Ăn Mày Tu Tiên

Chương 137 - Thời gian đã khuya

/297


Điều này khiến các cô con gái hoảng sợ.

Tiểu Hắc ở đằng xa ngửi thấy một mùi vị khác thường.

Vương Nhạc Hạo cười xấu hổ.

“Cha thực sự không biết nên tặng quà gì nên đã đặc biệt chế tạo một khẩu súng đồ chơi…”

Khi các cô con gái nghe nói đó là súng đồ chơi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Tuệ cũng cho người giúp việc mang ra một hộp quà, trong đó có những chiếc áo liền quần do chính bà thiết kế và may.

Gần đây bà nghe nói quần yếm rất phù hợp với trẻ em.



Thời gian đã khuya, mọi người trong gia đình trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Sau khi trở về phòng, Tiểu Kha nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của cậu từ bé đến giờ, cũng là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của cậu.

Nghĩ đến những món quà từ gia đình, cậu nở nụ cười ngây thơ.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu lấy ra một lọ Trú Nhan Đan.

Ngày mai mình phải hành động, cho mọi người ăn nó!

Cất đan dược, cậu ngồi xếp bằng và bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau.

Tiểu Kha đã sớm xuống lầu chờ người nhà, Trú Nhan Đan trong tay bị cậu siết chặt đến mức nóng ấm.



Các chị gái lần lượt xuống lầu chào cậu.

Các cô gái cũng nhận thấy hôm nay em trai có chút kỳ lạ.

Tiểu Kha nở nụ cười rất cứng ngắc, ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, tựa như đang đợi bọn họ.

“Ngày hôm nay em trai thức dậy thật sớm nha, đang đợi chị à?”

Cậu nuốt nước bọt, lắc đầu, chợt nhận ra có gì đó không thích hợp nên vội vàng gật đầu.

Cha Vương mẹ Vương cũng từ trên lầu đi xuống, ngồi vào bàn ăn cùng các con.

Trần Tuệ nhướng mày, sờ trán con trai.

“Sao vậy con trai, trông sắc mặt không tốt lắm. Có phải là không thoải mái hay không?”

Cậu lập tức lắc đầu, sau đó ánh mắt quét qua người nhà mình.

Hàng loạt hành vi kỳ lạ của em trai khiến mọi người trong nhà họ Vương không khỏi hoang mang.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiểu Kha chậm rãi lấy ra sáu viên thuốc từ trong túi.

“Hửm?”

Nhìn viên thuốc đen trên tay em trai, các cô gái không hiểu gì.

“Em trai, đây có phải là… cầu bùn không?”

“Chị thấy nó giống một viên thuốc. Dùng để làm gì vậy?”

“Cái này từ đâu tới? Đồ không biết thì đừng ăn bậy.”

Mấy chị gái không ngừng dạy dỗ cậu, đặc biệt là Vương Tư Kỳ muốn em trai mình vứt thứ này đi.

Tiểu Kha suy nghĩ một chút rồi giải thích.



“Chị ơi, đây là một loại thuốc bổ rất tốt cho cơ thể, chị uống vào sẽ… trở nên xinh đẹp!”

Cả nhà nhìn nhau, Vương Văn Nhã thậm chí còn che mặt cười khúc khích.

“Em trai, nhất định là em bị lừa rồi, trên đời không có loại thuốc nào có thể làm cho em trở nên xinh đẹp cả.”

“Đúng đúng, nếu có loại thuốc này thì chẳng phải mọi người đều có thể trở thành Tây Thi sao?”

“Hi hi hi, quả cầu bùn này có thể có tác dụng gì chứ?”

Tiểu Kha tức giận, thầm nghĩ chị gái không biết nhìn hàng.

Trong lúc chị gái chê cười, cậu chợt nảy ra một ý tưởng.

“Chị gái, đan dược này là sư phụ cho em, ông ấy nói nó có thể làm người ta trở nên xinh đẹp.”

Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc có phần khó hiểu, em trai còn có sư phụ sao?

Vương Tư Kỳ trái lại có ấn tượng, trước đó em trai ra ngoài một tháng, nghe nói là bị đạo trưởng mang đi làm đồ đệ.

Có thể nào… đây này là sự thật?

Sau khi Vương Tâm Như và Vương Tâm Như nghe Vương Tư Kỳ giải thích, bọn họ cảm thấy trải nghiệm của em trai thật mơ mộng.

Mặc dù là sư phụ của em trai đưa cho, nhưng thành phần của đan dược vẫn chưa rõ, không ai có thể đảm bảo ăn nó sẽ xảy ra chuyện gì…

“Hay là cầm đi kiểm tra một chút?”

“Hay là để Tiểu Hắc thử xem thế nào?”

Vương Nhạc Nhạc ngập ngừng nói, các cô gái đều gật đầu.

Tiểu Hắc: Có chuyện tốt này ư?

/297

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status