***- Không,em khôg ăn!- cô bé nhất quyết
- Minh Anh,ngoan nào!bánh mì bơ mà không đường thì sẽ giở lắm đấy!-cậu bé khuyên
- thích thì anh đi mà ăn,em không ăn!-nói rồi cô bé lấy một lát bánh mì,trét bơ lên ăn ngon lành,lại còn cười nữa.
Cậu bé lắc đầu,cười khổ:
- tùy em!
***
- Này,anh bị gì thế?- Minh Anh đưa tay quanh mắt Hạo Phong,phì cười
Hạo Phong lắc đầu:
- Không sao,em giống một người con gái rất quan trọng với tôi thôi!
Minh Anh khẽ nhói đau"người con gái rất quan trọng"
Hạo Phong ra dấu cho lái xe.Tầm mười phút sau,xe dừng lại trước một nhà hàng.
Minh Anh ngạc nhiên:
- Anh đưa em đến đây làm gì vậy.chúng ta sắp muộn học rồi đấy!
Hạo Phong nắm tay cô đi vào nhà hàng:
- Em định để cái bụng trống rỗng của mình vào trường àk,ăn đã!
Bước vào nhà hàng,cô ngạc nhiên,khôg phải là từ trước giờ cô chưa đi nhà hàng lần nào,mà vì đây là nhà hàng rất nổi tiếng và rất sang trọng.Với lại từ vụ đó thì ba mẹ cô chưa về việt Nam lần nào nên cô rất buồn.
Cô khẽ thở dài.ngồi vào bàn có vị trí vip,có thể nhìn thấy được toàn bộ cảnh đẹp hiếm có,vô rất vui mừng.Quay sang thì thấy Hạo Phong đang nhìn mình chằm chằm,cô hỏi:
- Sao vậy?
Hạo phong quay mặt đi:
- Không,chỉ cảm thấy em rất giống...
Cứ nghĩ là Hạo Phog đang nói về Minh Khang,Minh Anh đánh trống lảng:
- Chúng ta ăn món gì nhanh nhanh thôi,muộn rồi.Rồi cô quay sang hỏi người phục vụ.tôi muốn bánh mì bơ không đường...định nói thêm cốc sữa tươi không đường thì cô thấy Hạo Phong cùng anh phục vụ cười lớn.Cô tức giận hỏi:
- Sao anh lại cười?cả cậu nữa?- cô quay sang anh rồi người phục vụ.
Người phục vụ bây giờ mới thu lại nụ cười,nói bằg giọng nghiêm túc:
- thưa quý khách,chỗ chúng tôi không có bánh mì bơ.
Hạo Phong Cười nói với cô:
-Em quên đây là nhà hàng.
Mặt cô đỏ ửng:
- Àk,em quên mất.
Hạo Phong nhìn người phục vụ cất giọng lạnh lùng:
- Gà Hầm vậy.
- Minh Anh,ngoan nào!bánh mì bơ mà không đường thì sẽ giở lắm đấy!-cậu bé khuyên
- thích thì anh đi mà ăn,em không ăn!-nói rồi cô bé lấy một lát bánh mì,trét bơ lên ăn ngon lành,lại còn cười nữa.
Cậu bé lắc đầu,cười khổ:
- tùy em!
***
- Này,anh bị gì thế?- Minh Anh đưa tay quanh mắt Hạo Phong,phì cười
Hạo Phong lắc đầu:
- Không sao,em giống một người con gái rất quan trọng với tôi thôi!
Minh Anh khẽ nhói đau"người con gái rất quan trọng"
Hạo Phong ra dấu cho lái xe.Tầm mười phút sau,xe dừng lại trước một nhà hàng.
Minh Anh ngạc nhiên:
- Anh đưa em đến đây làm gì vậy.chúng ta sắp muộn học rồi đấy!
Hạo Phong nắm tay cô đi vào nhà hàng:
- Em định để cái bụng trống rỗng của mình vào trường àk,ăn đã!
Bước vào nhà hàng,cô ngạc nhiên,khôg phải là từ trước giờ cô chưa đi nhà hàng lần nào,mà vì đây là nhà hàng rất nổi tiếng và rất sang trọng.Với lại từ vụ đó thì ba mẹ cô chưa về việt Nam lần nào nên cô rất buồn.
Cô khẽ thở dài.ngồi vào bàn có vị trí vip,có thể nhìn thấy được toàn bộ cảnh đẹp hiếm có,vô rất vui mừng.Quay sang thì thấy Hạo Phong đang nhìn mình chằm chằm,cô hỏi:
- Sao vậy?
Hạo phong quay mặt đi:
- Không,chỉ cảm thấy em rất giống...
Cứ nghĩ là Hạo Phog đang nói về Minh Khang,Minh Anh đánh trống lảng:
- Chúng ta ăn món gì nhanh nhanh thôi,muộn rồi.Rồi cô quay sang hỏi người phục vụ.tôi muốn bánh mì bơ không đường...định nói thêm cốc sữa tươi không đường thì cô thấy Hạo Phong cùng anh phục vụ cười lớn.Cô tức giận hỏi:
- Sao anh lại cười?cả cậu nữa?- cô quay sang anh rồi người phục vụ.
Người phục vụ bây giờ mới thu lại nụ cười,nói bằg giọng nghiêm túc:
- thưa quý khách,chỗ chúng tôi không có bánh mì bơ.
Hạo Phong Cười nói với cô:
-Em quên đây là nhà hàng.
Mặt cô đỏ ửng:
- Àk,em quên mất.
Hạo Phong nhìn người phục vụ cất giọng lạnh lùng:
- Gà Hầm vậy.
/63
|