Cô còn đang ngập ngừng thì thư ký Kiên trả lời luôn:
-Căn biệt thự x ở ngoại ô y.tôi đang bận lắm,cảm ơn cậu đã giúp cậu chủ.- nói rồi thư ký Kiên cúp máy.
***
“haiz”-cô ngồi than ngắn thở dài,cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi.Anh đỡ cô ngồi vào chiếc taxi một cách nặng nhọc rồi cũng lên.
-Bác tài ơi,bác cho xe chạy được rồi đó!-cô lên tiếng
- được rồi,thưa quý khách.-người taxi gật gù
Trên xe,cô nhìn kĩ khuôn mặt anh,rất đẹp,phải nói là rất hoàn mĩ.Nhìn xa cũng đủ biết anh là một người rất đẹp trai,phong lưu,thành đạt,giàu có chỉ qua khí chất lạnh lùng của anh.
Anh ngủ bỗg dựa vào người cô.
“thịch…thịch…thịch…”-tim cô đập rộn rã.Cô tự nhủ thầm:”sao lại là lúc này cơ chứ!”
Cô nghĩ tới từng lời anh nói
-“tôi không thể thừa nhận việc mình thích em vì em quá giống người con gái đó!”
-“thích mình!”-khuôn mặt cô dần đỏ hồng,trông rất dễ thương
***
Tại căn biệt thự của Hạo Phong…
Minh Anh đang cõng Hạo Phong trong tình trạng:anh tựa vào người cô,cô tựa vào cột nhà.
-có ai không?giúp tôi với.-Minh Anh kêu cứu
Đáp lại là một sự im lặng đến lạ thường
Cô thắc mắc:
-Quái lạ.Căn biệt thự rộng thế này mà không có lấy một người giúp việc hay quản gia gì sao?
-“ọe”-Hạo Phong nôn vào người cô.
-“trời ạ.Biết thế vứt anh xuống sàn nhà cho rồi.Cười khổ hồi lâu,cô cũng phải cố lết Hạo Phong lên đại một căn phòng trên tầng,vì ở tầng dưới chỉ có phòng khách,phòng ăn,phòng bếp,vệ sinh,…
đẩy Hạo Phong xuống một chiếc giường lớn,cô thở hổn hển:
-trời ạ.Anh ấy ăn gì mà nặng như voi vậy trời!
Cô nhìn quanh căn phòng một lượt,căn phòng này chủ đạo là màu hồng,nhìn trông rất ấm cúng.Cô đi thám thính lại căn phòng hồi lâu,rồi đi lại chỗ đựng quần áo
-Sao toàn đồ con nít thế nhỉ?chắc của một bé gái 8,9t gì đó-cô tự nhủ thầm khi nhìn thấy trong tủ toàn đồ trẻ con. Đi lại cạnh bàn,cô thấy một quyển album ảnh.trong ảnh toàn là của một cô bé và một cậu bé là nhân vật chính. Đôi khi thì có ảnh của cô bé chụp một mình.Cô há hốc mồm ngạc nhiên:
- trời ạ,trên đời này còn có sự trùng hợp thật.Cô bé này nhìn thật giống mình lúc nhỏ.-Cô đặt quyển album xuống thì rớt mất tấm hình.Cô nhặt tấm ảnh lên,phía sau tấm ảnh viết một dòng chữ”Chồng tương lai àk,anh phải cười thật nhiều nhé!”cuối dòng chữ đó là tên của người viết”Minh Anh”
Cô lật ảnh lên thì thấy một bé trai bị chụp lén lúc đọc sách,gương mặt lúc nhỏ tuy rất đáng yêu nhưng thoát không khỏi được vẻ lạnh lung,giờ thì cô đã biết người trong tấm ảnh này là ai,phải, đó chính là anh lúc nhỏ.
-Căn biệt thự x ở ngoại ô y.tôi đang bận lắm,cảm ơn cậu đã giúp cậu chủ.- nói rồi thư ký Kiên cúp máy.
***
“haiz”-cô ngồi than ngắn thở dài,cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi.Anh đỡ cô ngồi vào chiếc taxi một cách nặng nhọc rồi cũng lên.
-Bác tài ơi,bác cho xe chạy được rồi đó!-cô lên tiếng
- được rồi,thưa quý khách.-người taxi gật gù
Trên xe,cô nhìn kĩ khuôn mặt anh,rất đẹp,phải nói là rất hoàn mĩ.Nhìn xa cũng đủ biết anh là một người rất đẹp trai,phong lưu,thành đạt,giàu có chỉ qua khí chất lạnh lùng của anh.
Anh ngủ bỗg dựa vào người cô.
“thịch…thịch…thịch…”-tim cô đập rộn rã.Cô tự nhủ thầm:”sao lại là lúc này cơ chứ!”
Cô nghĩ tới từng lời anh nói
-“tôi không thể thừa nhận việc mình thích em vì em quá giống người con gái đó!”
-“thích mình!”-khuôn mặt cô dần đỏ hồng,trông rất dễ thương
***
Tại căn biệt thự của Hạo Phong…
Minh Anh đang cõng Hạo Phong trong tình trạng:anh tựa vào người cô,cô tựa vào cột nhà.
-có ai không?giúp tôi với.-Minh Anh kêu cứu
Đáp lại là một sự im lặng đến lạ thường
Cô thắc mắc:
-Quái lạ.Căn biệt thự rộng thế này mà không có lấy một người giúp việc hay quản gia gì sao?
-“ọe”-Hạo Phong nôn vào người cô.
-“trời ạ.Biết thế vứt anh xuống sàn nhà cho rồi.Cười khổ hồi lâu,cô cũng phải cố lết Hạo Phong lên đại một căn phòng trên tầng,vì ở tầng dưới chỉ có phòng khách,phòng ăn,phòng bếp,vệ sinh,…
đẩy Hạo Phong xuống một chiếc giường lớn,cô thở hổn hển:
-trời ạ.Anh ấy ăn gì mà nặng như voi vậy trời!
Cô nhìn quanh căn phòng một lượt,căn phòng này chủ đạo là màu hồng,nhìn trông rất ấm cúng.Cô đi thám thính lại căn phòng hồi lâu,rồi đi lại chỗ đựng quần áo
-Sao toàn đồ con nít thế nhỉ?chắc của một bé gái 8,9t gì đó-cô tự nhủ thầm khi nhìn thấy trong tủ toàn đồ trẻ con. Đi lại cạnh bàn,cô thấy một quyển album ảnh.trong ảnh toàn là của một cô bé và một cậu bé là nhân vật chính. Đôi khi thì có ảnh của cô bé chụp một mình.Cô há hốc mồm ngạc nhiên:
- trời ạ,trên đời này còn có sự trùng hợp thật.Cô bé này nhìn thật giống mình lúc nhỏ.-Cô đặt quyển album xuống thì rớt mất tấm hình.Cô nhặt tấm ảnh lên,phía sau tấm ảnh viết một dòng chữ”Chồng tương lai àk,anh phải cười thật nhiều nhé!”cuối dòng chữ đó là tên của người viết”Minh Anh”
Cô lật ảnh lên thì thấy một bé trai bị chụp lén lúc đọc sách,gương mặt lúc nhỏ tuy rất đáng yêu nhưng thoát không khỏi được vẻ lạnh lung,giờ thì cô đã biết người trong tấm ảnh này là ai,phải, đó chính là anh lúc nhỏ.
/63
|