Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 41: Quý Bảo

/76


Cái gọi là đại não ầm vang một tiếng, đại khái chính là cảm giác hiện tại của Bồ Đào.

Năm ngày trước, sao lại như vậy được!

Bàn tay nắm chặt Thiên Hoa Loạn Vũ đến mức trắng bệch.

Còn nhớ rõ trước đây nàng bị thương phải nằm dưỡng thương đến mấy tháng trời, vậy sư phụ...thương thế của sư phụ còn chưa lành.

Đừng......ngàn vạn lần xin đừng xảy ra chuyện gì!!!!!

Ánh mắt Bồ Đào tan rã, Hồng Dạ lúc lắc cây quạt cười nói "Thượng Quan Thanh Khuê chưa chết, tiểu Tiêu hạ thủ lưu tình, còn về phần những người khác, chỉ biết Mộ Dung Thân Phi chết, còn lại những ai khác đã chết, ta cũng không có để ý. Tóm lại gia thế Minh chủ võ lâm Thượng Quan Thanh Khuê đã bị hủy đi hơn phân nửa, không còn tinh lực để dương dương tự đắc nữa."

Mộ Dung Thân Phi đã chết!?

Bồ Đào kinh dị nhìn về phía Hồng Dạ, Hồng Dạ ngừng một chút rồi nói tiếp "Ánh mắt của ngươi như vậy là có ý gì? Đã chết a, Thượng Quan Tuyết khóc như lê hoa mang vũ .... Hahaha......"

Bồ Đào thu thương lại, đầu óc rối loạn thành một nùi, chỉ cảm thấy choáng váng, dưới chân bủn rủn.

Loại cảm giác tâm thần hoảng hốt này hơi quen quen.

Còn nhớ có một lần đã từng có cảm giác như vậy, chính là lúc Hồng Dạ trên lôi đài chỉ vào Thượng Quan Khâm bảo là hắn đã phải lòng Thượng Quan Khâm.

Nhưng sau đó thì sao?

Thượng Quan Khâm phi thân lên lôi đài, cản lại một chiêu của Hồng Dạ, sau đó nói một câu.

Bạch quang chợt lóe lên trong đầu nàng.

Như có thanh âm đột nhiên vang lên.

Bồ Đào định thần lại, nâng tay lên hoa hoa ra dấu nói "Hồng Dạ, ngươi nói dối!"

............ Ngươi nói dối...... Bởi vì ngươi căn bản không phải đoạn tụ............

Lúc ấy Thượng Quan Khâm đã nói câu này.

"......" Hồng Dạ giật mình, bỏ qua thời cơ tốt nhất để chạy trốn.

"Ngươi và tên sư phụ kia của ngươi đều là quái thai, được rồi, ta đúng là đã nói dối một chút, nói cho ngươi biết cũng không sao. Mộ Dung Thân Phi kia chưa chết, bất quá cũng chẳng khác gì đã chết."

"Ngươi nói vậy là có ý gì?!"

"tiểu Tiêu là nam nhân đầu tiên của hắn, Tiêu muốn hắn biến mất trên giang hồ, nên hắn nhất định ”phải chết”. Haha, đoán ra chưa? Đúng, đúng, đi náo loạn Đại hội võ lâm là chủ ý của Tiêu, hắn bất quá chỉ muốn giúp tên tiểu tình nhân Thân Phi kia của hắn đạt thành tâm nguyện mà thôi......"

Hồng Dạ sờ sờ cái mũi, nói "Mộ Dung Thân Phi hận ngươi, muốn ngươi thân bại danh liệt, vì thế Tiêu nói với ta ”Hồng Dạ, chỉ dựa vào một mình tên tiểu tử Thân Phi kia sao có thể thành công, ta dẫn ngươi đi náo loạn Đại hội võ lâm, về phần Thượng Quan Kinh Hồng kia, ngươi phụ trách đi nha...”. Tuy nhiên tên bảo bối Thân Phi kia của hắn dường như không lấy gì làm cảm kích......"

"Ngươi nói việc các ngươi đến Đại hội võ lâm, Mộ Dung Thân Phi không biết.....có thật không......"

"Chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến ngươi."

Hồng Dạ đột nhiên thu hồi lại cây quạt, nghiêm túc nói "Ta biết ngươi muốn biết tin gì, cũng biết người đặt mua cuộc giao dịch này muốn gì, nhưng ta cố tình không để hắn thỏa nguyện...... tên sư phụ bảo bối kia của ngươi....chưa chết............"

Bồ Đào chợt cảm thấy trái tim mình đập trở lại bình thường, nhất thời sức lực toàn thân như mất hết.

"...... Nhưng hắn đã mất tích rồi......"

Lời nói của Hồng Dạ như sấm sét nổ tung trên bầu trời, ong ong vang vào tai nàng.

Bồ Đào cố gắng mở to mắt ra nhìn, nhưng mọi thứ cứ nhòa đi không thấy rõ được gì trước mắt.

Thân hình nhũn ra ngã xuống mê man bất tỉnh.

--------------------------

Lúc Bồ Đào tỉnh lại mũi ngửi được một mùi hương nhẹ quen thuộc.

Không giống mùi trên cơ thể sư phụ, là mùi đàn hương đặc trưng của hoàng tộc.

Là Quý Tử Thiến.

Quý Tử Thiến ở bên cạnh nàng......

Bồ Đào yên tâm mở mắt ra, quả nhiên đang nằm trên giường của Quý Tử Thiến.

"Tỉnh rồi hả?!"

Quý Tử Thiến nhào đến gần, thật sự là nhào đến đúng nghĩa, hai tay hai chân hắn dạng ra hình chữ thập ôm cứng lấy người Bồ Đào.

"Làm ta sợ muốn chết, ấy vậy mà cư nhiên té xỉu trên nóc nhà, ta tìm ngươi cả ngày nay, lúc thấy ngươi bị người ta bắt trên nóc nhà, ta dường như hồn phi phách tán luôn." Quý Tử Thiến dùng mặt của hắn, cách một lớp mền, cọ xát trên bụng của Bồ Đào.

"Hồn phi phách tán? Vậy bây giờ ngươi là gì? Quỷ mị sao?" Bồ Đào khẽ nhếch nhếch khóe miệng, rút hai tay trong mền ra, nựng nựng khuôn mặt mị hoặc của Quý Tử Thiến "Ta thấy giống hồ ly tinh hơn......"

”Im miệng!” Quý Tử Thiến thẹn quá hóa giận, nhìn nhìn Bồ Đào nửa ngày, đột nhiên sầm mặt xuống.

"Sao vậy?"

"Không có gì, không có gì......" Quý Tử Thiến đứng lên, ngồi tại đầu giường, rõ ràng trong lòng hắn không yên, hồn bất phụ thể.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Bồ Đào đứng lên, dựa vào ngồi tại đầu giường, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, đang là ban đêm.

"Ngươi xỉu."

"Ừ."

"Ngủ cả một ngày."

"Ừ."

"Đại phu nói......"

"Sao?"

"Nói ngươi có......"

"Có cái gì?... Hả!?"

Bồ Đào ngơ ngác, lúc này Quý Tử Thiến nhíu mi thật sâu, vẻ mặt chua chát "Bồ Đào, ngươi có hài tử."

"Ngươi lặp lại lần nữa coi?"

Bồ Đào đẩy mền ra, căm tức nhìn Quý Tử Thiến.

Hai bên giương mắt nhìn nhau một lát, mắt Quý Tử Thiến chợt đỏ lên.

Nghẹn ngào nói không nên lời.

Hấp háy mũi, Quý Tử Thiến buồn buồn nói "Ta vất vả chuẩn bị sính lễ muốn hỏi cưới ngươi, vậy mà ngươi lại hồng hạnh xuất tường."

"............"

Bồ Đào cúi đầu, khó tin vuốt vuốt bụng, không thể ngờ trong cái bụng nhỏ như vầy lại có hài tử.

Sư phụ...... là của sư phụ..................

A! Là Thượng Quan Khâm,...... một...... Thượng Quan Khâm nho nhỏ............

Trong đầu lại ong một tiếng nữa vang lên.

Bồ Đào suýt chút nữa té xỉu lần thứ hai.

Bồ Đào dù gì cũng còn nhỏ tuổi, hơn nữa nữ nhân nào khi biết tin này lại chẳng thất thần.

Lúc Bồ Đào thất thần, Quý Tử Thiến lén lau đi khóe mắt, cặp mắt đỏ ngầu cúi đầu xuống không nói gì.

"...... cho nên bản Hầu gia suy nghĩ suốt ngày nay, không thể để ngươi chưa cưới mà đã có mang, mất hết danh tiết như vậy...... Ngày mai ta sẽ kêu người nạp sính lễ, tháng sau thành hôn đi!"

Lúc này Bồ Đào mới giật mình hồi thần, khó tin nhìn Quý Tử Thiến.

"Ngươi ngốc hả? Nón xanh (cắm sừng!) mà cũng đội!"

"Ta yêu ngươi."

Bồ Đào chấn động mạnh.

Quý Tử Thiến tựa đầu vào lòng Bồ Đào, Bồ Đào theo bản năng ôm lấy bờ vai của hắn.

"Ta vốn nghĩ cả đời này có lỗi nhất là đối với Mộ Dung Thân Phi, không ngờ người ta tổn thương sâu nhất lại là ngươi."

"Câm miệng!" Quý Tử Thiến đột nhiên đẩy Bồ Đào ra, nheo mắt nhăn mặt nói "Đừng có nói những lời vô nghĩa này, ta đã ngồi bên giường này suy nghĩ cả ngày rồi, cứ làm theo quyết định của ta đi."

"Vô dụng thôi!" Bồ Đào kéo mền, lẳng lặng quấn lấy người "Có sính lễ cũng vô dụng thôi, Thượng Quan sơn trang đã không còn nữa rồi!"

"Ngươi nói gì!?"

Quý Tử Thiến ngừng bước, đột nhiên mũi Bồ Đào chua xót, giọng nói nghẹn ngào, lệ rơi như mưa "Thượng Quan sơn trang đã bị diệt môn, mà ta cũng đã sớm bị trục xuất ra khỏi Thượng Quan gia từ lâu rồi."

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!?"

"...... Ta không biết."

Quý Tử Thiến do dự một lát, thấy đôi mắt đỏ ngầu của Bồ Đào, cắn cắn môi quay trở lại, ôm lấy Bồ Đào nhẹ nhàng vỗ về.

Hai người im lặng cả nửa ngày, đột nhiên Bồ Đào nhẹ giọng kêu "Tử Thiến."

"Ừ?"

"Không muốn biết cha đứa bé là ai sao?"

"Ngươi ăn chưa đủ sao mà còn cắn nữa, đừng tra tấn ta thêm nữa được không?!"

"Để ta kể chuyện này cho ngươi nghe, trước kia không biết tại sao ta cũng động tâm với một người, sau này mới phát hiện ra, đó chẳng qua là một thoáng rung động đầu đời mà không phải là tình yêu."

"Ngươi có ý gì......" Quý Tử Thiến có chút mất hứng.

"...... Có lẽ ta chỉ là rung động đầu đời của ngươi thôi, mà không phải là người ngươi chờ đợi cả đời. Ngươi được gia gia bảo hộ quá kỹ, từ đó đến nay chỉ gặp mỗi ta là nữ hài tử, nảy sinh tình cảm này chỉ là chuyện bình thường......"

"Bồ Đào, đừng nói những lời vô nghĩa. Ta biết bản thân mình muốn gì."

"............ Nói ngươi ngốc thì có chút nhẫn tâm, nhưng ngươi thật sự .....rất ngốc!......"

"Ngươi vui là được rồi."

Bồ Đào không biết nói như thế nào, chỉ cảm thấy cả tâm hồn như tràn đầy mật ngọt, Quý Tử Thiến trong lòng nàng khẽ nhúc nhích, giãy ra khỏi vòng tay của Bồ Đào.

Quý Tử Thiến quang minh chính đại chùi chùi khóe mắt hồng hồng "Cho nên ta không muốn biết về người đó. Ngươi có cốt nhục của hắn, tất nhiên là do ngươi cam tâm tình nguyện. Ta đã rất thương tâm rồi, không muốn thương tâm thêm nữa."

"Vậy ta không nói."

"Ngươi nói hay không cũng không sao, nhưng ta thực không muốn biết, nếu không ta sợ sẽ không kềm chế nổi mà đi giết hắn."

Quý Tử Thiến bình tĩnh nói.

Bồ Đào giật mình, rũ mắt nhìn xuống nói "Cũng được, dù sao người đó...... Là ta đã rời bỏ hắn trước, giờ hắn đã mất tích rồi, ngươi muốn giết hắn cũng tìm không ra đâu......"

Quý Tử Thiến hồi thần, vội vàng lấy tay lau đi nước mắt của Bồ Đào, nhíu mi nói "Không cho phép ngươi khóc vì hắn!"

"......" Bồ Đào sợ tới mức ngẩn người ra, nuốt nước mắt trở xuống.

"Nói cho ngươi biết, ta đã nghĩ cả ngày nay rồi, năm nay ta đã được mười tám tuổi, vào độ tuổi này Vương gia cũng đã có hài tử, những gì ngươi nói ta vẫn giữ trong lòng, có thể ta đã quá trẻ con, sau này sẽ không như vậy nữa!"

"Sao?"

"Nếu ta thành thục hơn một chút, ngươi cũng đã không hồng hạnh xuất tường rồi!"

Bồ Đào vừa buồn vừa vui, trăm ngàn mâu thuẫn trong lòng. Thượng Quan sơn trang bị hủy, Thượng Quan Khâm mất tích, hoài thai, Quý Tử Thiến thổ lộ, tất cả đều rối loạn thành một nùi, hận không thể đâm đầu chết đi cho xong. Quý Tử Thiến thật có bản lĩnh, chỉ nói mấy câu đã khiến Bồ Đào quên béng đi bảo bảo trong bụng, quên đi là mình đang lo lắng cho Thượng Quan Khâm, quên đi là mình đang có lỗi với Quý Tử Thiến, chỉ cảm thấy hiện giờ tâm tình thật tốt, thầm nghĩ trước hết đánh tiểu tử xấu xa này một quyền đã.

Vậy mà Quý Tử Thiến lại không có đánh trả.

Hắn đang nghĩ coi phải bắt nàng đền bù công sức hắn lo lắng cả ngày nay cho nàng như thế nào.

Đột nhiên Quý Tử Thiến đứng dậy, đối mặt với Bồ Đào đang ngồi ngây ngốc ở đầu giường, hắn dùng một đầu ngón tay khiêu khích chỉ vào chóp mũi của Bồ Đào.

"Cho nên cái nón xanh này (cắm sừng!) không thể chỉ có hư danh! Hài tử này phải theo họ của ta! Sau khi sinh ra, từ nay về sau, mặc kệ là nam hay nữ, đều phải gọi là Quý Bảo!"

...... Quý...... Bảo......

Bồ Đào hoàn toàn ngây dại.

"Còn nữa............"

Sau đó lui ra phía sau, trước mắt Bồ Đào tối sầm lại, Quý Tử Thiến ngang nhiên đến gần, bắt lấy hai cổ tay của Bồ Đào.

Dáng người tà mị, thuận thế nhẹ nhàng áp sát Bồ Đào lên đầu giường.

Mái tóc Khổng Tước của hắn phủ xuống hai bên má của Bồ Đào, trước mắt chỉ còn lại gương mặt quyến rũ mị hoặc đến chết người của hắn, tất cả bao nhiêu đùa cợt, thương tâm, phẫn nộ đều biến mất hết, chỉ còn lại nghiêm túc và thành thật khiến người ta khó thở.

"Đại phu nói, ba tháng đầu hoài thai không thể làm, chờ ngươi qua khỏi ba tháng, ta nhất định phải chiếm được ngươi."

Quý Tử Thiến hơi ngửa đầu, con ngươi lóe sáng, đó là ánh mắt Bồ Đào chưa bao giờ thấy ở Quý Tử Thiến, ánh mắt chất chứa dục vọng và chiếm đoạt.

"Ngươi đã hoài thai được hai tháng rồi, ta chỉ cần đợi thêm ba mươi ngày nữa thôi."

Hắn khẽ nhếch môi cười, nói "Ngươi nhớ cho kỹ, đời này Quý Tử Thiến ta sẽ không do dự thêm một lần nào nữa."


/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status