Ẩn Sát

Chương 304: Tiểu trấn (1)

/665


"Nhưng đó là con đường do chính nàng chọn, mỗi người đều có biểu hiện và chứng minh dục vọng của mình."
Đi tới phía trước, Gia Minh cười vuốt tay:
"Nhưng mà có thể không có nguy hiểm quá lớn, tình cảnh bây giờ của Bùi La Gia cũng không tốt, châu Âu có một tổ chức tên là U Ám Thiên Cầm đã liên thủ với Trung Quốc, ở Nhật Bản họ cũng có địch nhân, hơn nữa chuyện lần này ở nước Mỹ lại không thành công, quan hệ của đôi bên chắc chắn sẽ suy giảm... A di đà phật, thật mong là thế giới này về sau sẽ hòa bình, thiện tai thiện tai."
Gia Minh ở ven đường chắp tay thành hình chữ thập, Nhã Hàm cười đuổi theo:
"Vậy em còn ở nước Mỹ làm gì, chúng ta mau trở về thôi."
"Còn có một số chuyện, ở nước Mỹ em có hai người bạn, gia đình của các nàng đang gặp phải chuyện phiền phức, trước tiên giúp họ một chút."
"Chưa từng nghe nói tới em có bạn bè gì ở nước Mỹ cả..."
Nhã Hàm nhíu nhíu mày:
"Nam hay nữ?"
"Ha hả, nữ..."
"Ách..."
Nhã Hàm ngẩn người, trong lòng mẫn cảm nghĩ, không lẽ người này ở nước Mỹ lại có thêm 2 lão bà đấy chứ, mặc dù biết khả năng này không lớn, nhưng mà trong lòng vẫn nghi vấn muốn hỏi.
Còn đang suy tư, thì Gia Minh đã vươn tay, vẫy một chiếc xe đang lao tới từ trong gió tuyết, chiếc xe dừng lại.
Mở cửa sổ, một người da đen chừng trên dưới 40 tuổi, hình dạng bình thường nhô đầu ra nói:
"Hắc, có phiền phức ư?"
Trong tuyết rơi, chiếc xe đang tiến về phía trước, Nhã Hàm cùng Gia Minh ngồi ở phía sau, hàng hai cái đầu đen chụm vào nhau nói chuyện, làm cho người nước Mỹ cách Trung Quốc nửa vòng trái đất hơi có chút ngạc nhiên.
Mặc dù mấy ngày này trải qua nhiều bão táp, cơ hồ là từ trong mưa bom bão đạn trở ra, nhưng không phải không thừa nhận, đại đa số người Mỹ vẫn giúp người xa lạ, vẫy xe, thoải mái nói chuyện vài câu, hai người được đối phương cho lên xe. Đương nhiên, có lẽ trong chuyện này cũng do dung mạo của Nhã Hàm. Gia Minh chắc chỉ là hàng được bồi thêm mà thôi.
Hai gã người da đen này là hai chú cháu, người trung niên lái xe gọi là Marcus, thanh niên bên cạnh xem ra chỉ hơn hai mươi tuổi, tên là Mike. Hiện giờ, hắn đang nhiệt tình nói chuyện với Nhã Hàm về tình hình xung quanh, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, người này nói Tiếng Anh lưu loát kinh người, do đã ở nước Anh một thời gian nên Nhã Hàm có khả năng nghe tốt, thỉnh thoảng còn ưu nhã cười trả lời vài câu, khiến cho có thể hiểu ý cười to.
Dù sao Nhã Hàm cũng là tiểu thư nhà giàu, ở phương điện đối nhân xử thế đã học đủ, nói chuyện có thể khiến cho người ta có cảm giác thân thiết, lại duy trì được khoảng cách đôi bên.
Từ lúc lên xe, lúc nào Nhã Hàm cũng nắm lấy tay phải của Gia Minh, thỉnh thoảng nhìn sang phía thiếu niên đang ngắm phong cảnh, nếu như không phải mị lực của nàng quá kinh người, thì có thể nam tử phía trước cũng sẽ phát hiện, mục tiêu của nàng chỉ là thiếu niên bình thường bên cạnh mà thôi.
Nhã Hàm và Gia Minh giới thiệu với hai người Mỹ da đen rằng, họ là hai chị em, tới New York nghỉ phép, nào ngờ tối hôm qua bị người dẫn đường lừa lấy tiền rồi chạy mất, ném bọn họ ở bên ngoài, không có cả chỗ gọi điện thoại...
Lời nói dối này có chút ly kỳ, nếu như cẩn thận suy nghĩ chi tiết trong đó, đương nhiên có thể phát hiện ra chỗ không đúng, nhưng mà cử chỉ của Nhã Hàm thì duyên dáng, Gia Minh lại trông như một thiếu niên ngây ngô, hai người phía trước không hoài nghi nhiều, chỉ chuyên tâm mắng kẻ dẫn đường là vô lương.
Sau khi nói chuyện một hồi, Gia Minh cùng Nhã Hàm đã biết đại khái, con đường này bình thường không có xe cộ đi lại, ở gần chỉ có một cái thôn hẻo lánh mà thôi.
Sở dĩ xe cộ không nhiều, là bởi vì gần đây có... một con đường khác lớn hơn cho nên con đường này dần dần heo hút. Trong tiếng cười nói, thời gian trôi qua cũng nhanh, bọn họ đã tới được một tiểu trấn.
Con đường kéo đài thẳng tắp, những ngôi biệt thự chỉnh tề ngay ngắn sắp hai bên đường, trước biệt thự còn phát hiện ra có người đang dọn tuyết đọng. Ánh sáng của từng căn nhà chiếu ra, phối hợp với lúc trời vừa sáng, mang lại cho con người ta một cảm giác bình an, một số đứa trẻ cầm tuyết đuổi nhau y như trong phim.
"Bên này mùa đông tương đối lạnh nhưng mà cũng đã lâu không có tuyết rơi lớn như vậy, tôi nghĩ chỗ này sẽ thích hợp với hai người, tiểu trấn rất đẹp, chỗ chúng tôi còn có loại bia tốt nhất nước Mỹ."
Khi Mike quay đầu lại nói những lời này thời, thì Gia Minh nghĩ hắn là một người lùn trong truyền thuyết, chỉ có Ải Nhân mới giới thiệu rượu với người khác. Thấy Nhã Hàm mỉm cười, hắn cũng quay đầu, đóng cửa xe, nhìn sang phía đối diện bắt chuyện tốc độ xe đi chậm dần, phía bên kia có một gã cảnh sát da trắng tầm tuổi của Mike, đang nhìn sang bên này cười bắt chuyện.
"Này, chú Marcus, Mike, khí sắc không tệ, các người... Ách, hai vị này là..."
"A, là bằng hữu của tôi..."
Vốn còn có chút bận tâm Mike đem chuyện của hai người nói ra, vậy thì sẽ khiến cho sự tình phức tạp, nào ngờ Mike chỉ đại khái giới thiệu tên của hai người một chút. Cảnh sát kia xem ra là người quen của Mike, lập tức cùng hai người chào hỏi, sau đó quay sang hàn huyên với Mike.
Sau một lúc. Mike quay sang nói:
"Vinylon chính là người bạn mà tôi chơi từ nhỏ, là người tốt. Hiện tại đang làm cảnh sát, nhưng chuyện gì cũng làm theo pháp luật, các người không có hộ chiếu, rất nhiều chuyện sẽ trở thành phiền phức... Ách, tôi là nói, nếu như các ngươi cần, chúng tôi cũng có thể đi báo án, nhưng mà vụ án kiểu thế này nước Mỹ có vô cùng nhiều, báo cũng chỉ phí sức mà thôi. Tôi nghĩ hai người đêm qua cũng chưa ngủ, một gian phòng ấm áp thích hợp hơn với hai người, các người cũng có thể gọi điện cho bạn ở New York, khách sạn ở phía trước..."
Mike nói, chỉ vào một tòa ntìà 3 tầng cũ kỹ ở phía trước.
Thoạt nhìn hắn cũng không tính là đứa ngốc, Trung Quốc hàng năm đều có rất nhiều di dân tiến nhập nước Mỹ, một khi bị cảnh sát phát hiện, hậu quả đương nhiên là trục xuất. Gia Minh thuận miệng tuy rằng không phải không hợp lý, nhưng hắn cũng đã nghĩ trước một loại khả năng, sẵn sàng trợ giúp hai người. Chỉ chốc lát sau, ô tô dừng lại ở ven đường, hai chú cháu dẫn Gia Minh và Nhã Hàm vào khách sạn.
"Giới thiệu một chút, đây là khách sạn duy nhất của bổn trấn, cũng có thể coi nó là tửu quán, quán cà phê, nơi tụ hội... Ha hả, ai quản nó làm gì, đừng tưởng nó không phải là khách sạn có sao, nhưng tôi có thể bảo đảm, nó có cảm giác như ở nhà. Ngoài trấn có một nhà máy bỏ hoang, còn có Cá Cựu cổ bảo, có từ trước chiến tranh nam bắc, có một cái hồ đẹp. Cũng bởi vì phong cảnh nơi này đẹp, cho nên thường có người New York tới đây nghỉ phép, hơn phân nửa là học sinh và người trẻ tuổi, thỉnh thoảng cũng có người tới đây chiêu đãi khách nhân, ở đây bài trí rất tốt, đương nhiên, hiện phần lớn nó không có khách, các người có thể tùy ý lựa chọn."
Sau khi Mike sinh động như thật giới thiệu xong, 4 người tiến vào trong khách sạn, tầng 1 được bố trí thành quầy khách sạn và quán cà phê, có những chiếc ghế ngồi sạch sẽ, quầy bar thật dài, có một chiếc TV lớn đang chiếu trận đấu bóng rổ.
Bên trong có cả một siêu thị nhỏ có đồ dùng và thức ăn, có mấy dân cư của tiểu trấn đang ngồi ở trong điếm nói chuyện phiếm, phần lớn lão đầu râu bạc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Khi họ nghe tiếng chuông cửa vang lên, những người này quay đầu chào hỏi Marcus, hướng Mike ý bảo giới thiệu hai người mới tới. Mike thuận miệng giới thiệu thân phận hai người một chút, đến bên cạnh quầy bar thay hai người làm thủ tục.
Đại khái là bởi vì có quan hệ với Mike, nên không có chuyện kiểm tra hộ chiếu, bảo hai người tùy ý ký tên là được, một nữ nhân trông rất béo dẫn theo mấy người đi lên lầu, đồng thời tâng bốc về khách sạn của mình.

/665

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status