Âm Mưu Thần Tượng

Chương 28 - Ra Mắt.​

/52


Lâm Uyển Nhu nhìn người đàn ông bên cạnh khuôn mặt như táo bón lâu năm không khỏi, bất giác trong lòng dâng lên chút áy náy. Đó cũng chính là lý do vì sao cô rất hiếm khi uống rượu, uống xong rồi có làm cái chuyện mất mặt gì cũng không nhớ.

Năm đó chia tay với Cao Thiên nhưng cũng không được tính là cắt đứt hoàn toàn, dây dưa đến hơn một năm nữa hắn ta mới thôi đeo bám cô, chính thức đi theo con đường Thiên Nhan dọn sẵn.

Tính ra thì Lâm Uyển Nhu là hồng hạnh vượt tường nha~ Còn chưa dứt khoát với người yêu cũ đã trong vô thức câu thêm một người mới để dành rồi!

Hớ hớ hớ. . . khiến cô có cảm giác bản thân quá là đào hoa, quá là đa tình đi~

Dương Nhật Phong thấy dáng vẻ cười híp mắt hưởng thụ của bạn gái, không cần suy nghĩ cũng biết cô đang ảo tưởng lung tung cái gì: “Em đừng mơ mộng nữa! Lúc đó anh chỉ muốn xem thử bộ dạng khi tỉnh táo của em sẽ là cái gì mới suy tính em thôi!!!”

“Anh để em sung sướng một tí là chết à?!” Lâm Uyển Nhu chu mỏ uất ức, hoàn toàn quên mất tình hình hiện tại của mình.

Yêu nghiệt tiên sinh đưa tay bẹo nhẹ má cô, cười một cái rồi nhanh chóng cho xe tiếp tục khởi hành. Đến lúc này cô nàng mới ý thức được bản thân đang vướng vào rắc rối gì: “Phong. .. hay. . . hay là bỏ qua đi, em cũng đâu có bị gì, anh xem. . .”

“Em tự soi vào gương đi, thấy mình như thế nào không?” Mặc dù anh cũng không biết đến nhà cô rồi sẽ đối mặt với gia đình ‘vợ’ như thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến người con gái anh nâng trong lòng bàn tay bị người khác ảnh hưởng anh liền. . .

Chỉ là không thể trực tiếp làm mất lòng bên ‘vợ’ của mình, Dương Nhật Phong anh không ngu ngốc đến mức đó! Nhìn thái độ ấp a ấp úng muốn cản người của cô liền biết anh không được hoan nghênh cho mấy rồi.

Chiếc xe sang trọng vẫn bon bon trên đường trong tâm trạng rối bời của hai người, Lâm Uyển Nhu chỉ mong sao cho thời gian trôi chậm một chút, đến nơi rồi nói không chừng sau này hai người phải âm dương cách biệt luôn đó nha~ T__T

Tính khí của mẹ cô chính cô rõ nhất, chuyện gì không theo ý bà thì bà sẽ bùng phát, sẽ giận dữ. . . e hèm, kết quả lần nào cũng là cầm dao khoai chém tấm thớt ra làm hai mãnh!

Ba cô cũng vì cái này mà không muốn đôi co nhiều với bà, nhịn đến mức quen, quen xong liền cảm thấy bình thường! Lâm Uyển Nhu thật sự rất khâm phục chữ ‘nhẫn’ trong lòng phụ thân đại nhân nhà mình, quả là to lớn vĩ đại a!!!

Quay trở lại với vấn đề chính, trái ngược với vẻ mặt lo lắng bất an của Lâm Uyển Nhu, Dương Nhật Phong giống như mọi chuyện điều không liên quan tới mình, vẫn bình thản lái xe, tuy nhiên Lâm Uyển Nhu biết anh đang suy tính cái gì đó. Bình thường, ngoài những lúc tức giận hoặc khởi động IQ ra, Dương Nhật Phong trước mặt cô luôn luôn nói cười không ngớt, là loại đàn ông ấm áp hài hước.

Cũng không đợi Lâm Uyển Nhu nghĩ nhiều, chiếc xe đã nhanh chóng thắng ‘kịt’ một cái, ngước mắt nhìn ra không nơi nào có thể quen thuộc bằng nơi này- nhà của cô!

Trong lòng Lâm Uyển Nhu thầm than n câu ‘Không xong rồi! Thật không xong rồi!!!’

Lúc nhỏ cô có đọc một cuốn tiểu thuyết rất máu chó, con bà nó vô cùng máu chó, để lại trong tâm trí một bé gái mười bốn tuổi ngây thơ một nổi ám ảnh kinh hoàng về tình yêu trắc trở. Nam chính sau khi cải cọ với cha nữ chính xong, hùng hổ đạp cửa rời khỏi, cha nữ chính vì quá tức giận, với tư tưởng ‘con gái mình nuôi lớn không thể để người khác cướp đi’ đành nhốt nữ chính vào nhà củi, tận ba tháng mới cho ra ngoài! Đến lúc đó nữ chính liền biến thành kẻ ngốc!!!

Lâm Uyển Nhu cô mới không muốn thành kẻ ngốc!

Dương Nhật Phong thấy bạn gái mình hất thần thì lo lắng lay lay bả vai cô: “Em đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”

“Phong! Em gặp ác mộng rồi!!!” Lâm Uyển Nhu ngờ nghệch nắm lấy tay hắn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Dương Nhật Phong: (눈‿눈)

Bảo bối, em không có ngủ, ác mộng cái gì chứ?! Quả là ăn no rãnh rổi sinh ra nông nổi rồi!!!

Tên nào đó tuy trong lòng không hiểu cô đang tưởng tượng ra cái thứ gì khủng khiếp, nhưng ngoài mặt vẫn vỗ về trấn an Lâm Uyển Nhu, nhanh chóng kéo cô xuống xe, nhắm hướng cửa lớn nhà họ Lâm mà xông thẳng vào. . . Ặc, là đi thẳng vào!

Mẹ Lâm đứng trước cổng thấp thỏm không yên chờ con gái về nhà. Đi gặp bạn cái kiểu gì mà đến khuya như vậy cũng chưa có về chứ?!

Đúng là ‘con hư tại cha, cháu hư tại ông’ mà!!! Con bé này được cha nó cưng chiều từ bé, có làm sai cái gì cũng đều dung thứ bỏ qua. Hừ! Trách bà quản nó quá nhiều, không quan tâm đến suy nghĩ của nó? Bà cũng không phải vì tương laii của nó, hạnh phúc của nó mà suy tính hay sao???

Mẹ Lâm càng nghĩ càng cảm thấy giận dữ, thở phì phì từng hơi. Đột nhiên cổng sắt vốn đang yên lặng phát ra âm thanh ‘rít ríttt’ cực kỳ chối tại, bà mẹ nào đó vô cùng không nhẫn nại một bước thành ba bước chóng nạnh đi ra, dự định phải giáo huấn cho cô con gái một chập nên thân: “Mày có biết. . .” mấy giờ rồi không?!

Nhưng nữa câu sau chính là bị làm cho giật mình đến mức nuốt ngược trở lại vào bụng!

Giỏi cho ra ngoài gặp bạn, cư nhiên trở thành dẫn về một tên đẹp trai!!!

Lâm Uyển Nhu khúm núm đứng sau lưng Dương Nhật Phong thò đầu ra, cười gượng: “Mẹ. . . anh ấy. . . là. . . là bạn trai con!”

“Chào bác gái, cháu tên Dương Nhật Phong” Tên nào đó tự nhiên cúi đầu lễ phép chào, thong dong tự tại trái ngược với Lâm Uyển Nhu, người nào không biết còn tưởng đây là ngày con dâu ra mắt mẹ chồng chứ không phải con rễ ra mắt mẹ vợ!

***

Cha Lâm cùng mẹ Lâm ngồi im lặng cẩn thận quan sát chàng trai trước mặt, ừm. . . xem ra có chút đẹp trai! Nhưng mà người nổi tiếng nhất định không đang tin, mấy anh chàng này sự nghiệp quá phát triển, bên ngoài rất nhiều oanh oanh bướm bướm, nhất định không thể một lòng một dạ chăm sóc con gái ông bà được. Vã lại hai đứa cùng một chỗ có chút không tương xứng!

Lâm Uyển Nhu cúi gằm mặt, tư thế ‘mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim’ cơ bản được cô đem ra triệt để áp dụng.

Bàn tay đột ngột được ấm áp bao lấy, cô nàng giật mình ngẩn đầu nhìn người bên cạnh đang mỉm cười trấn an mà trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng. Trong những hoàn cảnh này, thông thường đáng ra cô mới phải là người cần khích lệ anh. . . thế mà. . .

Hai ông bà ngồi đối diện bỏ hết thảy hành động của hai người vào mắt, mẹ Lâm khẻ cấu lên đùi ba Lâm một cái như nhắc nhở ‘Năm xưa ông có đối xử với tôi được như thế đâu, coi đi, coi đi!!!’

Ba Lâm xấu hổ nhìn vợ, hai người đã gần sáu chục tuổi đầu rồi, còn ganh tỵ với tụi trẻ cái gì chứ?!

“Cậu. . . là Dương Nhật Phong?” Mẹ Lâm thái độ có phần hòa hoãn hơn, lên tiếng phá tan cục diện im lặng rối rắm kia.

Dương Nhật Phong ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ”

Lâm Uyển Nhu thấy anh như vậy, xém một chút là không nhận ra cái tên bình thường đối với cô tính tình gia trưởng, làm bộ làm tịch, giết người không cần hung khí. . . (lượt bớt một vạn tám nghìn chữ). Sau không thấy đối với cô ngoan ngoãn như vậy đi.

Tên nào đó vừa nhìn ánh mắt tràn đầy uất ức kia là biết cô đang nghĩ cái gì, ghé đầu vào tai cô thì thầm: “Em là vợ anh, bà ấy là mẹ của em!” ‘Đợi em trở thành mẹ của con anh rồi, anh nhất định ngoan ngoãn nghe lời em!’ Nữa câu sau là giữ trong lòng không có nói ra.

Lâm Uyển Nhu đỏ mặt đẩy người nào đó ra.

Ai. . .ai là vợ anh ta chứ?! Hừ!!!

“Cậu là người công chúng, công việc nhất định rất bận đi? Uyển Nhu của chúng tôi từ nhỏ được cưng chiều không quen chịu khổ, cũng không quen chăm sóc người khác. Nếu cưới nó về thì cậu làm sao chăm lo tốt cho nó được?” Mẹ Lâm híp mắt, thu hết mấy hành động không đứng đắn của hai người vào mắt. Trẻ tuổi a, đúng là trẻ tuổi phóng khoáng hơn a~

“Cháu không định tiếp tục công việc hiện tại” Dương Nhật Phong mắt không gợn sóng trả lời rành mạch, Lâm Uyển Nhu bên cạnh trong lòng thầm niệm một vạn chữ ‘Amen’.

Tới rồi tới rồi! Mẹ cô bắt đầu triển khai hỏa lực rồi!!!

“A? Giải nghệ?? Như vậy cũng không phải không tốt, nhưng mà nghệ sĩ các cậu ấy, ngoài đi diễn có thể kiếm tiền sao??? Cậu tuổi còn trẻ như vậy đã giải nghệ, sau này hối hận rồi sẽ trách cứ con gái tôi thì thế nào?!”

“Cháu cũng có dự định này lâu rồi, tuyệt không trách Uyển Nhu. Còn về việc kiếm tiền, cháu dự định mở một công ty đào tạo ca sĩ, dựa vào kinh nghiệm của bản thân, tuyệt đối cũng không khiến cô ấy chịu khổ”

“Cứ coi như vậy, nhưng vì nó cậu mới giải nghệ, con gái tôi sau này ra đường sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”

“Sẽ không! Chỉ cần cô ấy không rời khỏi con, con tuyệt đối không rời cô ấy, càng không thể để cô ấy gặp bất cứ nguy hiểm gì!”

Mẹ Lâm gật gù, coi như tạm hài lòng với chàng trai trước mặt. Dù sao cũng là hạnh phúc của tụi nhỏ, cứ để chúng nó tự định đoạt, sau này hạnh phúc thì tốt, không hạnh phúc cũng không thể trách bật làm cha làm mẹ như bà. Dẩu gì cũng là nó chính mình chọn, bà cũng đã cố hết sức.

Ba Lâm nhìn cậu nhóc trước mặt trả lời trơn tru hết từng câu hỏi làm khó của vợ ông, trong lòng tuy cũng đã thỏa hiệp nhưng vẫn cứng miệng: “Hai đứa. . . đến bước nào rồi?”

“Ba~ chúng còn chưa. . .” Lâm Uyển Nhu đỏ mặt, hấp tấp muốn ‘cướp quyền trả lời’ nhưng bị mẹ Lâm trừng một cái nên đành im luôn.

Dương Nhật Phong cười cười, nhìn không ra anh suy tính cái gì, chỉ thấy môi mỏng khẻ mở, phun ra một câu khiến người choáng váng: “Cái gì nên làm đã làm, không nên làm cũng đã thử qua rồi!” Kết quả thất bại!

Lâm Uyển Nhu gấp đến mức lấp ba lắp bắp, chỉ thẳng mặt anh hét: “Dương Nhật Phong, anh im miệng cho em!”

Tên nào đó dùng ánh mắt ngây thơ vô tội uất ức nhìn cô, bộ dạng như cô dâu nhỏ bị ức hiếp: “Là ba kêu anh nói nên anh mới nói mà”

Cả nhà họ Lâm tất cả đều choáng váng mặt mày~~~

/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status