Khi Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đến, bà ngoại anh vẫn chưa nghỉ ngơi, đang ngồi ở sảnh nói chuyện với vú Chu.
Thật ra Nghê Bảo Gia có hơi căng thẳng, nhưng dường như Chu Văn Đường không có cảm giác gì lớn lắm, anh giới thiệu cô với bà ngoại như không có chuyện gì xảy ra, giới thiệu tên cô là Nghê Bảo Gia, cô là sinh viên Đại học Bắc Kinh.
Dù ít dù nhiều gì Nghê Bảo Gia cũng có phần khép nép, cô khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Chu Văn Đường lại làm như cái gì cũng không rõ, anh nghiêng người nhìn cô: “Sao em không chào bà?”
Nghê Bảo Gia lén nhìn anh một cái rồi thấp giọng nói: “Em gọi như nào ạ?”
“Không phải cứ gọi giống như anh gọi là được rồi sao?” Anh trả lời kiểu cà lơ phất phơ.
Nghê Bảo Gia phớt lờ anh, sau đó bà cụ Hạ lên tiếng, đầu tiên khen tên của cô rất hay, sau đó hỏi cô có đói không, có muốn vú Chu làm chút đồ ăn nhẹ cho họ không.
Chu Văn Đường cười nói: “Bọn cháu vừa ăn no rồi về nhà, bà đừng mất công sức làm gì, cơ bản là con gái bây giờ không ăn đồ ăn khuya vì sợ béo.”
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh nói sai à?” Anh nói nói cười cười, tự nhiên đưa tay chạm vào mặt cô: “Không phải buổi tối em không ăn vặt sao?”
Ở trước mặt bà ngoại mình, anh không duyên không cớ làm ra một cử chỉ trìu mến như vậy.
Lỗ tai Nghê Bảo Gia nóng bừng, lúc này bà ngoại đến cứu cô khỏi vòng vây, bảo là giờ bà muốn đi ngủ rồi, bà cụ còn nắm tay Nghê Bảo Gia và nói: “Ngày mai con với Văn Đường đến đây ăn bữa sáng rồi hãy đi.”
Nghê Bảo Gia gật đầu và đáp “Vâng”.
Khi bà cụ Hà và vú Chu rời đi, Nghê Bảo Gia thở phào một hơi.
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của cô, Chu Văn Đường trêu chọc cô: “Chỉ là gặp bà ngoại thôi mà, bà cũng có ăn thịt em đâu.”
“Đó cũng người lớn trong nhà anh, đã vậy lại còn đột ngột nữa chứ.”
Chu Văn Đường mỉm cười dẫn cô lên lầu.
Nghê Bảo Gia bước vào trong, phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, nội thất toàn màu nâu, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một chiếc giường, cuối giường có một chiếc ghế quý phi dài.
Chu Văn Đường cởi áo khoác rồi trực tiếp ném lên trên, một tay áo rơi xuống đất, anh cũng không quan tâm mà đưa tay lấy hộp thuốc lá.
Nghê Bảo Gia đi vào phòng tắm, đang định tẩy trang thì nghe thấy có người gõ cửa.
Nghê Bảo Gia nghe thấy tiếng bước chân của Chu Văn Đường dừng ở cửa, sau đó lại nghe thấy Chu Văn Đường dùng giọng điệu thản nhiên như thường lệ nói: “Cái dạ dày bé tẹo của cô ấy làm gì ăn hết, thôi khỏi đi ạ.”
Nghê Bảo Gia hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi phòng tắm, nói: “Hiện giờ em hơi đói, cứ ăn chút gì đi ạ.”
Chu Văn Đường quay đầu nhìn cô, mỉm cười, không nói gì mà nhận lấy chiếc bát từ tay vú Chu.
Nghê Bảo Gia cảm ơn vú Chu, Chu Văn Đường đóng cửa lại.
Người lớn trong nhà nhiệt tình, sợ cô đói nên nấu một bát hoành thánh rồi bưng lên cho cô.
Chu Văn Đường nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em đói thật à?”
“Đây là tâm ý của người lớn, sao em có thể có ý định từ chối được cơ chứ.”
Lúc Nghê Bảo Gia nói lời này, cô đang ngồi xổm trên sàn nhà, cô đưa tay vuốt mái tóc xõa xuống, tay kia cầm thìa múc hoành thánh, thổi khí nóng đi rồi sau đó cho vào miệng.
Chu Văn Đường nhìn thấy dáng vẻ cô ngồi xổm trên mặt đất ăn đồ ăn khuya, nên nói thế nào nhỉ, thoạt nhìn trông cô hơi giống một đứa trẻ đang ăn vụng, anh giơ tay kéo cô lên: “Ngồi trên ghế sofa ăn đi, sàn nhà lạnh.”
“Sofa cao quá, em cúi xuống ăn không thoải mái.”
Chu Văn Đường mỉm cười, cúi người, dập điếu thuốc vào gạt tàn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh bưng cho em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Văn Đường bưng bát hoành thánh lên, nhỏ giọng nói: “Sao thế, em còn muốn anh đút cho em ăn à?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu, cụp mắt xuống nói không cần rồi cầm thìa lên.
Cô ăn hơi nhanh, Chu Văn Đường thấy thế thì cười trêu cô: “Ăn từ từ đi, anh không tranh với em đâu.”
Nghê Bảo Gia nuốt hoành thánh trong miệng, ngẩng mặt trừng mắt với anh: “Còn không phải vì em sợ anh bưng bát lâu thì tay sẽ bỏng sao?”
“Không đâu, em ăn chậm thôi.”
Nghê Bảo Gia múc thêm hai cái nữa, lúc này điện thoại di động anh đặt trên bàn reo lên.
Chu Văn Đường nhìn thoáng qua, cau mày nhưng không có ý định trả lời.
Nghê Bảo Gia nhắc nhở anh: “Anh không trả lời sao?”
“Người không quan trọng thì nghe máy làm gì?” Anh hất cằm lên: “Em ăn món của em đi.”
Nghê Bảo Gia nhìn đi chỗ khác, trong cuộc gọi không có tên, chỉ là một dãy số. Dấu vết duy nhất là nơi cư trú ở Pháp và không biết được người gọi đến là ai.
Nghê Bảo Gia ăn nửa bát hoành thánh còn lại với tâm trạng lơ đễnh.
Vừa mới ăn khuya xong nên Nghê Bảo Gia vẫn chưa buồn ngủ, cô bèn nhắc đến Chu Tấn, người mà ban nãy gặp ở phòng bao, hỏi anh trai anh với vợ anh ấy làm sao mà quen biết nhau? Thật ra chỉ là mấy chuyện không quan trọng, tối hôm nay Chu Văn Đường rất kiên nhẫn, trả lời từng chuyện một, cuối cùng nheo mắt hỏi cô: “Sao em lại quan tâm đến anh cả của anh như vậy?”
“Có gì đâu.” Nghê Bảo Gia nói: “Chỉ là thuận miệng thì hỏi thôi mà, nếu không thì em cũng không biết chúng ta sẽ nói chuyện gì?”
“Em hết chuyện để nói với anh rồi à?” Anh cười nửa miệng giễu cợt: “Thế là có chuyện để nói với người đàn anh kia à?”
“Tại sao vô duyên vô cớ lại nhắc đến anh ta?”
Anh đưa tay xoa dái tai cô, nhỏ giọng nói: “Em nói xem, anh nhắc tới cậu ta để làm gì?”
Hiếm khi anh lại cố chấp như vậy, điều này khiến Nghê Bảo Gia cảm thấy đêm nay anh thật sự ghen tị với đàn anh Khang. Còn mấy lần trước anh chỉ giả vờ dỗ dành cho cô vui mà thôi.
Nghê Bảo Gia nhìn anh một lát: “Anh ghen thật, hay là tính chiếm hữu của đàn ông đang bộc phát?”
Chu Văn Đường nói: “Ghen mà còn phân biệt được ghen thật và ghen giả sao?”
Nghê Bảo Gia thật sự tin lời anh nói lần này, cô đã nói một câu rất trái với lòng mình: “Thật ra em với anh ta chẳng có chuyện gì để nói, nhưng mà ở bên cạnh anh, cho dù im lặng không nói chuyện em cũng không cảm thấy ngượng nghịu, điều này khó lắm đó, anh có biết không?”
Chu Văn Đường bật cười.
Nghê Bảo Gia thấy vẻ mặt của anh thoải mái hơn một chút bèn đổi chủ đề. Cô tựa vào vòng tay anh và hỏi tại sao anh chưa bao giờ nghĩ đến việc gia nhập quân đội.
Chu Văn Đường chưa kịp trả lời, ánh mắt cô đã đảo quanh, cô nói đùa: “Ồ, em quên mất, sức khỏe của anh không tốt, có lẽ sẽ không vượt qua được cuộc kiểm tra thể chất.”
Chu Văn Đường nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng kéo mặt cô: “Em xem thường ai thế? Chỉ là bà ngoại không muốn anh phải chịu đựng chuyện khổ cực này mà thôi.”
“Vậy đại khái chắc là anh cũng không muốn đi phải không?”
Chu Văn Đường cũng không thèm ra vẻ trước mặt cô, thẳng thắn thừa nhận: “Anh không chịu nổi loại cực khổ này.”
Khi anh nói lời này, Nghê Bảo Gia không hề cảm thấy anh mất đi nam tính mà cảm thấy anh cực kỳ chân thật.
Cô mím môi rồi gật đầu: “Anh thực sự không thích hợp với việc này.”
“Vậy em cảm thấy anh thích hợp với việc gì?”
“Anh thì hợp ở giữa vòng vây của phụ nữ.” Cô kéo dài giọng: “Túy sinh mộng tử, lãng trịch phù sinh*.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*Mơ màng như người say rượu, bồng bềnh trôi nổi như kiếp phù du.
Bàn tay anh lang thang dọc theo eo cô: “Còn làm thơ nữa chứ, còn Túy sinh mộng tử, lãng trịch phù sinh.”
Nghê Bảo Gia cười ra nước mắt, là một sự vui vẻ rất chân thật.
Khi Nghê Bảo Gia tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô và Chu Văn Đường cùng ăn sáng với bà cụ Hạ.
Bà cụ Hạ hỏi họ gặp nhau như thế nào, Nghê Bảo Gia dừng lại một lúc, cô đang cân nhắc chọn lọc từ ngữ thì nghe thấy Chu Văn Đường nói: “Tháng Mười Hai năm ngoái, không phải cháu đi dạo quanh nhà thờ đá ở thành phố Dung với bà à, cháu còn tưởng cô ấy là sinh viên của trường Đại học ở kế bên nhà thờ, không ngờ là sinh viên Đại học Bắc Kinh.”
Bà cụ Hà hỏi: “Thế sau đó các cháu gặp nhau ở Đại học Bắc Kinh sao?”
Chu Văn Đường nói phải, bà cụ Hà bùi ngùi: “Vậy thì cũng trùng hợp thật.”
Chu Văn Đường nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình đang trong tư thế cúi đầu ăn cơm đầy vô tâm, anh cười nói: “Đúng là trùng hợp thật.”
Sau đó, Chu Văn Đường đưa Nghê Bảo Gia trở lại Đại học Bắc Kinh, anh kể với cô rằng bà ngoại và ông ngoại của anh đều tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, thế cũng xem như đàn anh đàn chị của cô, mặc dù tuổi tác hơi chênh lệch. Anh lại kể, hai ông bà cụ quen nhau ở đại học Bắc Kinh, tốt nghiệp là kết hôn ngay. Tình cảm hai ông bà rất tốt, trước khi ông ngoại anh qua đời, ông vẫn còn lo lắng không nguôi về bà ngoại anh, ông cụ già tám mươi tuổi nằm trên giường bệnh, nắm lấy bàn tay bà ngoại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt rồi nói: Ông thật sự phải rời đi rồi, một mình bà phải tự mình chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Nghê Bảo Gia nghe xong có chút cảm động, nên thuận miệng hỏi thăm tình cảm của bố mẹ anh.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Nghê Bảo Gia nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Văn Đường thoáng chốc nhạt đi, sau đó cô mới nhận ra mình đã phạm sai lầm. Cô cau mày, đang nghĩ làm sao để nói lời này một cách tự nhiên thì nghe thấy Chu Văn Đường bật cười, vẻ mặt thờ ơ: “Hai người bọn họ căn bản không phải là hôn nhân kiểu mẫu, em hiểu không?”
Nghê Bảo Gia mơ hồ mà “Vâng” một tiếng.
Anh nói thêm: “Em có biết mẹ kế hiện tại của anh không, em biết bố anh gặp bà ta khi nào không?”
“Khi nào ạ?”
“Lúc mẹ anh còn chưa gả vào nhà.” Chu Văn Đường nhàn nhạt giễu cợt: “Ông ấy đã tính toán rất nhiều, ở nhà dỗ dành một người, bên ngoài lại nuôi một người, ngồi đó hưởng phước một chồng nhiều vợ.”
Nghê Bảo Gia cảm thấy cổ họng như có thứ gì nghẹn lại, cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy ông nội anh không quan tâm sao?”
“Quan tâm thế nào?” Chu Văn Đường nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Suy cho cùng thì cũng không thể đánh gãy chân không cho đi ra ngoài, dù gì thì con trai cũng quan trọng hơn con dâu nhiều. Hơn nữa ông nội của anh cũng chẳng có mặt mũi đi giáo huấn bố anh. Trên không chuẩn dưới ắt hỏng, cái dòng giống nhà anh coi như hết thuốc chữa rồi, ông nội anh, bố anh, thằng Chu Đoan Dương nhà anh, gốc rễ đều hỏng rồi, chỉ hy vọng sau này anh thật sự có con trai, nó sẽ không hư hỏng như bố nó.”
Nghê Bảo Gia cau mày: “Đừng nói về mình như vậy.”
Chu Văn Đường rít một hơi thuốc, cười nửa miệng nhìn cô: “Sao vậy? Em thấy đau lòng cho anh rồi sao?”
“Không phải.” Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Em nghĩ ông ngoại anh cũng có thể xem như một người có tình có nghĩa, trong người anh chảy cả dòng máu ông ấy, có lẽ ít nhất sẽ không hư hỏng đâu ạ.”
Thật ra Nghê Bảo Gia có hơi căng thẳng, nhưng dường như Chu Văn Đường không có cảm giác gì lớn lắm, anh giới thiệu cô với bà ngoại như không có chuyện gì xảy ra, giới thiệu tên cô là Nghê Bảo Gia, cô là sinh viên Đại học Bắc Kinh.
Dù ít dù nhiều gì Nghê Bảo Gia cũng có phần khép nép, cô khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Chu Văn Đường lại làm như cái gì cũng không rõ, anh nghiêng người nhìn cô: “Sao em không chào bà?”
Nghê Bảo Gia lén nhìn anh một cái rồi thấp giọng nói: “Em gọi như nào ạ?”
“Không phải cứ gọi giống như anh gọi là được rồi sao?” Anh trả lời kiểu cà lơ phất phơ.
Nghê Bảo Gia phớt lờ anh, sau đó bà cụ Hạ lên tiếng, đầu tiên khen tên của cô rất hay, sau đó hỏi cô có đói không, có muốn vú Chu làm chút đồ ăn nhẹ cho họ không.
Chu Văn Đường cười nói: “Bọn cháu vừa ăn no rồi về nhà, bà đừng mất công sức làm gì, cơ bản là con gái bây giờ không ăn đồ ăn khuya vì sợ béo.”
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh nói sai à?” Anh nói nói cười cười, tự nhiên đưa tay chạm vào mặt cô: “Không phải buổi tối em không ăn vặt sao?”
Ở trước mặt bà ngoại mình, anh không duyên không cớ làm ra một cử chỉ trìu mến như vậy.
Lỗ tai Nghê Bảo Gia nóng bừng, lúc này bà ngoại đến cứu cô khỏi vòng vây, bảo là giờ bà muốn đi ngủ rồi, bà cụ còn nắm tay Nghê Bảo Gia và nói: “Ngày mai con với Văn Đường đến đây ăn bữa sáng rồi hãy đi.”
Nghê Bảo Gia gật đầu và đáp “Vâng”.
Khi bà cụ Hà và vú Chu rời đi, Nghê Bảo Gia thở phào một hơi.
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của cô, Chu Văn Đường trêu chọc cô: “Chỉ là gặp bà ngoại thôi mà, bà cũng có ăn thịt em đâu.”
“Đó cũng người lớn trong nhà anh, đã vậy lại còn đột ngột nữa chứ.”
Chu Văn Đường mỉm cười dẫn cô lên lầu.
Nghê Bảo Gia bước vào trong, phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, nội thất toàn màu nâu, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một chiếc giường, cuối giường có một chiếc ghế quý phi dài.
Chu Văn Đường cởi áo khoác rồi trực tiếp ném lên trên, một tay áo rơi xuống đất, anh cũng không quan tâm mà đưa tay lấy hộp thuốc lá.
Nghê Bảo Gia đi vào phòng tắm, đang định tẩy trang thì nghe thấy có người gõ cửa.
Nghê Bảo Gia nghe thấy tiếng bước chân của Chu Văn Đường dừng ở cửa, sau đó lại nghe thấy Chu Văn Đường dùng giọng điệu thản nhiên như thường lệ nói: “Cái dạ dày bé tẹo của cô ấy làm gì ăn hết, thôi khỏi đi ạ.”
Nghê Bảo Gia hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi phòng tắm, nói: “Hiện giờ em hơi đói, cứ ăn chút gì đi ạ.”
Chu Văn Đường quay đầu nhìn cô, mỉm cười, không nói gì mà nhận lấy chiếc bát từ tay vú Chu.
Nghê Bảo Gia cảm ơn vú Chu, Chu Văn Đường đóng cửa lại.
Người lớn trong nhà nhiệt tình, sợ cô đói nên nấu một bát hoành thánh rồi bưng lên cho cô.
Chu Văn Đường nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em đói thật à?”
“Đây là tâm ý của người lớn, sao em có thể có ý định từ chối được cơ chứ.”
Lúc Nghê Bảo Gia nói lời này, cô đang ngồi xổm trên sàn nhà, cô đưa tay vuốt mái tóc xõa xuống, tay kia cầm thìa múc hoành thánh, thổi khí nóng đi rồi sau đó cho vào miệng.
Chu Văn Đường nhìn thấy dáng vẻ cô ngồi xổm trên mặt đất ăn đồ ăn khuya, nên nói thế nào nhỉ, thoạt nhìn trông cô hơi giống một đứa trẻ đang ăn vụng, anh giơ tay kéo cô lên: “Ngồi trên ghế sofa ăn đi, sàn nhà lạnh.”
“Sofa cao quá, em cúi xuống ăn không thoải mái.”
Chu Văn Đường mỉm cười, cúi người, dập điếu thuốc vào gạt tàn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh bưng cho em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Văn Đường bưng bát hoành thánh lên, nhỏ giọng nói: “Sao thế, em còn muốn anh đút cho em ăn à?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu, cụp mắt xuống nói không cần rồi cầm thìa lên.
Cô ăn hơi nhanh, Chu Văn Đường thấy thế thì cười trêu cô: “Ăn từ từ đi, anh không tranh với em đâu.”
Nghê Bảo Gia nuốt hoành thánh trong miệng, ngẩng mặt trừng mắt với anh: “Còn không phải vì em sợ anh bưng bát lâu thì tay sẽ bỏng sao?”
“Không đâu, em ăn chậm thôi.”
Nghê Bảo Gia múc thêm hai cái nữa, lúc này điện thoại di động anh đặt trên bàn reo lên.
Chu Văn Đường nhìn thoáng qua, cau mày nhưng không có ý định trả lời.
Nghê Bảo Gia nhắc nhở anh: “Anh không trả lời sao?”
“Người không quan trọng thì nghe máy làm gì?” Anh hất cằm lên: “Em ăn món của em đi.”
Nghê Bảo Gia nhìn đi chỗ khác, trong cuộc gọi không có tên, chỉ là một dãy số. Dấu vết duy nhất là nơi cư trú ở Pháp và không biết được người gọi đến là ai.
Nghê Bảo Gia ăn nửa bát hoành thánh còn lại với tâm trạng lơ đễnh.
Vừa mới ăn khuya xong nên Nghê Bảo Gia vẫn chưa buồn ngủ, cô bèn nhắc đến Chu Tấn, người mà ban nãy gặp ở phòng bao, hỏi anh trai anh với vợ anh ấy làm sao mà quen biết nhau? Thật ra chỉ là mấy chuyện không quan trọng, tối hôm nay Chu Văn Đường rất kiên nhẫn, trả lời từng chuyện một, cuối cùng nheo mắt hỏi cô: “Sao em lại quan tâm đến anh cả của anh như vậy?”
“Có gì đâu.” Nghê Bảo Gia nói: “Chỉ là thuận miệng thì hỏi thôi mà, nếu không thì em cũng không biết chúng ta sẽ nói chuyện gì?”
“Em hết chuyện để nói với anh rồi à?” Anh cười nửa miệng giễu cợt: “Thế là có chuyện để nói với người đàn anh kia à?”
“Tại sao vô duyên vô cớ lại nhắc đến anh ta?”
Anh đưa tay xoa dái tai cô, nhỏ giọng nói: “Em nói xem, anh nhắc tới cậu ta để làm gì?”
Hiếm khi anh lại cố chấp như vậy, điều này khiến Nghê Bảo Gia cảm thấy đêm nay anh thật sự ghen tị với đàn anh Khang. Còn mấy lần trước anh chỉ giả vờ dỗ dành cho cô vui mà thôi.
Nghê Bảo Gia nhìn anh một lát: “Anh ghen thật, hay là tính chiếm hữu của đàn ông đang bộc phát?”
Chu Văn Đường nói: “Ghen mà còn phân biệt được ghen thật và ghen giả sao?”
Nghê Bảo Gia thật sự tin lời anh nói lần này, cô đã nói một câu rất trái với lòng mình: “Thật ra em với anh ta chẳng có chuyện gì để nói, nhưng mà ở bên cạnh anh, cho dù im lặng không nói chuyện em cũng không cảm thấy ngượng nghịu, điều này khó lắm đó, anh có biết không?”
Chu Văn Đường bật cười.
Nghê Bảo Gia thấy vẻ mặt của anh thoải mái hơn một chút bèn đổi chủ đề. Cô tựa vào vòng tay anh và hỏi tại sao anh chưa bao giờ nghĩ đến việc gia nhập quân đội.
Chu Văn Đường chưa kịp trả lời, ánh mắt cô đã đảo quanh, cô nói đùa: “Ồ, em quên mất, sức khỏe của anh không tốt, có lẽ sẽ không vượt qua được cuộc kiểm tra thể chất.”
Chu Văn Đường nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng kéo mặt cô: “Em xem thường ai thế? Chỉ là bà ngoại không muốn anh phải chịu đựng chuyện khổ cực này mà thôi.”
“Vậy đại khái chắc là anh cũng không muốn đi phải không?”
Chu Văn Đường cũng không thèm ra vẻ trước mặt cô, thẳng thắn thừa nhận: “Anh không chịu nổi loại cực khổ này.”
Khi anh nói lời này, Nghê Bảo Gia không hề cảm thấy anh mất đi nam tính mà cảm thấy anh cực kỳ chân thật.
Cô mím môi rồi gật đầu: “Anh thực sự không thích hợp với việc này.”
“Vậy em cảm thấy anh thích hợp với việc gì?”
“Anh thì hợp ở giữa vòng vây của phụ nữ.” Cô kéo dài giọng: “Túy sinh mộng tử, lãng trịch phù sinh*.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*Mơ màng như người say rượu, bồng bềnh trôi nổi như kiếp phù du.
Bàn tay anh lang thang dọc theo eo cô: “Còn làm thơ nữa chứ, còn Túy sinh mộng tử, lãng trịch phù sinh.”
Nghê Bảo Gia cười ra nước mắt, là một sự vui vẻ rất chân thật.
Khi Nghê Bảo Gia tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô và Chu Văn Đường cùng ăn sáng với bà cụ Hạ.
Bà cụ Hạ hỏi họ gặp nhau như thế nào, Nghê Bảo Gia dừng lại một lúc, cô đang cân nhắc chọn lọc từ ngữ thì nghe thấy Chu Văn Đường nói: “Tháng Mười Hai năm ngoái, không phải cháu đi dạo quanh nhà thờ đá ở thành phố Dung với bà à, cháu còn tưởng cô ấy là sinh viên của trường Đại học ở kế bên nhà thờ, không ngờ là sinh viên Đại học Bắc Kinh.”
Bà cụ Hà hỏi: “Thế sau đó các cháu gặp nhau ở Đại học Bắc Kinh sao?”
Chu Văn Đường nói phải, bà cụ Hà bùi ngùi: “Vậy thì cũng trùng hợp thật.”
Chu Văn Đường nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình đang trong tư thế cúi đầu ăn cơm đầy vô tâm, anh cười nói: “Đúng là trùng hợp thật.”
Sau đó, Chu Văn Đường đưa Nghê Bảo Gia trở lại Đại học Bắc Kinh, anh kể với cô rằng bà ngoại và ông ngoại của anh đều tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, thế cũng xem như đàn anh đàn chị của cô, mặc dù tuổi tác hơi chênh lệch. Anh lại kể, hai ông bà cụ quen nhau ở đại học Bắc Kinh, tốt nghiệp là kết hôn ngay. Tình cảm hai ông bà rất tốt, trước khi ông ngoại anh qua đời, ông vẫn còn lo lắng không nguôi về bà ngoại anh, ông cụ già tám mươi tuổi nằm trên giường bệnh, nắm lấy bàn tay bà ngoại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt rồi nói: Ông thật sự phải rời đi rồi, một mình bà phải tự mình chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Nghê Bảo Gia nghe xong có chút cảm động, nên thuận miệng hỏi thăm tình cảm của bố mẹ anh.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Nghê Bảo Gia nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Văn Đường thoáng chốc nhạt đi, sau đó cô mới nhận ra mình đã phạm sai lầm. Cô cau mày, đang nghĩ làm sao để nói lời này một cách tự nhiên thì nghe thấy Chu Văn Đường bật cười, vẻ mặt thờ ơ: “Hai người bọn họ căn bản không phải là hôn nhân kiểu mẫu, em hiểu không?”
Nghê Bảo Gia mơ hồ mà “Vâng” một tiếng.
Anh nói thêm: “Em có biết mẹ kế hiện tại của anh không, em biết bố anh gặp bà ta khi nào không?”
“Khi nào ạ?”
“Lúc mẹ anh còn chưa gả vào nhà.” Chu Văn Đường nhàn nhạt giễu cợt: “Ông ấy đã tính toán rất nhiều, ở nhà dỗ dành một người, bên ngoài lại nuôi một người, ngồi đó hưởng phước một chồng nhiều vợ.”
Nghê Bảo Gia cảm thấy cổ họng như có thứ gì nghẹn lại, cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy ông nội anh không quan tâm sao?”
“Quan tâm thế nào?” Chu Văn Đường nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Suy cho cùng thì cũng không thể đánh gãy chân không cho đi ra ngoài, dù gì thì con trai cũng quan trọng hơn con dâu nhiều. Hơn nữa ông nội của anh cũng chẳng có mặt mũi đi giáo huấn bố anh. Trên không chuẩn dưới ắt hỏng, cái dòng giống nhà anh coi như hết thuốc chữa rồi, ông nội anh, bố anh, thằng Chu Đoan Dương nhà anh, gốc rễ đều hỏng rồi, chỉ hy vọng sau này anh thật sự có con trai, nó sẽ không hư hỏng như bố nó.”
Nghê Bảo Gia cau mày: “Đừng nói về mình như vậy.”
Chu Văn Đường rít một hơi thuốc, cười nửa miệng nhìn cô: “Sao vậy? Em thấy đau lòng cho anh rồi sao?”
“Không phải.” Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Em nghĩ ông ngoại anh cũng có thể xem như một người có tình có nghĩa, trong người anh chảy cả dòng máu ông ấy, có lẽ ít nhất sẽ không hư hỏng đâu ạ.”
/62
|