Bỗng người nào đó va mạnh vào người An...Cả hai cùng ngã xuống...Người đó ngã đè lên An...Và một lần nữa, tai nạn bất ngờ lại đem đến một nụ hôn...
Đau...đau quáá!! Ai? ai...đè...mình...vậy? La...lại còn...nặng muốn chết chứ!! Cơ mà...mình...và nó...cha...chạm...m...mo...môiii ư?? Ko thể nào!!!!!
Híc...Xui xẻo quá!...Chỉ tại cái trò tắt điện vớ vẩn này!!! Ý mà m...môi...ai dưới môi mình vậy??
Trong khi đó, ko khí xung quanh thì đang rất hỗn độn. Mọi người nháo nhào chạy qua chạy lại, hò hét ầm ĩ. Đương nhiên trong đó cũng có những cặp đang hôn nhau.
2 phút ngắn ngủi cuối cùng đã hết. Đèn sáng lên và mọi người cũng thôi bớt nhộn nhịp.
- Hớ???
- UWoaaa!!!! Bất ngờ nha!!!
- Ù...ù!!!
Đám đông ồ lên khi thấy ở giữa có 1 đôi đang nằm đè lên nhau, hôn nhau.
Sau đó là hàng loạt tiếng vỗ tay, reo hò ầm ĩ.
Lúc này, cả hai mới đứng lên. Vẻ mặt ai nấy đều thất thần. Té ra họ đã nhận ra nhau trong 2 phút đó nhưng vì quá kinh khủng khi nhận ra đối phương nên họ bị đông cứng suốt cả mấy phút.
- Tao hâm mộ mày quá Dương ơi!!! Húhú - Anh Hào hú lớn
- Dương và An ghê quá nha!!!
- Hôm bữa tỏ tình, hôm nay hôn nhau hả mày! Được lắm Dương à!!!
Hoá ra người va vào An, người đè lên An, và người chạm môi với An lại chính là Lê Dương!!!
- AAAAAAA!!!!!!!!! Ko thể nào!!!!!! - Lê Dương ko thể kìm nén được sự xúc động của mình nên hét lớn.
Thật kinh khủng...Nụ hôn đầu của tui mà!! Huhu!!!
- Oẹ...Oẹ...Kinh tởm quá!!! - An chùi miệng rồi nhanh chóng bỏ đi chỗ khác
BỤP!!!...An môt lần nữa lại đụng phải ai đó. Và lần này là Ân
- Hớ? Làm gì mà hớt ha hớt hải vậy? - Ân hỏi
An ko nói gì, chỉ nhìn Ân rồi nhanh chóng vào phòng vệ sinh.
Soạt!! Soạt!! An vỗ nước lên mặt mình để tỉnh táo lại đồng thời súc miệng nhiều lần.
- Chuyện gì vậy? Tại sao lại giống lúc đó quá vậy? Người hôn mình là Lê Dương mà!!! Sao mình lại cứ nhớ lại cảm giác với Ân chứ? Mình cảm thấy rối bời vì hồi ức lại cảm giác đó chứ ko phải lần này - An tự nói rồi lại sấp nước lên mặt mình. Vỗ vỗ vào mặt mấy cái rồi cậu bước ra ngoài
- Phù..ù..Chỉ là tai nạn thôi! - An tự nhủ
- Cậu có sao ko vậy? - Ân nhìn chằm chằm vao mặt An hỏi
- Hớ...!! - An vừa ngước mặt lên thì thấy Ân đang đứng trước mặt mình. Đột nhiên, mặt cậu đỏ ửng. Nhận thấy mình đang lúng túng nên cậu lại cúi mặt xuống.
- Chắc cậu bất ngờ vì bữa tiệc này lắm ha! Xin lỗi nha! - Ân nói
- À...ừ..ko sao - An chỉ biết gật gật
- Nếu cậu cảm thấy mệt thì lên phòng nghỉ nha! Tôi sẽ nói mấy bạn mở nhạc nhỏ lại - Ân nói với giọng quan tâm làm An cảm thấy rất bất ngờ.
- Ừ - An chỉ ừ đại một tiếng cho xong rồi nhanh chân bước lên lầu.
Sao hôm nay cô ấy nói chuyện nhỏ nhẹ với mình vậy? Lại còn rất quan tâm mình nữa chứ! Mọi hôm thì chọc mình ra mặt. Cô ấy làm mình khó xử quá. Hay là do mình suy nghĩ nhiều quá chăng?
Thực ra, Ân cũng rất bối rối khi đối diện với An. Cô cũng chẳng hiểu sao lại như vậy nữa. Do ko biết phải làm sao nên Ân mới có những hành động dịu dàng khác thường như vậy. Rõ ràng đó chỉ là 1 tai nạn thôi mà. Và dường như, Ân chưa hề biết chuyện An cùng Dương khoá môi vì lúc đó cô đang trong nhà vệ sinh.
Ân ra ngoài, tiếp tục vui chơi với bạn bè.
- Chuyện lúc nãy vui ha! - Thy bất chợt nói với Ân
- Hả? Chuyện gì? - Ân giật mình quay lại hỏi
- Thì chuyện thằng Dương đè lên người thằng An rồi hôn nhau đó! - Thy nói
- Hôn nhau? An và Dương ư? - Ân trợn mắt
- Ừm...Chả hiểu sao lúc nãy anh Hào nghĩ ra cái trò tắt điện hôn nhau. Thế rồi khi đèn sáng thì mọi người đều thấy hai đứa nó hôn nhau đó! Mày ko biết gì hết à?
- Tao có biết đâu...mà...ai là người chủ động trước vậy? - Ân hỏi
- Làm sao mà tao biết được, mà tao nghĩ là thằng An đó! - Thy nói
Ân bất chợt rơi vào trạng thái im lặng...Trong đầu ko ngừng suy nghĩ về cậu chuyện Thy vừa kể. Và cô cũng ko ngừng nhớ lại lúc mình và An gặp sự cố. Một cảm xúc có thể gọi là khó chịu đang len lén xuất hiện trong lòng của Ân. Cô ko thể tin được là An là người chủ động hôn Dương trước. Một cảm xúc có thể gọi là giận dữ cũng đang len lén xuất hiện trong lòng của Ân. Đó có thể gọi là ghen ko ta???
Ân quyết định đi tìm Lê Dương để hỏi cho rõ
Lê dương lúc này đang gồi thất thần ở 1 xó...Khuôn mặt cậu hiện lên những tia ảm đạm u buồn chưa từng thấy
- Lê Dương!!! - Ân gọi
Lê Dương ngước mặt lên nhìn
- Tao hỏi mày cái này!
- Hỏi gì? - Dương vẻ vật vã nói
- Nãy mày với An hôn nhau hả?
Đang buồn bã vì chuyện đó, lại nghe thêm người hỏi về chuyện đó nên Dương đâm ra cáu gắt
- Mày đừng có chạm vào nỗi đau của tao!!!
- Có cần gắt gỏng với tao thế ko? - Ân nhíu mày
- Xin lỗi nhưng tao cảm thấy kinh khủng lắm! - Mặt lê Dương buồn xo
- Tao hỏi này. Mày hay An chủ động vậy? - Ân hỏi
- Sao mày hỏi vậy? Mày biết để làm gì? - Dương nhíu mày nhìn An. Cậu ko hề muốn nói là sự cố xảy ra là do mình.
- Thì...cho có chuyện để nói ấy mà - Ân ngập ngừng. Cô cũng ko biết phải nói suy nghĩ của mình như thế nào nữa
- Là cậu ta. Tớ ko hiều tại sao nhưng cậu ấy đã chủ động trước - Dương nói dối. Cậu cũng hơi áy náy nhưng nghĩ lại thì cũng do mọi người xô đẩy cậu vào An. Nhưng ko hiểu tại sao Dương lại tự cho là mình là người chủ động.
An im lặng...Cô tuy chẳng có tình cảm gì với An nhưng ko hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hơi ghen tuông. Nhưng sự ghen tuông ấy nhanh chóng bị gạt phắt đi. Dù gì cũng có là gì của nhau đâu mà. Nghĩ thế, cô thôi suy nghĩ nhiều về chuyện đó và lại hoà mình vào ko khí sôi động của bữa tiệc.
- Mình muốn uống thử rượu - Nói rồi, Ân liền đến chỗ mà anh Hào đang pha chế nước uống.
- Em muốn uống rượu sao? Chà...muốn tập làm người lớn hả? - anh Hào ngạc nhiên hỏi
- Em tò mò thôi chứ tập tành gì. Rót cho em một ly vang! - Ân lấy một cái ly nhựa rồi đưa cho anh Hào rót rượu vào
- Chai này á? - Anh Hào nhìn trên bàn làm gì có rượu vang mà chỉ có rượu rum và rượu rio. Rồi chợt nhớ ra cái kệ đằng sau lưng mình có 1 chai rượu vang và chỉ nó.
- Ngon thật! - Ân nhấp một chút rồi uống một hơi cạn sạch cả nửa ly rượu. Rồi hết ly này đến ly khác. Hết cả 1 chai rượu vang đắt đỏ của mẹ Ân.
- Là lá laala! híhí...Kìa con bướm vàng...xoè đôi cánh...hớhớ - Do quá chén nên Ân say bí tỉ
- Haizz...Uống cho lắm zô - Thy thở dài
- Thôi, chúng ta đưa nó lên lầu nghỉ đi, mất công lại phá phách lung tung giờ - Anh Hào nói
- Thiệt tình con nhỏ này! - Thy ngao ngán cùng với một người bạn khác dìu Ân lên lầu
Do ko nhớ phòng nào là phòng Ân ( do Ân ko thường xuyên cho qua nhà chơi ấy mà ) nên Thy và một người bạn khác đưa Ân vào phòng cuối cùng của hành lang vì nghĩ những phòng ngoài là của người lớn trong nhà. Nhưng ai ngờ phòng đó là phòng của An. Mà lúc đó, An lại đang thay quần áo ở trong 1 cái buồng trong phòng nên mọi người cứ thế để Ân lên giường. Xong xuôi, ai nấy đều ra ngoài, tắt đèn đóng cửa cẩn thận.
An thay đồ xong ra ngoài. Cậu leo hẳn lên giường nằm mà chả để ý gì cả. Cậu cảm thấy mệt mỏi, đang chuẩn bị thiu thiu ngủ thì An ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cậu toan bật dậy xem cái mùi ấy xuất ra từ đâu. Vừa khua tay qua bên trái thì đụng vào cái gì đó ấm ấm...Cậu lần mò thì phát hiện đó là một người nào đó. Hoảng hốt cậu vội chạy ra bật đèn lên xem là ai nhưng khốn đốn thay đèn đã bị hư!!!!
Đau...đau quáá!! Ai? ai...đè...mình...vậy? La...lại còn...nặng muốn chết chứ!! Cơ mà...mình...và nó...cha...chạm...m...mo...môiii ư?? Ko thể nào!!!!!
Híc...Xui xẻo quá!...Chỉ tại cái trò tắt điện vớ vẩn này!!! Ý mà m...môi...ai dưới môi mình vậy??
Trong khi đó, ko khí xung quanh thì đang rất hỗn độn. Mọi người nháo nhào chạy qua chạy lại, hò hét ầm ĩ. Đương nhiên trong đó cũng có những cặp đang hôn nhau.
2 phút ngắn ngủi cuối cùng đã hết. Đèn sáng lên và mọi người cũng thôi bớt nhộn nhịp.
- Hớ???
- UWoaaa!!!! Bất ngờ nha!!!
- Ù...ù!!!
Đám đông ồ lên khi thấy ở giữa có 1 đôi đang nằm đè lên nhau, hôn nhau.
Sau đó là hàng loạt tiếng vỗ tay, reo hò ầm ĩ.
Lúc này, cả hai mới đứng lên. Vẻ mặt ai nấy đều thất thần. Té ra họ đã nhận ra nhau trong 2 phút đó nhưng vì quá kinh khủng khi nhận ra đối phương nên họ bị đông cứng suốt cả mấy phút.
- Tao hâm mộ mày quá Dương ơi!!! Húhú - Anh Hào hú lớn
- Dương và An ghê quá nha!!!
- Hôm bữa tỏ tình, hôm nay hôn nhau hả mày! Được lắm Dương à!!!
Hoá ra người va vào An, người đè lên An, và người chạm môi với An lại chính là Lê Dương!!!
- AAAAAAA!!!!!!!!! Ko thể nào!!!!!! - Lê Dương ko thể kìm nén được sự xúc động của mình nên hét lớn.
Thật kinh khủng...Nụ hôn đầu của tui mà!! Huhu!!!
- Oẹ...Oẹ...Kinh tởm quá!!! - An chùi miệng rồi nhanh chóng bỏ đi chỗ khác
BỤP!!!...An môt lần nữa lại đụng phải ai đó. Và lần này là Ân
- Hớ? Làm gì mà hớt ha hớt hải vậy? - Ân hỏi
An ko nói gì, chỉ nhìn Ân rồi nhanh chóng vào phòng vệ sinh.
Soạt!! Soạt!! An vỗ nước lên mặt mình để tỉnh táo lại đồng thời súc miệng nhiều lần.
- Chuyện gì vậy? Tại sao lại giống lúc đó quá vậy? Người hôn mình là Lê Dương mà!!! Sao mình lại cứ nhớ lại cảm giác với Ân chứ? Mình cảm thấy rối bời vì hồi ức lại cảm giác đó chứ ko phải lần này - An tự nói rồi lại sấp nước lên mặt mình. Vỗ vỗ vào mặt mấy cái rồi cậu bước ra ngoài
- Phù..ù..Chỉ là tai nạn thôi! - An tự nhủ
- Cậu có sao ko vậy? - Ân nhìn chằm chằm vao mặt An hỏi
- Hớ...!! - An vừa ngước mặt lên thì thấy Ân đang đứng trước mặt mình. Đột nhiên, mặt cậu đỏ ửng. Nhận thấy mình đang lúng túng nên cậu lại cúi mặt xuống.
- Chắc cậu bất ngờ vì bữa tiệc này lắm ha! Xin lỗi nha! - Ân nói
- À...ừ..ko sao - An chỉ biết gật gật
- Nếu cậu cảm thấy mệt thì lên phòng nghỉ nha! Tôi sẽ nói mấy bạn mở nhạc nhỏ lại - Ân nói với giọng quan tâm làm An cảm thấy rất bất ngờ.
- Ừ - An chỉ ừ đại một tiếng cho xong rồi nhanh chân bước lên lầu.
Sao hôm nay cô ấy nói chuyện nhỏ nhẹ với mình vậy? Lại còn rất quan tâm mình nữa chứ! Mọi hôm thì chọc mình ra mặt. Cô ấy làm mình khó xử quá. Hay là do mình suy nghĩ nhiều quá chăng?
Thực ra, Ân cũng rất bối rối khi đối diện với An. Cô cũng chẳng hiểu sao lại như vậy nữa. Do ko biết phải làm sao nên Ân mới có những hành động dịu dàng khác thường như vậy. Rõ ràng đó chỉ là 1 tai nạn thôi mà. Và dường như, Ân chưa hề biết chuyện An cùng Dương khoá môi vì lúc đó cô đang trong nhà vệ sinh.
Ân ra ngoài, tiếp tục vui chơi với bạn bè.
- Chuyện lúc nãy vui ha! - Thy bất chợt nói với Ân
- Hả? Chuyện gì? - Ân giật mình quay lại hỏi
- Thì chuyện thằng Dương đè lên người thằng An rồi hôn nhau đó! - Thy nói
- Hôn nhau? An và Dương ư? - Ân trợn mắt
- Ừm...Chả hiểu sao lúc nãy anh Hào nghĩ ra cái trò tắt điện hôn nhau. Thế rồi khi đèn sáng thì mọi người đều thấy hai đứa nó hôn nhau đó! Mày ko biết gì hết à?
- Tao có biết đâu...mà...ai là người chủ động trước vậy? - Ân hỏi
- Làm sao mà tao biết được, mà tao nghĩ là thằng An đó! - Thy nói
Ân bất chợt rơi vào trạng thái im lặng...Trong đầu ko ngừng suy nghĩ về cậu chuyện Thy vừa kể. Và cô cũng ko ngừng nhớ lại lúc mình và An gặp sự cố. Một cảm xúc có thể gọi là khó chịu đang len lén xuất hiện trong lòng của Ân. Cô ko thể tin được là An là người chủ động hôn Dương trước. Một cảm xúc có thể gọi là giận dữ cũng đang len lén xuất hiện trong lòng của Ân. Đó có thể gọi là ghen ko ta???
Ân quyết định đi tìm Lê Dương để hỏi cho rõ
Lê dương lúc này đang gồi thất thần ở 1 xó...Khuôn mặt cậu hiện lên những tia ảm đạm u buồn chưa từng thấy
- Lê Dương!!! - Ân gọi
Lê Dương ngước mặt lên nhìn
- Tao hỏi mày cái này!
- Hỏi gì? - Dương vẻ vật vã nói
- Nãy mày với An hôn nhau hả?
Đang buồn bã vì chuyện đó, lại nghe thêm người hỏi về chuyện đó nên Dương đâm ra cáu gắt
- Mày đừng có chạm vào nỗi đau của tao!!!
- Có cần gắt gỏng với tao thế ko? - Ân nhíu mày
- Xin lỗi nhưng tao cảm thấy kinh khủng lắm! - Mặt lê Dương buồn xo
- Tao hỏi này. Mày hay An chủ động vậy? - Ân hỏi
- Sao mày hỏi vậy? Mày biết để làm gì? - Dương nhíu mày nhìn An. Cậu ko hề muốn nói là sự cố xảy ra là do mình.
- Thì...cho có chuyện để nói ấy mà - Ân ngập ngừng. Cô cũng ko biết phải nói suy nghĩ của mình như thế nào nữa
- Là cậu ta. Tớ ko hiều tại sao nhưng cậu ấy đã chủ động trước - Dương nói dối. Cậu cũng hơi áy náy nhưng nghĩ lại thì cũng do mọi người xô đẩy cậu vào An. Nhưng ko hiểu tại sao Dương lại tự cho là mình là người chủ động.
An im lặng...Cô tuy chẳng có tình cảm gì với An nhưng ko hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hơi ghen tuông. Nhưng sự ghen tuông ấy nhanh chóng bị gạt phắt đi. Dù gì cũng có là gì của nhau đâu mà. Nghĩ thế, cô thôi suy nghĩ nhiều về chuyện đó và lại hoà mình vào ko khí sôi động của bữa tiệc.
- Mình muốn uống thử rượu - Nói rồi, Ân liền đến chỗ mà anh Hào đang pha chế nước uống.
- Em muốn uống rượu sao? Chà...muốn tập làm người lớn hả? - anh Hào ngạc nhiên hỏi
- Em tò mò thôi chứ tập tành gì. Rót cho em một ly vang! - Ân lấy một cái ly nhựa rồi đưa cho anh Hào rót rượu vào
- Chai này á? - Anh Hào nhìn trên bàn làm gì có rượu vang mà chỉ có rượu rum và rượu rio. Rồi chợt nhớ ra cái kệ đằng sau lưng mình có 1 chai rượu vang và chỉ nó.
- Ngon thật! - Ân nhấp một chút rồi uống một hơi cạn sạch cả nửa ly rượu. Rồi hết ly này đến ly khác. Hết cả 1 chai rượu vang đắt đỏ của mẹ Ân.
- Là lá laala! híhí...Kìa con bướm vàng...xoè đôi cánh...hớhớ - Do quá chén nên Ân say bí tỉ
- Haizz...Uống cho lắm zô - Thy thở dài
- Thôi, chúng ta đưa nó lên lầu nghỉ đi, mất công lại phá phách lung tung giờ - Anh Hào nói
- Thiệt tình con nhỏ này! - Thy ngao ngán cùng với một người bạn khác dìu Ân lên lầu
Do ko nhớ phòng nào là phòng Ân ( do Ân ko thường xuyên cho qua nhà chơi ấy mà ) nên Thy và một người bạn khác đưa Ân vào phòng cuối cùng của hành lang vì nghĩ những phòng ngoài là của người lớn trong nhà. Nhưng ai ngờ phòng đó là phòng của An. Mà lúc đó, An lại đang thay quần áo ở trong 1 cái buồng trong phòng nên mọi người cứ thế để Ân lên giường. Xong xuôi, ai nấy đều ra ngoài, tắt đèn đóng cửa cẩn thận.
An thay đồ xong ra ngoài. Cậu leo hẳn lên giường nằm mà chả để ý gì cả. Cậu cảm thấy mệt mỏi, đang chuẩn bị thiu thiu ngủ thì An ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cậu toan bật dậy xem cái mùi ấy xuất ra từ đâu. Vừa khua tay qua bên trái thì đụng vào cái gì đó ấm ấm...Cậu lần mò thì phát hiện đó là một người nào đó. Hoảng hốt cậu vội chạy ra bật đèn lên xem là ai nhưng khốn đốn thay đèn đã bị hư!!!!
/16
|