***Trên đường đi về...
- Hạo Phong...-Minh Anh lên tiếng
Hạo Phong nhìn Minh Anh nói nhẹ nhàng:
- Sao vậy?
- Có phải anh mua quá nhiều đồ rồi phải không?
- Em xứng đáng có được những thứ đó.- Hạo Phong không nhìn cô trả lời
- Nhưng...- Minh Anh chưa kịp lên tiếng thì Hạo Phong đã trả lời:
- Không nhưng nhịn gì hết,mỗi lần em đi với tôi đều phải mặc những bộ đồ đó,rõ chưa?-Anh kiên quyết.
- Rõ rồi.-Minh Anh ngồi đan hai tay vào nhau
***
Trong một nơi tămtối nào đó...
- Chị Nguyệt Nga,Hãy giúp em!- Mỹ Hân lên tiếng
- Có chuyện gì àk,mà tại sao em lại chọn nơi dơ bẩn thế này?-cô ta ngắm nhìn cảnh vật xung quanh trả lời,tay phẩy phẩy khỏi mùi hôi,đây là bãi rác.
- Vâng,em đã giúp chị tính sổ với Minh Anh,đang trong cuộc vui thì Bảo Nam ngăn lại.Bây giờ em không còn nhà để về...nói rồi cô ta kể lại mọi việc
- Chết tiệt,con Minh Anh đó,nó dám...Tao sẽ giết mày,sẽ sớm thôi.-Nguyệt nga bực mình nhưng lại cười gian xảo
-Chị àk,bây giờ mình chưa thể bứt dây động rừng,chưa chắc giết đk cô ta mà chúng ta đã bị hổ xơi trước rồi.chi bằng...-Mỹ Hân ngăn cản
- Chi bằng sao?- nguyệt Nga hỏi dồn dập
Mỹ Hân cười mỉa:
- Chi bằng chúng ta cứ để cô ta vui vẻ một chút rồi chết cũng can tâm mà...
Nói rồi cả Hai cùng cười,một điệu cười thật ghê tởm...
***
Ở môt góc khác của bóng tối...
Tại bệnh viện...
- Tại sao ba đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy vậy?-Bảo Nam hỏi vị bác sĩ.
- chúng tôi không chắc,trường hợp của bệnh nhân này khá hiếm.May ra có phép màu mới tỉnh lại được.
Bảo Nam bất lực:
- Cảm ơn ác sĩ.
Nói rồi anh bước vào phòng bệnh,nơi có một người đàn ông đang ngủ,nhưng không khỏi mất đi sự tôn nghiêm trong đó.
- Sao?tôi đã nói với cậu rồi,người hại chết ba cậu là Hạo Phong,sao cậu chưa chịu tin tôi.Chúng ta đang cùng có chung một kẻ thù-giọng một người đàn ông từ ngoài cửa phòng bệnh bước đến
- Liệu tôi có thể tin những lời ông nói không.Tôi nghe nói ông từng có ý định muốn Hạo Phong làm con rể của mình mà?-Bảo Nam lạnh lùng
- Con rể sao?nực cười.Tôi chỉ muốn tài sản của cậu ta mà thôi.
- Ông nghĩ làm sao để hạ được cậu ta-Bảo nam nói
- Dựa vào điểm yếu của cậu ta.Minh Anh.- người đàn ông trơ trẽn cười.
- Minh Anh.bạn cùng lớp với tôi sao?-Bảo Nam ngạc nhiên
- Sai!Sai!Sai hoàn toàn.Không phải cô ta,mà là cô bạn bé nhỏ trong quá khứ của cậu ta kìa!-ông ta phá lên cười
Bảo Nam mơ hồ:
- Cô bạn bé nhỏ...quá khứ...?
- đúng!chúng ta sẽ dựa vào đó để uy hiếp cậu ta.Còn Minh Anh,chỉ là mồi nhử thôi
- Hạo Phong...-Minh Anh lên tiếng
Hạo Phong nhìn Minh Anh nói nhẹ nhàng:
- Sao vậy?
- Có phải anh mua quá nhiều đồ rồi phải không?
- Em xứng đáng có được những thứ đó.- Hạo Phong không nhìn cô trả lời
- Nhưng...- Minh Anh chưa kịp lên tiếng thì Hạo Phong đã trả lời:
- Không nhưng nhịn gì hết,mỗi lần em đi với tôi đều phải mặc những bộ đồ đó,rõ chưa?-Anh kiên quyết.
- Rõ rồi.-Minh Anh ngồi đan hai tay vào nhau
***
Trong một nơi tămtối nào đó...
- Chị Nguyệt Nga,Hãy giúp em!- Mỹ Hân lên tiếng
- Có chuyện gì àk,mà tại sao em lại chọn nơi dơ bẩn thế này?-cô ta ngắm nhìn cảnh vật xung quanh trả lời,tay phẩy phẩy khỏi mùi hôi,đây là bãi rác.
- Vâng,em đã giúp chị tính sổ với Minh Anh,đang trong cuộc vui thì Bảo Nam ngăn lại.Bây giờ em không còn nhà để về...nói rồi cô ta kể lại mọi việc
- Chết tiệt,con Minh Anh đó,nó dám...Tao sẽ giết mày,sẽ sớm thôi.-Nguyệt nga bực mình nhưng lại cười gian xảo
-Chị àk,bây giờ mình chưa thể bứt dây động rừng,chưa chắc giết đk cô ta mà chúng ta đã bị hổ xơi trước rồi.chi bằng...-Mỹ Hân ngăn cản
- Chi bằng sao?- nguyệt Nga hỏi dồn dập
Mỹ Hân cười mỉa:
- Chi bằng chúng ta cứ để cô ta vui vẻ một chút rồi chết cũng can tâm mà...
Nói rồi cả Hai cùng cười,một điệu cười thật ghê tởm...
***
Ở môt góc khác của bóng tối...
Tại bệnh viện...
- Tại sao ba đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy vậy?-Bảo Nam hỏi vị bác sĩ.
- chúng tôi không chắc,trường hợp của bệnh nhân này khá hiếm.May ra có phép màu mới tỉnh lại được.
Bảo Nam bất lực:
- Cảm ơn ác sĩ.
Nói rồi anh bước vào phòng bệnh,nơi có một người đàn ông đang ngủ,nhưng không khỏi mất đi sự tôn nghiêm trong đó.
- Sao?tôi đã nói với cậu rồi,người hại chết ba cậu là Hạo Phong,sao cậu chưa chịu tin tôi.Chúng ta đang cùng có chung một kẻ thù-giọng một người đàn ông từ ngoài cửa phòng bệnh bước đến
- Liệu tôi có thể tin những lời ông nói không.Tôi nghe nói ông từng có ý định muốn Hạo Phong làm con rể của mình mà?-Bảo Nam lạnh lùng
- Con rể sao?nực cười.Tôi chỉ muốn tài sản của cậu ta mà thôi.
- Ông nghĩ làm sao để hạ được cậu ta-Bảo nam nói
- Dựa vào điểm yếu của cậu ta.Minh Anh.- người đàn ông trơ trẽn cười.
- Minh Anh.bạn cùng lớp với tôi sao?-Bảo Nam ngạc nhiên
- Sai!Sai!Sai hoàn toàn.Không phải cô ta,mà là cô bạn bé nhỏ trong quá khứ của cậu ta kìa!-ông ta phá lên cười
Bảo Nam mơ hồ:
- Cô bạn bé nhỏ...quá khứ...?
- đúng!chúng ta sẽ dựa vào đó để uy hiếp cậu ta.Còn Minh Anh,chỉ là mồi nhử thôi
/63
|