Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 111: Thiếu

/249


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Là Mặc Hàn đã trở lại sao!

Tôi lập tức đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra lại thấy một bóng dáng cực giống Mặc Hàn hiện lên từ một góc của khách sạn với tốc độ nhanh chóng.

Bóng dáng hắn vừa đi ra, cũng không phải trở về phòng, mà là đi về nơi khác.

Mà nơi hắn vừa mới đi tới kia, lại như có âm khí nhàn nhạt đang tiêu tán, như là có âm linh gì đó bị đánh tan.

Đoán chừng là quỷ nào không có mắt, đi tìm Mặc Hàn đen đủi bị xử lý.

Nhưng sao Mặc Hàn còn chưa trở lại…

Tôi quyết định sau hừng đông, cũng đi tìm minh vương đại nhân!

Ngoài cửa truyền đến giọng nói suy yếu của Quân Chi, nghe được tìm tôi lại bị thắt lại lần nữa: “Chị… Mở cửa… Em là em trai của chị… Chị… Nếu không ra cứu em… Em sẽ chết…”

“Tử Đồng… Cô làm sao vậy? Mau mở cửa…”

“Ma ma…”

Tôi bất an đi lại ở trong phòng, lý trí nói cho tôi, bên ngoài không có khả năng là Quân Chi bọn họ, tình cảm lại ra lệnh cho tôi đi mở cửa.

“Chị… Cứ như vậy đi…” Quân Chi tự giễu cười một chút: “Em sắp chết rồi… Ba mẹ… Sẽ do chị đi chăm sóc…”

“Anh trai tôi nơi đó… Cũng làm phiền cô thông báo cho hắn…” Lam Cảnh Nhuận lại nói.

“Ma ma…” Tiểu Tiểu chiếp hai tiếng, không còn tiếng gì nữa.

Trước mắt tôi như thật sự có thể nhìn thấy hình ảnh ba bọn họ ngã vào trong vũng máu, tim chợt ngừng đập, mặc kệ đi mở cửa.

Nếu thực sự có nguy hiểm gì, tôi trốn vào mặc ngọc chờ Mặc Hàn tới tìm tôi là được!

Nhưng mà, tay vừa mới đụng vào then cửa, một đạo quỷ khí tinh thuần phía sau bay nhanh đến, Mặc Hàn từ sau lưng ôm lấy tôi.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, tôi nhẹ nhàng thở ra, vội nói với hắn động tĩnh nghe được ngoài cửa.

Mặc Hàn kéo tôi ra phía sau hắn, tay đặt ở trên cửa, quỷ khí từ tay hắn xuyên qua ra khỏi phòng, bên ngoài truyền đến tiếng rất quỷ dị, như là có vô số loài bò sát đang điên cuồng lui lại.

Đợi trong chốc lát, Mặc Hàn mới mở cửa.

Ngoài cửa trống không, Mặc Hàn vạch xuống một đường lửa xanh, vặn eo lơ đãng rơi xuống một góc không thu hút chỗ khung cửa, nơi đó có một mạng nhện, mạng nhện có hình rẩ kỳ lạ, như một trận pháp, bên trên còn treo một con bọ rùa màu đen như sâu.

“Huyễn Âm Trùng, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, vừa rồi nàng nghe được tên, đều là giả.” Mặc Hàn nói dùng lửa đốt sạch con sâu kia.

Hắn đóng cửa phòng lại dẫn tôi vào phòng một lần nữa, tôi vừa may mắn mình không mở cửa, vừa hỏi Mặc Hàn: “Nếu em mở cửa, sẽ như thế nào?”

“Huyễn Âm Trùng không có bản lĩnh gì lớn, chỉ có thể dụ dỗ người sống như vậy, nếu nàng mở cửa, phối hợp với trận pháp trên mạng nhện, sẽ sinh ra ảo giác. Sâu có thể thừa dịp chui vào thân thể của nàng ký túc trong đó.”

Tôi nổi lên một trận ghê tởm, khóe mắt nhìn điện thoại bị tôi ném ở trên giường, có chút mê mang: “Nhưng vì xác nhận đó là ảo giác, em đều gọi điện thoại cho Quân Chi, trong điện thoại, cũng là Quân Chi đang cầu cứu…”

“Nàng thật sự gọi?” Mặc Hàn hỏi.

Tôi ý bảo hắn ngồi xuống, mở nhật ký trò chuyện ra, bên trên hiện ra xác thật là tôi gọi điện thoại cho Quân Chi, nhưng không đả thông. Mà góc trên bên phải, vẫn là một vạch tín hiệu cũng không có.

Mặc Hàn nói, rất có thể loại Huyễn Âm Trùng này là hoang dại, tôi cũng không đi rối rắm chuyện này, hỏi tình huống của hắn: “Đúng rồi, anh tìm được chủ nhân của hơi thở kia chưa?”

Mặc Hàn lắc đầu: “Không có, đuổi theo ra một đoạn, hơi thở lại biến mất.”

“Rồi sẽ có manh mối.” Tôi an ủi hắn một chút, rồi hai người đi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc từ trong phòng đi ra ngoài xuống đại sảnh dưới lầu, cửa khách sạn vây quanh một đám người.

Tôi có chút tò mò: “Nơi đó làm sao vậy?”

Mặc Hàn nhìn: “Có hơi thở người chết.”

Mỗi ngày đều có người chết, tôi cũng không giúp được cái gì, nên muốn rời khỏi lên núi với Mặc Hàn, một người cảnh sát ngăn cản tôi lại.

“Xin hỏi, có phải cô quen biết người chết hay không?” Hắn hỏi.

“A?” Tôi ở chỗ này ai cũng đều không quen biết.

Cảnh sát lấy ra một bức ảnh, bên trên lại là hình của lão đạo sĩ kia!

“Đây là người chết, có người chứng kiến, ngày hôm qua cô tiếp xúc với người chết.” Cảnh sát không chút cẩu thả nói.

“Ông ấy đã chết? Chết như thế nào?” Tôi chấn động, trong lòng lại là ngũ vị tạp trần, ngày hôm qua lão đạo sĩ này còn nói ra bí mật trên người của tôi, sao hôm nay lại đã chết!

“Nguyên nhân chết không rõ, không trừ mưu sát.” Cảnh sát nói: “Nói những gì cô và người chết đã trải qua đi.”

Tôi đúng sự thật nói lời mà lão đạo sĩ kia nói với tôi ở tiệm cơm, hơn nữa nói: “Có thể để tôi nhìn ông ấy hay không?”

Cảnh sát từ chối, Mặc Hàn làm thuật thôi miên với hắn, tiểu ca cảnh sát ngoan ngoãn dẫn theo tôi đi chỗ lão đạo sĩ đã chết kia.

Vừa lúc nơi này là góc chết theo dõi, lão đạo sĩ quần áo tả tơi uể oải dựa vào tường ngã trên mặt đất, trên cổ còn có năm dấu ngón tay xanh đen, đây hẳn chính là cảnh sát nói nguyên nhân không loại trừ mưu sát.

Gần đây không có hơi thở hồn phách của lão đạo sĩ, tôi lại cảm thấy kinh hãi.

Bởi vì, nơi này vừa lúc là nơi tối hôm qua tôi ở trên lầu nhìn thấy Mặc Hàn đi ra!

Đáng sợ chính là, trên người lão đạo sĩ có tàn lưu hơi thở quỷ khí của Mặc Hàn.

Tuy hơi thở rất mỏng manh, nhưng tôi đặc biệt quen thuộc với quỷ khí của Mặc Hàn, không có khả năng nhận sai.

Tôi không tự giác nhìn về phía Mặc Hàn, chỉ thấy mày của hắn cũng hơi nhăn lại, tập trung tinh thần nhìn lão đạo sĩ kia.

Tôi không tự giác kéo cánh tay của hắn lại: “Mặc Hàn… Ông ấy… Chính là lão đạo sĩ tối hôm qua em nói…”

Mày của Mặc Hàn ngoài ý muốn nhướng lên một chút, lập tức nói: “Ta đi tra hồn phách của ông ta.”

Hắn dẫn tôi rẽ đám người vây xem ra, tìm cửa hàng ăn sáng dừng lại, nói với tôi: “Nàng ăn sáng trước, ta đi tìm hồn phách của đạo sĩ, rất mau sẽ trở lại.”

Rất nhanh bóng dáng của hắn biến mất ở trong tầm mắt của tôi, tôi nhìn phía hắn rời đi thật lâu, mới thở dài, một mình đi vào cửa hàng ăn sáng.

Tùy tiện chọn vài thứ rồi ngồi xuống, nghĩ tới nghĩ lui, tôi lại gọi điện thoại cho Quân Chi.

Chuyện tối hôm qua, tuy nói là ảo giác, nhưng lại khiến lòng của tôi không thoải mái, muốn nghe thấy Quân Chi bình an tôi mới yên tâm.

Tín hiệu bên ngoài khách sạn còn đủ, rất nhanh điện thoại đã thông, Quân Chi và Tiểu Tiểu bên kia đều bình yên vô sự, còn ở Thanh Hư Quan thành phố Trạch Vân. Vì không để cho hắn lo lắng cho tôi, tôi cũng không nói chuyện của lão đạo sĩ với hắn, sau khi tùy tiện hàn huyên hai câu, tôi đã cúp điện thoại.

Một mình tôi nhìn bánh quẩy sữa đậu nành trước mặt, không có nửa điểm muốn ăn.

Bỗng nhiên, vang lên một giọng nói quan tâm: “Nếu không ăn, bữa sáng sẽ bị nguội mất.”

Tôi gần như là vừa nghe được đã nhận ra là giọng nói của ai, đột nhiên giật mình một cái, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy mặt Lam Thiên Hữu mỉm cười vô hại kia.

Sao chỗ nào cũng đều có hắn!

“Tôi có thể ngồi xuống không?” Hắn nhìn về phía chỗ ngồi đối diện tôi.

Tôi không muốn dây dưa với hắn, nói dối: “Đó là chồng của tôi.”

“Hắn không ở đây.”

“Hắn lập tức quay lại!”

Mặt của Lam Thiên Hữu lộ vẻ khó xử, đang lúc tôi cho rằng hắn biết khó mà lui, thứ người mặt dày vô sỉ này tới một cái không có thể cập nông nỗi.

“Vậy tôi cũng chỉ có thể ngồi chỗ bên cạnh em.” Hắn cười nói.

Vì sao tôi phải chọn chỗ bốn người!

Thấy hắn định bước tới, tôi vội chỉ đối diện: “Anh ngồi đi…”

Lam Thiên Hữu mỉm cười ngồi xuống.

Hắn nhìn bữa sáng trước mặt tôi không động qua, hỏi: “Mấy món này ăn không ngon sao?”

“Cũng được…” Tôi trả lời có lệ.

Lam Thiên Hữu lại kiên định cho rằng là tôi không thích ăn thứ kia: “Em muốn ăn cái gì? Tôi để người đi làm, lập tức là có thể đưa lại đây cho em.”

“Mấy món này, tôi rất thích!” Tôi gần như là cường điệu nói.

Lam Thiên Hữu cũng không kiên trì, chỉ là hơi có chút tiếc nuối và mất mát: “Từ Đồng, em không cần xa cách tôi như vậy, tôi không có ác ý với em.”

Cảm ơn, cái người xa lạ mãn đường này, cũng không có ác ý với tôi.

Nhìn mặt hắn luôn cười ôn hòa, tôi yên lặng cúi đầu ăn cháo uống sữa đậu nành, làm bộ chính mình rất bận, không rảnh nói chuyện với hắn.

Lam Thiên Hữu lại lo chính mình nói, giọng nói còn có một tia lo lắng: “Tôi nghe Quân Chi nói, trên người em còn có một hồn phách khác.”

Thằng nhóc lắm miệng này!

“Mặc Hàn sẽ giải quyết.” Tôi nói.

Khuôn mặt hắn dần nghiêm túc: “Em thật sự tin tưởng con quỷ kia sao? Rất có khả năng chính là hắn…”

“Tôi tin tưởng hắn!” Tôi chặn ngang Lam Thiên Hữu: “Tôi biết, các người đều nghi ngờ hắn, quan tâm của các người tôi thật sự rất cảm động. Nhưng người ở chung sớm chiều với hắn là tôi, tôi tiếp xúc nhiều với hắn hơn mọi người, ít nhất, tôi tiếp xúc với Mặc Hàn, sẽ không làm ra chuyện bất lợi gì với tôi.”

Lần đầu tiên Lam Thiên Hữu không vui nhíu chặt mày lại, hắn nhìn tôi, ánh mắt sắc bén, tôi nhìn thấy lại có sợ hãi trong nháy mắt.

Nhưng mà, chỉ là một cái chớp mắt, ánh mắt hắn lại khôi phục ôn hòa ban đầu, ánh mắt vừa mới khiến người sợ hãi kia, như chỉ là ảo giác của tôi vậy.

“Có thể gặp gỡ em… Hắn thật đúng là may mắn…” Không biết có phải là tôi nghe lầm hay không, lại cảm thấy trong cảm khái này của Lam Thiên Hữu, mang theo một ghen ghét và hận ý nghiến răng nghiến lợi.

Tôi cúi đầu ăn cháo, làm bộ cũng chưa nghe được cái gì.

Lam Thiên Hữu bỗng nhiên nói một tiếng: “Tử Đồng.”

Tôi ngẩng đầu lên, hắn ý bảo tôi nhìn về phía khách sạn: “Bên kia có vị đạo trưởng qua đời.”

“Tôi biết.” Tôi nói.

“Không biết em có quen ông ấy hay không, ông ấy chính


/249

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status