Tần Tình ngã xuống không có bất kì dấu hiệu nào.
—— nửa ly nước trong thời gian rất ngắn, trưởng phòng và tam cô nương còn chưa nói được mấy câu, Tần Tình ngồi bên cạnh không kịp đề phòng liền nằm sấp xuống.
Trưởng phòng ngồi gần Tần Tình nhất cũng giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, nghiêng người qua bên Tần Tình ——
"Tình Tình? Tình Tình?!"
Cô liều mạng lung lay vài cái, thiếu chút nữa lấy điện thoại ra gọi cấp cứu thôi.
Mới đầu tam cô nương cũng hoảng sợ không nhẹ, nhưng sau khi nhìn chiếc ly thủy tinh đã cạn trong tay Tần Tình, một suy nghĩ khó tin lóe lên trong đầu của cô.
Tam cô nương duỗi tay kéo trưởng phòng lại.
Trưởng phòng cũng không có quay đầu lại, nâng mặt Tần Tình lên, nôn nóng nói: "Tam cô nương, cậu mau nhìn xem Tình Tình xảy ra chuyện gì, mặt cũng đỏ bừng ——"
"......Có khả năng cao chính là cậu ấy uống say."
Tam cô nương bất đắc dĩ trả lời.
"........A?"
Thân hình trưởng phòng liền cứng đờ, xoay đầu nhìn cái ly trên bàn.
"Không phải chỉ là nước trái cây thôi sao?"
Tam cô nương nếm một ngụm liền nhíu mày: "Hình như là rượu ngọt có nồng độ cồn rất thấp cho các quý phu nhân."
Trưởng phòng: "......."
—— "Chỉ nửa ly? Cứ như vậy đã say mèm rồi?"
Tam cô nương gật đầu không nói lên lời.
Trưởng phòng dở khóc dở cười: "Làm tớ sợ muốn chết —— tư thế ngã xuống vừa rồi người không biết còn tưởng rằng uống rượu bị trúng độc đó."
Trưởng phòng ngủ còn chưa có nói xong thì cô gái nhỏ được nâng đỡ đã xoa xoa đôi mắt, từ trên bàn bò dậy ——
"Điện thoại..........điện thoại của tớ rung......."
Tay mắt của tam cô nương nhanh nhẹn, thoáng nhìn liền tìm thấy điện thoại ở trên bàn liền đưa tới cho Tần Tình.
Mới đưa một nửa liền thấy kỳ quái: "Màn hình không sáng, không rung?"
Trưởng phòng thở dài: "Với trạng thái này của cậu ấy mà cậu còn tin được lời cậu ấy nói sao?"
Sau đó hai người liền nhìn thấy Tần Tình đẩy tay của tam cô nương ra: "Không phải cái này........" Nói xong, cô cau mày tìm kiếm trong chiếc ba lô nhỏ của mình.
Qua bảy tám giây, trưởng phòng cùng tam cô nương đang ngơ ngác nhìn nhau liền phát hiện Tần Tình lấy ra một chiếc điện thoại mà bọn họ chưa từng thấy qua từ trong ba lô ra.
Màn hình trên điện thoại kia đúng thật là sáng lên, còn ong ong rung rung trên tay Tần Tình.
"......A, không phải anh ấy......Số điện thoại này không quen....."
Tần Tình nói thầm như vậy, nhưng vẫn nhận điện thoại.
"Chào......."
Tiếng nói cô gái nhỏ mang theo men say nên rất mềm mại.
Trầm mặc vài giây, cô đột nhiên xoay mặt nhìn trưởng phòng ngồi bên cạnh: "Tớ đây là.......Ở đâu vậy......."
Trưởng phòng dở khóc dở cười: "Chúng ta đang ở quán bar mà Tình Tình, nói là đêm nay đuổi hết vận xui rủi, cậu đã quên rồi?"
"A, vâng......" Tần Tình cúi đầu đặt ở trên bàn, hình như đang lẩm bẩm lầu bầu, nhưng chiếc điện thoại kia vẫn để ở bên cạnh tai: "Hôm nay chúng ta tới 'Thời Thích'........Nghe nói chỗ này có rất nhiều trai đẹp......Rượu cũng rất ngon........."
Càng đến cuối âm thanh càng nhỏ dần, cuối cùng không còn nghe thấy tiếng nói của Tần Tình.
Thân thể cũng mềm mại nghiêng sang một bên.
"Ai da, bảo bối nhỏ Tình Tình của tớ........Cậu còn như vậy thì đêm nay đừng mong trở về........"
Trưởng phòng vừa vặn đỡ được người.
Thật vất vả mới ổn định được cơ thể, cô quay đầu thoáng nhìn Tần Tình rũ xuống, trong tay còn nắm chặt điện thoại, chỉ nhìn thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc, lại không biết là bên nào tắt trước.
Không rảnh lo nghĩ quá nhiều, trưởng phòng liền lấy điện thoại của Tần Tình cất vào trong ba lô.
Lúc đó lão nhị cũng đã quay trở lại bàn.
Rõ ràng là vừa mới cùng với tiểu soái ca trò chuyện rất vui vẻ, khuôn mặt đều đỏ bừng.
"Oa, các cậu biết không, tiểu soái ca kia —— ai? Tình Tình làm sao vậy?"
"Cậu không biết xấu hổ hay sao mà còn hỏi." Tam cô nương tức giận mắng: "Là do nước uống trái cây mà cậu gọi, kết quả là cậu đã gọi cái gì cho Tình Tình? Uống nửa ly thì đã gục rồi?"
"Chết tiệt, không đúng sao??"
Lão nhị kinh ngạc cúi đầu nhìn Tần Tình: "Tình Tình?.........Tình Tình??"
"Đừng gọi hồn, gọi cũng vô dụng."
Trưởng phòng bất đắc dĩ đẩy đẩy chiếc kính, sau đó cô cầm lấy điện thoại lên nhìn thời gian: "Trước tiên để cậu ấy như vậy trong chốc lát đi, cậu di chuyển lỡ như làm cậu ấy buồn nôn.......Nằm một chút xem có thể tỉnh lại hay không, không được thì ba người chúng ta đỡ về."
Lão nhị đau khổ nhăn hết cả mặt lại ——
"Vì tới chỗ này để thông đồng với các anh đẹp trai nên hôm nay tớ mang giày cao gót —— cậu muốn để tớ và Tình Tình xuống hoàng tuyền sao?"
"...... Hôm nay Tình Tình nằm chỗ này có 50% là công lao của cậu —— chỉ cần cậu ấy không tỉnh, dù cởi giày đi chân trần thì cậu cũng phải cõng cậu ấy."
"Vậy chúng ta từ từ đợi." Lão nhị khóc không ra nước mắt, ngồi xuống bên cạnh cùng nằm ra bàn theo, nghiêng mặt nhìn sang Tần Tình: "Tình Tình ơi, nếu cậu không tỉnh, đêm nay hai chúng ta phải ngủ trước cửa quán bar này."
Vì thế ba người liền bắt đầu khổ sở chờ đợi.
—— nửa ly nước trong thời gian rất ngắn, trưởng phòng và tam cô nương còn chưa nói được mấy câu, Tần Tình ngồi bên cạnh không kịp đề phòng liền nằm sấp xuống.
Trưởng phòng ngồi gần Tần Tình nhất cũng giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, nghiêng người qua bên Tần Tình ——
"Tình Tình? Tình Tình?!"
Cô liều mạng lung lay vài cái, thiếu chút nữa lấy điện thoại ra gọi cấp cứu thôi.
Mới đầu tam cô nương cũng hoảng sợ không nhẹ, nhưng sau khi nhìn chiếc ly thủy tinh đã cạn trong tay Tần Tình, một suy nghĩ khó tin lóe lên trong đầu của cô.
Tam cô nương duỗi tay kéo trưởng phòng lại.
Trưởng phòng cũng không có quay đầu lại, nâng mặt Tần Tình lên, nôn nóng nói: "Tam cô nương, cậu mau nhìn xem Tình Tình xảy ra chuyện gì, mặt cũng đỏ bừng ——"
"......Có khả năng cao chính là cậu ấy uống say."
Tam cô nương bất đắc dĩ trả lời.
"........A?"
Thân hình trưởng phòng liền cứng đờ, xoay đầu nhìn cái ly trên bàn.
"Không phải chỉ là nước trái cây thôi sao?"
Tam cô nương nếm một ngụm liền nhíu mày: "Hình như là rượu ngọt có nồng độ cồn rất thấp cho các quý phu nhân."
Trưởng phòng: "......."
—— "Chỉ nửa ly? Cứ như vậy đã say mèm rồi?"
Tam cô nương gật đầu không nói lên lời.
Trưởng phòng dở khóc dở cười: "Làm tớ sợ muốn chết —— tư thế ngã xuống vừa rồi người không biết còn tưởng rằng uống rượu bị trúng độc đó."
Trưởng phòng ngủ còn chưa có nói xong thì cô gái nhỏ được nâng đỡ đã xoa xoa đôi mắt, từ trên bàn bò dậy ——
"Điện thoại..........điện thoại của tớ rung......."
Tay mắt của tam cô nương nhanh nhẹn, thoáng nhìn liền tìm thấy điện thoại ở trên bàn liền đưa tới cho Tần Tình.
Mới đưa một nửa liền thấy kỳ quái: "Màn hình không sáng, không rung?"
Trưởng phòng thở dài: "Với trạng thái này của cậu ấy mà cậu còn tin được lời cậu ấy nói sao?"
Sau đó hai người liền nhìn thấy Tần Tình đẩy tay của tam cô nương ra: "Không phải cái này........" Nói xong, cô cau mày tìm kiếm trong chiếc ba lô nhỏ của mình.
Qua bảy tám giây, trưởng phòng cùng tam cô nương đang ngơ ngác nhìn nhau liền phát hiện Tần Tình lấy ra một chiếc điện thoại mà bọn họ chưa từng thấy qua từ trong ba lô ra.
Màn hình trên điện thoại kia đúng thật là sáng lên, còn ong ong rung rung trên tay Tần Tình.
"......A, không phải anh ấy......Số điện thoại này không quen....."
Tần Tình nói thầm như vậy, nhưng vẫn nhận điện thoại.
"Chào......."
Tiếng nói cô gái nhỏ mang theo men say nên rất mềm mại.
Trầm mặc vài giây, cô đột nhiên xoay mặt nhìn trưởng phòng ngồi bên cạnh: "Tớ đây là.......Ở đâu vậy......."
Trưởng phòng dở khóc dở cười: "Chúng ta đang ở quán bar mà Tình Tình, nói là đêm nay đuổi hết vận xui rủi, cậu đã quên rồi?"
"A, vâng......" Tần Tình cúi đầu đặt ở trên bàn, hình như đang lẩm bẩm lầu bầu, nhưng chiếc điện thoại kia vẫn để ở bên cạnh tai: "Hôm nay chúng ta tới 'Thời Thích'........Nghe nói chỗ này có rất nhiều trai đẹp......Rượu cũng rất ngon........."
Càng đến cuối âm thanh càng nhỏ dần, cuối cùng không còn nghe thấy tiếng nói của Tần Tình.
Thân thể cũng mềm mại nghiêng sang một bên.
"Ai da, bảo bối nhỏ Tình Tình của tớ........Cậu còn như vậy thì đêm nay đừng mong trở về........"
Trưởng phòng vừa vặn đỡ được người.
Thật vất vả mới ổn định được cơ thể, cô quay đầu thoáng nhìn Tần Tình rũ xuống, trong tay còn nắm chặt điện thoại, chỉ nhìn thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc, lại không biết là bên nào tắt trước.
Không rảnh lo nghĩ quá nhiều, trưởng phòng liền lấy điện thoại của Tần Tình cất vào trong ba lô.
Lúc đó lão nhị cũng đã quay trở lại bàn.
Rõ ràng là vừa mới cùng với tiểu soái ca trò chuyện rất vui vẻ, khuôn mặt đều đỏ bừng.
"Oa, các cậu biết không, tiểu soái ca kia —— ai? Tình Tình làm sao vậy?"
"Cậu không biết xấu hổ hay sao mà còn hỏi." Tam cô nương tức giận mắng: "Là do nước uống trái cây mà cậu gọi, kết quả là cậu đã gọi cái gì cho Tình Tình? Uống nửa ly thì đã gục rồi?"
"Chết tiệt, không đúng sao??"
Lão nhị kinh ngạc cúi đầu nhìn Tần Tình: "Tình Tình?.........Tình Tình??"
"Đừng gọi hồn, gọi cũng vô dụng."
Trưởng phòng bất đắc dĩ đẩy đẩy chiếc kính, sau đó cô cầm lấy điện thoại lên nhìn thời gian: "Trước tiên để cậu ấy như vậy trong chốc lát đi, cậu di chuyển lỡ như làm cậu ấy buồn nôn.......Nằm một chút xem có thể tỉnh lại hay không, không được thì ba người chúng ta đỡ về."
Lão nhị đau khổ nhăn hết cả mặt lại ——
"Vì tới chỗ này để thông đồng với các anh đẹp trai nên hôm nay tớ mang giày cao gót —— cậu muốn để tớ và Tình Tình xuống hoàng tuyền sao?"
"...... Hôm nay Tình Tình nằm chỗ này có 50% là công lao của cậu —— chỉ cần cậu ấy không tỉnh, dù cởi giày đi chân trần thì cậu cũng phải cõng cậu ấy."
"Vậy chúng ta từ từ đợi." Lão nhị khóc không ra nước mắt, ngồi xuống bên cạnh cùng nằm ra bàn theo, nghiêng mặt nhìn sang Tần Tình: "Tình Tình ơi, nếu cậu không tỉnh, đêm nay hai chúng ta phải ngủ trước cửa quán bar này."
Vì thế ba người liền bắt đầu khổ sở chờ đợi.
/176
|