“Mày đây là thái độ gì, có người dám nói chuyện với ba mình như thế sao?” Ân Quyết lạnh giọng la rầy, không thể chịu đựng được thái độ con trai mình.
“Ba? A, ông xứng sao?” Ân Diệc Phong tràn đầy châm chọc hỏi lại.
“Đứa con bất hiếu!”
“Tôi cho ông biết, hôm nay ông không được đi đâu hết, nhiều năm như vậy tôi nhịn ông đã đủ lâu, hôm nay nếu như mẹ tôi không thoải mái, con đàn bà kia cũng sẽ không vui vẻ gì được đâu, bà ta không phải là thích đàn ông lắm sao, tôi có thể tặng bà ta rất nhiều.” Ân Diệc Phong từng chữ từng chữ nói, trên mặt lộ ra biểu cảm tàn nhẫn làm cho lòng người sợ hãi.
“Vô liêm sỉ!” Tay của Ân Quyết nâng lên thật cao, hiển nhiên bị anh làm tức giận không nhẹ.
Ân Diệc Phong bắt lại tay ông, gạt tay ông ra, “Dạy dỗ tôi, ông còn không xứng!”
Bước chân Ân Quyết lảo đảo lui về phía sau, Điền Tâm Niệm vội vàng tiến lên đỡ lấy ông, “Ba…”
Trên mặt Ân Quyết khó nén thống khổ, dường như trong nháy mắt già đi rất nhiều, ông hơi lắc đầu, một thân một mình đi về biệt thự.
Điền Tâm Niệm xưa nay ghét nhất thấy đàn ông ngoại tình, nhưng lúc này nhìn bóng lưng Ân Quyết, chỉ cảm thấy một mảnh thê lương.
Nhìn lại Ân Diệc Phong hai tay nắm chặt, thân thể căng chặt, trên mặt trước sau như một một vẻ lạnh nhạt vô tình, nhưng cô biết anh nhất định rất đau lòng.
Cô biết anh bề ngoài lạnh nhạt nhưng sâu trong lòng như thế nào, anh đối xử mẹ mình tốt như vậy, làm sao có thể thật sẽ hận chết ba mình, anh chẳng qua là đau lòng, đau lòng hành động của ba mình thôi.
Điền Tâm Niệm không biết nên an ủi anh như thế nào nữa, chuyện như vậy cô nghĩ anh chắc sẽ không mong muốn người khác quơ tay múa chân, cho nên cô đi tới hai tay vòng qua hông của anh, ôm anh thật chặc, không tiếng động an ủi anh.
Cảm nhận được sự an ủi của cô, thân thể Ân Diệc Phong càng thêm cứng ngắc, tay cô vỗ nhẹ trên lưng anh, qua thật lâu, anh mới trầm tĩnh lại, hai tay cũng từ từ vòng qua eo cô ôm cô vào lòng, cằm để trên đỉnh đầu của cô, ngửi thấy hương thơm thanh nhã của tóc cô, lòng dần dần bình tĩnh lại.
Bữa cơm trên bàn ăn áp suất thấp, tất cả mọi người không có lời gì, gương mặt Ân Diệc Phong lạnh lùng, Giang Ngọc Nhân hình như nhìn ra cái gì, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hai ba con bọn họ.
Ân Quyết gắp mắt con cá bỏ vào trong chén của bà, “Món bà thích ăn nhất.”
Giang Ngọc Nhân cười rất hạnh phúc, trong đôi mắt tràn đầy yêu thương với chồng.
Nhìn Giang Ngọc Nhân như vậy, bỗng nhiên Điền Tâm Niệm cũng thấy lòng chua xót, xem ra mẹ chồng rất yêu thương ba chồng, nhưng nếu như bà biết ba chồng ở bên ngoài đã sớm có đàn bà khác, bà còn có thể bởi vì ông nhớ kỹ khẩu vị của mình mà cười hạnh phúc như vậy được sao?
Mặt của Ân Diệc Phong cũng càng thêm u ám, Giang Ngọc Nhân lúc nào cũng bởi vì ông quan tâm một chút xíu thì đã cảm thấy thỏa mãn, anh thực sự lo lắng nếu có một ngày bà biết được sự thật có thể sẽ không cách nào chịu nỗi hay không.
Điền Tâm Niệm ở dưới bàn đạp một cú, khóe miệng cong cong, ỵ́ là muốn anh cười cười chút, dù sao cũng là sinh nhật mẹ, anh như vậy, Giang Ngọc Nhân cũng sẽ không vui vẻ.
Ân Diệc Phong rất nỗ lực, nhưng anh vẫn làm không được, buổi tối bọn họ ngủ lại Ân gia, Ân Quyết cũng không có đi ra ngoài.
Nằm ở trên giường, trong phòng tối om cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng mà cô lại nghe được nỗi đau trong lời nói anh.
“Từ khi anh mười tuổi thì ông ta dần dần không về nhà, anh vẫn luôn tưởng ông ta bận rộn, anh hỏi mẹ, mẹ lúc nào cũng nói, là ông ta bận quá, bận kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên anh rất cố gắng học, học quản lý một công ty học làm một người quản lý, anh cho rằng khi anh có thể một mình đảm đương được một phía, ông ta sẽ có thời gian nhiều cùng với mẹ, nhưng anh lại phát hiện thời gian của ông ta đều dùng để cùng đàn bà bên ngoài. Thực ra có đôi khi anh nghĩ, trong lòng mẹ chắc đã biết, ai lại bận đến nỗi ngay cả thời gian về nhà cũng không có, nhưng mẹ lại nhưng làm bộ như không biết, bởi vì mẹ biết nếu như mẹ nói ra, cái nhà này chỉ sợ cũng sẽ thật tan nát, mẹ vì cái này nhà bỏ ra rất nhiều, đổi lấy chỉ là sự phản bội của chồng mình.”
Điền Tâm Niệm nghe giọng anh khàn khàn, trong lòng càng thấy khó chịu, bây giờ cô không còn oán hận với mẹ chồng, chỉ cảm thấy bà cũng là một người đáng thương.
Cô nghĩ bây giờ cô còn chưa thích Ân Diệc Phong, nhưng nếu như lúc này anh phản bội cô, cô cũng sẽ rất khó chịu, huống chi là mẹ chồng vẫn yêu thương ba chồng.
Cô không biết phải an ủi anh như thế nào, làm sao mới có thể làm cho anh không đau khổ như thế, cô chỉ có thể nhẹ cọ lồng ngực của anh, nói cho anh biết, “Chuyện của ba chồng và mẹ chồng, em không biết nên nói như thế nào, nhưng mà nếu em đã gả cho anh, sẽ có cam kết đối với cuộc hôn nhân này, em tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội anh.”
Hai cánh tay của anh ôm chặc cô, giọng nói gợi cảm khàn khàn ban đêm có vẻ vô cùng mị hoặc, anh cũng lần đầu tiên biểu lộ nhận thức với cuộc hôn nhân này, “Anh chưa từng đem hôn nhân trở thành trò đùa, anh vẫn luôn muốn tìm người cùng anh xây dựng một gia đình, tuyệt đối không muốn như bọn họ cùng nhà khác ngỏ như vậy, phản bội lẫn nhau.”
“Được, chúng ta cùng nhau cố gắng, anh không cảm thấy chúng ta bây giờ chung sống đã thay đổi rất khá sao.” Cô ngửa đầu không thấy rõ mặt anh, “Em luôn luôn cảm thấy như là một giấc mơ vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có thể cùng anh hòa bình chung sống như vậy, nếu như có người nói cho em biết, em và anh sẽ ở đêm tối như thế này thổ lộ tình cảm, em chắc chắn mắng người đó điên rồi.”
Ân Diệc Phong cúi đầu cười, ngón tay nắm mũi ngọc của cô, mỉm cười nói, “Anh luôn luôn cảm thấy mình đã lấy người vẫn còn con nít như em.”
Cô nổi giận, hờn dỗi kháng nghị, “Em chỗ nào giống con nít hả? Anh nói cho rõ đi, em ra phòng khách vào phòng bếp, em giống con nít như vậy sao?”
Anh giả vờ suy tư, “Ừ, hình như không có,… Chúng ta làm chút chuyện chứng minh chúng ta không phải là con nít đi.”
Cô còn chưa phản ứng kịp đã bị anh xoay người đè xuống, ở Ân gia cô cũng không dám như ở nhà thét lớn, ngay cả giãy dụa cô cũng sợ làm ra tiếng động bị người khác thấy, đối lập với sự khúm núm của cô, anh lại hào phóng trực tiếp ăn cô sạch sẽ.
“Anh ngày mốt phải đi qua Mỹ, có thể phải nửa tháng mới có thể trở về, cuối tuần có thời gian thì qua ăn với mẹ anh một bữa cơm được không?”
“… Được.”
******************************************
Điền Tâm Niệm cảm thấy trước kia thái độ Giang Ngọc Nhân đối với cô mặc dù để cho trong lòng cô run sợ, nhưng mà cũng để cho cô học được một chuyện, cô đã là bà xã của người ta, quả thực cần phải hoàn thành chuyện một người vợ phải làm.
Ân Diệc Phong nửa đêm lên máy bay, ăn xong cơm tối Điền Tâm Niệm chủ động ở trong phòng soạn hành lý cho anh.
Tay cô vẫn còn chút đau, nên động tác không được nhanh nhẹn lắm, thực ra cũng không cần soạn gì nhiều, chỉ cần đem quần áo để thay là được, nhưng người này có tật xấu, đồ dùng đều phải xài nhãn hiệu thường dùng, lần này là đi Mỹ khảo sát chi nhánh công ty, cho nên kem đánh răng, dầu gội đầu, sữa tắm cái gì đều phải đem theo.
Trước đây khi đi công tác, mấy thứ này đều là Ân Diệc Phong tự mình chuẩn bị, nhưng mà bây giờ đã có cô.
Ân Diệc Phong tựa vào tường, khoanh tay, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên người của cô, ánh mắt dõi theo cô bận rộn quay qua quay lại ở trong phòng.
Một hồi đến trong tủ đồ kiểm tra một lần, một hồi lại hấp tấp đi vào trong phòng tắm, túi hành lý đều lục lọi nhiều lần, xem coi còn thiếu gì không.
Cô lần đầu tiên soạn hành lý cho đàn ông, không có chút cơ sở nào, rất sợ quên mang theo cho anh cái gì.
Kiểm tra nhiều lần, cô vẫn còn có chút không quá chắc chắn nhìn anh, “Anh xem thử đi, còn thiếu cái gì không, em thật sự không nghĩ ra.”
Cô vừa quay đầu thì anh vẫn luôn đang nhìn chăm chú cô, ánh mắt chưa bao giờ dịu dàng như vậy, dường như… Một luồng ánh mặt trời toả sáng ở trên người của cô, ấm áp, tim cô đạp loạn, thật là bị anh nhìn đến mắc cỡ, “Anh, anh nhìn cái gì đó, còn không qua đây kiểm tra xem, xem coi còn thiếu cái gì?”
Nhìn khuôn mặt cô thẹn thùng nổi lên một tia đỏ ửng, mắt tối sầm lại, khóe miệng rõ ràng hơi nhếch lên, anh đứng ở sau lưng cô vòng tay ôm eo cô vào lòng, hôn ở giữa cổ cô, “Trước đây sao anh lại không phát hiện, anh lấy vợ sao hiền lành quá vậy.”
Cô rúc cái cổ, ở trong lòng anh hơi giùng giằng, nghe xong lời của anh có chút đắc ý nói, “Anh mới biết hả, em là người hiền lành vậy mà cũng không nhìn ra được, đồ mắt cận!”
Anh cúi đầu cười, dùng cằm hơi lởm chởm râu nhẹ cọ vào gò má hồng của cô, “Xem ra anh thực sự nhặt được báu vật.”
“Hừ, chuyện này còn cần phải nói sao!” Cô hất càm, như con chim công cao ngạo, “Anh mau vụng trộm mà vui mừng đi!”
“Ha ha ha…” Ân Diệc Phong không khống chế được bật cười, người vợ nhỏ này, thật quá đáng yêu, “Tại sao anh phải vụng trộm, anh cưới vợ quang minh chính đại vui mừng, nào, cùng anh cười to ba tiếng.”
“Tại sao em phải cười chứ, gả cho anh mệnh em rất khổ, em nên khóc mới đúng.” Cô khẩu thị tâm phi nói.
“Tại sao, bản thiếu gia đẹp trai như vậy, là tình nhân trong mộng bao nhiêu cô gái, em gả cho anh là phúc đã tu luyện kiếp trước.” Ân Diệc Phong mất hứng, nắm cằm của cô hướng mặt anh, hỏi, “Gả cho bản thiếu gia uất ức em hả?”
Điền Tâm Niệm có chút không dám tin nỗi, trên thế giới vẫn còn có đàn ông tự kỷ tự khoe khoang mình như thế? Cũng quá tự mãn rồi.
“Này, đàn ông đẹp trai có đáng kiêu ngạo như vậy sao?” Cô khinh thường nhìn anh, cao ngạo cái gì, bản tiểu thư thật xinh đẹp đây, cũng không kiêu ngạo giống anh như thế.
Ân Diệc Phong hình như biết thuật đọc tâm thoáng cái liền hiểu ý cô hất cằm, khóe miệng hơi cong, đôi mắt tà ác quét một vòng ở trước ngực cô, “Đàn ông đẹp trai giống như phụ nữ ngực to, đều là chuyện đáng để khoe khoang, nhưng mà, em chắc không đủ vốn liếng để khoe khoang rồi, quá bằng phẳng.”
Điền Tâm Niệm bị anh làm tức giận đến há to miệng, thật muốn nhào tới cắn anh một cái, “Em mà bằng phẳng hả?”
“Chẳng lẽ không đúng sao, anh chỉ một tay là có thể nắm hết .” Nói, rồi lấy tay chụp lấy ngực cô, nhưng mà chụp lên rồi vẫn không chịu buông xuống.
“Này!” Cô mắc cở giậm chân, “Anh dám giở trò lưu manh!”
“Bản thiếu gia đang có ý đó!”
Cô thét lên bị anh nhào tới, “Cứu với… Đừng đừng.”
Anh bá đạo đẩy hàm răng của cô ra, làm cho hơi thở cô tràn đầy mùi vị thuộc về anh, anh cởi quần áo của cô, cô bị anh hôn cả người như nhũn ra, vô lực giãy dụa, “Anh, anh nửa đêm còn phải lên máy bay, đừng làm, có được hay không?”
“Không được!” Anh không hề nghĩ ngợi một hơi nói từ chối!
Lần này đi công tác, nửa tháng không thể chạm cô, anh sợ anh… Sẽ nhớ cô!
Điền Tâm Niệm cuối cùng vẫn miễn cưỡng theo anh, đối với đòi hỏi của anh cô luôn luôn vô lực chống lại.
Anh làm dữ dội, như thể muốn phóng thích toàn bộ nhiệt tình trong thân thể, cô mệt mỏi đến thiếp đi, anh liền từng lần một hôn tỉnh, làm cho cô kêu tên của anh.
“Ô ô, anh thật đáng ghét, mệt mỏi quá à…”
Anh mỗi ngày đều muốn cô, vẫn cảm thấy thiếu thiếu sao ấy, hình như càng ngày càng không bỏ xuống cô được, giống bây giờ, anh trước kia chưa hề nghĩ tới còn không có rời khỏi thì đã thôi thúc muốn trở về.
Nhưng mà Ân Diệc Phong không phải là loại đàn ông như vậy, đã đến giờ anh như cũ khắc chế bản thân buông cô ra, Điền Tâm Niệm đã sớm mệt mỏi đến thiếp đi, anh giúp cô dịch chăn, nhẹ nhàng mặc quần áo.
Nhẹ nhàng hôn trán cô, mở trong ngăn kéo lấy ra hộ chiếu mà cô nhóc lơ mơ này quên đưa cho anh, rồi rời khỏi phòng.
Điền Tâm Niệm lúc thức dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau, cô là bị lạnh thức dậy, chăn phân nửa đã rơi trên mặt đất, trong mơ mơ màng màng, cô vô thức dựa vào phía bên cạnh, chạm tay một mảnh lạnh lẽo, lúc này cô mới nhớ tới lúc này chắc anh đang ở trên máy bay rồi.
Trong lòng nói không rõ là cảm giác gì, có chút mất mác, mỗi sáng sớm cô đều là trong ngực của anh ngủ thẳng giấc mới dậy, trong chăn vẫn luôn ấm áp, nhưng bây giờ một mảnh lạnh lẽo, cô không ngủ được đứng dậy làm chút thức ăn cho mình.
Hôm nay là thứ bảy, cô do dự có nên đi xem Giang Ngọc Nhân không, nhưng nói thật, cô thực sự thật không dám.
Nếu là bây giờ có người hỏi cô, sợ nhất là ai, không hề nghi ngờ chính là Giang Ngọc Nhân.
Do dự cả buổi, vẫn quyết định không đi, hãy thứ cho sự nhát gan của cô đi, mấy ngày nữa lại đi.
Gọi điện thoại hẹn Diệp An Bình đi dạo phố, từ khi cô kết hôn tới nay, số lần hai người đi dạo phố chợt giảm, cô có thật nhiều chuyện muốn cùng Diệp An Bình nói.
Lúc cô tới, Diệp An Bình là chúa đến muộn mà đã đến rồi, cửa hàng Băng Điểm, rất xa thì thấy Diệp An Bình hết sức chăm chú lắc lư điện thoại, một mình nhìn điện thoại cười khúc khích.
“Này, sáng sớm quên uống thuốc hả? Cười khúc khích gì vậy.”
Diệp An Bình thấy cô tới liền đem điện thoại cho cô xem, “Còn nhớ ‘Hoa hậu lớp’ của chúng ta trước đây không? Nói đúng là luôn dùng tay chỉ người kia.”
“Nhớ chứ, thích nhất cướp bạn trai người khác chứ gì.”
“Đúng vậy, nhỏ đó ở trên microblog (Weibo, Sina) khóc lóc kể lể nói Vương Khải là một kẻ bạc tình, nó bị bỏ rồi.”
“Chuyện này làm cậu cười tới như vậy sao?” Điền Tâm Niệm vẫn thấy cô buồn cười hơn.
“Đúng vậy, sau đó mình lên đó khen ngợi chút! Ha ha ha.”
Phốc ——
Rất tổn hại người ta đi!
Nhưng mà cô thích! Cô thích nhất tính cách ngay thẳng của Diệp An Bình.
“Tay cậu làm sao vậy, mấy ngày không thấy đã trở thành người tàn tật rồi.” Diệp An Bình nhìn tay cô hỏi.
“Ai, đừng nói nữa.” Điền Tâm Niệm nói hết mọi chuyện cho Diệp An Bình nghe, nhưng mà bỏ qua cảnh máu tanh, cô sợ Diệp An Bình lo lắng.
“Mình khinh! Tên khốn kiếp này!” Cô đã giản lược rồi mà Diệp An Bình vẫn tức giận giậm chân, vỗ vào trên bàn một cái, khiến cho người chung quanh đều kinh ngạc nhìn bọn họ.
Điền Tâm Niệm cười cười xin lỗi với người chung quanh, “Này, chị hai, cậu văn minh một chút có được không.”
Diệp An Bình lo lắng nhìn tay cô, chạm cũng không dám chạm, “Có đau không, vết thương sâu hay không?”
“Không sâu, cũng sắp lành lại rồi.”
“Lành, có nên tháo xuống băng gạc hay không, trời nóng như vậy, như thế sẽ thối rữa mất.”
“Ai.” Điền Tâm Niệm nói cho cô nghe đoạn sau về Giang Ngọc Nhân.
Chân mày Diệp An Bình nhíu sát lại, nhịn không được kêu lên, “Mẹ chồng cậu sao lại dử dội như vậy.”
Đúng vậy, cô cũng muốn hỏi vấn đề này.
“Mình luôn cảm thấy mẹ chồng mình không thích mình, thậm chí có thể nói… Mình cảm thấy bà có chút hận mình.” Điền Tâm Niệm cắn ống hút, có chút buồn rầu nói hết lòng mình ra.
“Hận cậu?” Diệp An Bình suy nghĩ một chút, “Mình nghe nói người mẹ đặc biệt ỷ lại con trai, trước kia có bản tin, còn có người đêm tân hôn cùng mẹ ngủ chung, trời ạ, cậu nói mẹ Ân Diệc Phong không phải là người như vậy chứ?”
“. . . Không thể nào.” Điền Tâm Niệm hoảng sợ hai mắt trợn tròn, lẽ nào Giang Ngọc Nhân đối với cô như vậy là bởi vì Ân Diệc Phong?
“Làm sao không được, cậu xem người ta vất vả nuôi lớn con trai ưu tú như vậy, kết quả là bị cậu dễ dàng lừa gạt như vậy, nếu như là mình mình cũng đày đoạ cậu, ai cho cậu đoạt đi con mình.” Diệp An Bình nhiệt tình nói.
Mặt Điền Tâm Niệm nhăn lại, “Cậu cũng cảm thấy mình gả cho Diệc Phong là nhặt được?”
“U, gọi Diệc Phong thân thiết như vậy, xem ra hai người chung sống tốt nha.” Hai hàng lông mày Diệp An Bình mập mờ nhướng lên, cười châm biếm cô.
“Mình, mình chỉ thuận miệng nói thôi, cái gì chứ.” Điền Tâm Niệm có chút xấu hổ nói, mặt nhè nhẹ đỏ ửng, nhắc tới Ân Diệc Phong khóe miệng không che giấu được nụ cười.
Diệp An Bình thấy nụ cười của cô, tự đáy lòng nói, “Xem cậu như bây giờ, mình cũng yên lòng, trước đây mình thực sự lo lắng, anh ta đối với cậu không tốt.”
“Đúng rồi, có chuyện. . .” Diệp An Bình do dự không biết có nên nói với cô hay không.
“Chuyện gì vậy?”
“Nghe nói Phương Vũ Thành và Cổ Nhã Ngôn đã huỷ bỏ hôn ước, là Phương Vũ Thành đơn phương yêu cầu, nghe nói ông nội anh ta tức giận đùng đùng, nói nếu là anh ta dám hủy bỏ hôn ước, thì sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta, anh ta không còn là cháu đích tôn của Phương gia nữa.”
Nghe được tin này, trong lòng Điền Tâm Niệm hết sức phức tạp, cúi đầu hỏi, “Biết anh ấy tại sao làm như vậy không?”
Đương nhiên là vì cậu chứ ai nữa!
Nhưng mà lời này Diệp An Bình không có nói ra, cô chỉ nhún vai, “Ai mà biết, có lẽ nước vào óc, ơ kìa, đừng để ý anh ta, đều là mình lắm miệng, đi dạo phố đi, Ân tổng chắc cho cậu thẻ vàng thẻ bạc phụ phải không, thôi nào, phú bà, một hồi tiêu xài hết của cậu.”
Hôm nay chính là ra ngoài khuây khoả, những chuyện khác, Điền Tâm Niệm cũng không muốn vướng bận cái gì, Diệp An Bình nói muốn mua hai chiếc váy, như thế làm cho cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Ái chà, làm gì có người nào không thay đổi, mặc váy thì thế nào, nói không chừng mình đây mặc vào sẽ tìm được hoa đào của mình cho mà coi.” Diệp An Bình cầm váy ước lượng ở trước gương.
Điền Tâm Niệm cười cô, “Hàn Kiệt không phải là hoa đào của cậu sao, thanh mai trúc mã, hoa đào như vậy chẳng lẽ không đủ tươi đẹp không đủ lớn?”
Trong mắt Diệp An Bình thoáng qua đau đớn rồi biến mất, cầm váy đi phòng thử quần áo thử.
Cuối cùng chọn được hai cái váy, quả quyết nhét vào trong tay của Điền Tâm Niệm, “Trả tiền đi.”
Điền Tâm Niệm vừa ý quần dài mặc trên người người mẫu, lam nhạt phai màu, muốn mua lại được cho hay đã có người đặt rồi.
Diệp An Bình chỉ chỉ Điền Tâm Niệm, “Này, cô này là bà chủ cửa hàng này của các người, vậy cũng không được sao.”
“Này.” Điền Tâm Niệm không thích rêu rao danh hiệu của Ân Diệc Phong, “Thôi đi, mình không muốn nữa.”
Nhân viên cửa hàng hiển nhiên không nhận ra thân phận của Điền Tâm Niệm, vừa nghe như vậy không khỏi có chút khó xử.
Lại truyền tới một giọng nói bén nhọn mà châm chọc, “Tôi nói là ai đây, công khai cướp đồ của người khác như thế, thì ra tiểu thư Điền gia không đơn thuần thích cướp vị hôn phu của người khác còn thích cướp quần áo người khác.”
Nói là Trần San San, đứng bên cạnh cô là Cổ Nhã Ngôn và Cố Mạn Địch.
Không nghĩ tới bọn họ biết, chỉ có thể nói oan gia ngõ hẹp.
“Trần San San, cô lại đang nói chó má cái gì thế.” Diệp An Bình thường ngày ghét nhất chính là Trần San San, cả ngày đi theo sau lưng Cổ Nhã Ngôn, như một kẻ nịnh bợ.
“Thế nào, dám làm lại không muốn cho người ta nói sao? Người nào không biết cô ta sau lưng Nhã Ngôn dụ dỗ Vũ Thành, hôn lễ còn muốn đào hôn cùng Vũ Thành, nếu như không phải là cô ta dụ dỗ Vũ Thành, Vũ Thành sao lại muốn huỷ bỏ hôn ước với Nhã Ngôn, không biết nhục nhã, ăn trong chén nghĩ trong nồi, quay được video thấp hèn như vậy, đã như mong muốn gả vào nhà giàu có, vẫn ở bên ngoài lăng nhăng.” Trần San San ỷ vào Cổ Nhã Ngôn bên cạnh, miệng không che đậy chửi rủa.
Diệp An Bình móc móc cái lỗ tai, “Ái chà, tôi có nghe lầm hay không ta, cô gọi là Vũ Thành? Thật thân thiết nha, tôi nói cô kích động như vậy là vì Cổ Nhã Ngôn hay là vì mình ta, sẽ không phải là cô thích Phương Vũ Thành, trong lòng bất mãn Phương Vũ Thành thích Tâm Niệm chúng tôi, cho nên mới nói khó nghe như vậy? Tôi nói nè, vậy là không đúng rồi, nói như thế nào đi nữa thì ở trước mặt người khác cô và Cổ Nhã Ngôn cũng là chị em tốt, thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà.”
“Cô!” Trần San San bị nói trúng tim đen thoáng cái luống cuống, “Cô nói bậy!”
Diệp An Bình cười nhạt, “Tôi không có nói bậy nha, trong lòng cô rõ ràng, hai người đương sự đều ở đây, hai người họ còn chưa nói gì, có đến phần cô nói sao?”
“Thế nào, tôi nhìn không được không được sao, cô ta là loại hàng gì chính cô ta rõ ràng, quay được video thấp hèn như vậy, người của toàn thế giới cũng thấy rõ ràng thân thể của cô ta, hàng rách nát.”
“Tôi khinh, con mẹ nó cô có đúng táo bón quá lâu hay không, không đi ra được, mùi hôi phản lại vào trong, miệng sao lại thúi như vậy, cô biết bốn chữ chó cậy thế chủ có ý gì không?”
Giọng Trần San San rất bén nhọn, mà còn nói chủ đề mẫn cảm của nhà giàu có, nhân viên cửa hàng đều ở đây xì xào bàn tán, nghe được Diệp An Bình nói không khống chế được bật cười.
Trần San San chưa từng bị loại sỉ nhục như thế này, chỉ vào Diệp An Bình cực kỳ giận dữ hỏi, “Mày, mày nói ai là con chó hả?”
Diệp An Bình có chút vô tội lắc đầu, “Cô nói cái gì, phiền nói tiếng người giùm, tôi nghe không hiểu tiếng chó đâu.”
“Diệp An Bình, mày khinh người quá đáng, tao xé nát cái miệng của mày!” Trần San San nói không lại người giở thối chanh chua, ra vẻ muốn lên liều mạng với Diệp An Bình.
“Đủ rồi! San San, cậu ầm ĩ đủ chưa, còn chưa đủ mất mặt sao!” Cổ Nhã Ngôn nghiêm mặt quát lạnh, bây giờ tất cả mọi người biết hết Phương Vũ Thành không cần cô nữa, Phương Vũ Thành vì một người phụ nữ có chồng mà vứt bỏ cô.
Cô ta tiến lên vài bước, đi tới trước mặt của Điền Tâm Niệm, mặt đối mặt với cô, “Điền Tâm Niệm, cô thấy tôi như vậy cô rất đắc ý sao, cô thắng, cô hoàn toàn thắng, cô nói cho toàn thế giới đi, một người phụ nữ có chồng như cô thắng tôi, tôi bị vứt bỏ.”
Cổ Nhã Ngôn trước mắt mặc dù vẫn cao ngạo chỉ biết dùng khóe mắt nhìn người, nhưng mà đã mất đi hăng hái hôm qua, sắc mặt tái nhợt, phấn nhiều hơn nữa cũng không giấu được vẻ tiều tụy trên mặt.
“Ba? A, ông xứng sao?” Ân Diệc Phong tràn đầy châm chọc hỏi lại.
“Đứa con bất hiếu!”
“Tôi cho ông biết, hôm nay ông không được đi đâu hết, nhiều năm như vậy tôi nhịn ông đã đủ lâu, hôm nay nếu như mẹ tôi không thoải mái, con đàn bà kia cũng sẽ không vui vẻ gì được đâu, bà ta không phải là thích đàn ông lắm sao, tôi có thể tặng bà ta rất nhiều.” Ân Diệc Phong từng chữ từng chữ nói, trên mặt lộ ra biểu cảm tàn nhẫn làm cho lòng người sợ hãi.
“Vô liêm sỉ!” Tay của Ân Quyết nâng lên thật cao, hiển nhiên bị anh làm tức giận không nhẹ.
Ân Diệc Phong bắt lại tay ông, gạt tay ông ra, “Dạy dỗ tôi, ông còn không xứng!”
Bước chân Ân Quyết lảo đảo lui về phía sau, Điền Tâm Niệm vội vàng tiến lên đỡ lấy ông, “Ba…”
Trên mặt Ân Quyết khó nén thống khổ, dường như trong nháy mắt già đi rất nhiều, ông hơi lắc đầu, một thân một mình đi về biệt thự.
Điền Tâm Niệm xưa nay ghét nhất thấy đàn ông ngoại tình, nhưng lúc này nhìn bóng lưng Ân Quyết, chỉ cảm thấy một mảnh thê lương.
Nhìn lại Ân Diệc Phong hai tay nắm chặt, thân thể căng chặt, trên mặt trước sau như một một vẻ lạnh nhạt vô tình, nhưng cô biết anh nhất định rất đau lòng.
Cô biết anh bề ngoài lạnh nhạt nhưng sâu trong lòng như thế nào, anh đối xử mẹ mình tốt như vậy, làm sao có thể thật sẽ hận chết ba mình, anh chẳng qua là đau lòng, đau lòng hành động của ba mình thôi.
Điền Tâm Niệm không biết nên an ủi anh như thế nào nữa, chuyện như vậy cô nghĩ anh chắc sẽ không mong muốn người khác quơ tay múa chân, cho nên cô đi tới hai tay vòng qua hông của anh, ôm anh thật chặc, không tiếng động an ủi anh.
Cảm nhận được sự an ủi của cô, thân thể Ân Diệc Phong càng thêm cứng ngắc, tay cô vỗ nhẹ trên lưng anh, qua thật lâu, anh mới trầm tĩnh lại, hai tay cũng từ từ vòng qua eo cô ôm cô vào lòng, cằm để trên đỉnh đầu của cô, ngửi thấy hương thơm thanh nhã của tóc cô, lòng dần dần bình tĩnh lại.
Bữa cơm trên bàn ăn áp suất thấp, tất cả mọi người không có lời gì, gương mặt Ân Diệc Phong lạnh lùng, Giang Ngọc Nhân hình như nhìn ra cái gì, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hai ba con bọn họ.
Ân Quyết gắp mắt con cá bỏ vào trong chén của bà, “Món bà thích ăn nhất.”
Giang Ngọc Nhân cười rất hạnh phúc, trong đôi mắt tràn đầy yêu thương với chồng.
Nhìn Giang Ngọc Nhân như vậy, bỗng nhiên Điền Tâm Niệm cũng thấy lòng chua xót, xem ra mẹ chồng rất yêu thương ba chồng, nhưng nếu như bà biết ba chồng ở bên ngoài đã sớm có đàn bà khác, bà còn có thể bởi vì ông nhớ kỹ khẩu vị của mình mà cười hạnh phúc như vậy được sao?
Mặt của Ân Diệc Phong cũng càng thêm u ám, Giang Ngọc Nhân lúc nào cũng bởi vì ông quan tâm một chút xíu thì đã cảm thấy thỏa mãn, anh thực sự lo lắng nếu có một ngày bà biết được sự thật có thể sẽ không cách nào chịu nỗi hay không.
Điền Tâm Niệm ở dưới bàn đạp một cú, khóe miệng cong cong, ỵ́ là muốn anh cười cười chút, dù sao cũng là sinh nhật mẹ, anh như vậy, Giang Ngọc Nhân cũng sẽ không vui vẻ.
Ân Diệc Phong rất nỗ lực, nhưng anh vẫn làm không được, buổi tối bọn họ ngủ lại Ân gia, Ân Quyết cũng không có đi ra ngoài.
Nằm ở trên giường, trong phòng tối om cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng mà cô lại nghe được nỗi đau trong lời nói anh.
“Từ khi anh mười tuổi thì ông ta dần dần không về nhà, anh vẫn luôn tưởng ông ta bận rộn, anh hỏi mẹ, mẹ lúc nào cũng nói, là ông ta bận quá, bận kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên anh rất cố gắng học, học quản lý một công ty học làm một người quản lý, anh cho rằng khi anh có thể một mình đảm đương được một phía, ông ta sẽ có thời gian nhiều cùng với mẹ, nhưng anh lại phát hiện thời gian của ông ta đều dùng để cùng đàn bà bên ngoài. Thực ra có đôi khi anh nghĩ, trong lòng mẹ chắc đã biết, ai lại bận đến nỗi ngay cả thời gian về nhà cũng không có, nhưng mẹ lại nhưng làm bộ như không biết, bởi vì mẹ biết nếu như mẹ nói ra, cái nhà này chỉ sợ cũng sẽ thật tan nát, mẹ vì cái này nhà bỏ ra rất nhiều, đổi lấy chỉ là sự phản bội của chồng mình.”
Điền Tâm Niệm nghe giọng anh khàn khàn, trong lòng càng thấy khó chịu, bây giờ cô không còn oán hận với mẹ chồng, chỉ cảm thấy bà cũng là một người đáng thương.
Cô nghĩ bây giờ cô còn chưa thích Ân Diệc Phong, nhưng nếu như lúc này anh phản bội cô, cô cũng sẽ rất khó chịu, huống chi là mẹ chồng vẫn yêu thương ba chồng.
Cô không biết phải an ủi anh như thế nào, làm sao mới có thể làm cho anh không đau khổ như thế, cô chỉ có thể nhẹ cọ lồng ngực của anh, nói cho anh biết, “Chuyện của ba chồng và mẹ chồng, em không biết nên nói như thế nào, nhưng mà nếu em đã gả cho anh, sẽ có cam kết đối với cuộc hôn nhân này, em tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội anh.”
Hai cánh tay của anh ôm chặc cô, giọng nói gợi cảm khàn khàn ban đêm có vẻ vô cùng mị hoặc, anh cũng lần đầu tiên biểu lộ nhận thức với cuộc hôn nhân này, “Anh chưa từng đem hôn nhân trở thành trò đùa, anh vẫn luôn muốn tìm người cùng anh xây dựng một gia đình, tuyệt đối không muốn như bọn họ cùng nhà khác ngỏ như vậy, phản bội lẫn nhau.”
“Được, chúng ta cùng nhau cố gắng, anh không cảm thấy chúng ta bây giờ chung sống đã thay đổi rất khá sao.” Cô ngửa đầu không thấy rõ mặt anh, “Em luôn luôn cảm thấy như là một giấc mơ vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có thể cùng anh hòa bình chung sống như vậy, nếu như có người nói cho em biết, em và anh sẽ ở đêm tối như thế này thổ lộ tình cảm, em chắc chắn mắng người đó điên rồi.”
Ân Diệc Phong cúi đầu cười, ngón tay nắm mũi ngọc của cô, mỉm cười nói, “Anh luôn luôn cảm thấy mình đã lấy người vẫn còn con nít như em.”
Cô nổi giận, hờn dỗi kháng nghị, “Em chỗ nào giống con nít hả? Anh nói cho rõ đi, em ra phòng khách vào phòng bếp, em giống con nít như vậy sao?”
Anh giả vờ suy tư, “Ừ, hình như không có,… Chúng ta làm chút chuyện chứng minh chúng ta không phải là con nít đi.”
Cô còn chưa phản ứng kịp đã bị anh xoay người đè xuống, ở Ân gia cô cũng không dám như ở nhà thét lớn, ngay cả giãy dụa cô cũng sợ làm ra tiếng động bị người khác thấy, đối lập với sự khúm núm của cô, anh lại hào phóng trực tiếp ăn cô sạch sẽ.
“Anh ngày mốt phải đi qua Mỹ, có thể phải nửa tháng mới có thể trở về, cuối tuần có thời gian thì qua ăn với mẹ anh một bữa cơm được không?”
“… Được.”
******************************************
Điền Tâm Niệm cảm thấy trước kia thái độ Giang Ngọc Nhân đối với cô mặc dù để cho trong lòng cô run sợ, nhưng mà cũng để cho cô học được một chuyện, cô đã là bà xã của người ta, quả thực cần phải hoàn thành chuyện một người vợ phải làm.
Ân Diệc Phong nửa đêm lên máy bay, ăn xong cơm tối Điền Tâm Niệm chủ động ở trong phòng soạn hành lý cho anh.
Tay cô vẫn còn chút đau, nên động tác không được nhanh nhẹn lắm, thực ra cũng không cần soạn gì nhiều, chỉ cần đem quần áo để thay là được, nhưng người này có tật xấu, đồ dùng đều phải xài nhãn hiệu thường dùng, lần này là đi Mỹ khảo sát chi nhánh công ty, cho nên kem đánh răng, dầu gội đầu, sữa tắm cái gì đều phải đem theo.
Trước đây khi đi công tác, mấy thứ này đều là Ân Diệc Phong tự mình chuẩn bị, nhưng mà bây giờ đã có cô.
Ân Diệc Phong tựa vào tường, khoanh tay, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên người của cô, ánh mắt dõi theo cô bận rộn quay qua quay lại ở trong phòng.
Một hồi đến trong tủ đồ kiểm tra một lần, một hồi lại hấp tấp đi vào trong phòng tắm, túi hành lý đều lục lọi nhiều lần, xem coi còn thiếu gì không.
Cô lần đầu tiên soạn hành lý cho đàn ông, không có chút cơ sở nào, rất sợ quên mang theo cho anh cái gì.
Kiểm tra nhiều lần, cô vẫn còn có chút không quá chắc chắn nhìn anh, “Anh xem thử đi, còn thiếu cái gì không, em thật sự không nghĩ ra.”
Cô vừa quay đầu thì anh vẫn luôn đang nhìn chăm chú cô, ánh mắt chưa bao giờ dịu dàng như vậy, dường như… Một luồng ánh mặt trời toả sáng ở trên người của cô, ấm áp, tim cô đạp loạn, thật là bị anh nhìn đến mắc cỡ, “Anh, anh nhìn cái gì đó, còn không qua đây kiểm tra xem, xem coi còn thiếu cái gì?”
Nhìn khuôn mặt cô thẹn thùng nổi lên một tia đỏ ửng, mắt tối sầm lại, khóe miệng rõ ràng hơi nhếch lên, anh đứng ở sau lưng cô vòng tay ôm eo cô vào lòng, hôn ở giữa cổ cô, “Trước đây sao anh lại không phát hiện, anh lấy vợ sao hiền lành quá vậy.”
Cô rúc cái cổ, ở trong lòng anh hơi giùng giằng, nghe xong lời của anh có chút đắc ý nói, “Anh mới biết hả, em là người hiền lành vậy mà cũng không nhìn ra được, đồ mắt cận!”
Anh cúi đầu cười, dùng cằm hơi lởm chởm râu nhẹ cọ vào gò má hồng của cô, “Xem ra anh thực sự nhặt được báu vật.”
“Hừ, chuyện này còn cần phải nói sao!” Cô hất càm, như con chim công cao ngạo, “Anh mau vụng trộm mà vui mừng đi!”
“Ha ha ha…” Ân Diệc Phong không khống chế được bật cười, người vợ nhỏ này, thật quá đáng yêu, “Tại sao anh phải vụng trộm, anh cưới vợ quang minh chính đại vui mừng, nào, cùng anh cười to ba tiếng.”
“Tại sao em phải cười chứ, gả cho anh mệnh em rất khổ, em nên khóc mới đúng.” Cô khẩu thị tâm phi nói.
“Tại sao, bản thiếu gia đẹp trai như vậy, là tình nhân trong mộng bao nhiêu cô gái, em gả cho anh là phúc đã tu luyện kiếp trước.” Ân Diệc Phong mất hứng, nắm cằm của cô hướng mặt anh, hỏi, “Gả cho bản thiếu gia uất ức em hả?”
Điền Tâm Niệm có chút không dám tin nỗi, trên thế giới vẫn còn có đàn ông tự kỷ tự khoe khoang mình như thế? Cũng quá tự mãn rồi.
“Này, đàn ông đẹp trai có đáng kiêu ngạo như vậy sao?” Cô khinh thường nhìn anh, cao ngạo cái gì, bản tiểu thư thật xinh đẹp đây, cũng không kiêu ngạo giống anh như thế.
Ân Diệc Phong hình như biết thuật đọc tâm thoáng cái liền hiểu ý cô hất cằm, khóe miệng hơi cong, đôi mắt tà ác quét một vòng ở trước ngực cô, “Đàn ông đẹp trai giống như phụ nữ ngực to, đều là chuyện đáng để khoe khoang, nhưng mà, em chắc không đủ vốn liếng để khoe khoang rồi, quá bằng phẳng.”
Điền Tâm Niệm bị anh làm tức giận đến há to miệng, thật muốn nhào tới cắn anh một cái, “Em mà bằng phẳng hả?”
“Chẳng lẽ không đúng sao, anh chỉ một tay là có thể nắm hết .” Nói, rồi lấy tay chụp lấy ngực cô, nhưng mà chụp lên rồi vẫn không chịu buông xuống.
“Này!” Cô mắc cở giậm chân, “Anh dám giở trò lưu manh!”
“Bản thiếu gia đang có ý đó!”
Cô thét lên bị anh nhào tới, “Cứu với… Đừng đừng.”
Anh bá đạo đẩy hàm răng của cô ra, làm cho hơi thở cô tràn đầy mùi vị thuộc về anh, anh cởi quần áo của cô, cô bị anh hôn cả người như nhũn ra, vô lực giãy dụa, “Anh, anh nửa đêm còn phải lên máy bay, đừng làm, có được hay không?”
“Không được!” Anh không hề nghĩ ngợi một hơi nói từ chối!
Lần này đi công tác, nửa tháng không thể chạm cô, anh sợ anh… Sẽ nhớ cô!
Điền Tâm Niệm cuối cùng vẫn miễn cưỡng theo anh, đối với đòi hỏi của anh cô luôn luôn vô lực chống lại.
Anh làm dữ dội, như thể muốn phóng thích toàn bộ nhiệt tình trong thân thể, cô mệt mỏi đến thiếp đi, anh liền từng lần một hôn tỉnh, làm cho cô kêu tên của anh.
“Ô ô, anh thật đáng ghét, mệt mỏi quá à…”
Anh mỗi ngày đều muốn cô, vẫn cảm thấy thiếu thiếu sao ấy, hình như càng ngày càng không bỏ xuống cô được, giống bây giờ, anh trước kia chưa hề nghĩ tới còn không có rời khỏi thì đã thôi thúc muốn trở về.
Nhưng mà Ân Diệc Phong không phải là loại đàn ông như vậy, đã đến giờ anh như cũ khắc chế bản thân buông cô ra, Điền Tâm Niệm đã sớm mệt mỏi đến thiếp đi, anh giúp cô dịch chăn, nhẹ nhàng mặc quần áo.
Nhẹ nhàng hôn trán cô, mở trong ngăn kéo lấy ra hộ chiếu mà cô nhóc lơ mơ này quên đưa cho anh, rồi rời khỏi phòng.
Điền Tâm Niệm lúc thức dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau, cô là bị lạnh thức dậy, chăn phân nửa đã rơi trên mặt đất, trong mơ mơ màng màng, cô vô thức dựa vào phía bên cạnh, chạm tay một mảnh lạnh lẽo, lúc này cô mới nhớ tới lúc này chắc anh đang ở trên máy bay rồi.
Trong lòng nói không rõ là cảm giác gì, có chút mất mác, mỗi sáng sớm cô đều là trong ngực của anh ngủ thẳng giấc mới dậy, trong chăn vẫn luôn ấm áp, nhưng bây giờ một mảnh lạnh lẽo, cô không ngủ được đứng dậy làm chút thức ăn cho mình.
Hôm nay là thứ bảy, cô do dự có nên đi xem Giang Ngọc Nhân không, nhưng nói thật, cô thực sự thật không dám.
Nếu là bây giờ có người hỏi cô, sợ nhất là ai, không hề nghi ngờ chính là Giang Ngọc Nhân.
Do dự cả buổi, vẫn quyết định không đi, hãy thứ cho sự nhát gan của cô đi, mấy ngày nữa lại đi.
Gọi điện thoại hẹn Diệp An Bình đi dạo phố, từ khi cô kết hôn tới nay, số lần hai người đi dạo phố chợt giảm, cô có thật nhiều chuyện muốn cùng Diệp An Bình nói.
Lúc cô tới, Diệp An Bình là chúa đến muộn mà đã đến rồi, cửa hàng Băng Điểm, rất xa thì thấy Diệp An Bình hết sức chăm chú lắc lư điện thoại, một mình nhìn điện thoại cười khúc khích.
“Này, sáng sớm quên uống thuốc hả? Cười khúc khích gì vậy.”
Diệp An Bình thấy cô tới liền đem điện thoại cho cô xem, “Còn nhớ ‘Hoa hậu lớp’ của chúng ta trước đây không? Nói đúng là luôn dùng tay chỉ người kia.”
“Nhớ chứ, thích nhất cướp bạn trai người khác chứ gì.”
“Đúng vậy, nhỏ đó ở trên microblog (Weibo, Sina) khóc lóc kể lể nói Vương Khải là một kẻ bạc tình, nó bị bỏ rồi.”
“Chuyện này làm cậu cười tới như vậy sao?” Điền Tâm Niệm vẫn thấy cô buồn cười hơn.
“Đúng vậy, sau đó mình lên đó khen ngợi chút! Ha ha ha.”
Phốc ——
Rất tổn hại người ta đi!
Nhưng mà cô thích! Cô thích nhất tính cách ngay thẳng của Diệp An Bình.
“Tay cậu làm sao vậy, mấy ngày không thấy đã trở thành người tàn tật rồi.” Diệp An Bình nhìn tay cô hỏi.
“Ai, đừng nói nữa.” Điền Tâm Niệm nói hết mọi chuyện cho Diệp An Bình nghe, nhưng mà bỏ qua cảnh máu tanh, cô sợ Diệp An Bình lo lắng.
“Mình khinh! Tên khốn kiếp này!” Cô đã giản lược rồi mà Diệp An Bình vẫn tức giận giậm chân, vỗ vào trên bàn một cái, khiến cho người chung quanh đều kinh ngạc nhìn bọn họ.
Điền Tâm Niệm cười cười xin lỗi với người chung quanh, “Này, chị hai, cậu văn minh một chút có được không.”
Diệp An Bình lo lắng nhìn tay cô, chạm cũng không dám chạm, “Có đau không, vết thương sâu hay không?”
“Không sâu, cũng sắp lành lại rồi.”
“Lành, có nên tháo xuống băng gạc hay không, trời nóng như vậy, như thế sẽ thối rữa mất.”
“Ai.” Điền Tâm Niệm nói cho cô nghe đoạn sau về Giang Ngọc Nhân.
Chân mày Diệp An Bình nhíu sát lại, nhịn không được kêu lên, “Mẹ chồng cậu sao lại dử dội như vậy.”
Đúng vậy, cô cũng muốn hỏi vấn đề này.
“Mình luôn cảm thấy mẹ chồng mình không thích mình, thậm chí có thể nói… Mình cảm thấy bà có chút hận mình.” Điền Tâm Niệm cắn ống hút, có chút buồn rầu nói hết lòng mình ra.
“Hận cậu?” Diệp An Bình suy nghĩ một chút, “Mình nghe nói người mẹ đặc biệt ỷ lại con trai, trước kia có bản tin, còn có người đêm tân hôn cùng mẹ ngủ chung, trời ạ, cậu nói mẹ Ân Diệc Phong không phải là người như vậy chứ?”
“. . . Không thể nào.” Điền Tâm Niệm hoảng sợ hai mắt trợn tròn, lẽ nào Giang Ngọc Nhân đối với cô như vậy là bởi vì Ân Diệc Phong?
“Làm sao không được, cậu xem người ta vất vả nuôi lớn con trai ưu tú như vậy, kết quả là bị cậu dễ dàng lừa gạt như vậy, nếu như là mình mình cũng đày đoạ cậu, ai cho cậu đoạt đi con mình.” Diệp An Bình nhiệt tình nói.
Mặt Điền Tâm Niệm nhăn lại, “Cậu cũng cảm thấy mình gả cho Diệc Phong là nhặt được?”
“U, gọi Diệc Phong thân thiết như vậy, xem ra hai người chung sống tốt nha.” Hai hàng lông mày Diệp An Bình mập mờ nhướng lên, cười châm biếm cô.
“Mình, mình chỉ thuận miệng nói thôi, cái gì chứ.” Điền Tâm Niệm có chút xấu hổ nói, mặt nhè nhẹ đỏ ửng, nhắc tới Ân Diệc Phong khóe miệng không che giấu được nụ cười.
Diệp An Bình thấy nụ cười của cô, tự đáy lòng nói, “Xem cậu như bây giờ, mình cũng yên lòng, trước đây mình thực sự lo lắng, anh ta đối với cậu không tốt.”
“Đúng rồi, có chuyện. . .” Diệp An Bình do dự không biết có nên nói với cô hay không.
“Chuyện gì vậy?”
“Nghe nói Phương Vũ Thành và Cổ Nhã Ngôn đã huỷ bỏ hôn ước, là Phương Vũ Thành đơn phương yêu cầu, nghe nói ông nội anh ta tức giận đùng đùng, nói nếu là anh ta dám hủy bỏ hôn ước, thì sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta, anh ta không còn là cháu đích tôn của Phương gia nữa.”
Nghe được tin này, trong lòng Điền Tâm Niệm hết sức phức tạp, cúi đầu hỏi, “Biết anh ấy tại sao làm như vậy không?”
Đương nhiên là vì cậu chứ ai nữa!
Nhưng mà lời này Diệp An Bình không có nói ra, cô chỉ nhún vai, “Ai mà biết, có lẽ nước vào óc, ơ kìa, đừng để ý anh ta, đều là mình lắm miệng, đi dạo phố đi, Ân tổng chắc cho cậu thẻ vàng thẻ bạc phụ phải không, thôi nào, phú bà, một hồi tiêu xài hết của cậu.”
Hôm nay chính là ra ngoài khuây khoả, những chuyện khác, Điền Tâm Niệm cũng không muốn vướng bận cái gì, Diệp An Bình nói muốn mua hai chiếc váy, như thế làm cho cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Ái chà, làm gì có người nào không thay đổi, mặc váy thì thế nào, nói không chừng mình đây mặc vào sẽ tìm được hoa đào của mình cho mà coi.” Diệp An Bình cầm váy ước lượng ở trước gương.
Điền Tâm Niệm cười cô, “Hàn Kiệt không phải là hoa đào của cậu sao, thanh mai trúc mã, hoa đào như vậy chẳng lẽ không đủ tươi đẹp không đủ lớn?”
Trong mắt Diệp An Bình thoáng qua đau đớn rồi biến mất, cầm váy đi phòng thử quần áo thử.
Cuối cùng chọn được hai cái váy, quả quyết nhét vào trong tay của Điền Tâm Niệm, “Trả tiền đi.”
Điền Tâm Niệm vừa ý quần dài mặc trên người người mẫu, lam nhạt phai màu, muốn mua lại được cho hay đã có người đặt rồi.
Diệp An Bình chỉ chỉ Điền Tâm Niệm, “Này, cô này là bà chủ cửa hàng này của các người, vậy cũng không được sao.”
“Này.” Điền Tâm Niệm không thích rêu rao danh hiệu của Ân Diệc Phong, “Thôi đi, mình không muốn nữa.”
Nhân viên cửa hàng hiển nhiên không nhận ra thân phận của Điền Tâm Niệm, vừa nghe như vậy không khỏi có chút khó xử.
Lại truyền tới một giọng nói bén nhọn mà châm chọc, “Tôi nói là ai đây, công khai cướp đồ của người khác như thế, thì ra tiểu thư Điền gia không đơn thuần thích cướp vị hôn phu của người khác còn thích cướp quần áo người khác.”
Nói là Trần San San, đứng bên cạnh cô là Cổ Nhã Ngôn và Cố Mạn Địch.
Không nghĩ tới bọn họ biết, chỉ có thể nói oan gia ngõ hẹp.
“Trần San San, cô lại đang nói chó má cái gì thế.” Diệp An Bình thường ngày ghét nhất chính là Trần San San, cả ngày đi theo sau lưng Cổ Nhã Ngôn, như một kẻ nịnh bợ.
“Thế nào, dám làm lại không muốn cho người ta nói sao? Người nào không biết cô ta sau lưng Nhã Ngôn dụ dỗ Vũ Thành, hôn lễ còn muốn đào hôn cùng Vũ Thành, nếu như không phải là cô ta dụ dỗ Vũ Thành, Vũ Thành sao lại muốn huỷ bỏ hôn ước với Nhã Ngôn, không biết nhục nhã, ăn trong chén nghĩ trong nồi, quay được video thấp hèn như vậy, đã như mong muốn gả vào nhà giàu có, vẫn ở bên ngoài lăng nhăng.” Trần San San ỷ vào Cổ Nhã Ngôn bên cạnh, miệng không che đậy chửi rủa.
Diệp An Bình móc móc cái lỗ tai, “Ái chà, tôi có nghe lầm hay không ta, cô gọi là Vũ Thành? Thật thân thiết nha, tôi nói cô kích động như vậy là vì Cổ Nhã Ngôn hay là vì mình ta, sẽ không phải là cô thích Phương Vũ Thành, trong lòng bất mãn Phương Vũ Thành thích Tâm Niệm chúng tôi, cho nên mới nói khó nghe như vậy? Tôi nói nè, vậy là không đúng rồi, nói như thế nào đi nữa thì ở trước mặt người khác cô và Cổ Nhã Ngôn cũng là chị em tốt, thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà.”
“Cô!” Trần San San bị nói trúng tim đen thoáng cái luống cuống, “Cô nói bậy!”
Diệp An Bình cười nhạt, “Tôi không có nói bậy nha, trong lòng cô rõ ràng, hai người đương sự đều ở đây, hai người họ còn chưa nói gì, có đến phần cô nói sao?”
“Thế nào, tôi nhìn không được không được sao, cô ta là loại hàng gì chính cô ta rõ ràng, quay được video thấp hèn như vậy, người của toàn thế giới cũng thấy rõ ràng thân thể của cô ta, hàng rách nát.”
“Tôi khinh, con mẹ nó cô có đúng táo bón quá lâu hay không, không đi ra được, mùi hôi phản lại vào trong, miệng sao lại thúi như vậy, cô biết bốn chữ chó cậy thế chủ có ý gì không?”
Giọng Trần San San rất bén nhọn, mà còn nói chủ đề mẫn cảm của nhà giàu có, nhân viên cửa hàng đều ở đây xì xào bàn tán, nghe được Diệp An Bình nói không khống chế được bật cười.
Trần San San chưa từng bị loại sỉ nhục như thế này, chỉ vào Diệp An Bình cực kỳ giận dữ hỏi, “Mày, mày nói ai là con chó hả?”
Diệp An Bình có chút vô tội lắc đầu, “Cô nói cái gì, phiền nói tiếng người giùm, tôi nghe không hiểu tiếng chó đâu.”
“Diệp An Bình, mày khinh người quá đáng, tao xé nát cái miệng của mày!” Trần San San nói không lại người giở thối chanh chua, ra vẻ muốn lên liều mạng với Diệp An Bình.
“Đủ rồi! San San, cậu ầm ĩ đủ chưa, còn chưa đủ mất mặt sao!” Cổ Nhã Ngôn nghiêm mặt quát lạnh, bây giờ tất cả mọi người biết hết Phương Vũ Thành không cần cô nữa, Phương Vũ Thành vì một người phụ nữ có chồng mà vứt bỏ cô.
Cô ta tiến lên vài bước, đi tới trước mặt của Điền Tâm Niệm, mặt đối mặt với cô, “Điền Tâm Niệm, cô thấy tôi như vậy cô rất đắc ý sao, cô thắng, cô hoàn toàn thắng, cô nói cho toàn thế giới đi, một người phụ nữ có chồng như cô thắng tôi, tôi bị vứt bỏ.”
Cổ Nhã Ngôn trước mắt mặc dù vẫn cao ngạo chỉ biết dùng khóe mắt nhìn người, nhưng mà đã mất đi hăng hái hôm qua, sắc mặt tái nhợt, phấn nhiều hơn nữa cũng không giấu được vẻ tiều tụy trên mặt.
/129
|