Đời trước sau khi Tiền Xảo Vũ ra nước ngoài, vì Tiền Tùng cho một khoản tiền lớn nên đã học ở một trường Trung học nổi danh, lên một Đại học nổi danh, nghe nói cuộc sống hết sức tốt đẹp, nhưng rõ ràng là Hàn Trọng Viễn không định cho cô ta đi hưởng thụ.
Hàn Trọng Viễn liên hệ cho Tiền Xảo Vũ một trường nữ sinh, ngôi trường đó nổi tiếng có nội quy nghiêm khắc, một người ham chơi lười học như Tiền Xảo Vũ mà đến đó, chỉ e sẽ vô cùng khó sống.
Nhưng người khác lại không chỉ ra được lỗi sai của hắn, bởi ngôi trường này thật sự rất tốt, thậm chí con gái nhà bình thường căn bản không vào được, chẳng qua đôi lúc sẽ có người nói ngôi trường này giống như nhà tù mà thôi.
Tuy Hàn Trọng Viễn ghét Tiền Xảo Vũ, nhưng nể mặt Tiền Mạt cũng không đến mức ra tay với cô ta, bèn dứt khoát đưa Tiền Xảo Vũ ra nước ngoài mấy năm.
Tiền Mạt có hơi bất mãn với quyết định này của con trai, nhưng sau khi nghe Hàn Trọng Viễn nói những việc mà Tiền Xảo Vũ đã làm với Mạnh Ân thì vẫn đồng ý – ngôi trường con trai cô chọn cho Tiền Xảo Vũ rất được, nếu Tiền Xảo Vũ biết nắm bắt cơ hội thì nhất định có thể học được rất nhiều kiến thức, không xem là bạc đãi.
Cứ như vậy, Tiền Xảo Vũ bị đưa ra nước ngoài. Lúc biết chuyện này, Mạnh Ân không khỏi có phần hoảng hốt.
Hàn Trọng Viễn làm nhiều chuyện vì cậu quá, cậu có tài đức gì mà có thể khiến Hàn Trọng Viễn làm nhiều chuyện như thế vì mình?
Mạnh Ân vẫn luôn cảm thấy bất an vì sự quan tâm của Hàn Trọng Viễn, nhưng cuối cùng chỉ đành tự nhủ bản thân đừng nghĩ nhiều – là Hàn Trọng Viễn kéo cậu khỏi vũng bùn, sau này dù người ấy có cắt cậu thành từng khúc đem bán, cậu cũng sẽ không phản kháng.
***
Sau khi chuyện thư tình xảy ra, Mạnh Ân từng bắt gặp cô bạn viết bức thư đó trong trường. Cô bạn kia trừng cậu một cái, sau đó cũng chỉ làm như không quen biết cậu, lại khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Về đến nhà, cậu lại nói thật chuyện này cho Hàn Trọng Viễn trước tiên.
Đây là cách chung sống với Hàn Trọng Viễn mà gần đây Mạnh Ân mới nghĩ ra. Cậu phát hiện, chỉ cần cậu nói hết mọi chuyện cho Hàn Trọng Viễn, thì Hàn Trọng Viễn sẽ bình tĩnh rất nhiều.
“Anh biết rồi.” Hàn Trọng Viễn gật đầu. Sau lần nổi giận dạo trước, rốt cuộc cách sống chung của hắn và Mạnh Ân cũng bình thường hơn một ít, Mạnh Ân cũng không còn tích chữ như vàng nữa, khiến hắn cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chả trách có một số người cãi nhau xong tình cảm sẽ khăng khít hơn… Đáng tiếc ước mơ của Mạnh Ân vẫn khiến hắn cảm thấy hơi khó xử lí, ôi bác sĩ…
***
Kỳ thi cuối kỳ của năm hai Trung học kết thúc, Mạnh Ân thi được hạng chín như mong ước, lấy được học bổng sáu trăm tệ.
Với Mạnh Ân trước đây thì khoản tiền như này có thể coi là rất lớn, nhưng sau khi biết Hàn Trọng Viễn tiêu bao nhiêu tiền cho mình, thì cậu không hề cảm thấy chỗ tiền này nhiều nhặt gì cả. Cơ mà, dù sao chỗ này cũng đủ để cậu mua món quà bình thường cho Hàn Trọng Viễn.
Đúng ra mua quà thì nên giấu người muốn tặng mà lén mua, sau đó cho đối phương một niềm vui bất ngờ, nhưng rõ ràng điều này không hợp với cậu và Hàn Trọng Viễn… Sau cùng, tối đó Mạnh Ân vẫn chủ động nói chuyện này cho Hàn Trọng Viễn.
“Em muốn tặng quà cho anh?” Hàn Trọng Viễn hỏi.
“Đây là lần đầu tiên em kiếm được nhiều tiền như thế, em muốn mua chút đồ cho anh.” Mạnh Ân trông mong nhìn Hàn Trọng Viễn, dường như có hơi lo sợ, sợ Hàn Trọng Viễn ngứa mắt sáu trăm đồng cỏn con này.
Ban đầu trên mặt Hàn Trọng Viễn không có biểu tình gì, nghe xong lời Mạnh Ân thì khoé môi không kìm được nhếch lên: “Chúng ta đi khu thương mại.”
Hở? Không phải Hàn Trọng Viễn mới nói tối nay hắn có việc à? Mạnh Ân còn đang ngạc nhiên thì đã bị Hàn Trọng Viễn kéo ra khỏi cửa.
Hôm nay thời tiết đang độ nóng nhất năm, song bên trong khu thượng mại vẫn hết sức mát mẻ, đến mức đông nghịt người – ở thành phố lớn này, có rất nhiều người trong nhà không có điều hoà, ăn tối xong thì lẽ tất nhiên là họ muốn đi dạo khu mua sắm, tiện thể hóng mát.
Nhìn cảnh tượng này, Mạnh Ân có hơi hoài niệm. Trước kia hàng xóm nhà cậu thường sẽ đi khu mua sắm hóng mát sau khi ăn cơm tối xong, khi đó cậu ngại đi theo, cuối cùng chỉ có thể ngồi quạt tay trong nhà.
“Em muốn mua gì cho anh?” Hàn Trọng Viễn hỏi, Mạnh Ân biết nấu cơm giặt quần áo cho hắn, nhưng vẫn chưa tặng quà cho hắn bao giờ, thế nên bây giờ hắn thấy thật hào hứng.
Mạnh Ân cũng không biết mình nên tặng cái gì, đồ ăn chắc chắn không được, căn bản Hàn Trọng Viễn không ăn đồ bên ngoài. Quần áo cũng không được, quần áo của Hàn Trọng Viễn đã được Tiền Mạt chuẩn bị rất nhiều, còn về vật dụng… Sáu trăm tệ vừa đủ mua một chiếc MP3 tốt, nhưng Hàn Trọng Viễn không thiếu nhất chính là thứ này.
Đứng trong sảnh lớn khu thương mại, nhất thời Mạnh Ân có phần mông lung.
“Em nghĩ xong chưa?” Hàn Trọng Viễn lại hỏi.
“Em không biết…” Mạnh Ân cầm chiếc ví có sáu trăm tệ, hơi mông lung.
“Vậy chúng ta đi vòng quanh xem.” Hàn Trọng Viễn đáp.
Tầng dưới của khu thương mại có cửa hàng trang sức, đồng hồ đeo tay các kiểu, ngày trước từng đến đây mua đồng hồ đeo tay nên Mạnh Ân biết mức giá của họ, bây giờ hận không thể quay đầu bỏ trốn, lại trông thấy cửa hàng trang sức bên cạnh.
Với người không có nhiều tiền lắm, khi tặng quà thì thường ưa tặng thứ đồ có thể giữ lâu cũng như đáng giá. Chẳng hạn một cặp vợ chồng bình thường, khi người chồng tặng quà cho vợ, giữa một sợi dây chuyền vàng và một chiếc túi xách đồng giá, thì chắc chắn người chồng sẽ muốn chọn dây chuyền hơn.
Mạnh Ân từng nghĩ tặng cho Hàn Trọng Viễn một chiếc ví, nhưng ví tiền dùng một thời gian cũng không thể dùng nữa. Hơn nữa sáu trăm tệ còn không mua nổi chiếc ví mà Hàn Trọng Viễn đang dùng! Thế nên, sau khi phát hiện có một số món trang sức giá cả rẻ hơn cậu tưởng rất nhiều, mắt cậu không kìm được sáng lên.
Mắt của Hàn Trọng Viễn cũng không kìm được sáng lên.
“Anh thấy mặt dây chuyền bằng ngọc này thế nào?” Mạnh Ân vừa ý một mặt dây chuyền bằng bạch ngọc, không có hoa văn gì, nhưng thoạt nhìn rất đẹp.
Hàn Trọng Viễn im lặng một lát, mới nói: “Em vẫn nên mua cho anh cái nhẫn thì hơn.” Mặt dây chuyền bằng ngọc đề giá hơn năm trăm tệ này, nếu đến cửa hàng chuyên bán thì nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tệ, vì nó vốn dĩ chẳng phải ngọc, chỉ là một loại đá trông khá đẹp mà thôi, nhưng mà ở đây… Bên cạnh còn có một tấm bảng đề đại hạ giá 60%.
“Nhẫn?” Mạnh Ân tò mò nhìn Hàn Trọng Viễn.
“Đúng thế, nhẫn bạch kim đơn giản 18K.” Hàn Trọng Viễn chỉ sang bên cạnh.
Đó là một chiếc tủ riêng biệt, bên trong trưng rất nhiều nhẫn bạch kim từ lớn đến bé, trong đó có rất nhiều nhẫn đôi cho cặp tình nhân, đề giá đều rất rẻ. Đa phần những chiếc nhẫn đó đều không khảm nạm, thỉnh thoảng có vài chiếc được nạm thì cũng chỉ là nạm đá trắng giá rẻ.
Nhẫn giá rẻ kiểu này chỉ đề giá ba bốn trăm, đắt hơn cũng không quá một nghìn rưỡi, mặc dù độ tinh khiết không cao, nhưng không thể phủ nhận độ bền của nó, hơn nữa Mạnh Ân cũng đủ tiền mua. Quan trọng nhất chính là, đây là nhẫn!
Hàn Trọng Viễn không thích đeo nhẫn, đời trước sau khi kết hôn với Lịch Tiếu Tiếu cũng lười đeo nhẫn cưới. Nhưng nếu là Mạnh Ân tặng… Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn có xúc động muốn đi đặt làm một cặp nhẫn đôi.
Loại nhẫn bạch kim này bán rất đắt hàng trong giới trẻ. Thấy có người dừng lại, nhân viên cửa hàng lập tức đi tới, sau đó hỏi có phải muốn mua một đôi nhẫn hay không. Rất nhiều người vào lúc kết hôn sẽ đi mua nhẫn kim cương đắt tiền, thế nhưng không phải lúc nào cũng đeo được, vì thế mọi người sẽ mua thêm một cặp nhẫn đôi giá rẻ nữa, mà những món trước mắt này, chính là nhẫn đôi giá rẻ. Còn cả một số người trẻ tuổi không giàu sang, có lẽ họ không mua nổi trang sức quá đắt giá, nhưng nhẫn thế này thì nhất định là mua được, vì thế cũng có rất nhiều người mua để tặng bạn trai bạn gái.
“Các bạn không phải mua cho bạn gái?” Nhân viên cửa hàng buồn bực nhìn Hàn Trọng Viễn thử nhẫn. Có nữ tự mình mua nhẫn, nhưng nam tự mình mua loại nhẫn giá rẻ này thì cô chưa gặp bao giờ – tụi con trai chạy theo mốt sẽ thích mấy kiểu dáng quái đản hiếm thấy kia hơn, người lớn tuổi muốn thể hiện nam tính lại càng chẳng thích loại sản phẩm giá rẻ này.
“Chúng tôi không có bạn gái.” Hàn Trọng Viễn rất nhanh chọn được một chiếc nhẫn đề giá năm trăm tám tám tệ, chiếc nhẫn đó chỉ có một vài hoa văn đơn giản, cũng không khảm nạm gì cả, rất hợp đeo vào ngón áp út của hắn.
“Ngón áp út là chỗ đeo nhẫn khi kết hôn.” Nhân viên cửa hàng lại không kìm được mà nói, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Hàng Trọng Viễn thì chẳng dám hé răng nữa.
Nhẫn bạch kim được chiết khấu 10%, vì thế học bổng của Mạnh Ân còn lại bảy mươi tệ, mà chỗ tiền này cậu đều cầm đi mua nguyên liệu nấu ăn hết.
Vào lúc cậu nghiêm túc lựa chọn rau và thịt tươi, còn để người vớt cho một cân tôm đôi nhảy tanh tách, Hàn Trọng Viễn vẫn luôn vô thức vuốt ve chiếc nhẫn của mình.
***
Sau khi thi cuối kỳ xong, tất cả học sinh năm cuối đều chuẩn bị học bổ túc, dĩ nhiên Mạnh Ân cũng không ngoại lệ.
Vốn dĩ Hàn Trọng Viễn muốn dẫn Mạnh Ân đến công ti, như hình với bóng củng cố tình cảm một phen, nhưng cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, sau đó tập trung làm việc.
Cũng chính vào kỳ nghỉ hè này, Hàn Trọng Viễn và Đàm Phi Dược cùng nhau, làm ra chiếc điện thoại thông minh đúng nghĩa đầu tiên trên thế giới này.
Với Hàn Trọng Viễn thì đây là một chiếc điện thoại thiếu sót đủ thứ, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc điện thoại này, Trịnh Kỳ lập tức tràn đầy lòng tin với công ti ăn theo Duyên Mộng mà hắn mới vừa đăng kí không lâu kia.
Cũng đúng lúc này, Hàn Trọng Viễn đề nghị họ có thể đăng kí thêm một công ti game nữa, bây giờ có thể làm game trên web trước, chờ sau khi điện thoại ra đời, lại chuyển sang chiến đấu ở app điện thoại.
“Thật không biết nhiều ý tưởng như thế, làm sao mà cậu nghĩ ra được!” Bây giờ Trịnh Kỳ đã cực kì kính nể Hàn Trọng Viễn, tuy công ti mà Hàn Trọng Viễn mở bây giờ chưa nhìn ra cái gì cả, nhưng triển vọng nhất định rất xán lạn. Mắt nhìn này tốt hơn y cả trăm lần, quả thật khiến y có hơi thất bại.
“Tôi chỉ muốn làm ra một chiếc điện thoại khiến người ta không dứt ra được.” Hàn Trọng Viễn hí hoáy phiên bản smartphone mà hắn và Đàm Phi Dược chắp vá làm ra ban đầu một lúc.
“Bội phục!” Trịnh Kỳ khen ngợi từ tận đáy lòng, lại hỏi, “Cậu mở công ti game có phải cũng định để cho tôi một chân không? Cậu muốn để tôi bao nhiêu cổ phần?”
“Ở chỗ tôi có một khoản tiền của Mạnh Ân, sẽ đầu tư vào công ti hết, chiếm 50% cổ phần. Tôi đầu tư một ít, chiếm 10% cổ phần, còn lại 40% cho anh, công ti cũng do anh quản lí.” Hàn Trọng Viễn đưa ra quyết định rất nhanh, “Anh yên tâm, tôi không nhúng tay vào việc công ti đâu, chỉ lấy hoa hồng thôi.”
“Tôi cũng không quản lí công ti được…” Trịnh Kỳ gần như từ chối ngay lập tức.
“Quản lí công ti thì anh có thể tìm người, sau đó làm một kĩ thuật viên giống như tôi bây giờ, tài năng của anh ở Duyên Mộng không phát huy được, nhưng ở đó chắc chắc sẽ trở thành võ đài của anh.” Hàn Trọng Viễn nói, đời trước tuy Trịnh Kỳ đi đầu tư rất suôn sẻ, mở công ti với Đàm Phi Dược càng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bản thân cũng không làm ra sự nghiệp gì để mọi người thán phục cả, lại mai một mất kĩ thuật tin học của y.
Trịnh Kỳ không thể không thừa nhận, đề nghị của Hàn Trọng Viễn động vào lòng y, nghiến răng một cái, rốt cuộc y gật đầu: “Được! Công ti đó để tôi quản lí!”
“Hợp tác vui vẻ.” Hàn Trọng Viễn nói.
“Hợp tác vui vẻ.” Trịnh Kỳ chìa tay ra theo phản xạ, sau đó mới phát hiện Hàn Trọng Viễn căn bản không chìa tay, tiếp theo không khỏi để ý tới chiếc nhẫn trên tay Hàn Trọng Viễn, “Sao tự dưng cậu lại đeo nhẫn rồi? Lại còn là loại…” Tầm thường như thế.
“Đây là Mạnh Ân tặng.” Ánh mắt Hàn Trọng Viễn dịu đi, hôn lên chiếc nhẫn của mình một cái.
Nhất thời Trịnh Kỳ có cảm giác bị chói mù mắt. Một người hay show tình cảm như y, không ngờ lại bị Hàn Trọng Viễn vượt mặt! Đăng bởi: admin
Hàn Trọng Viễn liên hệ cho Tiền Xảo Vũ một trường nữ sinh, ngôi trường đó nổi tiếng có nội quy nghiêm khắc, một người ham chơi lười học như Tiền Xảo Vũ mà đến đó, chỉ e sẽ vô cùng khó sống.
Nhưng người khác lại không chỉ ra được lỗi sai của hắn, bởi ngôi trường này thật sự rất tốt, thậm chí con gái nhà bình thường căn bản không vào được, chẳng qua đôi lúc sẽ có người nói ngôi trường này giống như nhà tù mà thôi.
Tuy Hàn Trọng Viễn ghét Tiền Xảo Vũ, nhưng nể mặt Tiền Mạt cũng không đến mức ra tay với cô ta, bèn dứt khoát đưa Tiền Xảo Vũ ra nước ngoài mấy năm.
Tiền Mạt có hơi bất mãn với quyết định này của con trai, nhưng sau khi nghe Hàn Trọng Viễn nói những việc mà Tiền Xảo Vũ đã làm với Mạnh Ân thì vẫn đồng ý – ngôi trường con trai cô chọn cho Tiền Xảo Vũ rất được, nếu Tiền Xảo Vũ biết nắm bắt cơ hội thì nhất định có thể học được rất nhiều kiến thức, không xem là bạc đãi.
Cứ như vậy, Tiền Xảo Vũ bị đưa ra nước ngoài. Lúc biết chuyện này, Mạnh Ân không khỏi có phần hoảng hốt.
Hàn Trọng Viễn làm nhiều chuyện vì cậu quá, cậu có tài đức gì mà có thể khiến Hàn Trọng Viễn làm nhiều chuyện như thế vì mình?
Mạnh Ân vẫn luôn cảm thấy bất an vì sự quan tâm của Hàn Trọng Viễn, nhưng cuối cùng chỉ đành tự nhủ bản thân đừng nghĩ nhiều – là Hàn Trọng Viễn kéo cậu khỏi vũng bùn, sau này dù người ấy có cắt cậu thành từng khúc đem bán, cậu cũng sẽ không phản kháng.
***
Sau khi chuyện thư tình xảy ra, Mạnh Ân từng bắt gặp cô bạn viết bức thư đó trong trường. Cô bạn kia trừng cậu một cái, sau đó cũng chỉ làm như không quen biết cậu, lại khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Về đến nhà, cậu lại nói thật chuyện này cho Hàn Trọng Viễn trước tiên.
Đây là cách chung sống với Hàn Trọng Viễn mà gần đây Mạnh Ân mới nghĩ ra. Cậu phát hiện, chỉ cần cậu nói hết mọi chuyện cho Hàn Trọng Viễn, thì Hàn Trọng Viễn sẽ bình tĩnh rất nhiều.
“Anh biết rồi.” Hàn Trọng Viễn gật đầu. Sau lần nổi giận dạo trước, rốt cuộc cách sống chung của hắn và Mạnh Ân cũng bình thường hơn một ít, Mạnh Ân cũng không còn tích chữ như vàng nữa, khiến hắn cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chả trách có một số người cãi nhau xong tình cảm sẽ khăng khít hơn… Đáng tiếc ước mơ của Mạnh Ân vẫn khiến hắn cảm thấy hơi khó xử lí, ôi bác sĩ…
***
Kỳ thi cuối kỳ của năm hai Trung học kết thúc, Mạnh Ân thi được hạng chín như mong ước, lấy được học bổng sáu trăm tệ.
Với Mạnh Ân trước đây thì khoản tiền như này có thể coi là rất lớn, nhưng sau khi biết Hàn Trọng Viễn tiêu bao nhiêu tiền cho mình, thì cậu không hề cảm thấy chỗ tiền này nhiều nhặt gì cả. Cơ mà, dù sao chỗ này cũng đủ để cậu mua món quà bình thường cho Hàn Trọng Viễn.
Đúng ra mua quà thì nên giấu người muốn tặng mà lén mua, sau đó cho đối phương một niềm vui bất ngờ, nhưng rõ ràng điều này không hợp với cậu và Hàn Trọng Viễn… Sau cùng, tối đó Mạnh Ân vẫn chủ động nói chuyện này cho Hàn Trọng Viễn.
“Em muốn tặng quà cho anh?” Hàn Trọng Viễn hỏi.
“Đây là lần đầu tiên em kiếm được nhiều tiền như thế, em muốn mua chút đồ cho anh.” Mạnh Ân trông mong nhìn Hàn Trọng Viễn, dường như có hơi lo sợ, sợ Hàn Trọng Viễn ngứa mắt sáu trăm đồng cỏn con này.
Ban đầu trên mặt Hàn Trọng Viễn không có biểu tình gì, nghe xong lời Mạnh Ân thì khoé môi không kìm được nhếch lên: “Chúng ta đi khu thương mại.”
Hở? Không phải Hàn Trọng Viễn mới nói tối nay hắn có việc à? Mạnh Ân còn đang ngạc nhiên thì đã bị Hàn Trọng Viễn kéo ra khỏi cửa.
Hôm nay thời tiết đang độ nóng nhất năm, song bên trong khu thượng mại vẫn hết sức mát mẻ, đến mức đông nghịt người – ở thành phố lớn này, có rất nhiều người trong nhà không có điều hoà, ăn tối xong thì lẽ tất nhiên là họ muốn đi dạo khu mua sắm, tiện thể hóng mát.
Nhìn cảnh tượng này, Mạnh Ân có hơi hoài niệm. Trước kia hàng xóm nhà cậu thường sẽ đi khu mua sắm hóng mát sau khi ăn cơm tối xong, khi đó cậu ngại đi theo, cuối cùng chỉ có thể ngồi quạt tay trong nhà.
“Em muốn mua gì cho anh?” Hàn Trọng Viễn hỏi, Mạnh Ân biết nấu cơm giặt quần áo cho hắn, nhưng vẫn chưa tặng quà cho hắn bao giờ, thế nên bây giờ hắn thấy thật hào hứng.
Mạnh Ân cũng không biết mình nên tặng cái gì, đồ ăn chắc chắn không được, căn bản Hàn Trọng Viễn không ăn đồ bên ngoài. Quần áo cũng không được, quần áo của Hàn Trọng Viễn đã được Tiền Mạt chuẩn bị rất nhiều, còn về vật dụng… Sáu trăm tệ vừa đủ mua một chiếc MP3 tốt, nhưng Hàn Trọng Viễn không thiếu nhất chính là thứ này.
Đứng trong sảnh lớn khu thương mại, nhất thời Mạnh Ân có phần mông lung.
“Em nghĩ xong chưa?” Hàn Trọng Viễn lại hỏi.
“Em không biết…” Mạnh Ân cầm chiếc ví có sáu trăm tệ, hơi mông lung.
“Vậy chúng ta đi vòng quanh xem.” Hàn Trọng Viễn đáp.
Tầng dưới của khu thương mại có cửa hàng trang sức, đồng hồ đeo tay các kiểu, ngày trước từng đến đây mua đồng hồ đeo tay nên Mạnh Ân biết mức giá của họ, bây giờ hận không thể quay đầu bỏ trốn, lại trông thấy cửa hàng trang sức bên cạnh.
Với người không có nhiều tiền lắm, khi tặng quà thì thường ưa tặng thứ đồ có thể giữ lâu cũng như đáng giá. Chẳng hạn một cặp vợ chồng bình thường, khi người chồng tặng quà cho vợ, giữa một sợi dây chuyền vàng và một chiếc túi xách đồng giá, thì chắc chắn người chồng sẽ muốn chọn dây chuyền hơn.
Mạnh Ân từng nghĩ tặng cho Hàn Trọng Viễn một chiếc ví, nhưng ví tiền dùng một thời gian cũng không thể dùng nữa. Hơn nữa sáu trăm tệ còn không mua nổi chiếc ví mà Hàn Trọng Viễn đang dùng! Thế nên, sau khi phát hiện có một số món trang sức giá cả rẻ hơn cậu tưởng rất nhiều, mắt cậu không kìm được sáng lên.
Mắt của Hàn Trọng Viễn cũng không kìm được sáng lên.
“Anh thấy mặt dây chuyền bằng ngọc này thế nào?” Mạnh Ân vừa ý một mặt dây chuyền bằng bạch ngọc, không có hoa văn gì, nhưng thoạt nhìn rất đẹp.
Hàn Trọng Viễn im lặng một lát, mới nói: “Em vẫn nên mua cho anh cái nhẫn thì hơn.” Mặt dây chuyền bằng ngọc đề giá hơn năm trăm tệ này, nếu đến cửa hàng chuyên bán thì nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tệ, vì nó vốn dĩ chẳng phải ngọc, chỉ là một loại đá trông khá đẹp mà thôi, nhưng mà ở đây… Bên cạnh còn có một tấm bảng đề đại hạ giá 60%.
“Nhẫn?” Mạnh Ân tò mò nhìn Hàn Trọng Viễn.
“Đúng thế, nhẫn bạch kim đơn giản 18K.” Hàn Trọng Viễn chỉ sang bên cạnh.
Đó là một chiếc tủ riêng biệt, bên trong trưng rất nhiều nhẫn bạch kim từ lớn đến bé, trong đó có rất nhiều nhẫn đôi cho cặp tình nhân, đề giá đều rất rẻ. Đa phần những chiếc nhẫn đó đều không khảm nạm, thỉnh thoảng có vài chiếc được nạm thì cũng chỉ là nạm đá trắng giá rẻ.
Nhẫn giá rẻ kiểu này chỉ đề giá ba bốn trăm, đắt hơn cũng không quá một nghìn rưỡi, mặc dù độ tinh khiết không cao, nhưng không thể phủ nhận độ bền của nó, hơn nữa Mạnh Ân cũng đủ tiền mua. Quan trọng nhất chính là, đây là nhẫn!
Hàn Trọng Viễn không thích đeo nhẫn, đời trước sau khi kết hôn với Lịch Tiếu Tiếu cũng lười đeo nhẫn cưới. Nhưng nếu là Mạnh Ân tặng… Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn có xúc động muốn đi đặt làm một cặp nhẫn đôi.
Loại nhẫn bạch kim này bán rất đắt hàng trong giới trẻ. Thấy có người dừng lại, nhân viên cửa hàng lập tức đi tới, sau đó hỏi có phải muốn mua một đôi nhẫn hay không. Rất nhiều người vào lúc kết hôn sẽ đi mua nhẫn kim cương đắt tiền, thế nhưng không phải lúc nào cũng đeo được, vì thế mọi người sẽ mua thêm một cặp nhẫn đôi giá rẻ nữa, mà những món trước mắt này, chính là nhẫn đôi giá rẻ. Còn cả một số người trẻ tuổi không giàu sang, có lẽ họ không mua nổi trang sức quá đắt giá, nhưng nhẫn thế này thì nhất định là mua được, vì thế cũng có rất nhiều người mua để tặng bạn trai bạn gái.
“Các bạn không phải mua cho bạn gái?” Nhân viên cửa hàng buồn bực nhìn Hàn Trọng Viễn thử nhẫn. Có nữ tự mình mua nhẫn, nhưng nam tự mình mua loại nhẫn giá rẻ này thì cô chưa gặp bao giờ – tụi con trai chạy theo mốt sẽ thích mấy kiểu dáng quái đản hiếm thấy kia hơn, người lớn tuổi muốn thể hiện nam tính lại càng chẳng thích loại sản phẩm giá rẻ này.
“Chúng tôi không có bạn gái.” Hàn Trọng Viễn rất nhanh chọn được một chiếc nhẫn đề giá năm trăm tám tám tệ, chiếc nhẫn đó chỉ có một vài hoa văn đơn giản, cũng không khảm nạm gì cả, rất hợp đeo vào ngón áp út của hắn.
“Ngón áp út là chỗ đeo nhẫn khi kết hôn.” Nhân viên cửa hàng lại không kìm được mà nói, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Hàng Trọng Viễn thì chẳng dám hé răng nữa.
Nhẫn bạch kim được chiết khấu 10%, vì thế học bổng của Mạnh Ân còn lại bảy mươi tệ, mà chỗ tiền này cậu đều cầm đi mua nguyên liệu nấu ăn hết.
Vào lúc cậu nghiêm túc lựa chọn rau và thịt tươi, còn để người vớt cho một cân tôm đôi nhảy tanh tách, Hàn Trọng Viễn vẫn luôn vô thức vuốt ve chiếc nhẫn của mình.
***
Sau khi thi cuối kỳ xong, tất cả học sinh năm cuối đều chuẩn bị học bổ túc, dĩ nhiên Mạnh Ân cũng không ngoại lệ.
Vốn dĩ Hàn Trọng Viễn muốn dẫn Mạnh Ân đến công ti, như hình với bóng củng cố tình cảm một phen, nhưng cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, sau đó tập trung làm việc.
Cũng chính vào kỳ nghỉ hè này, Hàn Trọng Viễn và Đàm Phi Dược cùng nhau, làm ra chiếc điện thoại thông minh đúng nghĩa đầu tiên trên thế giới này.
Với Hàn Trọng Viễn thì đây là một chiếc điện thoại thiếu sót đủ thứ, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc điện thoại này, Trịnh Kỳ lập tức tràn đầy lòng tin với công ti ăn theo Duyên Mộng mà hắn mới vừa đăng kí không lâu kia.
Cũng đúng lúc này, Hàn Trọng Viễn đề nghị họ có thể đăng kí thêm một công ti game nữa, bây giờ có thể làm game trên web trước, chờ sau khi điện thoại ra đời, lại chuyển sang chiến đấu ở app điện thoại.
“Thật không biết nhiều ý tưởng như thế, làm sao mà cậu nghĩ ra được!” Bây giờ Trịnh Kỳ đã cực kì kính nể Hàn Trọng Viễn, tuy công ti mà Hàn Trọng Viễn mở bây giờ chưa nhìn ra cái gì cả, nhưng triển vọng nhất định rất xán lạn. Mắt nhìn này tốt hơn y cả trăm lần, quả thật khiến y có hơi thất bại.
“Tôi chỉ muốn làm ra một chiếc điện thoại khiến người ta không dứt ra được.” Hàn Trọng Viễn hí hoáy phiên bản smartphone mà hắn và Đàm Phi Dược chắp vá làm ra ban đầu một lúc.
“Bội phục!” Trịnh Kỳ khen ngợi từ tận đáy lòng, lại hỏi, “Cậu mở công ti game có phải cũng định để cho tôi một chân không? Cậu muốn để tôi bao nhiêu cổ phần?”
“Ở chỗ tôi có một khoản tiền của Mạnh Ân, sẽ đầu tư vào công ti hết, chiếm 50% cổ phần. Tôi đầu tư một ít, chiếm 10% cổ phần, còn lại 40% cho anh, công ti cũng do anh quản lí.” Hàn Trọng Viễn đưa ra quyết định rất nhanh, “Anh yên tâm, tôi không nhúng tay vào việc công ti đâu, chỉ lấy hoa hồng thôi.”
“Tôi cũng không quản lí công ti được…” Trịnh Kỳ gần như từ chối ngay lập tức.
“Quản lí công ti thì anh có thể tìm người, sau đó làm một kĩ thuật viên giống như tôi bây giờ, tài năng của anh ở Duyên Mộng không phát huy được, nhưng ở đó chắc chắc sẽ trở thành võ đài của anh.” Hàn Trọng Viễn nói, đời trước tuy Trịnh Kỳ đi đầu tư rất suôn sẻ, mở công ti với Đàm Phi Dược càng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bản thân cũng không làm ra sự nghiệp gì để mọi người thán phục cả, lại mai một mất kĩ thuật tin học của y.
Trịnh Kỳ không thể không thừa nhận, đề nghị của Hàn Trọng Viễn động vào lòng y, nghiến răng một cái, rốt cuộc y gật đầu: “Được! Công ti đó để tôi quản lí!”
“Hợp tác vui vẻ.” Hàn Trọng Viễn nói.
“Hợp tác vui vẻ.” Trịnh Kỳ chìa tay ra theo phản xạ, sau đó mới phát hiện Hàn Trọng Viễn căn bản không chìa tay, tiếp theo không khỏi để ý tới chiếc nhẫn trên tay Hàn Trọng Viễn, “Sao tự dưng cậu lại đeo nhẫn rồi? Lại còn là loại…” Tầm thường như thế.
“Đây là Mạnh Ân tặng.” Ánh mắt Hàn Trọng Viễn dịu đi, hôn lên chiếc nhẫn của mình một cái.
Nhất thời Trịnh Kỳ có cảm giác bị chói mù mắt. Một người hay show tình cảm như y, không ngờ lại bị Hàn Trọng Viễn vượt mặt! Đăng bởi: admin
/122
|