Trong tình trạng vẫn không liên lạc được với mẹ, tâm thần Hàn Hành Diểu chợt rối… Việc y có thể làm, cũng chỉ đành báo cho Hàn Quảng Đào và Hàn Thận chuyện mẹ mình mất tích.
“Sao tự dưng lại mất tích?” Hàn Thận cau mày hơi khó hiểu.
“Con cũng không biết, chú ơi, mẹ con không có kẻ thù, chú nghĩ người bắt cóc mẹ sẽ là ai?” Hàn Hành Diểu hỏi.
“Chú cũng không biết, chưa biết chừng kẻ đó là vì tiền, chú đi báo cảnh sát, tìm người đến điều tra chuyện này, sau đó chúng ta chờ xem có nhận được điện thoại của tên bắt cóc không.” Hàn Thận đáp, nếu đúng là bắt cóc thì nhất định sẽ có người liên lạc với họ.
Đây vốn cũng không phải câu trả lời mà Hàn Hành Diểu mong muốn, rốt cuộc y không kìm được hỏi: “Chú ơi, chú xem liệu có phải là Trọng Viễn không? Trước giờ em ấy vẫn không thích con.”
“Hành Diểu, con nghĩ linh tinh làm gì? Trọng Viễn và mẹ con thì có thù gì được? Có thù cũng không đến nỗi phải bắt cóc.” Hàn Thận bất mãn nhìn Hàn Hành Diểu một cái, tuy ông ta ly hôn với Tiền Mạt, nhưng Hàn Trọng Viễn vẫn là con trai ông ta. Thậm chí vì gần đây Hàn Trọng Viễn đã khiến ông ta hết sức tự hào, mà những tức giận tích góp trong ông ta trước kia cũng bay biến cả rồi.
Bây giờ Hàn Trọng Viễn là chủ tịch Duyên Mộng, tiền tài như nước, sao tự dưng lại muốn bắt cóc Khuất Tịnh Vân cho được? Đấy hoàn toàn là chuyện cười mà!
Hàn Hành Diểu cũng biết Hàn Thận sẽ không tin, trừ khi y khai ra chuyện mình sai Lý Hướng Dương bắt cóc Mạnh Ân, nhưng điều này làm sao có thể?
Nghiến răng, Hàn Hành Diểu chỉ có thể gọi điện thoại công cộng cho Lý Hướng Dương, bảo gã không được làm hại Mạnh Ân, cũng gắng sức đừng làm hại Hàn Trọng Viễn, lấy ít tiền xong thì thả người về là được.
Sau khi làm xong hết những việc này, thậm chí Hàn Hành Diểu không thể không giả vờ là mù tịt về bức mail trước đấy, giả vờ là không biết Hàn Trọng Viễn gửi đến. Dù y biết rõ, ngoài Hàn Trọng Viễn ra sẽ chẳng có ai gửi cho y bức mail như thế.
“Moẹ, trước còn bảo mình hạ độc thủ, bây giờ lại giở quẻ!” Trước mặt Hàn Hành Diểu, Lý Hướng Dương vẫn luôn tỏ ra bợ đỡ, nhưng vừa cúp máy thì sắc mặt bỗng hoá khó coi.
Khó khăn lắm gã mới tìm được một cơ hội như thế, thậm chí đã nghĩ xong phải dày vò Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn ra sao, sau đó còn lấy được khoản tiền lớn từ chỗ Hàn Trọng Viễn, bây giờ lại bảo gã buông tha ư?
Lý Hướng Dương không hiểu suy nghĩ của Hàn Hành Diểu lắm, chỉ nghĩ rằng y sợ bị phát hiện nên mới như vậy, nhưng cũng chẳng định làm theo. Cơ mà, giờ cũng đến lúc gã nên liên lạc với Hàn Trọng Viễn rồi…
Lý Hướng Dương chụp một bức ảnh Mạnh Ân bị trói trong góc phòng, gửi tin nhắn đa phương tiện cho Hàn Trọng Viễn bằng một chiếc điện thoại hết sức bình thường.
Sau khi gửi xong bức ảnh kèm theo tin nhắn bảo Hàn Trọng Viễn một mình mang tiền lên một chiếc thuyền nhỏ để trao đổi, Lý Hướng Dương đang định tắt máy thì di động của gã lại đổ chuông mấy lần, nhận được rất nhiều tin nhắn.
Hàn Trọng Viễn gửi tin nhắn đa phương tiện cho gã làm gì? Lý Hướng Dương khẽ cau mày, vô thức mở những tin nhắn đó ra. Lập tức, có mấy bức ảnh xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Là mấy người bố tôi!” Lý Văn kinh hãi kêu lên.
Lý Văn là bia đỡ đạn mà Lý Hướng Dương định dùng để chết thay. Về sau bản thân gã sẽ phẫu thuật thẩm mĩ, sau đó có thể dùng thân phận mới làm lại từ đầu mà không cần phải gánh cái mác con trai tham quan, còn Lý Văn thì sẽ bị bắt. Chính vì như vậy nên có rất nhiều việc gã không giấu giếm Lý Văn, kết quả khiến Lý Văn nhìn thấy ảnh trong điện thoại của gã.
Ở đây ngoài Lý Hướng Dương ra thì đều không được mang theo đồ điện tử, nên Lý Văn cũng chưa xem chỗ ảnh Hàn Trọng Viễn đăng lên mạng, bây giờ nhìn thấy thì đả kích lại càng mạnh hơn.
Đúng là Lý Văn có hơi khốn nạn, biết rõ nhà mình không giàu sang gì, thế mà lúc ở ngoài vẫn vung tiền như rác, nhưng như vậy không có nghĩa là gã không quan tâm đến người thân mình.
Thấy ông bà nội và bố mẹ bị trói chung một chỗ, trên người toàn là vết thương, Lý Văn chỉ cảm thấy đáy lòng tràn ngập tức giận và tột cùng lo lắng, sau đó lại cảm thấy có gì đấy sai sai.
Lúc Lý Hướng Dương tìm được Lý Văn, nói mình do bố mẹ Hàn Trọng Viễn cử đến, nói bố mẹ Hàn Trọng Viễn không muốn để Hàn Trọng Viễn ở bên thằng con trai như Mạnh Ân, muốn dạy cho Mạnh Ân một bài học, nên mới bảo gã lừa Mạnh Ân ra ngoài. Nhưng bây giờ, dường như tình hình hơi bất ổn.
Nếu Lý Hướng Dương đúng là do bố mẹ Hàn Trọng Viễn cử đến, thì sau khi bắt Mạnh Ân, không phải nên cố gắng dạy dỗ Mạnh Ân à? Tại sao lại trói Mạnh Ân trong phòng rồi tiêm thuốc mê? Còn uy hiếp Hàn Trọng Viễn nữa?
Lý Văn chợt cảm thấy toàn thân lạnh ớn. Có thể gã đã tính sai rồi, đến lúc đó sẽ hại chết người nhà của gã…
Dù bố mẹ Hàn Trọng Viễn có ngứa mắt con mình chơi trai chăng nữa, cũng có thể dạy dỗ Mạnh Ân một cách quang minh chính đại, thậm chí không cho Mạnh Ân đi học nữa, cần gì phải bắt cóc cơ chứ?
Dù có vì không muốn để con trai biết, nên họ mới lén bắt cóc Mạnh Ân, thì cũng sẽ không báo cho Hàn Trọng Viễn để Hàn Trong Viễn mang tiền đến đây…
Thế nên, thật ra gã đã đụng phải người muốn bắt cóc Mạnh Ân hàng thật giá thật?
Lúc trước bên cạnh Mạnh Ân còn có vệ sĩ đi theo, tất cả đều biết Mạnh Ân bị gã dẫn đi, cũng vì vậy nên Hàn Trọng Viễn mới bắt hết người nhà gã lại đúng không?
Bây giờ bố mẹ người thân gã gặp nạn, tiếp theo liệu có đến lượt gã hay không? Bỗng nhiên Lý Văn cảm thấy sợ hãi dị thường, cũng chợt nhớ lại chuyện mình bị dạy dỗ trước đây.
Vì gã đi tìm Mạnh Ân mấy lần mà Hàn Trọng Viễn sai người nhốt gã lại, không cho gã ăn cơm uống nước. Bây giờ gã lại bắt tay với người khác hại Mạnh Ân… Sau này chắc gã sẽ chết rất thê thảm đi?
“Đây là bố mẹ cậu á?” Lý Hướng Dương cũng kinh hãi, người trong ảnh bị thương rất nặng, có thể thấy là ra tay rất độc ác, không ngờ Hàn Trọng Viễn lại ác như thế!
“Ừ…” Lý Văn đáp, cúi đầu giấu đi vẻ sợ hãi trên mặt. Tuy gã ham hư vinh, nhưng không hề ngu dốt, cũng muốn bảo vệ mình.
“Cậu cả nghĩ rồi, đây là ảnh được máy tính chỉnh sửa, bây giờ là xã hội pháp trị, làm gì có ai dám bắt cả nhà cậu được.” Lý Hướng Dương nói, nhưng lòng cũng hơi rối bời, nếu Hàn Trọng Viễn mà biết tình hình nơi gã thì mẹ của gã…
Thật ra, chẳng phải gã không cần lo lắng cho mẹ mình sao? Ông bà ngoại của gã rất tài giỏi, nhất định có thể bảo vệ mẹ gã. Hơn nữa chỉ cần gã giết chết Hàn Trọng Viễn, để Hàn Hành Diểu chiếm lấy Duyên Mộng, như vậy sẽ không phải sợ gì nữa đúng không?
Lý Hướng Dương đố kị Hàn Trọng Viễn, cũng căm hận Hàn Trọng Viễn. Gã vốn dĩ không định thả Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân về.
Có vẻ Lý Văn tin lời giải thích này: “Thật hả? Ảnh nhỏ như vậy không nhìn rõ, hình như đúng là không phải thật.”
Hai kẻ bận theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, cùng nhau im lặng. Mà lúc này, Hàn Trọng Viễn đến ngân hàng rút số tiền mặt và vàng cây lớn, để trong một chiếc vali bằng da, dự định mang tới chiếc thuyền nhỏ mà bọn người kia yêu cầu.
“Trọng Viễn, bọn bắt cóc đó chả phải hạng người lương thiện, con không được đi!” Tiền Mạt lập tức nói, Hàn Trọng Viễn lên thuyền xong gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao? Ai chả biết những kẻ đó không nhằm vào Mạnh Ân mà là nhằm vào Hàn Trọng Viễn, nếu Hàn Trọng Viễn không may xảy ra chuyện…
Tiền Mạt chỉ có một người con trai như thế, không muốn Hàn Trọng Viễn phải chịu bất cứ nguy hiểm nào.
“Mạnh Ân nằm trong tay chúng.” Hàn Trọng Viễn đáp.
“Chúng ta có thể để cảnh sát bắt chúng lại, sau đó đi tìm Mạnh Ân…”
“Nhỡ bọn bắt cóc giết con tin thì sao?” Hàn Trọng Viễn hỏi ngược lại, chợt nói, “Dù gì nếu Mạnh Ân chết, con cũng không sống nổi nữa.”
Tiền Mạt bỗng trầm ngâm. Mạnh Ân đã mất tích ba ngày rồi, Hàn Trọng Viễn vẫn chưa từng nghỉ ngơi, cũng không ăn gì cả, chỉ uống một ít nước…
Cứ tiếp tục như vậy thì người có làm bằng sắt, cũng không chịu đựng nổi!
Tất nhiên, quan trọng hơn chính là, Tiền Mạt nhớ Hàn Trọng Viễn từng kể chuyện đời trước cho mình nghe. Đời trước, sau khi Mạnh Ân chết, con trai cô đã tự sát.
Nhất thời, Tiền Mạt hận bọn bắt cóc kia đến tận xương tuỷ, nhưng cũng không ngăn Hàn Trọng Viễn nữa, chỉ tìm rất nhiều người chuyên nghiệp đi theo Hàn Trọng Viễn, đồng thời giấu đủ các loại thiết bị định vị trên người Hàn Trọng Viễn.
Hàn Trọng Viễn không từ chối những thứ này, sau khi chuẩn bị sẵn sàng thì xách chiếc vali kia đi đến nơi chỉ định. Trước khi lên thuyền, hắn lại gửi cho Hàn Hành Diểu một tin nhắn nặc danh:“Tốt nhất mày nên cầu nguyện là tao không sao.”
Nhận được tin nhắn này, Hàn Hành Diểu không kìm được toát mồ hôi lạnh đầy người. Y cũng không kiềm chế được nữa, lập tức tìm Hàn Thận, bảo rằng muốn đi thành phố H.
“Hành Diểu, mẹ con còn chưa tìm được, con đừng gây sự nữa!” Hàn Thận cau mày nói, Hàn Quảng Đào tuổi cao, gần đây Hàn Thị xảy ra vấn đề cộng thêm Khuất Tịnh Vân mất tích, không chỉ làm bố của ông ta đổ bệnh, mà ông ta cũng hết sức mệt mỏi, đến nỗi nghe nói Hàn Trọng Viễn đang tìm người nào đó ở bên kia cũng chả buồn quan tâm.
“Con nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, chúng cùng một phe với bọn đã bắt người bên cạnh Hàn Trọng Viễn, có thể mẹ con đang ở thành phố H, con phải mau đến xem xem.” Hàn Hành Diểu đáp.
Mẹ của y vẫn chưa có tin tức gì, trong khi Lý Hướng Dương bên đó lại không tiếp điện thoại của y nữa, Hàn Hành Diểu cũng hơi sợ rồi.
Ban đầu y còn tưởng mình có thể tìm được mẹ, cũng chưa để Lý Hướng Dương thả Mạnh Ân ngay, nhưng bây giờ… Mẹ y đã mất tích ba ngày rồi!
“Hoá ra là thế? Vậy con đi xem ngay đi!” Nghe vậy, Hàn Thận lập tức gật đầu.
Hàn Hành Diểu đặt chân lên máy bay đi thành phố H. Cùng lúc ấy, Hàn Trọng Viễn vừa mới lên một chiếc thuyền, đang bị hai người lục soát toàn thân.
Cảm giác bị kẻ khác đụng chạm thân thể khiến Hàn Trọng Viễn rất muốn giết người, nhưng nghĩ đến Mạnh Ân, hắn vẫn nhẫn nhịn, sau đó hắn cảm thấy những món đồ theo dõi Tiền Mạt giấu trên người mình đều bị lục soát ra hết.
Trong tay bọn bắt cóc này vẫn có dụng cụ tốt, những món đồ theo dõi của Tiền Mạt không giấu được cái nào hết. May mà hắn vẫn còn mấy thứ khác…
Bọn bắt cóc này không hề ra tay với Hàn Trọng Viễn, trong tình cảnh này, chỉ cần Hàn Trọng Viễn an toàn thì chúng cũng sẽ không sao. Chỉ khi Hàn Trọng Viễn xảy ra chuyện… An toàn của chúng sẽ không được đảm bảo nữa!
Thế nên, chúng lấy còng tay khoá hai tay Hàn Trọng Viễn lại, tên cầm đầu chạy ca nô nhanh chóng rời đi, đồng thời rất mau đã cập bờ đổi xe. Đăng bởi: admin
“Sao tự dưng lại mất tích?” Hàn Thận cau mày hơi khó hiểu.
“Con cũng không biết, chú ơi, mẹ con không có kẻ thù, chú nghĩ người bắt cóc mẹ sẽ là ai?” Hàn Hành Diểu hỏi.
“Chú cũng không biết, chưa biết chừng kẻ đó là vì tiền, chú đi báo cảnh sát, tìm người đến điều tra chuyện này, sau đó chúng ta chờ xem có nhận được điện thoại của tên bắt cóc không.” Hàn Thận đáp, nếu đúng là bắt cóc thì nhất định sẽ có người liên lạc với họ.
Đây vốn cũng không phải câu trả lời mà Hàn Hành Diểu mong muốn, rốt cuộc y không kìm được hỏi: “Chú ơi, chú xem liệu có phải là Trọng Viễn không? Trước giờ em ấy vẫn không thích con.”
“Hành Diểu, con nghĩ linh tinh làm gì? Trọng Viễn và mẹ con thì có thù gì được? Có thù cũng không đến nỗi phải bắt cóc.” Hàn Thận bất mãn nhìn Hàn Hành Diểu một cái, tuy ông ta ly hôn với Tiền Mạt, nhưng Hàn Trọng Viễn vẫn là con trai ông ta. Thậm chí vì gần đây Hàn Trọng Viễn đã khiến ông ta hết sức tự hào, mà những tức giận tích góp trong ông ta trước kia cũng bay biến cả rồi.
Bây giờ Hàn Trọng Viễn là chủ tịch Duyên Mộng, tiền tài như nước, sao tự dưng lại muốn bắt cóc Khuất Tịnh Vân cho được? Đấy hoàn toàn là chuyện cười mà!
Hàn Hành Diểu cũng biết Hàn Thận sẽ không tin, trừ khi y khai ra chuyện mình sai Lý Hướng Dương bắt cóc Mạnh Ân, nhưng điều này làm sao có thể?
Nghiến răng, Hàn Hành Diểu chỉ có thể gọi điện thoại công cộng cho Lý Hướng Dương, bảo gã không được làm hại Mạnh Ân, cũng gắng sức đừng làm hại Hàn Trọng Viễn, lấy ít tiền xong thì thả người về là được.
Sau khi làm xong hết những việc này, thậm chí Hàn Hành Diểu không thể không giả vờ là mù tịt về bức mail trước đấy, giả vờ là không biết Hàn Trọng Viễn gửi đến. Dù y biết rõ, ngoài Hàn Trọng Viễn ra sẽ chẳng có ai gửi cho y bức mail như thế.
“Moẹ, trước còn bảo mình hạ độc thủ, bây giờ lại giở quẻ!” Trước mặt Hàn Hành Diểu, Lý Hướng Dương vẫn luôn tỏ ra bợ đỡ, nhưng vừa cúp máy thì sắc mặt bỗng hoá khó coi.
Khó khăn lắm gã mới tìm được một cơ hội như thế, thậm chí đã nghĩ xong phải dày vò Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn ra sao, sau đó còn lấy được khoản tiền lớn từ chỗ Hàn Trọng Viễn, bây giờ lại bảo gã buông tha ư?
Lý Hướng Dương không hiểu suy nghĩ của Hàn Hành Diểu lắm, chỉ nghĩ rằng y sợ bị phát hiện nên mới như vậy, nhưng cũng chẳng định làm theo. Cơ mà, giờ cũng đến lúc gã nên liên lạc với Hàn Trọng Viễn rồi…
Lý Hướng Dương chụp một bức ảnh Mạnh Ân bị trói trong góc phòng, gửi tin nhắn đa phương tiện cho Hàn Trọng Viễn bằng một chiếc điện thoại hết sức bình thường.
Sau khi gửi xong bức ảnh kèm theo tin nhắn bảo Hàn Trọng Viễn một mình mang tiền lên một chiếc thuyền nhỏ để trao đổi, Lý Hướng Dương đang định tắt máy thì di động của gã lại đổ chuông mấy lần, nhận được rất nhiều tin nhắn.
Hàn Trọng Viễn gửi tin nhắn đa phương tiện cho gã làm gì? Lý Hướng Dương khẽ cau mày, vô thức mở những tin nhắn đó ra. Lập tức, có mấy bức ảnh xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Là mấy người bố tôi!” Lý Văn kinh hãi kêu lên.
Lý Văn là bia đỡ đạn mà Lý Hướng Dương định dùng để chết thay. Về sau bản thân gã sẽ phẫu thuật thẩm mĩ, sau đó có thể dùng thân phận mới làm lại từ đầu mà không cần phải gánh cái mác con trai tham quan, còn Lý Văn thì sẽ bị bắt. Chính vì như vậy nên có rất nhiều việc gã không giấu giếm Lý Văn, kết quả khiến Lý Văn nhìn thấy ảnh trong điện thoại của gã.
Ở đây ngoài Lý Hướng Dương ra thì đều không được mang theo đồ điện tử, nên Lý Văn cũng chưa xem chỗ ảnh Hàn Trọng Viễn đăng lên mạng, bây giờ nhìn thấy thì đả kích lại càng mạnh hơn.
Đúng là Lý Văn có hơi khốn nạn, biết rõ nhà mình không giàu sang gì, thế mà lúc ở ngoài vẫn vung tiền như rác, nhưng như vậy không có nghĩa là gã không quan tâm đến người thân mình.
Thấy ông bà nội và bố mẹ bị trói chung một chỗ, trên người toàn là vết thương, Lý Văn chỉ cảm thấy đáy lòng tràn ngập tức giận và tột cùng lo lắng, sau đó lại cảm thấy có gì đấy sai sai.
Lúc Lý Hướng Dương tìm được Lý Văn, nói mình do bố mẹ Hàn Trọng Viễn cử đến, nói bố mẹ Hàn Trọng Viễn không muốn để Hàn Trọng Viễn ở bên thằng con trai như Mạnh Ân, muốn dạy cho Mạnh Ân một bài học, nên mới bảo gã lừa Mạnh Ân ra ngoài. Nhưng bây giờ, dường như tình hình hơi bất ổn.
Nếu Lý Hướng Dương đúng là do bố mẹ Hàn Trọng Viễn cử đến, thì sau khi bắt Mạnh Ân, không phải nên cố gắng dạy dỗ Mạnh Ân à? Tại sao lại trói Mạnh Ân trong phòng rồi tiêm thuốc mê? Còn uy hiếp Hàn Trọng Viễn nữa?
Lý Văn chợt cảm thấy toàn thân lạnh ớn. Có thể gã đã tính sai rồi, đến lúc đó sẽ hại chết người nhà của gã…
Dù bố mẹ Hàn Trọng Viễn có ngứa mắt con mình chơi trai chăng nữa, cũng có thể dạy dỗ Mạnh Ân một cách quang minh chính đại, thậm chí không cho Mạnh Ân đi học nữa, cần gì phải bắt cóc cơ chứ?
Dù có vì không muốn để con trai biết, nên họ mới lén bắt cóc Mạnh Ân, thì cũng sẽ không báo cho Hàn Trọng Viễn để Hàn Trong Viễn mang tiền đến đây…
Thế nên, thật ra gã đã đụng phải người muốn bắt cóc Mạnh Ân hàng thật giá thật?
Lúc trước bên cạnh Mạnh Ân còn có vệ sĩ đi theo, tất cả đều biết Mạnh Ân bị gã dẫn đi, cũng vì vậy nên Hàn Trọng Viễn mới bắt hết người nhà gã lại đúng không?
Bây giờ bố mẹ người thân gã gặp nạn, tiếp theo liệu có đến lượt gã hay không? Bỗng nhiên Lý Văn cảm thấy sợ hãi dị thường, cũng chợt nhớ lại chuyện mình bị dạy dỗ trước đây.
Vì gã đi tìm Mạnh Ân mấy lần mà Hàn Trọng Viễn sai người nhốt gã lại, không cho gã ăn cơm uống nước. Bây giờ gã lại bắt tay với người khác hại Mạnh Ân… Sau này chắc gã sẽ chết rất thê thảm đi?
“Đây là bố mẹ cậu á?” Lý Hướng Dương cũng kinh hãi, người trong ảnh bị thương rất nặng, có thể thấy là ra tay rất độc ác, không ngờ Hàn Trọng Viễn lại ác như thế!
“Ừ…” Lý Văn đáp, cúi đầu giấu đi vẻ sợ hãi trên mặt. Tuy gã ham hư vinh, nhưng không hề ngu dốt, cũng muốn bảo vệ mình.
“Cậu cả nghĩ rồi, đây là ảnh được máy tính chỉnh sửa, bây giờ là xã hội pháp trị, làm gì có ai dám bắt cả nhà cậu được.” Lý Hướng Dương nói, nhưng lòng cũng hơi rối bời, nếu Hàn Trọng Viễn mà biết tình hình nơi gã thì mẹ của gã…
Thật ra, chẳng phải gã không cần lo lắng cho mẹ mình sao? Ông bà ngoại của gã rất tài giỏi, nhất định có thể bảo vệ mẹ gã. Hơn nữa chỉ cần gã giết chết Hàn Trọng Viễn, để Hàn Hành Diểu chiếm lấy Duyên Mộng, như vậy sẽ không phải sợ gì nữa đúng không?
Lý Hướng Dương đố kị Hàn Trọng Viễn, cũng căm hận Hàn Trọng Viễn. Gã vốn dĩ không định thả Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân về.
Có vẻ Lý Văn tin lời giải thích này: “Thật hả? Ảnh nhỏ như vậy không nhìn rõ, hình như đúng là không phải thật.”
Hai kẻ bận theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, cùng nhau im lặng. Mà lúc này, Hàn Trọng Viễn đến ngân hàng rút số tiền mặt và vàng cây lớn, để trong một chiếc vali bằng da, dự định mang tới chiếc thuyền nhỏ mà bọn người kia yêu cầu.
“Trọng Viễn, bọn bắt cóc đó chả phải hạng người lương thiện, con không được đi!” Tiền Mạt lập tức nói, Hàn Trọng Viễn lên thuyền xong gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao? Ai chả biết những kẻ đó không nhằm vào Mạnh Ân mà là nhằm vào Hàn Trọng Viễn, nếu Hàn Trọng Viễn không may xảy ra chuyện…
Tiền Mạt chỉ có một người con trai như thế, không muốn Hàn Trọng Viễn phải chịu bất cứ nguy hiểm nào.
“Mạnh Ân nằm trong tay chúng.” Hàn Trọng Viễn đáp.
“Chúng ta có thể để cảnh sát bắt chúng lại, sau đó đi tìm Mạnh Ân…”
“Nhỡ bọn bắt cóc giết con tin thì sao?” Hàn Trọng Viễn hỏi ngược lại, chợt nói, “Dù gì nếu Mạnh Ân chết, con cũng không sống nổi nữa.”
Tiền Mạt bỗng trầm ngâm. Mạnh Ân đã mất tích ba ngày rồi, Hàn Trọng Viễn vẫn chưa từng nghỉ ngơi, cũng không ăn gì cả, chỉ uống một ít nước…
Cứ tiếp tục như vậy thì người có làm bằng sắt, cũng không chịu đựng nổi!
Tất nhiên, quan trọng hơn chính là, Tiền Mạt nhớ Hàn Trọng Viễn từng kể chuyện đời trước cho mình nghe. Đời trước, sau khi Mạnh Ân chết, con trai cô đã tự sát.
Nhất thời, Tiền Mạt hận bọn bắt cóc kia đến tận xương tuỷ, nhưng cũng không ngăn Hàn Trọng Viễn nữa, chỉ tìm rất nhiều người chuyên nghiệp đi theo Hàn Trọng Viễn, đồng thời giấu đủ các loại thiết bị định vị trên người Hàn Trọng Viễn.
Hàn Trọng Viễn không từ chối những thứ này, sau khi chuẩn bị sẵn sàng thì xách chiếc vali kia đi đến nơi chỉ định. Trước khi lên thuyền, hắn lại gửi cho Hàn Hành Diểu một tin nhắn nặc danh:“Tốt nhất mày nên cầu nguyện là tao không sao.”
Nhận được tin nhắn này, Hàn Hành Diểu không kìm được toát mồ hôi lạnh đầy người. Y cũng không kiềm chế được nữa, lập tức tìm Hàn Thận, bảo rằng muốn đi thành phố H.
“Hành Diểu, mẹ con còn chưa tìm được, con đừng gây sự nữa!” Hàn Thận cau mày nói, Hàn Quảng Đào tuổi cao, gần đây Hàn Thị xảy ra vấn đề cộng thêm Khuất Tịnh Vân mất tích, không chỉ làm bố của ông ta đổ bệnh, mà ông ta cũng hết sức mệt mỏi, đến nỗi nghe nói Hàn Trọng Viễn đang tìm người nào đó ở bên kia cũng chả buồn quan tâm.
“Con nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, chúng cùng một phe với bọn đã bắt người bên cạnh Hàn Trọng Viễn, có thể mẹ con đang ở thành phố H, con phải mau đến xem xem.” Hàn Hành Diểu đáp.
Mẹ của y vẫn chưa có tin tức gì, trong khi Lý Hướng Dương bên đó lại không tiếp điện thoại của y nữa, Hàn Hành Diểu cũng hơi sợ rồi.
Ban đầu y còn tưởng mình có thể tìm được mẹ, cũng chưa để Lý Hướng Dương thả Mạnh Ân ngay, nhưng bây giờ… Mẹ y đã mất tích ba ngày rồi!
“Hoá ra là thế? Vậy con đi xem ngay đi!” Nghe vậy, Hàn Thận lập tức gật đầu.
Hàn Hành Diểu đặt chân lên máy bay đi thành phố H. Cùng lúc ấy, Hàn Trọng Viễn vừa mới lên một chiếc thuyền, đang bị hai người lục soát toàn thân.
Cảm giác bị kẻ khác đụng chạm thân thể khiến Hàn Trọng Viễn rất muốn giết người, nhưng nghĩ đến Mạnh Ân, hắn vẫn nhẫn nhịn, sau đó hắn cảm thấy những món đồ theo dõi Tiền Mạt giấu trên người mình đều bị lục soát ra hết.
Trong tay bọn bắt cóc này vẫn có dụng cụ tốt, những món đồ theo dõi của Tiền Mạt không giấu được cái nào hết. May mà hắn vẫn còn mấy thứ khác…
Bọn bắt cóc này không hề ra tay với Hàn Trọng Viễn, trong tình cảnh này, chỉ cần Hàn Trọng Viễn an toàn thì chúng cũng sẽ không sao. Chỉ khi Hàn Trọng Viễn xảy ra chuyện… An toàn của chúng sẽ không được đảm bảo nữa!
Thế nên, chúng lấy còng tay khoá hai tay Hàn Trọng Viễn lại, tên cầm đầu chạy ca nô nhanh chóng rời đi, đồng thời rất mau đã cập bờ đổi xe. Đăng bởi: admin
/122
|