Tối hôm đó, Tôn Quốc Đống nhận được điện thoại của Trương Khang Thành: “Ông Vương nhắn anh nghe điện thoại của ông ta, ông ta nghĩ ra được một sáng kiến muốn xin ý kiến của anh.”
Lúc này Tôn Quốc Đống mới nghe điện thoại.
Ống nước?
Tôn Quốc Đống nghĩ, chỉ nối một ống nước để mình sử dụng chắc sẽ không xảy ra chuyện gì được. Hóa ra một chi tiết nhỏ như vậy cũng có thể tiết kiệm tiền, giải quyết vấn đề khẩn cấp trước mắt, đương nhiên anh ta sảng khoái đồng ý.
Vương Châu Giang thừa dịp mời anh ta ra ngoài xông hơi, hai người không ai nhắc đến chuyện mấy ngày không gặp trước đó, quần áo vừa cởi ra, bốn mắt nhìn nhau, vui vẻ như anh em.
Ngày hôm sau, Tôn Quốc Đống cố ý đến trước mặt Lý Thừa Dật đòi công, nói rằng mình đã giải quyết xong Vương Châu Giang, ngoan ngoãn bỏ tiền ra để san lấp mặt bằng.
Lý Thừa Dật ứng phó với anh ta bằng giọng như quan trên, nói mấy lời nhảm nhí như “cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn”, ấn tượng với anh ta thay đổi tốt hơn một chút.
Lý Thừa Dật đuổi Tôn Quốc Đống đi, khi tâm trạng đang vui vẻ thì điện thoại nội bộ vang lên.
Thư ký Điền nói: “Giám đốc Ninh không hẹn trước, hiện giờ muốn gặp anh, có được không?”
Mặc dù anh ta biết cô sẽ không đến đây nếu không có việc gì, nhưng anh ta lại thích cái tính cách tùy hứng, muốn được đặc quyền này, bởi vì nó tỏa ra sự mờ ám. Anh ta còn sợ Ninh Hảo không làm nũng với mình, mà chỉ nghiêm mặt nói chuyện công việc thôi.
Anh ta không kìm được mừng thầm: “Anh gọi cô ấy lên đây.”
Cả tòa nhà đều thuộc sở hữu của Vân Thượng, nhưng ở thành phố Giang này, Vân Thượng chỉ có hơn hai trăm nhân viên, nên chỉ giữ lại ba tầng để làm việc, còn lại đều cho những công ty khác thuê. Quản lý cấp cao của công ty nằm ở tầng bốn mươi, hiện giờ Ninh Hảo được điều đến phòng công trình, đang làm việc ở tầng hai mươi lăm.
Trong lúc đợi cô lên lầu, Lý Thừa Dật châm một điếu thuốc, ổn định lại tâm trạng đang gợn sóng của mình.
Ninh Hảo đầy cửa đi vào, anh ta dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
Hôm nay cô mặc áo len cổ lọ màu đen, che kín đến cổ khiến làn da của cô trông càng trắng trẻo hơn, hệt như một bà sơ cấm dục. Anh ta bỗng lóe lên sự thất vọng.
Ninh Hảo không ngồi xuống, mà đứng dựa vào cửa, tay để sau người, vẫn đang đặt trên tay nắm cửa, giống như chuẩn bị trốn thoát bất cứ lúc nào.
Anh ta dựa vào bàn, đứng cách cô cả một phòng làm việc, giả vờ ga lăng duy trì khoảng cách, nở nụ cười bất lực: “Em không cần căng thẳng như vậy, anh tuân thủ lời hứa, sẽ không tấn công bất ngờ dọa em sợ đâu.”
Ninh Hảo giãn lông mày, giễu cợt: “Lời hứa lần này có thể giữ được mấy ngày?”
“Em muốn mấy ngày thì mấy ngày.” Anh ta cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giọng điệu nói chuyện vụng về, giả vờ vô tội trong sáng, cứ như lần đánh úp không giữ chừng mực trước đó chỉ là trò đùa dai vui vẻ của con nít thôi vậy.
Ninh Hảo trợn mắt, hung dữ nói với anh ta: “Tốt xấu gì cũng phải kiên trì đến lúc kết hôn chứ, chú rể?”
Anh ta xị mặt: “Em có thể đừng nhắc đến chuyện này được không? Phiền lắm!”
“Anh được làm mà em không được nhắc à?”
“Em biết anh làm vậy là vì khoản tiền cho vay mà. Chuyện vặt vãnh này mà làm như bán thân không bằng, có người đàn ông nào thích được chứ? Không cứng lên được.”
Từ “cứng” này có thể hiểu là cứng rắn, cũng có thể hiểu thành ý khác, ăn nói lấp lửng.
Ninh Hảo không muốn trả lời vấn đề này để anh ta chiếm hời, bắt đầu nói chuyện công việc, giọng điệu vẫn là kiểu “hai đứa trẻ vô tư”, làm nũng chơi đểu.
“Có muốn kể lể cũng đừng tìm em, về nhà tìm mẹ anh đi. Em muốn Trình Dục Thông, mau đưa Trình Dục Thông cho em.”
“Ai?” Anh ta chưa kịp phản ứng lại.
“Là giám đốc Trình, giám đốc dự án Mỹ Oa đến chỗ chúng ta làm việc. Chị hai nói anh không cho nhét vào chỗ Tôn mập, vậy thì em muốn dùng.”
Lý Thừa Dật nhớ ra người kia rồi, anh ta điều tra tới lui mấy lần, không có gì đặc biệt cả, điều duy nhất phải đề phòng là anh ta và Ninh Hảo có lẽ từng xảy ra mâu thuẫn.
“Sao em cứ nhắm vào người này thế? Lớn tuổi mà còn không đẹp trai nữa.”
“Đúng thế, vậy anh ghen cái gì? Đề phòng chỗ này, đề phòng chỗ nọ. Khoản vay anh đã lấy được rồi, sao bố có thể không mở rộng phạm vi đất đai. Không chuẩn bị sẵn sàng, để người dưới trướng mình quan sát một lượt, lẽ nào trông mong vào Tôn mập à? Đề xuất của em, anh chẳng nghe cái nào cả.”
“Thôi mà Hảo Hảo.” Lý Thừa Dật bịt tai, bật cười, không hề coi đây là chuyện chính, giọng điệu nói chuyện nuông chiều như cô muốn gì thì đều tặng cho cô vậy: “Vậy em cứ lấy về quan sát đi, em ghét Tôn mập, tên họ Trình cũng có thể ghét em đó, em cẩn thận một chút, xảy ra chuyện thì tìm anh ngay lập tức, được chưa?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quả nhiên anh ta nghĩ như vậy, cho rằng Tôn mập thay thế cô, còn cô thay thế kỹ sư Trình, tạo thành một chuỗi hận thù.
Ninh Hảo đã đạt được mục đích, phủi mông định rời đi.
Anh ta vẫn chưa thỏa lòng, lại có ý trêu chọc: “Đi như vậy à? Nhìn chân đi.”
Ninh Hảo trừng mắt quay đầu.
Anh ta trêu chọc thành công, đắc ý liếm môi: “Căng cơ đã khỏi chưa?”
“Sến sẩm!” Ninh Hảo tiện tay đóng cửa lại.
*
Tôn Quốc Đống giải quyết xong rắc rối, lại bắt đầu chuyên ngành của mình - Xây dựng mối quan hệ.
Hiện giờ không thể vắt được gì ở chỗ Vương Châu Giang nữa, phải eo hẹp một thời gian nên Tôn Quốc Đống đã nhắm đến đơn vị đất.
Phụ trách mảng đất cát là đội ngũ bên Kim Việt, công việc trông có vẻ dễ dàng, chỉ cần đào đất trong công trường cho lên xe, vận chuyển đi là được. Nhưng thực ra nó không hề đơn giản. Cũng giống như việc thu hồi đất vậy, bình thường đều phải là đầu sỏ ở địa phương mới có thể làm được.
Tôn Quốc Đống nghĩ tới dự án này ngoại trừ Vân Thượng thì đơn vị hợp tác còn có Kim Việt. Phát triển một số mối quan hệ với kỹ sư xây dựng của Kim Việt có ích cho việc anh ta đứng vững trong tập đoàn. Nếu như bước này làm xong trước, vậy hợp đồng san lấp mặt bằng sẽ không thể hại được anh ta.
Sau khi uống rượu, ăn chơi với người của Kim Việt mấy lần, quả nhiên đã nghe ngóng được một số tin nội bộ.
Mảnh đất phía nam mà Ninh Hảo phụ trách kia, lúc thu hồi đất gặp phải một hộ gia đình khó xử lý, cứ một mực nói tổ tiên nhà bọn họ là danh gia vọng tộc, sâu dưới đất có cất giấu báu vật. Nhưng ba anh em bọn họ nghèo rách mồng tơi, đứa út còn là tên nghiện cờ bạc, nếu thật sự có báu vật, bọn họ có đào sâu ba mét cũng phải đào cho ra. Khi đó, chẳng qua ỷ vào đàn ông trong nhà nhiều, giả điên để hét giá lên cao mà thôi. Và quả thực số tiền bồi thường để thu hồi lại đất đưa cho bọn họ cũng nhiều hơn một chút, lúc này mới thành công đuổi đi.
Người nói vô tâm nhưng người nghe có ý, Tôn Quốc Đống suy ngẫm, lỡ như là thật thì sao? Nếu như may mắn, đào ra được một hai món đồ cổ, ít thì mấy trăm nghìn, nhiều thì mấy triệu tệ, đều có khả năng cả.
Chỉ hận mảnh đất kia không nằm trên địa bàn của mình.
Có điều, buổi tối công trường không có nhiều người trực, không làm việc, lãnh đạo quản lý không có mặt.
Tôn Quốc Đống nảy ra một ý tưởng lệch lạc, tạo dựng mối quan hệ tốt với mấy người ở mảnh đất đối diện, mỗi ngày âm thầm đào một ít, coi như đặt cược may mắn.
Chưa qua mấy ngày, người anh em tuyến trong có biệt hiệu “Máy bay” kia của anh ta đã báo cáo lúc nửa đêm, nói rằng đào được hai chiếc bình sứ dưới đất của gia đình kia. Khi đó, Tôn Quốc Đống đang xã giao bên ngoài bèn vội vàng đi tới công trường xem tình hình. Chiếc bình đã được bọn họ khiêng lên mặt đất.
Một cặp bình sứ cổ, trông có vẻ đã có niên đại nhiều năm rồi, đáng tiếc có một bình đã bị vỡ một nửa, giá tiền hẳn sẽ bị giảm nhiều.
Tôn Quốc Đống đau lòng đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Máy bay nói: “Không phải bọn tôi đào vỡ đâu, khi sắp đụng đến nó, bọn tôi đều vô cùng cẩn thận, đeo bao tay đào ra đó. Đến khi đào ra thì nó đã vỡ rồi, thực ra anh nhìn kỹ đi, chỗ này, cả chỗ này nữa, trông như nguyên vẹn nhưng thực chất đã từng vỡ rồi, sau đó được sửa chữa lại.”
Tôn Quốc Đống quan sát kỹ qua ánh đèn u ám, quả thật có vài đường viền nhỏ, mặc dù giá cả giảm đi, nhưng độ chân thật được nâng cao. Nếu không đáng tiền, sao lại dày công sửa chữa, chôn sâu xuống đất làm gì?
Tôn Quốc Đống phấn khích: “Tốt quá rồi, chắc là một trong những của hồi môn của bạn bà nội tôi, ông ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ vui mừng chết mất. Tiếp tục đào xuống dưới, nói không chừng còn có thể đào được nhiều hơn!”
Tôn Quốc Đống không hề có khiếu nghệ thuật, không hiểu giả cả của chúng, lại sợ là món đồ hiếm có đáng tiền, lỡ mang ra rồi bị giám định là di vật văn hóa thì sẽ bị quốc gia lấy mất.
Anh ta lén lút ôm bình sứ lên, bảo Trương Khang Thành tìm một chỗ ít gây chú ý, giám định trước.
Trương Khang Thành quả thật tìm được một chuyên gia, bèn mang đồ qua đó, một ngày sau đã có thông tin.
Trương Khang Thành trả lời: “Chuyên gia đã xem qua rồi, chưa đến mức là mặt hàng hiếm có, có khả năng là đồ cổ cuối đời nhà Thanh, mà cũng có khả năng là món đồ giả cổ thời Dân Quốc, giá cả có thể kém hơn mười lần, nhưng ít nhất vẫn được trăm mấy nghìn. Ông ấy nói, phải tìm mấy người bạn đến xem giúp, phân tích xem là phẩm màu gì, thủ công mỹ nghệ thuộc trường phái nào, cụ thể được sản xuất vào thời gian nào.”
Tôn Quốc Đống yên tâm, mặt mày vui vẻ: “Cậu để ông ta xem đi, cứ xem từ từ, không vội.”
Điều này chứng minh tin đồn có “báu vật” không phải không có căn cứ, đào thêm vài món lại có thêm khoản tiền mới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*
Văn Tư Hoàn ra khỏi phòng thay đồ, đứng im bên cạnh giường vài giây, suy ngẫm tại sao hôm nay lại bất thường như vậy. Sau bữa sáng, Ninh Hảo về phòng liền úp mặt xuống giường ngủ bù.
“Trong người không khỏe à? Bệnh rồi sao?” Anh ngồi cạnh giường, đặt tay lên vai cô hỏi.
“Không phải tôi bị bệnh, là cậu bệnh rồi.” Cô quay người, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào: “Có thể giả bệnh không? Vì tôi mà xin nghỉ một ngày, có ảnh hưởng công việc không?”
… Anh không biết cô định làm gì.
Văn Tư Hoàn nghiêm túc tính toán, bởi vì họ kết hôn trong kỳ nghỉ theo quy định, du lịch trăng mật cũng chưa đi, mặc dù anh có xin nghỉ nửa ngày vài lần, nhưng ngày phép kết hôn vẫn chưa dùng hết, chắc là…
Xúc giác kỳ lạ kích thích khiến anh trở về hiện thực.
Bốn mắt nhìn nhau, cách một lớp vải, bàn tay không yên phận của cô đang ma sát chân anh, chân thành cầu xin.
Anh nắm lấy tay cô, nhìn cô cười: “Muốn tôi biểu diễn cái gì?”
“Lúc ăn tối cậu xuất hiện chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy kỳ lạ, cậu cứ nói tôi bị bệnh, phải ở nhà chăm sóc cho tôi.”
Chuyện này không rắc rối, anh suy nghĩ sâu xa hơn: “Cậu làm chuyện mờ ám trong công ty, cần có “bằng chứng ngoại phạm” à?”
“Không phải tôi, là Tôn Quốc Đống quản lý dự án đối diện. Mấy hôm nay, tối nào cũng lén lút đào đất ở chỗ tôi, nếu ngày nào tôi cũng đến công trường rồi lại nói tôi không có phát hiện gì về việc mỗi ngày có thêm một đống đất trên công trường thì sẽ không có ai tin. Vẫn nên giả bệnh ở nhà tốt hơn.”
“Anh ta chạy đến chỗ cậu đào cái gì?”
“Đào báu vật.”
Văn Tư Hoàn cười: “Có không?”
“Không biết. Nếu như có, đối với tôi mà nói là chuyện phiền phức. Báu vật trong đất đều thuộc về quốc gia, theo quy định, đào được phải báo lên trên, bộ phận liên quan sẽ đến đánh giá. Nếu thật sự là di vật văn hóa, vậy thì bọn tôi sẽ rất rắc rối, chậm trễ thời gian thi công, lợi bất cập hại. Nhưng đồ trong đất bị người ta trộm đi trong tình huống bọn tôi không biết rõ, vậy thì sẽ không thể truy cứu trách nhiệm với bọn tôi được.”
“Xin nghỉ một ngày chắc không đủ đâu nhỉ?” Anh tóm được mấu chốt ngay lập tức, ra phòng ngoài mở laptop: “Tôi xin nghỉ ba ngày trước, giải quyết công việc online.”
Trong phòng truyền đến giọng nói của cô: “Cậu nói xem tôi bị bệnh gì thì được? Tôi cảm thấy phải cụ thể, phổ biến một chút, như vậy độ tin cậy sẽ cao hơn.”
“Bị chó cắn, tiêm vắc-xin chó dại bị kích ứng.”
Trong phòng ngủ có một chiếc gối bay ra, mặc dù vừa đến cửa đã rơi xuống nhưng cũng bày tỏ được sự bất mãn của cô.
“Tôi lên mạng tìm “lý do xin nghỉ một tuần” rồi.” Văn Tư Hoàn khẽ cười: “Hai lý do trước đó là mang thai và sinh non, cậu muốn không?”
*
Đến bữa tối, quả nhiên Văn Gia Xương thấy con trai út ở nhà thì tò mò: “Sao hôm nay về sớm vậy?”
Dựa theo câu trả lời đã thương lượng, Văn Tư Hoàn vừa ngồi xuống chỗ vừa hời hợt nói: “Ninh Hảo bị cảm rồi, sốt nhẹ nên hôm nay con không đến đơn vị mà ở nhà chăm sóc cho cô ấy.”
“Chị nói mà, bảo sao cứ thấy xe của Tư Hoàn không giống như từ ngoài về.” Chị hai tiếp lời.
Văn Gia Xương ngẩn người: “Sức khỏe của Ninh Hảo kém như thế à? Kết hôn chưa tới hai tháng mà hình như đã bệnh mấy lần rồi? Lấy Đông trùng hạ thảo mà thằng sáu mang đến hầm cho con bé uống bồi bổ đi…”
Dì Ngô trả lời: “Haizz, buổi trưa đã cho uống canh gà rồi.”
“Mỗi ngày lấy mười mấy con hầm chung với canh gà trong thố.” Văn Gia Xương dặn dò Văn Tư Hoàn: “Con phải nhìn con bé ăn luôn cả Đông trùng hạ thảo, không thể uống mỗi canh gà được, không có hiệu quả.”
“Vâng ạ.” Ông ta làm to chuyện như vậy khiến Văn Tư Hoàn hơi gượng gạo.
Chị hai cười hì hì trêu chọc, nói chuyện với Văn Gia Xương nhưng ánh mắt lại quan sát Lý Thừa Dật: “Ôi chao, bố à, hai vợ chồng mới cưới xin nghỉ nằm lười trên giường vài ngày có sao đâu? Không cần thiết phải bận tâm những chuyện này đâu.”
Lý Thừa Dật không ngẩng đầu.
Có điều, khi cô ấy nói “nằm lười trên giường vài ngày”, tay trái cầm đũa của anh ta đã dừng lại hai giây.
Lý Lộ Vân vội vàng tìm cách để ông ta xuống nước: “Đúng đó, đúng đó, chuyện của con trai không cần quan tâm kỹ như vậy đâu, bọn nó cần giúp sẽ tự mở lời thôi.”
Văn Gia Xương ho nhẹ một tiếng, nở nụ cười trìu mến: “Bồi bổ thân thể cũng đâu có sai, lúc này không quan tâm thì đến khi nào mới quan tâm?”
Văn Tư Hoàn khom người tỏ lòng cảm kích một cách rất tự nhiên: “Con cảm ơn bố.”
Thật là một cảnh tượng cha từ, con hiếu.
Lý Thừa Dật ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng quan sát mọi thứ trên bàn.
Lúc này Tôn Quốc Đống mới nghe điện thoại.
Ống nước?
Tôn Quốc Đống nghĩ, chỉ nối một ống nước để mình sử dụng chắc sẽ không xảy ra chuyện gì được. Hóa ra một chi tiết nhỏ như vậy cũng có thể tiết kiệm tiền, giải quyết vấn đề khẩn cấp trước mắt, đương nhiên anh ta sảng khoái đồng ý.
Vương Châu Giang thừa dịp mời anh ta ra ngoài xông hơi, hai người không ai nhắc đến chuyện mấy ngày không gặp trước đó, quần áo vừa cởi ra, bốn mắt nhìn nhau, vui vẻ như anh em.
Ngày hôm sau, Tôn Quốc Đống cố ý đến trước mặt Lý Thừa Dật đòi công, nói rằng mình đã giải quyết xong Vương Châu Giang, ngoan ngoãn bỏ tiền ra để san lấp mặt bằng.
Lý Thừa Dật ứng phó với anh ta bằng giọng như quan trên, nói mấy lời nhảm nhí như “cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn”, ấn tượng với anh ta thay đổi tốt hơn một chút.
Lý Thừa Dật đuổi Tôn Quốc Đống đi, khi tâm trạng đang vui vẻ thì điện thoại nội bộ vang lên.
Thư ký Điền nói: “Giám đốc Ninh không hẹn trước, hiện giờ muốn gặp anh, có được không?”
Mặc dù anh ta biết cô sẽ không đến đây nếu không có việc gì, nhưng anh ta lại thích cái tính cách tùy hứng, muốn được đặc quyền này, bởi vì nó tỏa ra sự mờ ám. Anh ta còn sợ Ninh Hảo không làm nũng với mình, mà chỉ nghiêm mặt nói chuyện công việc thôi.
Anh ta không kìm được mừng thầm: “Anh gọi cô ấy lên đây.”
Cả tòa nhà đều thuộc sở hữu của Vân Thượng, nhưng ở thành phố Giang này, Vân Thượng chỉ có hơn hai trăm nhân viên, nên chỉ giữ lại ba tầng để làm việc, còn lại đều cho những công ty khác thuê. Quản lý cấp cao của công ty nằm ở tầng bốn mươi, hiện giờ Ninh Hảo được điều đến phòng công trình, đang làm việc ở tầng hai mươi lăm.
Trong lúc đợi cô lên lầu, Lý Thừa Dật châm một điếu thuốc, ổn định lại tâm trạng đang gợn sóng của mình.
Ninh Hảo đầy cửa đi vào, anh ta dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
Hôm nay cô mặc áo len cổ lọ màu đen, che kín đến cổ khiến làn da của cô trông càng trắng trẻo hơn, hệt như một bà sơ cấm dục. Anh ta bỗng lóe lên sự thất vọng.
Ninh Hảo không ngồi xuống, mà đứng dựa vào cửa, tay để sau người, vẫn đang đặt trên tay nắm cửa, giống như chuẩn bị trốn thoát bất cứ lúc nào.
Anh ta dựa vào bàn, đứng cách cô cả một phòng làm việc, giả vờ ga lăng duy trì khoảng cách, nở nụ cười bất lực: “Em không cần căng thẳng như vậy, anh tuân thủ lời hứa, sẽ không tấn công bất ngờ dọa em sợ đâu.”
Ninh Hảo giãn lông mày, giễu cợt: “Lời hứa lần này có thể giữ được mấy ngày?”
“Em muốn mấy ngày thì mấy ngày.” Anh ta cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giọng điệu nói chuyện vụng về, giả vờ vô tội trong sáng, cứ như lần đánh úp không giữ chừng mực trước đó chỉ là trò đùa dai vui vẻ của con nít thôi vậy.
Ninh Hảo trợn mắt, hung dữ nói với anh ta: “Tốt xấu gì cũng phải kiên trì đến lúc kết hôn chứ, chú rể?”
Anh ta xị mặt: “Em có thể đừng nhắc đến chuyện này được không? Phiền lắm!”
“Anh được làm mà em không được nhắc à?”
“Em biết anh làm vậy là vì khoản tiền cho vay mà. Chuyện vặt vãnh này mà làm như bán thân không bằng, có người đàn ông nào thích được chứ? Không cứng lên được.”
Từ “cứng” này có thể hiểu là cứng rắn, cũng có thể hiểu thành ý khác, ăn nói lấp lửng.
Ninh Hảo không muốn trả lời vấn đề này để anh ta chiếm hời, bắt đầu nói chuyện công việc, giọng điệu vẫn là kiểu “hai đứa trẻ vô tư”, làm nũng chơi đểu.
“Có muốn kể lể cũng đừng tìm em, về nhà tìm mẹ anh đi. Em muốn Trình Dục Thông, mau đưa Trình Dục Thông cho em.”
“Ai?” Anh ta chưa kịp phản ứng lại.
“Là giám đốc Trình, giám đốc dự án Mỹ Oa đến chỗ chúng ta làm việc. Chị hai nói anh không cho nhét vào chỗ Tôn mập, vậy thì em muốn dùng.”
Lý Thừa Dật nhớ ra người kia rồi, anh ta điều tra tới lui mấy lần, không có gì đặc biệt cả, điều duy nhất phải đề phòng là anh ta và Ninh Hảo có lẽ từng xảy ra mâu thuẫn.
“Sao em cứ nhắm vào người này thế? Lớn tuổi mà còn không đẹp trai nữa.”
“Đúng thế, vậy anh ghen cái gì? Đề phòng chỗ này, đề phòng chỗ nọ. Khoản vay anh đã lấy được rồi, sao bố có thể không mở rộng phạm vi đất đai. Không chuẩn bị sẵn sàng, để người dưới trướng mình quan sát một lượt, lẽ nào trông mong vào Tôn mập à? Đề xuất của em, anh chẳng nghe cái nào cả.”
“Thôi mà Hảo Hảo.” Lý Thừa Dật bịt tai, bật cười, không hề coi đây là chuyện chính, giọng điệu nói chuyện nuông chiều như cô muốn gì thì đều tặng cho cô vậy: “Vậy em cứ lấy về quan sát đi, em ghét Tôn mập, tên họ Trình cũng có thể ghét em đó, em cẩn thận một chút, xảy ra chuyện thì tìm anh ngay lập tức, được chưa?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quả nhiên anh ta nghĩ như vậy, cho rằng Tôn mập thay thế cô, còn cô thay thế kỹ sư Trình, tạo thành một chuỗi hận thù.
Ninh Hảo đã đạt được mục đích, phủi mông định rời đi.
Anh ta vẫn chưa thỏa lòng, lại có ý trêu chọc: “Đi như vậy à? Nhìn chân đi.”
Ninh Hảo trừng mắt quay đầu.
Anh ta trêu chọc thành công, đắc ý liếm môi: “Căng cơ đã khỏi chưa?”
“Sến sẩm!” Ninh Hảo tiện tay đóng cửa lại.
*
Tôn Quốc Đống giải quyết xong rắc rối, lại bắt đầu chuyên ngành của mình - Xây dựng mối quan hệ.
Hiện giờ không thể vắt được gì ở chỗ Vương Châu Giang nữa, phải eo hẹp một thời gian nên Tôn Quốc Đống đã nhắm đến đơn vị đất.
Phụ trách mảng đất cát là đội ngũ bên Kim Việt, công việc trông có vẻ dễ dàng, chỉ cần đào đất trong công trường cho lên xe, vận chuyển đi là được. Nhưng thực ra nó không hề đơn giản. Cũng giống như việc thu hồi đất vậy, bình thường đều phải là đầu sỏ ở địa phương mới có thể làm được.
Tôn Quốc Đống nghĩ tới dự án này ngoại trừ Vân Thượng thì đơn vị hợp tác còn có Kim Việt. Phát triển một số mối quan hệ với kỹ sư xây dựng của Kim Việt có ích cho việc anh ta đứng vững trong tập đoàn. Nếu như bước này làm xong trước, vậy hợp đồng san lấp mặt bằng sẽ không thể hại được anh ta.
Sau khi uống rượu, ăn chơi với người của Kim Việt mấy lần, quả nhiên đã nghe ngóng được một số tin nội bộ.
Mảnh đất phía nam mà Ninh Hảo phụ trách kia, lúc thu hồi đất gặp phải một hộ gia đình khó xử lý, cứ một mực nói tổ tiên nhà bọn họ là danh gia vọng tộc, sâu dưới đất có cất giấu báu vật. Nhưng ba anh em bọn họ nghèo rách mồng tơi, đứa út còn là tên nghiện cờ bạc, nếu thật sự có báu vật, bọn họ có đào sâu ba mét cũng phải đào cho ra. Khi đó, chẳng qua ỷ vào đàn ông trong nhà nhiều, giả điên để hét giá lên cao mà thôi. Và quả thực số tiền bồi thường để thu hồi lại đất đưa cho bọn họ cũng nhiều hơn một chút, lúc này mới thành công đuổi đi.
Người nói vô tâm nhưng người nghe có ý, Tôn Quốc Đống suy ngẫm, lỡ như là thật thì sao? Nếu như may mắn, đào ra được một hai món đồ cổ, ít thì mấy trăm nghìn, nhiều thì mấy triệu tệ, đều có khả năng cả.
Chỉ hận mảnh đất kia không nằm trên địa bàn của mình.
Có điều, buổi tối công trường không có nhiều người trực, không làm việc, lãnh đạo quản lý không có mặt.
Tôn Quốc Đống nảy ra một ý tưởng lệch lạc, tạo dựng mối quan hệ tốt với mấy người ở mảnh đất đối diện, mỗi ngày âm thầm đào một ít, coi như đặt cược may mắn.
Chưa qua mấy ngày, người anh em tuyến trong có biệt hiệu “Máy bay” kia của anh ta đã báo cáo lúc nửa đêm, nói rằng đào được hai chiếc bình sứ dưới đất của gia đình kia. Khi đó, Tôn Quốc Đống đang xã giao bên ngoài bèn vội vàng đi tới công trường xem tình hình. Chiếc bình đã được bọn họ khiêng lên mặt đất.
Một cặp bình sứ cổ, trông có vẻ đã có niên đại nhiều năm rồi, đáng tiếc có một bình đã bị vỡ một nửa, giá tiền hẳn sẽ bị giảm nhiều.
Tôn Quốc Đống đau lòng đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Máy bay nói: “Không phải bọn tôi đào vỡ đâu, khi sắp đụng đến nó, bọn tôi đều vô cùng cẩn thận, đeo bao tay đào ra đó. Đến khi đào ra thì nó đã vỡ rồi, thực ra anh nhìn kỹ đi, chỗ này, cả chỗ này nữa, trông như nguyên vẹn nhưng thực chất đã từng vỡ rồi, sau đó được sửa chữa lại.”
Tôn Quốc Đống quan sát kỹ qua ánh đèn u ám, quả thật có vài đường viền nhỏ, mặc dù giá cả giảm đi, nhưng độ chân thật được nâng cao. Nếu không đáng tiền, sao lại dày công sửa chữa, chôn sâu xuống đất làm gì?
Tôn Quốc Đống phấn khích: “Tốt quá rồi, chắc là một trong những của hồi môn của bạn bà nội tôi, ông ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ vui mừng chết mất. Tiếp tục đào xuống dưới, nói không chừng còn có thể đào được nhiều hơn!”
Tôn Quốc Đống không hề có khiếu nghệ thuật, không hiểu giả cả của chúng, lại sợ là món đồ hiếm có đáng tiền, lỡ mang ra rồi bị giám định là di vật văn hóa thì sẽ bị quốc gia lấy mất.
Anh ta lén lút ôm bình sứ lên, bảo Trương Khang Thành tìm một chỗ ít gây chú ý, giám định trước.
Trương Khang Thành quả thật tìm được một chuyên gia, bèn mang đồ qua đó, một ngày sau đã có thông tin.
Trương Khang Thành trả lời: “Chuyên gia đã xem qua rồi, chưa đến mức là mặt hàng hiếm có, có khả năng là đồ cổ cuối đời nhà Thanh, mà cũng có khả năng là món đồ giả cổ thời Dân Quốc, giá cả có thể kém hơn mười lần, nhưng ít nhất vẫn được trăm mấy nghìn. Ông ấy nói, phải tìm mấy người bạn đến xem giúp, phân tích xem là phẩm màu gì, thủ công mỹ nghệ thuộc trường phái nào, cụ thể được sản xuất vào thời gian nào.”
Tôn Quốc Đống yên tâm, mặt mày vui vẻ: “Cậu để ông ta xem đi, cứ xem từ từ, không vội.”
Điều này chứng minh tin đồn có “báu vật” không phải không có căn cứ, đào thêm vài món lại có thêm khoản tiền mới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*
Văn Tư Hoàn ra khỏi phòng thay đồ, đứng im bên cạnh giường vài giây, suy ngẫm tại sao hôm nay lại bất thường như vậy. Sau bữa sáng, Ninh Hảo về phòng liền úp mặt xuống giường ngủ bù.
“Trong người không khỏe à? Bệnh rồi sao?” Anh ngồi cạnh giường, đặt tay lên vai cô hỏi.
“Không phải tôi bị bệnh, là cậu bệnh rồi.” Cô quay người, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào: “Có thể giả bệnh không? Vì tôi mà xin nghỉ một ngày, có ảnh hưởng công việc không?”
… Anh không biết cô định làm gì.
Văn Tư Hoàn nghiêm túc tính toán, bởi vì họ kết hôn trong kỳ nghỉ theo quy định, du lịch trăng mật cũng chưa đi, mặc dù anh có xin nghỉ nửa ngày vài lần, nhưng ngày phép kết hôn vẫn chưa dùng hết, chắc là…
Xúc giác kỳ lạ kích thích khiến anh trở về hiện thực.
Bốn mắt nhìn nhau, cách một lớp vải, bàn tay không yên phận của cô đang ma sát chân anh, chân thành cầu xin.
Anh nắm lấy tay cô, nhìn cô cười: “Muốn tôi biểu diễn cái gì?”
“Lúc ăn tối cậu xuất hiện chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy kỳ lạ, cậu cứ nói tôi bị bệnh, phải ở nhà chăm sóc cho tôi.”
Chuyện này không rắc rối, anh suy nghĩ sâu xa hơn: “Cậu làm chuyện mờ ám trong công ty, cần có “bằng chứng ngoại phạm” à?”
“Không phải tôi, là Tôn Quốc Đống quản lý dự án đối diện. Mấy hôm nay, tối nào cũng lén lút đào đất ở chỗ tôi, nếu ngày nào tôi cũng đến công trường rồi lại nói tôi không có phát hiện gì về việc mỗi ngày có thêm một đống đất trên công trường thì sẽ không có ai tin. Vẫn nên giả bệnh ở nhà tốt hơn.”
“Anh ta chạy đến chỗ cậu đào cái gì?”
“Đào báu vật.”
Văn Tư Hoàn cười: “Có không?”
“Không biết. Nếu như có, đối với tôi mà nói là chuyện phiền phức. Báu vật trong đất đều thuộc về quốc gia, theo quy định, đào được phải báo lên trên, bộ phận liên quan sẽ đến đánh giá. Nếu thật sự là di vật văn hóa, vậy thì bọn tôi sẽ rất rắc rối, chậm trễ thời gian thi công, lợi bất cập hại. Nhưng đồ trong đất bị người ta trộm đi trong tình huống bọn tôi không biết rõ, vậy thì sẽ không thể truy cứu trách nhiệm với bọn tôi được.”
“Xin nghỉ một ngày chắc không đủ đâu nhỉ?” Anh tóm được mấu chốt ngay lập tức, ra phòng ngoài mở laptop: “Tôi xin nghỉ ba ngày trước, giải quyết công việc online.”
Trong phòng truyền đến giọng nói của cô: “Cậu nói xem tôi bị bệnh gì thì được? Tôi cảm thấy phải cụ thể, phổ biến một chút, như vậy độ tin cậy sẽ cao hơn.”
“Bị chó cắn, tiêm vắc-xin chó dại bị kích ứng.”
Trong phòng ngủ có một chiếc gối bay ra, mặc dù vừa đến cửa đã rơi xuống nhưng cũng bày tỏ được sự bất mãn của cô.
“Tôi lên mạng tìm “lý do xin nghỉ một tuần” rồi.” Văn Tư Hoàn khẽ cười: “Hai lý do trước đó là mang thai và sinh non, cậu muốn không?”
*
Đến bữa tối, quả nhiên Văn Gia Xương thấy con trai út ở nhà thì tò mò: “Sao hôm nay về sớm vậy?”
Dựa theo câu trả lời đã thương lượng, Văn Tư Hoàn vừa ngồi xuống chỗ vừa hời hợt nói: “Ninh Hảo bị cảm rồi, sốt nhẹ nên hôm nay con không đến đơn vị mà ở nhà chăm sóc cho cô ấy.”
“Chị nói mà, bảo sao cứ thấy xe của Tư Hoàn không giống như từ ngoài về.” Chị hai tiếp lời.
Văn Gia Xương ngẩn người: “Sức khỏe của Ninh Hảo kém như thế à? Kết hôn chưa tới hai tháng mà hình như đã bệnh mấy lần rồi? Lấy Đông trùng hạ thảo mà thằng sáu mang đến hầm cho con bé uống bồi bổ đi…”
Dì Ngô trả lời: “Haizz, buổi trưa đã cho uống canh gà rồi.”
“Mỗi ngày lấy mười mấy con hầm chung với canh gà trong thố.” Văn Gia Xương dặn dò Văn Tư Hoàn: “Con phải nhìn con bé ăn luôn cả Đông trùng hạ thảo, không thể uống mỗi canh gà được, không có hiệu quả.”
“Vâng ạ.” Ông ta làm to chuyện như vậy khiến Văn Tư Hoàn hơi gượng gạo.
Chị hai cười hì hì trêu chọc, nói chuyện với Văn Gia Xương nhưng ánh mắt lại quan sát Lý Thừa Dật: “Ôi chao, bố à, hai vợ chồng mới cưới xin nghỉ nằm lười trên giường vài ngày có sao đâu? Không cần thiết phải bận tâm những chuyện này đâu.”
Lý Thừa Dật không ngẩng đầu.
Có điều, khi cô ấy nói “nằm lười trên giường vài ngày”, tay trái cầm đũa của anh ta đã dừng lại hai giây.
Lý Lộ Vân vội vàng tìm cách để ông ta xuống nước: “Đúng đó, đúng đó, chuyện của con trai không cần quan tâm kỹ như vậy đâu, bọn nó cần giúp sẽ tự mở lời thôi.”
Văn Gia Xương ho nhẹ một tiếng, nở nụ cười trìu mến: “Bồi bổ thân thể cũng đâu có sai, lúc này không quan tâm thì đến khi nào mới quan tâm?”
Văn Tư Hoàn khom người tỏ lòng cảm kích một cách rất tự nhiên: “Con cảm ơn bố.”
Thật là một cảnh tượng cha từ, con hiếu.
Lý Thừa Dật ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng quan sát mọi thứ trên bàn.
/75
|