Lê Mẫn Tiên được đặt trên giường, Lý Thần Vũ vén tóc cô gọn lại, rồi trầm ngâm nhìn bộ dạng bết bát của cô.
Cô mơ màng, nhận thức mơ hồ, nhưng thấy gương mặt của anh thì cười run lên.
- Lý Thần Vũ, có phải là anh không?
Anh không đáp, cứ nhìn cô như vậy. Cô giơ tay lên sờ vào mặt anh như để xác nhận.
- Là anh, nhưng…không thể nào, anh không thể ở bên em như thế này được. Lý Thần Vũ bên Rosie rồi.
Anh hạ tay cô khỏi mặt mình, rồi ôn tồn nói nhỏ.
- Cục cưng! Em ngủ đi. Ngủ một giấc thật ngon và đừng nghĩ gì nữa, chỉ ngủ thôi có được không em?
Cô lại khóc, vẻ đau khổ tột cùng và nước mắt hai bên khóe mắt lại ứa ra.
Lý Thần Vũ đau xót lau nước mắt cho cô, rồi cúi người hôn lên trán cô.
Lê Mẫn Tiên tham lam vòng hai tay qua cổ anh giữ lấy, rồi vươn cổ lên hôn anh.
Anh sững sờ, cảm giác này anh nhớ tới phát điên, và anh cũng tham lam không nỡ rời.
Môi cô dứt ra, cô nhìn thẳng vào mắt anh, hơi thở toàn mùi rượu nhưng say đắm.
- Em biết là anh. Chỉ Lý Thần Vũ gọi cục cưng mới khiến em rung động, chỉ anh mới cho em cảm giác thân quen và ham muốn như vậy. Chỉ có anh thôi, chính là anh.
Cô vừa nói vừa khóc, Lý Thần Vũ thấy cô bây giờ mong manh xinh đẹp khác lạ.
Và anh đã không kiềm chế được nữa rồi.
Môi anh cắn mút môi cô, họ lại quấn quýt lấy nhau, như chưa hề có cuộc chia ly.
Lê Mẫn Tiên ở dưới thân Lý Thần Vũ run rẩy không ngừng, cảm giác hòa cùng làm một với người mình yêu rất đặc biệt, vừa hạnh phúc, vừa hưng phấn. Anh nâng niu cô, như để bù đắp những tổn thương mà cô phải chịu đựng. Dù biết rõ ràng họ không nên như thế này, nhưng Lý Thần Vũ không thể ngừng lại. Cô càng rên rỉ ấm ức, anh càng điên cuồng muốn ghim cô vào mình.
Trong cơn mê man, Lê Mẫn Tiên thổn thức nói nhỏ, vừa yếu đuối vừa quyến rũ.
- Thần, em yêu anh.
- … Đừng bỏ rơi em…
Tay cô đan vào tay anh và được đè chặt xuống giường. Nếu đây là giấc mơ, cô nguyện không muốn thức.
(truyện chính thức tại Noveltoon và Mangatoon)
***
Nhược Hy Ái Linh không còn tâm trạng để xem hết bộ phim, cũng không về nhà, mà nghĩ thế nào lại quay về căn hộ của bạn trai.
Mật khẩu cửa nhà không phải sinh nhật anh, không phải sinh nhật Ái Linh, cũng không phải dịp kỉ niệm của hai người.
Điện thoại mở ra, Ái Linh lên mạng search thông tin của Lê Mẫn Tiên, sau đó hồi hộp nhấn số là ngày sinh nhật hiện trên màn hình điện thoại, vừa nhấn từng số, vừa mong là không phải.
Nhưng thật bất ngờ, cửa lại mở được.
Giây phút ấy, bạn gái của Lý Thần Vũ đã tủi thân rất nhiều.
Căn hộ tối om, Ái Linh nhìn qua và phát hiện có ánh sáng ở phòng ngủ
Rõ là bạn gái đàng hoàng, nhưng Nhược Hy Ái Linh lúc này lén lút như kẻ trộm, bước chân khẽ khàng tiến gần tới cửa.
Khi tay đã giữ lấy tay nắm cửa chuẩn bị mở, âm thanh mờ ám ở trong vọng ra khiến Ái Linh kinh hãi, sau đó cực sốc phải bịt miệng mình lại.
Rất tò mò cô gái đang làm tình cùng bạn trai mình, nhưng Ái Linh không đủ cam đảm để đối mặt. Là bạn gái đương nhiệm, dĩ nhiên Ái Linh có quyền vào trong và trách móc.
Bước chân yếu đuối lùi dần, sau đó Ái Linh bỏ chạy khỏi căn hộ, trong lòng đã đoán được ai trên giường kia.
Là Lê Mẫn Tiên.
Đến cửa nhà anh cũng để pass là sinh nhật của Lê Mẫn Tiên. Hóa ra anh không thể quên được tình cũ.
Lý Thần Vũ có thể gấp gáp đưa Lê Mẫn Tiên về nhà và lên giường, âm thanh Ái Linh nghe thấy hẳn là họ đang ân ái vô cùng hòa hợp.
Còn với Ái Linh, tất cả những điều đó chỉ dừng lại ở quá khứ, hiện tại cầu cũng không có được.
Nhược Hy Ái Linh cay đắng nhận ra, có thể giữ được Lý Thần Vũ bên cạnh, nhưng không giữ được trái tim anh, không ngăn nổi dục vọng và ham muốn của anh dành cho Lê Mẫn Tiên.
“ Là Lê Mẫn Tiên sao, cũng phải. Nếu không phải Lê Mẫn Tiên thì sao? Anh ấy chắc không chán ghét mình tới nỗi thà lên giường với người lạ không tình cảm, chứ cũng không muốn lên giường với mình? Là ai thì Nhược Hy Ái Linh này cũng thua rồi. Lẽ ra năm đó mình không nên bỏ cái thai, thì có lẽ giờ đã có gia đình hạnh phúc.”
Ái Linh tự vấn bản thân, cười cười lẩm bẩm.
“ Nghiệp, gây nghiệp trả nghiệp đây mà”
Cô mơ màng, nhận thức mơ hồ, nhưng thấy gương mặt của anh thì cười run lên.
- Lý Thần Vũ, có phải là anh không?
Anh không đáp, cứ nhìn cô như vậy. Cô giơ tay lên sờ vào mặt anh như để xác nhận.
- Là anh, nhưng…không thể nào, anh không thể ở bên em như thế này được. Lý Thần Vũ bên Rosie rồi.
Anh hạ tay cô khỏi mặt mình, rồi ôn tồn nói nhỏ.
- Cục cưng! Em ngủ đi. Ngủ một giấc thật ngon và đừng nghĩ gì nữa, chỉ ngủ thôi có được không em?
Cô lại khóc, vẻ đau khổ tột cùng và nước mắt hai bên khóe mắt lại ứa ra.
Lý Thần Vũ đau xót lau nước mắt cho cô, rồi cúi người hôn lên trán cô.
Lê Mẫn Tiên tham lam vòng hai tay qua cổ anh giữ lấy, rồi vươn cổ lên hôn anh.
Anh sững sờ, cảm giác này anh nhớ tới phát điên, và anh cũng tham lam không nỡ rời.
Môi cô dứt ra, cô nhìn thẳng vào mắt anh, hơi thở toàn mùi rượu nhưng say đắm.
- Em biết là anh. Chỉ Lý Thần Vũ gọi cục cưng mới khiến em rung động, chỉ anh mới cho em cảm giác thân quen và ham muốn như vậy. Chỉ có anh thôi, chính là anh.
Cô vừa nói vừa khóc, Lý Thần Vũ thấy cô bây giờ mong manh xinh đẹp khác lạ.
Và anh đã không kiềm chế được nữa rồi.
Môi anh cắn mút môi cô, họ lại quấn quýt lấy nhau, như chưa hề có cuộc chia ly.
Lê Mẫn Tiên ở dưới thân Lý Thần Vũ run rẩy không ngừng, cảm giác hòa cùng làm một với người mình yêu rất đặc biệt, vừa hạnh phúc, vừa hưng phấn. Anh nâng niu cô, như để bù đắp những tổn thương mà cô phải chịu đựng. Dù biết rõ ràng họ không nên như thế này, nhưng Lý Thần Vũ không thể ngừng lại. Cô càng rên rỉ ấm ức, anh càng điên cuồng muốn ghim cô vào mình.
Trong cơn mê man, Lê Mẫn Tiên thổn thức nói nhỏ, vừa yếu đuối vừa quyến rũ.
- Thần, em yêu anh.
- … Đừng bỏ rơi em…
Tay cô đan vào tay anh và được đè chặt xuống giường. Nếu đây là giấc mơ, cô nguyện không muốn thức.
(truyện chính thức tại Noveltoon và Mangatoon)
***
Nhược Hy Ái Linh không còn tâm trạng để xem hết bộ phim, cũng không về nhà, mà nghĩ thế nào lại quay về căn hộ của bạn trai.
Mật khẩu cửa nhà không phải sinh nhật anh, không phải sinh nhật Ái Linh, cũng không phải dịp kỉ niệm của hai người.
Điện thoại mở ra, Ái Linh lên mạng search thông tin của Lê Mẫn Tiên, sau đó hồi hộp nhấn số là ngày sinh nhật hiện trên màn hình điện thoại, vừa nhấn từng số, vừa mong là không phải.
Nhưng thật bất ngờ, cửa lại mở được.
Giây phút ấy, bạn gái của Lý Thần Vũ đã tủi thân rất nhiều.
Căn hộ tối om, Ái Linh nhìn qua và phát hiện có ánh sáng ở phòng ngủ
Rõ là bạn gái đàng hoàng, nhưng Nhược Hy Ái Linh lúc này lén lút như kẻ trộm, bước chân khẽ khàng tiến gần tới cửa.
Khi tay đã giữ lấy tay nắm cửa chuẩn bị mở, âm thanh mờ ám ở trong vọng ra khiến Ái Linh kinh hãi, sau đó cực sốc phải bịt miệng mình lại.
Rất tò mò cô gái đang làm tình cùng bạn trai mình, nhưng Ái Linh không đủ cam đảm để đối mặt. Là bạn gái đương nhiệm, dĩ nhiên Ái Linh có quyền vào trong và trách móc.
Bước chân yếu đuối lùi dần, sau đó Ái Linh bỏ chạy khỏi căn hộ, trong lòng đã đoán được ai trên giường kia.
Là Lê Mẫn Tiên.
Đến cửa nhà anh cũng để pass là sinh nhật của Lê Mẫn Tiên. Hóa ra anh không thể quên được tình cũ.
Lý Thần Vũ có thể gấp gáp đưa Lê Mẫn Tiên về nhà và lên giường, âm thanh Ái Linh nghe thấy hẳn là họ đang ân ái vô cùng hòa hợp.
Còn với Ái Linh, tất cả những điều đó chỉ dừng lại ở quá khứ, hiện tại cầu cũng không có được.
Nhược Hy Ái Linh cay đắng nhận ra, có thể giữ được Lý Thần Vũ bên cạnh, nhưng không giữ được trái tim anh, không ngăn nổi dục vọng và ham muốn của anh dành cho Lê Mẫn Tiên.
“ Là Lê Mẫn Tiên sao, cũng phải. Nếu không phải Lê Mẫn Tiên thì sao? Anh ấy chắc không chán ghét mình tới nỗi thà lên giường với người lạ không tình cảm, chứ cũng không muốn lên giường với mình? Là ai thì Nhược Hy Ái Linh này cũng thua rồi. Lẽ ra năm đó mình không nên bỏ cái thai, thì có lẽ giờ đã có gia đình hạnh phúc.”
Ái Linh tự vấn bản thân, cười cười lẩm bẩm.
“ Nghiệp, gây nghiệp trả nghiệp đây mà”
/114
|