Điềm Điềm tăng tốc trên con đường gập ghềnh, phía sau xe bay lên một đám bụi và đất đá. Ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt làm đau mắt cô, mồ hôi trượt từ mặt xuống cổ. Đầu cô đang đau, tay đau, chân cũng đau, mà chiếc xe này lại có vẻ như sẽ rời thành từng mảng bất kỳ lúc nào, con đường phía trước . . . Không, phía trước vốn không có đường!
Một đường dốc khác làm cho xe gần như lật ngược, va chạm làm cho người đàn ông bên cạnh đau đớn kêu lên, tiếng kim loại loảng xoảng chứng tỏ lại có bộ phận nào đó rơi ra khỏi xe. Cô ngẩng đầu nhìn về gương chiếu hậu, thấy tấm mui xe ở phía sau đang lăn trên mặt đất.
“Anh có sao không?” Nghe được tiếng kêu của anh, cô vội liếc mắt nhìn anh một cái, lo anh bị đạn bắn trúng, ai ngờ lại nhìn thấy trên tay anh ta có một khẩu súng lục màu bạc, anh ta đang kiểm tra những viên đạn.
“Đó là cái gì?!” Cô kinh ngạc hỏi.
“Một khẩu súng.” Anh buồn cười liếc nhìn cô một cái, thuần thục đẩy băng đạn về. “Colt 45, M1911A1.”
“Tôi biết đó là súng.” Cô không hài lòng nói:“Tôi không hỏi cái này, tôi muốn hỏi anh lấy nó ở đâu?”
“Nó vừa mới rơi ra khỏi ngăn kéo.” Anh chỉ vào ngăn kéo nhỏ phía trước.
“Bên trong có mấy viên đạn?”
“Mười lăm.” Anh quay đầu lại, cầm súng nhắm.
“Đừng chọc giận bọn chúng!” Cô nôn nóng cảnh cáo anh.
“Tin tôi đi, bọn chúng đã sớm bị chọc giận rồi.”
Anh nổ súng, viên đạn trúng cánh tay của gã đàn ông đang nắm cây súng tự động kia.
Cô vốn tưởng rằng tên bị bắn trúng sẽ văng máu tung tóe khắp nơi, nhưng từ nơi này lại không nhìn thấy gì cả. Cô còn chưa kịp mừng thầm bởi tài bắn súng chính xác của anh ta, đã thấy đối phương thay một người khác, vừa nói vừa mắng vừa tiếp tục nổ súng.
Pằng pằng pằng!!!!
Lần này, bánh xe sau bị bắn trúng.
Tiếng lốp nổ làm cho người ta kinh hãi, nếu ở trên đường nhựa bình thường, cô còn có thể kiểm soát, nhưng trên sa mạc sỏi đá gập ghềnh, kiểm soát một chiếc xe nổ lốp giống như kiểm soát một con hổ đang phát điên vậy. Cô phải rất cố gắng mới có thể tạm thời ổn định xe, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những viên đá bị lốp xe cán văng lên đập vào gầm xe. Lốp xe nhanh chóng xì hết hơi, cô dườngnhư thấy lớp cao su bên ngoài bị bóc ra, chỉ còn lại vành kim loại ma sát với mặt đất đá lóe lên tia lửa.
Trong lúc xe điên cuồng xóc nẩy, anh ta tiếp tục bắn ba phát.
Xe của đối phương bị trúng đạn, trượt về phía bên phải, sau đó đâm vào một tảng đá lớn đằng sau, xoay vài vòng.
Cô suýt nữa nhảy lên hoan hô.
“Làm tốt lắm!”
Anh ta mỉm cười, “Phải cảm ơn huấn luyện viên bắn súng của tôi, bây giờ có thể phiền cô chạy xe tới hẻm núi kia được không?”
“Vì sao?” Cô không hiểu, “Hẻm núi kia có thể là tử lộ.”
“Xe chúng ta bị nổ lốp, chạy tiếp cũng không được lâu. Bọn chúng chỉ bị lật xe chứ chưa chết!” Anh nhẫn nại giải thích, “Những tên đó có di động, một chiếc xe khác sẽ đến bất cứ lúc nào. Chúng ta phải xuống xe, nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Vào hẻm núi chúng ta mới có cơ hội chạy trốn. Nhìn thấy ánh bạc đó không? Đó là nước sông phản xạ lên, trong hẻm núi có nước, là nơi trú ẩn gần nhất. Bọn chúng biết chúng ta có súng, cho dù muốn đuổi theo cũng sẽ kiêng kị.”
“Chết tiệt!” Cô mắng một tiếng, nhưng vẫn chạy xe vào hẻm núi theo lời anh ta.
Quả nhiên, không bao lâu sau cô thấy phía sau cách đó không xa bay lên một tầng bụi. Cô vội lái nhanh hơn, nhưng lớp bụi kia vẫn càng ngày càng gần.
Anh ta leo lên ghế sau, không biết định làm gì.
“Anh đang làm cái gì vậy?”
“Tìm xem có cái gì hữu dụng không.”
“Ví dụ như?” Cô liếc một cái, chỉ nhìn thấy mông anh ta. Anh ta sờ ra sau cốp, không biết đang tìm cái gì.
“Aha, tôi nhớ là mình đã ngửi thấy mà, quả nhiên ở trong này.” Giọng nói của anh mang ý cười, “Ví dụ như cái này!”
Sau khi anh quay lại, cô tò mò liếc nhìn một cái, thấy anh ta cầm một chai rượu.
“Ôi trời, những lúc thế này mà anh có thể duy trì tỉnh táo, tôi sẽ rất hạnh phúc.”
“Yên tâm, tôi không định uống.” Anh nở nụ cười, mở nút chai, dùng miệng cắn.
Cô hơi nhíu mày, “Vậy anh lấy rượu làm gì?”
“Đây là rượu Absinthe [1].” Anh cầm chiếc khăn lấy được từ ghế sau, dùng rượu tẩm ẩm ướt, sau đó nhồi một phần vào trong bình, phần còn lại ở bên ngoài. “Đây là một loại rượu đặc biệt, nồng độ cồn cao tới bảy mươi.”
[1]Absinthe tinh chế từ thành phần chủ yếu là hoa hồi cộng thêm các dược liệu từ cây ngải đắng. Nồng độ bình thường từ 45 độ – 75 độ, nhưng phổ biến nhất là khoảng 70 độ.
“Anh muốn dùng nó như một quả bom xăng?”
“Cũng gần như thế.” Anh ta quay đầu nhìn, sau đó ghé sát lại bên cô, chỉ vào phía trước: “Dừng xe ở lối vào hẻm núi.”
Cô phanh lại ngay cửa hẻm núi. Anh ta nói đúng, có một dòng suối nhỏ chảy ra từ thung lũng, giống như một dải lụa bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Anh đút khẩu súng ở bên hông, cầm lấy quả bom xăng tự chế và chiếc áo khoác bọc ba chai nước khoáng xuống xe. Cô không có lựa chọn nào khác, đành phải xuống cùng anh ta.
Chiếc xe này cũng tã lắm rồi, có khởi động cũng không chạy được nữa.
Nhưng khi anh ta ném quả bom xăng vào trong xe, cô vẫn phát hoảng.
Nó lập tức nổ tung, rồi ngọn lửa nhanh chóng lan khắp xe.
“Chạy mau!” Anh túm lấy cô, xoay người bỏ chạy.
Lúc này đây cô không tranh cãi với anh ta nữa, bởi vì những kẻ đuổi theo họ đã xuất hiện.
Trước khi bỏ chạy, cô quay đầu nhìn lại, những kẻ đó nhảy xuống xe, đứng phía ngoài hẻm núi bị chiếc xe đang cháy chặn lại, nổi trận lôi đình.
Tiếng súng lại vang lên, cô nhanh chóng cúi người, vẫn thấy có viên đạn bắn trúng vách đá văng ra chút bụi.
Trong khe núi râm mát hơn rất nhiều, nhưng càng đi càng hẹp, tiếng nói và tiếng bước chân của họ vang vọng trong khe núi. Cô chạy ở mép nước, nước suối bắn tung toé lên người cô, ướt đẫm cả đôi giày vải và chiếc quần thể thao dùng để tập yoga của cô.
Cô nghe thấy tiếng chửi thề của những tên đuổi theo, cô đoán bọn chúng đang nghĩ cách dập lửa. Chủ ý của anh vốn là để cầm chân những kẻ đó một lúc thôi chứ không được lâu.
Cô quay đầu nhưng không nhìn thấy gì cả, trong hẻm núi có nhiều khúc quanh, gần như cứ cách mấy mét là một khúc quanh mới.
“Đừng dừng lại.” Phát hiện cô quay đầu lại, anh kéo cô tiếp tục chạy vào trong hẻm núi.
Nhưng không lâu sau, hẻm núi càng hẹp hơn, con suối gần như chiếm hết diện tích.
Cô và anh chạy ở mép nước, lại nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mắng dần dần tới gần.
Vốn dĩ nước chỉ tới mắt cá chân của cô, nhưng chỉ chốc lát sau đã ngập đến đầu gối. Chiều rộng của hẻm núi cũng từ mấy mét thu hẹp lại chưa đến hai mét. Phía trước còn thê thảm hơn. . . . Chắc không tới một mét. Cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào vách đá ẩm ướt, thậm chí ngẩng đầu cũng không nhìn thấy bầu trời nữa.
“Phía trước hết đường rồi sao?” Khi anh dừng lại, cô gần như tuyệt vọng hỏi.
Lúc này nước suối dường như đã ngập đến thắt lưng của cô.
“Suỵt.” Anh rút khẩu súng ra, kéo cô đến góc khuất của hẻm núi, khẽ nói: “Đứng đây, đừng nhúc nhích.”
Tiếng chửi rủa, tiếng nước văng cùng tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Anh dựa sát vào vách đá màu vàng, chờ.
Cô đứng ở phía sau anh không nhúc nhích, thậm chí không dám thở nhưng lại cảm thấy tiếng tim đập của mình lớn đến mức có thể đánh thức người chết.
Bỗng dưng, anh xoay người ra ngoài, bắn hai phát.
Cùng lúc ấy, tiếng súng, tiếng la hét, tiếng chửi tràn ngập trong không khí. Trong hẻm núi, tất cả âm thanh đều được phóng đại lên gấp mấy lần, tiếng vang khiếncho mọi người biết rõ những người khác đã bắn bao nhiêu.
“Mẹ nó! Khốn kiếp! Nó còn đạn!”
“Đi ra ngoài! Mau đi ra!”
“Tao trúng đạn rồi!”
“Con điếm. . .”
Anh lùi về, mỉm cười với cô.
Trong thung lũng u tối, đôi mắt và mặt mày sưng tím của anh nhìn càng đáng sợ hơn. Nhưng giây phút ấy, không hiểu sao cô lại thấy anh thực đáng yêu.
Điều này thật nực cười! Hiện giờ cô đang chạy trối chết! Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì thế?
“Mẹ nó, đôi cẩu nam nữ bọn mày, tốt nhất là hãy mau ra đây. Chúng ta đều biết bọnmày không thể ở trong đó cả đời, tao khuyên bọn mày tốt nhất hãy ra đầu hàng.”
Anh trả lời bằng cách bắn thêm một phát.
Tiếng chửi thề cùng tiếng súng lại vang lên, nhưng những tên đó không dám tiến vào nữa.
Anh xoay người lại, ghé vào bên tai cô.
“Bọn chúng tạm thời không dám tới gần, chúng ta tiếp tục đi tiếp, ok?”
“Nếu hết đường thì sao?”
Cô sợ hãi hỏi, anh lại mỉm cười.
“Người ta đi sẽ thành đường mà thôi.”
Một đường dốc khác làm cho xe gần như lật ngược, va chạm làm cho người đàn ông bên cạnh đau đớn kêu lên, tiếng kim loại loảng xoảng chứng tỏ lại có bộ phận nào đó rơi ra khỏi xe. Cô ngẩng đầu nhìn về gương chiếu hậu, thấy tấm mui xe ở phía sau đang lăn trên mặt đất.
“Anh có sao không?” Nghe được tiếng kêu của anh, cô vội liếc mắt nhìn anh một cái, lo anh bị đạn bắn trúng, ai ngờ lại nhìn thấy trên tay anh ta có một khẩu súng lục màu bạc, anh ta đang kiểm tra những viên đạn.
“Đó là cái gì?!” Cô kinh ngạc hỏi.
“Một khẩu súng.” Anh buồn cười liếc nhìn cô một cái, thuần thục đẩy băng đạn về. “Colt 45, M1911A1.”
“Tôi biết đó là súng.” Cô không hài lòng nói:“Tôi không hỏi cái này, tôi muốn hỏi anh lấy nó ở đâu?”
“Nó vừa mới rơi ra khỏi ngăn kéo.” Anh chỉ vào ngăn kéo nhỏ phía trước.
“Bên trong có mấy viên đạn?”
“Mười lăm.” Anh quay đầu lại, cầm súng nhắm.
“Đừng chọc giận bọn chúng!” Cô nôn nóng cảnh cáo anh.
“Tin tôi đi, bọn chúng đã sớm bị chọc giận rồi.”
Anh nổ súng, viên đạn trúng cánh tay của gã đàn ông đang nắm cây súng tự động kia.
Cô vốn tưởng rằng tên bị bắn trúng sẽ văng máu tung tóe khắp nơi, nhưng từ nơi này lại không nhìn thấy gì cả. Cô còn chưa kịp mừng thầm bởi tài bắn súng chính xác của anh ta, đã thấy đối phương thay một người khác, vừa nói vừa mắng vừa tiếp tục nổ súng.
Pằng pằng pằng!!!!
Lần này, bánh xe sau bị bắn trúng.
Tiếng lốp nổ làm cho người ta kinh hãi, nếu ở trên đường nhựa bình thường, cô còn có thể kiểm soát, nhưng trên sa mạc sỏi đá gập ghềnh, kiểm soát một chiếc xe nổ lốp giống như kiểm soát một con hổ đang phát điên vậy. Cô phải rất cố gắng mới có thể tạm thời ổn định xe, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những viên đá bị lốp xe cán văng lên đập vào gầm xe. Lốp xe nhanh chóng xì hết hơi, cô dườngnhư thấy lớp cao su bên ngoài bị bóc ra, chỉ còn lại vành kim loại ma sát với mặt đất đá lóe lên tia lửa.
Trong lúc xe điên cuồng xóc nẩy, anh ta tiếp tục bắn ba phát.
Xe của đối phương bị trúng đạn, trượt về phía bên phải, sau đó đâm vào một tảng đá lớn đằng sau, xoay vài vòng.
Cô suýt nữa nhảy lên hoan hô.
“Làm tốt lắm!”
Anh ta mỉm cười, “Phải cảm ơn huấn luyện viên bắn súng của tôi, bây giờ có thể phiền cô chạy xe tới hẻm núi kia được không?”
“Vì sao?” Cô không hiểu, “Hẻm núi kia có thể là tử lộ.”
“Xe chúng ta bị nổ lốp, chạy tiếp cũng không được lâu. Bọn chúng chỉ bị lật xe chứ chưa chết!” Anh nhẫn nại giải thích, “Những tên đó có di động, một chiếc xe khác sẽ đến bất cứ lúc nào. Chúng ta phải xuống xe, nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Vào hẻm núi chúng ta mới có cơ hội chạy trốn. Nhìn thấy ánh bạc đó không? Đó là nước sông phản xạ lên, trong hẻm núi có nước, là nơi trú ẩn gần nhất. Bọn chúng biết chúng ta có súng, cho dù muốn đuổi theo cũng sẽ kiêng kị.”
“Chết tiệt!” Cô mắng một tiếng, nhưng vẫn chạy xe vào hẻm núi theo lời anh ta.
Quả nhiên, không bao lâu sau cô thấy phía sau cách đó không xa bay lên một tầng bụi. Cô vội lái nhanh hơn, nhưng lớp bụi kia vẫn càng ngày càng gần.
Anh ta leo lên ghế sau, không biết định làm gì.
“Anh đang làm cái gì vậy?”
“Tìm xem có cái gì hữu dụng không.”
“Ví dụ như?” Cô liếc một cái, chỉ nhìn thấy mông anh ta. Anh ta sờ ra sau cốp, không biết đang tìm cái gì.
“Aha, tôi nhớ là mình đã ngửi thấy mà, quả nhiên ở trong này.” Giọng nói của anh mang ý cười, “Ví dụ như cái này!”
Sau khi anh quay lại, cô tò mò liếc nhìn một cái, thấy anh ta cầm một chai rượu.
“Ôi trời, những lúc thế này mà anh có thể duy trì tỉnh táo, tôi sẽ rất hạnh phúc.”
“Yên tâm, tôi không định uống.” Anh nở nụ cười, mở nút chai, dùng miệng cắn.
Cô hơi nhíu mày, “Vậy anh lấy rượu làm gì?”
“Đây là rượu Absinthe [1].” Anh cầm chiếc khăn lấy được từ ghế sau, dùng rượu tẩm ẩm ướt, sau đó nhồi một phần vào trong bình, phần còn lại ở bên ngoài. “Đây là một loại rượu đặc biệt, nồng độ cồn cao tới bảy mươi.”
[1]Absinthe tinh chế từ thành phần chủ yếu là hoa hồi cộng thêm các dược liệu từ cây ngải đắng. Nồng độ bình thường từ 45 độ – 75 độ, nhưng phổ biến nhất là khoảng 70 độ.
“Anh muốn dùng nó như một quả bom xăng?”
“Cũng gần như thế.” Anh ta quay đầu nhìn, sau đó ghé sát lại bên cô, chỉ vào phía trước: “Dừng xe ở lối vào hẻm núi.”
Cô phanh lại ngay cửa hẻm núi. Anh ta nói đúng, có một dòng suối nhỏ chảy ra từ thung lũng, giống như một dải lụa bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Anh đút khẩu súng ở bên hông, cầm lấy quả bom xăng tự chế và chiếc áo khoác bọc ba chai nước khoáng xuống xe. Cô không có lựa chọn nào khác, đành phải xuống cùng anh ta.
Chiếc xe này cũng tã lắm rồi, có khởi động cũng không chạy được nữa.
Nhưng khi anh ta ném quả bom xăng vào trong xe, cô vẫn phát hoảng.
Nó lập tức nổ tung, rồi ngọn lửa nhanh chóng lan khắp xe.
“Chạy mau!” Anh túm lấy cô, xoay người bỏ chạy.
Lúc này đây cô không tranh cãi với anh ta nữa, bởi vì những kẻ đuổi theo họ đã xuất hiện.
Trước khi bỏ chạy, cô quay đầu nhìn lại, những kẻ đó nhảy xuống xe, đứng phía ngoài hẻm núi bị chiếc xe đang cháy chặn lại, nổi trận lôi đình.
Tiếng súng lại vang lên, cô nhanh chóng cúi người, vẫn thấy có viên đạn bắn trúng vách đá văng ra chút bụi.
Trong khe núi râm mát hơn rất nhiều, nhưng càng đi càng hẹp, tiếng nói và tiếng bước chân của họ vang vọng trong khe núi. Cô chạy ở mép nước, nước suối bắn tung toé lên người cô, ướt đẫm cả đôi giày vải và chiếc quần thể thao dùng để tập yoga của cô.
Cô nghe thấy tiếng chửi thề của những tên đuổi theo, cô đoán bọn chúng đang nghĩ cách dập lửa. Chủ ý của anh vốn là để cầm chân những kẻ đó một lúc thôi chứ không được lâu.
Cô quay đầu nhưng không nhìn thấy gì cả, trong hẻm núi có nhiều khúc quanh, gần như cứ cách mấy mét là một khúc quanh mới.
“Đừng dừng lại.” Phát hiện cô quay đầu lại, anh kéo cô tiếp tục chạy vào trong hẻm núi.
Nhưng không lâu sau, hẻm núi càng hẹp hơn, con suối gần như chiếm hết diện tích.
Cô và anh chạy ở mép nước, lại nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mắng dần dần tới gần.
Vốn dĩ nước chỉ tới mắt cá chân của cô, nhưng chỉ chốc lát sau đã ngập đến đầu gối. Chiều rộng của hẻm núi cũng từ mấy mét thu hẹp lại chưa đến hai mét. Phía trước còn thê thảm hơn. . . . Chắc không tới một mét. Cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào vách đá ẩm ướt, thậm chí ngẩng đầu cũng không nhìn thấy bầu trời nữa.
“Phía trước hết đường rồi sao?” Khi anh dừng lại, cô gần như tuyệt vọng hỏi.
Lúc này nước suối dường như đã ngập đến thắt lưng của cô.
“Suỵt.” Anh rút khẩu súng ra, kéo cô đến góc khuất của hẻm núi, khẽ nói: “Đứng đây, đừng nhúc nhích.”
Tiếng chửi rủa, tiếng nước văng cùng tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Anh dựa sát vào vách đá màu vàng, chờ.
Cô đứng ở phía sau anh không nhúc nhích, thậm chí không dám thở nhưng lại cảm thấy tiếng tim đập của mình lớn đến mức có thể đánh thức người chết.
Bỗng dưng, anh xoay người ra ngoài, bắn hai phát.
Cùng lúc ấy, tiếng súng, tiếng la hét, tiếng chửi tràn ngập trong không khí. Trong hẻm núi, tất cả âm thanh đều được phóng đại lên gấp mấy lần, tiếng vang khiếncho mọi người biết rõ những người khác đã bắn bao nhiêu.
“Mẹ nó! Khốn kiếp! Nó còn đạn!”
“Đi ra ngoài! Mau đi ra!”
“Tao trúng đạn rồi!”
“Con điếm. . .”
Anh lùi về, mỉm cười với cô.
Trong thung lũng u tối, đôi mắt và mặt mày sưng tím của anh nhìn càng đáng sợ hơn. Nhưng giây phút ấy, không hiểu sao cô lại thấy anh thực đáng yêu.
Điều này thật nực cười! Hiện giờ cô đang chạy trối chết! Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì thế?
“Mẹ nó, đôi cẩu nam nữ bọn mày, tốt nhất là hãy mau ra đây. Chúng ta đều biết bọnmày không thể ở trong đó cả đời, tao khuyên bọn mày tốt nhất hãy ra đầu hàng.”
Anh trả lời bằng cách bắn thêm một phát.
Tiếng chửi thề cùng tiếng súng lại vang lên, nhưng những tên đó không dám tiến vào nữa.
Anh xoay người lại, ghé vào bên tai cô.
“Bọn chúng tạm thời không dám tới gần, chúng ta tiếp tục đi tiếp, ok?”
“Nếu hết đường thì sao?”
Cô sợ hãi hỏi, anh lại mỉm cười.
“Người ta đi sẽ thành đường mà thôi.”
/28
|