Ba nữ sinh kia sửng sốt.
Nếu không phải âm thanh tinh tế phát ra từ cô gái nhỏ đứng trước mặt, các cô có hoài nghi chính mình có phải đang hoa mắt hay không ——
Cô gái nhỏ thoạt nhìn nhu nhược ngoan ngoan như tiểu bạch thỏ cũng dám nói như vậy mới bọn họ?
Nữ sinh cầm đầu phản ứng lại liền phát hỏa, ánh mắt đầy tàn nhẫn bước lên trước.
Tần Tình nhấc tay lên, lộ ra chiếc điện thoại di động.
"Nếu mấy người điều tra qua tôi thì nên biết anh hai tôi mỗi ngày đều đón tôi tan học —— lúc nãy tôi cũng đã gọi anh ấy trực tiếp đi thẳng lên lớp tôi rồi."
Khuôn mặt nhỏ không chút biểu tình mà nghiêm túc, hất cằm nhỏ lên, ánh mắt Tần Tình lạnh như băng nhìn ba nữ sinh: "Tôi xác thật không đánh lại mấy người. Bất quá từ trước tới giờ tính tình của anh hai tôi không tốt, tôi đảm bảo mấy người sẽ hối hận vì hôm nay đã đến đây."
Sắc mặt nữ sinh cầm đầu liền thay đổi, bàn tay đang chuẩn bị nâng lên cũng thu lại.
Cô ta có chút do dự quay qua hỏi người bên cạnh: "...... Thực sự có người tới đón nó?"
Nữ sinh bên cạnh sắc mặt cũng có chút khó coi, đè thấp âm thanh nói:
"Xác thật mỗi buổi tối đều có thấy, buổi trưa thì không biết......Bằng không tớ cũng sẽ không theo cậu nói không thể giải quyết ở bên ngoài."
"........"
Sắc mặt của nữ sinh cầm đầu thay đổi mấy lần, cuối cùng cô ta cắn răng, cười lạnh.
"Hừ, dù sao tôi cũng nhìn thấy từ hôm qua đến giờ Văn Dục Phong cũng không có xuất hiện đi? Không chừng muốn ngồi cùng bàn với cô chỉ là hứng thú nhất thời....... Nếu chuyện gì đều không có, tôi cũng lười lãng phí tinh lực với cô!"
Nói xong cả ba người vội vàng hoảng hốt rời đi nhanh chóng.
Hành lang dài trở nên vắng lặng, Tần Tình đứng đó nhìn chằm chằm bóng dáng ba người kia đi xa.
Cho tới khi bóng dáng ba người không còn trong tầm mắt, Tần Tình mới nhẹ nhàng thở ra, chân mềm nhũn dựa vào tường bên cạnh.
Bàn tay mảnh khảnh đặt lên ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như đang trấn an trái tim mình đang bị kinh hãi sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
"Thì ra..... Là giả a."
Khi hô hấp của Tần Tình đã bình ổn, trên hành lang an tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng cười.
"........."
Tần Tình kinh hãi, dùng sức ép tiếng kêu sợ hãi bên miệng xuống dưới.
Ánh mắt cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.
——
Là học sinh ở lớp năm kế bên gây ra tiếng động.
Trong chốc lát, có người cầm cây chổi đang quét lớp xuất hiện.
Nam sinh đi ra vóc dáng rất cao, ăn mặc đồng phục Nhất Trung rất quy củ, khuôn mặt thanh tú trắng nõn.
Từ khi bước ra trên mặt hắn luôn mỉn cười, đôi mắt hơi cong cong, loại người hay cười đều không thể khiến người khác chán ghét.
Cảnh giác trong lòng Tần Tình liền rơi xuống, khuôn mặt nhỏ căng thẳng cũng dần nhu hòa. . Truyện Đoản Văn
"........ Cậu biết tôi?"
Tần Tình thử hỏi.
"Nhất Trung có mấy người không quen biết cậu?"
Nụ cười nam sinh rạng rỡ, lời nói có chút thâm ý: "Bất quá chính là hôm nay, tôi mới chân chính quen biết cậu —— bạn học Tần Tình."
"........."
Nhớ tới lúc nãy lời nói của mình có chút phô trương khí thế, Tần Tình không nhịn được đỏ mặt.
Một lát sau cô mới lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: "Ân....... Vậy cậu cứ tiếp tục quét dọn, tôi đi trước."
Tần Tình liền xoay người muốn rời đi, khi tới cầu thang, cô liền bị nam sinh kia gọi lại.
"Tôi cũng chuẩn bị đi về, có thể đi chung không?"
".......A?"
Tần Tình ngẩn ra, xoay người sang chỗ khác. Xác định nam sinh kia thật sự nghiêm túc chứ không phải nói giỡn, cô hơi lúng túng: "Tôi còn có việc gấp, cho nên liền........"
Nam sinh kia nghe Tần Tình trả lời cũng thấy không ngoài ý muốn, trái lại chống chổi cười cười:
"Mấy người lúc nãy, rất có khả năng là đang ở dưới lầu hoặc ở chỗ khác chờ cậu nha."
Tần Tình: "..............."
Nhìn ra cô gái nhỏ bị lời nói của mình làm cho sợ tới mức cả người cứng nhắc, ý cười dưới đáy mắt nam sinh càng thêm nhiều.
Hắn xoay người trở về cửa sau lớp 7, đem chổi đặt lại chỗ cũ, sau đó liền đi ra.
"Tôi xong rồi." Hắn đi đến bên cạnh Tần Tình còn chưa hoàn hồn. "Cùng nhau đi thôi?"
"..... Cảm ơn."
Tần Tình do dự 2 giây, vẫn không có can đảm nên quyết định sẽ tạm thời nghe theo kiến nghị của nam sinh, ít nhất là cùng với hắn ra đến cổng trường.
Đến lúc đó nếu mà có gặp......... Hy vọng là có thể chạy thoát nhỉ?
Nghĩ như vậy, Tần Tình quay người đi xuống cầu thang.
Nam sinh kia cũng lập tức đi theo.
Tuy nói là "cùng nhau đi" nhưng Tần Tình theo bản năng duy trì khoảng cách với nam sinh kia ít nhất là 1m.
Đối phương đại khái nhìn ra Tần Tình không khỏe, cũng không quyết liệt muốn đến gần, liền như gần như xa đi bên cạnh Tần Tình.
Hai người một đường an tĩnh đi tới cổng trường, Tần Tình vẫn chưa hết xấu hổ.
Thật vất vả mới ra tới cổng, trong lòng Tần Tình đã nhẹ nhàng thở phào. Cô liền có chút vui vẻ, muốn tạm biệt nam sinh kia.
Chẳng qua cô còn chưa kịp mở miệng thì nam sinh kia đã nói trước ——
"Tôi tên là Lâm Văn Thao."
Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn dừng trên người cô gái nhỏ đánh giá một lần, thấy Tần Tình không có biểu hiện bất cứ điều gì quen thuộc, hắn chỉ tiếc nuối mà cười một cái.
"Chờ sau khi phân ban, tôi tin rằng chúng ta sẽ chung một lớp. Đến lúc đó sẽ thấy."
".........."
Tần Tình mở to mắt một cách ngốc nghếch.
Không đợi cô trả lời, Lâm Văn Thao tiêu sái hướng Tần Tình phất phất tay, xoay người rời đi.
Phân ban a......
Tần Tình đứng tại chỗ rũ mắt xuống.
Trung học Nhất Sư khác biệt so với các trường học khác cùng khu vực, trọng lý khinh văn đã thành thái độ bình thường. Lớp chọn khoa học tự nhiên dự bị cho đại học, thường thu những học sinh có thành tích khoa học tự nhiên ưu tú. Mỗi năm Nhất Trung đều có một lớp dự bị, bộ phận lớn đều được cử đi du học, nếu không họ có thể từ bỏ danh ngạch mà lựa chọn cho chính mình học một trường học tốt.
Dựa theo thành tích của Tần Tình, nếu chọn lý, tự nhiên được chọn vào lớp dự bị là không thể nghi ngờ.
Chung quanh đã bắt đầu có một số học sinh đang rối rắm nên chọn văn hay lý, nhưng trước nay chưa từng có ai hỏi cô vấn đề này.
Cũng đúng, toán lý hóa đạt điểm tuyển đối, vào khoa học tự nhiên là điều tất nhiên đi.
......... Nhưng dựa vào cái gì mà chuyện đó là hiển nhiên chứ?
Tần Tình vô thức nắm chặt đầu ngón tay, cho tới khi bên tai cô truyền tới một âm thanh ——
"Tiểu Tình, em đứng ở đây làm cái gì vậy?
Tần Tình cả kinh hoàn hồn, là âm thanh của Tần Hạo liền nhẹ thở phào.
"Anh hai."
Tần Hạo lên tiếng.
"Đi thôi, lên xe, anh đưa em về nhà."
Nhớ lại sự tình tối hôm qua, Tần Tình nhăn cái mũi nhỏ gật đầu, nghênh đón cô phía sau chính là "bão táp".
Nếu không phải âm thanh tinh tế phát ra từ cô gái nhỏ đứng trước mặt, các cô có hoài nghi chính mình có phải đang hoa mắt hay không ——
Cô gái nhỏ thoạt nhìn nhu nhược ngoan ngoan như tiểu bạch thỏ cũng dám nói như vậy mới bọn họ?
Nữ sinh cầm đầu phản ứng lại liền phát hỏa, ánh mắt đầy tàn nhẫn bước lên trước.
Tần Tình nhấc tay lên, lộ ra chiếc điện thoại di động.
"Nếu mấy người điều tra qua tôi thì nên biết anh hai tôi mỗi ngày đều đón tôi tan học —— lúc nãy tôi cũng đã gọi anh ấy trực tiếp đi thẳng lên lớp tôi rồi."
Khuôn mặt nhỏ không chút biểu tình mà nghiêm túc, hất cằm nhỏ lên, ánh mắt Tần Tình lạnh như băng nhìn ba nữ sinh: "Tôi xác thật không đánh lại mấy người. Bất quá từ trước tới giờ tính tình của anh hai tôi không tốt, tôi đảm bảo mấy người sẽ hối hận vì hôm nay đã đến đây."
Sắc mặt nữ sinh cầm đầu liền thay đổi, bàn tay đang chuẩn bị nâng lên cũng thu lại.
Cô ta có chút do dự quay qua hỏi người bên cạnh: "...... Thực sự có người tới đón nó?"
Nữ sinh bên cạnh sắc mặt cũng có chút khó coi, đè thấp âm thanh nói:
"Xác thật mỗi buổi tối đều có thấy, buổi trưa thì không biết......Bằng không tớ cũng sẽ không theo cậu nói không thể giải quyết ở bên ngoài."
"........"
Sắc mặt của nữ sinh cầm đầu thay đổi mấy lần, cuối cùng cô ta cắn răng, cười lạnh.
"Hừ, dù sao tôi cũng nhìn thấy từ hôm qua đến giờ Văn Dục Phong cũng không có xuất hiện đi? Không chừng muốn ngồi cùng bàn với cô chỉ là hứng thú nhất thời....... Nếu chuyện gì đều không có, tôi cũng lười lãng phí tinh lực với cô!"
Nói xong cả ba người vội vàng hoảng hốt rời đi nhanh chóng.
Hành lang dài trở nên vắng lặng, Tần Tình đứng đó nhìn chằm chằm bóng dáng ba người kia đi xa.
Cho tới khi bóng dáng ba người không còn trong tầm mắt, Tần Tình mới nhẹ nhàng thở ra, chân mềm nhũn dựa vào tường bên cạnh.
Bàn tay mảnh khảnh đặt lên ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như đang trấn an trái tim mình đang bị kinh hãi sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
"Thì ra..... Là giả a."
Khi hô hấp của Tần Tình đã bình ổn, trên hành lang an tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng cười.
"........."
Tần Tình kinh hãi, dùng sức ép tiếng kêu sợ hãi bên miệng xuống dưới.
Ánh mắt cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.
——
Là học sinh ở lớp năm kế bên gây ra tiếng động.
Trong chốc lát, có người cầm cây chổi đang quét lớp xuất hiện.
Nam sinh đi ra vóc dáng rất cao, ăn mặc đồng phục Nhất Trung rất quy củ, khuôn mặt thanh tú trắng nõn.
Từ khi bước ra trên mặt hắn luôn mỉn cười, đôi mắt hơi cong cong, loại người hay cười đều không thể khiến người khác chán ghét.
Cảnh giác trong lòng Tần Tình liền rơi xuống, khuôn mặt nhỏ căng thẳng cũng dần nhu hòa. . Truyện Đoản Văn
"........ Cậu biết tôi?"
Tần Tình thử hỏi.
"Nhất Trung có mấy người không quen biết cậu?"
Nụ cười nam sinh rạng rỡ, lời nói có chút thâm ý: "Bất quá chính là hôm nay, tôi mới chân chính quen biết cậu —— bạn học Tần Tình."
"........."
Nhớ tới lúc nãy lời nói của mình có chút phô trương khí thế, Tần Tình không nhịn được đỏ mặt.
Một lát sau cô mới lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: "Ân....... Vậy cậu cứ tiếp tục quét dọn, tôi đi trước."
Tần Tình liền xoay người muốn rời đi, khi tới cầu thang, cô liền bị nam sinh kia gọi lại.
"Tôi cũng chuẩn bị đi về, có thể đi chung không?"
".......A?"
Tần Tình ngẩn ra, xoay người sang chỗ khác. Xác định nam sinh kia thật sự nghiêm túc chứ không phải nói giỡn, cô hơi lúng túng: "Tôi còn có việc gấp, cho nên liền........"
Nam sinh kia nghe Tần Tình trả lời cũng thấy không ngoài ý muốn, trái lại chống chổi cười cười:
"Mấy người lúc nãy, rất có khả năng là đang ở dưới lầu hoặc ở chỗ khác chờ cậu nha."
Tần Tình: "..............."
Nhìn ra cô gái nhỏ bị lời nói của mình làm cho sợ tới mức cả người cứng nhắc, ý cười dưới đáy mắt nam sinh càng thêm nhiều.
Hắn xoay người trở về cửa sau lớp 7, đem chổi đặt lại chỗ cũ, sau đó liền đi ra.
"Tôi xong rồi." Hắn đi đến bên cạnh Tần Tình còn chưa hoàn hồn. "Cùng nhau đi thôi?"
"..... Cảm ơn."
Tần Tình do dự 2 giây, vẫn không có can đảm nên quyết định sẽ tạm thời nghe theo kiến nghị của nam sinh, ít nhất là cùng với hắn ra đến cổng trường.
Đến lúc đó nếu mà có gặp......... Hy vọng là có thể chạy thoát nhỉ?
Nghĩ như vậy, Tần Tình quay người đi xuống cầu thang.
Nam sinh kia cũng lập tức đi theo.
Tuy nói là "cùng nhau đi" nhưng Tần Tình theo bản năng duy trì khoảng cách với nam sinh kia ít nhất là 1m.
Đối phương đại khái nhìn ra Tần Tình không khỏe, cũng không quyết liệt muốn đến gần, liền như gần như xa đi bên cạnh Tần Tình.
Hai người một đường an tĩnh đi tới cổng trường, Tần Tình vẫn chưa hết xấu hổ.
Thật vất vả mới ra tới cổng, trong lòng Tần Tình đã nhẹ nhàng thở phào. Cô liền có chút vui vẻ, muốn tạm biệt nam sinh kia.
Chẳng qua cô còn chưa kịp mở miệng thì nam sinh kia đã nói trước ——
"Tôi tên là Lâm Văn Thao."
Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn dừng trên người cô gái nhỏ đánh giá một lần, thấy Tần Tình không có biểu hiện bất cứ điều gì quen thuộc, hắn chỉ tiếc nuối mà cười một cái.
"Chờ sau khi phân ban, tôi tin rằng chúng ta sẽ chung một lớp. Đến lúc đó sẽ thấy."
".........."
Tần Tình mở to mắt một cách ngốc nghếch.
Không đợi cô trả lời, Lâm Văn Thao tiêu sái hướng Tần Tình phất phất tay, xoay người rời đi.
Phân ban a......
Tần Tình đứng tại chỗ rũ mắt xuống.
Trung học Nhất Sư khác biệt so với các trường học khác cùng khu vực, trọng lý khinh văn đã thành thái độ bình thường. Lớp chọn khoa học tự nhiên dự bị cho đại học, thường thu những học sinh có thành tích khoa học tự nhiên ưu tú. Mỗi năm Nhất Trung đều có một lớp dự bị, bộ phận lớn đều được cử đi du học, nếu không họ có thể từ bỏ danh ngạch mà lựa chọn cho chính mình học một trường học tốt.
Dựa theo thành tích của Tần Tình, nếu chọn lý, tự nhiên được chọn vào lớp dự bị là không thể nghi ngờ.
Chung quanh đã bắt đầu có một số học sinh đang rối rắm nên chọn văn hay lý, nhưng trước nay chưa từng có ai hỏi cô vấn đề này.
Cũng đúng, toán lý hóa đạt điểm tuyển đối, vào khoa học tự nhiên là điều tất nhiên đi.
......... Nhưng dựa vào cái gì mà chuyện đó là hiển nhiên chứ?
Tần Tình vô thức nắm chặt đầu ngón tay, cho tới khi bên tai cô truyền tới một âm thanh ——
"Tiểu Tình, em đứng ở đây làm cái gì vậy?
Tần Tình cả kinh hoàn hồn, là âm thanh của Tần Hạo liền nhẹ thở phào.
"Anh hai."
Tần Hạo lên tiếng.
"Đi thôi, lên xe, anh đưa em về nhà."
Nhớ lại sự tình tối hôm qua, Tần Tình nhăn cái mũi nhỏ gật đầu, nghênh đón cô phía sau chính là "bão táp".
/176
|