Anh Chàng Bị Cưỡng Bức (Sắc)

CHƯƠNG 30

/439


CHƯƠNG 30 

 

Bùi phu nhân ào ào xông vào phòng riêng  “Nếu như để chồng tôi biết tôi bị mất nhẫn thì lúc về nhà anh ấy chắc chắn sẽ náo loạn một trận cho mà xem ”

 

Quản lý câu lạc bộ mạnh mẽ gật đầu khom lưng với bà  "Bùi phu nhân, bà yên tâm, chỉ cần chiếc nhẫn bị thất lạc ở câu lạc bộ của chúng tôi thì chúng tôi chắc chắn sẽ phụ trách tìm giúp bà ”

 

Nói xong thì ông ta gào thét với một đám nhân viên phục vụ ở phía dưới  "Còn sững sờ làm gì? Nhanh chóng tìm kiếm đi ”

 

Nhưng không ai biết là, lúc này, Lâm Khâm và Bùi Hình Chi đang ẩn nấp trong phòng thay đồ chỉ cách mọi người một cánh cửa mỏng.

 

Phòng thay đồ này chỉ có mấy mét vuông, hai người trưởng thành vừa đi vào trong thì căn phòng lập tức bị nhét đầy, chỉ cần hơi cử động một chút là tay chân có thể đu.ng phải nhau.

 

Gân xanh trên trán Bùi Hình Chi nhô lên, vừa rồi anh không để ý nên đã bị Lâm Khâm kéo vào, một giây sau mẹ anh lại đẩy cửa tiến vào... Hiện giờ muốn đi ra ngoài đã muộn, cứ lên không được xuống cũng không xong như vậy mà kẹt trong nơi chật hẹp này.

 

Lâm Khâm cũng không tốt hơn anh là bao, chỗ này vừa nóng vừa chật chội, gương mặt nhỏ nhắn của cô trong chốc lát đã đỏ bừng. Nhưng cô còn phải trấn an quả bom hẹn giờ trước mặt này, vừa lấy lòng vừa khẩn trương hướng về phía anh làm khẩu hình.

 

Bùi Hình Chi nhanh chóng nhận ra lời cô  "300 vạn của tôi ”

 

Bùi Hình Chi  "..."

 

Anh giận dữ trừng mắt nhìn cô, trong giây lát hơi thở trở nên gấp gáp.

 

Nhưng cũng chính vào lúc này, anh lại ngửi thấy một mùi thơm như có như không, hương hoa hồng.

 

Hai gò má Bùi Hình Chi đột nhiên căng thẳng, anh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lâm Khâm, chẳng lẽ người phụ nữ mây mưa trong mộng cùng anh là cô?

 

Đều nói những gì trong mộng là hình ảnh trong tiềm thức của con người, anh mơ thấy bản thân cùng cô... Vậy có nghĩa là anh đối với cô...

 

Không đời nào  Bùi Hình Chi bẻ gãy suy nghĩ của mình, làm sao anh có thể có suy nghĩ muốn làm t̠ình với người phụ nữ này?

 

Thật ra Bùi Hình Chi cũng từng hoài nghi những du͙c vọng mãnh liệt anh trải qua không phải là mộng nhưng mỗi lần anh tỉnh lại thì trên người lại không có bất kỳ dấu vết gì, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng mộng để giải thích.

 

Nắm đấm trên tay anh buông xuống bên cạnh rồi lại đột nhiên nắm chặt, mặc kệ có phải là mộng hay không, anh cũng không thể đối với người phụ nữ của Bùi Thụ...

 

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người nói một câu

 

"Chúng ta có nên tìm trong phòng thay đồ không?"

 

Bùi Hình Chi  " ”

 

Lâm Khâm  " ”

 

Trong lúc bối rối, bàn tay nhỏ bé của Lâm Khâm vung lên, không để ý mà đu.ng phải phần đùi to lớn của Bùi Hình Chi. Bởi vì hoảng sợ nên bàn tay nhỏ bé của cô theo bàn năng nắm lấy vị trí kia một cái.

 

Bùi Hình Chi kêu lên một tiếng đau đớn, khuỷu tay bất thình lình nâng lên, ấn vào bộ ngực mềm mại của Lâm Khâm.

 

Hai người nhìn nhau.

 

"Oành" một tiếng, luồng nhiệt trong phòng thay đồ nhỏ hẹp càng thêm mãnh liệt.

 

Mà lúc này tiếng bước chân bên ngoài đang cách bọn họ càng ngày càng gần, theo sau đó còn có thanh âm mừng rỡ của Bùi phu nhân vang lên  "Tôi nhớ tới, vừa nãy đúng thật là tôi có vào trong phòng thay đồ."

 

Bùi Hình Chi  " ”

 

Lâm Khâm  " ”

 

Cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tay Bùi phu nhân chạm lên cửa phòng thay đồ

 

"Kẽo kẹt"

 

Dưới tình thế cấp bách, Lâm Khâm giống như một con hổ đói nhào đến, mạnh mẽ tiến lên hôn Bùi Hình Chi.

 

Bùi Hình Chi  " ”

 

"Giả vờ vụng tяộm  Giả vờ như hai chúng ta đang lén lút " Cô liều mạng dùng sức để nháy mắt với anh.

 

Mà cô vừa dứt lời thì bên ngoài đã vang lên một thanh âm vui vẻ  "A tìm được rồi  Chiếc nhẫn ở trong cốc cà phê ”

 

"Xem ra là vừa rồi tôi không cẩn thận làm rơi vào."

 

Chiếc nhẫn đã tìm được nên Bùi phu nhân mỹ mãn rời đi.

 

Chỉ để lại nhân viên phục vụ quét dọn phòng riêng, quản lý câu lạc bộ cũng ra ngoài theo.

 

Chẳng bao lâu, bên ngoài trở nên im lặng.

 

Bên trong phòng thay đồ, Lâm Khâm theo bản năng lau môi.

 

Mặt Bùi Hình Chi không có chút cảm xúc nào nhìn cô.

 

Lâm Khâm cũng có chút lúng túng  "Cái kia... Trước hết, cứ đi ra ngoài đã.”

 

Cô giống như chạy trốn mà xoay người đẩy cửa nhưng lại phát hiện, đẩy không ra.

 

Cô hoảng sợ ngẩng đầu lên, ý thức được một sự thật vô cùng đáng sợ

 

Nhân viên phục vụ ở bên ngoài vừa quét dọn phòng xong, trước khi đi đã thuận tay khóa cửa phòng thay đồ

 


/439

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status