Dường như Nguyên Tân quá nôn nóng nên ngủ không được. Suốt một đêm trằn trọc suy nghĩ và sau cùng anh ra khỏi giường khi trời còn mờ tối. Trong cái không khí se lạnh của sáng sớm, Nguyên Tân khẽ so vai rồi trầm ngâm ngóng chờ bình minh tới.
Lát nữa đây, phản ứng của Ái Vân sẽ như thế nào khi nghe anh nói câu đó nhỉ? Nguyên Tân thở dài. Thật ra, anh không thấy tự tin cho lắm.
Từ sau lần đưa Ái Vân từ bệnh viện về, anh chẳng nói chuyện với cô lần nào nữa.
Hôm ông Kiết Minh mất, cô dường như quá đau đớn nên chẳng ngó ngàng đến anh. Đã vậy, Tùng Nam luôn kề cận sát bên cô, khiến anh thấy mất tự chủ.
Mình thật có lỗi khi không ra mặt chia buồn với mẹ và cô ấy.
Có lẽ điều này sẽ gây khó khăn cho quyết định hôm nay của mình.
Nguyên Tân buồn bã nghĩ thầm rồi đứng dậy. Trời đã sáng hẳn. Tiếng chim hót ríu rít trong vườn cây của nhà kế bên làm dịu nổi lo của Nguyên Tân đôi chút. Anh vươn vai. Có lẽ không nên quá căng thẳng như thế.
Nguyên Tân đến cửa hàng hoa sớm hơn thường ngày. Sắp xếp mọi thứ đâu đó xong xuôi rồi anh ngồi chờ Nhã Ân tới.
- Chào. - Nhã Ân ngạc nhiên - Sao hôm nay anh siêng quá vậy?
Nguyên Tân nhìn Nhã Ân chằm chằm, anh cũng giơ tay.
- Chào. Sao hôm nay mắt em bé quá vậy.
Nhã Ân cười ngượng ngùng trước câu trêu chọc của Nguyên Tân. Cô nhắm mắt lại rồi... xoa hai mí mắt sưng mọng.
- Tối qua xem một cuốn phim tình cảm, em đã phải cảm động đến phát khóc. Thành thử mới có đề tài cho anh trêu chọc đây này.
Cô trả lời rất tỉnh nên Nguyên Tân tin ngaỵ Anh đứng lên, vẻ nghiêm trang.
- Thôi, giao cửa hàng cho em. Anh đến tòa án đây.
- À! Phải rồi. Hy vọng anh sẽ làm được một điều lạ.
Nhã Ân nhìn anh, chờ đợi. Nguyên Tân khẽ cười.
- Vậy thì chúc anh một câu đi.
Nhã Ân nhảy lên khi nghe câu nói này:
- Ya! Chúc anh thành công.
Nguyên Tân giơ cao ngón cái.
- Nhất định.
Nguyên Tân đến tòa án với một tâm trạng phấn khởi hơn.
Nhã Ân đúng là một cô gái dễ thương. Xong chuyện này, anh sẽ cố hàn gắn cô với người yêu cũ mới được.
- Anh ngồi đó đi.
Viên thư ký tòa án chỉ chỗ cho anh. Anh ta giơ tay xem đồng hồ rồi nói.
- Cũng sắp đến giờ rồi đó. Ngồi chờ nhé.
Nguyên Tân gật nhẹ. Một mình ngồi trong căn phòng rộng thênh im ắm, tự dưng anh lại thấy buồn.
Khi lấy Ái Vân, anh đâu nghĩ sẽ có lúc vợ chồng lại phải đưa nhau ra tòa như thế này đâu chứ.
Thật đúng là cuộc đời luôn có những bất ngờ không ai có thể đoán được.
Có tiếng chân bước nhẹ ngoài hành lang. Thần kinh Nguyên Tân căng lên. Chắc là Vân?
Nguyên Tân trân mình chờ một cuộc đối mặt chắc chắn là rất ngượng ngập.
- Xin lỗi anh.
Cửa mở và viên thư ký lại xuất hiện. Cùng đi với anh là hai người khác. Anh ta giơ tay giới thiệu.
- Đây là thẩm phán của tòa án. Còn đây luật sư riêng của vợ anh. Hôm nay cô ấy không đến được, nên nhờ luật sư đây giúp hộ.
- Tại sao?
Nguyên Tân ngỡ ngàng, quên cả phép lịch sự để hỏi trống không như vậy.
Người luật sư riêng của Ái Vân điềm tỉnh trả lời:
- Vợ anh nhờ tôi nói lại là cô ấy bằng lòng ly hôn. Không gây khó khăn trở ngại gì và cũng không đòi hỏi gì.
- Nhưng tôi muốn biết vì sao cô ấy không đến? - Nguyên Tân nóng nảy.
- Là vì vợ anh phải có mặt tại phi trường cho chuyến bay sang Pháp lúc chín giờ.
- Cô ấy đi Pháp?
- Phải. Sẽ định cư luôn ở đấy.
Vừa nghe hết câu, Nguyên Tân xô cả ba người qua một bên. Anh lao ra cửa.
Chuyến bay chín giờ. Bây giờ là hơn tám giờ. Phải nhanh lên mới kịp.
Nguyên Tân sải những bước thật dài ra khỏi khuôn viên tòa án.
Ra đến đường, anh vấy ngay chiết taxi vừa trờ tới.
- Cho tôi đến phi trường thành phố.
Nguyên Tân thở hổn hển vì mệt. Nhưng anh cũng chẳng ngả lưng vào ghế để nghỉ mà không ngừng nhìn đồng hồ rồi thúc giục người tài xế.
- Nhanh lên. Nhanh lên, bác tài ơi. Không thì vợ tôi đi mất.
Anh tài xế tò mò:
- Vợ anh đi xa à?
- Phải. Nhanh lên đi. Tôi không thể mất cô ấy được đâu.
Anh tài xế kín đáo trề môi. Chọc giận chi cho khổ vậy chứ.
Đến cổng ngoài của phi trường, chiếc xe phải dừng lại vì kẹt một phái đoàn đi đưa tin quá đông. Nguyên Tân sốt ruột trả luôn tiền xe rồi chạy bộ vào trong. Sau lưng anh, người tài xế phì cười rồi lắc đầu.
Nguyên Tân vừa đi vừa ngó dáo dác. Trong cái đám đông hỗn độn này, tìm sao cho ra Ái Vân thận nhanh đây?
Rồi thì trời cũng không phụ lòng anh. Anh tìm thấy cô khi cô đang đẩy chiếc xe hành lý chuẩn bị vào trong. Trông cô xúng xính trong chiếc áp bầu rộng mà thấy thương. Hình như cô khóc vì đưa tay vẫy mẹ.
- Ái Vân!
Nguyên Tân hét to, xô đại những người trước mặt, miệng không ngừng xin lỗi.
Ái Vân giật mình và thất sắc khi trông thấy Nguyên Tân.
- Ái Vân!
Nguyên Tân nhào tới trước mặt cô và thở hào hển.
- Em đừng đi. Anh xin em.
Ái Vân quay đi, giấu khóe mắt rưng rưng.
- Muộn rồi.
Nguyên Tân sụp xuống dưới chân cô.
- Anh xin em mà.
Bà Ngọc Chi tiến lên đỡ anh dậy.
- Đừng làm như thế, ở đây có rất nhiều người.
Nguyên Tân nắm tay bà.
- Mẹ Ơi! Mẹ giúp con đi. Con không thể mất cô ấy được.
Bà Ngọc Chi nghiêm nghị:
- Mẹ rất muốn nhưng biết làm sao được. Thôi thì hãy để cho nó đi, sau này rồi tính.
- Không. - Nguyên Tân la lên. Anh xoay qua chụp nhanh chiếc vé máy bay trên tay Ái Vân. "Xoẹt!". Chiếc vé ránh thành hai. Anh nhìn cô, thách thức.
- Đi đi!
Ái Vân bặm môi, cố giấu một nụ cười. Cô vờ hùng hổ đẩy chiếc xe hành lý ra khỏi đám người hiếu kỳ. Bà Ngọc Chi lật đật chạy theo cô.
Nguyên Tân cho tay vào túi quần, nở một nụ cười đắc thắng rồi cũng theo sau.
Ra đến chỗ vắng, anh thấy Ái Vân trừng mắt nhìn anh. Anh làm mặt bình thản, xách chiếc vali ra khỏi xe.
- Anh làm gì vậy?
Ái Vân giậm chân.
- Về nhà. - Nguyên Tân nói cộc lốc.
- Tôi...
Nguyên Tân chặn câu nói của vợ bằng một nụ hôn.
- Em tha thứ cho anh nhé? - Nguyên Tân thì thầm khi rời khỏi môi cộ Ái Vân lườm chồng.
- Không.
Đôi môi cô bĩu ra phụng phịu. Nguyên Tân mỉm cười.
- Vậy thì xin lỗi lại.
Anh vừa ghé sát mặt cô.
- Hừm!
Bà Ngọc Chi tằng hắng. Nguyên Tân và Ái Vân giật mình nhìn mẹ, mắc cỡ.
- Về nhà cái đã. Cứ như là trẻ con vậy.
Bà đi ra xe trước. Nguyên Tân nháy mắt với vợ.
- Mẹ làm quê quá.
Ái Vân làu bàu.
- Anh vô ý thì có.
Nguyên Tân nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của vợ rồi phá ra cười. Anh hạnh phúc cầm lấy bàn tay cô, tay kia anh xách vali.
- Về thôi em.
Ái Vân bước bên chồng, thấy lòng lâng lâng hạnh phúc. Ôi! Thật xa mà cũng thật gần đấy, con thân yêu của mẹ.
Ái Vân đặt tay lên bụng. Đứa nhỏ không biết có hiểu hay không mà đạp trả một cái thật mạnh khiến Ái Vân nhăn mặt.
- Ui da!
Nguyên Tân hốt hoảng.
- Gì vậy?
Ái Vân nũng nịu.
- Con nó bảo ba xấu lắm và đạp bụng em một cái đau quá trời.
- Đâu? - Nguyên Tân để tay lên bụng vợ - Ái chà! - Anh reo lên khi cảm nhận được những cái quẩy đạp mạnh mẽ của đứa con.
- Nói con yêu ba thì đúng hơn. Mẹ xạo quá.
Ái Vân đưa tay nhéo anh.
- Úi da! - Nguyên Tân nhảy lên. Cả khuôn mặt anh sáng bừng rạng rỡ.
Đằng xa, bà Ngọc Chi khẽ lắc đầu rồi mỉm cười. Rốt cuộc thì bà cũng tìm được cách giúp con. Bà tin rằng sau này Ái Vân của bà sẽ mãi mãi được hạnh phúc. Chắc chắn là như vậy.
Lát nữa đây, phản ứng của Ái Vân sẽ như thế nào khi nghe anh nói câu đó nhỉ? Nguyên Tân thở dài. Thật ra, anh không thấy tự tin cho lắm.
Từ sau lần đưa Ái Vân từ bệnh viện về, anh chẳng nói chuyện với cô lần nào nữa.
Hôm ông Kiết Minh mất, cô dường như quá đau đớn nên chẳng ngó ngàng đến anh. Đã vậy, Tùng Nam luôn kề cận sát bên cô, khiến anh thấy mất tự chủ.
Mình thật có lỗi khi không ra mặt chia buồn với mẹ và cô ấy.
Có lẽ điều này sẽ gây khó khăn cho quyết định hôm nay của mình.
Nguyên Tân buồn bã nghĩ thầm rồi đứng dậy. Trời đã sáng hẳn. Tiếng chim hót ríu rít trong vườn cây của nhà kế bên làm dịu nổi lo của Nguyên Tân đôi chút. Anh vươn vai. Có lẽ không nên quá căng thẳng như thế.
Nguyên Tân đến cửa hàng hoa sớm hơn thường ngày. Sắp xếp mọi thứ đâu đó xong xuôi rồi anh ngồi chờ Nhã Ân tới.
- Chào. - Nhã Ân ngạc nhiên - Sao hôm nay anh siêng quá vậy?
Nguyên Tân nhìn Nhã Ân chằm chằm, anh cũng giơ tay.
- Chào. Sao hôm nay mắt em bé quá vậy.
Nhã Ân cười ngượng ngùng trước câu trêu chọc của Nguyên Tân. Cô nhắm mắt lại rồi... xoa hai mí mắt sưng mọng.
- Tối qua xem một cuốn phim tình cảm, em đã phải cảm động đến phát khóc. Thành thử mới có đề tài cho anh trêu chọc đây này.
Cô trả lời rất tỉnh nên Nguyên Tân tin ngaỵ Anh đứng lên, vẻ nghiêm trang.
- Thôi, giao cửa hàng cho em. Anh đến tòa án đây.
- À! Phải rồi. Hy vọng anh sẽ làm được một điều lạ.
Nhã Ân nhìn anh, chờ đợi. Nguyên Tân khẽ cười.
- Vậy thì chúc anh một câu đi.
Nhã Ân nhảy lên khi nghe câu nói này:
- Ya! Chúc anh thành công.
Nguyên Tân giơ cao ngón cái.
- Nhất định.
Nguyên Tân đến tòa án với một tâm trạng phấn khởi hơn.
Nhã Ân đúng là một cô gái dễ thương. Xong chuyện này, anh sẽ cố hàn gắn cô với người yêu cũ mới được.
- Anh ngồi đó đi.
Viên thư ký tòa án chỉ chỗ cho anh. Anh ta giơ tay xem đồng hồ rồi nói.
- Cũng sắp đến giờ rồi đó. Ngồi chờ nhé.
Nguyên Tân gật nhẹ. Một mình ngồi trong căn phòng rộng thênh im ắm, tự dưng anh lại thấy buồn.
Khi lấy Ái Vân, anh đâu nghĩ sẽ có lúc vợ chồng lại phải đưa nhau ra tòa như thế này đâu chứ.
Thật đúng là cuộc đời luôn có những bất ngờ không ai có thể đoán được.
Có tiếng chân bước nhẹ ngoài hành lang. Thần kinh Nguyên Tân căng lên. Chắc là Vân?
Nguyên Tân trân mình chờ một cuộc đối mặt chắc chắn là rất ngượng ngập.
- Xin lỗi anh.
Cửa mở và viên thư ký lại xuất hiện. Cùng đi với anh là hai người khác. Anh ta giơ tay giới thiệu.
- Đây là thẩm phán của tòa án. Còn đây luật sư riêng của vợ anh. Hôm nay cô ấy không đến được, nên nhờ luật sư đây giúp hộ.
- Tại sao?
Nguyên Tân ngỡ ngàng, quên cả phép lịch sự để hỏi trống không như vậy.
Người luật sư riêng của Ái Vân điềm tỉnh trả lời:
- Vợ anh nhờ tôi nói lại là cô ấy bằng lòng ly hôn. Không gây khó khăn trở ngại gì và cũng không đòi hỏi gì.
- Nhưng tôi muốn biết vì sao cô ấy không đến? - Nguyên Tân nóng nảy.
- Là vì vợ anh phải có mặt tại phi trường cho chuyến bay sang Pháp lúc chín giờ.
- Cô ấy đi Pháp?
- Phải. Sẽ định cư luôn ở đấy.
Vừa nghe hết câu, Nguyên Tân xô cả ba người qua một bên. Anh lao ra cửa.
Chuyến bay chín giờ. Bây giờ là hơn tám giờ. Phải nhanh lên mới kịp.
Nguyên Tân sải những bước thật dài ra khỏi khuôn viên tòa án.
Ra đến đường, anh vấy ngay chiết taxi vừa trờ tới.
- Cho tôi đến phi trường thành phố.
Nguyên Tân thở hổn hển vì mệt. Nhưng anh cũng chẳng ngả lưng vào ghế để nghỉ mà không ngừng nhìn đồng hồ rồi thúc giục người tài xế.
- Nhanh lên. Nhanh lên, bác tài ơi. Không thì vợ tôi đi mất.
Anh tài xế tò mò:
- Vợ anh đi xa à?
- Phải. Nhanh lên đi. Tôi không thể mất cô ấy được đâu.
Anh tài xế kín đáo trề môi. Chọc giận chi cho khổ vậy chứ.
Đến cổng ngoài của phi trường, chiếc xe phải dừng lại vì kẹt một phái đoàn đi đưa tin quá đông. Nguyên Tân sốt ruột trả luôn tiền xe rồi chạy bộ vào trong. Sau lưng anh, người tài xế phì cười rồi lắc đầu.
Nguyên Tân vừa đi vừa ngó dáo dác. Trong cái đám đông hỗn độn này, tìm sao cho ra Ái Vân thận nhanh đây?
Rồi thì trời cũng không phụ lòng anh. Anh tìm thấy cô khi cô đang đẩy chiếc xe hành lý chuẩn bị vào trong. Trông cô xúng xính trong chiếc áp bầu rộng mà thấy thương. Hình như cô khóc vì đưa tay vẫy mẹ.
- Ái Vân!
Nguyên Tân hét to, xô đại những người trước mặt, miệng không ngừng xin lỗi.
Ái Vân giật mình và thất sắc khi trông thấy Nguyên Tân.
- Ái Vân!
Nguyên Tân nhào tới trước mặt cô và thở hào hển.
- Em đừng đi. Anh xin em.
Ái Vân quay đi, giấu khóe mắt rưng rưng.
- Muộn rồi.
Nguyên Tân sụp xuống dưới chân cô.
- Anh xin em mà.
Bà Ngọc Chi tiến lên đỡ anh dậy.
- Đừng làm như thế, ở đây có rất nhiều người.
Nguyên Tân nắm tay bà.
- Mẹ Ơi! Mẹ giúp con đi. Con không thể mất cô ấy được.
Bà Ngọc Chi nghiêm nghị:
- Mẹ rất muốn nhưng biết làm sao được. Thôi thì hãy để cho nó đi, sau này rồi tính.
- Không. - Nguyên Tân la lên. Anh xoay qua chụp nhanh chiếc vé máy bay trên tay Ái Vân. "Xoẹt!". Chiếc vé ránh thành hai. Anh nhìn cô, thách thức.
- Đi đi!
Ái Vân bặm môi, cố giấu một nụ cười. Cô vờ hùng hổ đẩy chiếc xe hành lý ra khỏi đám người hiếu kỳ. Bà Ngọc Chi lật đật chạy theo cô.
Nguyên Tân cho tay vào túi quần, nở một nụ cười đắc thắng rồi cũng theo sau.
Ra đến chỗ vắng, anh thấy Ái Vân trừng mắt nhìn anh. Anh làm mặt bình thản, xách chiếc vali ra khỏi xe.
- Anh làm gì vậy?
Ái Vân giậm chân.
- Về nhà. - Nguyên Tân nói cộc lốc.
- Tôi...
Nguyên Tân chặn câu nói của vợ bằng một nụ hôn.
- Em tha thứ cho anh nhé? - Nguyên Tân thì thầm khi rời khỏi môi cộ Ái Vân lườm chồng.
- Không.
Đôi môi cô bĩu ra phụng phịu. Nguyên Tân mỉm cười.
- Vậy thì xin lỗi lại.
Anh vừa ghé sát mặt cô.
- Hừm!
Bà Ngọc Chi tằng hắng. Nguyên Tân và Ái Vân giật mình nhìn mẹ, mắc cỡ.
- Về nhà cái đã. Cứ như là trẻ con vậy.
Bà đi ra xe trước. Nguyên Tân nháy mắt với vợ.
- Mẹ làm quê quá.
Ái Vân làu bàu.
- Anh vô ý thì có.
Nguyên Tân nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của vợ rồi phá ra cười. Anh hạnh phúc cầm lấy bàn tay cô, tay kia anh xách vali.
- Về thôi em.
Ái Vân bước bên chồng, thấy lòng lâng lâng hạnh phúc. Ôi! Thật xa mà cũng thật gần đấy, con thân yêu của mẹ.
Ái Vân đặt tay lên bụng. Đứa nhỏ không biết có hiểu hay không mà đạp trả một cái thật mạnh khiến Ái Vân nhăn mặt.
- Ui da!
Nguyên Tân hốt hoảng.
- Gì vậy?
Ái Vân nũng nịu.
- Con nó bảo ba xấu lắm và đạp bụng em một cái đau quá trời.
- Đâu? - Nguyên Tân để tay lên bụng vợ - Ái chà! - Anh reo lên khi cảm nhận được những cái quẩy đạp mạnh mẽ của đứa con.
- Nói con yêu ba thì đúng hơn. Mẹ xạo quá.
Ái Vân đưa tay nhéo anh.
- Úi da! - Nguyên Tân nhảy lên. Cả khuôn mặt anh sáng bừng rạng rỡ.
Đằng xa, bà Ngọc Chi khẽ lắc đầu rồi mỉm cười. Rốt cuộc thì bà cũng tìm được cách giúp con. Bà tin rằng sau này Ái Vân của bà sẽ mãi mãi được hạnh phúc. Chắc chắn là như vậy.
/48
|