Ái Linh đã tìm được liên hệ của Mẫn Tiên. Một tin nhắn được gửi đến làm cô sầu não.
Lê Mẫn Tiên thấy mình rất xấu xa, cảm giác là người thứ ba chen vào mối quan hệ của Lý Thần Vũ và Rosie khiến cô cực kỳ xấu hổ và mang trong mình cảm giác tội lỗi, dù lỗi không phải hoàn toàn do cô. Nhưng cô nhận định mình say rượu và lên giường với tình cũ khi anh đã có bạn gái mới là không thể chấp nhận được.
Cô ăn mặc đơn giản tới gặp Rosie, địa điểm là một tiệm cafe sang trọng.
Khi cô tới nơi, Rosie đã đứng lên nhìn cô, nhưng cả hai không biết nên mở lời như nào. Ái Linh nhìn cũng khá mệt mỏi dù ăn mặc xinh đẹp chỉn chu.
“ Bốp”
Đôi tay làm nghệ thuật của Nhược Hy Ái Linh để lại một vệt đỏ hằn trên má Lê Mẫn Tiên.
- Kể cả Vũ không yêu tôi, nhưng tôi vẫn đang là bạn gái anh ấy. Đừng trách tôi, nếu không đánh cô, sự uất ức của tôi sẽ không vơi đi được.
Mẫn Tiên không oán hận cô gái trước mặt. Cô cụp mắt, mãi mới nói nên lời.
- Xin lỗi!
Chưa ai dám đánh con gái út nhà họ Lê. Cú tát này có thể coi là để đời.
Ái Linh run tay rồi rời đi. Sau đó, Lý Thần Vũ kinh ngạc khi thấy bạn gái lù lù xuất hiện ở nhà mình.
*truyện chính thức tại Noveltoon và Mangatoon *
Anh không hiểu sao Ái Linh vào được nhà.
- Em tới lâu chưa?
Giờ nhìn bạn gái, thâm tâm Lý Thần Vũ có chút chột dạ.
Ái Linh hờ hững ngồi ghế, hốc mắt hơi đỏ nhìn anh.
- Không tò mò vì sao em biết pass cửa sao?
Lý Thần Vũ nghe vậy liền linh cảm Ái Linh biết mình còn vướng vấn yêu Lê Mẫn Tiên.
Anh không có ý ngồi cùng Ái Linh, định về phòng thay đồ.
- Lý Thần Vũ!
Ngoài lần chia tay năm nào, thì đây là lần thứ hai Nhược Hy Ái Linh gọi cả họ tên bạn trai.
Anh nhíu mày quay lại, vẻ mặt không hài lòng. Ái Linh nhìn anh và cười.
- Muốn nói gì với em không?
Trước khi tới đây, Ái Linh đã dự định, chỉ cần anh nhận lỗi và xin lỗi thì sẽ bỏ qua và tiếp tục yêu anh. Năm xưa Ái Linh làm Lý Thần Vũ buồn, thì coi như lần này hòa nhau, chấp nhận tha thứ để níu giữ tình cảm.
Nhưng Lý Thần Vũ chỉ lạnh nhạt.
- Có… Chúng ta không thể quay lại trước kia. Ái Linh, sẽ có người yêu em hơn anh.
Ái Linh đứng lên và đi tới đối mặt anh, ánh mắt đầy đau lòng, giọng hơi run.
- Yêu em hơn anh? Sau khi quay lại, anh có yêu em lúc nào thật lòng không?
Lý Thần Vũ lặng im không đáp, Ái Linh đưa tay lên muốn đánh, nhưng không nỡ mà vẫn dừng lại cách mặt anh một khoảng ngắn.
- Nếu phải đánh, thì anh mới là người đáng bị đánh nhất. Nhưng Vũ à, em yêu anh. Còn anh thì không hề nghĩ tới em.
Ái Linh đưa tay chỉ về phòng ngủ, rồi trách móc.
- Trong một mối quan hệ, sự tôn trọng quan trọng hơn tình yêu. Anh không tôn trọng cảm xúc của em, là không thật lòng quan tâm đến em. Khi anh ân ái với Lê Mẫn Tiên, có giây phút nào anh thấy áy náy với em không? Không chứ gì, vì anh chưa từng để em vào lòng. Nếu đã thế, sao anh còn quay lại bên em.
Lý Thần Vũ im lặng. Giống hệt sự im lặng khi anh nói chia tay Mẫn Tiên.
Ái Linh bất lực đau khổ nói.
- Được. Nếu hai chúng ta hết lần này đến lần khác không đến được với nhau, không sao, gặp anh ở đời này là điều em không hối hận. Em sẽ không trách mình nữa, chỉ là em mù quáng và cố chấp hi vọng anh sẽ toàn tâm toàn ý với em. Em không chúc anh hạnh phúc, nhưng sẽ trả tự do cho anh. Anh mãn nguyện rồi chứ?
Lê Mẫn Tiên thấy mình rất xấu xa, cảm giác là người thứ ba chen vào mối quan hệ của Lý Thần Vũ và Rosie khiến cô cực kỳ xấu hổ và mang trong mình cảm giác tội lỗi, dù lỗi không phải hoàn toàn do cô. Nhưng cô nhận định mình say rượu và lên giường với tình cũ khi anh đã có bạn gái mới là không thể chấp nhận được.
Cô ăn mặc đơn giản tới gặp Rosie, địa điểm là một tiệm cafe sang trọng.
Khi cô tới nơi, Rosie đã đứng lên nhìn cô, nhưng cả hai không biết nên mở lời như nào. Ái Linh nhìn cũng khá mệt mỏi dù ăn mặc xinh đẹp chỉn chu.
“ Bốp”
Đôi tay làm nghệ thuật của Nhược Hy Ái Linh để lại một vệt đỏ hằn trên má Lê Mẫn Tiên.
- Kể cả Vũ không yêu tôi, nhưng tôi vẫn đang là bạn gái anh ấy. Đừng trách tôi, nếu không đánh cô, sự uất ức của tôi sẽ không vơi đi được.
Mẫn Tiên không oán hận cô gái trước mặt. Cô cụp mắt, mãi mới nói nên lời.
- Xin lỗi!
Chưa ai dám đánh con gái út nhà họ Lê. Cú tát này có thể coi là để đời.
Ái Linh run tay rồi rời đi. Sau đó, Lý Thần Vũ kinh ngạc khi thấy bạn gái lù lù xuất hiện ở nhà mình.
*truyện chính thức tại Noveltoon và Mangatoon *
Anh không hiểu sao Ái Linh vào được nhà.
- Em tới lâu chưa?
Giờ nhìn bạn gái, thâm tâm Lý Thần Vũ có chút chột dạ.
Ái Linh hờ hững ngồi ghế, hốc mắt hơi đỏ nhìn anh.
- Không tò mò vì sao em biết pass cửa sao?
Lý Thần Vũ nghe vậy liền linh cảm Ái Linh biết mình còn vướng vấn yêu Lê Mẫn Tiên.
Anh không có ý ngồi cùng Ái Linh, định về phòng thay đồ.
- Lý Thần Vũ!
Ngoài lần chia tay năm nào, thì đây là lần thứ hai Nhược Hy Ái Linh gọi cả họ tên bạn trai.
Anh nhíu mày quay lại, vẻ mặt không hài lòng. Ái Linh nhìn anh và cười.
- Muốn nói gì với em không?
Trước khi tới đây, Ái Linh đã dự định, chỉ cần anh nhận lỗi và xin lỗi thì sẽ bỏ qua và tiếp tục yêu anh. Năm xưa Ái Linh làm Lý Thần Vũ buồn, thì coi như lần này hòa nhau, chấp nhận tha thứ để níu giữ tình cảm.
Nhưng Lý Thần Vũ chỉ lạnh nhạt.
- Có… Chúng ta không thể quay lại trước kia. Ái Linh, sẽ có người yêu em hơn anh.
Ái Linh đứng lên và đi tới đối mặt anh, ánh mắt đầy đau lòng, giọng hơi run.
- Yêu em hơn anh? Sau khi quay lại, anh có yêu em lúc nào thật lòng không?
Lý Thần Vũ lặng im không đáp, Ái Linh đưa tay lên muốn đánh, nhưng không nỡ mà vẫn dừng lại cách mặt anh một khoảng ngắn.
- Nếu phải đánh, thì anh mới là người đáng bị đánh nhất. Nhưng Vũ à, em yêu anh. Còn anh thì không hề nghĩ tới em.
Ái Linh đưa tay chỉ về phòng ngủ, rồi trách móc.
- Trong một mối quan hệ, sự tôn trọng quan trọng hơn tình yêu. Anh không tôn trọng cảm xúc của em, là không thật lòng quan tâm đến em. Khi anh ân ái với Lê Mẫn Tiên, có giây phút nào anh thấy áy náy với em không? Không chứ gì, vì anh chưa từng để em vào lòng. Nếu đã thế, sao anh còn quay lại bên em.
Lý Thần Vũ im lặng. Giống hệt sự im lặng khi anh nói chia tay Mẫn Tiên.
Ái Linh bất lực đau khổ nói.
- Được. Nếu hai chúng ta hết lần này đến lần khác không đến được với nhau, không sao, gặp anh ở đời này là điều em không hối hận. Em sẽ không trách mình nữa, chỉ là em mù quáng và cố chấp hi vọng anh sẽ toàn tâm toàn ý với em. Em không chúc anh hạnh phúc, nhưng sẽ trả tự do cho anh. Anh mãn nguyện rồi chứ?
/114
|