về quê hương.
Còn Duy Bảo lúc đó, Khương Như đối với anh cũng chi như là một cơn gió thoảng, anh không để tâm đến cô vốn bởi cái tính lạnh lùng nên anh chưa từng rung động với bất kì người con gái nào cả, hay cũng có thể nói, người con gái nào có thể làm tan chạy khối băng dày trong trái tim của Duy Bảo thì phải nói rằng người đó phải có gì rất đỗi đặc biệt.
Duy Bảo và Khương Như đều không thể ngờ, lần gặp cuối cùng giữa anh và cô năm đó trước khi cô đi du học không lâu..lại trở thành một định mệnh, số phận đã bị ông trời sắp đặt để rồi khi gặp lại, giữa họ đã nảy sinh những sự việc biến hóa khôn lường và bỗng chốc trở thành kẻ thù của nhau.
Hình như, không có ai đón cô cả…..
Vẫy một chiếc taxi, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, cô đưa mắt nhìn ra ngoài tấm kính rồi trộm nghĩ: “Năm năm rồi, cảnh vật cũng nhiều thay đổi quá. Mọi thứ cũng thay đổi cả rồi, nhưng không biết anh ấy có thay đổi không nhỉ, có còn giống như ngày xưa lúc mình ra đi không?”
Trụ sở văn phòng tập đoàn Phương Thị, Duy Bảo đang chăm chú phê duyệt những hợp đồng mà các công ty con thuộc tập đoàn của mình vừa kí kết. Mọi thứ ở đây, giờ đã khác trước rất nhiều. Hầu như các nhân viên trong công ty đều cảm thấy vui và mững rõ khi người chịu trách nhiệm quản lý tập đoàn này, giờ đã là một chàng trai biết bộc lộ cảm xúc. Biết vui, biết cười và biết nói cảm ơn. Không giống như với cái biệt danh “hoàng tử băng giá” mà một số nhân viên có tính khôi hài gọi anh trước kia.
“Rẹt…”-cánh cửa mở ra, liền sau đó:
- Trông anh chăm chú thật đấy, mấy năm không gặp phong cách làm việc của anh vẫn như ngày xưa. Khi làm việc thì rất là tập trung, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì.-Giọng nói của một cô gái không thật to nhưng cũng khiến Duy Bảo giật mình ngước lên.
……………………..
………Ngạc nhiên, bất ngờ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!…
-Hả….em….em về khi nào thế, thật là bất ngờ. Em đã kết thúc chương trình du học rồi hả? em khác nhiều quá, thiếu chút nữa là anh không nhận ra em rồi.- Duy Bảo sau một giây phút bất ngờ, bình tĩnh trở lại nói.
- Trời đất, có thật không đó. Buồn quá, may là em đi mới năm năm, chứ nếu em đi mười năm chắc anh sẽ không nhận ra được nữa đâu nhỉ. Chắc tại bây giờ già hơn và xấu hơn ngày xưa. Thế anh có gì mới không vậy?
- Anh hả, cũng vậy thôi….À, thực ra cũng có một điều mới đó, là một người đặc biệt đã bước vào cuộc đời của anh- Duy Bảo vẫn thản nhiên nói nhưng anh không để ý đến sắc mặc của cô gái đó sầm lại. Thực ra cô hỏi như vậy chỉ là một hinh thức thăm dò những chuyển biến trong anh đối với cô.
Năm năm trước đây, Khương Như- con gái độc nhất của gia đình họ Hứa. Một cổ đông lớn trong top năm của tập đoàn Phương Thị, gia đình cô và gia đình họ Phương vốn khá thân thiết trong lĩnh vực làm ăn. Ông nội của Duy Bảo và ông ngoại của Khương Như, đã có lời thể kết làm xui gia…Nhưng…
Lần đó, Khương Như gặp Duy Bảo trong buổi tiệc lớn mừng khai trương một chi nhánh do công ty nhà họ Hứa thành lập, lần gặp đầu tiên ấy. Cái vẻ lạnh lùng, xa cách của Duy Bảo lại như hút mất hồn của Khương Như. Và từ giây phút đó, cô đã tự nhủ với lòng mình rằng, cuộc đời này chỉ có anh mới xứng đáng làm chồng của cô. Nhưng lúc đó, cả Duy Bảo và Khương Như đều còn nhỏ, nên hai bên gia đình chưa bàn bạc gì đến chuyện hôn nhân, hơn nữa Duy Bảo chưa bao giờ xem lời nói của ông nội là một lời cam kết. Anh chỉ nghĩ rằng đó chỉ là lời nói đùa trong lúc nhàn rỗi của người lớn mà thôi. Sau lần gặp đó, Duy Bảo và Khương Như cũng chỉ chạm mặt và nói chuyện với nhau chỉ có hai lần thôi….Không lâu sau đó, Khương Như lên đường sang Canada du học, cô mang theo tình càm cùa mình sang xứ người với lời thề sẽ chính thức nói lời yêu anh khi cô thành tài và trở về quê hương.
Còn Duy Bảo lúc đó, Khương Như đối với anh cũng chi như là một cơn gió thoảng, anh không để tâm đến cô vốn bởi cái tính lạnh lùng nên anh chưa từng rung động với bất kì người con gái nào cả, hay cũng có thể nói, người con gái nào có thể làm tan chạy khối băng dày trong trái tim của Duy Bảo thì phải nói rằng người đó phải có gì rất đỗi đặc biệt.
Duy Bảo và Khương Như đều không thể ngờ, lần gặp cuối cùng giữa anh và cô năm đó trước khi cô đi du học không lâu..lại trở thành một định mệnh, số phận đã bị ông trời sắp đặt để rồi khi gặp lại, giữa họ đã nảy sinh những sự việc biến hóa khôn lường và bỗng chốc trở thành kẻ thù của nhau.
/36
|