Kỳ Cương tỉnh dậy giữa bốn bức tường trắng toát . Hình ảnh đập vào mắt anh là khuôn mặt u buồn của Nhã Ân.
- Mẹ tôi ! Mẹ tôi sao rồi ?
Anh bật dậy và lao ra cửa . Nhã Ân níu anh lại :
- Mẹ anh vẫn còn đang hôn mê . Rất may người tài xế thắng kịp . Mẹ anh chấn thương não vì té đập đầu xuống đất.
Kỳ Cương ôm mặt:
- Mẹ không giận tôi lại còn cứu tôi . Tôi đâu đáng sống chứ.
- Cho dù anh thế nào, mẹ vẫn không muốn mất anh - Nhã Ân vỗ vai, an ủi.
- Nhưng anh đâu thể nào nhìn ai . Anh đã làm cho mọi người phải oán ghét anh.
- Không có đâu - Nhã Ân ráng cười - Mọi người đang chờ anh đó.
- Không . Anh không dám gặp họ đâu . Cha anh đã chết . Em có biết vì ai không ? Vì anh đó.
Nhã Ân nắm tay anh
- Nhưng chẳng lẽ anh không muốn nhìn mặt người một lần sao ?
- Không. - Kỳ Cương lắc đầu - Chỉ trừ khi nào anh chết.
Nhã Ân chống nạnh :
ng đang chờ anh với một chút tàn hơi . Lẽ nào anh để cho ông nhắm mắt tuyệt vọng như vậy sao ?
- Em nói sao ? - Kỳ Cương run rẩy - Cha anh vẫn còn sống à ?
- Phải . Nhưng không còn lâu nữa đâu.
Kỳ Cương lôi Nhã Ân :
- Dắt anh đến đi . Mau lên !
Kỳ Cương gần như nhảy hai ba bậc thang một lúc . Và anh xô cửa, ào vào phòng như một cơn lốc.
- Cha !
Anh úp mặt xuống ngực ông, nước mắt tuôn như suối.
Ái Vân và bà Ngọc Chi nhìn nhau, lòng mềm ra theo tiếng nức nở của anh . Và trong lòng họ không còn thấy giận anh nữa.
Ái Vân thấy ông Khiết Minh mấp máy, cô vội nâng đầu Kỳ Cương lên.
- Kỳ Cương ! Ba tỉnh rồi kìa . Dường như ba mới nói gì đó.
Kỳ Cương đứng thẳng dậy, anh căng ng... nhìn chăm chú vào miệng ông.
- Kỳ Cương !
Ông thều thào.
- Con đây ba . Con có tội với ba . Ba tha thức cho con nhé.
Anh nói thật nhanh, như thế không còn cơ hội để nói.
- Ba... yêu... con.
Ông khép mắt thật nhanh . Kỳ Cương như thông tin . Anh trừng trừng nhìn khuôn mặt người ta thân yêu va cắn vào môi mình đến bật máu.
Xung quanh anh, tiếng nức nở của bà Ngọc Chi và Ái Vân nghe đến xé ruột.
Anh không thể như họ . Bởi vì nỗi đau của anh còn to lớn, khung khiếp gất mấy lần họ . Anh không thể . Chắc chắn suốt cuộc đời anh sẽ phải nhớ mãi giây phút này . Cái giây phút đón nhận... yêu đầu tiên của của người cha, cũng là giây phút anh mất cha mãi mãi.
Liệu bao nhiêu nước mắt có thể gội rửa được lỗi lầm của anh không ? Chắc là không có nói.
Anh sụp xuống, đập đầ xuống đất . Cha ơi ! Dù cha đã tha thứ cho con . Nhưng con thì không thể tha thứ cho mình được . Con xin hứa với cha là sau này dù như thế nào, con cũng không phải lòng yêu thương của cha . Con sẽ là một họa sĩ nổi tiếng như cha mong mỏi . Con hứa .
- Mẹ tôi ! Mẹ tôi sao rồi ?
Anh bật dậy và lao ra cửa . Nhã Ân níu anh lại :
- Mẹ anh vẫn còn đang hôn mê . Rất may người tài xế thắng kịp . Mẹ anh chấn thương não vì té đập đầu xuống đất.
Kỳ Cương ôm mặt:
- Mẹ không giận tôi lại còn cứu tôi . Tôi đâu đáng sống chứ.
- Cho dù anh thế nào, mẹ vẫn không muốn mất anh - Nhã Ân vỗ vai, an ủi.
- Nhưng anh đâu thể nào nhìn ai . Anh đã làm cho mọi người phải oán ghét anh.
- Không có đâu - Nhã Ân ráng cười - Mọi người đang chờ anh đó.
- Không . Anh không dám gặp họ đâu . Cha anh đã chết . Em có biết vì ai không ? Vì anh đó.
Nhã Ân nắm tay anh
- Nhưng chẳng lẽ anh không muốn nhìn mặt người một lần sao ?
- Không. - Kỳ Cương lắc đầu - Chỉ trừ khi nào anh chết.
Nhã Ân chống nạnh :
ng đang chờ anh với một chút tàn hơi . Lẽ nào anh để cho ông nhắm mắt tuyệt vọng như vậy sao ?
- Em nói sao ? - Kỳ Cương run rẩy - Cha anh vẫn còn sống à ?
- Phải . Nhưng không còn lâu nữa đâu.
Kỳ Cương lôi Nhã Ân :
- Dắt anh đến đi . Mau lên !
Kỳ Cương gần như nhảy hai ba bậc thang một lúc . Và anh xô cửa, ào vào phòng như một cơn lốc.
- Cha !
Anh úp mặt xuống ngực ông, nước mắt tuôn như suối.
Ái Vân và bà Ngọc Chi nhìn nhau, lòng mềm ra theo tiếng nức nở của anh . Và trong lòng họ không còn thấy giận anh nữa.
Ái Vân thấy ông Khiết Minh mấp máy, cô vội nâng đầu Kỳ Cương lên.
- Kỳ Cương ! Ba tỉnh rồi kìa . Dường như ba mới nói gì đó.
Kỳ Cương đứng thẳng dậy, anh căng ng... nhìn chăm chú vào miệng ông.
- Kỳ Cương !
Ông thều thào.
- Con đây ba . Con có tội với ba . Ba tha thức cho con nhé.
Anh nói thật nhanh, như thế không còn cơ hội để nói.
- Ba... yêu... con.
Ông khép mắt thật nhanh . Kỳ Cương như thông tin . Anh trừng trừng nhìn khuôn mặt người ta thân yêu va cắn vào môi mình đến bật máu.
Xung quanh anh, tiếng nức nở của bà Ngọc Chi và Ái Vân nghe đến xé ruột.
Anh không thể như họ . Bởi vì nỗi đau của anh còn to lớn, khung khiếp gất mấy lần họ . Anh không thể . Chắc chắn suốt cuộc đời anh sẽ phải nhớ mãi giây phút này . Cái giây phút đón nhận... yêu đầu tiên của của người cha, cũng là giây phút anh mất cha mãi mãi.
Liệu bao nhiêu nước mắt có thể gội rửa được lỗi lầm của anh không ? Chắc là không có nói.
Anh sụp xuống, đập đầ xuống đất . Cha ơi ! Dù cha đã tha thứ cho con . Nhưng con thì không thể tha thứ cho mình được . Con xin hứa với cha là sau này dù như thế nào, con cũng không phải lòng yêu thương của cha . Con sẽ là một họa sĩ nổi tiếng như cha mong mỏi . Con hứa .
/48
|