Âm Mưu Thay Não

Chương 15

/48


Siem Reap. Sáng 23/6.

Thời điểm này, giờ làm việc buổi sáng của giáo sư Samdech đã bắt đầu. Mặc dù đã hi sinh thói quen dùng cà phê để chuyển sang chất kích thích có tên Jaya nhưng tâm trí ông vẫn không thể đặt lên tập bệnh án trước mắt mà đang rong ruổi đi tìm cái đầu của xác chết.

Mấy hôm nay ông tự dưỡng thương trong chính văn phòng bận rộn của mình.

Ông thẳng tay hủy các cuộc họp của viện. Kiểm sát viên quân sự hẹn xuống làm việc, ông cũng tìm lí do trì hoãn. Các nhà báo thì phải lục đục kéo về sau khi chán nản đợi hàng chục tiếng đồng hồ. Các bác sỹ khoa ngoại thì tha thiết mời ông xuống hội chẩn cho các ca hiểm nghèo, và đây là phận sự mà ông không bao giờ thoái thác. Bệnh nhân là đối tượng phụng sự duy nhất của ông. Công việc đối với ông là sự cống hiến thiêng liêng.

Bận rộn là tốt. Thế nhưng bác sỹ mà bận rộn lại là một tín hiệu chẳng hay.

Mấy hôm nay, ngoài công việc chuyên môn, vị dành hết quỹ thời gian nghỉ ngơi của mình để dò la tin tức và đôn thúc các cơ quan hữu quan giải quyết hậu quả vụ khủng bố.

Vụ tấn công vừa qua đã làm ông choáng váng. Người bạn lớn của ông thì mất tích. Quay mặt với nỗi đau đồng loại, nhiều kẻ cơ hội nhân đây tung ra vô số tin đồn nhằm bội nhọ thanh danh của ông. Đời là thế. Giáo sư Samdech khẽ thở dài rồi lật tập công văn mới nhận.

Do không hiểu thời gian quý hơn máu của ông hay sự việc quá khẩn cấp mà viên đội trưởng bảo vệ nhè vào lúc này để xuất hiện:

- Thưa giáo sư, đêm qua có kẻ đột nhập bệnh viện. Chúng tôi cần báo cáo ông.

- Chuyện này các anh tự biết phải làm gì. – Giáo sư Samdech xua tay và mắt không rời tập công văn.

- Thưa ngài...Nhưng đây là một nhân vật đặc biệt.

- Ăn trộm mà cũng có loại đặc biệt sao? Cứ theo quy định mà xử. - Giáo sư Samdech phát cáu.

- Chúng tôi biết... nhưng đây lại là ... hoàn toàn khác ạ.

Viên đội trưởng vẫn ì ra trước mặt buộc Samdech phải ngửng lên.

- Tại sao lại khác?

- Vì tên này là khách của... giáo sư ạ!

Ông ta trừng mắt:

- Khách của tôi và kẻ trộm là hai phạm trù ngược hẳn nhau.

- Dạ thưa, sáng qua tôi đã dẫn anh ta lên đây gặp ngài, và đây là những bức ảnh camera ghi lại đêm qua và rạng sáng hôm nay.

Viên đội trưởng tranh thủ rút nhanh tập ảnh trong cặp đã chuẩn bị sẵn.

Giáo sư Samdech đón xấp ảnh đang chìa ra trên tay viên đội trưởng rồi lật từng trang. Đúng là không lẫn vào đâu được.

- Các anh bắt nộp công an rồi hả? - Samdech thảng thốt.

- Chưa, thưa giáo sư. Đối với kẻ gian thông thường dám dùng hung khí chống trả, chúng tôi sẽ bắn hạ. Do kịp thời nhận ra đây là khách của ngài nên chúng tôi không dùng biện pháp mạnh. Vả lại anh ta chưa gây ra chuyện gì nên chúng tôi ... để hắn vuột mất ạ. Tôi xin nhận lỗi.

Giáo sư Samdech không nói gì, các nếp ăn trên mặt ông dường như sâu hơn. Ông đã đọc vị được mục đích của người khách mới quen. Cũng là tại ông sáng qua đã từ chối cấp mẫu phẩm nên anh ta phải liều lĩnh làm cái vệc không đáng hoanh nghênh này.

Suy cho cùng, áp lực một nhân viên y tế vượt hàng ngàn cây số rồi trở về tay không là điều muối mặt. Là lãnh đạo, ông hiểu áp lực của nhân viên đến đâu. Tuy nhiên nhìn những tấm ảnh này, cái thì lén lút, cái thì trườn bò, cái thì xô đẩy trong đám bệnh nhân của ông thì quả là không hay ho chút nào. Khách của giáo sư mà thế này ư.

Ông khẽ thở dài rồi dúi trả xấp ảnh cho người đội trưởng.

- Hủy ngay những bức ảnh đáng xấu hổ này đi. - Mắt ông ta cụp xuống đầy vẻ ân hận như lỡ nhìn phải một ấn phẩm xấu xa.

Viên đội trưởng ngạc nhiên nhìn vị giám đốc quân y nghiêm khắc mà nay lại có hành động bao dung hiếm có.

Viên đội trưởng mất hút ngoài cửa, giáo sư Samdech liền ôm đầu khó hiểu. Thằng cha này chưa về nước thật. Ông nghĩ. Hắn ta không tin mình đến nỗi phải trộm mẫu sao. Hắn ta đột nhập vào nhà xác thì chỉ làm việc đó mà thôi. Nếu hắn lấy được mẫu và tự kiểm tra gen thì cũng tốt, chỉ sợ xét nghiệm xong lại thêm đau lòng hơn mà thôi.

Samdech thấy không cần phải khám nghiệm ADN và công bố danh tính nạn nhân một cách quá vội vã, dù kết quả cái xác đó là ai cũng là con người, và đã chết. Công bố kết luận quá sớm sẽ gây phân tâm cho chỉ huy Heng Sovan. Cứ để anh ta tập trung vào công việc truy tìm cái đầu và kẻ gây án. Bắt kẻ chủ mưu và ngăn chặn tái diễn mới là mục đích chính. Samdech vật tập hồ sơ cao ngất trước mặt với các bệnh án nguy kịch đang chờ ông. Một phút lơ là có thể gây ra những cái chết mới. Người sống mới là quan trọng.


/48

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status