“Gia chủ nhà họ Vương, con gái ông đang trong tay tôi, muốn nó sống thì ngoan ngoãn giao Vương Tiểu Kha ra đây.”
“Chúng mày dám! Mày là người nhà họ Vương ở thủ đô sai tới phải không?”
“Ồ, gia chủ nhà họ Vương, ông giao con trai ra đây, chúng tôi đảm bảo sế không động tới nhà các ông, đừng vọng tưởng khiêu khích quyền uy của nhà chính.”
“Ông là người thông minh nên hãy tự chọn đi, tám giờ tối nay, địa chỉ tại...”
Điện thoại cúp máy, người đàn ông mặc áo đen cất điện thoại đi, nở nụ cười, nhưng nụ cười này ở trong mắt người khác còn khó coi hơn cả khóc.
Vương Tư Kỳ vẫn giữ được bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp quan sát bọn người này và hoàn cảnh xung quanh.
“Bên phía thủ đô trả cho các ông bao nhiêu tiền, tôi sẵn sàng trả gấp đôi.”
Vương Tư Kỳ lạnh nhạt nói với tên cầm đầu nhưng tên này lại càng càn rỡ hơn:. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Đừng bàn bạc giao dịch với bọn tao, bọn tao không phải sát thủ, mày hãy ngoan ngoãn chút đi.”
Ô tô chạy rất nhanh, xe và người đi đường xung quanh thưa dần, cuối cùng xe chạy tới một nhà máy bỏ hoang.
Vương Tư Kỳ cau mày, nghĩ xem phải làm thế nào mới thoát khỏi cảnh này. được.
Heo Đen lái xe ngáp một cái, đột nhiên trước mặt lóe lên tia sét, mặt đất trong nháy mắt bị đánh nổ thành một cái hố sâu.
Heo Đen lập tức giẫm chết chân phanh, quán tính quá mạnh khiến Gấu Đen đụng đầu vào ghế ngồi.
Tình huống bất ngờ này khiến bọn áo đen giật mình, trời đang nắng sao lại có sét?
Heo Đen dừng xe xong, sau đó lách qua hố sâu, tiếp tục đi tiếp. RẹtI
Một luồng sáng lóe lên, khoảnh đất trước đầu ô tô bỗng bị cắm một thanh kiếm.
'Thân kiếm lóe lên màu đen vàng, dù cách bọn họ tận mấy mét nhưng bọn họ. vẫn cảm nhận được kiếm ý sắc bén của nó.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến bọn trong xe ngây ra như phỗng, Heo Đen không nhịn được phàn nàn:
“Hết sét đánh lại tới rơi kiếm, còn có thể lạ lùng hơn nữa được không?”
Anh ta vừa nói xong thì một bóng người mặc áo trắng từ trên trời giáng xuống, đạp vững một chân lên chuôi kiếm.
Người này mặt như hoa đào, thanh tú như ngọc, thân như giao long, khí như tiên nhân.
Người đến chính là Tiểu Kha. Cậu đã cảm nhận được chị gái đang ở trong xe, sức khỏe không có gì đáng ngại.
Theo lệnh của tên áo đen cầm đầu, Heo Đen xuống xe, ngờ vực quan sát cậu. “Này, nhìn gì thế, tên quái dị!”
Tiểu Kha chán ghét chỉ vào mặt Heo Đen, mắng gã, nhất là ba chữ cuối, cậu cố ý nói thật to.
Vương Tư Kỳ ngồi trong xe kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Kha, nét mặt lộ vẻ lo lắng.
Mặc dù Vương Tư Kỳ biết em trai là tu tiên giả, nhưng vẫn nghĩ em trai đánh không thắng nổi bốn người này.
'Tên Heo Đen bị chửi là quái dị phẫn nộ ra mặt, không chút nghĩ ngợi, lao ngay về phía Tiểu Kha.
“Này tên oắt kia, muốn chết mà không tìm được chỗ đúng không?”
Heo Đen là võ giả Nội Kình sơ kỳ, người bình thường chỉ trúng một đấm là có khi thăng luôn.
Anh ta tung nắm đấm về phía huyệt thái dương của Tiêu Kha, khí thế hùng hổ khiến người ta sợ hãi.
Vương Tư Kỳ ngồi trong xe căng thẳng nắm chặt hai tay, sợ em trai bị thương. Bộp!
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Heo Đen bị Tiểu Kha tát bay, xoay hai vòng rưỡi trên không rồi mới rơi mạnh xuống đất.
Gò má anh ta lập tức sưng đỏ, suýt nữa thì bị tát ngất xỉu.
Ba tên áo đen còn lại vội vàng xuống xe kiểm tra thương tích của đồng bọn, tên áo đen cầm đầu chắp tay nói với Tiểu Kha:
“Chào tiền bối, tại hạ là Hổ Đen.”
“Heo Đen không may làm tiền bối khó chịu, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, bốn anh em chúng tôi chắc chắn sẽ hậu tạ.”
Gã rất thông minh, liếc mắt là biết ngay người mặc áo bào trắng này không phải hạng tầm thường, rất có thể là một... Tông sư!
Tiểu Kha bật cười, chỉ vào Heo Đen dưới đất, nói: “Anh ta là Heo Đen, vậy có phải bạn của anh ta là Heo Đại, Heo Nhị không?”
Nghe vậy, mặt Hổ Đen đờ ra, nếu không phải không thể thắng nổi người này thì gã đã động thủ dạy cho đối phương một bài học từ lâu rồi.
“Tiền bối nói đùa, chúng tôi xin phép đi luôn đây, không quấy rầy tiền bối nữa.
Hổ Đen bảo hai người kia dìu Heo Đen dậy, quay người định lên xe, không ngờ thanh niên lại nói:
“Ai cho ông đi?”
“Chúng mày dám! Mày là người nhà họ Vương ở thủ đô sai tới phải không?”
“Ồ, gia chủ nhà họ Vương, ông giao con trai ra đây, chúng tôi đảm bảo sế không động tới nhà các ông, đừng vọng tưởng khiêu khích quyền uy của nhà chính.”
“Ông là người thông minh nên hãy tự chọn đi, tám giờ tối nay, địa chỉ tại...”
Điện thoại cúp máy, người đàn ông mặc áo đen cất điện thoại đi, nở nụ cười, nhưng nụ cười này ở trong mắt người khác còn khó coi hơn cả khóc.
Vương Tư Kỳ vẫn giữ được bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp quan sát bọn người này và hoàn cảnh xung quanh.
“Bên phía thủ đô trả cho các ông bao nhiêu tiền, tôi sẵn sàng trả gấp đôi.”
Vương Tư Kỳ lạnh nhạt nói với tên cầm đầu nhưng tên này lại càng càn rỡ hơn:. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Đừng bàn bạc giao dịch với bọn tao, bọn tao không phải sát thủ, mày hãy ngoan ngoãn chút đi.”
Ô tô chạy rất nhanh, xe và người đi đường xung quanh thưa dần, cuối cùng xe chạy tới một nhà máy bỏ hoang.
Vương Tư Kỳ cau mày, nghĩ xem phải làm thế nào mới thoát khỏi cảnh này. được.
Heo Đen lái xe ngáp một cái, đột nhiên trước mặt lóe lên tia sét, mặt đất trong nháy mắt bị đánh nổ thành một cái hố sâu.
Heo Đen lập tức giẫm chết chân phanh, quán tính quá mạnh khiến Gấu Đen đụng đầu vào ghế ngồi.
Tình huống bất ngờ này khiến bọn áo đen giật mình, trời đang nắng sao lại có sét?
Heo Đen dừng xe xong, sau đó lách qua hố sâu, tiếp tục đi tiếp. RẹtI
Một luồng sáng lóe lên, khoảnh đất trước đầu ô tô bỗng bị cắm một thanh kiếm.
'Thân kiếm lóe lên màu đen vàng, dù cách bọn họ tận mấy mét nhưng bọn họ. vẫn cảm nhận được kiếm ý sắc bén của nó.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến bọn trong xe ngây ra như phỗng, Heo Đen không nhịn được phàn nàn:
“Hết sét đánh lại tới rơi kiếm, còn có thể lạ lùng hơn nữa được không?”
Anh ta vừa nói xong thì một bóng người mặc áo trắng từ trên trời giáng xuống, đạp vững một chân lên chuôi kiếm.
Người này mặt như hoa đào, thanh tú như ngọc, thân như giao long, khí như tiên nhân.
Người đến chính là Tiểu Kha. Cậu đã cảm nhận được chị gái đang ở trong xe, sức khỏe không có gì đáng ngại.
Theo lệnh của tên áo đen cầm đầu, Heo Đen xuống xe, ngờ vực quan sát cậu. “Này, nhìn gì thế, tên quái dị!”
Tiểu Kha chán ghét chỉ vào mặt Heo Đen, mắng gã, nhất là ba chữ cuối, cậu cố ý nói thật to.
Vương Tư Kỳ ngồi trong xe kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Kha, nét mặt lộ vẻ lo lắng.
Mặc dù Vương Tư Kỳ biết em trai là tu tiên giả, nhưng vẫn nghĩ em trai đánh không thắng nổi bốn người này.
'Tên Heo Đen bị chửi là quái dị phẫn nộ ra mặt, không chút nghĩ ngợi, lao ngay về phía Tiểu Kha.
“Này tên oắt kia, muốn chết mà không tìm được chỗ đúng không?”
Heo Đen là võ giả Nội Kình sơ kỳ, người bình thường chỉ trúng một đấm là có khi thăng luôn.
Anh ta tung nắm đấm về phía huyệt thái dương của Tiêu Kha, khí thế hùng hổ khiến người ta sợ hãi.
Vương Tư Kỳ ngồi trong xe căng thẳng nắm chặt hai tay, sợ em trai bị thương. Bộp!
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Heo Đen bị Tiểu Kha tát bay, xoay hai vòng rưỡi trên không rồi mới rơi mạnh xuống đất.
Gò má anh ta lập tức sưng đỏ, suýt nữa thì bị tát ngất xỉu.
Ba tên áo đen còn lại vội vàng xuống xe kiểm tra thương tích của đồng bọn, tên áo đen cầm đầu chắp tay nói với Tiểu Kha:
“Chào tiền bối, tại hạ là Hổ Đen.”
“Heo Đen không may làm tiền bối khó chịu, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, bốn anh em chúng tôi chắc chắn sẽ hậu tạ.”
Gã rất thông minh, liếc mắt là biết ngay người mặc áo bào trắng này không phải hạng tầm thường, rất có thể là một... Tông sư!
Tiểu Kha bật cười, chỉ vào Heo Đen dưới đất, nói: “Anh ta là Heo Đen, vậy có phải bạn của anh ta là Heo Đại, Heo Nhị không?”
Nghe vậy, mặt Hổ Đen đờ ra, nếu không phải không thể thắng nổi người này thì gã đã động thủ dạy cho đối phương một bài học từ lâu rồi.
“Tiền bối nói đùa, chúng tôi xin phép đi luôn đây, không quấy rầy tiền bối nữa.
Hổ Đen bảo hai người kia dìu Heo Đen dậy, quay người định lên xe, không ngờ thanh niên lại nói:
“Ai cho ông đi?”
/297
|