6.
Đợi đến Thanh Sơn thì mặt trời đã lên cao.
Đang là mùa mơ xanh kết trái, không ít người đến Thanh Sơn hái mơ, rải rác khắp nơi.
Lần đầu tiên An Ninh nhìn thấy cảnh tượng này, hào hứng đến mức khua tay múa chân.
Nỗi buồn đêm qua đã bị ném ra sau ót, trong mắt chỉ còn lại hoa quả xanh mởn và thơm giòn.
Ta mỉm cười bế nàng lên cao, để nàng tự hái mơ xanh, khi hái được một quả, nàng vui sướng đá chân lên.
Ta dùng ống tay áo lau sạch sẽ, cười tủm tỉm hỏi nàng: “Muội muốn ăn không?”
An Ninh lớn tiếng nói muốn ăn, nóng lòng bỏ vào miệng nếm thử có vị gì.
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng bị chua đến nhăn mặt, gấp đến độ giậm chân.
Ta cười ngặt nghẽo, nhanh chóng bảo nàng nhổ ra.
Nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, loang lổ trên mặt đất, thoáng chốc sắc hoàng hôn đã phủ vàng.
Ta cõng một gùi đầy ắp trên lưng, dắt tay An Ninh đang nhảy nhót xuống núi.
An Ninh ve vẩy cọng cỏ đuôi chó không biết bứt được từ đâu trong tay, cực kỳ vui vẻ.
“Hôm nay có vui không?” - Ta vừa ngồi bên giường kể chuyện cho An Ninh nghe, vừa hỏi.
An Ninh phấn khích gật đầu: “An Ninh rất vui ạ.”
Tiêu hao sức lực hết ngày, An Ninh ngủ khá say.
Dỗ An Ninh ngủ xong, ta lặng lẽ bước ra ngoài, đi vào bếp ướp những quả mơ xanh vừa hái hôm nay.
Rửa sạch, cắt lát, bỏ vào chum, ngâm muối.
Tay ta mỏi nhừ, đang định nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy tiếng chuông gió vọng ra từ phòng An Ninh.
"Có người đến."
7.
Ta vội vã đẩy cửa lao đến phòng An Ninh.
Cửa phòng hơi hé, một bóng đen lẳng lặng đứng bên giường An Ninh.
Khi ta đến nơi, bóng đen đang định đặt tay lên cổ An Ninh.
"Dừng tay!" - Ta hét lên.
Động tác của bóng đen hơi khựng lại, nhìn về phía ta, nửa bên mặt được ánh trăng chiếu sáng, ta nhìn rõ bóng đen, đó chính là Tống Hành Vân.
Trái tim treo lơ lửng của ta lập tức hạ xuống, ta thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hành Vân đưa tay đắp chăn mỏng cho An Ninh, cẩn thận nhìn An Ninh một lát rồi mới bước ra ngoài.
“Ra ngoài hẵng nói.” - Ta liếc nhìn An Ninh đang ngủ say, nhỏ giọng nói.
Tống Hành Vân ngoan ngoãn theo ta ra ngoài sân.
Nửa thân bên trái của Tống Hành Vân ẩn trong bóng tối, trông hắn càng thêm gầy gò, cả người toát ra hơi thở sắc bén và tàn độc.
"Sao ngươi cứ thoắt ẩn thoắt hiện vậy? Doạ ta sợ quá."
Mí mắt hắn cụp xuống, giọng nói hơi khàn: "Thật sự xin lỗi."
Hắn thay đổi giọng điệu, hỏi: “An Ninh không gây thêm phiền toái cho ngươi chứ?”
Ta nói: “An Ninh rất vâng lời, không gây thêm phiền phức cho ta.”
Tống Hành Vân có vẻ nhẹ nhõm, khẽ gật đầu. Trong lòng ta do dự, rốt cuộc vẫn lên tiếng hỏi thăm: "Đại công tử, mấy ngày gần đây người đi đâu thế?"
Trong sân nhất thời yên tĩnh, Tống Hành Vân im lặng. Lời vừa ra khỏi miệng, ta chợt nhận ra có điều không ổn, không biết Tống Hành Vân đã dùng cách gì để cứu mình và An Ninh ra khỏi ngục, nhưng chắc chắn hắn đã phải trả cái giá rất đắt. Cho nên việc hắn đang làm không phải là chuyện ta có thể hỏi.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo, ngượng ngùng nói tiếp: “Ý của ta là nếu Đại công tử không có chỗ ở, có thể đến chỗ ta bất cứ lúc nào.”
Sau khi nói xong, bên tai ta chỉ nghe thấy tiếng ve kêu. Hai tay của Tống Hành Vân thầm cuộn lại một lát, quai hàm dừng hồi lâu mới nghe được hắn mở miệng, giọng nói hơi khàn: "Được."
Trong giọng điệu của hắn mang theo vẻ chua xót và tự giễu: “Tống gia gặp khó khăn, của cải trong nhà và người hầu đều không còn, bạn tốt ngày xưa xa lánh như rắn rết, ngươi là người đầu tiên sẵn lòng bất chấp nguy hiểm giúp ta mà không mong cầu báo đáp. An Ý, ơn đức của ngươi đối với Tống gia, Tống Hành Vân ta xin ghi lòng tạc dạ."
Đợi đến Thanh Sơn thì mặt trời đã lên cao.
Đang là mùa mơ xanh kết trái, không ít người đến Thanh Sơn hái mơ, rải rác khắp nơi.
Lần đầu tiên An Ninh nhìn thấy cảnh tượng này, hào hứng đến mức khua tay múa chân.
Nỗi buồn đêm qua đã bị ném ra sau ót, trong mắt chỉ còn lại hoa quả xanh mởn và thơm giòn.
Ta mỉm cười bế nàng lên cao, để nàng tự hái mơ xanh, khi hái được một quả, nàng vui sướng đá chân lên.
Ta dùng ống tay áo lau sạch sẽ, cười tủm tỉm hỏi nàng: “Muội muốn ăn không?”
An Ninh lớn tiếng nói muốn ăn, nóng lòng bỏ vào miệng nếm thử có vị gì.
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng bị chua đến nhăn mặt, gấp đến độ giậm chân.
Ta cười ngặt nghẽo, nhanh chóng bảo nàng nhổ ra.
Nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, loang lổ trên mặt đất, thoáng chốc sắc hoàng hôn đã phủ vàng.
Ta cõng một gùi đầy ắp trên lưng, dắt tay An Ninh đang nhảy nhót xuống núi.
An Ninh ve vẩy cọng cỏ đuôi chó không biết bứt được từ đâu trong tay, cực kỳ vui vẻ.
“Hôm nay có vui không?” - Ta vừa ngồi bên giường kể chuyện cho An Ninh nghe, vừa hỏi.
An Ninh phấn khích gật đầu: “An Ninh rất vui ạ.”
Tiêu hao sức lực hết ngày, An Ninh ngủ khá say.
Dỗ An Ninh ngủ xong, ta lặng lẽ bước ra ngoài, đi vào bếp ướp những quả mơ xanh vừa hái hôm nay.
Rửa sạch, cắt lát, bỏ vào chum, ngâm muối.
Tay ta mỏi nhừ, đang định nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy tiếng chuông gió vọng ra từ phòng An Ninh.
"Có người đến."
7.
Ta vội vã đẩy cửa lao đến phòng An Ninh.
Cửa phòng hơi hé, một bóng đen lẳng lặng đứng bên giường An Ninh.
Khi ta đến nơi, bóng đen đang định đặt tay lên cổ An Ninh.
"Dừng tay!" - Ta hét lên.
Động tác của bóng đen hơi khựng lại, nhìn về phía ta, nửa bên mặt được ánh trăng chiếu sáng, ta nhìn rõ bóng đen, đó chính là Tống Hành Vân.
Trái tim treo lơ lửng của ta lập tức hạ xuống, ta thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hành Vân đưa tay đắp chăn mỏng cho An Ninh, cẩn thận nhìn An Ninh một lát rồi mới bước ra ngoài.
“Ra ngoài hẵng nói.” - Ta liếc nhìn An Ninh đang ngủ say, nhỏ giọng nói.
Tống Hành Vân ngoan ngoãn theo ta ra ngoài sân.
Nửa thân bên trái của Tống Hành Vân ẩn trong bóng tối, trông hắn càng thêm gầy gò, cả người toát ra hơi thở sắc bén và tàn độc.
"Sao ngươi cứ thoắt ẩn thoắt hiện vậy? Doạ ta sợ quá."
Mí mắt hắn cụp xuống, giọng nói hơi khàn: "Thật sự xin lỗi."
Hắn thay đổi giọng điệu, hỏi: “An Ninh không gây thêm phiền toái cho ngươi chứ?”
Ta nói: “An Ninh rất vâng lời, không gây thêm phiền phức cho ta.”
Tống Hành Vân có vẻ nhẹ nhõm, khẽ gật đầu. Trong lòng ta do dự, rốt cuộc vẫn lên tiếng hỏi thăm: "Đại công tử, mấy ngày gần đây người đi đâu thế?"
Trong sân nhất thời yên tĩnh, Tống Hành Vân im lặng. Lời vừa ra khỏi miệng, ta chợt nhận ra có điều không ổn, không biết Tống Hành Vân đã dùng cách gì để cứu mình và An Ninh ra khỏi ngục, nhưng chắc chắn hắn đã phải trả cái giá rất đắt. Cho nên việc hắn đang làm không phải là chuyện ta có thể hỏi.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo, ngượng ngùng nói tiếp: “Ý của ta là nếu Đại công tử không có chỗ ở, có thể đến chỗ ta bất cứ lúc nào.”
Sau khi nói xong, bên tai ta chỉ nghe thấy tiếng ve kêu. Hai tay của Tống Hành Vân thầm cuộn lại một lát, quai hàm dừng hồi lâu mới nghe được hắn mở miệng, giọng nói hơi khàn: "Được."
Trong giọng điệu của hắn mang theo vẻ chua xót và tự giễu: “Tống gia gặp khó khăn, của cải trong nhà và người hầu đều không còn, bạn tốt ngày xưa xa lánh như rắn rết, ngươi là người đầu tiên sẵn lòng bất chấp nguy hiểm giúp ta mà không mong cầu báo đáp. An Ý, ơn đức của ngươi đối với Tống gia, Tống Hành Vân ta xin ghi lòng tạc dạ."
/16
|