*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Xong chưa? Tôi đứng chỗ này xem các người ôm ấp nãy giờ rồi đó!" Không biết từ lúc nào Trình Hàn Lang đã đứng ở cửa, hai mắt bốc lửa nhìn hai người kia vui mừng quyến luyến.
Thành Thành quay đầu lại, vội vàng buông Đỗ Công ra, tốc độ và phản ứng kia trước đây chưa bao giờ có. So với sự khó khăn của nó, Đỗ Công ngược lại bày ra vẻ mặt thản nhiên với Trình Hàn Lang, y vẫn chưa hề tìm hiểu rõ tình hình, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, có một đứa em trai mà còn không cho người ta đụng vào!
Trình Hàn Lang túm Thành Thành qua một bên, xanh mặt hỏi: "Là nó chủ động ôm em hay em chủ động ôm nó?"
"Là... em chủ động." Thành Thành không muốn nói là Đỗ Công, nó không hy vọng vì chút chuyện nhỏ này mà hai người họ giận dỗi, hơn nữa Đỗ Công cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi.
Lửa trong lòng Trình Hàn Lang càng cháy lớn, vốn dĩ hôm nay hắn về công ty thuận lợi xử lý hết tất cả mọi chuyện, đang nghĩ phải về nhà ăn một bữa thật ngon với Thành Thành. Không ngờ vừa vào nhà đã thấy một cảnh tượng như vậy, Trình Hàn Lang không biết tại sao tâm tình của mình lại chịu chấn động mạnh đến như vậy, Thành Thành còn liều mạng che chở cho Đỗ Công, Trình Hàn Lang càng không chịu nổi.
"Có phải em cho rằng bây giờ em muốn ôm ai thì ôm không hả? Được... bây giờ anh không nói với em, đến tối Đỗ Công về, nợ mới nợ cũ chúng ta sẽ cùng tính một lượt."
Trình Hàn Lang vừa tức vừa hờn mà liếc mắt nhìn Thành Thành, tiếp tục dài mặt đi về phòng hắn.
"Anh em lại động kinh cái gì vậy? Ngày vui thế mà." Đỗ Công đi tới nhìn Thành Thành.
"Không biết nữa ạ..." Thành Thành vẻ mặt xin lỗi nhìn Đỗ Công, dù sao Đỗ Công không có làm gì sai.
"Đừng để ý đến nó, chúng ta tiếp tục làm cơm, để coi đến lúc đó nó có ăn không!" Đỗ Công liếc mắt nhìn về phía phòng Trình Hàn Lang, thật là, người ta vừa quay về là lại khôi phục bản chất, có người hậu hạ còn nhiều chuyện như vậy nữa, thật sự là phải để Thành Thành về trễ thêm vài ngày, dằn vặt giày vò Trình Hàn Lang thêm chút nữa, nhưng mà như vậy hình như cũng không thích hợp lắm.
"Anh Đỗ, anh đang suy nghĩ gì vậy? Em vừa mới kêu anh đó mà anh không có nghe thấy." Thành Thành nhìn mặt Đỗ Công đã thay đổi vài loại biểu tình, không biết y đang nghĩ cái gì.
"À... Không có gì, em vừa mới nói cái gì vậy?" Đỗ Công ngượng ngùng nhìn Thành Thành.
"Em mới nói là lát nữa em gọi Vu Tiểu Đồng tới đây luôn nha! Chúng ta cùng nhau tụ họp một chút, thật hiếm có khi được như vậy..."
"Không được!" Đỗ Công lập tức cắt đứt lời nó, "Có con bé đó ở đây thì không có anh, có anh ở đây thì sẽ không có con bé đó, anh cũng không muốn thấy nó đâu, bọn anh vừa thấy mặt nhau là sẽ có một người rơi mất một lớp da đó."
Thành Thành kỳ quái nhìn phản ứng của Đỗ Công, giống như là Vu Tiểu Đồng và y có thù sâu hận lớn vậy, họ hẳn là không có đến mức đó chứ? Đỗ Công bỏ rau vào trong chậu, rửa rau mà giống như nổi khùng rồi. Trình Hàn Lang giả vờ bình tĩnh mà ngồi trong phòng nhìn màn hình máy tính, vừa quan sát giá cả thị trường thương mại hiện tại, vừa chú ý âm thanh ở bên ngoài.
"Đỗ Công, anh nếm cái này xem, lâu lắm rồi anh chưa ăn cơm em nấu đó." Thành Thành gắp một miếng cả lên, bỏ vào trong bát của Đỗ Công, còn cho Đỗ Công một gương mặt tươi cười ngọt ngào.
Rượu trong ly của Trình Hàn Lang lập tức trút hết vào miệng hắn, Đỗ Công thế mới biết tại sao Trình Hàn Lang tức giận, quả nhiên là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Sau khi trở về cũng biết quý trọng báu vật rồi! Trình Hàn Lang, chịu tội đi cho đáng, ai bảo lúc đầu không biết quý trọng.
"Cảm ơn Thành Thành bé nhỏ của anh... Em cũng ăn đi, đến... cầm chén đưa qua đây, cho em nè..."
Đỗ Công lầy lựa ở nhà Trình Hàn Lang thật lâu mới về, Thành Thành cũng có chút ngủ gà ngủ gật rồi, Trình Hàn Lang càng phải nén lại lửa trong lòng, hận không thể một đạp đá y ra ngoài.
Đến gần 12 giờ đêm, Đỗ Công cuối cùng cũng lưu luyến không rời mà đi về, trước khi đi còn vô cùng thân thiết với Thành Thành một phen.
"Anh, đi tắm đi, chúng ta cũng đi ngủ sớm một chút." Thành Thành quay đầu nói với Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang vẫn làm ổ trên ghế sô pha mà nhìn chằm chằm vào ti vi như cũ, không đáp tiếng nào, cái gạt tàn thuốc bên cạnh cũng đã đầy ắp. Thành Thành nhớ lại, hắn đang tức giận, hơn nữa còn nói muốn tính sổ với nó.
"Anh, đừng hút nữa!" Thành Thành lấy lại điếu thuốc trên tay Trình Hàn Lang, ném vào cái gạt tàn thuốc, lại đổ hết tàn thuốc vào giỏ rác.
Trình Hàn Lang đứng lên, đi về phía phòng ngủ, Thành Thành lập tức vội vàng tiến lên kéo tay hắn lại, có chút không được tự nhiên nói: "Hôm nay hai chúng ta cùng tắm đi! Chuyện hồi sáng cứ tính như vậy nha, đừng tính gì nữa, em biết em sai rồi."
"Không có cửa đâu! Muốn lấy chuyện này cho có lệ với anh hả? Anh đi tắm trước, em tự kiểm điểm trước cho anh, chờ anh tắm xong rồi sẽ đợi em trên giường." Trình Hàn Lang oán hận nói.
Thành Thành giật mình, tại sao lại phải chờ nó ở trên giường? Nói nghiêm phạt không biết có phải là... Mặt Thành Thành thoáng cái đã đỏ ửng, trong lòng còn có một chút xíu chờ mong cái hình phạt nho nhỏ kia. Trình Hàn Lang đã sớm cầm quần áo đến phòng tắm, phản ứng của Thành Thành hắn thấy rõ mồn một, làm chuyện khiến người ta tức giận như vậy, còn dám nghĩ đến kết cục tốt đẹp thế ư? Lát nữa phải dạy dỗ em một trận ra trò, cho em nhận thức rõ hiện thực.
Thành Thành một mình xoay qua xoay lại ở phòng khác, đột nhiên, một cái hộp sáng lấp lánh hấp dẫn nó, vật gì vậy nhỉ? Thành Thành tò mò đi tới, lúc sáng không chú ý, trời vừa tối thì lại sáng lên. Thành Thành cầm lấy cái hộp kia.
"Đẹp quá đi!" Thành Thành mở to hai mắt, nhìn đồ cài áo sáng lấp lánh bên trong, cái cài áo này là đặt làm theo yêu cầu, ở phía trên khảm từng mảnh thạch anh mỏng xếp tầng lên nhau, trên mỗi một mảnh đều khắc hai chữ Thành Thành, mảnh lớn nhất kia viết "Chờ em về nhà!"
Thành Thành có chút kích động cầm lấy tờ giấy được gấp lại để bên cạnh, những câu chữ viết rõ ràng trên đó, Thành Thành nhìn một chút đã hoa mắt, mùng bảy tháng bảy, cũng đã gần một năm rồi, thì ra Trình Hàn Lang đã yêu nó từ lâu... (hok biết ông Lang ổng đặt cài áo kiểu gì, chắc là kiểu hoa hồng nên mới có lớp lớp, mình chú thích hình cài áo nam cho bạn nào chưa thấy bao giờ thôi ha, bạn nào hem nhớ cái hộp với tờ giấy này thì lội lại cuối chương 79 nhé)
Trình Hàn Lang từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Thành Thành đang chăm chăm nhìn miếng cài áo sến súa kia không rời mắt, trong lòng thầm nghĩ lần này xui rồi, đáng nhẽ nên cất cái đó đi, hình tượng phóng khoáng của hắn cứ như vậy mà bị hủy rồi!
"Nhìn cái gì đó? Cũng không phải cho em đâu, nhanh đi tắm đi..."
Viết tên mình rõ ràng còn không phải là cho mình? Thành Thành ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy gò má của Trình Hàn Lang có chút đo đỏ, nhất thời hiểu ra, không thể dây dưa nữa, thấy rồi cũng phải làm như không thấy, bằng không tội lỗi của nó sẽ nặng thêm một tầng, suy nghĩ một chút rồi Thành Thành chạy vọt vào phòng tắm.
Trình Hàn Lang đứng ở phòng khách cảm thấy mình thật thất bại, bầu không khí cứ như vậy bị phá hủy hết rồi, hôm nay còn báo thù thế nào được nữa chứ!
"Tắm xong rồi!" Thành Thành mặc một bộ quần áo ngủ vừa kín vừa dày, từ phòng tắm đi ra, cả khuôn mặt trắng mịn phồng phồng, Trình Hàn Lang cau mày ngẩng đầu lên, nhưng trong một khắc ngẩng đầu lên lại không tự chủ được mà giãn mày ra.
Đối mặt với một khuôn mặt tươi cười điềm tĩnh, khiến cho những biện pháp hắn cực khổ nghĩ ra thoáng cái trở thành tội ác. Trình Hàn Lang có chút tức giận, từ khi nào, hắn cũng trở nên đắm chìm vào mỹ sắc rồi.
"Ngủ đi ạ!" Thành Thành chui vào chăn một mình, lôi kéo Trình Hàn Lang đang ngồi bên cạnh, hy vọng hắn sẽ quên chuyện hôm nay, cứ lừa gạt cho qua nhu vậy không biết có được không.
"Em đi ra cho anh!" Trình Hàn Lang nói một câu, Thành Thành bò ra nhanh như gió, ngồi đối diện với Trình Hàn Lang.
"Em có biết bây giờ thân phận của em là gì không?" Hỏi ra những lời này rồi, Trình Hàn Lang lại hận không thể cho mình một bạt tai.
"Anh, cái cài áo kia thiệt là đẹp, anh... thực sự... không cho em sao..." Thành Thành không phải cố ý dời lực chú ý của hắn, mà chỉ là nó thực sự không bỏ qua được.
"Cũng không phải thứ gì tốt, nếu như em thích thì lấy đi, mà anh hỏi thì em nói xem, em cứ tùy tiện ôm người khác như vậy hả?" Trình Hàn Lang bắt đầu cảm thấy hắn sắp thất bại rồi.
"Mấy câu viết trên giấy thật sự khiến em cảm động lắm, anh, xin lỗi, em..."
Cuối cùng Trình Hàn Lang bổ nhào tới đè Thành Thành xuống giường, mặt dán vào mặt Thành Thành, hơi thở của hắn đánh ập tới xung quanh gương mặt nó, Thành Thành thấy có chút ngứa. Trình Hàn Lang đã bị nó chọc giận đến muốn điên, đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không được, còn bị người ta đặc biệt đột kích đến chỗ yếu nhất, cuối cùng chỉ có thể trút đi sự oán hận này bằng tình yêu.
"Ô..." Thành Thành bị hôn đến nức nở nghẹn ngào, Trình Hàn Lang thở hồng hộc nhìn nó, cởi áo ngủ của nó ra, vẫn còn để nó mặc quần ngủ.
Trình Hàn Lang bị một mảng vết bầm nhàn nhạt trên ngực chọc vào mắt, hôm đó ở bờ sông ánh sáng quá yếu nên hắn cũng không thấy rõ, giờ phút này hắn cảm thấy trong lòng đau đớn một trận, chỗ này, từng bị người ta tàn nhẫn mà tổn thương như vậy sao?
"Làm sao thế này?" Trình Hàn Lang nhẹ nhàng vuốt ve, Thành Thành run rẩy một trận.
"Lần trước... chị Ngô Ngọc... lúc đó em sốt ruột lo lắng quá, đánh nhau với một người, bị tên đó đạp! Bây giờ đã hết đau lâu rồi, có phải anh... ghét bỏ không?"
Anh làm sao mà ghét bỏ đây? Anh đau lòng còn đau không hết đây. Sao em cứ khiến cho anh lo lắng như vậy chứ? Trình Hàn Lang không nói gì, trực tiếp dùng hành động trả lời mọi thứ, hắn dùng đầu lưỡi liềm qua từng chỗ bị thương, tỉ mỉ phác họa lại, hy vọng có thể xóa tan phần quá khứ không vui này.
"Ưm..." Thành Thành đã có phản ứng, Trình Hàn Lang di chuyển, đến điểm nhỏ của nó, một ngụm ngậm lấy, nhẹ nhàng mà mút lấy.
"Không... Đừng như vậy mà..." Thành Thành đã không nhẫn nại được nữa, eo bắt đầu nhẹ nhàng vặn vẹo, vật nhỏ bên dưới đã bắt đầu ngẩng lên.
Trình Hàn Lang vừa khiến điểm nhỏ thêm nổi lên, vừa kéo quần ngủ của nó xuống, Thành Thành bắt đầu có chút giãy giụa, sau đó, Trình Hàn Lang gia tăng cường độ trong miệng, toàn bộ lực chú ý của Thành Thành đã bị dời đi đâu mất. Trình Hàn Lang không cởi luôn cả quần lót của nó, hắn muốn cảm thụ lạc thú chỉ cởi áo tháo thắt lưng một chút.
Tay Trình Hàn Lang áp lên quần lót của Thành Thành, nhẹ nhàng xoa bóp dọc theo, nghe thấy tiếng thở dốc gấp gáp mà lại bị đè nén của Thành Thành, Trình Hàn Lang chưa bao giờ nghĩ chuyện này cũng là một việc hưởng thụ như vậy.
Ngay khi tay của Trình Hàn Lang chạm đến viền quần lót, Thành Thành đột nhiên đè tay hắn lại. "Anh, tắt đèn đi! Nếu không em sợ lắm."
"Sợ cái gì? Tắt đèn đi sao anh còn thấy được nữa?"
Thành Thành cố hết sức mà giãy giụa, không thể như vậy được, hôm đó ở bờ sông trời tối đen, cho dù nhìn thấy cũng không rõ ràng, nếu như bây giờ thấy rõ rồi, ngay lúc đó có thể nào anh sẽ phát hiện anh vẫn không thể tiếp thu được con trai hay không?
"Có cái gì để nhìn đâu, dáng dấp của anh và em đều như nhau thôi, tắt đèn đi! Anh, em xin anh mà!" Sắc mặt của Thành Thành đã rất khó coi.
"Sao lại giống như con gái mới lớn vậy chứ?" Trình Hàn Lang ngẩng đầu nhìn nó, thấy được sự kiên trì trong mắt Thành Thành, hắn rơi vào đường cùng chẳng thể làm gì khác hơn là tắt đèn.
Gánh nặng trong lòng đã được buông xuống, Thành Thành nằm trở lại một lần nữa, Trình Hàn Lang cởi bỏ quần lót của Thành Thành, trực tiếp ném lên trên cái tủ để bên cạnh đầu giường, trong một khắc Thành Thành nhắm mắt lại kia, bỗng nhiên cảm thấy không gian trước mắt mình lại sáng lên, chờ nó mở mắt ra, Trình Hàn Lang đã mở đèn rồi, mà chính nó lại đang nằm đó, trần trụi bày ra mọi thứ, hết thảy tất cả đều bại lộ trước mắt của Trình Hàn Lang.
"Anh, sao anh lại như vậy? Anh..." Thành Thành tức giận đến mặt đỏ bừng cả lên, nó chịu không nổi ánh nhìn của Trình Hàn Lang, muốn khép hai chân lại.
"Anh chính là muốn nói cho em biết, anh chỉ là thích em, em như thế nào anh đều thích hết." Trình Hàn Lang yên lặng nhìn nó, không thấy nó giãy giụa nữa, mặt hướng lên trần nhà, chân dần dần mở ra, anh, anh đã nói như vậy, em đây sẽ tin tưởng anh!
Màu sắc nơi đó của thiếu niên rất nhạt, vừa nhìn là biết rất ít khi trải nghiệm, màu sắc của cỏ nhỏ bên cạnh cũng rất nhạt, phân bố lưa thưa lác đác ở xung quanh, Trình Hàn Lang đột nhiên thấy nơi này cũng rất đáng yêu.
Trình Hàn Lang hôn từ bên đùi trong hôn lên, đầu lưỡi ẩm ướt quét qua mỗi một vùng da nhạy cảm nơi đó, chân Thành Thành thon dài trắng nõn, hai bàn chân be bé ra sức mà co quắp lại, trên mặt mang theo màu đỏ ửng, Trình Hàn Lang ngẩng đầu, cười nhìn nó một cái, cái nhìn kia khiến Thành Thành có chút run rẩy.
"Đừng... A..." Thành Thành cong người kêu lên, Trình Hàn Lang vậy mà chôn đầu giữa hai chân Thành Thành, vì nó mà âu yếm, cảm giác xấu hổ tột cùng và khoái cảm đồng thời tập kích Thành Thành, Thành Thành cảm thấy mình sắp không khống chế được bản thân nữa, lúc này tất cả tiếng rên rỉ bị đè nén đều tuôn ra khỏi miệng.
Trình Hàn Lang một hồi thì dùng đầu lưỡi liếm láp, lúc thì phun ra nuốt vào, thỉnh thoảng lại vẽ một vòng ở đỉnh, eo của Thành Thành cứ luôn vặn vẹo, biểu tình trên mặt rất là hưởng thụ. Trình Hàn Lang nhìn nó một cái, lại quét qua hai quả cầu bên dưới của Thành Thành, Thành Thành thoáng cái lại run rẩy, chưa trải qua nhiều nên nó đã sắp không nhịn nổi mà trút ra tới nơi, đúng lúc này, Trình Hàn Lang đột nhiên thả chậm tiết tấu, muốn kéo dài sự vui sướng cho nó.
"Ô..." Thành Thành xoay eo một cái, hiển nhiên là có chút bất mãn, nhưng lại ngại biểu hiện ra ngoài.
"Ngoan, đợi anh nữa." Trình Hàn Lang trực tiếp cởi hết quần, bộ phận đang sưng đến căng kia lập tức bật ra ngoài, Thành Thành thiếu chút kêu lên, cho dù là ai cũng không thể không có phản ứng. Thành Thành nhìn thứ thật lớn kia, gương mặt bắt đầu nóng lên, quả nhiên là nó không bằng anh bằng em mà.
"Nhìn không là không được đâu!" Trình Hàn Lang không hề thấy xấu hổ chút nào, cầm tay của Thành Thành áp lên, cũng chỉ dẫn nó mân mê lên xuống, lúc đầu Thành Thành có chút trúc trắc, động tác rất vụng về. Thế nhưng tiếng thở của Trình Hàn Lang vẫn lớn thêm, Thành Thành vừa thấy hắn cũng rất hưởng thụ thì cũng lớn gan hơn mà chăm chú làm thứ kia ngẩng lên, Trình Hàn Lang lại tiếp tục đi trêu chọc Thành Thành.
Qua vài lần xoa nắn nhanh rồi lại chậm, Thành Thành đã đổ cả mồ hôi, trên đỉnh cũng đã tiết ra chất lỏng, nó thật sự bị sưng lên khó chịu lắm, vì sao vẫn không cho nó ra chứ? "Ưm... Đáng ghét..." Động tác của Trình Hàn Lang vừa khiêu khích vừa khiến người ta muốn mà không được, Thành Thành suýt chút nữa đã khóc lên.
"Làm sao vậy? Khó chịu sao?" Trình Hàn Lang cười hỏi.
Thành Thành che mặt, không nói câu nào, Trình Hàn Lang lấy tay nó ra, quả nhiên là cái miệng nhỏ lại dẩu lên rồi.
"Đồ ngốc, anh là muốn cùng em. Nào, em làm nhanh hơn, cùng anh được không?"
Thành Thành quay mặt sang chỗ khác, nhưng động tác trên tay vẫn tăng nhanh, lần này Trình Hàn Lang không do dự nữa, nhanh chóng chà xát, cuối cùng dùng móng tay gẩy lên đỉnh một chút, Thành Thành cong người lớn tiếng kêu lên, cả người còn run rẩy thêm một hồi. Lúc này Trình Hàn Lang mới ra, vẫn là chậm hơn một chút, lúc Thành Thành kích động đã buông lỏng tay ra.
Dư vị đi qua, trên trán của Thành Thành đã đầy mồ hôi, Trình Hàn Lang cười nằm úp lên người của nó, vuốt ve gương mặt nó nói: "Bây giờ đến đây thôi, chờ em thi tốt nghiệp rồi chúng ta lại tiến hành bước tiếp theo."
Bước tiếp theo? Thành Thành bỗng nhiên mở to hai mắt, nó làm sao biết được còn có bước tiếp theo? Nó làm sao biết được hai người đàn ông phải làm như thế nào? Lúc Thành Thành làm việc ở quán bar chỉ là thấy qua, lúc đó đã cảm thấy thật là khủng khiếp.
"Không có bước tiếp theo đâu! Cứ như vậy là tốt lắm rồi..." Thành Thành cười ngây ngô với Trình Hàn Lang, hy vọng hắn quên đi lời mới vừa nói.
"Tại sao lại không có? Đến lúc đó anh dạy em." Trình Hàn Lang ôm lấy Thành Thành đang run cầm cập, cười đến là thỏa mãn vô cùng.
Đừng mà! Trong đầu Thành Thành hiện ra vài loại hình ảnh, còn có biểu hiện đau đớn của người phía dưới. Không thể làm phía dưới được, muốn làm là phải làm Top, Thành Thành liếc mắt nhìn Trình Hàn Lang, lại cảm thấy mình thật không thực tế.
Trình Hàn Lang lại ôm Thành Thành đi tắm một lần nữa, cả người có mùi thực sự không dễ chịu chút nào. Tắm xong rồi hai người cùng nằm trong một cái chăn, cảm thấy ấm áp vô cùng, cuối cùng lại được ngủ trong nhà của mình, được ngủ bên cạnh người mình yêu.
Thành Thành dựa vào ngực Trình Hàn Lang rồi nhanh chóng thiếp đi, một lần trải qua chuyện này dường như đã khiến nó mệt mỏi rã rời rồi, Trình Hàn Lang có chút lo lắng sau này phải làm sao để Thành Thành thỏa mãn hắn. Nghĩ tới đây, Trình Hàn Lang lại ra sức mắng chửi mình một lần nữa, sao trong đầu chỉ còn lại mỗi cái chuyện này. Nhìn Thành Thành bên cạnh đã say giấc thở đều, Trình Hàn Lang hôn lên trán của nó một cái, cũng nhắm mắt lại chậm rãi đi vào mộng đẹp.
Cài áo nam
"Xong chưa? Tôi đứng chỗ này xem các người ôm ấp nãy giờ rồi đó!" Không biết từ lúc nào Trình Hàn Lang đã đứng ở cửa, hai mắt bốc lửa nhìn hai người kia vui mừng quyến luyến.
Thành Thành quay đầu lại, vội vàng buông Đỗ Công ra, tốc độ và phản ứng kia trước đây chưa bao giờ có. So với sự khó khăn của nó, Đỗ Công ngược lại bày ra vẻ mặt thản nhiên với Trình Hàn Lang, y vẫn chưa hề tìm hiểu rõ tình hình, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, có một đứa em trai mà còn không cho người ta đụng vào!
Trình Hàn Lang túm Thành Thành qua một bên, xanh mặt hỏi: "Là nó chủ động ôm em hay em chủ động ôm nó?"
"Là... em chủ động." Thành Thành không muốn nói là Đỗ Công, nó không hy vọng vì chút chuyện nhỏ này mà hai người họ giận dỗi, hơn nữa Đỗ Công cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi.
Lửa trong lòng Trình Hàn Lang càng cháy lớn, vốn dĩ hôm nay hắn về công ty thuận lợi xử lý hết tất cả mọi chuyện, đang nghĩ phải về nhà ăn một bữa thật ngon với Thành Thành. Không ngờ vừa vào nhà đã thấy một cảnh tượng như vậy, Trình Hàn Lang không biết tại sao tâm tình của mình lại chịu chấn động mạnh đến như vậy, Thành Thành còn liều mạng che chở cho Đỗ Công, Trình Hàn Lang càng không chịu nổi.
"Có phải em cho rằng bây giờ em muốn ôm ai thì ôm không hả? Được... bây giờ anh không nói với em, đến tối Đỗ Công về, nợ mới nợ cũ chúng ta sẽ cùng tính một lượt."
Trình Hàn Lang vừa tức vừa hờn mà liếc mắt nhìn Thành Thành, tiếp tục dài mặt đi về phòng hắn.
"Anh em lại động kinh cái gì vậy? Ngày vui thế mà." Đỗ Công đi tới nhìn Thành Thành.
"Không biết nữa ạ..." Thành Thành vẻ mặt xin lỗi nhìn Đỗ Công, dù sao Đỗ Công không có làm gì sai.
"Đừng để ý đến nó, chúng ta tiếp tục làm cơm, để coi đến lúc đó nó có ăn không!" Đỗ Công liếc mắt nhìn về phía phòng Trình Hàn Lang, thật là, người ta vừa quay về là lại khôi phục bản chất, có người hậu hạ còn nhiều chuyện như vậy nữa, thật sự là phải để Thành Thành về trễ thêm vài ngày, dằn vặt giày vò Trình Hàn Lang thêm chút nữa, nhưng mà như vậy hình như cũng không thích hợp lắm.
"Anh Đỗ, anh đang suy nghĩ gì vậy? Em vừa mới kêu anh đó mà anh không có nghe thấy." Thành Thành nhìn mặt Đỗ Công đã thay đổi vài loại biểu tình, không biết y đang nghĩ cái gì.
"À... Không có gì, em vừa mới nói cái gì vậy?" Đỗ Công ngượng ngùng nhìn Thành Thành.
"Em mới nói là lát nữa em gọi Vu Tiểu Đồng tới đây luôn nha! Chúng ta cùng nhau tụ họp một chút, thật hiếm có khi được như vậy..."
"Không được!" Đỗ Công lập tức cắt đứt lời nó, "Có con bé đó ở đây thì không có anh, có anh ở đây thì sẽ không có con bé đó, anh cũng không muốn thấy nó đâu, bọn anh vừa thấy mặt nhau là sẽ có một người rơi mất một lớp da đó."
Thành Thành kỳ quái nhìn phản ứng của Đỗ Công, giống như là Vu Tiểu Đồng và y có thù sâu hận lớn vậy, họ hẳn là không có đến mức đó chứ? Đỗ Công bỏ rau vào trong chậu, rửa rau mà giống như nổi khùng rồi. Trình Hàn Lang giả vờ bình tĩnh mà ngồi trong phòng nhìn màn hình máy tính, vừa quan sát giá cả thị trường thương mại hiện tại, vừa chú ý âm thanh ở bên ngoài.
"Đỗ Công, anh nếm cái này xem, lâu lắm rồi anh chưa ăn cơm em nấu đó." Thành Thành gắp một miếng cả lên, bỏ vào trong bát của Đỗ Công, còn cho Đỗ Công một gương mặt tươi cười ngọt ngào.
Rượu trong ly của Trình Hàn Lang lập tức trút hết vào miệng hắn, Đỗ Công thế mới biết tại sao Trình Hàn Lang tức giận, quả nhiên là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Sau khi trở về cũng biết quý trọng báu vật rồi! Trình Hàn Lang, chịu tội đi cho đáng, ai bảo lúc đầu không biết quý trọng.
"Cảm ơn Thành Thành bé nhỏ của anh... Em cũng ăn đi, đến... cầm chén đưa qua đây, cho em nè..."
Đỗ Công lầy lựa ở nhà Trình Hàn Lang thật lâu mới về, Thành Thành cũng có chút ngủ gà ngủ gật rồi, Trình Hàn Lang càng phải nén lại lửa trong lòng, hận không thể một đạp đá y ra ngoài.
Đến gần 12 giờ đêm, Đỗ Công cuối cùng cũng lưu luyến không rời mà đi về, trước khi đi còn vô cùng thân thiết với Thành Thành một phen.
"Anh, đi tắm đi, chúng ta cũng đi ngủ sớm một chút." Thành Thành quay đầu nói với Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang vẫn làm ổ trên ghế sô pha mà nhìn chằm chằm vào ti vi như cũ, không đáp tiếng nào, cái gạt tàn thuốc bên cạnh cũng đã đầy ắp. Thành Thành nhớ lại, hắn đang tức giận, hơn nữa còn nói muốn tính sổ với nó.
"Anh, đừng hút nữa!" Thành Thành lấy lại điếu thuốc trên tay Trình Hàn Lang, ném vào cái gạt tàn thuốc, lại đổ hết tàn thuốc vào giỏ rác.
Trình Hàn Lang đứng lên, đi về phía phòng ngủ, Thành Thành lập tức vội vàng tiến lên kéo tay hắn lại, có chút không được tự nhiên nói: "Hôm nay hai chúng ta cùng tắm đi! Chuyện hồi sáng cứ tính như vậy nha, đừng tính gì nữa, em biết em sai rồi."
"Không có cửa đâu! Muốn lấy chuyện này cho có lệ với anh hả? Anh đi tắm trước, em tự kiểm điểm trước cho anh, chờ anh tắm xong rồi sẽ đợi em trên giường." Trình Hàn Lang oán hận nói.
Thành Thành giật mình, tại sao lại phải chờ nó ở trên giường? Nói nghiêm phạt không biết có phải là... Mặt Thành Thành thoáng cái đã đỏ ửng, trong lòng còn có một chút xíu chờ mong cái hình phạt nho nhỏ kia. Trình Hàn Lang đã sớm cầm quần áo đến phòng tắm, phản ứng của Thành Thành hắn thấy rõ mồn một, làm chuyện khiến người ta tức giận như vậy, còn dám nghĩ đến kết cục tốt đẹp thế ư? Lát nữa phải dạy dỗ em một trận ra trò, cho em nhận thức rõ hiện thực.
Thành Thành một mình xoay qua xoay lại ở phòng khác, đột nhiên, một cái hộp sáng lấp lánh hấp dẫn nó, vật gì vậy nhỉ? Thành Thành tò mò đi tới, lúc sáng không chú ý, trời vừa tối thì lại sáng lên. Thành Thành cầm lấy cái hộp kia.
"Đẹp quá đi!" Thành Thành mở to hai mắt, nhìn đồ cài áo sáng lấp lánh bên trong, cái cài áo này là đặt làm theo yêu cầu, ở phía trên khảm từng mảnh thạch anh mỏng xếp tầng lên nhau, trên mỗi một mảnh đều khắc hai chữ Thành Thành, mảnh lớn nhất kia viết "Chờ em về nhà!"
Thành Thành có chút kích động cầm lấy tờ giấy được gấp lại để bên cạnh, những câu chữ viết rõ ràng trên đó, Thành Thành nhìn một chút đã hoa mắt, mùng bảy tháng bảy, cũng đã gần một năm rồi, thì ra Trình Hàn Lang đã yêu nó từ lâu... (hok biết ông Lang ổng đặt cài áo kiểu gì, chắc là kiểu hoa hồng nên mới có lớp lớp, mình chú thích hình cài áo nam cho bạn nào chưa thấy bao giờ thôi ha, bạn nào hem nhớ cái hộp với tờ giấy này thì lội lại cuối chương 79 nhé)
Trình Hàn Lang từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Thành Thành đang chăm chăm nhìn miếng cài áo sến súa kia không rời mắt, trong lòng thầm nghĩ lần này xui rồi, đáng nhẽ nên cất cái đó đi, hình tượng phóng khoáng của hắn cứ như vậy mà bị hủy rồi!
"Nhìn cái gì đó? Cũng không phải cho em đâu, nhanh đi tắm đi..."
Viết tên mình rõ ràng còn không phải là cho mình? Thành Thành ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy gò má của Trình Hàn Lang có chút đo đỏ, nhất thời hiểu ra, không thể dây dưa nữa, thấy rồi cũng phải làm như không thấy, bằng không tội lỗi của nó sẽ nặng thêm một tầng, suy nghĩ một chút rồi Thành Thành chạy vọt vào phòng tắm.
Trình Hàn Lang đứng ở phòng khách cảm thấy mình thật thất bại, bầu không khí cứ như vậy bị phá hủy hết rồi, hôm nay còn báo thù thế nào được nữa chứ!
"Tắm xong rồi!" Thành Thành mặc một bộ quần áo ngủ vừa kín vừa dày, từ phòng tắm đi ra, cả khuôn mặt trắng mịn phồng phồng, Trình Hàn Lang cau mày ngẩng đầu lên, nhưng trong một khắc ngẩng đầu lên lại không tự chủ được mà giãn mày ra.
Đối mặt với một khuôn mặt tươi cười điềm tĩnh, khiến cho những biện pháp hắn cực khổ nghĩ ra thoáng cái trở thành tội ác. Trình Hàn Lang có chút tức giận, từ khi nào, hắn cũng trở nên đắm chìm vào mỹ sắc rồi.
"Ngủ đi ạ!" Thành Thành chui vào chăn một mình, lôi kéo Trình Hàn Lang đang ngồi bên cạnh, hy vọng hắn sẽ quên chuyện hôm nay, cứ lừa gạt cho qua nhu vậy không biết có được không.
"Em đi ra cho anh!" Trình Hàn Lang nói một câu, Thành Thành bò ra nhanh như gió, ngồi đối diện với Trình Hàn Lang.
"Em có biết bây giờ thân phận của em là gì không?" Hỏi ra những lời này rồi, Trình Hàn Lang lại hận không thể cho mình một bạt tai.
"Anh, cái cài áo kia thiệt là đẹp, anh... thực sự... không cho em sao..." Thành Thành không phải cố ý dời lực chú ý của hắn, mà chỉ là nó thực sự không bỏ qua được.
"Cũng không phải thứ gì tốt, nếu như em thích thì lấy đi, mà anh hỏi thì em nói xem, em cứ tùy tiện ôm người khác như vậy hả?" Trình Hàn Lang bắt đầu cảm thấy hắn sắp thất bại rồi.
"Mấy câu viết trên giấy thật sự khiến em cảm động lắm, anh, xin lỗi, em..."
Cuối cùng Trình Hàn Lang bổ nhào tới đè Thành Thành xuống giường, mặt dán vào mặt Thành Thành, hơi thở của hắn đánh ập tới xung quanh gương mặt nó, Thành Thành thấy có chút ngứa. Trình Hàn Lang đã bị nó chọc giận đến muốn điên, đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không được, còn bị người ta đặc biệt đột kích đến chỗ yếu nhất, cuối cùng chỉ có thể trút đi sự oán hận này bằng tình yêu.
"Ô..." Thành Thành bị hôn đến nức nở nghẹn ngào, Trình Hàn Lang thở hồng hộc nhìn nó, cởi áo ngủ của nó ra, vẫn còn để nó mặc quần ngủ.
Trình Hàn Lang bị một mảng vết bầm nhàn nhạt trên ngực chọc vào mắt, hôm đó ở bờ sông ánh sáng quá yếu nên hắn cũng không thấy rõ, giờ phút này hắn cảm thấy trong lòng đau đớn một trận, chỗ này, từng bị người ta tàn nhẫn mà tổn thương như vậy sao?
"Làm sao thế này?" Trình Hàn Lang nhẹ nhàng vuốt ve, Thành Thành run rẩy một trận.
"Lần trước... chị Ngô Ngọc... lúc đó em sốt ruột lo lắng quá, đánh nhau với một người, bị tên đó đạp! Bây giờ đã hết đau lâu rồi, có phải anh... ghét bỏ không?"
Anh làm sao mà ghét bỏ đây? Anh đau lòng còn đau không hết đây. Sao em cứ khiến cho anh lo lắng như vậy chứ? Trình Hàn Lang không nói gì, trực tiếp dùng hành động trả lời mọi thứ, hắn dùng đầu lưỡi liềm qua từng chỗ bị thương, tỉ mỉ phác họa lại, hy vọng có thể xóa tan phần quá khứ không vui này.
"Ưm..." Thành Thành đã có phản ứng, Trình Hàn Lang di chuyển, đến điểm nhỏ của nó, một ngụm ngậm lấy, nhẹ nhàng mà mút lấy.
"Không... Đừng như vậy mà..." Thành Thành đã không nhẫn nại được nữa, eo bắt đầu nhẹ nhàng vặn vẹo, vật nhỏ bên dưới đã bắt đầu ngẩng lên.
Trình Hàn Lang vừa khiến điểm nhỏ thêm nổi lên, vừa kéo quần ngủ của nó xuống, Thành Thành bắt đầu có chút giãy giụa, sau đó, Trình Hàn Lang gia tăng cường độ trong miệng, toàn bộ lực chú ý của Thành Thành đã bị dời đi đâu mất. Trình Hàn Lang không cởi luôn cả quần lót của nó, hắn muốn cảm thụ lạc thú chỉ cởi áo tháo thắt lưng một chút.
Tay Trình Hàn Lang áp lên quần lót của Thành Thành, nhẹ nhàng xoa bóp dọc theo, nghe thấy tiếng thở dốc gấp gáp mà lại bị đè nén của Thành Thành, Trình Hàn Lang chưa bao giờ nghĩ chuyện này cũng là một việc hưởng thụ như vậy.
Ngay khi tay của Trình Hàn Lang chạm đến viền quần lót, Thành Thành đột nhiên đè tay hắn lại. "Anh, tắt đèn đi! Nếu không em sợ lắm."
"Sợ cái gì? Tắt đèn đi sao anh còn thấy được nữa?"
Thành Thành cố hết sức mà giãy giụa, không thể như vậy được, hôm đó ở bờ sông trời tối đen, cho dù nhìn thấy cũng không rõ ràng, nếu như bây giờ thấy rõ rồi, ngay lúc đó có thể nào anh sẽ phát hiện anh vẫn không thể tiếp thu được con trai hay không?
"Có cái gì để nhìn đâu, dáng dấp của anh và em đều như nhau thôi, tắt đèn đi! Anh, em xin anh mà!" Sắc mặt của Thành Thành đã rất khó coi.
"Sao lại giống như con gái mới lớn vậy chứ?" Trình Hàn Lang ngẩng đầu nhìn nó, thấy được sự kiên trì trong mắt Thành Thành, hắn rơi vào đường cùng chẳng thể làm gì khác hơn là tắt đèn.
Gánh nặng trong lòng đã được buông xuống, Thành Thành nằm trở lại một lần nữa, Trình Hàn Lang cởi bỏ quần lót của Thành Thành, trực tiếp ném lên trên cái tủ để bên cạnh đầu giường, trong một khắc Thành Thành nhắm mắt lại kia, bỗng nhiên cảm thấy không gian trước mắt mình lại sáng lên, chờ nó mở mắt ra, Trình Hàn Lang đã mở đèn rồi, mà chính nó lại đang nằm đó, trần trụi bày ra mọi thứ, hết thảy tất cả đều bại lộ trước mắt của Trình Hàn Lang.
"Anh, sao anh lại như vậy? Anh..." Thành Thành tức giận đến mặt đỏ bừng cả lên, nó chịu không nổi ánh nhìn của Trình Hàn Lang, muốn khép hai chân lại.
"Anh chính là muốn nói cho em biết, anh chỉ là thích em, em như thế nào anh đều thích hết." Trình Hàn Lang yên lặng nhìn nó, không thấy nó giãy giụa nữa, mặt hướng lên trần nhà, chân dần dần mở ra, anh, anh đã nói như vậy, em đây sẽ tin tưởng anh!
Màu sắc nơi đó của thiếu niên rất nhạt, vừa nhìn là biết rất ít khi trải nghiệm, màu sắc của cỏ nhỏ bên cạnh cũng rất nhạt, phân bố lưa thưa lác đác ở xung quanh, Trình Hàn Lang đột nhiên thấy nơi này cũng rất đáng yêu.
Trình Hàn Lang hôn từ bên đùi trong hôn lên, đầu lưỡi ẩm ướt quét qua mỗi một vùng da nhạy cảm nơi đó, chân Thành Thành thon dài trắng nõn, hai bàn chân be bé ra sức mà co quắp lại, trên mặt mang theo màu đỏ ửng, Trình Hàn Lang ngẩng đầu, cười nhìn nó một cái, cái nhìn kia khiến Thành Thành có chút run rẩy.
"Đừng... A..." Thành Thành cong người kêu lên, Trình Hàn Lang vậy mà chôn đầu giữa hai chân Thành Thành, vì nó mà âu yếm, cảm giác xấu hổ tột cùng và khoái cảm đồng thời tập kích Thành Thành, Thành Thành cảm thấy mình sắp không khống chế được bản thân nữa, lúc này tất cả tiếng rên rỉ bị đè nén đều tuôn ra khỏi miệng.
Trình Hàn Lang một hồi thì dùng đầu lưỡi liếm láp, lúc thì phun ra nuốt vào, thỉnh thoảng lại vẽ một vòng ở đỉnh, eo của Thành Thành cứ luôn vặn vẹo, biểu tình trên mặt rất là hưởng thụ. Trình Hàn Lang nhìn nó một cái, lại quét qua hai quả cầu bên dưới của Thành Thành, Thành Thành thoáng cái lại run rẩy, chưa trải qua nhiều nên nó đã sắp không nhịn nổi mà trút ra tới nơi, đúng lúc này, Trình Hàn Lang đột nhiên thả chậm tiết tấu, muốn kéo dài sự vui sướng cho nó.
"Ô..." Thành Thành xoay eo một cái, hiển nhiên là có chút bất mãn, nhưng lại ngại biểu hiện ra ngoài.
"Ngoan, đợi anh nữa." Trình Hàn Lang trực tiếp cởi hết quần, bộ phận đang sưng đến căng kia lập tức bật ra ngoài, Thành Thành thiếu chút kêu lên, cho dù là ai cũng không thể không có phản ứng. Thành Thành nhìn thứ thật lớn kia, gương mặt bắt đầu nóng lên, quả nhiên là nó không bằng anh bằng em mà.
"Nhìn không là không được đâu!" Trình Hàn Lang không hề thấy xấu hổ chút nào, cầm tay của Thành Thành áp lên, cũng chỉ dẫn nó mân mê lên xuống, lúc đầu Thành Thành có chút trúc trắc, động tác rất vụng về. Thế nhưng tiếng thở của Trình Hàn Lang vẫn lớn thêm, Thành Thành vừa thấy hắn cũng rất hưởng thụ thì cũng lớn gan hơn mà chăm chú làm thứ kia ngẩng lên, Trình Hàn Lang lại tiếp tục đi trêu chọc Thành Thành.
Qua vài lần xoa nắn nhanh rồi lại chậm, Thành Thành đã đổ cả mồ hôi, trên đỉnh cũng đã tiết ra chất lỏng, nó thật sự bị sưng lên khó chịu lắm, vì sao vẫn không cho nó ra chứ? "Ưm... Đáng ghét..." Động tác của Trình Hàn Lang vừa khiêu khích vừa khiến người ta muốn mà không được, Thành Thành suýt chút nữa đã khóc lên.
"Làm sao vậy? Khó chịu sao?" Trình Hàn Lang cười hỏi.
Thành Thành che mặt, không nói câu nào, Trình Hàn Lang lấy tay nó ra, quả nhiên là cái miệng nhỏ lại dẩu lên rồi.
"Đồ ngốc, anh là muốn cùng em. Nào, em làm nhanh hơn, cùng anh được không?"
Thành Thành quay mặt sang chỗ khác, nhưng động tác trên tay vẫn tăng nhanh, lần này Trình Hàn Lang không do dự nữa, nhanh chóng chà xát, cuối cùng dùng móng tay gẩy lên đỉnh một chút, Thành Thành cong người lớn tiếng kêu lên, cả người còn run rẩy thêm một hồi. Lúc này Trình Hàn Lang mới ra, vẫn là chậm hơn một chút, lúc Thành Thành kích động đã buông lỏng tay ra.
Dư vị đi qua, trên trán của Thành Thành đã đầy mồ hôi, Trình Hàn Lang cười nằm úp lên người của nó, vuốt ve gương mặt nó nói: "Bây giờ đến đây thôi, chờ em thi tốt nghiệp rồi chúng ta lại tiến hành bước tiếp theo."
Bước tiếp theo? Thành Thành bỗng nhiên mở to hai mắt, nó làm sao biết được còn có bước tiếp theo? Nó làm sao biết được hai người đàn ông phải làm như thế nào? Lúc Thành Thành làm việc ở quán bar chỉ là thấy qua, lúc đó đã cảm thấy thật là khủng khiếp.
"Không có bước tiếp theo đâu! Cứ như vậy là tốt lắm rồi..." Thành Thành cười ngây ngô với Trình Hàn Lang, hy vọng hắn quên đi lời mới vừa nói.
"Tại sao lại không có? Đến lúc đó anh dạy em." Trình Hàn Lang ôm lấy Thành Thành đang run cầm cập, cười đến là thỏa mãn vô cùng.
Đừng mà! Trong đầu Thành Thành hiện ra vài loại hình ảnh, còn có biểu hiện đau đớn của người phía dưới. Không thể làm phía dưới được, muốn làm là phải làm Top, Thành Thành liếc mắt nhìn Trình Hàn Lang, lại cảm thấy mình thật không thực tế.
Trình Hàn Lang lại ôm Thành Thành đi tắm một lần nữa, cả người có mùi thực sự không dễ chịu chút nào. Tắm xong rồi hai người cùng nằm trong một cái chăn, cảm thấy ấm áp vô cùng, cuối cùng lại được ngủ trong nhà của mình, được ngủ bên cạnh người mình yêu.
Thành Thành dựa vào ngực Trình Hàn Lang rồi nhanh chóng thiếp đi, một lần trải qua chuyện này dường như đã khiến nó mệt mỏi rã rời rồi, Trình Hàn Lang có chút lo lắng sau này phải làm sao để Thành Thành thỏa mãn hắn. Nghĩ tới đây, Trình Hàn Lang lại ra sức mắng chửi mình một lần nữa, sao trong đầu chỉ còn lại mỗi cái chuyện này. Nhìn Thành Thành bên cạnh đã say giấc thở đều, Trình Hàn Lang hôn lên trán của nó một cái, cũng nhắm mắt lại chậm rãi đi vào mộng đẹp.
Cài áo nam
/144
|