1 tháng sau…
Minh Anh đang trên đường đến nhà Minh Khang.Cũng nói them là mỗi lần Minh Khang về nước đều ở một căn biệt thự,anh sống một mình nên vốn có tính bừa bộn nên cứ hai tháng cô lại đến đây dọn dẹp lại nhà cửa và mấy cây hoa trong vườn.Cô ghé vào một cửa hang bách hóa mua đủ thứ bánh kẹo để đến nhà Minh Khang đánh chén lúc dọn nhà.Hôm nay cô mặc trên mình chiếc áo phông T-shirt trắng,quần short ngang đùi,hớt máivà đội mũ hip hop, đôi giày thể thao trắng độn 5 phân.Trông cô khá hoàn hảo trong lốt đàn ông.Cô nhảy chân sáo trên đường đi,vừa ăn kem vừa hát vu vơ.
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
-Alô,Hạo Phong àk!-cô cất giọng trong trẻo.
-Ừkm.-anh trả lời.
-Anh gọi cho em làm gì vậy?-Cô hỏi
Hạo Phong đang ngồi trên xe ô tô, đeo mắt kính đen,nhìn có vẻ rất sang trọng,anh mặc bộ vest đen,tay đang cầm chiếc vòng tay vàng nào đó quay đi quay lại không ngừng.
-Em đang ở nhà sao?Làm gì vậy.
Cô vừa đi trên đường,nhìn nhìn ngó ngó,trong long nghĩ thầm:”nhà hai đâu rồi nhỉ, đi mãi sao không thấy?”
-Àk,em đang ngồi nghe nhạc,chuẩn bị làm bài tập về nhà.
Anh bên đầu dây kia gật đầu. ừkm
Cô hiện đang đứng trước một căn biệt thự rất to,miệng cô mấp máy:”lạ nhỉ!”
Hạo Phong nhíu mày:
-Em nói gì vậy?
Minh Anh biết mình còn nghe điện thoại,giọng ấp úng:
-Àk…không có gì.Anh…đang làm gì vậy?
-Tôi đang trên đường đi đến tập đoàn DEZƠ để ký hợp đồng làm ăn.
Minh Anh gật gù:
-Dạ,vậy thôi nhé, để em đi học bài đã.
Anh cúp máy:
-Ừkm.
Minh Anh chuẩn bị bỏ điện thoại vào túi quần thì thấy chiếc xe đen quen thuộc,cô liền quay đầu về phía biệt thự che mặt lại,cô nhăn nhó:”Trời ơi,anh ấy đi bằng đường này àk!”.Bóng xe lướt qua.Bên trog xe,Hạo Phong nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn quen thuộc đang quay mặt đi,anh nhíu mày.”Hình như là cậu ta,sao cậu ta lại ở đây.”
Nói về chuyệntrong một tháng qua thì Hạo phong nhiều lần gọi điện cho Minh Khang-Cô.Cô đi gặp anh phải cải trang thật kĩ để tránh khỏi đôi mắt tinh tường của anh và nhiều lần cô bị anh hỏi thăm,suýt chút nữa thì…bị lộ.
Khi bong xe rời đi thì Minh Anh mới thở phào nhẹ nhõm,cũng may là đến nơi rồi,không thì mình chết chắc.Cô sau khi định thần lại thì lôi trong túi ra một chiếc chìa khóa rất đẹp, đó là chiếc mà anh hai đưa cho cô để những lúc anh không có ở nhà thì cô còn có cái để mà vô.Sau khi mở cửa ra,côliền chạy một mạch vào sân trước nhà. Đến lúc vô rồi thì cô mới thực sự ngạc nhiên,Bây giờ nhà của anh hai cô không giống như căn nhà đã lâu không sử dụng,trước đây mỗi lân đến dọn dẹp cô đều phải rung mình bởi sự âm u và lạnh lẽo trong căn nhà nhưng lần này,mọi vật đều thay đổi.Mấy cây hoa trong vườn trước đây cô phải tỉa lại rất nhiều lần vì nó quá tốt do không có người chăm sóc nhưng sao hôm nay đẹp giống như mấy cây hoa bán trong các cửa hang vậy.Trong hồ nước trước đây mọi khi cô đều hút nước vì không có ai dung thì để lại sẽ rất bẩn và mất vệ sinh nhưng hôm nay lại có cá. Đi khắp một lượt cô thấy rất bất bình thường,giống trộm vậy.
Đặc biệt khi cô nhìn vào căn biệt thự thì…cánh cửa mở choang ra, đâu giống ngày thường luôn đóng kín mít luôn đâu.Suy nghĩ một hồi cô mới nghĩ ra một ý địh táo bạo…đi vào.Rón rén…rón rén…rón rén…từng bước từng bước thật nhẹ nhàng cô trộm Minh Anh đã vào tới cửa nhà.Cô đứng ở ngoài cửa ngó vào trong thì đã nghe thấy tiếng thấp thoáng của một cô gái.Cô bước lại gần,thật nhẹ nhàng và…ngó vào.Thấy một cô gái đang ngồi trên ghế nhặt rau,vừa nhặt vừa nói chuyện:
-Ba àk,Con không về đâu,con quyết định sẽ ở lại việt nam-giọng cô gái đó thật nhẹ nhàng nhưng mang một chút bực bội.
-Con…ta nói cho con biết…thôi…con mau về ngay đi! Ở đây nguy hiểm lắm!Con gái..-Giọg ông ta tuy giữ tợn vẫn mang một chút dịu dàng..
-Không,con sẽ không về đâu,con sẽ ở lại đây với người mà con yêu.-Cô gái nhất quyết tắt máy. Đầu dây bên kia mang đầy vẻ cầu xin.
Cô gái đó nhìn vào màn hình trên điện thoại rồi bật khóc nức nở.
Reng…reng…reng…tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa.Minh Anh nhìn vào túi quần của mình,không phải của cô.Nhìn về phía cô gái,chỉ thấy cô lấy tay lau lau nước mắt rồi nghe máy:
-Alô,anh hả?-cô gái tươi cười nhưng nước mắt vẫn rơi.
-Bảo Ly hả,em đang làm gì vậy?- đầu day kia hỏi.
-àk,em đang nhặt rau.-cô nói mà tiếng nấc lên từng hồi.
-em bị sao vây?giọng nói sao lạ thế?-anh lo lắng.
-Em không sao,hơi đau đầu thôi.anh cứ làm việc đi,bye nha-cô cúp máy
Minh Anh nghe hết câu chuyện,không đủ kiên nhẫn bước ra:
-Chị là ai?Tại sao lại ở đây?
Cô gái nhìn cô cũng bối rối:
-Cậu là ai,tại…tại sao lại giống Minh Khang như vậy!
-Tôi là con gái,hơn nữa…
Cô gái sững sờ nhìn người con trai trước mặt,thật không thể ngờ đây lại là con gái.Cô gái bắt đầu sợ sệt:
-Chị…chị…chị-đến lúc này cô bối rối không biết làm thế nào,chỉ biết khóc.Minh Anh đứng nhìn cô khóc mà lòng không khỏi áy náy,chạy lại nói với chị:
-Em chỉ hỏi thế thôi mà,hồi nãy em đã nghe thấy hết rồi.
Thấy Cô gái không nói gì,Minh Anh bắt đầu tấn công:
-Chị là bạn gái của anh Minh Khang àk?
Cô gái thẹn thùng gật đầu.minh Anh hỏi tiếp:
-Chị tên gì,bao nhiêu tuổi,quen anh Khang bao lâu rồi?
Cô gái nhìn cô rồi e dè trả lời:
-Chị tên Hồ Hà Bảo Ly,18 tuổi,quen anh Khang 3 năm rồi.Mà em là ai vậy?
Minh Anh sau khi nhìn Bảo Ly một lượt rồi gật đầu:
-Em là em gái của anh ấy.
Bảo Ly ngạc nhiên:
Vậy àk.Em tên gì vậy.Mà tại sao em lại ăn mặc kiểu này…
-Dạ,em tên Minh Anh.Em thích mặc những đồ như vậy vì chúng rất thoải mái.
Bảo Ly gật gù,cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
-Minh Anh…Minh Khang…tên hai anh em hay nhỉ.
Cả hai ngồi trò chuyện một lúc lâu.
-Àk,chị Bảo Ly,em lên phòng anh hai chút nha!hai tháng rồi em chưa đến thăm.-minh Anh nói.
-Ừkm,em đi đi, để chị chuẩn bị vài món ngon cho hai anh em nha.-Bảo Ly gật đầu rồi đi vào bếp
-Dạ,em cảm ơn chị nhiều.-Cô cười rồi đi thẳng lên lầu.
Bước từng bước lên lầu,cô đi qua từng căn phòng.
-1,2,3…đây rồi,phòng của hai đây.-Cô mở cửa bước vào phòng.
Cô nhìn quanh căn phòng,vẫn như cũ,chẳng có gì thay đổi.Phòng chủ đạo của căn phòng này là màu da trời,nhìn rất hài hòa và và thư thái, đúng như mẫu người lý tưởng của hai rồi.Cô lượn đi lượn lại quanh khắp căn phòng rồi nghịch đồ của anh hai mình.Sau khi đã được xem là thỏa mãn cơ ngơi nghịch ngợm của mình,cô hài long cất đồ lại chỗ cũ.Cô định đi xuống phòng bếp để phụ Bảo Ly nấu ăn thì đi ngang qua căn phòng mà trước đây cô rất tò mò muốn vào.Anh hai cấm cô không được bước cho dù một bước vào căn phòng,anh dặn là bên trong anh đựng toàn mớ hồ sơ quan trọng,vì anh sợ tính phá phách của cô nên đã khóa cửa phòng lại,cho nên…cô cũng chẳng làm gì được. Đang trầm tư suy nghĩ thì cô phát hiện ra căn phòng này hôm nay không khóa,máu hiếu kì trong người cô bắt đầu lan ra khắp cơ thể,Cô lấy hết dũng khí trong người mình bước vào.
Cảm giác quen thuộc lập tức sộc vào mũi cô,cảm giác này từ trước đến nay cô đều chưa bao giờ nhận được.Cô tò mò đi dò xét khắp các căn phòng,gật gật đầu:
-phòng của anh hai đúng là nhiều hồ sơ thật!
Cô đi ngang qua cái bàn làm việc,một động lực thôi thúc cô nên làm việc gì đó.Cô đứng lặng người hồi lâu,rồi nhìn kĩ vào chiếc bàn làm việc đó.Cô ngồi xuống,lục lục một hồi,phát hiện ra một hộp gì đó rất to,cô tò mò mở nó ra.Bên trong hộp to lại xuất hiện hai hộp,một to một nhỏ,cô lại phân vân không biết nên mở hộp nào trước. Ý chí đã thôi thúc…bàn tay nhỏ bé của cô mở hộp nhỏ hơn.Bên trong chiếc hộp được đặt một chiếc vòng vàng rất đẹp,rất tinh xảo,có thể được xem là hang đắt tiền. Ô kìa!Cô để ý thì thấy một phần chiếc vòng có vết xám đen rất lạ,giống như vết tích sau một trận hỏa hoạn vậy.Cô nhìn kĩ chiếc vòng,phát hiện ra dòng chữ:”Hp&Ma”rất đẹp.
-Chữ này hình như mình nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.-Một cảm giác lạ lẫm ập đến.Bàn tay cô lại lần mò đến chiếc hộp còn lại.
Bên trong chiếc hộp này,hầu hết hình ảnh đều là của một bé trai và một bé gái.Cậu bé trai chụp hình bao giờ mặt cũng không nhìn vào ống kính mà chỉ nhìn cậu bé gái cười tươi.Cô nhìn đi nhìn lại,sao cô bé này giống mình lúc nhỏ thế nhỉ,vậy cậu bé này là ai vậy,sao mình lại không biết, ít ra mình cũng phải nhớ một chút gì đó chứ?
Bất giác, đầu cô cảm thấy choáng váng,những hình ảnh bắt đầu mập mờ.Cô không thể nhìn rõ những hình ảnh đó là gì,chỉ biết là…con tim cô đang rất…đau.Cô lắc lắc đầu,cố xua đi những cảm giác đó.Cô đứg dậy,gom lại những tấm ảnh vào hộp,còn chiếc vòng,cô không hiểu sao muốn giữ nó làm của riêng.
Cô lôi ra chiếc điện thoại,bắt đầu ấn vào một dãy số, đầu dây bên kia bắt máy:
-Alô-Minh Khang trả lời
-Anh hai-Minh Anh dung giọng tức giận cực điểm
-Em gái của anh bữa nay bị ai làm cho nổi điên vậy?-Minh Khang châm ngòi thuốc nổ
-Là anh đó-Minh Anh hét to
Minh Anh giả vờ vô tội:
-Ấy,anh có biết gì đâu?
-Anh hai về nước sao không báo cho em-Minh Anh dịu xuống
-Em biết àk?-Minh Khang ngạc nhiên
-Không lẽ định dấu diếm em đến khi nào?
-Ừkm,anh về nước do bận quá,không gọi cho em được.
-Anh về bao lâu rồi?
-Hơn tháng-minh Khang trả lời như chưa hề xảy ra chuyện gì
-Cái gì, đùa em àk?-minh Anh trừng trừng mắt
Minh Khang xoa dịu
-Thôi cho anh xin lỗi em gái yêu quý.Em muốn mua gì anh sẽ mua cho
Minh Anh nhân lúc này đớp ngay cơ hội ngàn năm có một:
-Em không cần mua thứ gì hết,chỉ cần cái vòng vàng của anh thôi.
Minh Anh cứ nghĩ là đồ của Bảo Ly nên gật gù:
-Ừk,em thích cái nào thì cứ lấy đi,anh cho.
Đạt được mục đích của mình,Minh Anh thản nhiên:
-Thôi,em cúp máy nhá,anh hai nhớ về ăn cơm sớm đó.
Cô nói chuyện xong,lấy cái vòng vàng anh cho đeo vào tay,nghĩ thầm:”hai có mỗi một cái vòng này mà sao lại bảo em thích lấy cái nào thì lấy đi,là sao?Thôi kệ…”
Cô đâu hề biết bí mật của chiếc vòng này là gì đâu,với lại làm sao mà cô biết được chứ,khi cô,…. Đằng sau chiếc vòng này là một sự thật phũ phàng.
-Éc…sao chiếc vòng này chật thế nhỉ.-Minh Anh cho vào rồi dựt ra, đeo không được,cô bèn cất vào túi.
Đang loay hoay một hồi….
-Minh Anh ơi,em xuống phụ chị với-Tiếng bảo Ly ở dưới bếp vang tới
-Dạ, em tới liền.-minh Anh dọn dẹp đống đồ vào đúng vị trí ban đầu của nó, đi ra cửa căn phòng rồi đóng lại cẩn thận.
Bảo Ly vừa nhìn thấy Minh Anh đã vui mừng:
-Minh Anh,em giúp chị bưng thức ăn ra bàn đi,Minh Khang sắp về rồi đó.
Minh Anh vui mừng:
-Thật hả chị?
Bảo Ly gật đầu cười:
-Ừkm,Hồi nãy Minh Khang gọi điện hỏi chị em có ở đó không,chị bảo có.Anh ấy bảo là hôm nay về sớm nên đang trên đường về nhà đó.
-Dạ.-minh Anh gật đầu rồi bắt đầu dọn đồ ăn ra bàn.
Bíp bíp bíp….-Tiếng ô tô vang lên lọt vào tai hai cô gái
-A!Minh Khang về rồi-Bảo Ly mừg rỡ chạy ra,Minh Anh cũng đi theo sau
Một chiếc ô tô trắng lái thẳng vào căn biệt thự.Từ trong xe,Một chàng trai mặc bộ đồ vest bước ra.Cậu ta đeo cặp kính đen ,gương mặt đẹp trai,tỏ vẻ đào hoa dương dương tự đắc bước vào.Chàng trai tự tin đi đến phía cửa,Chân tay bắt đầu run lẩy bẩy.Bảo Ly từ trong nhà chạy ra đón:
-Anh Khang, sao hôm nay anh về sớm vậy?
-Àk,hôm nay anh thấy nhớ em, nhớ nhà,nên về thôi.-Cậu ta vẫn giữ nguyên thái độ kiêu ngạo trước mặt Bảo Ly.Bỗng từ sâu trong bong tối,một con người bước ra.Minh Khang tháo cặp kính ra,nhìn kĩ:
-Bảo Ly,sao trong nhà có thằng nhỏ nào vậy?
Người đó bước gần đến Minh Khang,cởi chiếc mũ hip hop ra làm rơi bộ tóc nâu dài mượt xuống,cô nghiêm mặt:
-Thằng em anh đây.
Minh khang bây giờ mới bắt đầu đổ mồ hôi lạnh,nói nhỏ vào tai Minh Anh:
-Minh Anh àk,giữ chút thể diện cho anh hai đi!Anh hai sai rồi mà,sau này không lừa em nữa đâu!
Minh Anh ngước mắt lên nhìn anh hai mình rồi bất giác cúi đầu xuống đất khóc:
-Huhu,anh hai lừa em,về nước mà không báo cho em,em méc mẹ cho biết mặt-Cô dọa rồi lấy điện thoại trong túi ra
Minh Khang xuống nước,mặt mếu như cún con:
-Thôi,anh xin lỗi mà.Anh không dám nữa đâu.Lần sau có gì anh cũng sẽ nói cho em biết hết ák.
-Anh hứa rồi đó nha-Minh Anh dở bộ mặt trẻ con,tay dơ lên đòi ngoắc.
-Ừk,anh biết rồi mà!Anh ngoắc lại.
Bảo Ly mừng cho hai anh em gặp nhau sau bao năm xa cách,bây giờ lên mặt dạy dỗ:
-Hai an hem nhà kia, đi vào rửa tay chân,mặt mũi sạch sẽ mau lên,không tôi cho nhịn hết bây giờ!
Cả Hai ú ớ mấy câu rồi chạy đi:
-Trời ơi!Hai anh em mình sắp bị chị dâu quản lý đến nơi rồi.
Hai an hem chạy vào đến bếp rồi,Minh Anh quay qua nhắc Minh Khang:
-Anh hai,anh lên thay đồ trước đi rồi xuống ăn cơm.
-Ừkm,anh lên thay đồ trước nhé!-Minh Khang chạy nhanh lên phòng.Minh Anh lắc đầu:
-Trời ạk,có mỗi việc chạy lên phòng thôi mà cũng chạy rầm rầm rồi!
Minh Khang vừa lên đến phòng đựng hồ sơ,liền khoá cửa phòng lại,anh đã sơ xuất khi không kiểm tra cửa phòng trước khi đi.
-Chết tiệt,cũng may Minh Anh vẫn chưa đụng vào mấy thứ ấy.-Anh bước đi vào phòng mình.
*Vào giờ cơm*
Minh Anh,Minh Khang và Bảo Ly đang ngồi ăn cơm.Minh Anh đột nhiên hỏi:
-Anh hai,anh về nước làm gì vậy?
Câu hỏi này làm Minh Khang rất lúng túng,anh không muốn trả lời nhưng vẫn phải trả lời,anh nói đại một lý do:
-Ừk thì anh qua đây để làm việc chứ sao?
-Thế ba mẹ bên đó có khoẻ không anh hai?-minh Anh buồn so
Biết Minh Anh đang buồn,Minh khang an ủi:
-Àk,ba mẹ đều khoẻ cả,hai người rất nhớ em.
Bảo Ly cảm nhận được bầu không khí hiện tại vô cùng căng thẳng,bèn nói:
-Thôi anh ăn cơm đi nghỉ ngơi rồi chiều có sức mà đi làm chứ.
-Ừkm-Minh Khang gật đầu
Minh Anh chuyển chủ đề:
-Chị Bảo Ly,sau này chị rảnh nhớ đến nhà em chơi nha!
Bảo Ly cười hiền:
-Ừkm.Chị rảnh nhất định sẽ tới
Cả căn biệt thự cũng tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ.
***
Vào giờ học ở trường…
-Minh Anh-hạo phong đang làm việc trên laptop đột nhiên gọi cô
-Dạ-Minh Anh ngẩng đầu lên nhìn Hạo phong
-Chiều nay rảnh thì đi chơi với tôi-Hạo phong vẫn dán mắt nhìn vào máy tính
-Ừkm,ngày nào anh chả nói câu đó,nghe chán rồi-Minh Anh chu mỏ
Hạo Phong dừng việc làm trên máy tính,quay sang lấy tay bẹo hai má cô:
-Dám nói tôi àk
Hai người cười đùa vui vẻ cùng nhau,mặt khác,hai con người kia nhìn nhau với vẻ đầy ghen tuông
-Minh Anh,em sẽ là của tôi!Không lâu nữa đâu-Bảo nam nắm chặt tay
-Minh Anh,tôi sẽ không tha cho cô đâu,ha ha.-Nguyệt Nga cười nửa miệng
***
Tại một căn nhà hoang…
Một người đàn ông ra lệnh cho người của mình:
-Đã sẵn sang chưa?
-chuẩn bị xong rồi-Một người lên tiếng
-Tốt,tốt lắm.Các người nhớ cải trang thật kĩ quanh nhà cô ta,tránh để lộ sơ hở
-Rõ-Cả bọn lên tiếng
-Bên chỗ tên hạo Phong thế nào rồi?
-Dạ,bọn chúng đã ngưng tìm kiếm trong suốt một thời gian,bậy giờ em đang trà trộn thong tin giả cho bọn chúng ạk
Reng…reng…reng…
-A lô-Người đàn ông lên tiếng
-Ông đã chuẩn bị xong chưa?-Giọng người trai
-Đã chuẩn bị xong rồi chử cần cậu nhử thôi!
Sau khi tắt máy,người đàn ông cười nửa miệng:
-Con gái,Hạo phong sẽ là của con!
***
Sau sân trường,một người con gái đang nói chuyện qua điện thoại:
-Ba,ba chuẩn bị tới đâu rồi!Con không thể chịu nổi lâu đâu-Giọng Nguyệt Nga õng ẹo thốt ra
-Rồi rồi con gái,ta chuẩn bị xong cả rồi-người đàn ông nói bằng giọng gian xảo
-Thế bây giờ con phải làm gì?
-Con hãy chờ bên đối tác cho địa điểm cùng thời gian,con chỉ cần hẹn cô ta ra nói về chuyện hạo Phong thì nhất định cô ta sẽ tới
-Con biết rồi.Thôi nhé!
Tút…tút…tút…
***
-Minh Khang,con có lo cho em con không đấy?-Mẹ Minh Anh lo lắng
Minh Khang khó nhọc:
-Trời ơi,con nhóc đó con quản 24/24 thì làm sao được.Mẹ cứ đa dạng hoá vấn đề
-Ưkm,con chăm sóc Minh Anh cho tốt,mẹ linh cảm sẽ có điều chẳng lành với con bé.-mẹ minh Anh lo lắng
-dạ,con biết rồi
-Àk,con chuẩn bị đi,ba mẹ sắp về nước ák-mẹ Minh Anh nhắc trước
-Hả?ba mẹ về đây làm gì-Minh Khang ngạc nhiên
-Con gì mà nói to vậy. Đó là do mẹ lo cho hai anh em con đó.Mà mẹ không yên tâm nhất là Minh Anh,dạo này chả thấy Hạo Phong đâu cả,mẹ nghĩ chắc nó sắp biết mọi chuyện rồi
-mẹ đừng lo,hai người đó không gặp nhau được đâu.Nếu có thì chỉ là qua đường thôi
*
Minh Anh đang trên đường đến nhà Minh Khang.Cũng nói them là mỗi lần Minh Khang về nước đều ở một căn biệt thự,anh sống một mình nên vốn có tính bừa bộn nên cứ hai tháng cô lại đến đây dọn dẹp lại nhà cửa và mấy cây hoa trong vườn.Cô ghé vào một cửa hang bách hóa mua đủ thứ bánh kẹo để đến nhà Minh Khang đánh chén lúc dọn nhà.Hôm nay cô mặc trên mình chiếc áo phông T-shirt trắng,quần short ngang đùi,hớt máivà đội mũ hip hop, đôi giày thể thao trắng độn 5 phân.Trông cô khá hoàn hảo trong lốt đàn ông.Cô nhảy chân sáo trên đường đi,vừa ăn kem vừa hát vu vơ.
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
-Alô,Hạo Phong àk!-cô cất giọng trong trẻo.
-Ừkm.-anh trả lời.
-Anh gọi cho em làm gì vậy?-Cô hỏi
Hạo Phong đang ngồi trên xe ô tô, đeo mắt kính đen,nhìn có vẻ rất sang trọng,anh mặc bộ vest đen,tay đang cầm chiếc vòng tay vàng nào đó quay đi quay lại không ngừng.
-Em đang ở nhà sao?Làm gì vậy.
Cô vừa đi trên đường,nhìn nhìn ngó ngó,trong long nghĩ thầm:”nhà hai đâu rồi nhỉ, đi mãi sao không thấy?”
-Àk,em đang ngồi nghe nhạc,chuẩn bị làm bài tập về nhà.
Anh bên đầu dây kia gật đầu. ừkm
Cô hiện đang đứng trước một căn biệt thự rất to,miệng cô mấp máy:”lạ nhỉ!”
Hạo Phong nhíu mày:
-Em nói gì vậy?
Minh Anh biết mình còn nghe điện thoại,giọng ấp úng:
-Àk…không có gì.Anh…đang làm gì vậy?
-Tôi đang trên đường đi đến tập đoàn DEZƠ để ký hợp đồng làm ăn.
Minh Anh gật gù:
-Dạ,vậy thôi nhé, để em đi học bài đã.
Anh cúp máy:
-Ừkm.
Minh Anh chuẩn bị bỏ điện thoại vào túi quần thì thấy chiếc xe đen quen thuộc,cô liền quay đầu về phía biệt thự che mặt lại,cô nhăn nhó:”Trời ơi,anh ấy đi bằng đường này àk!”.Bóng xe lướt qua.Bên trog xe,Hạo Phong nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn quen thuộc đang quay mặt đi,anh nhíu mày.”Hình như là cậu ta,sao cậu ta lại ở đây.”
Nói về chuyệntrong một tháng qua thì Hạo phong nhiều lần gọi điện cho Minh Khang-Cô.Cô đi gặp anh phải cải trang thật kĩ để tránh khỏi đôi mắt tinh tường của anh và nhiều lần cô bị anh hỏi thăm,suýt chút nữa thì…bị lộ.
Khi bong xe rời đi thì Minh Anh mới thở phào nhẹ nhõm,cũng may là đến nơi rồi,không thì mình chết chắc.Cô sau khi định thần lại thì lôi trong túi ra một chiếc chìa khóa rất đẹp, đó là chiếc mà anh hai đưa cho cô để những lúc anh không có ở nhà thì cô còn có cái để mà vô.Sau khi mở cửa ra,côliền chạy một mạch vào sân trước nhà. Đến lúc vô rồi thì cô mới thực sự ngạc nhiên,Bây giờ nhà của anh hai cô không giống như căn nhà đã lâu không sử dụng,trước đây mỗi lân đến dọn dẹp cô đều phải rung mình bởi sự âm u và lạnh lẽo trong căn nhà nhưng lần này,mọi vật đều thay đổi.Mấy cây hoa trong vườn trước đây cô phải tỉa lại rất nhiều lần vì nó quá tốt do không có người chăm sóc nhưng sao hôm nay đẹp giống như mấy cây hoa bán trong các cửa hang vậy.Trong hồ nước trước đây mọi khi cô đều hút nước vì không có ai dung thì để lại sẽ rất bẩn và mất vệ sinh nhưng hôm nay lại có cá. Đi khắp một lượt cô thấy rất bất bình thường,giống trộm vậy.
Đặc biệt khi cô nhìn vào căn biệt thự thì…cánh cửa mở choang ra, đâu giống ngày thường luôn đóng kín mít luôn đâu.Suy nghĩ một hồi cô mới nghĩ ra một ý địh táo bạo…đi vào.Rón rén…rón rén…rón rén…từng bước từng bước thật nhẹ nhàng cô trộm Minh Anh đã vào tới cửa nhà.Cô đứng ở ngoài cửa ngó vào trong thì đã nghe thấy tiếng thấp thoáng của một cô gái.Cô bước lại gần,thật nhẹ nhàng và…ngó vào.Thấy một cô gái đang ngồi trên ghế nhặt rau,vừa nhặt vừa nói chuyện:
-Ba àk,Con không về đâu,con quyết định sẽ ở lại việt nam-giọng cô gái đó thật nhẹ nhàng nhưng mang một chút bực bội.
-Con…ta nói cho con biết…thôi…con mau về ngay đi! Ở đây nguy hiểm lắm!Con gái..-Giọg ông ta tuy giữ tợn vẫn mang một chút dịu dàng..
-Không,con sẽ không về đâu,con sẽ ở lại đây với người mà con yêu.-Cô gái nhất quyết tắt máy. Đầu dây bên kia mang đầy vẻ cầu xin.
Cô gái đó nhìn vào màn hình trên điện thoại rồi bật khóc nức nở.
Reng…reng…reng…tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa.Minh Anh nhìn vào túi quần của mình,không phải của cô.Nhìn về phía cô gái,chỉ thấy cô lấy tay lau lau nước mắt rồi nghe máy:
-Alô,anh hả?-cô gái tươi cười nhưng nước mắt vẫn rơi.
-Bảo Ly hả,em đang làm gì vậy?- đầu day kia hỏi.
-àk,em đang nhặt rau.-cô nói mà tiếng nấc lên từng hồi.
-em bị sao vây?giọng nói sao lạ thế?-anh lo lắng.
-Em không sao,hơi đau đầu thôi.anh cứ làm việc đi,bye nha-cô cúp máy
Minh Anh nghe hết câu chuyện,không đủ kiên nhẫn bước ra:
-Chị là ai?Tại sao lại ở đây?
Cô gái nhìn cô cũng bối rối:
-Cậu là ai,tại…tại sao lại giống Minh Khang như vậy!
-Tôi là con gái,hơn nữa…
Cô gái sững sờ nhìn người con trai trước mặt,thật không thể ngờ đây lại là con gái.Cô gái bắt đầu sợ sệt:
-Chị…chị…chị-đến lúc này cô bối rối không biết làm thế nào,chỉ biết khóc.Minh Anh đứng nhìn cô khóc mà lòng không khỏi áy náy,chạy lại nói với chị:
-Em chỉ hỏi thế thôi mà,hồi nãy em đã nghe thấy hết rồi.
Thấy Cô gái không nói gì,Minh Anh bắt đầu tấn công:
-Chị là bạn gái của anh Minh Khang àk?
Cô gái thẹn thùng gật đầu.minh Anh hỏi tiếp:
-Chị tên gì,bao nhiêu tuổi,quen anh Khang bao lâu rồi?
Cô gái nhìn cô rồi e dè trả lời:
-Chị tên Hồ Hà Bảo Ly,18 tuổi,quen anh Khang 3 năm rồi.Mà em là ai vậy?
Minh Anh sau khi nhìn Bảo Ly một lượt rồi gật đầu:
-Em là em gái của anh ấy.
Bảo Ly ngạc nhiên:
Vậy àk.Em tên gì vậy.Mà tại sao em lại ăn mặc kiểu này…
-Dạ,em tên Minh Anh.Em thích mặc những đồ như vậy vì chúng rất thoải mái.
Bảo Ly gật gù,cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
-Minh Anh…Minh Khang…tên hai anh em hay nhỉ.
Cả hai ngồi trò chuyện một lúc lâu.
-Àk,chị Bảo Ly,em lên phòng anh hai chút nha!hai tháng rồi em chưa đến thăm.-minh Anh nói.
-Ừkm,em đi đi, để chị chuẩn bị vài món ngon cho hai anh em nha.-Bảo Ly gật đầu rồi đi vào bếp
-Dạ,em cảm ơn chị nhiều.-Cô cười rồi đi thẳng lên lầu.
Bước từng bước lên lầu,cô đi qua từng căn phòng.
-1,2,3…đây rồi,phòng của hai đây.-Cô mở cửa bước vào phòng.
Cô nhìn quanh căn phòng,vẫn như cũ,chẳng có gì thay đổi.Phòng chủ đạo của căn phòng này là màu da trời,nhìn rất hài hòa và và thư thái, đúng như mẫu người lý tưởng của hai rồi.Cô lượn đi lượn lại quanh khắp căn phòng rồi nghịch đồ của anh hai mình.Sau khi đã được xem là thỏa mãn cơ ngơi nghịch ngợm của mình,cô hài long cất đồ lại chỗ cũ.Cô định đi xuống phòng bếp để phụ Bảo Ly nấu ăn thì đi ngang qua căn phòng mà trước đây cô rất tò mò muốn vào.Anh hai cấm cô không được bước cho dù một bước vào căn phòng,anh dặn là bên trong anh đựng toàn mớ hồ sơ quan trọng,vì anh sợ tính phá phách của cô nên đã khóa cửa phòng lại,cho nên…cô cũng chẳng làm gì được. Đang trầm tư suy nghĩ thì cô phát hiện ra căn phòng này hôm nay không khóa,máu hiếu kì trong người cô bắt đầu lan ra khắp cơ thể,Cô lấy hết dũng khí trong người mình bước vào.
Cảm giác quen thuộc lập tức sộc vào mũi cô,cảm giác này từ trước đến nay cô đều chưa bao giờ nhận được.Cô tò mò đi dò xét khắp các căn phòng,gật gật đầu:
-phòng của anh hai đúng là nhiều hồ sơ thật!
Cô đi ngang qua cái bàn làm việc,một động lực thôi thúc cô nên làm việc gì đó.Cô đứng lặng người hồi lâu,rồi nhìn kĩ vào chiếc bàn làm việc đó.Cô ngồi xuống,lục lục một hồi,phát hiện ra một hộp gì đó rất to,cô tò mò mở nó ra.Bên trong hộp to lại xuất hiện hai hộp,một to một nhỏ,cô lại phân vân không biết nên mở hộp nào trước. Ý chí đã thôi thúc…bàn tay nhỏ bé của cô mở hộp nhỏ hơn.Bên trong chiếc hộp được đặt một chiếc vòng vàng rất đẹp,rất tinh xảo,có thể được xem là hang đắt tiền. Ô kìa!Cô để ý thì thấy một phần chiếc vòng có vết xám đen rất lạ,giống như vết tích sau một trận hỏa hoạn vậy.Cô nhìn kĩ chiếc vòng,phát hiện ra dòng chữ:”Hp&Ma”rất đẹp.
-Chữ này hình như mình nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.-Một cảm giác lạ lẫm ập đến.Bàn tay cô lại lần mò đến chiếc hộp còn lại.
Bên trong chiếc hộp này,hầu hết hình ảnh đều là của một bé trai và một bé gái.Cậu bé trai chụp hình bao giờ mặt cũng không nhìn vào ống kính mà chỉ nhìn cậu bé gái cười tươi.Cô nhìn đi nhìn lại,sao cô bé này giống mình lúc nhỏ thế nhỉ,vậy cậu bé này là ai vậy,sao mình lại không biết, ít ra mình cũng phải nhớ một chút gì đó chứ?
Bất giác, đầu cô cảm thấy choáng váng,những hình ảnh bắt đầu mập mờ.Cô không thể nhìn rõ những hình ảnh đó là gì,chỉ biết là…con tim cô đang rất…đau.Cô lắc lắc đầu,cố xua đi những cảm giác đó.Cô đứg dậy,gom lại những tấm ảnh vào hộp,còn chiếc vòng,cô không hiểu sao muốn giữ nó làm của riêng.
Cô lôi ra chiếc điện thoại,bắt đầu ấn vào một dãy số, đầu dây bên kia bắt máy:
-Alô-Minh Khang trả lời
-Anh hai-Minh Anh dung giọng tức giận cực điểm
-Em gái của anh bữa nay bị ai làm cho nổi điên vậy?-Minh Khang châm ngòi thuốc nổ
-Là anh đó-Minh Anh hét to
Minh Anh giả vờ vô tội:
-Ấy,anh có biết gì đâu?
-Anh hai về nước sao không báo cho em-Minh Anh dịu xuống
-Em biết àk?-Minh Khang ngạc nhiên
-Không lẽ định dấu diếm em đến khi nào?
-Ừkm,anh về nước do bận quá,không gọi cho em được.
-Anh về bao lâu rồi?
-Hơn tháng-minh Khang trả lời như chưa hề xảy ra chuyện gì
-Cái gì, đùa em àk?-minh Anh trừng trừng mắt
Minh Khang xoa dịu
-Thôi cho anh xin lỗi em gái yêu quý.Em muốn mua gì anh sẽ mua cho
Minh Anh nhân lúc này đớp ngay cơ hội ngàn năm có một:
-Em không cần mua thứ gì hết,chỉ cần cái vòng vàng của anh thôi.
Minh Anh cứ nghĩ là đồ của Bảo Ly nên gật gù:
-Ừk,em thích cái nào thì cứ lấy đi,anh cho.
Đạt được mục đích của mình,Minh Anh thản nhiên:
-Thôi,em cúp máy nhá,anh hai nhớ về ăn cơm sớm đó.
Cô nói chuyện xong,lấy cái vòng vàng anh cho đeo vào tay,nghĩ thầm:”hai có mỗi một cái vòng này mà sao lại bảo em thích lấy cái nào thì lấy đi,là sao?Thôi kệ…”
Cô đâu hề biết bí mật của chiếc vòng này là gì đâu,với lại làm sao mà cô biết được chứ,khi cô,…. Đằng sau chiếc vòng này là một sự thật phũ phàng.
-Éc…sao chiếc vòng này chật thế nhỉ.-Minh Anh cho vào rồi dựt ra, đeo không được,cô bèn cất vào túi.
Đang loay hoay một hồi….
-Minh Anh ơi,em xuống phụ chị với-Tiếng bảo Ly ở dưới bếp vang tới
-Dạ, em tới liền.-minh Anh dọn dẹp đống đồ vào đúng vị trí ban đầu của nó, đi ra cửa căn phòng rồi đóng lại cẩn thận.
Bảo Ly vừa nhìn thấy Minh Anh đã vui mừng:
-Minh Anh,em giúp chị bưng thức ăn ra bàn đi,Minh Khang sắp về rồi đó.
Minh Anh vui mừng:
-Thật hả chị?
Bảo Ly gật đầu cười:
-Ừkm,Hồi nãy Minh Khang gọi điện hỏi chị em có ở đó không,chị bảo có.Anh ấy bảo là hôm nay về sớm nên đang trên đường về nhà đó.
-Dạ.-minh Anh gật đầu rồi bắt đầu dọn đồ ăn ra bàn.
Bíp bíp bíp….-Tiếng ô tô vang lên lọt vào tai hai cô gái
-A!Minh Khang về rồi-Bảo Ly mừg rỡ chạy ra,Minh Anh cũng đi theo sau
Một chiếc ô tô trắng lái thẳng vào căn biệt thự.Từ trong xe,Một chàng trai mặc bộ đồ vest bước ra.Cậu ta đeo cặp kính đen ,gương mặt đẹp trai,tỏ vẻ đào hoa dương dương tự đắc bước vào.Chàng trai tự tin đi đến phía cửa,Chân tay bắt đầu run lẩy bẩy.Bảo Ly từ trong nhà chạy ra đón:
-Anh Khang, sao hôm nay anh về sớm vậy?
-Àk,hôm nay anh thấy nhớ em, nhớ nhà,nên về thôi.-Cậu ta vẫn giữ nguyên thái độ kiêu ngạo trước mặt Bảo Ly.Bỗng từ sâu trong bong tối,một con người bước ra.Minh Khang tháo cặp kính ra,nhìn kĩ:
-Bảo Ly,sao trong nhà có thằng nhỏ nào vậy?
Người đó bước gần đến Minh Khang,cởi chiếc mũ hip hop ra làm rơi bộ tóc nâu dài mượt xuống,cô nghiêm mặt:
-Thằng em anh đây.
Minh khang bây giờ mới bắt đầu đổ mồ hôi lạnh,nói nhỏ vào tai Minh Anh:
-Minh Anh àk,giữ chút thể diện cho anh hai đi!Anh hai sai rồi mà,sau này không lừa em nữa đâu!
Minh Anh ngước mắt lên nhìn anh hai mình rồi bất giác cúi đầu xuống đất khóc:
-Huhu,anh hai lừa em,về nước mà không báo cho em,em méc mẹ cho biết mặt-Cô dọa rồi lấy điện thoại trong túi ra
Minh Khang xuống nước,mặt mếu như cún con:
-Thôi,anh xin lỗi mà.Anh không dám nữa đâu.Lần sau có gì anh cũng sẽ nói cho em biết hết ák.
-Anh hứa rồi đó nha-Minh Anh dở bộ mặt trẻ con,tay dơ lên đòi ngoắc.
-Ừk,anh biết rồi mà!Anh ngoắc lại.
Bảo Ly mừng cho hai anh em gặp nhau sau bao năm xa cách,bây giờ lên mặt dạy dỗ:
-Hai an hem nhà kia, đi vào rửa tay chân,mặt mũi sạch sẽ mau lên,không tôi cho nhịn hết bây giờ!
Cả Hai ú ớ mấy câu rồi chạy đi:
-Trời ơi!Hai anh em mình sắp bị chị dâu quản lý đến nơi rồi.
Hai an hem chạy vào đến bếp rồi,Minh Anh quay qua nhắc Minh Khang:
-Anh hai,anh lên thay đồ trước đi rồi xuống ăn cơm.
-Ừkm,anh lên thay đồ trước nhé!-Minh Khang chạy nhanh lên phòng.Minh Anh lắc đầu:
-Trời ạk,có mỗi việc chạy lên phòng thôi mà cũng chạy rầm rầm rồi!
Minh Khang vừa lên đến phòng đựng hồ sơ,liền khoá cửa phòng lại,anh đã sơ xuất khi không kiểm tra cửa phòng trước khi đi.
-Chết tiệt,cũng may Minh Anh vẫn chưa đụng vào mấy thứ ấy.-Anh bước đi vào phòng mình.
*Vào giờ cơm*
Minh Anh,Minh Khang và Bảo Ly đang ngồi ăn cơm.Minh Anh đột nhiên hỏi:
-Anh hai,anh về nước làm gì vậy?
Câu hỏi này làm Minh Khang rất lúng túng,anh không muốn trả lời nhưng vẫn phải trả lời,anh nói đại một lý do:
-Ừk thì anh qua đây để làm việc chứ sao?
-Thế ba mẹ bên đó có khoẻ không anh hai?-minh Anh buồn so
Biết Minh Anh đang buồn,Minh khang an ủi:
-Àk,ba mẹ đều khoẻ cả,hai người rất nhớ em.
Bảo Ly cảm nhận được bầu không khí hiện tại vô cùng căng thẳng,bèn nói:
-Thôi anh ăn cơm đi nghỉ ngơi rồi chiều có sức mà đi làm chứ.
-Ừkm-Minh Khang gật đầu
Minh Anh chuyển chủ đề:
-Chị Bảo Ly,sau này chị rảnh nhớ đến nhà em chơi nha!
Bảo Ly cười hiền:
-Ừkm.Chị rảnh nhất định sẽ tới
Cả căn biệt thự cũng tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ.
***
Vào giờ học ở trường…
-Minh Anh-hạo phong đang làm việc trên laptop đột nhiên gọi cô
-Dạ-Minh Anh ngẩng đầu lên nhìn Hạo phong
-Chiều nay rảnh thì đi chơi với tôi-Hạo phong vẫn dán mắt nhìn vào máy tính
-Ừkm,ngày nào anh chả nói câu đó,nghe chán rồi-Minh Anh chu mỏ
Hạo Phong dừng việc làm trên máy tính,quay sang lấy tay bẹo hai má cô:
-Dám nói tôi àk
Hai người cười đùa vui vẻ cùng nhau,mặt khác,hai con người kia nhìn nhau với vẻ đầy ghen tuông
-Minh Anh,em sẽ là của tôi!Không lâu nữa đâu-Bảo nam nắm chặt tay
-Minh Anh,tôi sẽ không tha cho cô đâu,ha ha.-Nguyệt Nga cười nửa miệng
***
Tại một căn nhà hoang…
Một người đàn ông ra lệnh cho người của mình:
-Đã sẵn sang chưa?
-chuẩn bị xong rồi-Một người lên tiếng
-Tốt,tốt lắm.Các người nhớ cải trang thật kĩ quanh nhà cô ta,tránh để lộ sơ hở
-Rõ-Cả bọn lên tiếng
-Bên chỗ tên hạo Phong thế nào rồi?
-Dạ,bọn chúng đã ngưng tìm kiếm trong suốt một thời gian,bậy giờ em đang trà trộn thong tin giả cho bọn chúng ạk
Reng…reng…reng…
-A lô-Người đàn ông lên tiếng
-Ông đã chuẩn bị xong chưa?-Giọng người trai
-Đã chuẩn bị xong rồi chử cần cậu nhử thôi!
Sau khi tắt máy,người đàn ông cười nửa miệng:
-Con gái,Hạo phong sẽ là của con!
***
Sau sân trường,một người con gái đang nói chuyện qua điện thoại:
-Ba,ba chuẩn bị tới đâu rồi!Con không thể chịu nổi lâu đâu-Giọng Nguyệt Nga õng ẹo thốt ra
-Rồi rồi con gái,ta chuẩn bị xong cả rồi-người đàn ông nói bằng giọng gian xảo
-Thế bây giờ con phải làm gì?
-Con hãy chờ bên đối tác cho địa điểm cùng thời gian,con chỉ cần hẹn cô ta ra nói về chuyện hạo Phong thì nhất định cô ta sẽ tới
-Con biết rồi.Thôi nhé!
Tút…tút…tút…
***
-Minh Khang,con có lo cho em con không đấy?-Mẹ Minh Anh lo lắng
Minh Khang khó nhọc:
-Trời ơi,con nhóc đó con quản 24/24 thì làm sao được.Mẹ cứ đa dạng hoá vấn đề
-Ưkm,con chăm sóc Minh Anh cho tốt,mẹ linh cảm sẽ có điều chẳng lành với con bé.-mẹ minh Anh lo lắng
-dạ,con biết rồi
-Àk,con chuẩn bị đi,ba mẹ sắp về nước ák-mẹ Minh Anh nhắc trước
-Hả?ba mẹ về đây làm gì-Minh Khang ngạc nhiên
-Con gì mà nói to vậy. Đó là do mẹ lo cho hai anh em con đó.Mà mẹ không yên tâm nhất là Minh Anh,dạo này chả thấy Hạo Phong đâu cả,mẹ nghĩ chắc nó sắp biết mọi chuyện rồi
-mẹ đừng lo,hai người đó không gặp nhau được đâu.Nếu có thì chỉ là qua đường thôi
*
/63
|