Những ngày sau Tết Nguyên đán, cuộc sống của Chu Văn Đường không bình yên cho lắm.
Bà cụ Hạ đến bệnh viện vào đêm mùng Hai vì cảm thấy không khỏe.
Cách đây vài năm, bà cụ Hạ mắc bệnh tim và phải phẫu thuật hai lần. Chu Văn Đường cho rằng đây chỉ là vấn đề nhỏ nên đã đưa bà cụ đến Bệnh viện số ba Đại học Bắc Kinh. Sau khi vị bác sĩ quen thuộc kiểm tra xong, vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói với Chu Văn Đường rằng bà cụ cần một cuộc phẫu thuật khác, nhưng ở tuổi gần tám mươi, rủi ro của cuộc phẫu thuật này vẫn hơi cao.
Chu Văn Đường gật đầu, đi ra khỏi phòng bác sĩ. Chu Văn Đường ở hành lang hút một điếu thuốc, bình tĩnh lại rất nhiều mới trở về phòng bệnh.
Bà cụ Hạ trải qua một đợt giày vò, người có vẻ hơi mệt mỏi, nhìn thấy Chu Văn Đường đi vào, thế mà bà có thể nhìn ra rõ ràng: “Có phải sức khỏe của bà ngoại có vấn đề gì không?”
Chu Văn Đường ngồi xuống bên giường bà cụ, nói: “Không có gì ạ, chỉ cần tiểu phẫu thôi, bà lớn tuổi rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Bà cụ Hạ thở dài: “Bà ngoại đã sống đến tầm tuổi này rồi, nên không có vấn đề gì cả. Bà chỉ lo lắng cho cháu thôi. Cháu chưa lập gia đình, không có ai chăm sóc cháu.”
Chu Văn Đường nói đùa: “Bà mà cũng học chiêu này trên tivi ạ?”
Bà cụ Hạ vỗ nhẹ mu bàn tay anh: “Đừng giả vờ ngớ ngẩn với bà, năm nay ăn Tết xong thì cháu đã ba mươi rồi, cũng nên ổn định thôi, chờ khi bà đi rồi gặp lại ông ngoại và mẹ cháu thì cũng còn có cái mà ăn nói.”
Nụ cười trên mặt Chu Văn Đường dần dần nhạt đi, giọng điệu của anh hơi bất cần: “Cháu cũng đâu thể nào ra đường rồi vơ đại một người để kết hôn đúng không ạ?”
Bà cụ liếc nhìn Chu Văn Đường: “Chẳng phải còn có Bảo Gia sao?”
Chu Văn Đường siết chặt tay bà cụ Hạ, sau đó nói tiếp: “Cô ấy còn chưa tốt nghiệp, bây giờ nói chuyện này với cô ấy, bà không sợ dọa cô ấy bỏ chạy sao ạ?”
Bà cụ Hạ cười cười, giọng điệu mang chút tình cảm sâu xa: “Bà ngoại nhìn ra được cô bé Bảo Gia này rất thích cháu, không đòi hỏi gì khác, trên đời này rất khó để tìm được người đối xử chân thành với cháu.”
Khi ấy Chu Văn Đường không để trong lòng, nhưng buổi tối nhìn bà cụ Hạ trong phòng bệnh, anh không khỏi nghĩ tới lời nói sáng nay của bà. Nói cô bé Bảo Gia này không toan tính thứ gì khác, chỉ thật lòng thích anh, bảo anh trân trọng đàng hoàng người trước mặt.
Chu Văn Đường nhớ lại ngày đó anh đưa cô đến địa điểm Trung Anh cũ, cô buột miệng, nói mình không thích uống cà phê, sau đó cô sợ anh phát hiện nên mang bộ dạng chột dạ. Chu Văn Đường đã nhìn thấy tất cả, cũng hiểu tách cà phê cô gọi ở nhà thờ đá ở thành phố Dung thực ra là dành cho anh. Sau đó, khi họ gặp nhau ở Đại học Bắc Kinh, anh mời cô đi ăn khuya, cô còn thận trọng hỏi anh liệu lần sau họ có thể gặp lại nhau không.
Quả thật lúc đó Chu Văn Đường có tâm lý đùa giỡn, dù sao dạng phụ nữ chủ động đến như cô, thêm một người cũng chẳng gọi là nhiều. Sau này Chu Văn Đường mới nhận ra, cô thực sự không có toan tính gì khi ở bên anh. Cô thậm chí còn không nhận lì xì mừng năm mới mà anh chuyển đến, để thuận tiện cho việc học của mình, cô còn cãi nhau với anh mà không cần suy nghĩ.
Cho nên tâm tư nhỏ ban đầu của cô, Chu Văn Đường không chấp nhặt
Chu Văn Đường lại nghĩ, nếu thật sự muốn kết hôn, giả dụ đối tượng là cô thì cũng không tệ lắm.
Nghê Bảo Gia trở lại Bắc Kinh vào đêm sau khi bà cụ Hạ phẫu thuật, cô tự tìm một lý do, nói là muốn bắt đầu tìm đơn vị thực tập nên đã quay lại Bắc Kinh sớm. Bố mẹ cô không nghi ngờ gì mà chỉ dặn cô nhớ đóng cửa kĩ càng khi đi ngủ vào ban đêm.
Bảy giờ rưỡi, máy bay hạ cánh nhưng có lẽ thời gian vẫn hơi trễ.
Đêm ở Bắc Kinh mưa nhẹ, nhìn qua cửa sổ cabin, trời mờ mịt, một đêm ẩm ướt đầy sương mù.
Nghê Bảo Gia rời khỏi nhà ga, vừa lên taxi, cô đã gọi điện cho Chu Văn Đường nhưng không gọi được. Nghê Bảo Gia tưởng anh đang bận nên không gọi lần thứ hai.
Bà cụ Hà vừa mới phẫu thuật ngày hôm qua, tình trạng không mấy khả quan, bà rơi vào tình trạng hôn mê. Thậm chí, bác sĩ điều trị còn đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, nói rằng nếu bà cụ không tỉnh lại thì gia đình phải chuẩn bị tinh thần.
Mấy ngày nay Chu Văn Đường không được nghỉ ngơi nhiều, mới ba tiếng trước, bà cụ Hạ đã tỉnh lại.
Trong lúc Chu Văn Đường thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi mấy ngày qua cũng ùa về, anh lấy điện thoại di động ra kiểm tra thì phát hiện Nghê Bảo Gia đã gọi điện đến vào một giờ trước.
Chu Văn Đường đi ra khỏi phòng bệnh, gọi lại cho cô.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối thì anh đã nghe thấy cô nói: “Em quay lại Bắc Kinh rồi.”
Giọng điệu của cô hơi gấp gáp, cũng khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, Chu Văn Đường xoa xoa lông mày, hỏi cô: “Em đến khi nào?”
“Mới vừa đến.” Hai giây sau Nghê Bảo Gia mới nhẹ nhàng nói: “Buổi tối chúng ta gặp nhau nhé?”
Chu Văn Đường đáp “Ừ”, nhưng giọng lại đầy mệt mỏi.
Lúc này Nghê Bảo Gia mới nghe ra được: “Anh cảm thấy không khỏe sao?”
“Dạo này anh hơi bận.” Anh bình tĩnh nói.
Nghê Bảo Gia không suy nghĩ nhiều, cho rằng anh thật sự bận việc ở công ty, thế nên cô đau lòng nói: “Tiền kiếm mãi không đủ, cho nên lúc cần thì phải nghỉ ngơi. Hơn nữa, anh kiếm được nhiều tiền như thế cũng đã tiêu hết đâu.”
Chu Văn Đường thừa dịp nói: “Không phải đúng lúc em về Nam Kinh à, anh chỉ đành bận rộn công việc thôi.”
Anh nói điều này rất khéo léo, như thể anh đang nói rằng vì không có cô ở bên nên anh không có việc gì làm ngoài việc tập trung vào công việc để giết thời gian.
Nghê Bảo Gia cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: “Anh đang ở đâu? Em bắt taxi đến tìm anh nhé?”
“Anh đến đón em.”
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Nghê Bảo Gia cũng thật sự không muốn bắt taxi nên chỉ nói: “Em ở nhà đợi anh.”
Bốn mươi phút sau, Chu Văn Đường lái xe đến bên dưới khu chung cư.
Nghê Bảo Gia đi thang máy xuống lầu mở cửa, anh cũng ngẩng đầu nhìn lên. Nghê Bảo Gia nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, nghĩ thầm mấy ngày nay chắc hẳn anh rất bận rộn, hình như đã gầy đi nhiều.
Nghê Bảo Gia: “Gần đây anh rất mệt mỏi phải không?”
Chu Văn Đường “Ừ” một tiếng.
Dưới mắt anh có một vết thâm mờ mờ, hình như anh ngủ không đủ giấc, cô cau mày: “Anh lên đây nghỉ ngơi với em một lát nhé, bố mẹ em còn ở Nam Kinh.”
Chu Văn Đường nắm tay cô, anh lắc đầu: “Anh lên xe nghỉ ngơi một lát.”
Nghê Bảo Gia nói: “Nếu như anh mệt mỏi như vậy, thì ngày mai chúng ta cũng có thể gặp nhau mà.”
Chu Văn Đường điều chỉnh độ cao của ghế, nằm ngửa, nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải em muốn gặp anh sao?”
Trong lòng Nghê Bảo Gia run lên, không biết nên nói cái gì.
Chu Văn Đường nhoẻn miệng cười, anh nhắm mắt lại.
Chu Văn Đường chỉ ngủ có bốn mươi phút.
Nghê Bảo Gia đang chơi điện thoại di động để giết thời gian trong suốt thời gian đó, Mễ Lạp và Tiền Tuyết hỏi lẫn nhau trong nhóm là đã tìm được đơn vị thực tập chưa, câu trả lời có được hệt như nhau, đều chưa tìm được.
Mễ Lạp: [Vậy thì mình yên tâm rồi.]
Nghê Bảo Gia không khỏi bật cười, Chu Văn Đường bị tiếng cười ngắn ngủi này của cô đánh thức.
Anh nghỉ ngơi được bốn mươi phút, tinh thần ngược lại đã tốt hơn nhiều. Chu Văn Đường chống khuỷu tay lên thành ghế, ngồi thẳng dậy hỏi cô: “Em xem cái gì vậy, buồn cười thế sao?”
“Không có gì, chỉ là nói chuyện với bạn cùng phòng của em thôi.”
Chu Văn Đường im lặng nhìn cô một lúc, sau đó thấp giọng hỏi: “Gia Gia, em có từng nghĩ đến việc kết hôn chưa?”
Trên gương mặt Nghê Bảo Gia lộ ra một tia hoảng sợ, quay đầu nhìn anh với vẻ khó có thể tin nổi.
Chu Văn Đường có vẻ không thoải mái cho lắm, lấy hộp thuốc lá ra, cười nói: “Em nhìn anh thế kia là như nào?”
Cổ họng Nghê Bảo Gia hơi nghẹn lại: “Anh nghiêm túc đấy à?”
“Ừm.”
Nghê Bảo Gia hỏi: “Cô Phùng thì sao?”
“Cô ta thì sao? Liên quan gì đến anh?” Anh bình tĩnh nói.
Nghê Bảo Gia cắn môi, anh lại hỏi: “Em có bằng lòng không?”
Nghê Bảo Gia không thể diễn tả được tâm tình của cô lúc này, có chút hoảng sợ, có chút vui mừng. Dù sao thì cô cũng rất thích anh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô lắc đầu muốn nói không, nhưng lại không thể nói ra.
Nghê Bảo Gia im lặng một lát rồi nói: “Em muốn hút một điếu thuốc.”
Chu Văn Đường đưa cho cô một điếu, Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Chúng ta đi mua thuốc lá Raison đi, nếu mua được, em sẽ nhận lời anh.”
Trên thực tế, lời này của cô mang một ít tâm lý được ăn cả ngã về không, ít nhiều gì cũng có vài phần không lý trí. Nhưng cô muốn ông trời quyết định, dù sao thì hiện tại cô vẫn đang thích anh.
Có vẻ Chu Văn Đường hơi kinh ngạc trước phản ứng của cô, anh im lặng một lát, nhìn cô: “Thế này là em đang đánh bạc à?”
Nghê Bảo Gia gật đầu: “Lần đầu tiên gặp anh ở thành phố Dung, không ngờ sau này lại gặp được anh ở Bắc Kinh, em nghĩ đến việc chúng ta gặp nhau có lẽ thật sự do có duyên phận. Nhưng em không thể quyết định, hết thảy đều trông cậy vào ông trời nhé?”
Trong mắt Chu Văn Đường hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.
Đêm đó, Chu Văn Đường lái xe, trong một đêm mưa anh vòng qua cả nửa Bắc Kinh. Nghê Bảo Gia ngồi ở ghế phụ, nhìn anh hết lần này đến lần khác xuống xe, cầm ô đi vào cửa hàng tiện lợi, rồi ra về tay không.
Anh không hề nóng nảy chút nào, bộ vest trên vai đã bị mưa thấm ướt, màu sắc dần trở nên sậm hơn.
Cho đến sáng sớm, anh mua một hộp Raison ở cửa hàng tiện lợi, trên hộp màu xanh lá cây có vẽ một con mèo đen, chỉ có đôi mắt màu trắng, sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó hồi lâu, không hiểu sao trong lòng anh sinh ra chút hoảng sợ.
Nghê Bảo Gia dùng ngón tay cầm bao thuốc, như thể bao thuốc là một chiếc nhẫn kim cương. Cô hít một hơi thật sâu, thận trọng nói: “Em còn trẻ trung phơi phới như này mà đã phải lấy anh, sau này anh không được giấu em lén lút ra ngoài tìm người khác đâu đấy.”
Lái xe suốt đêm, khuôn mặt trắng nõn của anh lộ ra chút mệt mỏi, tóc mái lộn xộn hơi thẫm màu và có phần ướt át.
Chu Văn Đường châm một điếu thuốc, hơi nheo mắt, dịu dàng nói: “Yên tâm, anh không phải loại người tồi tệ đó.”
Bà cụ Hạ đến bệnh viện vào đêm mùng Hai vì cảm thấy không khỏe.
Cách đây vài năm, bà cụ Hạ mắc bệnh tim và phải phẫu thuật hai lần. Chu Văn Đường cho rằng đây chỉ là vấn đề nhỏ nên đã đưa bà cụ đến Bệnh viện số ba Đại học Bắc Kinh. Sau khi vị bác sĩ quen thuộc kiểm tra xong, vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói với Chu Văn Đường rằng bà cụ cần một cuộc phẫu thuật khác, nhưng ở tuổi gần tám mươi, rủi ro của cuộc phẫu thuật này vẫn hơi cao.
Chu Văn Đường gật đầu, đi ra khỏi phòng bác sĩ. Chu Văn Đường ở hành lang hút một điếu thuốc, bình tĩnh lại rất nhiều mới trở về phòng bệnh.
Bà cụ Hạ trải qua một đợt giày vò, người có vẻ hơi mệt mỏi, nhìn thấy Chu Văn Đường đi vào, thế mà bà có thể nhìn ra rõ ràng: “Có phải sức khỏe của bà ngoại có vấn đề gì không?”
Chu Văn Đường ngồi xuống bên giường bà cụ, nói: “Không có gì ạ, chỉ cần tiểu phẫu thôi, bà lớn tuổi rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Bà cụ Hạ thở dài: “Bà ngoại đã sống đến tầm tuổi này rồi, nên không có vấn đề gì cả. Bà chỉ lo lắng cho cháu thôi. Cháu chưa lập gia đình, không có ai chăm sóc cháu.”
Chu Văn Đường nói đùa: “Bà mà cũng học chiêu này trên tivi ạ?”
Bà cụ Hạ vỗ nhẹ mu bàn tay anh: “Đừng giả vờ ngớ ngẩn với bà, năm nay ăn Tết xong thì cháu đã ba mươi rồi, cũng nên ổn định thôi, chờ khi bà đi rồi gặp lại ông ngoại và mẹ cháu thì cũng còn có cái mà ăn nói.”
Nụ cười trên mặt Chu Văn Đường dần dần nhạt đi, giọng điệu của anh hơi bất cần: “Cháu cũng đâu thể nào ra đường rồi vơ đại một người để kết hôn đúng không ạ?”
Bà cụ liếc nhìn Chu Văn Đường: “Chẳng phải còn có Bảo Gia sao?”
Chu Văn Đường siết chặt tay bà cụ Hạ, sau đó nói tiếp: “Cô ấy còn chưa tốt nghiệp, bây giờ nói chuyện này với cô ấy, bà không sợ dọa cô ấy bỏ chạy sao ạ?”
Bà cụ Hạ cười cười, giọng điệu mang chút tình cảm sâu xa: “Bà ngoại nhìn ra được cô bé Bảo Gia này rất thích cháu, không đòi hỏi gì khác, trên đời này rất khó để tìm được người đối xử chân thành với cháu.”
Khi ấy Chu Văn Đường không để trong lòng, nhưng buổi tối nhìn bà cụ Hạ trong phòng bệnh, anh không khỏi nghĩ tới lời nói sáng nay của bà. Nói cô bé Bảo Gia này không toan tính thứ gì khác, chỉ thật lòng thích anh, bảo anh trân trọng đàng hoàng người trước mặt.
Chu Văn Đường nhớ lại ngày đó anh đưa cô đến địa điểm Trung Anh cũ, cô buột miệng, nói mình không thích uống cà phê, sau đó cô sợ anh phát hiện nên mang bộ dạng chột dạ. Chu Văn Đường đã nhìn thấy tất cả, cũng hiểu tách cà phê cô gọi ở nhà thờ đá ở thành phố Dung thực ra là dành cho anh. Sau đó, khi họ gặp nhau ở Đại học Bắc Kinh, anh mời cô đi ăn khuya, cô còn thận trọng hỏi anh liệu lần sau họ có thể gặp lại nhau không.
Quả thật lúc đó Chu Văn Đường có tâm lý đùa giỡn, dù sao dạng phụ nữ chủ động đến như cô, thêm một người cũng chẳng gọi là nhiều. Sau này Chu Văn Đường mới nhận ra, cô thực sự không có toan tính gì khi ở bên anh. Cô thậm chí còn không nhận lì xì mừng năm mới mà anh chuyển đến, để thuận tiện cho việc học của mình, cô còn cãi nhau với anh mà không cần suy nghĩ.
Cho nên tâm tư nhỏ ban đầu của cô, Chu Văn Đường không chấp nhặt
Chu Văn Đường lại nghĩ, nếu thật sự muốn kết hôn, giả dụ đối tượng là cô thì cũng không tệ lắm.
Nghê Bảo Gia trở lại Bắc Kinh vào đêm sau khi bà cụ Hạ phẫu thuật, cô tự tìm một lý do, nói là muốn bắt đầu tìm đơn vị thực tập nên đã quay lại Bắc Kinh sớm. Bố mẹ cô không nghi ngờ gì mà chỉ dặn cô nhớ đóng cửa kĩ càng khi đi ngủ vào ban đêm.
Bảy giờ rưỡi, máy bay hạ cánh nhưng có lẽ thời gian vẫn hơi trễ.
Đêm ở Bắc Kinh mưa nhẹ, nhìn qua cửa sổ cabin, trời mờ mịt, một đêm ẩm ướt đầy sương mù.
Nghê Bảo Gia rời khỏi nhà ga, vừa lên taxi, cô đã gọi điện cho Chu Văn Đường nhưng không gọi được. Nghê Bảo Gia tưởng anh đang bận nên không gọi lần thứ hai.
Bà cụ Hà vừa mới phẫu thuật ngày hôm qua, tình trạng không mấy khả quan, bà rơi vào tình trạng hôn mê. Thậm chí, bác sĩ điều trị còn đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, nói rằng nếu bà cụ không tỉnh lại thì gia đình phải chuẩn bị tinh thần.
Mấy ngày nay Chu Văn Đường không được nghỉ ngơi nhiều, mới ba tiếng trước, bà cụ Hạ đã tỉnh lại.
Trong lúc Chu Văn Đường thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi mấy ngày qua cũng ùa về, anh lấy điện thoại di động ra kiểm tra thì phát hiện Nghê Bảo Gia đã gọi điện đến vào một giờ trước.
Chu Văn Đường đi ra khỏi phòng bệnh, gọi lại cho cô.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối thì anh đã nghe thấy cô nói: “Em quay lại Bắc Kinh rồi.”
Giọng điệu của cô hơi gấp gáp, cũng khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, Chu Văn Đường xoa xoa lông mày, hỏi cô: “Em đến khi nào?”
“Mới vừa đến.” Hai giây sau Nghê Bảo Gia mới nhẹ nhàng nói: “Buổi tối chúng ta gặp nhau nhé?”
Chu Văn Đường đáp “Ừ”, nhưng giọng lại đầy mệt mỏi.
Lúc này Nghê Bảo Gia mới nghe ra được: “Anh cảm thấy không khỏe sao?”
“Dạo này anh hơi bận.” Anh bình tĩnh nói.
Nghê Bảo Gia không suy nghĩ nhiều, cho rằng anh thật sự bận việc ở công ty, thế nên cô đau lòng nói: “Tiền kiếm mãi không đủ, cho nên lúc cần thì phải nghỉ ngơi. Hơn nữa, anh kiếm được nhiều tiền như thế cũng đã tiêu hết đâu.”
Chu Văn Đường thừa dịp nói: “Không phải đúng lúc em về Nam Kinh à, anh chỉ đành bận rộn công việc thôi.”
Anh nói điều này rất khéo léo, như thể anh đang nói rằng vì không có cô ở bên nên anh không có việc gì làm ngoài việc tập trung vào công việc để giết thời gian.
Nghê Bảo Gia cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: “Anh đang ở đâu? Em bắt taxi đến tìm anh nhé?”
“Anh đến đón em.”
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Nghê Bảo Gia cũng thật sự không muốn bắt taxi nên chỉ nói: “Em ở nhà đợi anh.”
Bốn mươi phút sau, Chu Văn Đường lái xe đến bên dưới khu chung cư.
Nghê Bảo Gia đi thang máy xuống lầu mở cửa, anh cũng ngẩng đầu nhìn lên. Nghê Bảo Gia nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, nghĩ thầm mấy ngày nay chắc hẳn anh rất bận rộn, hình như đã gầy đi nhiều.
Nghê Bảo Gia: “Gần đây anh rất mệt mỏi phải không?”
Chu Văn Đường “Ừ” một tiếng.
Dưới mắt anh có một vết thâm mờ mờ, hình như anh ngủ không đủ giấc, cô cau mày: “Anh lên đây nghỉ ngơi với em một lát nhé, bố mẹ em còn ở Nam Kinh.”
Chu Văn Đường nắm tay cô, anh lắc đầu: “Anh lên xe nghỉ ngơi một lát.”
Nghê Bảo Gia nói: “Nếu như anh mệt mỏi như vậy, thì ngày mai chúng ta cũng có thể gặp nhau mà.”
Chu Văn Đường điều chỉnh độ cao của ghế, nằm ngửa, nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải em muốn gặp anh sao?”
Trong lòng Nghê Bảo Gia run lên, không biết nên nói cái gì.
Chu Văn Đường nhoẻn miệng cười, anh nhắm mắt lại.
Chu Văn Đường chỉ ngủ có bốn mươi phút.
Nghê Bảo Gia đang chơi điện thoại di động để giết thời gian trong suốt thời gian đó, Mễ Lạp và Tiền Tuyết hỏi lẫn nhau trong nhóm là đã tìm được đơn vị thực tập chưa, câu trả lời có được hệt như nhau, đều chưa tìm được.
Mễ Lạp: [Vậy thì mình yên tâm rồi.]
Nghê Bảo Gia không khỏi bật cười, Chu Văn Đường bị tiếng cười ngắn ngủi này của cô đánh thức.
Anh nghỉ ngơi được bốn mươi phút, tinh thần ngược lại đã tốt hơn nhiều. Chu Văn Đường chống khuỷu tay lên thành ghế, ngồi thẳng dậy hỏi cô: “Em xem cái gì vậy, buồn cười thế sao?”
“Không có gì, chỉ là nói chuyện với bạn cùng phòng của em thôi.”
Chu Văn Đường im lặng nhìn cô một lúc, sau đó thấp giọng hỏi: “Gia Gia, em có từng nghĩ đến việc kết hôn chưa?”
Trên gương mặt Nghê Bảo Gia lộ ra một tia hoảng sợ, quay đầu nhìn anh với vẻ khó có thể tin nổi.
Chu Văn Đường có vẻ không thoải mái cho lắm, lấy hộp thuốc lá ra, cười nói: “Em nhìn anh thế kia là như nào?”
Cổ họng Nghê Bảo Gia hơi nghẹn lại: “Anh nghiêm túc đấy à?”
“Ừm.”
Nghê Bảo Gia hỏi: “Cô Phùng thì sao?”
“Cô ta thì sao? Liên quan gì đến anh?” Anh bình tĩnh nói.
Nghê Bảo Gia cắn môi, anh lại hỏi: “Em có bằng lòng không?”
Nghê Bảo Gia không thể diễn tả được tâm tình của cô lúc này, có chút hoảng sợ, có chút vui mừng. Dù sao thì cô cũng rất thích anh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô lắc đầu muốn nói không, nhưng lại không thể nói ra.
Nghê Bảo Gia im lặng một lát rồi nói: “Em muốn hút một điếu thuốc.”
Chu Văn Đường đưa cho cô một điếu, Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Chúng ta đi mua thuốc lá Raison đi, nếu mua được, em sẽ nhận lời anh.”
Trên thực tế, lời này của cô mang một ít tâm lý được ăn cả ngã về không, ít nhiều gì cũng có vài phần không lý trí. Nhưng cô muốn ông trời quyết định, dù sao thì hiện tại cô vẫn đang thích anh.
Có vẻ Chu Văn Đường hơi kinh ngạc trước phản ứng của cô, anh im lặng một lát, nhìn cô: “Thế này là em đang đánh bạc à?”
Nghê Bảo Gia gật đầu: “Lần đầu tiên gặp anh ở thành phố Dung, không ngờ sau này lại gặp được anh ở Bắc Kinh, em nghĩ đến việc chúng ta gặp nhau có lẽ thật sự do có duyên phận. Nhưng em không thể quyết định, hết thảy đều trông cậy vào ông trời nhé?”
Trong mắt Chu Văn Đường hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.
Đêm đó, Chu Văn Đường lái xe, trong một đêm mưa anh vòng qua cả nửa Bắc Kinh. Nghê Bảo Gia ngồi ở ghế phụ, nhìn anh hết lần này đến lần khác xuống xe, cầm ô đi vào cửa hàng tiện lợi, rồi ra về tay không.
Anh không hề nóng nảy chút nào, bộ vest trên vai đã bị mưa thấm ướt, màu sắc dần trở nên sậm hơn.
Cho đến sáng sớm, anh mua một hộp Raison ở cửa hàng tiện lợi, trên hộp màu xanh lá cây có vẽ một con mèo đen, chỉ có đôi mắt màu trắng, sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó hồi lâu, không hiểu sao trong lòng anh sinh ra chút hoảng sợ.
Nghê Bảo Gia dùng ngón tay cầm bao thuốc, như thể bao thuốc là một chiếc nhẫn kim cương. Cô hít một hơi thật sâu, thận trọng nói: “Em còn trẻ trung phơi phới như này mà đã phải lấy anh, sau này anh không được giấu em lén lút ra ngoài tìm người khác đâu đấy.”
Lái xe suốt đêm, khuôn mặt trắng nõn của anh lộ ra chút mệt mỏi, tóc mái lộn xộn hơi thẫm màu và có phần ướt át.
Chu Văn Đường châm một điếu thuốc, hơi nheo mắt, dịu dàng nói: “Yên tâm, anh không phải loại người tồi tệ đó.”
/62
|