Ẩn Sát

Chương 483: Quen thuộc (2)

/665


Phong mang vô hình liên tục chém xuống điểm hạ chân của Giản Tố Ngôn, thân hình của nàng lúc này đang ở giữa không trung, hai tay vỗ mạnh một cái vào cây gậy sắt, thân hình đổi hướng, áo của nàng bị chém rách một mảng.
Giản Tố Ngôn lăng không xoay người, chưa cần nhìn điểm rơi đã rút gậy sắt công kích như gió về phía Natalie.
Khắp bầu trời bây giờ chỉ còn gạch vữa bay tứ tung, bức tường sau lưng Natalie bị đập thủng một lỗ.
Natalie vừa lướt ngang tránh đòn vừa tiếp cận Giản Tố Ngôn, đao phong chém ngang một cái, đánh thẳng vào cây gậy, cô gái áo trắng đối diện thân hình vuông góc 90 độ với bức tường, hai chân đạp đạp, hai tay thu lại, giống như độc xà điểm vào đầu của Natalie.
Xoát —— binh ——
Mũi của cây gậy sắt chọc trúng một tàn ảnh của cái váy, đục thủng một lỗ trên đó, cắm thẳng vào tường, thân hình màu trắng tung lên, mượn lực tung người bay về phía Natalie.
Cây gậy sắt gào thét trong không trung, mang theo lực vạn quân đánh xuống.
"Cô cho rằng cô là Tôn Ngộ Không hay sao… "
Ầm một tiếng thật lớn, Natalie kéo bật luôn một cái cửa sắt, thân hình theo thế bắn ra, vung lên qua đầu sau đó giống như một cái búa lớn chém xuống, phong đao vô hình rít lên khủng khiếp.
Hai bên tường lập tức thủng lỗ chỗ, hai cái cửa sổ ở bên cạnh vỡ tan tành, Giản Tố Ngôn khó khăn lắm mới mượn lực chuyển hướng được, cái gậy sắt bị cắt làm ba đoạn.
Một giây sau, nàng đáp xuống cái bệ cửa bên cạnh, đá một cước nát vụn cái cửa sổ ở vị trí của Natalie. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Ôi trời ơi..."
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, nhìn hai người đang tung bay trên không trung đang chiến đấu kịch liệt, lực phá hoại kinh người, Trát Lôi Đặc chưa bao giờ tin thần phật, nhưng mà lúc này quỳ gối ở trong đống rác liên tục điểm tay, những mảnh vỡ thỉnh thoảng rơi xuống chỗ hắn.
Trong thang máy của tòa nhà bên kia, Kelly buồn chán đếm những con số điện tử đang nhảy, gót giầy dậm vào sàn theo điệu nhạc, khi thang máy đang đi thì đột nhiên dừng lại, nàng nhíu mày, bởi vì đây chưa phải là tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông vô cùng chật vật đang nhấn đi nhấn lại cái nút, thấy cửa mở ra, hắn vác súng tự động định đi vào trong, nhưng khi nhìn thấy người ở bên trong thì hắn lại liều mạng dừng bước, bịch một tiếng ngã luôn xuống sàn.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Liễu Sĩ Kiệt trên người treo đầy súng ống đạn dược, lúc này trông hắn như một kho súng di động, nhưng mà điều này cũng chẳng làm cho hắn khá hơn chút nào, hắn khua súng nhưng không nói được câu nào.
Kelly hai tay đút ở trong túi áo, nhìn tên bại hoại đang dùng súng chĩa vào người nàng, sau vài giây, bất đắc dĩ bĩu môi:
"Ngươi không vào? Không vào thì đừng có ngồi ở đây cản ta có được không, ta còn đang đi đó, đại ca."
"Ta ta ta ta ta..."
Kelly nói còn chưa dứt lời, hắn đã lăn một vòng ra ngoài.
"Có bệnh..."
Đưa tay ấn nút đóng cửa, sau một lát thang máy tiếp tục đi lên, không bao lâu sau thang máy đã tới tầng cao nhất.
Nàng đi ra bên ngoài một cái cửa trong hành lang, dường như đồng thời với lúc đó, có hai bóng người xuất hiện.
Gió đêm gào thét, ba người đứng thẳng ba hướng, giằng co một lúc, Kelly giang hai tay ra.
"Thế nào? Giao lưu xong chưa? Giao lưu xong rồi thì nhìn ta đây này, ta là một đại mỹ nữ đó."
"Cô gái này gặp mạnh lại càng mạnh..."
Trợn mắt nhìn Giản Tố Ngôn ở đối diện, Natalie có chút không hiểu nổi mở miệng nói, sau đó nhìn vào chỗ cái váy bị thủng:
"Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có dị năng miễn dịch, cô rất lợi hại."
"Đúng vậy..."
Kelly giống như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô gái áo trắng.
"Cô làm rách áo tôi..."
Nhìn vạt áo bị rách, cô gái áo trắng nhún vai.
"Cô cũng làm thủng váy tôi..."
Natalie nở nụ cười:
"Đây là lần đầu tiên tôi giao chiến với cô sau khi thức tỉnh, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy cô rất quen thuộc?"
"Duyên phận đó."
Tố Ngôn cười cười.
Natalie nhìn cô gái này một chút, sau đó nở nụ cười:
"Tôi thấy cô nói cũng đúng, thật là kỳ quái, giống như là chúng ta quen nhau đã lâu vậy..."
Cũng không biết vì sao mình lại bị lây nhiễm tâm tình này, nàng hít sâu một hơi, sau đó mở tay, đứng trên mép tường rộng không tới 10cm, giống như nữ vương mang giày cao gót ưu nhã xoay một vòng, cười tươi như hoa:
"Nếu vậy... thì làm sao bây giờ, phương hướng... 1234567... Có 20 xạ thủ xuất sắc nhất đang ngắm vào cô, chỉ cần tôi ra lệnh là nổ súng, cô làm hỏng cái váy tôi thích nhất, hiện giờ tôi đang muốn giết cô..."
"Tôi có một cái nút."
Tố Ngôn cười móc một cái điều khiển từ xa ở trong túi áo ra, nói:
"Chỉ cần tôi ấn một cái... tổng cộng có 1234567… 18 tòa nhà quanh đây sẽ biến thành lịch sử, nên làm cái gì bây giờ, nước Pháp từ trước tới giờ vẫn cho mình là lợi hại, số người bị chết do khủng bố rất ít... Nghĩ đến đây tôi đã cảm thấy hưng phấn, bây giờ mới nhớ ra là mình phải ấn xuống, Huống chi..."
Nàng cười:
"Chớ trêu thay, thực ra cô không thích mặc váy."
"Oa ác."
Natalie ngẩn người, Kelly giang hai tay:
"Tôi đã sớm nói với cô rồi, ngươi này rất biến thái."
"Tôi rất ghét cái cảm giác bị người khác hiểu rõ... Nhưng mà ánh mắt của cô lại làm cho tôi cảm thấy thoải mái... cậu nhóc thích giả gái à..."
Thấy Tố Ngôn hơi sững sờ một chút, nụ cười của Natalie tươi như hoa, xoay người nhảy ra ngoài, tiếng cười như chuông bạc vang trong trời đêm:
"Tôi đi trước, ngày mai lại tìm cô chơi đùa, bái bai..."
"Cô bây giờ còn thích tới Quảng trường Concorde bán hoa không?"
Gia Minh ở phía sau hô lớn, ở bên dưới có một bóng người màu tím đang tung bay, như một con bướm ra xuống bên cạnh, cô gái này xoay người phất phất tay, đi vào rừng xe có rèm che.
Gia Minh đứng ở bên trên đưa tay sờ mũi, thấy dịch thể sền sệt dính trên mũi mình chẳng khác gì máu tươi trên đường phố, trong cơn gió lạnh, đầu đau như muốn nổ tung.
Quả nhiên, dị năng cường đại vẫn tạo thành thương tổn với hắn, nếu như Natalie thực sự xuất thủ toàn lực, thì kết quả cuối cùng sẽ không bình thủ như bây giờ.
"Ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy..."
Thanh âm của Kelly vang lên ở phía sau, Gia Minh đưa tay lau máu chảy từ mũi ra, nhảy xuống dưới, khi quay đầu lại chỉ thấy Kelly hai tay ôm ở trước ngực, thân hình dựa vào cầu thang, đôi mắt u buồn mà âm trầm.
"Sao lại đột nhiên có loại ánh mắt này, chẳng nhẽ cô lại muốn làm triết học gia?"
"Triết học gia cũng không tệ, nhưng mà trong vòng nửa tháng nay ta luôn có một nghi vấn, chuyện ngươi có dị năng miễn dịch đã khiến ta lo lắng..."
Nàng nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu trắng, không một chút nào nói đùa.
"Hiện giờ ta mong ngươi nói cho ta biết, cái tấm phim chụp điện não đồ kia không phải là của ngươi."

/665

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status