***Trước cổng trường,Minh Anh chuẩn bị bắt taxi đi về thì một chiếc ô tô đen đỗ ngay trước mặt.
- thưa tiểu thư,mời cô lên xe-hậu vệ cung kính nói với Minh Anh
Minh Anh ngạc nhiên thì nhìn vào người ngồi bên trong xe...là anh.Nói rồi cô lên xe.Hà My cũng định bước lên xe theo thì bị hậu vệ chặn lại,hướng tay về một chiếc xe khác:
- tiểu thư,xin mời.
Hà My tức nghẹn cô nhưng rồi quay qua Minh Anh,đổi giọng:
- Minh Anh,tui đi trước nha- nói rồi cô đi theo hướng hậu vệ chỉ
Minh Anh vừa ngồi vào trong xe đã bắt gặp ánh mắt hạo Phong đang nhìn mình từ trên xuống dưới,cô gãi gãi đầu:
- Hihi,em chỉ bị trượt chân ngã thôi,không có bị sao đâu!
- Em định dấu tôi àk?- Hạo Phong nói bằng giọg lạnh lùng xen lẫn chút xót
Minh Anh không nhìn vào Hạo Phong nữa,nói với vẻ e ngại:
- Anh biết hết rồi àk?
- Chứ nếu tôi không biết thì có lẽ em cũng không còn toàn mạng nữa rồi!
- nhưng người cứu em là Bảo Nam,không phải anh?-cô cố cầm những giọt nước mắt sắp rơi.
Hạo Phong lúc này mới ngộ ra,người cứu Minh Anh khôg phải anh,mà là Bảo Nam,nếu anh nhanh chân một xíu,chắc chắn cô đã không bị thế này,ánh mắt anh thoáng chút buồn.Anh nắm lấy tay cô,hỏi han:
- Còn đau không?
Minh Anh rụt tay lại,mặc dù trong lòng cô đang rất vui,đúng,thực sự anh đã quan tâm cô.
- Khôg sao cả,anh đừng lo.
- cần tôi đưa đến bệnh viện kiểm tra Lại không?
- em đã bao không sao mà!
Hạo Phong ra lệnh cho tài xế quay xe.
- Đến bệnh viện.
- Vâng,thưa cậu chủ.- tài xế cung kính
- thưa tiểu thư,mời cô lên xe-hậu vệ cung kính nói với Minh Anh
Minh Anh ngạc nhiên thì nhìn vào người ngồi bên trong xe...là anh.Nói rồi cô lên xe.Hà My cũng định bước lên xe theo thì bị hậu vệ chặn lại,hướng tay về một chiếc xe khác:
- tiểu thư,xin mời.
Hà My tức nghẹn cô nhưng rồi quay qua Minh Anh,đổi giọng:
- Minh Anh,tui đi trước nha- nói rồi cô đi theo hướng hậu vệ chỉ
Minh Anh vừa ngồi vào trong xe đã bắt gặp ánh mắt hạo Phong đang nhìn mình từ trên xuống dưới,cô gãi gãi đầu:
- Hihi,em chỉ bị trượt chân ngã thôi,không có bị sao đâu!
- Em định dấu tôi àk?- Hạo Phong nói bằng giọg lạnh lùng xen lẫn chút xót
Minh Anh không nhìn vào Hạo Phong nữa,nói với vẻ e ngại:
- Anh biết hết rồi àk?
- Chứ nếu tôi không biết thì có lẽ em cũng không còn toàn mạng nữa rồi!
- nhưng người cứu em là Bảo Nam,không phải anh?-cô cố cầm những giọt nước mắt sắp rơi.
Hạo Phong lúc này mới ngộ ra,người cứu Minh Anh khôg phải anh,mà là Bảo Nam,nếu anh nhanh chân một xíu,chắc chắn cô đã không bị thế này,ánh mắt anh thoáng chút buồn.Anh nắm lấy tay cô,hỏi han:
- Còn đau không?
Minh Anh rụt tay lại,mặc dù trong lòng cô đang rất vui,đúng,thực sự anh đã quan tâm cô.
- Khôg sao cả,anh đừng lo.
- cần tôi đưa đến bệnh viện kiểm tra Lại không?
- em đã bao không sao mà!
Hạo Phong ra lệnh cho tài xế quay xe.
- Đến bệnh viện.
- Vâng,thưa cậu chủ.- tài xế cung kính
/63
|