Âm Mưu Thần Tượng

Chương 22 - Mẫu Hậu Gọi Đến​

/52


Lúc Lâm Uyển Nhu thức dậy đã hơn chín giờ sáng, nhìn đồng hồ có một tấm giấy nhớ màu vàng ghi ba chữ: “Anh đi nhé” Mà xém chút nữa tức đến rơi lệ.

Mụ nội nó, lại không tiễn anh đến sân bay được là cái lí gì chứ?!

Trong nhà vắng lặng khiến Lâm Uyển Nhu có chút cảm giác thê lương, cô nàng nào đó nằm trên giường êm lăn qua lăn lại, lòng rối thành một mớ tơ vò. Quái, mới không thấy có một chút thôi, tại sao lại bất an như vậy chứ? Chẳng lẽ là nhớ rồi??

Như vậy cũng quá là khoa trương đi! -_-||| Còn chưa có được tám tiếng đồng hồ đâu đấy.

Ở nhà một mình lại không thể đến nhà hàng Phương Nam như mọi khi vẫn làm, bổng nhiên Lâm Uyển Nhu cảm thấy cuộc đời mình vô vị rồi, giống như bà cụ già tám mươi tuổi ăn không ngồi rồi chẳng có chuyện gì làm vậy. Sung sướng đến mức không cười nổi!

Sau khi lăn hết n vòng trên giường, cô nàng cuối cùng ra một quyết định hết sức trọng đại, hết sức lớn lao- Dọn dẹp nhà cửa, quyết làm một bà nội trỡ đảm đang tài giỏi!!

Lâm Uyển Nhu mang theo mục tiêu vĩ đại của bản thân nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, thay một bộ váy màu hồng phấn nhẹ nhàng, tô một chút son môi nhạt, quảy túi xách gọi điện cho Lâm Gia Tuệ. Vốn dĩ còn muốn gọi cho Trần Ngạc Hy, nhưng cô nàng này dạo gần đây rất bận rộn, không thể tùy tiện xin nghĩ như lúc trước nữa, mà Lâm Gia Tuệ chính là buổi sáng hôm nay vừa vặn không có đi làm, thuận tiện đi dạo phố mua ít đồ luôn.

“Mau lên, tao đợi đấy!!” Ngay khi điện thoại được kết nối, Lâm Uyển Nhu hùng hổ như thường lệ quát oang oang. Đầu dây bên kia im lặng một lút lâu, lâu đến mức cô nàng chuẩn bị ‘sư tử hóng’ một lần nữa, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Cô ấy còn đang ngủ, để em gọi taxi cho chị nhé!”

“Hả?” Lâm Uyển Nhu bị dọa cho hết hồn, xém chút là đánh rơi luôn di động. . . đây. . . đây chẳng phải là giọng của Dương Hoàng Việt hay sao? Còn nữa, hai nười họ mới sáng sớm đã ở chung một chỗ, còn cái gọi là đang ngủ nữa!!

Bạn trẻ Gia Tuệ à, bạn làm người cũng nhanh quá đi đấy!?!

“Như vậy nhé!” Chưa đợi cô nàng hoàn hồn, chàng trai trẻ bên kia đã nhanh chóng cúp máy. Lâm Uyển Nhu lắng nghe tiếng ‘tút tút’ không ngừng vang lên mà đứng hình trong gió lần thứ hai trong ngày, muốn mắng người mà không biết mắng ai. . .

Thế nào gọi là thê lương?

Như cô hiện tại chính là thê lương!!!

Ngay đến cả một người đi dạo phố cùng cũng không có, cho hỏi thiên lý ở đâu chứ?!!

Sau khi ai oán trong lòng đủ n lần, cô nàng nào đó cuối cùng cũng nghe tiếng còi xe in ỏi trước nhà một khoản, đành phải nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy ra. Xem ra Dương Hoàng Việt quả nhiên kêu taxi giúp cô rồi.

Tài xế taxi nhìn cô gật đầu cười một cái, Lâm Uyển Nhu nói địa điểm, thế là chiếc xe màu đỏ rực vô cùng chói mắt chạy bon bon vào trung tâm thành phố. Trước cửa khu thương mại, Lâm Uyển Nhu dặn dò bác tài đôi ba câu, bảo anh ta chờ mình ở đây một chút rồi nhanh chóng mất óng sau cánh cửa kính.

Cô nàng nào đó với tâm tình tiêu tiền giải khuây, chạy hết đầu này tới đầu kia mua đủ thứ nào là vật dụng nhà bếp, trang trí nội thất, thức ăn. . . vân vân và mây mây. Đừng hỏi cô vì sao hôm nay lại có can đảm mở rộng hầu bao như vậy, bởi vì giai cấp vô sản như cô làm gì có tiền chứ! Tối hôm qua trước khi đi ngủ đồng chí Yêu nghiệt đã đưa cho cô thẻ phụ, nói không cần bồi thường tiền hợp đồng mà anh hiện tại chưa cần dùng tới cho nên số tiền khổng lồ này đưa cho cô giữ tạm, cần dùng việc gì thì dùng.

Không phải cô tham lam, nhưng mà chuyện trang trí nhà cửa này vốn dĩ là nhận lệnh của Yêu nghiệt đại nhân mà hành sự, nếu cô tự bỏ tiền ra mới khiến mình chết vừa thảm vừa khó coi. Lâm Uyển Nhu thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt âm trì của anh khi hay tin, sau đó sẽ nói: “Lâm Uyển Nhu! Em sợ anh nuôi em không nổi à?”

Cho nên, tốt nhất vẩn là nên nghe lời thì hơn. Có lợi cả đôi đường mà lị!

Sau khi đảo quanh một vòng trong trung tâm thương mại, mua hết những thứ cần thiết, thanh toán hết chi phí. . . Lâm Uyển Nhu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm ra về trong tâm tình tạm coi như là tốt.

Lúc đến nhà đã hơn một giờ chiều, trong lòng không khỏi cảm thán thời gian này trôi cũng không chậm cho lắm, nhưng chắc giờ này Dương Nhật Phong còn chưa đến nơi, nếu không sao còn chưa gọi điện thoại cho cô được!?

Tắm rữa một lượt thật mát mẻ, ăn tạm tô mì gói, sau đó lại đi ngủ đến chiều.

Khi cô tỉnh lại chính là bị tiếng chuông cửa đánh thức. Lâm Uyển Nhu hấp tấp vuốt gọn lại đầu tóc, trong mơ màng bước ra mở cửa. Là nhân viên của công ty chuyển phát, hàng cô đặt mua trong trung tâm được đưa đến rồi!

Nam nhân viên phụ giúp Lâm Uyển Nhu khiên mấy thùng đồ nặng trịch vào nhà, chờ cô ký tên xong xuôi đâu đó thì lặng lẽ rời đi.

Thế là công trình giang lao mà vui vẻ của cô nàng nào đó chính thức bắt đầu. Thay lại rèm cửa, sắp xếp lại một số dụng cụ nhà bếp, dọn dẹp nhà cửa, làm một số các loại bánh ngọt. . . xong việc đã là chín giờ tối hơn.

Căn nhà này thực ra hoàn toàn không phải của Lâm Gia Tuệ, là lúc trước Dương Nhật Phong thấy ngoại cảnh đẹp nên mua về nhưng không có cơ hội sử dụng, đến khi chuyện scandal của hai người bùng phát mới nhờ Lâm Gia Tuệ dụ dỗ cô đến đây sống. Lâm Uyển Nhu nghĩ đi nghĩ lại n lần vẫn thấy hình như mình bị bạn tốt bán đi rồi!?

Nhưng bạn tốt hình như sắp thành người một nhà với Yêu nghiệt đồng chí, nói theo cách nào cũng không đúng. Sau này cô nàng trở thành vợ của Dương Hoàng Việt, hiện tại đắc tội với anh chồng tương lai hình như có chút không ổn.

Lâm Uyển Nhu nằm dài trên bàn ăn lớn lăn qua một vòng, đột nhiên lò nướng phát ra tiếng ‘Ding ding’ giòn tan báo hiệu bánh đã chín khiến cô có chút giật mình, lật đật chạy đến đeo găng tay lấy bánh ra. Đây là bánh su kem hương chanh, cô nàng nào đó tự mình nếm thử miếng bánh nóng, cảm thấy cũng không đến nổi tệ.

Chắc chắn lúc anh về phải làm một ít, Dương Nhật Phong nhất định rất thích. . . Ừm, nên ăn khi đọc sách và uống cà phê là tốt nhất!

Lâm Uyển Nhu mang theo tâm tình phi thường tốt đẹp cất bánh vào tủ lạnh chuẩn bị đi ngủ, không hề nhận ra bản thân ngày càng giống như người vợ đảm đang.

Lâm Uyển Nhu thay một bộ đồ ngủ hình hoạt họa màu sắc rực rỡ, hăng hái xông vào phòng nhảy một phát lên giường, nhanh nhẹn trùm chăn. Nhưng đến khi lăn đủ hai mươi vòng mà vẫn chưa ngủ được mới nhớ ra một chuyện khiến người ta vô cùng đau khổ- Lúc trưa ngủ rồi, hiện tại lại đang mất ngủ~

Cứ tưởng tượng xem, trong một đêm khuya thanh vắng, nguyệt hắc phong cao, gió lớn sao thưa, một cô gái một mình nằm trong nhà, một cơn gió thổi qua làm cửa sổ bậc mở, sau đó. . . Cảnh tượng này phi thường khiến người ta muốn tái phát bệnh tim nha~

Lâm Uyển Nhu lăn thêm một vòng, khóc không ra nước mắt tự trách bản thân vào ban ngày quả thật là xem quá nhiều phim sách kinh dị rồi!

Trong lúc cô nàng nào đó còn đang đau lòng cắn chặt chăn, điện thoại trên đầu giường đột nhiên reo vang một bản nhạc phim quen thuộc khiến trái tim bé bỏng trong ngực cô phút chốc dâng tận cổ họng, đến khi cầm di động trong tay, không những không giảm mà sắc mặt cũng tái mét vô cùng khó coi.

“Mẹ. .?” Bây giờ đã hơn mười giờ đêm, gọi đến nhất định không có chuyện hay ho gì. Nói không chừng việc cô lo sợ nhất cuối cùng cũng tới rồi cũng nên.

Giọng mẹ Lâm bên kia có chút mất kiên nhẫn: “Còn biết là mẹ, mẹ tưởng mày đi lâu quá quên luôn rồi chứ!” Hơn mấy năm qua chưa từng chủ động gọi điện về một lần, khiến bà lo lắng, ngày lễ ngày tết cũng không về nhà. . . đứa con gái này đúng là. . .

“Con xin lỗi!”

“Không cần nói nghe hay như vậy, ngày mai lập tức đón xe về đây cho mẹ, mẹ có việc muốn nói với mày!”

“Có chuyện gì nói qua điện thoại luôn được không? Con rất bận” Lâm Uyển Nhu chột dạ nhỏ giọng hơn bình thường, bận cái quỷ gì, làm gì có chuyện mà bận!

Mẹ Lâm không hổ danh là mẫu hậu đại nhân trong truyền thuyết, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề khiến người khác không còn gì để biện hộ: “Bận? Mày bận yêu đương hẹn hò tập làm người nổi tiếng chứ gì?! Đừng tưởng bà già này ở dưới quê không hay không biết, làm chuyện không biết xấu hổ đầy trên báo thế kia còn muốn không về nhà, mẹ mặc kệ mày ở đó bận cái gì, ngày mai nhất định về đây cho mẹ, nếu không sau này cũng không cần về nữa!”

“Mẹ, con. . .” Lâm Uyển Nhu vừa định thay bản thân bào chữa một chút, chưa kịp nói tiếng nào đã nghe tiếng dập máy ‘tút tút’ Bỗng nhiên có loại xúc động khóc không ra nước mắt.

Đánh nhanh thắng nhanh, tốc chiến tốc thắng, đây quả thật chính là phong cách ‘chiến tranh chớp nhoáng’ của mẹ già nhà cô mà! Cô thật sự muốn nhắc cho bà nhớ, cái câu ‘nếu không sau này cũng không cần về nữa!’ đã được bà sử dụng hơn ba lần rồi, quả thật không còn một chút uy hiếp nào đâu.

Nhưng mà lần này cô cũng muốn giải quyết mọi chuyện cho đâu vào đấy, vã lại tiệc cưới cùng buổi hợp lớp Thiên Nhan tổ chức đều diễn ra ở thành phố C quê cô. Xem ra lần này quả thật không đi một chuyến là không được rồi.

/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status