Giọng Ân Diệc Phong bình tĩnh như nước nhưng lại có một loại khí thế không nói chen vào được, đám phóng viên nhìn bên trái nhìn bên phải, tuy rằng tất cả vô cùng không tình nguyện, nhưng mà Ân Diệc Phong nói một hồi có buổi họp báo, bọn họ cũng không tiện nói cái gì, không cần thiết vì chuyện này mà đắc tội anh, vì vậy tất cả nhường ra một con đường.
Ân Diệc Phong nắm cả eo nhỏ nhắn của cô đi về phía xe bên đường, nhưng lại bị người ngăn lại, Phương Vũ Thành chắn trước mặt hai người, vẻ mặt run sợ lúc đầu đã chuyển thành bối rối, “Anh muốn dẫn cô ấy đi đâu? Ân Diệc Phong buông cô ấy ra, làm sao mà cô ấy có thể là người phụ nữ của anh được.” Nói xong duỗi tay ra kéo Điền Tâm Niệm ra khỏi trong ngực anh.
Sắc mặt Ân Diệc Phong lạnh lẽo, gạt tay anh ra, né người sang một bên chắn trước mặt anh, mâu quang lạnh lùng, khóe miệng mang theo nồng nặc giễu cợt, “Xin hỏi rể hiền Cổ gia muốn dẫn vị hôn thê của tôi đi đâu?”
Đâm thẳng vào tim!
Lời Ân Diệc Phong nói như một thanh kiếm sắc bén hung hăng cắm vào lòng của Phương Vũ Thành và Điền Tâm Niệm, đúng vậy, anh đã là con rể Cổ gia, còn có thể mang cô đi đâu?
Hai người đàn ông giằng co, ai cũng không nhượng bộ nửa phần, chung quanh đèn loang loáng không ngừng chớp, bọn họ ước gì hai người giằng co kịch liệt hơn nữa, như vậy bọn họ mới có tư liệu thực tế.
Phương Vũ Thành tao nhã, tính cách không màng danh lợi ngay cả lúc tức giận chung quy vẫn cảm thấy nhu nhược, người khác mỗi lần công kích cũng như là đánh vào cây bông sau đó bị bắn ngược trở lại, mà Ân Diệc Phong chung quanh tràn đầy lực sát thương, xung quanh trăm dặm không ai dám tới gần, hai người đàn ông yên lặng nhìn nhau, trong lúc đó hai mắt đối nhau bắn điện.
Phương Vũ Thành cũng không muốn cùng anh ta giằng co, anh biết rõ ràng tác phong của Ân Diệc Phong, phụ nữ chỉ là đồ chơi trong mắt của anh ta, anh không thể để Điền Tâm Niệm bị hủy bởi anh ta.
Anh chân thành hướng Điền Tâm Niệm, trong ánh mắt như nước dường như mang theo nhàn nhạt khẩn cầu, anh vươn tay trước cô, “Tâm Niệm, theo anh đi.”
Đó là một đôi tay mộc mạc, trắng ngần, đường vân lòng bàn tay rõ ràng, đôi tay này cho cô quá nhiều ấm áp, thế cho nên để cho cô quá mức tham luyến, cô đã từng vô số lần ảo tưởng, có một ngày, anh dùng đôi tay này ra, nói với cô, theo anh đi, nhưng khi ngày này trở thành sự thật, hai người bọn họ sớm đã hình thành khoảng cách quá xa không với tay tới rồi, cô với không tới.
Ánh mắt mong mỏi của Phương Vũ Thành dần dần ảm đạm xuống, bên trong dường như còn kèm theo một tia không tin nổi, tay từ từ rũ xuống, không cách nào đối mặt với sự chân thành của anh, Điền Tâm Niệm cuối đầu cố nén nước mắt rơi.
Ân Diệc Phong đùa cợt cười cười, mở cửa xe đem Điền Tâm Niệm đẩy vào, xe chạy vụt đi.
Thế giới yên tĩnh trở lại, trong xe ai cũng không mở miệng nói, bầu không khí ngột ngạt làm cho người ta khó chịu, cây cối hai bên đường không ngừng thụt lùi, phong cảnh thay đổi như vậy có vẻ thiếu sinh khí, ngoài cửa sổ tất cả đột nhiên trở nên đau thương, phong cảnh bất đồng không ngừng biến đổi, nhưng không cách nào lưu lại một dấu vết nào ở trong lòng, mới xem thoáng qua liền quên, mãi đến khi xe rẽ vào một khúc cua, không còn nhìn thấy bóng dáng đó nữa thì, Điền Tâm Niệm nhàn nhạt mở miệng, “Dừng xe!”
Tài xế nhìn Ân Diệc Phong ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, thấy anh không có bất kỳ chỉ thị thì tiếp tục lái xe.
Điền Tâm Niệm không khỏi cau mày, quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh không chút biểu tình, “Ân Diệc Phong, anh muốn đưa tôi đi đâu đây, anh rốt cuộc muốn như thế nào.”
Ân Diệc Phong nắm cả eo nhỏ nhắn của cô đi về phía xe bên đường, nhưng lại bị người ngăn lại, Phương Vũ Thành chắn trước mặt hai người, vẻ mặt run sợ lúc đầu đã chuyển thành bối rối, “Anh muốn dẫn cô ấy đi đâu? Ân Diệc Phong buông cô ấy ra, làm sao mà cô ấy có thể là người phụ nữ của anh được.” Nói xong duỗi tay ra kéo Điền Tâm Niệm ra khỏi trong ngực anh.
Sắc mặt Ân Diệc Phong lạnh lẽo, gạt tay anh ra, né người sang một bên chắn trước mặt anh, mâu quang lạnh lùng, khóe miệng mang theo nồng nặc giễu cợt, “Xin hỏi rể hiền Cổ gia muốn dẫn vị hôn thê của tôi đi đâu?”
Đâm thẳng vào tim!
Lời Ân Diệc Phong nói như một thanh kiếm sắc bén hung hăng cắm vào lòng của Phương Vũ Thành và Điền Tâm Niệm, đúng vậy, anh đã là con rể Cổ gia, còn có thể mang cô đi đâu?
Hai người đàn ông giằng co, ai cũng không nhượng bộ nửa phần, chung quanh đèn loang loáng không ngừng chớp, bọn họ ước gì hai người giằng co kịch liệt hơn nữa, như vậy bọn họ mới có tư liệu thực tế.
Phương Vũ Thành tao nhã, tính cách không màng danh lợi ngay cả lúc tức giận chung quy vẫn cảm thấy nhu nhược, người khác mỗi lần công kích cũng như là đánh vào cây bông sau đó bị bắn ngược trở lại, mà Ân Diệc Phong chung quanh tràn đầy lực sát thương, xung quanh trăm dặm không ai dám tới gần, hai người đàn ông yên lặng nhìn nhau, trong lúc đó hai mắt đối nhau bắn điện.
Phương Vũ Thành cũng không muốn cùng anh ta giằng co, anh biết rõ ràng tác phong của Ân Diệc Phong, phụ nữ chỉ là đồ chơi trong mắt của anh ta, anh không thể để Điền Tâm Niệm bị hủy bởi anh ta.
Anh chân thành hướng Điền Tâm Niệm, trong ánh mắt như nước dường như mang theo nhàn nhạt khẩn cầu, anh vươn tay trước cô, “Tâm Niệm, theo anh đi.”
Đó là một đôi tay mộc mạc, trắng ngần, đường vân lòng bàn tay rõ ràng, đôi tay này cho cô quá nhiều ấm áp, thế cho nên để cho cô quá mức tham luyến, cô đã từng vô số lần ảo tưởng, có một ngày, anh dùng đôi tay này ra, nói với cô, theo anh đi, nhưng khi ngày này trở thành sự thật, hai người bọn họ sớm đã hình thành khoảng cách quá xa không với tay tới rồi, cô với không tới.
Ánh mắt mong mỏi của Phương Vũ Thành dần dần ảm đạm xuống, bên trong dường như còn kèm theo một tia không tin nổi, tay từ từ rũ xuống, không cách nào đối mặt với sự chân thành của anh, Điền Tâm Niệm cuối đầu cố nén nước mắt rơi.
Ân Diệc Phong đùa cợt cười cười, mở cửa xe đem Điền Tâm Niệm đẩy vào, xe chạy vụt đi.
Thế giới yên tĩnh trở lại, trong xe ai cũng không mở miệng nói, bầu không khí ngột ngạt làm cho người ta khó chịu, cây cối hai bên đường không ngừng thụt lùi, phong cảnh thay đổi như vậy có vẻ thiếu sinh khí, ngoài cửa sổ tất cả đột nhiên trở nên đau thương, phong cảnh bất đồng không ngừng biến đổi, nhưng không cách nào lưu lại một dấu vết nào ở trong lòng, mới xem thoáng qua liền quên, mãi đến khi xe rẽ vào một khúc cua, không còn nhìn thấy bóng dáng đó nữa thì, Điền Tâm Niệm nhàn nhạt mở miệng, “Dừng xe!”
Tài xế nhìn Ân Diệc Phong ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, thấy anh không có bất kỳ chỉ thị thì tiếp tục lái xe.
Điền Tâm Niệm không khỏi cau mày, quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh không chút biểu tình, “Ân Diệc Phong, anh muốn đưa tôi đi đâu đây, anh rốt cuộc muốn như thế nào.”
/129
|