Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 122: Thiếu

/249


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi nhìn thấy ánh mắt của ông già này đều dính ở trên Minh Vương Lệnh: “Coi như tôi nói bậy đi, có phải ông muốn Minh Vương Lệnh hay không? Này, cầm đi.”

Tôi duỗi tay đưa Minh Vương Lệnh ra, đồng thời nhắc nhở một câu: “Chỉ cần ông đến lấy đi.”

Rõ ràng cái tay kia của Vô Vọng giật giật, muốn duỗi qua lấy đi, nhưng lại cố kỵ nửa cánh tay của Hoàng Nguyệt bị đông lạnh thành băng, do dự không dám duỗi tay.

Nhưng cũng không biết như thế nào, ông ta lại suy nghĩ cái phương pháp không cần mình tiếp xúc trực tiếp với Minh Vương Lệnh cũng lấy lệnh bài qua.

Vô Vọng lấy ra hai lá bùa, bao trùm ở trên tay.

Tôi không biết lá bùa kia, Quân Chi lại liếc mắt một cái đã nhận ra, lập tức cười lạnh một tiếng: “Thật không biết xấu hổ! Chính mình không chạm vào được Minh Vương Lệnh, lại muốn dùng bùa ngăn cách!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại Quân Chi nói đó là thứ gì, Vô Vọng sợ tôi đổi ý thu tay lại, đã nhanh một bước đưa bàn tay bao trùm bùa đến, lập tức muốn đoạt Minh Vương Lệnh đi.

Chỉ là, tay của ông ta mới đụng vào Minh Vương Lệnh, đột nhiên mọi người ở đây trừ tôi ra, đều nằm rạp trên mặt đất, như có một đồ vật vô hình đè nặng ở trên người bọn họ.

Nếu tôi không cảm giác sai, vừa rồi trên Minh Vương Lệnh phát ra một đạo uy áp của Mặc Hàn.

Uy áp này trừ tôi ra tất cả mọi người thực thi công kích khác nhau, ngay cả Quân Chi và Tiểu Bạch đều không ngoại lệ. Nếu Mặc Hàn đưa Minh Vương Lệnh cho tôi, tôi hẳn là có thể dùng theo tâm ý của tôi.

Dựa theo phương pháp của Mặc Hàn dạy, tôi thu uy áp trên người Quân Chi, Tiểu Bạch, Lam Cảnh Nhuận và mọi người Thanh Hư Quan lại, lẳng lặng nhìn đám người Vô Vọng tư thế oai hùng như chó gặm bùn.

Lam Cảnh Nhuận rất rõ ràng cũng không thích cách làm vừa rồi của Vô Vọng muốn cướp pháp khí, cũng không giúp bọn họ cầu tình.

Mọi người Thanh Hư Quan đều khó hiểu vừa rồi chính là cái gì, Lam Cảnh Nhuận bị uy áp của Mặc Hàn kinh sợ qua, cũng đã biết, giải thích: “Này áp của minh vương.”

Thì ra thấy Minh Vương Lệnh như thấy minh vương, chính là ý tứ này.

Thanh Hư Quan nghĩ đến không hợp với Hư Không Cung, uy áp của Vô Vọng bọn họ không thu lại, người Thanh Hư Quan cũng không nói gì, vẫn đang nghỉ ngơi.

Qua một hồi lâu, tôi thấy có mấy người bên kia không chịu đựng nổi, mới thoáng thu uy áp lại, lúc này bọn họ mới có thể nói ra lời.

“Xin thu uy áp minh vương lại.”

A, đã học được lễ phép rồi, quả nhiên giáo dục bằng nắm đấm mới là giáo dục tốt nhất.

Tôi cho Tiểu Bạch ăn khô bò, không để ý đến bọn họ.

Thanh Hư Quan ai cũng không để ý đến bọn họ.

Vô Vọng không dám gọi tôi và Quân Chi, nhìn về phía Lam Cảnh Nhuận: “Cảnh Nhuận sư điệt, mau thu uy áp của chúng tôi lại!”

“Sư thúc, tôi không phải là chủ nhân của Minh Vương Lệnh, không thu được.” Bộ dáng của Lam Cảnh Nhuận bất đắc dĩ.

Hắn hiển nhiên biết Vô Vọng tìm hắn là vì để hắn tìm tôi cầu tình, nhưng chính là giả vờ nói không biết.

Hoàng Nguyệt vô cùng đáng thương nhìn về phía hắn: “Cảnh Nhuận sư huynh…”

Lam Cảnh Nhuận tiếp tục bất đắc dĩ.

Thì ra hắn cũng không phải thành thật như vậy sao!

Thật sự là không có cách nào, Vô Vọng chỉ có thể nhìn về phía tôi: “Cô gái, uy áp của minh vương không tầm thường, xin cô thu lại.”

“Nhưng tôi và âm linh cấu kết, vì sao phải thu lại chứ?” Tôi hỏi.

Sắc mặt của Vô Vọng khó coi như nuốt sống một con ruồi: “Nếu là minh vương, việc này phải nói cách khác.”

“Cho nên tôi vẫn là yêu nữ sao?” Tôi lại hỏi.

Sắc mặt của Vô Vọng càng thêm khó khăn, cắn răng nói: “Không phải.”

Tôi giơ lệnh bài trong tay lên: “Vậy Minh Vương Lệnh thì sao? Các ông còn muốn sao? Nếu không lấy được một cái này, tôi có thể nói cho Mặc Hàn một tiếng, hỏi một chút hắn còn có Minh Vương Lệnh các ông có thể lấy đi hay không.”

“Không không không!” Vô Vọng lập tức chặn ngang tôi, rất hiển nhiên, bọn họ vẫn rất sợ hãi minh vương.

Tôi làm bộ rất bất đắc dĩ thở dài: “Đây chính là tự các ông không cần, đến lúc đó cũng đừng lại tới đoạt.”

“Tuyệt đối sẽ không…”

Tôi thưởng thức Minh Vương Lệnh trên tay nhưng vẫn không thu uy áp lại, Hoàng Nguyệt không nhịn được: “Này! Sao cô còn không thu lại! Tôi sắp không chịu nổi! Đều bị nghẹt thở rồi!”

“Cô chịu không nổi đâu có chuyện gì liên quan tới tôi.” Tôi nhàn nhạt liếc cô ta một cái, thấy ánh mắt oán độc của cô ta.

Hư Không Cung, thượng bất chính hạ tắc loạn.

Nào giống Thanh Hư Quan, tuy Ngọc Hư Tử có chút tham tài, nhưng tốt xấu gì cũng làm người chính trực. Nhân phẩm lại tốt, dạy ra đồ đệ cũng đều đi đường đoan chính.

Quân Chi đã sớm tức cho tôi, trào phúng một tiếng: “xin người cũng phải có thái độ của xin người. Dù sao pháp lực của Minh Vương Lệnh này dư thừa, uy áp ép các ông một năm cũng đều không phải là vấn đề.”

Tôi nghe được tiếng nghiến răng.

Cuối cùng, vẫn là lão đạo sĩ bên cạnh lớn tuổi hơn Vô Vọng một chút mở miệng: “Cô gái, thật xin lỗi, là sư đệ của tôi lỗ mãng, xin cô thu uy áp của minh vương lại.”

Thì ra đây là sư huynh của lão đạo sĩ Vô Vọng, ngay từ đầu ông hỏi rất có lễ phép, không giống thầy trò Vô Vọng hùng hổ doạ người như vậy. Nể mặt của ông ấy, tôi thu uy áp lại.

Vô Vọng bò dậy, Tiểu Bạch hất qua một cái đầu hù dọa ông ta một phen, làm Vô Vọng sợ tới mức không nhẹ, lấy tay chống mặt đất lui về phía sau vài bước mới phản ứng lại.

“Súc sinh đáng chết!” Tôi nghe được ông ta thấp giọng mắng một câu.

“Mắng ai là súc sinh?” Tôi hỏi ông ta, hiển nhiên Vô Vọng không nghĩ tới ông ta mắng nhẹ như vậy tôi còn nghe thấy, sắc mặt vừa đen vừa trắng.

Tôi sờ đầu chó của Tiểu Bạch, nhắc nhở ông ta một câu: “Tam Đầu Khuyển địa ngục, đây chính là sủng vật của minh vương.”

Đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, Vô Vọng với Mặc Hàn mà nói, là xa không quan trọng bằng Tiểu Bạch.

Vô Vọng hậm hực về tới bên cạnh sư huynh của mình.

Người Thanh Hư Quan đều nghỉ ngơi không sai biệt lắm, lúc phải trở lại khách sạn đi nghỉ ngơi, pháp trận kia vốn tắt bỗng nhiên lại sáng lên.

Quỷ khí dày đặc từ trong Triệu Hoán Trận tràn ngập ra, sắc mặt mọi người rối rít thay đổi.

Tôi thấy rất rõ ràng, trên Triệu Hoán Trận vừa rồi không có người nhỏ máu kia, Triệu Hoán Trận là tự đột nhiên khởi động.

Trách không được Mặc Hàn nói những quỷ binh đó không hoàn toàn là máu Đồng gia triệu hoán!

Triệu Hoán Trận hình thành lốc xoáy màu đen thật lớn, với quỷ khí mãnh liệt, một con quỷ đầu trâu mặt xanh từ bên trong bò ra.

Sắc mặt của Lam Cảnh Nhuận xanh mét, hét với đệ tử Thanh Hư Quan sẵn sàng đón quân địch: “Đặt trận!”

“Chị, em đi đây.” Quân Chi ném xuống một câu này, tự giác rút kiếm tiến lên đứng ở vị trí mắt trận.

Lần này tới quét sạch quỷ binh, trừ Thanh Hư Quan và Hư Không Cung ra, còn có môn phái khác. Lúc trước Vô Vọng vì nuốt riêng pháp khí kia, cũng chưa nói cho bọn họ, bọn họ cũng ở bên cạnh nhìn diễn một lát.

Bọn họ không bỏ đá xuống giếng, tôi cũng không khó xử bọn họ.

Giờ phút này, Thanh Hư Quan và nhà khác đều xông lên đi nghênh địch, Hư Không Cung lại vẫn còn đứng tại chỗ, tôi nhìn thấy không thoải mái.

“Sao các ông không đi?” Tôi hỏi Vô Vọng.

“Hư Không Cung thương vong nặng nhất, đã không có thực lực ứng chiến.” Vô Vọng mặt già dày nói.

Nói bừa!

Tuy nói vừa rồi bọn họ tổn thất nhân thủ, nhưng cũng không tới trình độ không thể ứng chiến, rõ ràng chính là muốn lười biếng!

Chỉ là tôi không hiểu pháp thuật Đạo gia, sợ tùy tiện đuổi người Hư Không Cung vào chiến trường sẽ cho Quân Chi bọn họ thêm phiền, nên cũng không nói cái gì.

Thực lực của quỷ đầu trâu kia cường hãn, Quân Chi bọn họ không địch lại, tuy dùng trận pháp vây khốn nó, nhưng thân thể của quỷ đầu trâu to lớn, đánh đến một cái tát, là ném đi vài đệ tử Thanh Hư Quan.

Trận pháp kia nháy mắt đã bị phá!

“Lại bãi trận!” Lam Cảnh Nhuận gặp nguy không loạn chỉ huy, rất nhanh các đệ tử Thanh Hư Quan bổ sung vào vị trí trống, lại dàn trận một lần nữa.

Nhưng mà ở ngay lúc này, quỷ đầu trâu điên cuồng gào rít giận dữ, cái mồm lớn há càng lúc càng to kia, lại từ bên trong xông ra một đám tiểu quỷ đầu trâu.

Các tiểu quỷ đầu trâu rơi xuống đất, lập tức công kích vào người sống gần nhất.

Lam Cảnh Nhuận thấy tình huống không ổn, la lớn: “Thanh Hư Quan ổn định quỷ đầu trâu! Tiểu quỷ còn xin chư vị đạo hữu hỗ trợ!”

Những người khác tất nhiên là ứng hòa.

Tôi lo lắng Quân Chi có nguy hiểm, hóa ra trường kiếm mang theo Tiểu Bạch cũng vọt tới bên cạnh Quân Chi, giúp đỡ hắn giải quyết tiểu quỷ ở gần.

Những tiểu quỷ đầu trâu đó đều là quỷ khí biến thành, giết xong một con, quỷ khí lập tức tan ra lại ngưng tụ thành con thứ hai một lần nữa, quả thật là giết không hết.

Mặc Hàn đã dạy tôi không ít phương pháp sử dụng linh lực, tôi định dùng linh lực trực tiếp tinh lọc quỷ khí kia.

Chỉ là không biết làm sao, tôi thử thuyên chuyển linh lực, lại phát hiện linh lực của tôi không vận dụng tự nhiên như lúc trước, thậm chí, linh lực trong thân thể đều đang chảy về phía ngược lại.

Mắt thấy một tiểu quỷ đầu trâu muốn xông đến, tôi cố sức thuyên chuyển một đạo linh lực, rót linh lực vào trường kiếm, đâm vào trái tim quỷ đầu trâu, quỷ đầu trâu kia hóa thành một làn khói đen biến mất không thấy, không có toát ra tiểu quỷ nới.

Thấy phương pháp hữu dụng, tôi lập tức hét: “Dùng linh lực của mình dập nát quỷ khí của những tiểu quỷ đó!”

Mọi người nghe thấy đều làm theo, quả nhiên cuộc chiến tốt hơn rất nhiều.

Tôi vừa thu thập tiểu quỷ, vừa phân ra một đạo ý thức đi xem xét linh lực của tôi trôi đi đâu, như đều chảy về phía bụng nhỏ.

Ngày thường linh lực đều di chuyển ở trong kinh mạch của tôi, tuần hoàn giống như máu, có tiến có ra. Lần này linh lực vào bụng nhỏ, lại không đi ra. Hơn nữa, quỷ khí Mặc Hàn để ở trong cơ thể tôi lại đã rất nhanh không có!

Đây là có chuyện gì!

Thân thể của tôi cũng không có xuất hiện dị thường gì, nếu lần này không gặp phải chuyện này, tôi thậm chí đều sẽ không chú ý tới chuyện này.

Linh lực không khô kiệt, nhưng mà linh lực của tôi thuyên chuyển lại càng ngày càng khó khăn, như có ai đó đang đoạt với tôi vậy.

Đồng thời, không biết sao lại thế này, quỷ đầu trâu bị trận pháp vây khốn kia lại nhìn về phía tôi.

Mắt thấy chân trâu của nó muốn đạp về phía tôi, tôi vội né tránh, nhưng vẫn là chậm một bước, bị chấn động do chân trâu đạp xuống đất lan đến, ngã ở trên mặt đất.

“Chị!” Quân Chi muốn lại đây giúp tôi, nhưng lại vây ở vị trí mắt trận, không thể rời đi.

Tiểu Bạch ném ra một đám tiểu quỷ trước mặt mình, rít gào vọt tới bên người tôi, chân trâu kia nâng lên lại muốn đạp về phía tôi, Tiểu Bạch lập tức xông đến chân trâu, cắn xé quỷ đầu trâu kia ở bên nhau.

Mà một đám tiểu quỷ vây quanh tôi.

Tôi nắm trường kiếm, phát hiện dù thế nào cũng không thể lại thuyên chuyển linh lực trong cơ thể lần nữa. Lại một tiểu quỷ đầu trâu giơ rìu chém về phía tôi, tôi chỉ có thể nâng kiếm chặn lại.

Qua mấy chiêu với tiểu quỷ kia, đánh nó thành một làn khói đen, không có linh lực thuyên chuyển, khói đen phiêu tán ở một bên, rất nhanh lại ngưng tụ thành một con tiểu quỷ đầu trâu mới.

Trên người những quỷ binh đó đều chứa miễn dịch với uy áp, tôi lại không có linh lực dùng Quỷ Tỉ triệu hoán quỷ binh khác, vội đến rối tinh rối mù.

Khi giao thủ với một quỷ đầu trâu khác, tôi nhận thấy được bên cạnh truyền đến một đạo quỷ khí, vội nghiêng người né tránh, nhưng vẫn là chậm một bước, trên cánh tay bị quỷ khí kia biến thành rìu chém tới, hở ra một vết rách, lập tức truyền đến đau đớn kịch liệt.

Quỷ đầu trâu ngửi được máu của tôi làm từ Linh Thể Thuần Âm càng thêm hưng phấn, rối rít đỏ mắt xông về phía tôi. Thấy tình thế không ổn, tôi đang muốn trốn vào mặc ngọc, lại nhận thấy được chỗ bụng nhỏ đau đớn một trận.

Đồng thời, một giọng nói bén nhọn vang lên từ trên người tôi, chấn động những tiểu quỷ đầu trâu rối rít xông lên đó đến dập nát.

Tôi lại vô lực ngã xuống mặt đất.

Trên trán nhỏ giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, tôi hít thở từng ngụm không khí, cảm giác một chút vừa rồi kia, rút cạn tất cả sức lực và linh lực trên người tôi.

Quân Chi thấy tình huống của tôi không tốt, muốn lại đây, rồi lại bị vị trí mắt trận trói buộc.

Thấy Tiểu Bạch còn quấn lấy quỷ đầu trâu kia, cắn xé với quỷ đầu trâu, Quân Chi cắn chặt răng, lấy ra một lá bùa cắt đứt ngón tay.

Vẽ ở trên lá bùa, sau khi hắn quấn lá bùa ở trên kiếm gỗ đào của mình, từ vị trí mắt trận nhảy lên, chống lưng Tiểu Bạch xông về phía vị trí trái tim quỷ của đầu trâu kia, dùng hết toàn lực đâm kiếm gỗ đào vào trái tim của quỷ đầu trâu.

Rít gào một tiếng, Tiểu Bạch nhân cơ hội cắn đứt cổ quỷ đầu trâu, quỷ đầu trâu kia xem như đã chết, hóa thành một làn khói đen tiêu tán không thấy. Những tiểu quỷ đầu trâu đó, cũng đều rối rít biến mất.

Cơ thể của Quân Chi từ không trung ngã xuống, một cái đầu của Tiểu Bạch ngậm ở quần áo của hắn, lập tức chạy về đến bên người tôi, sau khi đặt Quân Chi ở bên cạnh, thu nhỏ lại cọ tôi.

Đau đớn chỗ bụng nhỏ truyền đến lập tức biến mất, tôi ôm Tiểu Bạch dựa vào nó nghỉ ngơi một lát, miễn cưỡng khôi phục chút sức lực.

Linh lực trên người rỗng tuếch, chỉ có chỗ bụng nhỏ kia truyền đến quỷ khí và linh lực nhàn nhạt, nhưng cũng đều rất mỏng manh, hơn nữa tôi không thể thuyên chuyển.

Nhưng cũng may chúng tôi không có việc gì.

Quân Chi nằm ở trên mặt đất mở mồm to thở phì phò, cũng là hữu khí vô lực, tôi vội đi qua xem xét tình huống của hắn: “Quân Chi, em không sao chứ?”

Hắn lắc đầu: “Không có việc gì…”

Lúc này Lam Cảnh Nhuận cũng chạy đến, sắc mặt của hắn cũng không được tốt: “Sư đệ, sao em có thể sử dụng cấm thuật! Rõ ràng sư phụ đã ra lệnh cấm!”

Tim tôi chợt ngừng đập, lập tức hỏi Lam Cảnh Nhuận: “Cấm thuật gì?”

“Lấy linh lực và tu vi toàn thân của mình cho đối thủ một đòn trí mạng, nếu thất bại, sẽ tương đương là mất mạng!” Lam Cảnh Nhuận sốt ruột nói.

Quân Chi không để bụng cười: “Không phải em đã thành công sao…”

“Vậy thọ mệnh của em thì sao? Mỗi một lần sử dụng, thọ mệnh ngắn lại mười năm! Nhân sinh có thể có mấy cái mười năm! Em đừng tưởng mình tuổi còn nhỏ là có thể làm bậy!” Nhìn ra được Lam Cảnh Nhuận là thật sự yêu quý sư đệ, trong dạy dỗ đều là đau lòng vì mười năm thọ mệnh biến mất kia của Quân Chi.

Quân Chi càng thêm không để bụng: “Anh rể của em là minh vương mà, mười năm tính cái gì, chị, có phải hay không…”

Như thế, chờ sau khi Mặc Hàn khôi phục tu vi, có thể để hắn hỗ trợ lấy mười năm thọ mệnh Quân Chi làm mất này trở về.

Lúc này Lam Cảnh Nhuận mới thở dài, không nói lời nói nặng gì nữa, lại nhìn về phía tôi: “Tử Đồng, cô không sao chứ? Vừa rồi bộ dáng cô ngã trên mặt đất có chút dọa người.”

Tôi lắc đầu: “Tôi không có việc gì.”

“Chị, thương thế của chị thì sao?” Quân Chi nhìn chằm chằm qua ống tay áo tôi bị cắt hỏi.

Tôi sửng sốt, cảm giác linh lực biến mất vừa rồi quá mức khiếp sợ, làm tôi đều quên việc này. Hiện tại, chỗ cánh tay bị thương, hinh như một chút đều không đau.

Tôi khó hiểu vạch tay áo bị cắt rách kia ra, phát hiện trên cánh tay lại đều không có có một chút vết thương!

Chuyện này không có khả năng! Trên tay áo còn có vết máu thì sao! Đau đớn trên cánh tay cũng là tồn tại rõ ràng chính xác! Sao sẽ khỏi hẳn nhanh như vậy?

Ánh mắt ba người chúng tôi theo thứ tự trao đổi một chút, ai cũng đều không rõ đây là có chuyện gì.

Chỉ là, ánh mắt Quân Chi lại mang lên ba phần không tốt.

Thừa dịp Lam Cảnh Nhuận đi sắp xếp mọi người Thanh Hư Quan hủy trận pháp kia, Quân Chi hỏi tôi: “Chị, chị còn nhớ rõ tiếng thét dài vừa rồi kia không?”

Tôi gật đầu, Quân Chi ý bảo tôi nhìn tiểu bạch: “Tiểu Bạch, đi lấy bình nước cho chị của tao.”

Tiểu Bạch nhìn về phía tôi, tôi gật đầu: “Bình nước ở ba lô của tao, bên trong còn có mấy cái khô bò, đều cho mày.”

Tiểu Bạch vui sướng phe phẩy cái đuôi, lại cọ bụng tôi, mới giơ chân đi tìm ba lô của tôi ở cách đó không xa.

Tôi biết Quân Chi có chuyện riêng muốn nói với tôi, dùng cây trâm vẽ xuống một đạo kết giới, bảo đảm sẽ không bị ai nghe lén.

“Em phát hiện cái gì, nói đi.” Tôi nói.

Quân Chi hít sâu một hơi: “Chị, tiếng thét dài kia, hình như là từ trên người của chị vọng lại.”

Tôi cũng cảm giác như vậy.

Nhưng quan trọng là tôi căn bản là không cảm giác ra đây là tình huống như thế nào.

“Chị biết, em biết là chuyện như thế nào không?” Tôi hỏi Quân Chi.

Sắc mặt của hắn xanh mét lắc đầu: “Em không biết là chuyện đúng không, nhưng…” Ánh mắt hắn càng thêm lo lắng: “Chị, trên người của chị, chỉ

/249

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status