Ẩn Sát

Chương 229: Thời điểm chạy trốn (1)

/665


Trong trường học, Phó Nghiêm Kiệt mở mắt ra, rừng cây tối tăm, gió lạnh thổi vào mặt.
Lồng ngực có cảm giác khó chịu, ý thức vẫn còn mơ hồ, sau một lát do dự hắn mới phát hiện có một thân thể bị mình đè lên trên. Một lát sau, mập mạp phịch một tiếng nhảy dựng lên khiến lưng đụng phải hàng rào đã rì sét ở đằng sau.
"Này, này này này..."
Tuy rằng hoàng hôn đã phủ xuống nhưng trong rừng cây vẫn còn một chút ánh sáng, hai hàm răng mập mạp run rẩy lập cập, chỉ thấy người trên mặt đất có vẻ như chân tay đã hơi vặn vẹo, máu tươi từ khoé miệng chảy ra thành vùng trên mặt đất, lúc này đã đông lại thành màu đỏ sậm, mà đôi nam nữ vừa mới hôn nhau ở đây cũng không thấy đâu nữa. Đứng nguyên tại chỗ luống cuống chân tay một lúc, hắn tự tay tiến lại dò xét hơi thở của người nọ, sau đó lại thử sờ vào động mạch cổ, rất rõ ràng, người này đã chết.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Một mình giữa đêm tối, trong chốc lát mập mạp gần như bật khóc. Luống cuống tay chân a a ô ô bên cạnh lưới sắt một lát, hắn vội vàng sửa sang lại đồ đạc của mình, chiếc máy tính xách tay của hắn này là phiên bản dùng cho quân đội, vừa rồi rơi từ rơi từ bên trên xuống theo hắn nhưng vẫn không bị hư hỏng. Len lén chạy ra khỏi cánh cửa sắt rồi trốn vào một chỗ khuất trong rừng cây để kiểm tra lại túi hiệu, hắn lấy điện thoại ra bấm số của bệnh viện.
"A lô, a lô, a lô..."
Đợi một lúc lâu vẫn không gọi được, xem ra lúc rơi từ trên cao xuống thì điện thoại đã bị hỏng rồi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Xem ra người nọ đã chết, có đưa đến bệnh viện cũng không còn ý nghĩa, mập mạp nghĩ vậy, về phần gọi điện đến 110 để tự thú là chuyện không thể nào, trước đây hắn dùng danh nghĩa Siêu Nhân Giảm Béo để vơ vét tài sản của các công ty làm về mạng, trên ý nghĩa nào đó cũng xem như là phạm pháp, hắn cũng không kính sợ cảnh sát như những người bình thường mà trái lại thậm chí còn rất ghét. Lần đầu tiên giết người, hắn tâm tình hỗn loạn, vẻ mặt đau khổ đi về phía rừng cây, hứng thú đối với Công Trư Bạch Tuyết cũng đã biến mất sạch sẽ.
Hắn đi về phía trước như người mất hồn rồi lại hốt hoảng dừng lại, có lẽ không thể ra ngoài từ cửa chính, nếu bị phát hiện rồi bị bắt thì phải làm thế nào, chỉ là học viện Thánh Tâm xây dựa vào núi nên cũng không có cửa sau, ngoài tường vây cao vút ra thì cũng là vách núi dựng đứng, cắn răng, rốt cuộc hắn vẫn quyết định ra ngoài bằng cửa lớn. Xuyên qua rừng cây, có người nổ pháo trong sân trường, có người gầm thét hoan hô, nghe thấy những thanh âm này, trong lòng hắn đau khổ khôn xiết.
Ra khỏi mảnh rừng cây rậm rạp, ráng chiều ở phương tây vẫn đỏ rực, vì không để ngoài khác bắt gặp, hắn đi đọc theo phương hướng im lặng để ra khỏi trường, thỉnh thoảng thấy bóng người xuất hiện liền lập tức ẩn núp đi, trên ngực hắn vẫn dính đầy máu tươi, lúc này đương nhiên không thể để người khác nhìn thấy. Còn chưa lén lút đi đến được sân trường, từ rất xa đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài trường, hắn giật nảy mình: Không tốt, hai học sinh kia báo cảnh sát!
Nhìn qua sân trường rộng lớn kia, cảm giác tuyệt vọng trào dâng trong lòng hắn. Dù thế nào cũng không dám đi qua cổng lớn bên kia rồi, dường như lại không có nói nào có thể trốn được, hắn thất tha thất thểu bước đi trong khu rừng cây tương đối thưa thớt, đột nhiên, có thứ gì đó nắm lấy chân hắn giật nảy mình cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt hắn chút nữa lồi ra ngoài.
Đó là một gã mặc y phục cảnh sát, trên người đầy máu tươi, có vẻ như chỉ còn lại chút hơi tàn, nếu lúc này Phó Nghiêm Kiệt còn chút tỉnh táo thì tất nhiên có thể phát hiện ra tất cả vết thương trên người người đàn ông trước mặt này đều là do súng bắn, song lúc này hắn đang chìm đắm trong cảm giác sợ hãi vì mình vừa mới giết người, trong đâu đều là bộ dạng vặn vẹo khi chết đi của người kia. Sau một khắc, hắn hét lên một tiếng, sau đó cả toà núi thịt lao ra ngoài như một toa xe lửa.
Từng gốc cây xẹt qua trước mắt, tiếng gió rít bên tai, mập mạp liều mạng bỏ chạy. Đột nhiên, một bóng người từ bên cạnh lao tới, hắn không kịp phản ứng lại nữa, bàn tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc vươn ra nắm lấy cổ áo hắn, bóng dáng màu trắng đó lấy thân thể hắn làm trục xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, ánh sáng lạnh loé lên!
Rầm! Đầu mập mạp đụng phải một cây khô ở phía trước.
Mơ mơ màng màng, ánh mắt hắn chuyển sang bên cạnh. Đó là hai người một cao một thấp, người hơi thấp là một thiếu nữ xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp mà thanh cao khá lạnh nhạt, nhìn qua tựa như một con búp bê bằng sứ hoàn mỹ đến mức khiến người ta không thể hít thở nổi, vừa rồi rõ ràng là nàng lao tới trước, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong nháy mắt rồi đâm một con dao găm vào cổ người đàn ông cao lớn đang đuổi theo từ phía sau.
Rừng cây tối tăm, đầu óc không tỉnh táo, vì vậy hình ảnh đó cũng khiến hắn cảm thấy hơi khó tin. Sau một khắc, thiếu nữ rút dao ra, máu tươi từ cổ người đàn ông phun ra như suối, cứ phun, cứ phun, cứ phun...
"Ặc..."
Máu mũi chảy ra, trong nháy mắt, mập mạp lại ngất xỉu.
Học viện Thánh Tâm lúc này đã lâm vào cục diện hỗn loạn khổng lồ.
Cũng phải nói, có thể xây dựng một trường học lớn như vậy, thu hút được hơn tám mươi phần trăm con em nhà giàu vào nhập học thì hệ thống an ninh của học viện Thánh Tâm tuyệt đối là có quy mô nhất định, nhân viên bảo vệ phần lớn đều là quân nhân giải ngũ, thậm chí còn có cả lính đặc công giải ngũ, ở Trung Quốc này, bọn họ đối phó với một vài bang xã hội đen thì chắc chắn không có vấn đề gì. Chỉ là, sở dĩ vừa rồi ngay từ lúc bắt đầu đã tan tác như núi đổ, một mặt bởi vì hoả lực của đối phương quá mạnh mẽ, thứ hai cũng là vì lực công kích của đám người Chư Thần Vô Niệm thực sự quá kinh khủng.
Cho dù đã từng là bộ đội, đã từng là lính đặc công nhưng một đội ngũ chưa từng trải qua quá nhiều chiến tranh so với một đội ngũ thường xuyên phải giãy dụa cầu sinh trong máu lửa, đây tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mặc dù trong học viện Thánh Tâm cũng có một số người có thể kiếm được súng ống bằng con đường hợp pháp nhưng cũng không thể thực sự phát cho mỗi nhân viên an ninh một khẩu, hơn nữa bởi vì mấy năm qua chưa từng xảy ra chuyện lớn gì nên khi chuông báo động vang lên thì những nhân viên bên trong cũng căn bản không có đủ sự cảnh giác, chờ đến khi nhóm người Chư Thần Vô Niệm đánh tới như sấm vang chớp giật thì hết thảy cũng đã muộn.
Một đội ngũ chỉ có hơn bốn mươi người thì không thể hoàn toàn khống chế được cả trường học với mấy ngàn học sinh, và giáo viên. Khi tiếng súng vừa vang lên, bắt đầu đọ súng với nhóm bảo vệ đầu tiên, đám lính đánh thuê liền xem khống chế khu dạy học, khu nhà hoạt động của các câu lạc bộ, mấy lối ra vào của khu kí túc xá là việc chính, đương nhiên là cũng có người đi đến nơi khác để bắt mấy người theo kế hoạch trước đó của bọn họ, trong đó bao gồm Trần Cô Hạ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, Nhã Hàm, Linh Tĩnh, Huân, mà những chuyện phát sinh trong quá trình đó đương nhiên là không giống nhau. Tóm lại, trong khoảng thời gian một hai giờ trước khi bóng đêm phủ xuống này, cả sân trường đều bị vây trong tình cảnh hỗn loạn.
Lùng bắt, bao vây, chiến đấu, chạy trốn, ẩn nấp... Trên thực tế, từ khi tiếng súng bắt đầu vang lên đến khi có người bị bắn chết ngay trước mắt mình, có lẽ đại đa số mọi người vẫn còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, ban đầu một số bảo vệ cũng vì vậy mà mất mạng. Hơn bốn mươi người đương nhiên không thể khống chế được mấy khu nhà với phạm vi lớn như vậy, sau khi lối ra vào của các khối kiến trúc chủ yếu bị khống chế, giáo viên, học sinh ở những nơi khác bắt đầu như chim lạc đàn, từ chạy trốn, kêu cứu, tìm một nói để ẩn núp, chuyện gì cũng có, cũng có người giết chết một số lính đánh thuê đi phân tán rồi cướp được vù khí, sau đó liền tự mình chạy trốn hoặc tổ chức mọi người chống cự lại.

/665

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status