CHAP 20: CUỘC SỐNG MUÔN MÀU
Sau cái ngày định mệnh ấy, tôi như chìm vào một giấc ngủ dài. Tôi cảm thấy mình được bay lên, rất nhẹ...
Tôi bay qua nhiều nơi, nhưng cuối cùng lại bay đến chỗ nào không đến lại bay đến vùng đất phía Nam. Nơi mà tộc phù thủy ở. Thật không may tôi bị bắt lại bởi một mụ phù thủy. Chẳng biết làm sao mà tin tức lan nhanh, đến cả tộc phù thủy cũng biết tôi khi bà nhìn thấy. Bà đề nghị cho tôi sống lại nhưng phải mất 3 năm để hồi phục hoàn toàn tuy nhiên sức mạnh của tôi sẽ không còn nguyên. Và tất nhiên là tôi đồng ý. Tôi bắt đầu trải qua những lần đau đớn đến tột cùng. Nhưng tôi không buông lơi, tôi quyết tâm.
Rồi quãng thời gian 3 năm cũng trôi qua. Tôi nhìn lên bầu trời, thói quen khó bỏ. Tôi không tự tin rằng trở về lần này tôi sẽ tìm lại được anh. Nhỡ anh đã có người khác thì sao.
_Con cứ về đi. Thủ lĩnh chưa có ai đâu - Như đọc được suy nghĩ của tôi, mẹ Jory - tên của phù thủy giúp tôi nói.
Và như có động lực tôi quay về. Tôi không dám vào chỉ gửi cho lính, may mà họ không nhận ra...
Và...cuối cùng tôi cụng gặp được anh trong màn mưa. Thứ tôi thích nhất...
Anh ôm tôi, thật chặt, và lúc ấy tôi mới cảm nhận được rằng cuộc sống phải trải qua muôn vàn khó khăn thì thành công mới đến được. Trái tim như được sưởi ấm, nước mắt hạnh phúc hòa cùng màn mưa, lạnh nhưng lại ấm... Hạnh phúc đến với cả 2 trái tim. Tờ giấy màu đỏ vương vất mùi hương ghi rõ chữ
"ÂM THANH CỦA MƯA - HUYỀN ANH"
-----------------------------
THE END!
/20
|