Hai người ôm ấp nhau ngủ tới sáng muộn hôm sau. Do phòng đóng kín và kéo rèm nên khi tỉnh dậy Mẫn Tiên không biết chính xác là giờ nào.
Cô nhìn bên cạnh, BigBaby vẫn đang ngủ, bèn rón rén lật đật đi tìm điện thoại để xem giờ.
- Chết tiệt!
Cô nhận thấy cả người đứng không vững, bước đi cũng khó khăn, còn nhớ túi xách và đồ của mình vẫn ở trong xe từ hôm qua.
Điện thoại của BigBaby rơi dưới sàn, cô khom người nhặt lên để xem giờ giấc. Bên cạnh là ví của anh, có vài tấm thẻ và giấy tờ hơi thò ra ngoài. Có lẽ do hôm qua hai người quấn quéo cởi đồ ném mạnh quá.
Cô nhìn BigBaby, chắc chắn đối phương vẫn ngủ mới đưa tay nhặt ví lên. Có một tấm thẻ căn cước, lòng tò mò lại thấp thỏm, Mẫn Tiên mạnh dạn lôi hẳn ra xem qua.
Thẻ có tên Lý Thần Vũ, Lê Mẫn Tiên hơi cười gật gù, đúng là không lừa cô, tên là thật.
Nhưng.....
- Omg!
Lê Mẫn Tiên thảng thốt ôm miệng mình, bởi cô vừa nhìn thấy ngày tháng năm sinh của BigBaby.
Anh thua cô 1 tuổi. Vch, cô ân ái đêm ngày với một nhóc thua tuổi mình.
BigBaby mở mắt, do vận động hăng say nên uể oải khua khoắng bên cạnh. Không thấy người nằm cạnh, nhưng thấy người đang ngồi bất động ở cuối giường.
Anh khẽ khàng ngồi dậy, rồi bất ngờ ôm lấy Candy Lee. Cô hoảng hốt, tay cầm căn cước run lên.
BigBaby thấy biểu cảm khác lạ của cô, bèn liếc qua căn cước của mình, rồi cầm lấy cất vào ví.
- Anh?????
- Sao thế Candy Lee?
- Anh.... Anh biết tôi bao nhiêu tuổi không?
- ... Không, nhưng chắc chắn qua tuổi vị thành niên, ngủ cùng cô không phạm pháp.
- Nè, Lý Thần Vũ, tôi hơn anh 1 tuổi đó!
Cô nói rất nhỏ, nói khẽ bằng âm gió như thể đang tiết lộ bí mật động trời vậy.
BigBaby ngạc nhiên chứ, anh còn nghĩ cô nhỏ tuổi hơn mình, thân hình phụ huynh nhưng nét mặt y hệt học sinh vậy. À mà khoan, có sao đâu, phi công trẻ lái máy bay giờ không có gì phải kì thị hết.
Huống hồ bà chị này còn trao cho anh lần đầu. Ôi, đỉnh!!!!!
- Thì?
- Thì?
- Lẽ ra anh phải nói cho tôi biết chứ!
- Cô có hỏi đâu! Lúc hoan lạc ai còn quan tâm tuổi tác nữa.
- Sao anh có thể nói điều này nhẹ bâng vậy.
- Biết tôi thua tuổi làm cô thất vọng à, hay hối hận? Nhỏ tuổi vẫn thỏa mãn người chị như cô đây mà.
Mẫn Tiên á khẩu không cãi nổi. Cô vùng vằng nhặt đồ lên muốn rời khỏi nơi này.
- Chị gái, không định tắm mà để thế đi luôn?
Chẳng đợi cô trả lời, BigBaby dứt khoát vác cô lên vai rồi đi vào nhà tắm. Hai người ngồi chung trong bồn đầy nước, xà phòng nổi bọt trắng thơm tho.
Trong mấy bộ phim thì đây là phân cảnh lãng mạn, nhưng với Lê Mẫn Tiên giờ lại hoang mang căng thẳng.
BigBaby búng bọt vào người cô.
- Đừng nói là tôi làm cô mạnh quá nên giờ cô đơ toàn tập rồi nhé.
Mẫn Tiên cắn môi, hai mắt lườm nguýt kẻ đang cợt nhả trước mặt mình, không nói lời nào mà tắm nhanh rồi đi ra ngoài.
BigBaby lười biếng nhìn cái dáng đi của Candy Lee thì cười tủm tỉm, cũng bước ra khỏi bồn nước theo sau cô.
Hai người mặc lại đồ, BigBaby nheo mắt nhìn bạn giường.
- Đi nổi không?
- Nổi.
Mẫn Tiên nghiến răng khập khiễng đi ra phía cửa, BigBaby còn kịp liếc mình qua gương, vuốt vuốt tóc rồi đi lên bế cô vào lòng.
- Không cần!
- Yên lặng đi, tôi ném cô xuống bây giờ.
Quả thực là hai bên đùi Mẫn Tiên rất mỏi, cô không chắc mình có thể đi bộ xuống cầu thang lớn nhà này không nữa, nên miễn cưỡng ngoan ngoãn yên vị trên tay BigBaby.
Từ trên cầu thang đi xuống, BigBaby đã thấy mẹ đứng từ bếp nhìn đầy sát khí. Anh cúi đầu chào nhẹ một cái, rồi dửng dưng bế Candy Lee ra xe.
Mẫn Tiên không biết vị phụ huynh quan sát hai người họ, vẫn vô tư nghĩ nhà không có ai ngoài cô và BigBaby.
Vừa vào xe, điện thoại BigBaby đã hiện lên tin nhắn. Anh xem qua, rồi cất điện thoại đi mà không rep. Cẩn thận cài dây an toàn cho Candy Lee, chiếc xe chậm rãi ra khỏi sân biệt thự.
***
Chủ nhân căn biệt thự đang ở bếp rót một ly nước, vừa xoay người đã gặp cảnh khó coi.
Lý Thần Vũ ung dung bế một cô gái từ phòng ngủ đi xuống, nhưng không nhìn được mặt.
Madam Pang không hài lòng việc con trai đưa phụ nữ về nhà, nhưng đây là lần đầu tiên nên không thể trước mặt người ngoài mà bắt lỗi.
Thảo nào nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ ở sân biệt thự rất lạ, người mẹ còn tưởng Lý Thần Vũ mới tậu thêm.
Bà chỉ lẳng lặng nhắn một tin.
“ Không có lần sau đâu“.
Cô nhìn bên cạnh, BigBaby vẫn đang ngủ, bèn rón rén lật đật đi tìm điện thoại để xem giờ.
- Chết tiệt!
Cô nhận thấy cả người đứng không vững, bước đi cũng khó khăn, còn nhớ túi xách và đồ của mình vẫn ở trong xe từ hôm qua.
Điện thoại của BigBaby rơi dưới sàn, cô khom người nhặt lên để xem giờ giấc. Bên cạnh là ví của anh, có vài tấm thẻ và giấy tờ hơi thò ra ngoài. Có lẽ do hôm qua hai người quấn quéo cởi đồ ném mạnh quá.
Cô nhìn BigBaby, chắc chắn đối phương vẫn ngủ mới đưa tay nhặt ví lên. Có một tấm thẻ căn cước, lòng tò mò lại thấp thỏm, Mẫn Tiên mạnh dạn lôi hẳn ra xem qua.
Thẻ có tên Lý Thần Vũ, Lê Mẫn Tiên hơi cười gật gù, đúng là không lừa cô, tên là thật.
Nhưng.....
- Omg!
Lê Mẫn Tiên thảng thốt ôm miệng mình, bởi cô vừa nhìn thấy ngày tháng năm sinh của BigBaby.
Anh thua cô 1 tuổi. Vch, cô ân ái đêm ngày với một nhóc thua tuổi mình.
BigBaby mở mắt, do vận động hăng say nên uể oải khua khoắng bên cạnh. Không thấy người nằm cạnh, nhưng thấy người đang ngồi bất động ở cuối giường.
Anh khẽ khàng ngồi dậy, rồi bất ngờ ôm lấy Candy Lee. Cô hoảng hốt, tay cầm căn cước run lên.
BigBaby thấy biểu cảm khác lạ của cô, bèn liếc qua căn cước của mình, rồi cầm lấy cất vào ví.
- Anh?????
- Sao thế Candy Lee?
- Anh.... Anh biết tôi bao nhiêu tuổi không?
- ... Không, nhưng chắc chắn qua tuổi vị thành niên, ngủ cùng cô không phạm pháp.
- Nè, Lý Thần Vũ, tôi hơn anh 1 tuổi đó!
Cô nói rất nhỏ, nói khẽ bằng âm gió như thể đang tiết lộ bí mật động trời vậy.
BigBaby ngạc nhiên chứ, anh còn nghĩ cô nhỏ tuổi hơn mình, thân hình phụ huynh nhưng nét mặt y hệt học sinh vậy. À mà khoan, có sao đâu, phi công trẻ lái máy bay giờ không có gì phải kì thị hết.
Huống hồ bà chị này còn trao cho anh lần đầu. Ôi, đỉnh!!!!!
- Thì?
- Thì?
- Lẽ ra anh phải nói cho tôi biết chứ!
- Cô có hỏi đâu! Lúc hoan lạc ai còn quan tâm tuổi tác nữa.
- Sao anh có thể nói điều này nhẹ bâng vậy.
- Biết tôi thua tuổi làm cô thất vọng à, hay hối hận? Nhỏ tuổi vẫn thỏa mãn người chị như cô đây mà.
Mẫn Tiên á khẩu không cãi nổi. Cô vùng vằng nhặt đồ lên muốn rời khỏi nơi này.
- Chị gái, không định tắm mà để thế đi luôn?
Chẳng đợi cô trả lời, BigBaby dứt khoát vác cô lên vai rồi đi vào nhà tắm. Hai người ngồi chung trong bồn đầy nước, xà phòng nổi bọt trắng thơm tho.
Trong mấy bộ phim thì đây là phân cảnh lãng mạn, nhưng với Lê Mẫn Tiên giờ lại hoang mang căng thẳng.
BigBaby búng bọt vào người cô.
- Đừng nói là tôi làm cô mạnh quá nên giờ cô đơ toàn tập rồi nhé.
Mẫn Tiên cắn môi, hai mắt lườm nguýt kẻ đang cợt nhả trước mặt mình, không nói lời nào mà tắm nhanh rồi đi ra ngoài.
BigBaby lười biếng nhìn cái dáng đi của Candy Lee thì cười tủm tỉm, cũng bước ra khỏi bồn nước theo sau cô.
Hai người mặc lại đồ, BigBaby nheo mắt nhìn bạn giường.
- Đi nổi không?
- Nổi.
Mẫn Tiên nghiến răng khập khiễng đi ra phía cửa, BigBaby còn kịp liếc mình qua gương, vuốt vuốt tóc rồi đi lên bế cô vào lòng.
- Không cần!
- Yên lặng đi, tôi ném cô xuống bây giờ.
Quả thực là hai bên đùi Mẫn Tiên rất mỏi, cô không chắc mình có thể đi bộ xuống cầu thang lớn nhà này không nữa, nên miễn cưỡng ngoan ngoãn yên vị trên tay BigBaby.
Từ trên cầu thang đi xuống, BigBaby đã thấy mẹ đứng từ bếp nhìn đầy sát khí. Anh cúi đầu chào nhẹ một cái, rồi dửng dưng bế Candy Lee ra xe.
Mẫn Tiên không biết vị phụ huynh quan sát hai người họ, vẫn vô tư nghĩ nhà không có ai ngoài cô và BigBaby.
Vừa vào xe, điện thoại BigBaby đã hiện lên tin nhắn. Anh xem qua, rồi cất điện thoại đi mà không rep. Cẩn thận cài dây an toàn cho Candy Lee, chiếc xe chậm rãi ra khỏi sân biệt thự.
***
Chủ nhân căn biệt thự đang ở bếp rót một ly nước, vừa xoay người đã gặp cảnh khó coi.
Lý Thần Vũ ung dung bế một cô gái từ phòng ngủ đi xuống, nhưng không nhìn được mặt.
Madam Pang không hài lòng việc con trai đưa phụ nữ về nhà, nhưng đây là lần đầu tiên nên không thể trước mặt người ngoài mà bắt lỗi.
Thảo nào nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ ở sân biệt thự rất lạ, người mẹ còn tưởng Lý Thần Vũ mới tậu thêm.
Bà chỉ lẳng lặng nhắn một tin.
“ Không có lần sau đâu“.
/114
|