" Ca, ban nãy, chiếc xe ở gần kia ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
" Có."
" Hình như hơi quái?"
" Đúng là có chút quái."
" Nam nhân kia sao lại kêu như vậy?"
" Vì cổ họng hắn bị nghẽn."
" Hả? Chúng ta có cần gọi bác sĩ không?"
" Không cần."
" Tại sao?"
" Hắn nghẽn đến cực thích..."
Quân Ngân phì cười một tiếng, mở miệng liền hôn Lãnh Tử Diễm sắc mặt xanh mét.
" So đo cùng tiểu hài tử làm gì?"
" Hừ, tiểu hài tử bây giờ hôi thối muốn chết!"
Lãnh Tử Diễm đá hai chân Quân Ngân.
" Không định xuống xe?"
Hào quang trong mắt Quân Ngân hơi lóe.
" Nếu không xuống xe thì được cái gì?"
" Được..."
Lãnh Tử Diễm dồn sức kéo dài âm điệu, âm sắc biếng nhác mang mị hoặc sau tình sự.
" Ngươi một mình hóng mát bên ngoài đi."
Một cước đem Quân Ngân đá ra, đóng cửa xe, chậm rãi kéo y phục qua mặc vào.
Quân Ngân luôn y trang sạch sẽ, chưa từng có tình huống không mặc áo.
Y đứng lên kéo hảo khóa quần, vỗ nhẹ nhẹ lên cửa kính xe.
" Lãnh Tử Diễm, mở cửa ra, ta không có mặc áo."
Đáng đời... Ai kêu y được đằng chân lân đằng đầu, mù quáng gây sức ép, còn hại hắn bị tiểu hài tử biến thành trò cười.
" Thật không mở cửa? Ta đi về trước"
Mắt thấy Quân Ngân thật sự xoay người muốn đi, Lãnh Tử Diễm kéo cửa kính xe xuống.
" Này."
Quân Ngân mới đi hai bước liền quay trở lại, vươn tay xoa xoa đầu tóc hỗn độn của Lãnh Tử Diễm.
" Mau đưa áo cho ta, bị người thấy thì còn cái gì nữa!"
Người này thật sự mắc cỡ? Lãnh Tử Diễm bắt đầu hoài nghi. Hắn hoàn toàn không tin nổi Quân Ngân trên tình sự còn đa dạng hơn cả Lăng Diệp, rõ ràng kiểu cưỡi phải ngay mặt mới làm tốt, y lại muốn hắn lưng thân trừu sáp cái thứ kia, không chỉ thế, không đến một giờ cũng đã đau thắt lưng xương sống, chân cũng run đến không chịu được!
Cuối cùng, Lãnh Tử Diễm vẫn đem y phục ném cho Quân Ngân, lúc Quân Ngân kéo hắn quay về nhà trọ, hắn mặt ửng đỏ vẫn bị vây vào trạng thái xuân tình nhộn nhạo, vô pháp, cổ tay bị Quân Ngân kéo, hắn chung quy có một loại ảo giác phu phu song song về nhà.
Lãnh Tử Diễm tắm rửa xong, Quân Ngân đã bắt đầu xử lý công việc hôm nay.
" Ngươi không tắm?"
" Chuyện này hơi gấp, ta làm xong mới tắm."
" Ân."
Thời gian qua nhanh cũng không đến lúc ngủ, trên giá sách của Quân Ngân bày không ít sách, Lãnh Tử Diễm tùy tiện rút một quyển về lịch sử, ngồi trên sô pha nhỏ im lặng xem.
Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ lén nhìn Quân Ngân, nhưng đương nhiên ánh mắt Quân Ngân không hề đặt trên người hắn, kỳ thực bắt đầu từ khi vào thư phòng, Quân Ngân vẫn chưa từng nâng đầu lên.
Lãnh Tử Diễm xoa xoa thắt lưng đau nhức, một lần nữa đem lực chú ý thả lại sách vở.
Quân Ngân làm xong văn kiện đã là chuyện một tiếng rưỡi sau, trên người thật sự nhớp nháp đến khó chịu, y đẩy ghế dựa ra đang muốn đi tắm rửa, lại thấy người kia cuộn ở sô pha, trên đầu đắp một quyển sách.
Hắn vừa mới tắm rửa xong chỉ mặc một cái quần lót, da vừa sáng vừa trơn, dưới ánh đèn nhu hòa phá lệ mê người.
Quân Ngân vỗ nhẹ lên người hắn.
" Xem sách thế nào lại có thể ngủ?"
" Sách của ngươi gây ngủ."
Lãnh Tử Diễm lật thân, hơi mở mắt ra.
" Làm xong?"
" Ân."
Quân Ngân dừng một chút, nói.
" Bất quá còn có chút chuyện khác, không thì ngươi ngủ trước?"
" Ta ở đây chờ ngươi!"
Lãnh Tử Diễm tới gần liếm cằm Quân Ngân.
" Đến lúc đó cùng lên giường."
Quân Ngân dở khóc dở cười.
" Ở trên giường chờ ta không giống sao?"
Lãnh Tử Diễm lắc đầu.
" Không giống."
Thời gian hắn có thể ở cùng Quân Ngân vốn không nhiều lắm, dù là làm việc, tốt xấu gì cũng cùng chỗ cùng phòng, dù sao hắn tình nguyện co người khó chịu cũng không muốn một mình quay về phòng ngủ.
Quân Ngân với Lãnh thiếu gia vô pháp, ðành phải ðắp một cái ðệm lông cho hắn, Lãnh Tử Diễm cựa quậy, Quân Ngân thấy hắn động tác quỷ dị, nhịn không được hỏi.
" Ngươi làm gì vậy?"
" Cởi quần."
" Ngươi không phải không mặc quần?"
" Cởi quần lót."
Qua một lúc lâu.
" Ngươi... Tại sao lại cởi quần lót?"
" Ta vẫn luôn lỏa ngủ."
Lãnh Tử Diễm trả lời đến tự nhiên.
Quân Ngân câm miệng, tắm rửa xong đi về bàn lại nghiêm túc làm việc.
Sau lưng có thanh âm tất tất tác tác, Quân Ngân quay đầu lại, cổ họng nghẹn một cái, ánh mắt không khỏi có chút thâm trầm.
" Lãnh Tử Diễm... Đệm lông rơi xuống đất!"
" Ân..."
Trước đó mệt quá độ, Lãnh Tử Diễm mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp, thanh âm ngâm trong mũi vừa mềm vừa nhẹ như lông vũ, gãi đến trong lòng người vừa ngứa vừa khó chịu.
Lồng ngực, eo bụng, hai chân người kia... Tất cả đều hiện ra trước mắt y, không chút phòng bị, Quân Ngân xoa xoa trán, cẩn thận đẩy ghế dựa ra, lại vào toilet tắm rửa.
Chẳng qua, lần này là nước lạnh.
Nhặt đệm lông lên, nhẹ nhàng đắp cho hắn.
Lãnh Tử Diễm.... Trong lòng Quân Ngân lặng lẽ gọi một tiếng, hạ xuống một nụ hôn ôn nhu trên trán hắn.
Y rất muốn... Đem gia hỏa trên sô pha này.... Cưới về!
" Có."
" Hình như hơi quái?"
" Đúng là có chút quái."
" Nam nhân kia sao lại kêu như vậy?"
" Vì cổ họng hắn bị nghẽn."
" Hả? Chúng ta có cần gọi bác sĩ không?"
" Không cần."
" Tại sao?"
" Hắn nghẽn đến cực thích..."
Quân Ngân phì cười một tiếng, mở miệng liền hôn Lãnh Tử Diễm sắc mặt xanh mét.
" So đo cùng tiểu hài tử làm gì?"
" Hừ, tiểu hài tử bây giờ hôi thối muốn chết!"
Lãnh Tử Diễm đá hai chân Quân Ngân.
" Không định xuống xe?"
Hào quang trong mắt Quân Ngân hơi lóe.
" Nếu không xuống xe thì được cái gì?"
" Được..."
Lãnh Tử Diễm dồn sức kéo dài âm điệu, âm sắc biếng nhác mang mị hoặc sau tình sự.
" Ngươi một mình hóng mát bên ngoài đi."
Một cước đem Quân Ngân đá ra, đóng cửa xe, chậm rãi kéo y phục qua mặc vào.
Quân Ngân luôn y trang sạch sẽ, chưa từng có tình huống không mặc áo.
Y đứng lên kéo hảo khóa quần, vỗ nhẹ nhẹ lên cửa kính xe.
" Lãnh Tử Diễm, mở cửa ra, ta không có mặc áo."
Đáng đời... Ai kêu y được đằng chân lân đằng đầu, mù quáng gây sức ép, còn hại hắn bị tiểu hài tử biến thành trò cười.
" Thật không mở cửa? Ta đi về trước"
Mắt thấy Quân Ngân thật sự xoay người muốn đi, Lãnh Tử Diễm kéo cửa kính xe xuống.
" Này."
Quân Ngân mới đi hai bước liền quay trở lại, vươn tay xoa xoa đầu tóc hỗn độn của Lãnh Tử Diễm.
" Mau đưa áo cho ta, bị người thấy thì còn cái gì nữa!"
Người này thật sự mắc cỡ? Lãnh Tử Diễm bắt đầu hoài nghi. Hắn hoàn toàn không tin nổi Quân Ngân trên tình sự còn đa dạng hơn cả Lăng Diệp, rõ ràng kiểu cưỡi phải ngay mặt mới làm tốt, y lại muốn hắn lưng thân trừu sáp cái thứ kia, không chỉ thế, không đến một giờ cũng đã đau thắt lưng xương sống, chân cũng run đến không chịu được!
Cuối cùng, Lãnh Tử Diễm vẫn đem y phục ném cho Quân Ngân, lúc Quân Ngân kéo hắn quay về nhà trọ, hắn mặt ửng đỏ vẫn bị vây vào trạng thái xuân tình nhộn nhạo, vô pháp, cổ tay bị Quân Ngân kéo, hắn chung quy có một loại ảo giác phu phu song song về nhà.
Lãnh Tử Diễm tắm rửa xong, Quân Ngân đã bắt đầu xử lý công việc hôm nay.
" Ngươi không tắm?"
" Chuyện này hơi gấp, ta làm xong mới tắm."
" Ân."
Thời gian qua nhanh cũng không đến lúc ngủ, trên giá sách của Quân Ngân bày không ít sách, Lãnh Tử Diễm tùy tiện rút một quyển về lịch sử, ngồi trên sô pha nhỏ im lặng xem.
Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ lén nhìn Quân Ngân, nhưng đương nhiên ánh mắt Quân Ngân không hề đặt trên người hắn, kỳ thực bắt đầu từ khi vào thư phòng, Quân Ngân vẫn chưa từng nâng đầu lên.
Lãnh Tử Diễm xoa xoa thắt lưng đau nhức, một lần nữa đem lực chú ý thả lại sách vở.
Quân Ngân làm xong văn kiện đã là chuyện một tiếng rưỡi sau, trên người thật sự nhớp nháp đến khó chịu, y đẩy ghế dựa ra đang muốn đi tắm rửa, lại thấy người kia cuộn ở sô pha, trên đầu đắp một quyển sách.
Hắn vừa mới tắm rửa xong chỉ mặc một cái quần lót, da vừa sáng vừa trơn, dưới ánh đèn nhu hòa phá lệ mê người.
Quân Ngân vỗ nhẹ lên người hắn.
" Xem sách thế nào lại có thể ngủ?"
" Sách của ngươi gây ngủ."
Lãnh Tử Diễm lật thân, hơi mở mắt ra.
" Làm xong?"
" Ân."
Quân Ngân dừng một chút, nói.
" Bất quá còn có chút chuyện khác, không thì ngươi ngủ trước?"
" Ta ở đây chờ ngươi!"
Lãnh Tử Diễm tới gần liếm cằm Quân Ngân.
" Đến lúc đó cùng lên giường."
Quân Ngân dở khóc dở cười.
" Ở trên giường chờ ta không giống sao?"
Lãnh Tử Diễm lắc đầu.
" Không giống."
Thời gian hắn có thể ở cùng Quân Ngân vốn không nhiều lắm, dù là làm việc, tốt xấu gì cũng cùng chỗ cùng phòng, dù sao hắn tình nguyện co người khó chịu cũng không muốn một mình quay về phòng ngủ.
Quân Ngân với Lãnh thiếu gia vô pháp, ðành phải ðắp một cái ðệm lông cho hắn, Lãnh Tử Diễm cựa quậy, Quân Ngân thấy hắn động tác quỷ dị, nhịn không được hỏi.
" Ngươi làm gì vậy?"
" Cởi quần."
" Ngươi không phải không mặc quần?"
" Cởi quần lót."
Qua một lúc lâu.
" Ngươi... Tại sao lại cởi quần lót?"
" Ta vẫn luôn lỏa ngủ."
Lãnh Tử Diễm trả lời đến tự nhiên.
Quân Ngân câm miệng, tắm rửa xong đi về bàn lại nghiêm túc làm việc.
Sau lưng có thanh âm tất tất tác tác, Quân Ngân quay đầu lại, cổ họng nghẹn một cái, ánh mắt không khỏi có chút thâm trầm.
" Lãnh Tử Diễm... Đệm lông rơi xuống đất!"
" Ân..."
Trước đó mệt quá độ, Lãnh Tử Diễm mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp, thanh âm ngâm trong mũi vừa mềm vừa nhẹ như lông vũ, gãi đến trong lòng người vừa ngứa vừa khó chịu.
Lồng ngực, eo bụng, hai chân người kia... Tất cả đều hiện ra trước mắt y, không chút phòng bị, Quân Ngân xoa xoa trán, cẩn thận đẩy ghế dựa ra, lại vào toilet tắm rửa.
Chẳng qua, lần này là nước lạnh.
Nhặt đệm lông lên, nhẹ nhàng đắp cho hắn.
Lãnh Tử Diễm.... Trong lòng Quân Ngân lặng lẽ gọi một tiếng, hạ xuống một nụ hôn ôn nhu trên trán hắn.
Y rất muốn... Đem gia hỏa trên sô pha này.... Cưới về!
/136
|